Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

10.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

sau khi phát hiện cậu và mang cậu ra ngoài thì người kia liền đưa cậu đến bệnh viện. trong lúc cấp cứu, người kia chỉ biết ngồi bên ngoài cầu nguyện cho cậu được bình an. lúc nãy ngoài vết thương ngoài da, dường như người kia còn cảm nhận được cậu đang phải chịu đựng điều gì đó khác. suốt vài tiếng đồng hồ, đèn cấp cứu cuối cùng cũng tắt. bác sĩ bước ra với khuôn mặt trầm ngâm. người kia tưởng chừng như không cứu được nhưng bác sĩ lại bất đắc dĩ cất giọng với vẻ không nói nên lời.

- bệnh nhân không có vấn đề gì ngoài da. nhưng lại có một điều này

- cậu ấy bị sao vậy bác sĩ

- chúng tôi phát hiện có một loại chất lỏng kỳ lạ hoà vào máu cậu ấy, tuy không ảnh hưởng đến tính mạng nhưng sẽ ảnh hưởng đến phân hoá của cậu ấy. cộng thêm việc vừa bị đánh và lực tác động mạnh sau gáy, tuyến thể cậu ấy cũng bị tổn thương khá nặng. chúng tôi tạm thời băng bó và sẽ cố gắng nghiên cứu loại chất lỏng kia là gì

- cảm ơn bác sĩ

- là trách nhiệm của chúng tôi, bệnh nhân đã được chuyển vào phòng hồi sức. cậu tạm thời cùng y tá làm thủ tục nhập viện cho bệnh nhân đi

người kia im lặng gật đầu rồi đi theo y tá. hoàn thành xong liền đi ngay vào phòng bệnh của cậu. ngồi bên giường lặng lẽ nắm lấy tay cậu rồi thầm trách đáng lẽ nên chú ý lời của cậu một chút thì sẽ không có việc gì xảy ra. cũng may là ba mẹ cậu đã đi công tác, nếu không cũng không biết giải thích vấn đề này với họ như thế nào. cả một quá trình dài chăm sóc cho người bệnh, người kia cũng không chống chọi được cơn buồn ngủ mà gục đầu bên giường.

.
.
.

sáng hôm sau, vì chuông điện thoại cứ reo mãi khiến một trong hai tỉnh lại. và chính xác là chủ nhân của nó. bên kia là một giọng nhẹ nhàng cùng một giọng lảnh lót vang lên.

- alo

- hôm qua mày/anh đi đâu mà không về nhà ?

- có chút chuyện thôi, hôm nay xin nghỉ giúp anh, anh đang ở bệnh viện

- sao lại ở bệnh viện ? tên kia gây sự nữa sao

- cũng là từ cậu ta nhưng là cậu ta nhập viện, không phải anh

- mày đánh cậu ta nhập viện luôn hả

- không có, chuyện cũng khó nói, có gì kể sau nha

chắc ai cũng biết người giúp cậu là ai rồi nhỉ. nói xong anh tắt máy cái rụp tránh làm phiền cậu nghỉ ngơi, vô tình lúc nãy nghe điện thoại mà quên luôn việc mình phải đi ra ngoài nên thôi nói vậy đủ rồi. cũng hơi thắc mắc sao hai người đó lại đi chung với nhau, chắc là yujin thay phần anh mình đi đón bạn học thôi nhỉ, không có gì đáng nghi đâu.

cũng may có một số tài liệu cùng vở học tập mang về nên anh tranh thủ lấy ra giải quyết. đợi cậu tỉnh rồi đi về lại mất thời gian học. căn phòng lại trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng lật giấy, đến khi thấy nhiệt độ bên ngoài bỗng cao lên bất thường, nhìn lại đồng hồ thì đã đến trưa rồi. vì cuộc gọi lúc sáng cộng thêm việc muốn tranh thủ học nên gyuvin quên luôn ăn sáng, bây giờ thì bụng cứ kêu mãi thôi, đành cất sách vở rồi đi tìm đồ ăn trưa vậy.

nhà ăn bệnh viện cũng không quá nhiều món, chủ yếu là cháo dễ tiêu cho người bệnh. dùng xong bữa trưa anh cũng chẳng lưu luyến nên dọn dẹp rồi về phòng bệnh của cậu luôn. vừa mở cửa đã thấy cậu ngồi ngây ngốc trên giường, mặt lúc tỉnh lúc mơ đúng như người mới ngủ dậy. nhớ lại lời hôm qua bác sĩ nói, vẫn chưa giải thích được thứ chất lỏng kia là gì nên anh cần gọi bác sĩ vào kiểm tra trạng thái bây giờ của cậu.

- bệnh nhân không có gì đáng quan ngại, chỉ là vấn đề về tuyến thể thôi, cậu nên đưa cậu ấy đến đây tái khám mỗi tháng 1 lần. chúng tôi cũng đã lấy máu cậu ấy ra để xét nghiệm, sẽ sớm có kết quả

- cảm ơn bác sĩ

kiểm tra rồi dặn dò xong thì bác sĩ cũng rời đi, chỉ còn lại y tá ở đó túc trực quan sát thêm tình hình. cậu đã chưa có gì vào bụng từ tối hôm qua đến trưa nay rồi nên anh thấy không có gì quan ngại nên đã nói vài câu rồi để lại cậu và y tá ở đó mà ra khỏi phòng mua một phần cháo. trong lúc chờ, y tá một bên cứ cười tủm tỉm nhìn hai người, cứ như vừa phát hiện ra một bí mật thú vị nào đó. bị người khác nhìn như vậy cậu cũng cảm thấy ngại nên đành lên tiếng.

- có chuyện gì sao, thấy chị cứ cười nãy giờ

- cậu nhóc vừa nãy là bạn trai em hả

- bạn trai...gì ?

- thì hôm qua đó, cậu ấy cõng em trên lưng, người thì bê bết máu, mặt trông có vẻ hốt hoảng lắm, bọn chị bảo có lẽ sẽ chờ lâu, khuyên cậu ấy về thay đồ nhanh rồi quay lại nhưng cậu ấy không chịu rồi cứ để cho tới nay. tại cậu ấy mặc áo khoác vào lại rồi nên em không thấy máu sau lưng cậu ấy đó thôi. thấy cậu ấy có vẻ lo cho em lắm đó

lúc này cậu nghệt mặt ra. anh ta hoảng hốt sao ? không phải thấy cậu bị như vậy người vui nhất là anh ta à. cả hai nhìn như đã hoà thuận với nhau nhưng trong lòng nghĩ như thế nào thì không chắc. cậu vẫn còn lấn cấn việc anh và yujin lắm nên trừ việc học ra thì mãi vẫn không thể bình thường khi ở gần anh được. hôm nay nghe y tá kể thì rất không hiểu lý do vì sao anh lại lo cho mình như vậy, còn biết cậu ở đâu mà tới cứu nữa chứ.

quên mất, thằng khốn kiếp kia dám tiêm thứ thuốc kia vào người cậu, cậu không bao giờ quên mối thù này, dù hiện tại nó chưa gây ảnh hưởng gì mấy nhưng không biết tương lai sẽ như thế nào, lỡ cậu hồ đồ rồi gây hoạ tày trời thì sao. đang chìm trong suy nghĩ vừa làm sao giải được thuốc vừa làm sao để trả được thù mà không đổ máu, thì anh từ ngoài bước vào cắt ngang, trên tay cầm phần cháo nóng hổi.

- cháo sao ?

- ăn đỡ cháo đi, từ hôm qua đến giờ cậu không có gì bỏ bụng rồi, khi nào xuất viện thì cậu được quyền ăn những món khác

- được rồi, cảm ơn anh

cứ như vậy cả hai tiếp tục giữ im lặng không nói thêm câu gì. một phần vẫn còn khuất mắt trong tim, một phần vì ngại nên không ai chịu lên tiếng. anh ngồi tiếp tục việc của mình, cậu ngồi ăn cháo. đến khi ăn hết thì định đi vứt thì anh nhanh hơn đã cầm lấy cho vào sọt rác rồi giúp cậu vào nhà vệ sinh rửa tay. đang rửa thì cậu bỗng nhiên hỏi.

- sao nay anh lại tốt với tôi quá vậy, còn biết tôi ở đâu mà tìm nữa

nếu như bình thường thì chắc chắn sẽ trả lời 'thấy người gặp nạn thì giúp đỡ thôi'. nhưng đang có một vài lý do trong lòng nên mãi không thể trả lời câu hỏi của cậu, liền trốn tránh nói rằng 'nhanh lên anh còn phải học'. cậu tất nhiên biết anh đang không muốn trả lời nhưng làm sao cậu để chuyện đó dễ dàng xảy ra được, liền túm anh lại mà gặn hỏi.

- tôi hỏi tại sao mà, sao anh lại im lặng ?!

____________________________________

mặc dù là chuyển ver nhưng mà mọi người ủng hộ tui bộ này với nhe <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top