Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1 - 5

Chương 1: Đứng ở trạm phố tiếp khách, chủ động ngoáy đít cho khách xem. Lỗ địt bị khách nhét tiền. Cuối cùng bị đội tuần tra bắt được.

“Một hiệp em lấy năm mươi đồng, còn quay tay thì một trăm. Ngài gì ơi, ngài có muốn thử chút không?”

Tống Niệm mặc chiếc sơ mi trắng nhăn nhúm, đứng ở cửa sau của một quán bar trong con hẻm hun hút đen kịt. Khi thấy có người bước ra, em liền chủ động bám theo sau gã đàn ông mặc vest rồi vội vàng hỏi nhỏ.

Gã đàn ông kia quay đầu lại, ngón tay run run kẹp điếu thuốc hãy còn cháy dở, liếc nhanh về phía cậu điếm bán dâm đang nói chuyện với mình.

Trên hành tinh nhỏ nằm ở vĩ tuyến thứ mười tám này, nhiệt độ giữa ngày và đêm chênh lệch rõ rệt. Trong con hẻm tối tăm cùng với thứ ánh sáng lờ mờ từ đèn, hơi thở của em phả vào trong không khí tạo thành làn sương trắng mờ. Hàng lông mi dài rủ xuống, không chút dao động nào, tạo nên một bóng mờ nhạt dưới đôi mắt.

Rất nhợt nhạt, nhưng thật xinh đẹp.

Đôi môi em đầy đặn, xinh xắn nhưng lại được tô một lớp son đậm rẻ tiền. Khiến người ta dễ dàng nảy sinh ham muốn gần gũi.

Những loại người đứng phố trong con hẻm nhỏ này thường thuộc kiểu đã trải qua đủ thăng trầm, bị cuộc đời vùi dập đến thân tàn ma dại. Gã đàn ông nhíu mày, hít một hơi sâu để cảm nhận mùi pheromone tỏa ra từ cơ thể Tống Niệm. Mùi hương lẫn lộn giữa thuốc lá, hoa hồng, bưởi, liễu đinh và gỗ đàn hương, một sự pha trộn hỗn tạp, rối loạn nhưng đầy kích thích.

Dù vậy, bản thân em vẫn toát lên sức hút khó cưỡng, vẻ đẹp ấy tuy nhợt nhạt nhưng quyến rũ, và hơn nữa... nó lại khá rẻ tiền.

“Omega à?” Gã khách ném điếu thuốc xuống, dùng mũi giày da đè nó nát bét, gã nâng cằm em lên, nghiêm túc nhìn thẳng vào mặt đối phương, chốt giá: “Làm một lần. Cắn tuyến thể thêm năm mươi đồng, làm hay không?”

Một khi bị cắn, tuyến thể của Omega sẽ bị đối phương đánh dấu tạm thời, đồng thời bản thân chịu đựng cảm giác đau đớn dữ dội. Phản ứng sinh lý này không chỉ làm họ cảm thấy đau đớn mà còn khiến họ không thể rời xa người đã đánh dấu mình. Tống Niệm cắn chặt môi, cố gắng nhẫn nhịn, đôi tay lạnh cóng của em đỏ bừng lên khi siết chặt cổ áo. Trên mu bàn tay, các mạch máu xanh nổi rõ, dễ dàng thấy được những đường gân nhợt nhạt dưới da, em đáp: “… Có thể ạ.”

Tờ tiền giấy nhăn nhúm bị gã ném thẳng vào người Tống Niệm.

Em nhận lấy tờ tiền bằng hai tay, quan sát cẩn thận rồi mới cho vào túi áo mình. Sau đó, em móc từ túi quần ra một chiếc bao cao su, dùng răng để xé rách nó.

Khi bao cao su bị em xé, chất lỏng bên trong túi đựng dầu bôi trơn văng ra với tiếng 'phốc' và bắn lên xung quanh. Khóe miệng của em lập tức dính đầy dịch bôi trơn bóng loáng.

Hơi thở người đàn ông ngay lập tức trở nên nặng nề, như thể bị hành động vụng về của em kích thích.

“Ưm ——” Tống Niệm bị gã ép chặt vào tường, lông mày khẽ nhíu lại run rẩy, em đau đến mức hít một hơi thật sâu. Sau lưng là bức tường lạnh lẽo, lớp rêu xanh dưới chân tường ẩm ướt, và mặt tường thô ráp với những bức tranh đường phố xấu xí vẽ trên phần xi măng. Lớp vải mỏng dán chặt vào da khiến em cảm nhận rõ rệt hơn bầu không khí lạnh buốt.

Gã đàn ông vùi đầu vào cổ Tống Niệm liếm láp. Đầu lưỡi to dày rà lên da thịt mịn màng, khiến cơ thể em run lên theo  mỗi lần liếm của gã. Tống Niệm như bị mãnh thú ngoạm lấy yết hầu, cả người bỗng căng cứng, em dựa sát vào tường mà không thể cử động gì hơn.

Đôi bàn tay to lớn của gã từ từ kéo áo sơ mi của em lên, gã say mê vuốt ve làn da trắng mịn của Tống Niệm. Ngón tay thô ráp lần theo đường cong cơ thể em, chạm đến bờ ngực nhỏ mềm mại. Gã đàn ông thở dốc hổn hển, ngón trỏ và ngón cái thuần thục bóp nhẹ, nhào nặn từng chút một, không ngừng mân mê đầu vú non mềm.

“Ha…” Lồng ngực vừa ngứa vừa tê, Tống Niệm khẽ rên rỉ một tiếng trong cổ họng. Mùi pheromone hương biển nồng nàn từ vị khách làng chơi bao phủ cả con hẻm. Khiến cơ thể của Omega cứng đờ nhưng lại không tự chủ được mà dần mềm ra.

“Mẹ nó.” Động tác của gã đàn ông đột nhiên dừng lại, Tống Niệm bối rối ngẩng đầu lên thì phát hiện gương mặt của đối phương đang dần mất kiên nhẫn, và rồi gã bực bội chửi: “Tao bỏ tiền ra mà còn phải hầu hạ mày à? Địt mẹ, rốt cuộc ai mới là người bán dâm vậy!”

Cả người cứ cứng đờ như một khối băng, vãi thật chứ! Khiến gã mất hết hứng địt.

“Ngài, ngài gì ơi…” Thấy vị khách có động thái sắp bỏ đi, Tống Niệm liền hoảng hốt, em vội vàng nắm lấy tay người kia năn nỉ: “Xin lỗi, em làm ngay đây ạ, ngài sẽ thấy sướng nhanh thôi...”

Tống Niệm cố tình dán sát vào người đàn ông, em dùng một tay xoa nắn chỗ phồng lớn dưới háng đối phương, tay kia dẫn dắt bàn tay to của gã đặt vào giữa hai chân mình, nói: “Ngài sờ thử đi, lỗ đít em ngứa muốn chết rồi ạ, nó muốn được cặc bự của ngài đút vào…”

Đôi chân mềm oặt, nhũn đi, khẽ run lên khi dương vật và túi tinh của gã tiến vào lấp đầy khe đít. Chiếc quần dài màu xám đã cũ cũng bị kéo xuống tới đầu gối, Tống Niệm dạng chân ra, để lộ mép lỗ đụ hồng hào giữa hai đùi.

Mép đít khẽ co giật như đang mời gọi dương vật của gã khách nắc sâu vào, bên trong co thắt lại như muốn giữ chặt lấy nó. Tống Niệm dùng mông cọ lên lớp bao cao su trên con cặc gã kia. Em chủ động bôi thêm một lớp gel bôi trơn, dưới ánh mắt chăm chú biến thái của người nọ, gã từ từ nhấp vào vào lỗ đít ấm áp và ẩm ướt của kẻ bán dâm.

Rìa lỗ địt khẽ mấp máy, tràng ruột bên trong siết chặt lấy ngón tay, rồi lại bị đẩy ra theo từng vòng. Cặp mông thịt đầy đặn cũng run bần bật theo động tác thủ dâm của em, cho đến khi ngón tay đâm lút cán vào trong. Tống Niệm khẽ hé môi, thở ra một hơi thở nóng bỏng, lè đầu lưỡi mềm mại ra ngoài, cố gắng nuốt lấy chút nước bọt trong suốt.

Lỗ đít giống như một cái miệng nhỏ chúm chím, tham lam mút chặt hai ngón tay. Khi ngón tay rút ra, vách ruột bên trong cũng bị kéo ra theo một chút, màu đỏ hồng dâm đãng lộ rõ ở mép đít, nó hơi co nhẹ…

“Bên trong…bót lắm, biết hầu hạ ngài. Nếu cặc của ngài… Cắm vào đây sẽ cảm thấy rất thoải mái.” Tống Niệm rủ mắt, lồng ngực hơi hơi phập phồng, em chủ động phô bày thân thể, miêu tả cảm giác khi tự mình chơi lỗ đít.

“Thằng đĩ nhỏ này dâm vãi.” Gã khách nuốt một ngụm nước bọt, yết hầu khô khốc chuyển động không ngừng, cuối cùng gã không chịu cơn đau từ dưới háng lan ra. Gã đẩy Tống Niệm vào tường, bẻ cong mông em để thấy rõ lỗ đít đang chảy nước, gã hưng phấn đưa con cặc thô dài của mình vào lỗ thịt, hung hăng gầm lên một tiếng, và địt lút cán cây hàng khủng màu tím đen của gã!

“Aaa!” Tống Niệm thét chói tai, vì bị kẹp giữa khách và tường, nên cơ thể em bỗng nhiên liên tục run rẩy, nước mắt nóng hổi không tự chủ trào ra từ khóe mắt. Cảm giác đau đớn như bị xé rách làm em không thể thở, sau đó, em cố gắng thở ra một hơi dài, chẳng còn cách nào khác ngoài việc mặc hai chân giãy giụa theo bản năng.

“Ahh… không chứa nổi… lớn quá, bên trong căng…”

Tràng ruột bị dương vật khai phá, cùng cắm chung với cây buồi màu tím đen là hai ngón tay thon dài. Lớp thịt non ở lỗ đít bị căng đến trắng bệch, dường như trở nên trong suốt.

“Không.” Gã tàn nhẫn nói: “Để yên cho tao địt. Không thì… trả tiền lại cho tao.”

“Ahh…” Vách ruột bên trong tham lam co mút ngón tay và dương vật gã khách, cơ thể em căng thẳng đến tột độ. Lỗ đít của Tống Niệm dưới sức địt của gã cảm thấy đau đến nỗi em sợ mà tái nhợt cả mặt, đành há miệng cắn lòng bàn tay ngăn tiếng khóc nức nở của mình không thoát ra, sợ làm mất hứng khách. Cả người em lạnh toát như đóng băng, chỉ còn mỗi cách nhón nửa bàn chân chống lên sàn để đỡ toàn bộ sức nặng cơ thể. Đôi chân trắng nõn và thon dài run lẩy bẩy, phía trên đau đến mức không thể cử động được.

Cặc gã chậm rãi nhấp vào rồi rút hết ra, sau đó lại chậm rãi đút vào. Thành ruột bị ma sát đến tê dại, mang theo khoái cảm như bị điện giật. “Aaa…ahh…” Tống Niệm khẽ phát ra những tiếng ư ử nho nhỏ như tiếng mèo rượng đực, em cam chịu nhận thua trước động tác thô bạo của gã rồi cọ nhẹ khuôn mặt vào áo khoác đối phương.

“Lỗ đít của đĩ dâm này bú chặt thật, có phải thích được cặc tao bón cho ăn đúng không?” Gã thô bạo địt em như giã gạo, bất thình lình bị vách ruột mút đến da đầu tê dại. Gã nhìn chằm chằm vào mảng da thịt trắng mịn phía sau gáy Tống Niệm, càng nhịn không được khi nhìn bộ dạng dâm đãng vểnh mông lên cao hòng hầu hạ khách. Gã khách thèm nhỏ dãi thứ trước mắt, trong bóng tối nhe ra hàm răng sắc bén, hung hãn cắn mạnh vào tuyến thể của em!

“A a a!!!”

Tống Niệm thét lên một tiếng đau đớn, toàn thân co giật kịch liệt. Hai chân em mềm nhũn như sợi mì mà khụy xuống mặt đất. Dương vật đâm thật mạnh vào sâu bên trong, trực tiếp đâm thẳng đến vách tràng đạo, lớp da ở bụng nhỏ gồ ra một hình dạng đáng sợ!

Móng tay em bấu chặt vào lưng gã khách đến nỗi các khớp ngón đều tái xanh, nhưng cũng không thể ngăn được việc tuyến thể bị xuyên thủng. Cuối cùng pheromone của Alpha xa lạ tràn vào cơ thể Tống Niệm, cảm xúc hỗn loạn khi bị tình dục chi phối khiến cả người Omega nhỏ muốn xụi lơ.

“Ùng ục ——” Dòng tinh dịch đặc sệt chảy từ khoang sinh sản xuống khe hở, xối ướt ngón tay Tống Niệm và cả khúc dương vật thô to của gã khách làng chơi, phát ra tiếng vang dâm đĩ. Toàn bộ vách ruột không chịu được mà ngứa ngáy, lối vào căng chặt co bóp, men theo khe hở giữa ngón tay và con cặc mà chảy ra ngoài lỗ đít, khiến đùi Tống Niệm ướt đến nhớp nháp.

“Ngứa quá…” Hai mắt Tống Niệm dần trở nên vô hồn, toàn thân em nóng bừng, từng hơi thở dường như đều mang theo hơi nóng. Pheromone của Alpha như thuốc kích dục, nó len lỏi trong mạch máu của em. Dáng Tống Niệm gầy gò, em nhẹ nhàng lắc eo, không ngừng nhấp mông nuốt buồi khách.

Lỗ đít tham lam mút lấy từng chút từng chút một, nước dâm chảy lênh láng. Vách ruột điên cuồng bao vây lấy ngón tay và dương vật. Tống Niệm khống chế không được mà cử động ngón tay, ngoáy loạn thành ruột bên trong kéo ra. Đôi mắt em vô hồn mờ mịt nhìn chằm chằm vào gã đàn ông, đôi môi mọng nước khẽ mấp máy rồi ngập ngừng nói nhỏ: “Dập…ngài dập vào đi…”

Gã đàn ông đắc ý mà giở giọng cười đê tiện, bóp mạnh cằm Tống Niệm: “Đĩ nhỏ bị địt sướng lắm đúng không, muốn rên thì rên đi, rên dễ nghe thì tao cho đít mày uống tinh dịch.”

Gã liên tục nắc vào lỗ đít em, va vào bờ mông trắng mềm mụp khiến chỗ đó nhanh chóng đỏ bừng. “Phốc” một tiếng giòn vang, Tống Niệm rút ngón tay khỏi lỗ đít, cảm giác trống trải làm vách ruột bên trong điên cuồng co rút, dâm dịch tràn ra làm ướt chỗ giao hợp của hai người.

Đầu Tống Niệm choáng váng, mặt mũi em đỏ bừng và ướt đẫm mồ hôi. Em tuyệt vọng khóc nức nở, cố gắng ngăn cản những cơn khoái cảm dữ dội trong cơ thể làm em gần như muốn phát điên, hạ mình xin gã dùng con cặc thúc vào lỗ đít.

“Xin ngài hãy chịch em đi, ahh ha…Buồi của ngài lớn lắm… Em được ngài chịch rất thoải mái, bên trong ngứa quá… Đến đây chịch lỗ đít của em đi.”

Tiếng rên rỉ đứt quãng của gã cùng với động tác ra vào thô bạo của dương vật bên dưới. Gã bắt lấy hai cánh mông thịt trắng như tuyết trước mắt, dùng sức hẩy mạnh eo về phía trước, thô lỗ nắc vào sâu bên trong!

Hai chân Tống Niệm bị gã đặt lên sườn eo mình. Gã dùng sức dập mạnh eo, phần cơ bắp ở hông va chạm mạnh với phần mềm mại ở mông em, phát ra tiếng “phạch phạch phạch” giòn vang. Cả con hẻm nhỏ vắng lặng chỉ vọng lên tiếng giao hợp thác loạn của hai kẻ nọ. 

Mọi người ở đầu hẻm chỉ cần nghe một chút là biết trong hẻm tối kia đã xảy ra chuyện gì. Lỗ đụ bị gã khách địt đến mức mềm mại và chảy nước dâm ra ngoài, mép đít say mê co bóp, cố gắng bao vây lấy cây hàng nóng bỏng kia, nơi kết hợp giữa hai người liên tục vang lên tiếng “Phốc thô phốc thô”, dâm dịch trong suốt bị đâm đến ra bọt trắng ở mép đít Tống Niệm.

“Aaa hahh…A… A…” Tống Niệm thốt ra những tiếng rên rỉ nghẹn ngào, khuôn mặt em đỏ bừng như mùa xuân tình đã đến. Nước mắt nóng hổi lăn dài làm ướt đẫm làn da mịn màng, khiến lông mi em khẽ run rẩy và càng thêm ẩm ướt, tạo nên một vẻ đẹp quyến rũ nồng nàn.

Em bị hắn bẻ chặt hai chân không thể cử động, tay bấu chặt vào lưng khách. Gân xanh trên thái dương gã đàn ông nổi lên, khi gã địt vào vách thịt mềm mại, cơn khoái cảm mãnh liệt chẳng tài nào kiềm chế được. Gã bóp mạnh eo em, gằn một tiếng thể hiện sự tức giận, rồi đâm vào nơi sâu nhất bắn mạnh dòng tinh dịch vào đó.

“Ahh haa…” Cả người Tống Niệm run rẩy không ngừng, em há miệng phát ra một tiếng rên rỉ mềm mại đến cực điểm, rồi yếu ớt sụp xuống, cơ thể xụi lơ hoàn toàn mất hết sức lực. Đầu buồi sưng to đâm sâu trong tràng đạo mềm mại, con cặc nhanh chóng bị cơn co thắt từ thành ruột trong cơ thể bao lấy chặt chẽ, cuối cùng từng dòng tinh dịch nóng bỏng được bắn đầy ở bên trong. Người đàn ông vừa bắn tinh vừa giày vò cơ thể em, khiến Tống Niệm không ngừng run rẩy, khoảnh khắc bị chơi cho lên đỉnh kéo dài mãnh liệt…

Không biết đã bao lâu trôi qua, Tống Niệm từ trạng thái nửa hôn mê dần tỉnh lại. Trong con hẻm nhỏ bấy giờ chỉ còn lại một mình em, xung quanh yên tĩnh đến lạ lùng.

Cảnh vật trước mắt Tống Niệm mờ mịt, cả người em uể oải không còn sức sống, hai chân mềm nhũn tới mức không thể đứng vững được. Tống Niệm yếu ớt phải dựa vào vách tường để chống đỡ cái cơ thể này. Khi tỉnh táo hơn, em cảm nhận rõ sự căng đầy ở phía dưới như thể có một vật gì đó kẹt sâu bên trong. Mỗi bước em đi đều khiến mép lỗ đít nhạy cảm bị cọ xát đến nỗi thốn vô cùng, khiến từng cơn đau trở nên dữ dội hơn.

Em bất lực run rẩy, cắn đôi môi làm nó đỏ bừng. Rồi từ từ, em đưa hai ngón tay vào lỗ đít thao tác, cố gắng moi móc cuộn giấy bọc tiền từ bên trong ra.

Trên mặt giấy in rõ giá trị 50 đồng.

Tống Niệm trầm mặc cất tiền vào túi, em khập khiễng bước đến cửa sau của quán bar, như thể đang tìm kiếm một người khách hàng tiềm năng như lúc nãy.

Đột nhiên, có một người đàn ông mặc áo gió đen, kéo thấp vành nón, bước ra từ cửa quán bar. Dáng vẻ của hắn không quá nổi bật, nhưng cũng không phải là kiểu cực kỳ sang trọng đến nỗi em không thể tiếp cận.

Hơn nữa, có vẻ như ánh mắt hắn chẳng biết là vô tình hay cố ý liếc nhìn về phía Tống Niệm.

Tống Niệm khập khiễng bước theo sau, em rụt rè ngước đầu lên, hỏi: “Thưa ngài, năm mươi đồng cho nửa hiệp, một hiệp thì một trăm đồng. Ngài có muốn thử không?”

Người đàn ông dừng bước chân, vẻ mặt ngạc nhiên: “Một hiệp? Nửa hiệp?”

Tống Niệm chợt nhận ra người này có thể là là một khách hàng tiềm năng, em vội vàng tiến lại gần gã đàn ông. Em áp sát, nhẹ nhàng mở miệng nhỏ giọng giải thích: “Nửa hiệp là em sẽ dùng miệng hoặc dùng tay làm cho đến khi ngài bắn tinh. Còn trọn hiệp là… Khụ khụ khụ… Cho ngài chơi lỗ đít.”

Người đàn ông gõ nhẹ ngón tay, có vẻ hắn đang do dự. Tống Niệm nhìn hắn với ánh mắt đầy hy vọng, đồng thời mở hai cúc áo sơ mi để lộ ra phần da trắng nhợt sau lớp áo, tạo thêm vẻ hấp dẫn.

“Ngài có muốn sờ vú em không?” Tống Niệm cầm tay khách đặt lên áo mình, nói: “Ngực em mềm lắm, cái này là miễn phí…”

“Cạch” một tiếng, giọng em đột nhiên im bặt.

Đôi mắt của Tống Niệm bỗng mở to, cả người em lạnh toát như rơi vào một hầm băng. Em vội vã mặc lại quần áo, đang chuẩn bị bỏ chạy thì lại bị người đàn ông nọ giữ chặt và kéo về.

“Chạy cái gì mà chạy.” Người đàn ông lắc đầu, rồi gõ nhẹ vào tai Tống Niệm.

Tại đó, có một tai nghe mini. Một âm thanh vang lên từ đầu dây điện thoại, người đàn ông lẩm bẩm vài tiếng, rồi báo cáo: “Đã bắt được một người, ừ, chắc chắn là Omega.”

Hắn liếc nhìn Tống Niệm rồi nói tiếp: “Chuẩn không cần chỉnh, chứng cứ rất xác thực.”

–---------------------–------------

Giải thích:  Chắc hẳn nhiều bạn sẽ thắc mắc tại sao Tống Niệm lại bán rau răm giá cả linh động. 😭 Thực ra, Tống Niệm đã có thâm niên trong ngành nên ẻm hiểu mình là Omega không còn nhiều giá trị. Với lại em biết khách nào có tiền/ khách nào ki bo nên em mới báo giá như vậy.

Chương 2: Bị áp giải thẩm vấn: Gặp lại bạn trai cũ và bị phát hiện bán dâm trên phố.

“Mới đến đây à? Hôm nay tiếp bao nhiêu khách rồi?”

Tống Niệm vừa mới đến nơi này, ánh sáng từ đèn pin chiếu thẳng vào mặt em, nguồn sáng chói lọi soi rõ vẻ mặt đầy lo lắng và sợ hãi của em. Nhân viên đội tuần tra vừa ghi chép vào sổ vừa hỏi. Chiếc còng lạnh lẽo khóa chặt cổ tay Tống Niệm, phản chiếu ánh sáng bạc, làm tăng thêm cảm giác lạnh căm của kim loại. 

Tống Niệm cắn chặt môi, không nói lời nào, sắc mặt em còn trắng bệch hơn cả bông tuyết.

Nhìn thấy vẻ mặt cứng nhắc của Tống Niệm, nhân viên của đội lắc đầu, hắn phát ra tiếng cười khinh bỉ: “Không muốn nói sao? Được rồi, đợi chút nữa lên đồn mà mở mồm giải thích. Còn giấy chứng nhận đâu? Lấy ra cho tôi xem.”

Tống Niệm run lẩy bẩy, em hoảng sợ ngước mắt lên nhìn đối phương, mặc dù hai tay đã bị còng nhưng vẫn cố gắng che chắn túi quần của mình như một hành động vô thức của bản thân. Hốc mắt em đỏ bừng, dường như đã đong đầy lệ nóng, biểu hiện sự lo lắng và sợ hãi như một bé thỏ con đi lạc, tuyệt vọng nhìn hắn nài nỉ: “Thưa cán bộ, đây là lần đầu tiên của em… Xin ngài thả em đi.”

Người tuần tra nhìn vào dấu vết cắn còn mới trên gáy Tống Niệm, rồi khẽ cười mỉa. Hắn bẻ tay Tống Niệm ra, lấy từ trong túi vài chiếc áo mưa và một tờ tiền giấy. Thái độ châm biếm xem thường thấy rõ, hắn nhíu mày: “Thả, thả ra để cậu tiếp tục làm việc này à. Đám Omega các người suốt ngày chỉ nghĩ đến việc kiếm tiền mà không muốn làm việc gì đàng hoàng…”

Tai nghe phát ra một tiếng điện thoại, cắt đứt lời nói của nhân viên tuần tra. Hắn “Ừm” hai tiếng, sắc mặt lập tức nghiêm túc: “Được rồi! Tôi sẽ lập tức dẫn người trở về... Đã nhận được!”

Chiếc xe tuần tra màu đen tức khắc chạy thẳng về trại giam.

Lúc này đã là nửa đêm gần sáng. Phần lớn dân cư trên hành tinh nhỏ thuộc vĩ tuyến mười tám đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Tại trại tạm giam, ở lầu ba của tòa nhà đã tối đen như mực, chỉ còn lại một chút ánh lửa le lói từ văn phòng trên ban công, nhấp nháy lúc sáng lúc tối.

Người đang cầm điếu thuốc đó có thân hình mạnh mẽ, dáng vóc phong trần, hắn tùy tiện mặc một chiếc áo sơ mi đen, nhưng vẫn toát lên vẻ quyến rũ từ thân hình săn chắc. Trên ngực áo in ba chữ “Quý Tư Niên.”

Ở đầu dây bên kia, giọng người nọ không ngừng phàn nàn: “Mẹ nó, mấy người bên quân bộ đúng là đám rùa đen vương bát đầu thai*, ít nhất thì phải ba ngày nữa. Quý thiếu à... Dù gì chúng ta cũng đã từng ở trong quân đội ngủ chung hai năm, dẫu sao thì cũng tình nghĩa lắm mà, anh giúp tôi xử lý thằng nhãi ranh kia đi.”

Quý Tư Niên tặc lưỡi: “Cút mẹ mày đi, toàn nói vớ vẩn.” Hắn gạt tàn thuốc một chút, nói tiếp: “Cùng lắm thì hai ngày thôi. Tuần sau bộ kiểm tra cũng bận.”

“Được rồi! Cậu Quý, anh đúng là cha ruột của tôi! Là Quan Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, phổ độ khắp chúng sinh! Tôi sẽ nói với Tiểu Hứa, nhờ cậu ấy giúp anh kiểm tra.”

Quý Tư Niên chỉ “ừm” một tiếng, sau đó cúp máy, hắn rít mạnh một hơi thuốc. Đầu thuốc bỗng sáng rực lên, ánh sáng mờ ảo ấy hòa lẫn với ánh đèn từ quảng trường, chiếu rõ khuôn mặt của hắn.

Đó là một gương mặt vô cùng anh tuấn. Đôi mày sắc bén và rậm rạp, ngũ quan nổi bật và sâu sắc. Sống mũi cao thẳng, đôi mắt sáng rực rất có hồn, đường viền của cằm hắn sắc sảo, góc cạnh.

Hắn tiện tay cầm một chiếc áo vest, khoác hờ lên vai rồi đi xuống dưới lầu.

Phòng trực ban sáng tỏ ánh đèn, trong phòng tràn ngập mùi thức ăn khuya, hương vị đắng của cà phê và trà hòa quyện vào nhau. Một nhân viên trong đội chống tệ nạn đang thao thao bất tuyệt: “Vừa dâm đãng, vừa lẳng lơ, ngực thì trắng lại còn mềm…”

Xung quanh là một nhóm Alpha đầy hào hứng, vừa uống cà phê vừa buôn những câu chuyện cười dung tục để xua tan cơn buồn ngủ.

“Đội trưởng Quý!”

“Chào buổi tối, đội trưởng Quý!”

Quý Tư Niên từ xa bước vào, các thuộc hạ lần lượt chào hỏi hắn. Đội trưởng Quý luôn toát ra khí chất riêng của hắn, nên mấy tên Alpha đang tụ tập nói chuyện cũng tự động im bặt khi thấy hắn đến.

Hắn cau mày, nghĩ đến mấy ngày nay cả đội phải làm việc liên tục, nên cuối cùng không nói gì trách móc, chỉ nhắc nhở người đang nói tiết chế một chút.

“Đội trưởng Quý.” Tiểu Hứa, phó đội trưởng với khuôn mặt tròn và mái tóc xoăn tự nhiên, bước theo sát hắn. “Đội trưởng Dương có dặn, mấy ngày tới công việc của phòng chúng tôi phải làm phiền anh nhiều rồi.”

Quý Tư Niên gật đầu ra hiệu là không sao, rồi bước nhanh vào phòng thẩm vấn.

Căn phòng chật và hẹp, được chia thành hai khu vực nhỏ ngăn bởi một tấm kính một chiều. Hai nhân viên thẩm vấn ngồi trong phòng, Quý Tư Niên đeo tai nghe vào, kéo một cái ghế ra rồi ngồi ở bên ngoài, quan sát buổi thẩm vấn sau tấm kính.

Ánh đèn sáng chiếu thẳng vào người bị thẩm vấn đang ngồi phía đối diện. Quý Tư Niên là người chỉ huy cuộc điều tra này, lại càng không quan tâm đến các manh mối đã tra được, hắn nói một cách đơn giản, chỉ cần phạt một khoản tiền rồi để họ ra về mà thôi.

Phó đội trưởng rót thêm cà phê cho hắn xong lui về vị trí của mình nhìn những người bị thẩm vấn mà thở dài, và trông như y không mấy kỳ vọng cuộc thẩm vấn sẽ có tiến triển: "Nhiều người trong số họ đều là những gương mặt quen thuộc, có lẽ không liên quan nhiều đến băng nhóm trước đây mà chúng ta theo dõi. Những kẻ này thường xuyên bán dăm, mỗi lần đều chỉ bị phạt tiền rồi thả ra, cứ lặp đi lặp lại như vậy, thật sự rất nhàm chán.”

Quý Tư Niên không đáp.

Chiếc cốc cà phê cầm lên đã đưa đến miệng bị hắn từ từ đặt xuống, tay hắn nắm chặt cán cốc, mu bàn tay nổi lên những gân xanh, các khớp ngón tay trắng bệch vì nắm quá chặt, đến nỗi làm cốc hơi bị biến dạng, cà phê đen trong cốc cũng nhẹ nhàng lắc lư.

Phó đội trưởng nhìn về phía hắn, y nhận thấy ánh mắt của Alpha này sắc bén giống chim ưng đang chăm chăm dõi theo người vừa được đưa vào phòng thẩm vấn dành riêng cho Omega.

Nửa khuôn mặt của hắn bị che khuất trong bóng tối, toàn bộ sắc mặt tỏa ra cảm giác lạnh lùng như bị đóng băng, không có chút cảm xúc ấm áp. Chỉ có đôi mắt đen kịt lộ ra chút sắc thái phức tạp, lẫn vào đó vài phần dữ tợn.

Phó đội trưởng nghi hoặc nhìn về người ở phía tấm kính.

Đó là một cậu trai bán dâm trẻ tuổi, khá xinh đẹp.

Dáng người của cậu trai kia gầy gò, với cổ tay ốm đến mức làm chiếc còng chợt trở nên lỏng lẻo, em mặc một chiếc sơ mi trắng nhăn nhúm cùng một chiếc quần bông cũ kỹ, vẻ mặt tái nhợt. Trên má còn vết son kéo dài từ đôi môi kiều diễm hơn người, tạo nên sự tương phản mãnh liệt giữa thái độ chật vật và nét đẹp của em.

"Đội trưởng Quý?" Phó đội trưởng hơi lúng túng, cẩn thận hỏi hắn: “Chúng ta bắt đầu ngay bây giờ được chưa?”

Quý Tư Niên trầm mặc gật đầu.

Khi ánh đèn pha chiếu thẳng vào mặt Omega, chói đến mức khiến đôi mắt người kia phải khép hờ lại, hai hàng mi ướt đẫm, nơi khóe mắt ửng đỏ. Từ đôi mày đến khóe mắt đều hiện lên vẻ xuân tình, hoàn toàn khác xa trước đây, yếu ớt nhu nhược giống như một con thỏ nhỏ.

“Tên gì?”

“Tống Niệm.”

Tống Niệm.

Quý Tư Niên im lặng, dường như hắn muốn bóp nát cái ly trong tay.

Hắn ngồi sau tấm cửa kính một chiều, cả người chìm trong bóng tối, trong lòng hắn bây giờ như dậy sóng, có vẻ không thể tin vào những gì đang diễn ra trước mắt mình. Vẫn là Omega với nét mặt của ngày trước, người mà hắn đã vô số lần khắc sâu từng khoảnh khắc của em vào mắt mình.

Họ đã từng cùng nhau nằm chung trên một chiếc giường. Hắn hay nhắm mắt giả vờ ngủ say, cảm nhận hơi thở nhẹ nhàng của Omega phả vào cổ. Omega này sẽ khẽ nâng cánh tay của hắn lên, chậm rãi chui vào lòng hắn, lặng lẽ thân mật ôm nhau trong tư thế này.

Em mềm mại như bông gòn, ngoan ngoãn và dịu dàng như một cụm mây trôi trên trời.

Hiện tại, biểu hiện của Omega này ngoan ngoãn đến lạ thường, hỏi gì đáp nấy.

Từ đầu đến giờ Quý Tư Niên vẫn luôn giữ im lặng. Cấp dưới lần lượt hỏi vài câu, xác định Omega chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, nên không dây dưa gì thêm, sau đó hắn sai người đưa Omega đi nộp phạt.

Tống Niệm khép nửa mắt, hàng mi khẽ run, ánh nhìn nhẹ nhàng chuyển động: “Thưa cán bộ, tôi không có tiền.”

Nhân viên cấp dưới cười lạnh một tiếng: “Sao vậy, cậu không kiếm được tiền hả, chẳng phải nửa đêm trước còn làm ăn được lắm mà?”

Omega khẽ co người lại, vội sửa lời, lắp bắp nói: “… Không đủ tiền.”

Có người khẽ nhắc nhở cấp dưới, nói nhỏ vài câu. Alpha đứng bên cạnh nghe, mới hiểu ra là trước đó Omega đã bị bắt cùng với một vài kẻ vô danh tiểu tốt khác. Hắn nhìn Omega trước mặt, người đang tỏ ra bình thản nhưng không giấu nổi cảm giác mệt mỏi và toàn thân co rúm lại vì sợ. Lúc này trong đầu hắn chỉ hiện lên hình ảnh đáng yêu, ngây thơ của em bạn trai mình trước kia. Hắn hoàn toàn không để tâm đến những lời mỉa mai và cay nghiệt từ cấp dưới.

Sau khi hoàn tất thủ tục, Tống Niệm bị tịch thu giấy tờ tùy thân, nhưng được thả tự do. Em chậm rãi kéo khóa áo của mình sát vào người rồi lững thững bước đi.

Trong tay em là một tờ giấy màu hồng nhạt, đây là biên lai do đội tuần tra cấp.

Đêm nay, khách chơi em thật sự thô bạo, nơi ấy vẫn còn đau âm ỉ, hai chân mềm nhũn như cọng bún, lúc đi vừa xót vừa mỏi. Tống Niệm nhìn lên bầu trời đen như mực, rồi ngồi xổm xuống bên bậc thềm ven đường.

Ngón tay trắng bệch của em vô thức vò nhẹ tờ giấy trong tay.

Hôm nay, Tống Niệm mới tiếp có một vị khách, kiếm được hai trăm nhưng lại bị phạt hết ba trăm.

Tống Niệm mệt mỏi, cúi đầu thở dài, em cố gắng tự mình đứng dậy, dưới ánh trăng mờ nhạt bước từng bước nhỏ hướng về trạm xe buýt.

Con đường tối đen trước mắt bỗng nhiên được chiếu sáng bởi ánh đèn pha. Tiếng còi xe vang lên từ phía sau. Tống Niệm không quay đầu lại, chỉ theo phản xạ bước sát vào lề đường.

Tiếng còi lại vang lên lần nữa. Chiếc xe màu đen sáng bóng từ từ dừng lại bên cạnh Tống Niệm. Cửa kính hạ xuống, lộ ra gương mặt vô cảm của Quý Tư Niên.

“Lên xe.” Hắn mở miệng nói.

Tống Niệm nghe thấy giọng nói của người nọ, em ngạc nhiên mà quay đầu lại. Khi nhìn thấy người ngồi sau tay lái. Khoảnh khắc đó, đôi mắt em trố thật to, đồng tử đột nhiên co lại ——

“A…”

Em hé miệng, vô tình phát ra một tiếng hít thở đầy hoảng sợ, lồng ngực đột ngột căng cứng. Ngay sau đó, như thể có thứ gì chặn ở yết hầu, khiến mọi suy nghĩ như thác đổ đều bị hình ảnh kia nuốt chửng, em không thể phát ra dù chỉ một tiếng.

Giống như một con chuột nhắt đối mặt với một mối nguy hiểm rất khủng khiếp, từng tế bào, từng sợi lông trên cơ thể đều gào thét “Chạy mau! Chạy mau!” Nhưng tứ chi lại cứng đờ vì tuyệt vọng và sợ hãi, em chỉ biết đứng chết lặng tại chỗ.

Tống Niệm đứng đó, không thể cử động, ngay cả việc hít thở cũng trở nên nặng nề.

Đôi môi khô khốc của em khẽ mấp máy, nhưng ngôn từ dường như bị mắc kẹt ở trong cổ họng, dù cố thế nào cũng không thể thốt ra thành tiếng. Cuối cùng, giọng nói của em cũng vang lên, nhưng nghe thật lạ lẫm, trống rỗng, như thể nó không thuộc về em.

Câu hỏi của Omega nhẹ nhàng vang lên, nhưng không che giấu được sự hoang mang của bản thân, cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh: “Sao anh lại ở chỗ này?”

“Tôi vẫn luôn ở đây từ đầu đến giờ.” Giọng Quý Tư Niên chậm rãi vang lên, lạnh lùng, không cảm xúc. 

Đôi môi vốn nhợt nhạt của Tống Niệm giờ đây mất đi hoàn toàn sắc hồng, như thể sinh khí đã bị rút cạn khỏi người em.

——————————————

Chú thích: "乌龟王八转世" : Ám chỉ "rùa đen vương bát đầu thai", đây là một câu nói chửi rủa với hàm ý miệt thị, thường chỉ người lười biếng, chậm chạp hoặc vô trách nhiệm.

——————————————

Chương 3: Bị bạn trai cũ mang về nhà tắm rửa,《Vừa dâm vừa nứng, vú vừa trắng lại vừa mềm》

“Lên xe.” Quý Tư Niên lặp lại một lần nữa.

Tống Niệm nắm chặt vạt áo, liên tục lắc đầu: “Không cần đâu, tôi sẽ tự đi về. Cảm ơn anh. Tạm biệt.”

Trông em lúc này thiếu điều muốn biến mất ngay lập tức.

Quý Tư Niên nhíu mày, ánh mắt hắn lóe lên chút giận dữ, gắt gỏng nói: “Em như thế này còn định đi đâu? Cha của em đâu? Em…”

Hắn nhìn vào phần da thịt mờ mờ hiện ra qua chiếc áo sơ mi hơi hở của Omega, cố gắng kìm nén cơn giận. Hắn nhanh chóng bước xuống xe, đi đến trước mặt Tống Niệm và nắm lấy cánh tay em. Thế nhưng đối phương vừa thấy hắn giơ tay lên, liền rụt người lại.

Giống như một con mèo hoang từng lưu lạc ở ngoài đường chịu nhiều ngược đãi, vừa thấy người đến thì lông toàn thân đều dựng lên.

Quý Tư Niên sững người. Cánh tay hắn khựng lại giữa không trung, rồi buông thõng xuống trong bất lực.

“Tống Niệm.” Hắn nhìn chằm chằm người trước mặt, giọng khàn đi: “Quần của em dính rất nhiều máu."

Omega sững sờ, em bối rối cúi đầu xuống. Nhìn thấy vết máu loang ra trên chiếc quần dài nhàu nhĩ, em hoảng loạn tìm cách dùng tay hay bất cứ thứ gì che đi phần giữa hai chân, nhưng loay hoay một lúc em mới nhận ra có làm gì cũng vô ích. Tống Niệm chăm chú nhìn xuống mũi giày, em lúng túng đến mức sắp khóc tới nơi, nói: “Tôi muốn về nhà.”

“Tôi nói, lên xe.” Quý Tư Niên nhìn vào đôi mắt đang lảng tránh kia lẫn cái đầu không ngừng lắc của em, đôi mắt hắn dần trở nên đỏ ngầu. Hắn nắm chặt tay Tống Niệm, kéo em đi thẳng về phía ghế phụ, giọng hắn bắt đầu lạnh lùng, như nghiến răng mà nói: “Trên người em toàn mùi của Alpha, em không ngửi thấy à?”

Tống Niệm sững lại, em mím chặt môi, dường như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng em chỉ im lặng ngồi vào xe.

Dù gì em cũng luôn là người ngoan ngoãn, dễ bảo. Nên trước một Alpha tỏa ra pheromone mạnh mẽ, em luôn dễ dàng khuất phục.

Ngoại trừ lần đó.

Em bị tên Alpha này đưa về nhà. Hắn dẫn em đến một phòng tắm rộng rãi, khăn tắm mềm mại trắng tinh và nước nóng bốc hơi nghi ngút đã được chuẩn bị sẵn.

Tiếng nước từ phòng tắm vọng ra. Quý Tư Niên ngồi bên giường, ngón tay thon dài kẹp một tấm thẻ, hắn chăm chú nhìn vào bức ảnh trên đó không chớp mắt.

Đó là giấy tờ tùy thân hắn đã lấy lại từ cấp dưới.

Bức ảnh trên căn cước là do hắn đưa Tống Niệm đi chụp vào sinh nhật lần thứ mười tám của em. Tống Niệm là một Omega nhỏ có đôi má phúng phính, đang mỉm cười nhìn vào ống kính. Khóe miệng em lúc cười sẽ xuất hiện hai lúm đồng tiền, đôi mày cong cong, bọng mắt hơi nhô lên. Nét mặt em ngây thơ, không hiểu chuyện đời.

Quý Tư Niên mệt mỏi nhắm mắt lại, đưa tay xoa xoa thái dương.

Mấy bộ quần áo đã được em cởi ra chất đống ở góc tường, mùi nước hoa và pheromone lộn xộn tràn ngập khắp phòng, khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu. Hắn ném hết đống quần áo vào thùng giặt, sau đó tiện tay úp tấm thẻ căn cước xuống bàn.

Chết tiệt... Chết tiệt thật.

Chẳng phải khi đó đã nói rời xa hắn, em sẽ sống tốt hơn sao, chẳng phải em còn nói mình cầu được ước thấy sao? Cái em gọi là sống tốt là ra ngoài đường bán thân, trên người toàn mùi pheromone của những tên đàn ông khác?

Quý Tư Niên siết chặt nắm tay, đến nỗi phát ra tiếng răng rắc. Sự bức bối và khó chịu trong lòng không có nơi nào để trút tựa như một tảng đá khổng lồ đè nặng. Hắn tức giận xoa mạnh gương mặt mình, cố gắng dọn dẹp mớ cảm xúc lộn xộn trong lòng, rồi lục trong tủ quần áo vài bộ đồ của mình, vứt đại lên giường.

“Quần áo của em rách rồi.” Hắn gõ cửa phòng tắm, nói: “Em mặc tạm đồ của tôi trước, tôi đã đặt đồ trên giường cho em.”

Tống Niệm khẽ “Dạ” một tiếng.

Quý Tư Niên mở cửa ban công, châm điếu thuốc rồi hít sâu một hơi.

Không lâu sau, Tống Niệm bước ra với bộ quần áo của hắn trên người.

Chiếc áo sơ mi rộng như thùng phi bọc trên người em. Dù đã cài đến khuy trên cùng những vẫn không che được xương quai xanh nơi cổ. Tà áo sơ mi dài xuống phủ tận mông. Chiếc quần cũng quá cỡ, nên em đành phải cuộn ống quần lên đến bắp chân, lộ ra đôi mắt cá trắng trẻo như ngó sen.

Tóc của Tống Niệm vẫn còn ướt, trông em như một chú chó nhỏ vừa mới dầm mưa. Những giọt nước trượt xuống theo lọn tóc đen, rơi “tõng” một tiếng xuống xương quai xanh mảnh khảnh.

Chiếc áo sơ mi ướt đẫm dần trong suốt dán sát da thịt, lộ ra làn da trắng trẻo và đôi đầu vú hồng nhạt.

Có lẽ vì đã chấp nhận vận mệnh nên em đành buông xuôi. Lúc này trông Omega đã bình tĩnh hơn nhiều, nhưng vẫn không muốn có bất kỳ giao tiếp nào bằng mắt với bạn trai cũ. Em luôn cúi đầu, né tránh ánh nhìn của hắn. Tống Niệm nhỏ nhẹ cảm ơn, em xin hắn một túi đựng để cất quần áo bẩn của mình.

Tống Niệm ngồi xuống, cẩn thận gấp từng món đồ dính đầy chất lỏng cơ thể, mồ hôi và vết máu của em.

Eo em hơi cong xuống, cặp mông mềm mại căng lên trong bộ quần áo rộng thùng thình, khẽ nhấc lên hướng về phía Alpha đang đứng sau lưng mình.

Cổ họng Quý Tư Niên khô khốc khi nhìn cảnh đó.

《Vừa dâm vừa lẳng lơ, ngực vừa trắng vừa mềm.》

Không hiểu sao, hắn lại nhớ đến lời của cấp dưới.

“Cảm ơn anh, em đi đây. Quần áo em sẽ trả lại sau… em sẽ giặt sạch nó." Tống Niệm nhét quần áo vào túi, hai tay nắm chặt bước ra ngoài.

Khi Tống Niệm xoay người đi, Quý Tư Niên đứng ở phía sau gọi tên em, nhưng em không để ý. Ngay sau đó, tay em đã bị hắn nắm chặt.

Bàn tay Alpha thon dài, mang theo hơi ấm nóng rực và tràn đầy sức mạnh, tựa như chỉ cần dùng một chút lực là đã có thể bẻ gãy tay người trước mặt.

“Em không có gì để giải thích sao?”

Tống Niệm chậm rãi lắc đầu, dáng vẻ rụt rè như thay lời muốn nói là em không biết phải giải thích như thế nào.

Quý Tư Niên bị kích thích đến mức không biết là nên hận hay đau. Hắn cố nhịn cơn giận dồn nén cả đêm rồi bóp chặt mặt Tống Niệm, ép em phải ngẩng đầu lên. Lực hắn mạnh đến độ gần như có thể làm bầm gò má trắng mịn của em.

Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt đối phương, từng từ từng chữ thốt ra: “Em như bây giờ, không thấy ghê tởm chính mình sao?”

Lời vừa nói ra, Quý Tư Niên đã hối hận.

Tống Niệm chớp mắt, ánh mắt em có chút mơ hồ. Em khẽ mấp máy cánh môi đang bị bóp chặt, cuối cùng chỉ chần chừ hỏi: “Anh không cần bộ quần áo này nữa à? Vậy… em mua cái mới để đền cho anh có được không?”

Em không khóc, cũng không tức giận, thậm chí đến việc phản bác cũng không thèm nói.

Quý Tư Niên cứng họng.

Hắn không hiểu tại sao Tống Niệm lại biến thành như vậy, dáng vẻ trầm mặc đầy u ám này khiến hắn cảm thấy bức bối như một con thú bị nhốt trong lồng sắt, quẫn trí đập loạn, nhưng không thể nào giải tỏa được cơn giận. Hắn thật sự muốn kéo em vào phòng thẩm vấn, dùng hết mọi hình phạt để ép em phải mở miệng.

Mà mọi chuyện còn tệ hơn nữa là, trong khoảnh khắc hai người gần gũi, với tư thế từ trên cao nhìn xuống như này, hắn dễ dàng thấy được dấu răng mới toanh trên cổ Omega hiện ra rõ ràng trước mắt mình. Những cơn sóng pheromone hỗn loạn cứ âm thầm xâm chiếm khứu giác hắn, chủ nhân của pheromone như đang ngấm ngầm tuyên bố quyền sở hữu Omega này.

“Ai cắn?” Hắn hỏi.

Tống Niệm ngơ ngác ngẩng đầu, nhíu mày nhìn hắn rồi mới nhận ra điều hắn đang ám chỉ. Em đưa tay chạm lên tuyến thể trên cổ.

Em đáp khẽ: “Khách hàng.”

Tay của Quý Tư Niên siết chặt cổ tay Tống Niệm.

Hắn xoa xoa lên tuyến thể yếu ớt của Tống Niệm. Như thể nhận ra sự hiện diện của một Alpha mạnh mẽ hơn, pheromone hương biển ban đầu liền bị đẩy lùi, thay vào đó là hương thơm của đinh hương tràn ngập, cay nồng và ngọt ngào nhanh chóng bùng lên.

Một luồng điện nhẹ nhàng từ sau cổ em truyền ra, vừa tê vừa rát. Hơi thở của Tống Niệm dần trở nên gấp gáp, một tầng đỏ nhạt phủ lên khuôn mặt em. Tay em lần xuống vòng eo thon chắc của Quý Tư Niên, chạm vào nơi cương cứng nóng rực mang theo mùi đinh hương.

“Anh có muốn em giúp không?” Tống Niệm khẽ hỏi, em ngẩng đầu lên thử chạm nhẹ vào cằm hắn.

Quý Tư Niên đột ngột đẩy em ra, hắn vội vã như đang chạy trốn. Để Tống Niệm lại ở phòng khách rồi chạy vào phòng tắm. Trong lúc tắm, hình ảnh đôi mắt của Tống Niệm, khóe miệng của em cứ xoay vần trong tâm trí hắn, chúng đan xen giữa ký ức và thực tại. Hắn sục cặc thô bạo, cuối cùng thở hổn hển trong cơn cao trào.

Không nên như vậy. Mỗi người tốt nghiệp từ trường quân đội, nhất là Alpha, đều đã trải qua quá trình huấn luyện khắc nghiệt chống lại sự quấy nhiễu của pheromone. Mà mỗi một môn học của Quý Tư Niên đều đạt điểm A+.

Hắn tựa lưng vào bức tường ẩm ướt trong phòng tắm, cảm giác như đầu mình muốn nổ tung vì cơn đau buốt. Mọi âm thanh xung quanh ùa vào đầu hắn như cơn lũ. Hắn run rẩy, đưa tay tìm đến tủ âm tường, lôi ra một ống tiêm và nhanh chóng tiêm vào cánh tay.

Cảm xúc trong hắn từ từ lắng xuống, như mặt biển sau cơn bão. Nhưng rồi, hắn nghe thấy một âm thanh rất nhỏ vang lên ngoài cửa phòng tắm.

Lúc hắn mở cửa ra, phòng khách đã trống trơn, chỉ còn lại mớ hỗn độn dưới ánh đèn mờ nhạt.

Tống Niệm nhẹ nhàng khép cửa lại. Em chạy trốn khỏi khu biệt thự xa hoa, càng không dám ngoảnh lại cho đến khi ra đến cổng chính.

Một tay em cầm túi nhựa vang lên tiếng sột soạt khi di chuyển, tay còn lại siết chặt mấy đồng xu. Tống Niệm chạy vội để kịp chuyến tàu sớm nhất, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm, cố gắng trấn an bản thân.

Xung quanh có người kỳ lạ nhìn và đánh giá em, nhưng Tống Niệm chẳng thèm để ý chút nào.

Ra ngoài bán thân, đối mặt với đủ loại ánh mắt khinh thường và những tình huống khó chịu, em đã quá quen thuộc cảnh này rồi. Bị người ta ghét bỏ không phải là lần đầu tiên.

Chỉ là bị người đó mắng một chữ "Dơ" nhưng em lại cảm thấy đau khổ đến mức trái tim như bị ai bóp chặt lại, khiến em không tài nào hít thở nổi.

Huống hồ Quý Tư Niên cũng chẳng nói sai điều gì.

Vốn dĩ, em đã rất dơ.

Tống Niệm hít một hơi thật sâu, cuối cùng khi xe dừng lại, em xuống xe ở khu lều trại. Giống như một con chuột nhắt bẩn thỉu, chật vật trở về, cố gắng lẩn trốn dưới ánh mặt trời. Em di chuyển qua những ngõ nhỏ quanh co, cuối cùng dừng lại trước một căn phòng thấp bé. Cửa sắt rỉ sét được dán đầy tờ giấy quảng cáo nhỏ và chữ viết bằng sơn phun.

Tống Niệm gõ cửa.

Trong góc phòng, có một chiếc đèn nhỏ tỏa sáng yếu ớt. Em dùng tay để chắn gió, sau đó cẩn thận bò lên giường. Ôm chặt chăn bông như ôm một đứa trẻ để tìm lại chút ấm áp.

Lúc này, em mới cảm thấy máu trong cơ thể mình dần dần lưu thông, cả người mới ấm trở lại.

Chương 4: Kỳ động dục ập đến, trốn trong phòng uống thuốc ức chế. Bị bạn trai cũ phát hiện mình có con.

“Chào buổi sáng, bé con.”

Tống Đường Đường chậm chạp mở mắt, bé tỉnh dậy trong vòng tay của Tống Niệm. Bé vui vẻ ôm chặt lấy Omega, khuôn mặt đỏ bừng lộ ra từ chăn, mỉm một nụ cười ngọt ngào với má lúm đồng tiền. Bé hôn lên mặt Omega và nói: “Papa, chào buổi sáng.”

Năm nay, Tống Đường Đường lên năm tuổi, đã là một đứa trẻ độc lập. Bé đã biết cách tự mặc quần áo, rồi bưng một bồn nước nhựa lớn. Bé nhúng khăn lông vào nước, rồi đưa tay lên lau mặt papa.

Tống Niệm chống tay vào mép giường ngồi dậy với vẻ mặt hơi mệt mỏi, nhưng vẫn mỉm cười với con. Em xoa xoa mặt làm khăn lau rơi xuống, không quên khích lệ: “Cảm ơn bé yêu, bé yêu thật giỏi.”

Gương mặt Tống Đường Đường đỏ hồng, bé thẹn thùng, giẫm lên chiếc dép lê "lạch bạch" chạy đến bên cửa sổ để treo chiếc khăn lông. Khi bé chạy về, đột nhiên nhớ ra điều gì, bé dùng một chân đạp cái chân còn lại, làm cho mình hơi mất thăng bằng, sau đó bé cúi xuống cầm chiếc dép lê giơ lên cho Tống Niệm xem: “Đô Đô phun bong bóng nè papa, ha ha.”

“Đô Đô” là tên của đôi giày bông có hình một con thú nhỏ. Từ bé đến giờ Tống Đường Đường không có nhiều đồ chơi, nên đôi dép lê này cũng được đặt theo cái tên nổi tiếng ấy. Tống Niệm nhìn đôi dép đã bị giặt đến trắng bệch, mặt trên còn bị rách lộ ra ít lớp bông nhồi bên trong. Em cố gắng kìm nén cảm xúc trong lòng, ôm Tống Đường Đường ngồi lên đùi mình: “Được rồi, chờ buổi tối con về, ‘Đô Đô’ sẽ trở lại như cũ.”

Tống Đường Đường nắm tay Tống Niệm, bé cười khúc khích lộ ra hàm răng sữa trắng tinh: “Cái gì papa cũng làm được, papa thật là lợi hại.”

Omega đột ngột ôm bé vào lòng. Tống Đường Đường cảm thấy hơi đau vì cái ôm chặt này, bé đành phải gọi nhỏ: “Papa.”

“Chờ... Papa nhận lương, lúc đó sẽ mua cho con cái mới, có được không?” Tống Niệm hỏi, giọng em có chút không thoải mái truyền từ trên đầu bé truyền xuống.

“Không cần, con thích ‘Đô Đô’.” Tống Đường Đường lắc đầu, mặt cọ vào lòng Tống Niệm, mái tóc mềm mại của bé hơi lộn xộn. Bé dán chặt vào áo sơ mi của Omega, hít hà hương cam đặc biệt ngọt ngào dễ chịu tỏa ra từ cơ thể em.

“Hôm nay papa thơm quá.” Tống Đường Đường hít một hơi thật sâu rồi ngượng ngùng. Đôi mi dài của bé hơi cụp xuống, bé không nói thêm gì nữa.

Mặt Tống Niệm hơi tái đi, tay nhẹ nhàng siết chặt tấm ga bên dưới, em cố gắng mỉm cười mặc dù có vẻ trông khô khan: “Ừa… Đường Đường cũng rất thơm.”

Em cúi người, buộc dây giày cho Tống Đường Đường, nắm lấy tay nhỏ mềm mại của bé, dẫn con trai đến lớp mẫu giáo.

Cuộc sống ở khu lều trại chật hẹp và bẩn thỉu. Tống Đường Đường được Tống Niệm ôm, bé đưa miếng bánh đậu nóng hổi đến gần miệng em: “Papa, ăn một miếng đi. Ngọt lắm, ngon lắm đó.”

Tống Niệm há môi cắn một miếng nhỏ.

“Nếu buổi tối Papa không đến đón thì con ngủ lại lớp mẫu giáo nhé.” Tống Niệm dặn dò. “Nhớ phải ngoan nha con.”

“Dạ.” Tống Đường Đường gật đầu, nhóc ưỡn ngực tự hào. “Cha nói con ngoan nhất đó ạ.”

Vị Cha mà bé nhắc tới là một Omega mặc đồ cha sứ màu đen và cột tóc đuôi ngựa. Người bật cười khi nghe bé nói vậy rồi niềm nở nhận lấy chiếc cặp sách nhỏ của Tống Đường Đường.

Cha ngửi thấy mùi hương của Tống Niệm song không khỏi lo lắng nhíu mày: “... Cậu không sao chứ?”

Tống Niệm lắc đầu: “Không sao, con có thuốc ạ.”

Thần phụ thở dài: “Vậy về nhà nghỉ ngơi đi, đừng lo cho Đường Đường. Gần đây có người quyên tặng một khoản tiền lớn cho lớp mẫu giáo, nên bé có thể ở đây thêm vài ngày. Hơn nữa, các bé ở đây đều rất thích con.”

“Vậy là tốt rồi, cảm ơn Cha.”

Cha nhìn Omega rời đi với vẻ mặt phức tạp.

Tống Niệm lảo đảo trở về phòng, toàn thân em bắt đầu bủn rủn. Pheromone càng lúc càng nồng đậm — đây là dấu hiệu bước vào giai đoạn động dục của Omega.

Em cắn môi, cố gắng trấn tĩnh bản thân để mở ngăn kéo, run tay lấy ra năm sáu viên thuốc ức chế rồi vội vã nhét vào miệng.

Viên thuốc bắt đầu tan ra để lại vị chua xót trong miệng, khiến Tống Niệm cảm thấy lưỡi đắng chát. Em cố nuốt viên thuốc xuống, run rẩy đứng dậy gắng sức đi đến giường rồi cuộn tròn người trên đó, lồng ngực em phập phồng dữ dội.

Cảm giác như hơi ẩm mang không khí mùa xuân tràn ngập trong phòng, nhanh chóng mọc rễ và bao trùm cơ thể Omega, khiến em thấy như thể nó được bơm đầy nước và trở nên thật nặng nề.

Hiệu quả của thuốc phải cần thời gian để phát huy tác dụng.

Cần có thời gian để công hiệu của thuốc phát huy tác dụng.

Huống chi em vừa mới bị một Alpha đánh dấu. Tuyến thể được bơm đầy pheromone đang có xu hướng rục rịch, thôi thúc em yếu ớt phủ phục trước mặt Alpha, chủ động mở rộng hai chân, khoe trọn lỗ đít hồng hào, mềm mại và ấm áp để bị cặc bự đút vào, bị địt, sau đó bị bắn tinh dịch đầy khoang sinh sản…Hoàn thành việc đánh dấu hoàn toàn.

Trên chiếc áo sơ mi vẫn còn lưu lại hương thơm nhè nhẹ của gỗ đàn hương. Mùi hương sâu lắng, trầm ổn nhưng lại mang chút cảm giác lạnh lẽo như tuyết.

Tống Niệm mê mẩn ngửi mùi hương ấy, hàng mi của em nhẹ run, ướt đẫm mồ hôi. Cả thể xác vô cùng mệt mỏi, em cắn vào mép gối, để lại một vệt đen do nước bọt thấm ướt....Khó chịu quá.

Một giọt mồ hôi chảy vào mắt khiến em cảm thấy đau rát. Tống Niệm chớp mắt đờ đẫn, cảm nhận cái nóng trong người dần biến mất, chỉ còn lại chút ngứa ngáy hư không do thuốc đã áp chế hoàn toàn.

Không thể xin phép nghỉ. Em phải đi làm. 

Ngày hôm qua em mới bị phạt tiền, bây giờ lại phải kiếm thêm để bù vào.

Tống Niệm nghĩ vẩn vơ.

Em dựa vào tường, cố gắng đứng dậy đi thay bộ quần áo khác rồi tập tễnh bước về phía xưởng giặt để bắt đầu công việc. Trước khi ra khỏi cửa, em hơi do dự nhưng cũng gấp gọn bộ quần áo Quý Tư Niên đã cho mượn, đặt nó ngay ngắn trên đầu giường.

Cánh cửa sắt phát ra tiếng "loảng xoảng" thật to đã đóng lại. Tống Niệm yếu ớt bước ra ngoài, em không hề hay biết rằng mọi hành động của mình đều bị người khác theo dõi.

***

Quý Tư Niên nghe thấy tiếng cửa đóng, liền vội vàng chạy ra, thậm chí không màng đến việc người mình vẫn còn ướt. Hắn trên ban công, nhìn theo bóng dáng Tống Niệm khuất dần trong con hẻm, lòng chợt thấy lạnh đến rét cả người.

Mặc tạm chiếc áo choàng tắm dài, Quý Tư Niên nhanh chóng xuống lầu, ngồi vào xe định đuổi theo. Nhưng hắn chưa kịp mở khóa an toàn thì tiếng cảnh báo trong gara vang lên.

Mấy tháng trước, Quý Tư bị thương trên chiến trường nên tạm thời phải rời khỏi quân đội để dưỡng sức. Trong cơ thể hắn có cấy máy đo lường, vì tình trạng sức khỏe không ổn định nên tất cả các quyền hạn trong phạm vi hoạt động của hắn sẽ tự động bị hủy.

“Chết tiệt!” – Hắn lớn tiếng chửi thề, hung hăng đá một phát vào chiếc xe, khiến phần đầu xe móp một lỗ thật sâu. Hắn cố nén cơn đau đầu, bước tiếp vài bước nhưng mọi thứ trước mắt bỗng tối sầm. Hắn đành phải dựa vào tường, từ từ ngồi xuống đất.

Năm phút sau, bác sĩ phụ trách quản lý sức khỏe của hắn từ xa điều khiển người máy đến tiêm thuốc vào cơ thể hắn. Nhìn các chỉ số đáng báo động, thông qua màn hình, bác sĩ nhắc nhở không nên để cảm xúc dao động quá nhiều.

Quý Tư Niên day trán, tựa vào đầu giường, mở máy gọi vài cuộc điện thoại, giọng hắn lạnh như băng: “Điều tra việc này cho tôi.”

Một đêm trằn trọc, không tài nào ngủ yên cho đến sáng.

Tin tức đứt quãng bắt đầu đổ đồn về điện thoại hắn. Tống Niệm sống ở khu lều trại, em đang làm việc trong xưởng giặt quần áo... Sau đó, hình ảnh Tống Niệm ôm Tống Đường Đường cũng được gửi tới.

Omega ôm đứa bé bằng tay trái, tay phải cầm một chiếc cặp nhỏ, bước đi trong con hẻm tối tăm, chật hẹp. Trông đứa trẻ còn khá nhỏ, đang ngoan ngoãn mềm mại dựa vào người ba. Bé trai có khuôn mặt giống y hệt Tống Niệm, trên má trái còn có một cái lúm đồng tiền nhỏ.

Tiếng vang “ong ong” trong đầu Quý Tư Niên càng lớn hơn, âm thanh cảnh báo từ máy đo lường lại vang lên. Trái tim hắn như bị đổ đầy chì, nặng nề chìm xuống vực sâu.

Hắn chăm chú nhìn vào bức ảnh, cố gắng tìm một điểm nào đó trên gương mặt đứa trẻ để xem có nét gì giống mình hay không.

Nhưng mà bức ảnh này vốn bị chụp lén, ánh sáng trong con hẻm nhỏ khá mờ, đứa trẻ vẫn còn nhỏ nên khuôn mặt tròn trịa như một quả bóng, nhìn mãi mà hắn vẫn không thể xác định được điều gì.

Nếu đứa bé là con của hắn thì có lẽ bây giờ cũng đã năm tuổi rồi. Quý Tư Niên lại nghĩ đến vóc dáng nhỏ bé của Tống Đường Đường, cơn đau đầu càng trở nên dữ dội hơn.

Dù thế nào đi nữa, hắn vẫn cần phải tìm Omega để hỏi cho rõ ràng.

Hắn không muốn để Tống Niệm chạy trốn một lần nữa.

Điện thoại lại “ting” lên một tiếng, người được cử theo dõi gửi tin nhắn đến: “Ông chủ, đứa bé đó ngất xỉu ở nhà trẻ và đã được đưa đến bệnh viện. Chúng tôi cũng đang theo dõi.”

Chương 5: “Tống Đường Đường, có phải là con của tôi không?”

Quý Tư Niên lái xe đến khu phố lều trại, nhưng xe không thể vào sâu hơn, đành phải dừng lại ở quảng trường đối diện. Một người đàn ông có hình xăm trên tay bước đến, thái độ cung kính: “Ông chủ Quý? Tôi sẽ dẫn ngài vào.”

Alpha gật đầu, đi theo người đàn ông đó tiến vào trong.

Khi đến nơi, hắn mới nhận ra cái gọi là “bệnh viện” chỉ là một phòng khám nhỏ đã cũ kỹ và tồi tàn theo thời gian. Những bức tường bên ngoài đầy vết loang lổ, lớp sơn trên đó đã bong tróc, lộ ra phần xi măng xám phía dưới. Trên tường còn dán các quảng cáo về thuốc cổ truyền và những giấy tờ chứng nhận giả.

Nơi này không thể nào sánh với những bệnh viện lớn trên Đế Tinh, tại đó có nhiều thiết bị hiện đại và dịch vụ chu đáo hơn ở đây.

Trong phòng khám là nữ y tá cùng một dược sĩ, bọn họ đang tình chàng ý thiếp, rồi chợt thấy một người đàn ông cao lớn, thân hình thon thả, nhưng lại mặc đồ không hợp với bản thân lắm, nên họ bèn tò mò ngó theo.

Người đàn ông nọ rất đẹp trai, cơ mà sắc mặt thì khó chịu hệt như ai mắc nợ cả nhà hắn vậy. Nhìn sơ qua sẽ có cảm giác kiểu…hắn đến đây để kiếm chuyện.

Trong đại sảnh đặt vài chiếc ghế băng bằng nhựa màu xanh dương, chiếc quạt trần cũ kỹ quay chầm chậm tạo ra tiếng "ong ong" trong không gian tĩnh lặng. Gió từ quạt cuốn theo mùi thuốc sát trùng và các loại thuốc kháng sinh khác dấy lên một mùi kỳ lạ, khi ngửi phải thì khó chịu vô cùng.

Quý Tư Niên vừa liếc mắt đã thấy một đứa bé đang ngủ trên ghế.

Cậu nhóc rất nhỏ, cơ thể mềm mụp như hạt đậu. Gương mặt bánh bao tròn trịa đỏ ửng lên vì sốt, trên cơ thể khoác một chiếc áo màu kaki của người lớn, y như bé đang đắp chăn vậy.

Đoán chừng thằng bé khoảng ba tuổi... cùng lắm là bốn tuổi.

Nhưng hắn không thấy bóng dáng của Tống Niệm đâu.

“Kỳ lạ thật, vừa nãy cậu ta còn ở đây mà, có lẽ là tạm thời đi ra ngoài rồi.” Người đàn ông đứng bên cạnh nhìn xung quanh rồi căng thẳng giải thích với Quý Tư Niên.

Lời còn chưa dứt, từ phía sau hai người vang lên một âm thanh giòn giã. Tống Niệm đứng ở cửa, gương mặt em đầy vẻ kinh ngạc. Trên tay đang cầm ly nước sôi, chiếc ly rơi xuống "Xoảng ——" một tiếng, nước nóng tràn đầy sàn.

Chiếc ly in hình gấu trúc đen trắng rơi xuống đất bật lên rồi lăn tròn, cuối cùng lăn đến dưới chân Quý Tư Niên.

Đầu óc Tống Niệm bỗng trống rỗng, tay chân em cứng đờ. Thậm chí không để ý đến Tống Đường Đường đang nằm một bên, trong lòng vô cùng hoảng loạn xoay người chạy trối chết.

Người đàn ông bên cạnh lập tức đứng dậy định đuổi theo, nhưng bị Alpha gọi lại: “Không cần, em ấy sẽ sớm quay lại.”

Quý Tư Niên ngồi xuống bên cạnh Tống Đường Đường đang nằm ngủ mê man, gương mặt hắn phức tạp khi nhìn đứa trẻ đang hít thở đều đặn.

Giống như một gã thợ săn ôm cây đợi thỏ, chờ con thỏ ngốc tự lao vào bẫy.

Chiếc ghế trong phòng khám bị lõm xuống ở khúc giữa, đứa trẻ này nằm lên chiếm hết hai chỗ ngồi, nhưng phần eo lại nằm vắt ngang giữa hai ghế dựa, trông bé không được thoải mái lắm.

Quý Tư Niên ôm Tống Đường Đường vào lòng mình, hắn cảm thấy đứa bé rất nhẹ. Có lẽ do bị sốt nên cơ thể của cậu nhóc nóng hơn bình thường.

Hắn đổi sang tư thế thuận tay hơn, ánh mắt lướt qua chiếc cằm tròn trịa và cái mũi nhỏ xinh của đứa trẻ, tình cờ chạm phải đôi mắt đen láy như quả nho.

“Chú... Chào chú ạ, papa của con đâu rồi?” Ánh nhìn xa lạ từ người đàn ông này khiến Tống Đường Đường có chút sợ hãi, bé rụt cổ lại, bất an nắm chặt vải áo. Bé cố giữ bình tĩnh, đưa mắt nhìn quanh rồi nhỏ nhẹ khẽ hỏi Quý Tư Niên: “Papa của con đi đâu rồi ạ?”

“Ba của con đi lấy thuốc, nên chú tạm thời trông con giúp em ấy.”

Tống Đường Đường “Dạ” một tiếng rất khẽ, cái miệng nhỏ hơi bĩu xuống.

Cậu bé không cần ai chăm sóc, vì cậu luôn là bé ngoan.

Sau một hồi bé cảm thấy không thoải mái khi được người khác ôm, Tống Đường Đường bèn rời khỏi vòng tay Quý Tư Niên, tự mình ngồi xuống ghế bên cạnh. Đôi chân nhỏ của bé buông thõng xuống ghế, mắt tròn xoe nhìn quảng cáo trên màn hình TV trong đại sảnh.

Quý Tư Niên đi đến máy bán hàng tự động mua hai chai nước, hắn vặn nắp một chai rồi đưa cho bé, nói: "Con uống một chút đi."

Tống Đường Đường nhìn hắn một chút, mới đưa hai tay nhận lấy chai nước và nhỏ giọng nói cảm ơn, nhưng bé vẫn cảnh giác ôm chặt chai bằng đôi tay tí xíu mà không uống ngụm nào.

Quý Tư Niên hỏi: "Papa của con luôn dẫn con theo à?"

Tống Đường Đường ngập ngừng một chút rồi gật đầu.

Quý Tư Niên lại hỏi: "Còn người cha kia của con đâu?"

Nghe đến câu hỏi đó, trong lòng Tống Đường Đường bỗng trỗi dậy cảm giác kháng cự. Bé rụt người, ngồi sang ghế bên cạnh, cúi mặt nhìn chăm chăm vào nắp chai nước mà không trả lời.

Ngay lúc đó, Tống Đường Đường mới biết rằng mình khác biệt.

Bé không có người cha Alpha nào.

Quý Tư Niên nhìn đứa trẻ im lặng không nói, hắn liền đổi sang câu hỏi khác: “Năm nay con mấy tuổi rồi?”

Tống Đường Đường chưa kịp trả lời thì đã nhìn thấy bóng dáng của Tống Niệm xuất hiện ở cửa, bé liền vứt chai nước khoáng trong tay. Nhảy khỏi ghế, lạch bà lạch bạch như vịt con chạy tới cửa, ôm lấy chân trái của Omega, kích động gọi to: "Papa!"

"Bé cưng ngoan..."

Tống Niệm ngồi xổm xuống, ôm Tống Đường Đường vào lòng. Trên tay em đang cầm vài viên thuốc. Vì nắm trong tay lâu nên bề mặt của thuốc đã hơi ẩm.

“Ba ba.” Tống Đường Đường ôm chặt ba không buông, bé liếc nhìn về phía Quý Tư Niên rồi ghé sát vào tai ba, nói nhỏ: "Chú đó kỳ lạ lắm, ba có quen chú ấy không?"

Tống Niệm hít thở hơi khó khăn khi nghe con hỏi, em giọng mơ hồ như đang nói mớ: "Ừm... Bé yêu có muốn tự uống thuốc không?"

Tống Đường Đường đáp: "Dạ có, con muốn tự làm."

Quý Tư Niên nhìn Tống Niệm cho bé uống thuốc, sau đó bỏ một đồng xu vào máy ngựa gỗ bên ngoài phòng khám, để người đàn ông đi theo Alpha trông nom Tống Đường Đường khi cậu bé ngồi chơi.

Hai người chưa đi xa được bao nhiêu, đột nhiên Tống Niệm bị hắn ghì chặt vào góc tường.

Quý Tư Niên cao hơn Tống Niệm nửa cái đầu, vóc người hắn đồ sộ như bao phủ lấy Omega, tạo cảm giác áp bức mạnh mẽ. Ánh mắt hắn lạnh lùng như cơn giông tố trên bầu trời, mây đen cuồn cuộn. Hắn dùng ngón tay thon dài nắm lấy cằm Tống Niệm, buộc em phải ngẩng lên.

Ngữ khí của hắn đầy sức ép nhưng lại mang theo chút kỳ vọng mơ hồ. Giọng nói hắn hơi run rẩy, có vẻ khá khó khăn khi hỏi: “Thằng bé... có phải là con của tôi không?”

Tống Niệm bỗng run bần bật.

Em ngước nhìn Quý Tư Niên, hình dáng của hắn lúc này như chìm vào bóng tối, đứng ngược với ánh sáng. Em hơi nghiêng đầu, giữ im lặng cùng ánh mắt đăm đăm như đang hồi tưởng điều gì đó xa xăm.

Quý Tư Niên vặn mặt Tống Niệm về phía mình, ép em trả lời. Nhưng đột nhiên em co rúm người lại như con tôm, một tay vội chống tường mà kịch liệt nôn khan.

Quý Tư Niên không ngờ Tống Niệm lại phản ứng mạnh như vậy, hắn không còn tâm trí để hỏi tiếp về chuyện lúc nãy. Mà vội vàng vuốt ve lưng Tống Niệm. Nhưng em kiên quyết né tránh hắn.

“Không phải.” Tống Niệm nhìn về phía hắn qua một khe hở, em đưa tay lên che mặt, nhẹ nhàng đáp: “Em không biết cha của con mình là ai.”

Tay Quý Tư Niên dừng ở giữa không trung, cảm giác chờ mong trong lòng dâng lên như một chiếc cốc lớn ngập tràn nước, rồi bỗng dưng vỡ tan. Sự mong đợi từ đầu tới giờ lập tức tắt ngúm, chỉ còn lại những mảnh vỡ vương vãi khắp nơi.

Tâm trạng của hắn tựa một túi nhựa rách vướng trên cành cây trong mùa đông, bất lực mặc gió thổi xào xạc.

“Được rồi, không cần nhắc đến chuyện này nữa.” Quý Tư Niên nuốt nước bọt, hắn nhắm mắt lại.

“Vì sao em không đọc sách?”

……

“Vì sao em không ở cạnh Phùng Kỳ Huy? Vì sao chỉ có một mình em chạy đến hành tinh này?”

Hắn hùng hổ tra hỏi em, sức lực trên tay càng thêm khủng khiếp khiến Tống Niệm bị ép đến mức run rẩy, em không còn cách nào khác ngoài việc chỉ biết đứng đó mà hoảng sợ tột độ.

Omega đổ mồ hôi lạnh ướt đẫm cả người, em run sợ lùi từng bước, cuối cùng bị đối phương dồn vào góc tường, nhìn kiểu nào cũng không còn đường thoát.

Dường như những câu hỏi mang tính chất vấn của hắn liên tiếp được đặt ra, xuyên thủng tấm khiên bảo vệ cuối cùng của em. Tay chân Tống Niệm chợt trở nên mềm nhũn, giống như con thỏ bị mãnh thú kẹp chặt, dồn vào thế bí.

“Chuyện này thì liên quan gì đến anh?” 

Omega lẩm bẩm, trong ánh mắt hiện rõ sự hoang mang.

Quý Tư Niên ngẩng đầu lên, hỏi: “Cái gì?”

“Em và anh đã chẳng còn quan hệ gì nữa.” Giọng Tống Niệm lạnh nhạt đến độ hắn không thể tin được người này là em, như thể đó vốn chẳng phải là người mà hắn từng yêu.

“Người xấu, tránh ra!”

Cảm giác đau đớn lan từ tay ra khiến Quý Tư Niên phải cúi xuống. Tống Đường Đường đang chơi vui vẻ thì nghe thấy tiếng động ở bên kia. Bé nhảy xuống ngựa gỗ rồi chạy đến bên tường, nắm lấy tay papa và hung hăng đẩy mạnh Quý Tư Niên

Tống Niệm từ trạng thái mơ hồ dần ổn định lại tâm trạng, em cúi người ôm lấy Tống Đường Đường. An ủi bé rằng papa không sao. Rồi em lạnh nhạt nhìn về phía Alpha nói: “Ngài Quý, chuyện lần trước cảm ơn ngài đã giúp đỡ em. Tuy nhiên, hiện tại chúng ta không còn quan hệ gì nữa. Xin đừng làm phiền em và con trai.”

Nói xong, em liền quay người bế con rời đi.

Quý Tư Niên gọi với theo từ phía sau: “Niệm Niệm.”

Tống Niệm không dừng lại mà bước vộibhơn.

Quý Tư Niên ngồi một mình trong xe hút thuốc, tiếp tục trầm tư suốt buổi trưa.

Chiếc xe vẫn đậu trong bãi cho đến khi mặt trời lặn xuống núi mà không có chút động tĩnh nào. Chẳng phải Quý Tư Niên không nghĩ đến việc đi theo Tống Niệm, nhưng đúng như những gì em nói lúc nãy, hiện tại giữa họ thật sự không còn tồn tại bất cứ mối quan hệ nào.

Alpha không rõ cảm xúc mình dành cho Tống Niệm là gì — là cảm giác không cam lòng, thất vọng, hay có chút hoài niệm, hoặc là đều có đủ mọi hỷ nộ ái ố.

Điện thoại di động rung lên, màn hình trắng sáng trong bóng tối hơi chói mắt.

Đó là một dãy số mà hắn quen biết.

Khi Quý Tư Niên nhấc máy, giọng nói của Kiều Bách Lăng vang lên từ đầu dây bên kia: “Cậu Quý à, ngài quen thằng cha nào mà sống thua con súc vật tới nỗi đi làm cái chuyện thất đức dữ vậy, bỏ vợ bỏ con, vứt Omega đang mang thai lại mà chạy trốn.

Quý Tư Niên nhíu mày.

Kiều Bách Lăng thở dài, tiếp tục nói: “Những loại thuốc mà ngài gửi cho tôi là loại chỉ được bác sĩ chỉ định dùng cho trẻ em bẩm sinh thiếu hụt khả năng cân bằng pheromone.”

Hắn dập tắt điếu thuốc: “Bẩm sinh thiếu hụt khả năng cân bằng pheromone?”

“Đúng vậy.” Kiều Bách Lăng đáp. “Khi Omega mang thai mà không được Alpha chăm sóc, thai nhi sẽ thiếu hụt pheromone của Alpha trong suốt quá trình này, sau đó dẫn đến tình trạng như vậy. Nhưng mà thuốc này có tác dụng phụ lớn, hiện tại thì tôi không thấy rõ  lắm. Anh nhìn đi, một đứa con nít bé như vậy mà phải uống thứ thuốc này. Chuyện thiện lành nhất mà anh nên làm lúc bấy giờ là đổi loại thuốc này sang ba loại kháng sinh khác... Tôi nói cho anh biết…”

Quý Tư Niên không đủ lý trí để nghe người nọ nói tiếp bèn tắt điện thoại.

【 Tác giả muốn nói: 】

Cảm ơn các bé yêu đã thích nhaaaaaaa.💜


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top