Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 06: Em trai của tôi thật kì lạ (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào lúc thế giới này bắt đầu quen với các dungeon, thì Hunter cũng đã là một nghề nghiệp nổi tiếng để kiếm tiền rồi.

Hạng S tạm thời không nói đến, chỉ tính hạng B thôi cũng đủ kiếm được bộn tiền. Thu nhập hàng năm của hạng C cũng rất cao. Thậm chí ngay cả với các hạng D, họ cũng có thể làm ra đến một trăm triệu won. Thấp hơn thì, không chỉ hạng E, mà cả hạng F nữa, nếu như họ biểu hiện năng khiếu chiến đấu chỉ ở mức có thể chấp nhận được, thu nhập cũng đã cao hơn mấy người thương nhân tầm nhỏ hoặc trung bình.

Đá Ma Thuật (Mana Stone) từ những dungeon bắt đầu trở thành một nguồn năng lượng mới, cũng được lấy làm nguyên liệu phát triển các loại thuốc mới và dụng cụ hữu dụng. Thêm vào đó, ma thuật và khoa học đã kết hợp lại với nhau và tạo ra những loại công nghệ tân tiến.

Trong thế giới này, Han Yuhyun là người có tất cả, đẹp trai, và nổi tiếng vì sự phát triển nhanh chóng của guild Haeyeon, tôi có cần giải thích thêm nữa không? Cậu ấy chỉ mới gần hai mươi thôi, còn trẻ và tràn đầy hứa hẹn.

Thậm chí chỉ với một lần phỏng vấn duy nhất, lượng rating của người xem đã cao hơn gấp mấy lần, các tạp chí có ảnh của cậu ấy đều được bán hết sạch ngay lập tức.

'Nếu thông tin rằng cậu ta là mẫu đàn ông của gia đình lọt ra ngoài thì phản ứng của cư dân mạng chắc chắn sẽ nổ tung luôn."

Tôi thầm nghĩ trong lòng, nhìn vào tấm lưng của Yuhyun khi cậu ấy nâng chiếc nồi ra khỏi cái bếp cảm ứng. Đơn nhiên, tôi đã nghĩ rằng hai chúng tôi sẽ ra ngoài ăn. Tôi sẽ chẳng bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ ăn đồ ăn nhà làm ở ngay nhà của cậu ấy.

Thông tin thêm cho độc giả đây, nhà của Yuhyun nằm ở tầng trên cùng của tòa nhà guild Haeyeon. Nó không được biết đến rộng rãi vì lí do an toàn, nhưng nó chiếm hết nửa tầng lầu. Đây là nơi mà người ta chỉ có thể vào bằng một cái cổng thông tin nhỏ đắt tiền muốn chết, mà không phải là cầu thang, thang máy, hay cửa.

"Anh không biết là em còn giỏi cả nấu ăn đấy."

Trong khi đang ngồi ở bàn, tôi chăm chú nhìn người em trai của mình nấu ăn và không cẩn thận để lời đó lọt ra ngoài.

"Như bây giờ thì vẫn tốt hơn là phải đề phòng với những gì em ăn."

"Gì? Tại sao? Em có cả đống tiền cơ mà?"

Không nói về chuyện tài lực đủ khả năng để mua tất cả mọi thứ cậu muốn ăn sau khi thức tỉnh, cậu thậm chí còn có đủ tiền để thuê một đầu bếp năm sao về ấy chứ. Cậu ta trả lời tôi với chút dè dặt.*

*Gốc là: "He answered my question with some reservations". Reservations có nghĩa là đặt chỗ trước, tôi tra từ điển thì vẫn ra mấy nghĩa không liên quan, nên tôi có nhờ sự trợ giúp của google dịch :(( Ai đó giúp tôi bổ sung nghĩa với.

"Giờ em bị buộc phải giải độc các vật phẩm, không như ngày xưa nữa. Đó là lí do vì sao em cảm thấy thoải mái hơn khi tự mình nấu ăn. Thậm chí ở hiện tại, khi em đi vào các dungeon, em cũng vẫn mang theo lương khô riêng. Mấy cái dungeon là nơi nguy hiểm nhất đấy."

"......Giải độc? Em làm điều đó á?"

Tôi vừa nghe gì thế này? Ý cậu ấy là, có mấy thằng khốn bỏ độc và lời nguyền vào thức ăn, thế nên tôi mới phải tự nấu... phải vậy không?

Tôi không biết. Trong quá khứ, tôi chỉ nghĩ cậu ấy là một kẻ thức tỉnh hạng S may mắn, sở hữu tài năng áp đảo, và cậu ta chỉ bối rối có chút xíu vì tôi quay trở lại mà thôi. Để nghĩ rằng mạng sống của cậu ấy đang bị đe doạ, tôi thậm chí còn không bao giờ có thể ngờ rằng nó hỗn độn đến vậy.

Đối với tôi, Yuhyun mạnh đến mức tôi thậm chí còn chẳng dám nhìn thẳng. Ngay sau khi cậu ấy Thức tỉnh, cậu nhận được sự chú ý của mọi người và trở nên nổi tiếng. Tôi chỉ nhìn thấy được cái danh "Hạng S" và lại từ chối nhìn nhận những thứ khác.

"Đừng ủ rũ thế. Nó là kết quả cho sự lựa chọn của em thôi."

Yuhyun, người đã đi đến trước bàn, nói với tôi bằng tông giọng nhẹ nhàng.

"Cây cao nhất thì đón gió mạnh*. Anh nghĩ rằng nó thật tuyệt vời khi một thằng nhóc đang cố gắng tạo cho mình một guild riêng à? Nếu anh gia nhập một guild nào đó và kiếm vừa đủ thu nhập, anh sẽ không cần phải đối mặt với mối đe dọa nào như thế trong đời cả."

*The tallest tre catches the wind: Thành ngữ, ý chỉ rằng người càng có nhiều tiền hoặc danh lợi ---> trọng trách càng lớn và những rắc rối luôn đến.

Tôi không thể làm được như cậu ấy. Cậu ấy cười tôi.

"Đấy là lí do vì sao em vẫn luôn phiền muộn về mối quan hệ của em và hyung đấy. Nó cũng là quyết định của em khi đã giám sát, ngáng đường, và trói buộc hyung dưới danh nghĩa bảo vệ. Em đã gây dựng lên một guild, trong khi biết rằng bọn chúng chắc chắn sẽ động vào người thân ruột thịt duy nhất của mình."

"......Sao em không nói với anh?"
"Lúc đầu, em không muốn anh phải lo lắng về chuyện này... Và sau thì em nghĩ anh sẽ không hiểu."

...Chắc chắn rồi, nếu là trước khi tôi hồi sinh, tôi sẽ quát tháo với em trai rằng mình muốn sống tự lập hoặc sẽ bực bội với cậu ấy.

"Nhưng em đã sai hoàn toàn. Anh vẫn nghĩ cho em và lo lắng về em như khi em còn trẻ con. Em đã hiểu nhầm hyung mà còn không biết về điều đó. Em xin lỗi."

Ugh, lương tâm tôi đau quá. Tôi chỉ muốn đi lượn lờ xung quanh sau khi hồi sinh thôi mà. Cậu nói mấy thứ như này làm tôi cảm thấy như mình đã ăn cả đống phân ấy.

"......Anh cũng đã làm một số việc không được cho tốt lắm."

"Anh bị ngáng đường với mọi thứ anh cố thực hiện mà còn chẳng biết vì sao. Điều đó có thể hiểu được."

Trong ngực tôi đau quá. Cái cảm giác nhồn nhột ấm áp đó cứ lớn dần ngay sau khi cậu em trai tôi ăn miếng đầu tiên trong bữa ăn.

Thật tốt khi tôi có thể trở lại quá khứ.

Đây thực sự là lựa chọn tuyệt vời nhất của tôi.

"Anh hiểu sơ sơ được tình hình rồi. Nhưng ngày hôm nay không phải là hơi dư thừa rồi hả? Em không cần làm nhiều đến thế để bảo vệ anh đâu. Cho đến nay thì vẫn chưa có gì xảy ra mà."

Ngay khi tôi bày tỏ ý định rời đi, biểu cảm của Yuhyun cứng lại.
"Không."

"Vì sao? Anh sẽ cẩn thận mà. Anh vẫn ổn sáng nay đó thôi."

"Sáng nay khác bây giờ. Lí do duy nhất mà hyung có thể sống riêng như thế là vì em đã cắt đứt liên hệ với anh. Chạm tay vào người chưa Thức Tỉnh là bất hợp pháp và bọn chúng nghĩ rằng nó chẳng đáng để làm thế."

Một giọng nói nặng nề nối tiếp.
"Nhưng nếu em ra lệnh cho guild Haeyeon lưu ý đến sự an toàn của hyung, và bảo họ đi tuần tra quanh nhà anh, thì kẻ thù của em sẽ đánh hơi ra. Bọn chúng đã bắt đầu nghi ngờ chỉ vì em đem anh vào nhà rồi."

"Vậy thì cứ tiếp tục giả vờ rằng chúng ta còn đang gây nhau khi ở ngoài thì vẫn tốt hơn, phải không?"

"Anh đã nói rằng anh ổn với nó mà."

"......Hả?"

Tôi đã nói khi nào vậy? Tôi không nhớ rằng mình đã cho phép cậu ấy bắt tôi sống trong cảnh bị giam cầm.

Yuhyun trả lời với một biểu cảm tráo trở.

"Anh xin lỗi và anh yêu em. Thật ra thì, đó là lỗi của em và em phải là người chịu trách nhiệm cho chúng, nhưng anh lại quyết định gánh vác nó. Điều đó đơn nhiên được cho phép."

Đây, đây là cách mà cậu hiểu nó à? Đứa trẻ này cũng thật kì lạ!

"Đừng có hài hước thế! Sống trong sự giam cầm thì combo ba không luôn nhé!"

"Chỉ cần cố ba năm thôi. Em sẽ quét hết bọn chúng trong vòng ba năm."

Đừng có cười khi mà đang nói điều đấy! Và nó không phải ba năm đâu mà là năm năm! Nó ngốn hết năm năm!

Má nó, lựa chọn tuyệt vời nhất cái quần! Nhiệt lưu bắt đầu lan tỏa ra từ gáy tôi và tôi ngồi thẳng lưng lên, nhưng sau đó lại cố làm bản thân bình tĩnh lại trong khi hít sâu một hơi. Người đang ngồi trước mặt tôi là một Hunter hạng S trước cả khi cậu ấy là em trai tôi. Một chủ guild đã vượt qua biết bao nhiêu gian nan thử thách. Về mặt tâm lí thì, cậu ấy còn chẳng mảy may có một vết trầy xước nào.

Tôi sẽ không bao giờ chiến thắng khi dựa vào vũ lực và chuyện này phải được giải quyết qua cuộc đàm thoại bằng cách nào đó.

"Sao anh có thể sống trong cảnh tù túng được đến ba năm cơ chứ? Chỉ cần một tháng ở trong phòng thôi thì anh cũng đã trầm cảm rồi. Ngay cả khi có người đang muốn bắt anh, thì nó cũng không khó để làm om sòm lên giữa ban ngày đâu. Và nếu em không bận tâm, anh cũng có thể đi với bảo tiêu mà. Anh có thể đi với Sunghan hoặc ai đó cũng được."

"Đơn nhiên là em sẽ để anh ra ngoài vài lần."

"Bao lâu thì được một lần?"

Tôi đã hồi sinh đến hiện tại. Tôi đang ngồi với em trai mình, và thậm chí thằng nhóc còn chả phải phụ huynh của tôi nữa. Ở tuổi này, ngay cả cha mẹ tôi cũng sẽ không ý kiến gì về việc ở riêng. Sao chuyện này lại xảy ra được vậy?

"Nó dựa vào thời khóa biểu. Nếu bọn em bắt đầu đánh phá một dungeon nào đó, em sẽ không thể nào dành ra được hạng A để bảo vệ anh. Em không định để công việc này cho hạng B đâu."

Vậy cuối cùng tất cả những gì tôi cần chỉ là một hạng A với nhiều thời gian rảnh. Tôi tự tin mở miệng.

"Em sẽ để anh đi nếu anh có một bảo tiêu hạng A chuyên dụng?"

"...Anh định kiếm một hạng A à?"

"Ừ."

Đôi mắt của Yuhyun, thứ đã chứa đầy sự ngạc nhiên vài giây trước, bất thình lình trở nên sắc bén.

"Hyung, anh Thức tỉnh rồi."

"......Hả?"

S,sao cậu ấy biết? Cái thằng cà trớn này lúc nào cũng nhanh nhạy như thế hết.

"Vào lúc sáng, anh đã chuẩn bị đi gặp người môi giới, nên em chắc chắn rằng anh vẫn chưa thức tỉnh, vậy thì anh thức tỉnh khi nào? Ngay trước khi anh gặp em? Ngay sau khi ta gặp nhau? Đấy là lí do vì sao anh từ bỏ việc liên lạc với tên môi giới kia. Địa điểm anh muốn đến có lẽ là Hiệp hội Thợ Săn."

...Tôi chẳng có gì để nói cả. Tôi sẽ nói dối cho qua chuyện vậy.

"Em sợ rằng hạng của anh sẽ ít hơn D."

"Em biết luôn á?"

"Hạng C hoặc cao hơn sẽ có chút khó xử vì họ chưa thể kiểm soát ngay được thể trạng đột nhiên tăng vọt của mình. Nhất là khi sức mạnh cơ bắp vượt quá mức trung bình hạng B, anh sẽ không thể thích nghi được trong khoảng từ ba đến bốn ngày. Anh không khống chế được sức mạnh nên có lẽ vài đồ đạc trong phòng sẽ bị đập vỡ."

Tôi đoán là đúng thế thật.

"Nó đã xảy ra với em à?"

"Vâng. Tuy nhiên, khả năng thích nghi của hạng S rất cao, nên tình hình trở nên tốt hơn chỉ trong một ngày. Đơn nhiên, nếu anh có một tâm lí cực kì cứng rắn hoặc mức mana cực kì cao, nó sẽ không bị chú ý thậm chí cả khi trên mức C."

"Anh là một hạng F bình thường à."

"Skill ban đầu, skill đặc biệt? Nếu anh tự tin rằng mình sẽ tìm được hạng A, chắc là anh phải biết được hạng thức tỉnh, hoặc anh có thể thức tỉnh đối tượng được chọn, hoặc cả hai. Thế nó ít nhất cũng phải cấp C."

Nó là cấp S em ạ. Tôi không nói thế trước mặt cậu ấy được. Biểu cảm của Yuhyun đang khá dao động, nên tôi sẽ im lặng về vấn đề này.

"Nó là một skill Thức tỉnh đặc biệt, cấp C. Anh có thể Thức tỉnh được người chưa Thức Tỉnh và dự đoán được sơ sơ mức độ thức tỉnh."

"Nó chính xác bao nhiêu?"

"Thường thì là 50:50. Nó vừa mạnh vừa yếu. Anh không phân biệt được thứ hạng giữa em và Sunghan. Hạng B trở xuống thì có vẻ ổn. Nó cần đến ba mươi ngày để làm lạnh sau mỗi lần sử dụng. Nếu nó không phải là vì thời gian chờ quá lâu thì, nó đã là cấp A rồi."

Cậu ấy gật đầu sau những câu từ của tôi. Gương mặt của cậu ta, thứ trở nên đen dần ngay từ đầu, cũng đã sáng sủa hơn một chút.

"Nhiêu đấy là đủ để bị bắt rồi, nhưng em không tính để anh hạ đâu. Đúng là sẽ rất hữu dụng nếu anh có thể tìm được người sở hữu hạng B hoặc cao hơn trước những người khác, nhưng thời gian chờ lại quá lâu. Và ngay cả khi anh tìm được một người hạng A hoặc hạng S, thì cũng chẳng có ai đảm bảo rằng anh sẽ kí được hợp đồng với họ cả. Sự cám dỗ về mặt Thức tỉnh sẽ không thể sử dụng được vì sắp có Trung tâm Thức tỉnh rồi."

"Trung tâm Thức tỉnh?"

Tôi giả bộ không biết.

"Cơ chế Thức tỉnh đã được nhận dạng sơ sơ, nên việc xây dựng trung tâm cũng đã gần bắt đầu rồi. Đây là mục tiêu của công hội để chắc chắn rằng vào nửa năm sau, bất cứ ai cũng đều được an toàn khi Thức tỉnh. Từng người trong các guild hàng đầu đã bàn bạc về việc này, và họ đều đầu tư vào. Em cũng thế nữa."

"Tốt đấy. Vậy số lượng người thức tỉnh sẽ tăng lên rất nhiều, đúng không?"

"Thông báo chính thức sẽ được đưa ra sau bốn tháng nữa, nên anh đừng có đi rêu rao lung tung."

"Làm như em để anh nói chuyện với ai ấy?"

Thay vì trả lời, một nụ cười đã đáp trả tôi. Sao tôi có thể để tên điên này khóa mình lại trong ngục giam được?

"Dù sao thì, anh sẽ đi tìm một hạng A để bảo vệ mình, nên cho anh một cơ hội đi."

"Nó sẽ không dễ dàng gì khi chỉ có một lần mỗi ba mươi ngày đâu. Hạng A không được thường thấy cho lắm."

"Nhưng nó không tốn mất ba năm. Nếu anh may mắn, anh còn có thể tìm được ngay lập tức ấy."

Đơn nhiên là tôi còn chả cần may mắn. Tôi đã biết sẵn ai là hạng A rồi.

Yuhyun mở miệng ra sau một lúc.

"Được rồi, nếu như anh kí hợp đồng với một hạng A, em sẽ không bảo vệ thái quá anh như vậy nữa. Họ bắt buộc phải có cả khả năng tấn công lẫn phòng thủ đấy."

Cuối cùng, tôi cũng đã có được sự cho phép. Cậu ấy thật là một người em trai vừa tàn nhẫn vừa nghiêm khắc. Mặc dù vẫn có thêm một điều kiện nữa, nhưng Park Yerim nổi tiếng vì là một phù thủy chiến đấu, nên sẽ không sao đâu. Thứ có sao là cái từ khóa, chết tiệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top