Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 207: Bách Quỷ Âm Dương Lệnh

"Nào, tiếp tục dán bùa.".

Bạch Thường lại đưa đống bùa chú cho Hà Vũ Thần, hai người cũng làm giống hệt trước đó, dán bùa lên từng cửa phòng.

Nhưng lần này, họ dán từ đầu đến cuối vẫn không có phản ứng gì hết.

"Quái lạ, rõ ràng lúc nãy vẫn còn một đống ma quỷ, tại sao bây giờ lại không có âm khí nữa?".

Hà Vũ Thần buồn bực nói, đồng thời ngẩng đầu lên nhìn người giấy.

Có điều, người giấy cũng nghệt mặt ra, hết nhìn đông lại ngó tây, có thể thấy nó cũng không phát hiện ra được gì cả.

Bạch Thường biết tình hình không ổn rồi, chẳng lẽ đạo hạnh của lũ ma quỷ này lại ghê gớm đến thế, có thể che giấu hành tung sao?

Hà Vũ Thần cũng nghiêng đầu suy nghĩ, bỗng nhiên giơ tay lên lấy ra một lá cờ Chiêu Hồn nhỏ nhắn.

Đây là dấu hiệu của Trát Thải Môn khi hành tẩu giang hồ, cũng là một pháp bảo, Hà Vũ Thần cầm cờ Chiêu Hồn trong tay ném lên trời, kết ấn quyết, giơ hai ngón tay lên, cờ Chiêu Hồn lập tức im lặng đứng yên giữa không trung.

Xung quanh không có gió, vậy mà cờ Chiêu Hồn lại đứng yên không hề nhúc nhích.

"Ngũ Quỷ Sát Thần, ra đây!".

Hà Vũ Thần lại vẫy tay, năm bóng đen lập tức lao ra, rồi bay thẳng vào cờ Chiêu Hồn.

Cờ Chiêu Hồn bỗng nhiên run lạch cạch một tiếng, không gió mà tự động dựng thẳng lên!

Ngay sau đó, có một cơn gió lạnh cực mạnh thổi tới, tất cả những lá bùa trên cửa đều bị cơn gió lướt qua, phát ra tiếng sột soạt.

"Tôi biết rồi, hình như tòa cao ốc này chính là một đại trận!".

Bạch Thường giật mình hiểu ra điều gì đó.

"Đại trận gì?".

"Tôi cũng không rõ là đại trận gì, nhưng có thể chắc chắn phần nào, bởi vì nơi này âm dương đảo lộn, ngũ hành tán loạn, cho nên dùng những cách bình thường hoàn toàn không thể phát hiện ra được sự kỳ lạ của tòa nhà này.".

"Vậy thì tại sao chúng nó lại có thể phát hiện ra?" Hà Vũ Thần chỉ vào người giấy và ngũ quỷ rồi nói.

"Bởi vì chúng nó dựa vào trực giác bản năng, chứ không phải thuật pháp như chúng ta.".

"Thế bây giờ chúng ta phải làm sao, hình như tất cả những căn phòng trên tầng này đều có vấn đề.".

Bạch Thường cũng nhíu mày, tuy anh đã bắt được rất nhiều ma quỷ, nhưng phần lớn đều là đao thật súng thật, còn tình huống quỷ dị thế này thì đây là lần đầu tiên anh gặp phải.

Dường như anh có thể cảm nhận được xung quanh mình đang có vô số âm hồn ẩn giấu, nhưng lại rất khó để phát hiện ra được.

Dù có là Ngũ Quỷ Sát Thần của Hà Vũ Thần, cộng thêm cả cờ Chiêu Hồn thì cũng chỉ tạo ra được một chút phản ứng thế thôi.

Sau khi cơn gió lạnh kia lướt qua, thì toàn bộ bùa chú trên những cánh cửa phòng cũng dần dần trở về yên tĩnh.

Xem ra trong tòa nhà này không chỉ có những chuyện ma quái bình thường đơn giản.

Bạch Thường có hơi lo lắng, rõ ràng Đại Hoàng đang ở trong một phòng nào đó của tầng này, nhưng bây giờ lại hoàn toàn không thể tìm thấy người.

Chẳng lẽ thật sự phải đi đá cửa từng phòng một ư?

Nếu làm thế, nói không chừng còn chưa tìm thấy Đại Hoàng thì bảo vệ của khách sạn đã xông lên gông cổ cả đám rồi.

"Tiểu Thần, cô thu pháp đi, để tôi thử xem.".

"Anh định thử thế nào, chắc anh không định nấu cơm để dẫn lũ quỷ đó xuất hiện đấy chứ?".

"Trên lý thuyết thì làm vậy cũng được, nhưng bây giờ chúng ta lại không dư dả thời gian.".

Bạch Thường hít sâu, trải một tờ giấy vẽ bùa khá to rồi lấy cả bút Âm Dương ra.

"Âm Sơn Pháp Tông, đại đạo vô danh, bách quỷ dạ hành, cảm nhiếp kì phong, huyền âm pháp đàn, thiên biến vạn hóa, thiên địa thần quỷ, không dám không tuân, ta phụng sắc chỉ Âm Sơn lão tổ, cấp cấp như luật lệnh!".

Bạch Thường cúi đầu đọc ra Bách Quỷ Âm Dương Lệnh trong Âm Sơn Pháp Cấp.

Đồng thời, anh dùng trí nhớ của mình để vẽ ra hình của bùa chú.

Khoảnh khắc lá bùa vừa được hoàn thành, thì những hình vẽ trên lá bùa như phát ra vầng sáng màu đỏ.

Lần này bùa trừ ma của Âm Sơn Môn có thành công hay không thì phải trông chờ vào nó rồi.

Giơ tay, nắm bùa, ngưng thần, tụ khí.

Vung tay, Bách Quỷ Âm Dương Lệnh lập tức bị Bạch Thường đánh ra.

Lá bùa kèm theo vầng sáng đỏ bay dọc theo hành lang dài ngoằn của khách sạn lao ra ngoài.

Chuyện kỳ quái đã xảy ra.

Những nơi Bách Quỷ Âm Dương Lệnh bay đến thì bùa chú dán trên cửa đều có vầng hào quang sáng lên, cũng bắt đầu sột soạt bay loạn xạ, theo sau Bách Quỷ Âm Dương Lệnh cùng nhau tiến về về phía trước.

Chỉ thấy Bách Quỷ Âm Dương Lệnh không ngừng bay thẳng về một hướng, bùa chú phía sau cũng ngày càng nhiều hơn, tụ tập với nhau như một đàn chim đang bay.

Hoành tráng!

Trâu bò!

Hà Vũ Thần trợn mắt há hốc miệng nhìn cảnh tượng đó, trông thấy Bách Quỷ Âm Dương Lệnh đang bay qua hành lang thì bỗng nhiên vòng lại, quay sang bay về một hướng khác.

"Đi, chúng ta mau đuổi theo!".

Bạch Thường vươn tay kéo lấy Hà Vũ Thần, hai người cùng chạy về phía trước.

Nhưng đúng lúc này, điều khó tin hơn nữa đã diễn ra.

Cả hành lang hẹp dài bỗng nhiên xuất hiện âm khí dày đặc trong nháy mắt, như một đám mây mù kéo đến, dày đặc từng đám từng đám lơ lửng trong hành lang.

Sau đó, Hà Vũ Thần đang chạy về phía trước thì trên vách tường bên cạnh bỗng nhiên có mấy cánh tay lặng lẽ vươn ra.

"AAA...".

Hà Vũ Thần bỗng nhiên hét lên chói tai, lại bị cánh tay kia bắt lấy, nhất thời cô ta không thể vùng vẫy ra được, miệng hét to lệnh kêu gọi, cây kéo lập tức bay ra, răng rắc vài tiếng thì mấy cánh tay kia đã bị cắt đứt, rơi xuống đất, hóa thành làn khói bay lên.

"Ngũ Quỷ Hộ Thân, đi!".

Hà Vũ Thần gọi Ngũ Quỷ ra bảo vệ xung quanh, liều mạng tiếp tục chạy về phía trước.

Nhưng đúng lúc này, trên vách tường cửa hành lang xuất hiện vô số cánh tay đang vươn ra, liếc nhìn lại thì hoàn toàn không có điểm cuối, hơn nữa chúng còn phát ra những âm thanh ma kêu quỷ gào đáng sợ, tất cả đều đang chộp tới hai người bọn họ.

"Con mẹ nó chứ, tính quay phim ma hả?".

Bạch Thường rút Đồ Ma Đao ra, điên cuồng chém suốt một đường, xung phong liều chết lao đi.

Đồ Ma Đao lợi hại đến mức nào cơ chứ, tất cả những cánh tay ma quỷ đó đều bị chém đứt, hành lang lại nhanh chóng chất đầy cánh tay rơi rụng, trông hết sức khủng bố đáng sợ.

Cây kéo của Hà Vũ Thần cũng không ngừng hỗ trợ phía sau, hai người phối hợp có thể nói là sắc bén nhanh nhẹn không ai bằng, một lát sau họ đã chạy ra khỏi hành lang.

Quay đầu lại nhìn, hành lang vẫn là sự yên tĩnh ban đầu, mặt đất, vách tường, chẳng có một thứ gì cả.

Như thể nãy giờ chẳng có chuyện gì xảy ra hết.

Đằng trước cách đó không xa, Bách Quỷ Âm Dương Lệnh đang dựng thẳng trước một cánh cửa phòng.

Đống bùa chú cũng bay theo Bách Quỷ Âm Dương Lệnh, thỉnh thoảng lại tạo ra tiếng xào xạc.

Xem ra nơi phát ra âm khí của tầng này chính là căn phòng đó.

Nếu như anh đoán không sai, có lẽ Đại Hoàng cũng đang ở bên trong.

Rầm!

Bạch Thường đi tới, giơ chân đá văng cửa.

Rốt cuộc thì lần này cũng không còn đến nhầm phòng nữa rồi.

Trong căn phòng chỉ có ánh đèn leo lét, Đại Hoàng chỉ mặc mỗi quần lót nằm trên giường, hai mắt được bịt miếng che mắt.

Trần nhà có một sợi dây thừng đỏ rủ xuống, trên đó là một em đào tóc dài mặc bikini đang chậm rãi thả người xuống, vươn đầu lưỡi thật dài đang liếm liếm lên mặt của Đại Hoàng.

Con mẹ nó chứ, cái lưỡi này dài thật, ít nhất cũng phải được khoảng một mét, nhưng Đại Hoàng lại hoàn toàn không hề phát hiện ra, mặt vẫn vui vẻ sung sướng đến ngất ngây, có thể thấy thần hồn đã bị hút mất, bởi vì khi cánh cửa phòng bị đá văng ra mà anh ta lại vẫn không hề có phản ứng.

Em đào mặc bikini bỗng nhiên quay đầu, tung cái lưỡi dài hơn hai mét ra, quấn lấy Bạch Thường.

Mấy trò mèo của con quỷ thắt cổ đó chẳng thể lọt vào mắt Bạch Thường, anh trực tiếp vung Đồ Ma Đao lên, xoẹt xoẹt một cái chém cái lưỡi dài thành hai khúc.

Nhưng điều Bạch Thường không ngờ tới là đầu lưỡi của nó bị chém rơi xuống đất lại bò tới như một con rắn, đang siết chặt lấy hai chân anh.

Được quá nhỉ, đúng là tài giỏi, Bạch Thường cố gắng tránh né, nhưng lại không thể thoát ra được.

Anh tiện tay lấy ra Trấn Sát Phù ném ra ngoài.

Trấn Sát Phù dán lên đầu lưỡi kia, nó bỗng bốc lên một làn khói, Bạch Thường cúi đầu xuống nhìn thì thấy đầu lưỡi kia mặc dù đã cháy đen thành một đống nhưng vẫn không chịu thả ra.

Cùng lúc đó, em đào bikini bay lên xoay người lại, hú lên thứ âm thanh quái dị rồi lại đánh về phía anh.

Dưới ánh đèn mờ ảo, em đào mặt mũi tái mét, trên trán là thứ ánh sáng xanh âm u.

Nguy rồi, đây... Đây là một con Thanh Sát.

----------------------------------------

- Chiêu Hồn Phiên - 招魂幡 /Zhāohún fān/: Cờ Chiêu Hồn.

----------------------------------------

#Ryuu #Minty #CBAD #CănBếpÂmDương #NguyễnHoàngLong #ViênHuệMẫn #NgôBánTiên #QuánĂnĐêm #ThâmDạThựcĐường

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top