Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 100: Thật không biết xấu hổ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lý đại nhân, thật không phải, cảm xúc khó kìm nén, cảm xúc khó kìm ném." Dương đại nhân tiếp tục cười làm lành.

Những người khác kỳ quái nhìn hắn, rốt cuộc là văn chương thế nào, mới có thể làm người không kìm nén được cảm xúc như vậy chứ?

Có người buông bài thi trong tay đi qua, cầm lấy bài thi trên tay Dương đại nhân vô cùng khen ngợi kia. Sau khi y xem một hồi lâu, bùi ngùi thở dài: "Cẩm tú văn chương a, rất có phong cách Đường Tống, ý nhị sâu sắc, hào phóng tiêu sái, không một chữ nào không tinh."

Mọi người nghe thấy đánh giá cao như vậy, không khỏi cũng nổi lên lòng hiếu kỳ. Sôi nổi buông văn chương trong tay tới xem một bài này.

"Chư vị nói, ta vẫn nên Tiến hay là không Tiến?" Dương đại nhân có chút buồn rầu. Chủ yếu là áng văn chương này cùng những người trước đó hoàn toàn không giống nhau, nếu Tiến, sợ quan chủ khảo không vui.

"Đương nhiên là Tiến, nếu ngươi không Tiến, ngày sau phục cuốn phục đến bài này, chẳng phải là uổng phí thanh danh ngươi? Huống chi, bên trên vẫn còn có người đâu." Một lời của Hoàng đại nhân bừng tỉnh người trong mộng, trên đầu Dương đại nhân chảy ra một ít mồ hôi. Xác thật a, chỉ lo nghĩ đến quan chủ khảo, lại xem nhẹ những bộ phận khác.

Phải biết rằng ngày Yết Bảng Thi Hương, học sinh thi rớt là có cơ hội chất vấn quan chủ khảo, người có thể viết ra văn chương như vậy, lúc sau thi rớt tự nhiên sẽ không hề không quan tâm.

"Rất đúng rất đúng." Hắn liên tục gật đầu, sau đó cầm bài thi nhìn lại một lần. Xem xong, hắn lại dùng bút son ở đầu cuốn vẽ một vòng tròn, ở bên trên viết một cái tự "Tiến".

Sau khi viết xong vốn phải buông tay, nhưng mà sau khi hắn nghĩ tới nghĩ lui, lại ở bên trên vẽ thêm một vòng tròn. Này tương đương với nhiệt liệt đề cử, nói như vậy, phó chủ khảo sẽ xem bài thi như vậy trước, tỷ lệ đậu cũng lớn hơn chút.

Sau khi sửa xong, hắn đem văn chương đặt ở một chồng khác, đặt ở một chỗ cùng với những văn chương được người khác nhiệt liệt đề cử, chờ trình đi lên trước.

Trong một gian phòng khác, ngồi năm vị phó chủ khảo. So với những quan viên khác, bọn họ có vẻ thảnh thơi hơn nhiều, lúc này đang tề tụ với nhau phẩm trà luận đạo.

Bọn họ là từ các tỉnh xung quanh điều động lại đây, trong đó có một tỉnh, xưa nay có phong cách học tập vô cùng nổi danh. Ở nơi đó của bọn họ, tùy ý cũng có thể thấy được người đọc sách tay không rời sách. Thậm chí lão nhân thả câu ở bờ biển, nông phu đốn củi ở trong núi, ở trong lúc nhàn hạ, cũng sẽ lấy ra một quyển sách xem.

Trước không nói bọn họ có thể xem hiểu hay không, chỉ xét đến phong cách học tập mà nói, nơi đó của bọn họ xác thực là hơn một chút. Hơn nữa người đọc sách nhiều, chất lượng đương nhiên cũng sẽ có tăng lên. Căn cứ theo kết quả điều tra tới xem, học sinh tỉnh bọn họ cứ mỗi ba năm một lần trên Thi Hội, tỷ lệ xếp hạng trong mười hạng đầu tiên trên cơ bản là trăm phần trăm.

Nói cách khác, mỗi ba năm trong một khoa nhị giáp tiến sĩ, ít nhất có một người là học sinh Lỗ Đông tỉnh, thậm chí có khi không chỉ một người. Tỉnh này của bọn họ, nhân số đậu Trạng Nguyên cũng là nhiều nhất.

Thân là học quan Lỗ Đông tỉnh, Cố đại nhân luôn luôn thực kiêu ngạo. Mấy ngày nay, cũng không ít lần ở trong nhóm đồng liêu, phê bình phong cách học tập Tây Giang phủ không tốt.

Những đồng liêu khác tuy không phải Tây Giang tỉnh, nhưng cũng có chút không vui, bởi vì khu vực của bọn họ, trong vô hình cũng bị chê bai một chút.

"Các vị đại nhân, nhóm bài thi đầu tiên đã tới rồi, thỉnh cầu các đại nhân ở bên trên ký cái tên."

Đang nói chuyện, ngoài mành truyền đến giọng nói. Đám nha sai nâng một rương bài thi đến đứng ở ngoài cửa, chờ bọn họ tiếp nhận.

Hai vị phó chủ khảo ký tên, sau đó hợp lực nâng văn chương đi vào.

Văn chương này được chia ra hai tầng trên dưới, ở giữa dùng giấy trắng phân cách, tầng trên là những bài thi tốt nhất trong đó bọn họ chấm, tầng dưới là bình thường.

Bọn họ trước lấy ra văn chương tầng trên, phân phát một chút, rồi bắt đầu chấm bài thi.

Vị Cố đại nhân Lỗ Đông tỉnh kia một bên phê duyệt một bên lắc đầu: "Văn chương chỉ như vậy, thế nhưng cũng đáng để vòng hai lần? Nếu đặt ở Lỗ Đông tỉnh ta, chỉ sợ trận đầu đã bị phán là lạc cuốn."

Chỉ trong chốc lát, y đã ném vài tờ bài thi xuống dưới đất.

"Cố huynh, còn mong thủ hạ lưu tình, dù sao chúng ta cũng cần giao cuốn theo số lượng, bỏ đi quá nhiều, rồi tới phía sau gặp phải những bài không tốt hơn, chẳng phải là muốn đi tìm những bài này trở về?" Thẩm đại nhân nhịn không được nói.

Cố đại nhân cứng đờ, hiển nhiên vừa mới nghĩ đến điều này. Y mạnh miệng nói: "Tuy là như thế, ta cũng không thể để văn chương không ra gì này được chấm đậu." Nhưng mà động tác của y lại chậm lại rất nhiều, bài thi không hề giống như mới vừa rồi bay xuống dưới giống như bông tuyết.

Những đại nhân khác chỉ cười không nói, chỉ tiếc mấy cuốn trước đó bị ném xuống dưới.

Có một vị Hàn đại nhân, y vừa mở ra một phần bài thi dưới tay mình, mới vừa nhìn vào, mày đã nhíu lại: "Sao lại có một phần bài thi như vậy được dâng lên?"

"Sao vậy?" Thẩm đại nhân ngồi ở bên cạnh y hỏi.

"Từ ngữ trau chuốt hoa lệ, cuồng quyến tùy ý. Chỉ sợ không hợp ý Trương công đâu."

"Cho ta xem." Thẩm đại nhân tiếp nhận bài thi, trước khi xem, vẻ mặt nao nao, sau đó lại nhìn về phía mặt sau. Sau khi xem xong ba bài văn chương, hắn thế nhưng có chút bội phục người học sinh này.

Trong khoa cử, cho dù là trận nào, nghiền ngẫm yêu thích của quan chủ khảo, đều là chuyện mọi người tất làm. Chính hắn thân là một phủ đề học, về điểm yêu thích này cũng bị người nghiền ngẫm rõ ràng, viết lên văn chương, trên cơ bản đều là văn phong hắn thích.

Mà làm quan chủ khảo Thi Hương lần này là Trương Tùng Niên, không có đạo lý người khác nghiền ngẫm không ra. Những văn chương trước đó hắn sửa, trên cơ bản cố tình đều là văn biền ngẫu giả cổ, hắn tuy có không thoải mái nhưng suy xét đến quan chủ khảo yêu thích, vẫn chọn mấy bài tốt trình lên.

Khi vừa thấy phần bài thi này, ba bài văn chương, thế nhưng không có một bài nào là văn biền ngẫu, ngược lại là văn xuôi cận cổ. Văn xuôi này sâu sắc tinh túy của người Tống, hình tán mà thần không tán, tự tự châu ngọc, câu câu cẩm tú. Trong đó sử dụng điển cố cũng vô cùng tinh giản, dăm ba câu đã nói ra nội hàm trong đó.

"Hàn huynh, ngươi xem xong bài này rồi sao?"

Hàn đại nhân lắc lắc đầu, sau đó Thẩm đại nhân ở bên trên vẽ cái vòng, sau khi viết cái tự Thủ (chọn), đem văn chương đưa cho y, để y xem xong.

Sau khi Hàn đại nhân xem xong, sắc mặt phức tạp: "Nếu văn chương như vậy không lấy, những bài trước đó chấm đậu đều xứng đốt sạch sẽ. Thôi, chính là liều mạng làm Trương công không vui, ta cũng là muốn chọn bài này." Dứt lời, liền ở bên trên vẽ một vòng tròn, viết cái tự Thủ lớn.

Cố đại nhân ngồi ở đối diện y cười một tiếng: "Rốt cuộc là văn chương như thế nào, thế nhưng làm Thẩm huynh cùng Hàn huynh do dự như thế? Không ngại để ta cũng nhìn xem."

Y không chút để ý mà tiếp nhận bài thi, sau khi nhìn lại trừng lớn mắt, phản ứng đầu tiên lại là đi kiếm tên. Đáng tiếc bên trên chỉ có đánh số, không có tên.

"Cố huynh, bài thi này như thế nào?"

"Tuy rằng hành văn non nớt, nhưng xác thực có chỗ đáng giá thưởng thức. Ta cảm thấy người này, tất là sau khi ở chỗ Lỗ Đông của ta cầu học, quay lại chỗ này Thi Hương. Văn phong này cùng học sinh Lỗ Đông ta, rất là tương tự."

Những đại nhân khác trong lòng có chút khinh bỉ, mẹ, trước đó bài nào bài nấy đều cố tình hạ thấp, hiện tại gặp được bài tốt, thì nói từng ở Lỗ Đông cầu học, liêm sỉ đâu? Còn muốn hay không?

Sau khi Cố đại nhân xem xong ở bên trên cũng viết một cái tự Thủ, rồi đưa cho hai vị đại nhân khác, sau khi bọn họ xem xong, cũng đều ở bên trên viết tự Thủ.

Bài thi trình đi lên cho quan chủ khảo, là phải trải qua năm vị phó chủ khảo cùng thẩm, nói như vậy, một phần bài thi, chỉ cần có ba cái tự Thủ, như vậy trên cơ bản đều chắc chắn đậu. Nếu chỉ một cái tự Thủ, tuy là sẽ trình lên, nhưng tỷ lệ đậu không phải quá lớn.

Phần bài thi này thế nhưng có thể được năm cái tự Thủ, nếu không phải văn phong của hắn thật sự không hợp ý Trương đại nhân, bọn họ cơ hồ đều có thể kết luận, vị này chính là Giải Nguyên Lang.

Hiện giờ, tuy có khả năng không phải Giải Nguyên Lang, nhưng cũng không đến mức bởi vì quan chủ khảo không vui mà rớt bảng.

......

"Trương đại nhân, bài thi trận đầu tới rồi."

"Dọn vào đi."

"Vâng."

Trương Tùng Niên một mình ngồi một chỗ, đang phê chữa công văn. Hắn tuy rằng nhâm mệnh làm chủ khảo lần này, nhưng mà công vụ Hàn Lâm Viện, cũng không thể mặc kệ.

Hắn đẩy công văn đến một bên, sau đó uống lên một chén trà nhỏ, lại nhắm mắt dưỡng thần một lát mới lấy ra một bài văn chương đầu tiên.

"Ồ, lại là nhiệt liệt tiến cử, năm người cùng Thủ?" Trương Tùng Niên chỉ xem cuốn đầu đã hết chỗ nói rồi, đây là sợ hắn không chọn bài thi này đến vậy sao a......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top