Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 41: Tưởng chừng đã hết nhưng dưa lại về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi ra khỏi cung Từ An, tay chân của Yến Xu vẫn cứ nhũn hết cả ra, toàn thân cũng không còn tí sức lực nào.

Vũ Văn Lan không kịp gọi xe rồng tới, cho nên dứt khoát bế bổng nàng lên rồi đi về điện Cam Lộ.

Mọi người trong điện thấy cảnh này thì đều hoảng sợ, vội vàng tiến lên thăm hỏi: "Chủ tử bị làm sao vậy ạ? Chủ tử ơi..."

Vũ Văn Lan đặt nàng xuống giường, thấy nàng vẫn đang tròn xoe mắt nhìn mình thì hỏi: "Sao rồi? Nàng đã đỡ hơn chút nào chưa? Có cần cho gọi ngự y tới hay không?"

Giọng Yến Xu nhỏ xíu như muỗi kêu: "Không, không cần đâu ạ..."

Cách nàng nói chuyện có vẻ rất khó khăn, sắc mặt thì trắng bệch, chóp mũi đổ mồ hôi, nhìn qua cực kỳ suy yếu.

Vũ Văn Lan vừa lo lắng lại vừa lấy làm lạ: "Lần trước nàng nghỉ ngơi một chút là khỏe ngay mà? Sao triệu chứng lần này lại nghiêm trọng hơn thế?"

Chỉ nghe nàng ấy rầm rì trong lòng:【 Sao mà giống nhau được? Lần trước ta chỉ bị một vết thương nhỏ xíu, mà ban nãy Triệu Thành Văn lại máu me be bét luôn còn gì! 】

Nhưng mà kích thích thiệt chứ!!!

Vũ Văn Lan: "..."

Đã hiểu, xem ra lúc nãy nàng ấy đã gồng mình chỉ để xem kịch vui, mà bây giờ kịch vui đã hết, ý chí cũng không còn bao nhiêu cho nên mới suy yếu nhiều như vậy.

Nhìn nàng ấy còn có thể nghĩ linh ta linh tinh nhiều thứ như vậy thì hẳn là không có việc gì thật rồi.

Hắn sai Nhẫn Đông đi lấy chút nước đút cho Yến Xu uống.

Quả nhiên, chừng mười lăm phút sau, sắc mặt của Yến Xu đã hồng hào trở lại, thậm chí còn có sức nói tiếng cảm ơn với hắn: "Đa tạ bệ hạ đã ôm thần thiếp trở về."

Vũ Văn Lan không nhịn được phì cười, sau đó nhướng mày hỏi nàng: "Rõ ràng nàng biết mình sợ máu mà vẫn nằng nặc đòi xem để làm gì?"

Yến Xu mạnh miệng nói: "Đâu phải thần thiếp một hai đòi xem đâu ạ, rõ ràng là do Trưởng công chúa đột nhiên kích động, ai mà ngờ được nàng ta sẽ chém phò mã đâu cơ chứ?"

Vũ Văn Lan tiếp tục nhướng mày: "Thật sự không ngờ tới sao? Nhưng trong tiểu thuyết của nàng viết còn hãi hùng khiếp vía hơn ban nãy nhiều."

Yến Xu nghẹn họng: "... Nhưng tiểu thuyết chỉ là bịa ra thôi mà ạ, phải làm lố như thế thì mọi người mới thích xem, sao lại lấy nó để so sánh với hiện thực được?"

Trong lòng thì lại tiếc nuối:【 Mình đánh giá cao Trưởng công chúa quá rồi, đuổi theo lâu như vậy mà chỉ chém trúng có hai nhát, hơn nữa còn chẳng trúng chỗ hiểm gì cả, uổng mất cơ hội tốt này rồi. 】

Vũ Văn Lan: "???"

Ai uổng?

Trưởng công chúa uổng ư?

Hay là chính nàng ấy thấy uổng vì lỡ mất cơ hội hóng hớt kịch hay???

Nhưng ngay sau đó, hắn lại nghe thấy nàng thở dài trong lòng:【 Thân phận đỉnh cao của phụ nữ quả nhiên là công chúa mà, nam chính mà dám léng phéng là chém thẳng tay ngay! Chứ đổi thành người khác thì đâu có ai dám làm như vậy?"

Vũ Văn Lan: "???"

... Sao cả hai người bọn họ đều nghĩ như thế hết vậy?

Chẳng lẽ phụ nữ đều tàn nhẫn như thế này sao???

Lại thấy nàng ấy len lén liếc hắn một cái rồi tấm tắc:【 Đương nhiên, hoàng đế sẽ không bao giờ phạm phải loại chuyện này. 】

Vũ Văn Lan thở phào một hơi.

Nàng ấy cũng có mắt nhìn đấy.

Nào biết ngay sau đó, hắn lại nghe nàng bổ sung:【 Tại vì dù hắn có muốn léng phéng thì cũng đâu có làm được đâu, hầy! 】

Vũ Văn Lan: "..."

Lòng hắn ngổn ngang trăm mối, thật sự rất muốn mở miệng giải thích gì đó.

Nào biết đúng lúc này, Phú Hải lại hấp tấp chạy đến ngoài cửa bẩm báo: "Bẩm bệ hạ, Trưởng công chúa lại đi chém phò mã rồi ạ."

Hử?

Yến Xu sửng sốt, lập tức hỏi: "Chém chỗ nào?"

Phú Hải ấp úng, lộ ra vẻ mặt khó xử: "Chém... À thì, chém..."

Ông ấy không nói thành lời được, cứ ậm ờ như thế mãi.

Thấy vậy, Yến Xu bắt đầu đoán mò:【 Chẳng lẽ Trưởng công chúa thật sự cắt mất cái ớ của Triệu Thành Văn rồi hả??? 】

【 Nhất định là vậy rồi! Nếu không thì sao Phú Hải cứ ngập ngừng mãi mà không dám nói ra? Không được, ta phải mau đến đó xem!!! 】

Vũ Văn Lan: "..."

Thế ban nãy ai là người sợ máu tới mức xụi lơ vậy hả?

Hắn liếc nàng một cái, chỉ nói: "Trẫm qua đó xem thử, nàng cứ ở lại đây nghỉ ngơi cho khỏe đi."

Hắn vừa dứt lời đã thấy cô gái kia bày ra vẻ mặt không cam lòng: "Nhưng mà... nhưng mà thần thiếp..."

【 Ngươi bỏ ta ở nhà xong đi xem kịch vui một mình như thế có phải hơi bị quá đáng không dị!!! 】

Vũ Văn Lan nhướng mày nhìn nàng: "Nàng còn tính ngất thêm một lần nữa sau đó nhờ Trẫm ôm về à?"

Yến Xu chỉ đành nói: "Thưa không ạ."

"Vậy nàng ngoan ngoãn đợi ở đây đi."

Nói xong, hắn lập tức đứng dậy đi ra cửa điện, mà Yến Xu lại chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn rời đi, trong lòng căm hờn sâu sắc.

Vì cái gì! Vì cái gì nàng lại mắc bệnh sợ máu cơ chứ!!!

Bỏ lỡ mất vở kịch xuất sắc rồi thấy chưa!!!

Tiếc chết tui trời ơi!!!

~~

Vũ Văn Lan ngồi trên xe rồng, một đường đi vào vườn Xuân Cảnh của hai vợ chồng Trưởng công chúa.

Vừa mới xuống xe, hắn đã nghe thấy tiếng la ó ồn ào vang lên.

Hắn đi vào sảnh Hồn Xuân, đây là nơi xảy ra vụ tranh chấp, chỉ thấy lúc này Triệu Thành Văn đã ngã xuống mặt đất, trên vai trái và trên mặt lại xuất hiện thêm hai miệng vết thương mới, quan trọng nhất là đũng quần của hắn ta cũng bị máu tươi nhuộm đỏ.

Vũ Văn Lan: "???"

Gì, cắt thật à?

Vũ Văn Lan nhìn sang Trưởng công chúa, tuy hiện giờ nàng ta đang bị các cung nhân kéo lại nhưng cánh tay cầm kiếm vẫn quơ quào lung tung, miệng tức giận mắng to: "Xem ta chém chết tên cẩu tặc nhà ngươi này..."

Hắn dứt khoát tiến lên đoạt lấy thanh kiếm rồi nói: "Nếu tỷ còn chém nữa thì hắn ta sẽ chết thật đấy."

Trưởng công chúa hừ một tiếng: "Chết cũng chưa hết tội! Cho dù hắn ta có chết thì cũng khó xoa dịu nỗi hận trong lòng ta!!! Ta chỉ hận không thể chặt hắn ta thành tám khúc, sau đó băm nát đút cho chó ăn!!!"

Vũ Văn Lan: "..."

Hắn gọi ngự y đến cầm máu cho Triệu Thành Văn trước, sau đó mới nói với Trưởng công chúa: "Cho dù hắn ta chết chưa hết tội thật, nhưng chúng ta cũng cần có bằng chứng để công khai cho thiên hạ thấy, nếu không dân chúng chỉ cho rằng tỷ vô duyên vô cớ giết chết hắn ta mà thôi."

Trưởng công chúa vẫn rất tức giận, bỗng nhiên nàng ta nhớ tới chuyện gì đó, thế là lập tức nổi giận đùng đùng hỏi hắn: "Nếu bệ hạ đã sớm biết chuyện hắn ta làm xằng làm bậy thì sao lại không chịu nói sớm cho ta biết?"

Vũ Văn Lan trả lời: "Khi đó tỷ vô cùng tin tưởng hắn ta, cho dù Trẫm có nói thì tỷ sẽ chịu tin sao? Cho nên Trẫm mới muốn tìm chứng cứ xác thực trước rồi mới nói cho tỷ sau."

Vũ Văn Yên lại mắng: "Tự dưng lại để hắn ta được nhởn nhơ thêm nhiều ngày như thế, thật đúng là lãng phí lương thực của bổn cung!"

Đặc biệt là khi nhớ tới tên cẩu tặc này dám lén lút nuôi nhiều cô gái sau lưng mình như thế, nàng ta chỉ hận không thể chém hắn ta thêm mấy đao.

Thế là Vũ Văn Yên lại chỉ vào mũi Triệu Thành Văn mà mắng: "Triệu Thành Văn, bổn cung vì ngươi mà gian nan vượt cạn sinh ra con gái của chúng ta, thế mà ngươi lại dám âm mưu hãm hại bổn cung chỉ vì hai thằng con hoang đó? Ngươi chờ đó, bổn cung sẽ cho người đem hai tên nghiệt chướng đó ném lên núi cho chó hoang ăn!"

Nàng ta vừa dứt lời, Triệu Thành Văn vốn đang sắp hôn mê cũng đột ngột vùng dậy nói: "Đừng mà! Xin công chúa đừng làm chúng bị thương! Chuyện sai đều do ta làm, muốn đánh muốn giết ta đều chấp nhận, nhưng bọn trẻ là vô tội, cầu xin công chúa nương tay tha cho chúng."

Chờ hắn ta nói xong, Vũ Văn Lan cũng mở miệng: "Trưởng tỷ bình tĩnh đã. Người mắc lỗi là hắn ta, có chuyện gì thì cứ tìm hắn, đừng liên lụy tới trẻ con vô tội."

Nói xong, hắn lại quay sang mắng Triệu Thành Văn: "Ngươi chỉ nhớ thương cho hai đứa con trai của mình, nhưng ngươi có từng nghĩ tới Lan Quân chưa? Vì để con của vợ bé được nhận tổ quy tông mà ngươi lại nhẫn tâm làm Lan Quân mất mẹ à?"

Lan Quân là đứa con gái duy nhất của hai vợ chồng này, năm nay chỉ mới 5 tuổi, lúc trước rất được lòng của tiên đế, vừa sinh ra đã được phong làm huyện chúa Di An.

Vừa dứt câu, Trưởng công chúa lại định nhào lên đá cho Triệu Thành Văn một cú.

Nào biết quân vương cũng quay sang mắng cả nàng ta: "Việc này trưởng tỷ cũng cần tự xem lại mình đấy, từ trước đến nay tỷ luôn đối xử với người khác một cách hà khắc và đầy khinh thường kia mà, rốt cuộc là vì sao mà tỷ lại tin người này răm rắp như vậy? Thậm chí ngay cả khi người này có hiềm nghi vi phạm pháp luật, tỷ lại còn có ý cản trở người của Trẫm tới điều tra?"

Vũ Văn Yên nghẹn họng, chỉ đành nói: "Thần biết tội rồi ạ."

Vũ Văn Lan nghiêm mặt: "Việc này Trẫm sẽ xử lý theo luật pháp, trước lúc đó tỷ không được nhúng tay vào nữa."

Vũ Văn Yên không thể nói gì khác ngoài tuân mệnh.

~~

Ngày thứ hai, tin tức Trưởng công chúa tức giận chém phò mã trong cung đã truyền khắp từ triều đình cho tới dân gian.

Theo mọi người nghe được, là do tên phò mã Triệu Thành Văn này dám bao nuôi không ít phụ nữ trẻ tuổi ở bên ngoài, thậm chí còn xây dinh thự ở Giang Nam để tuyển tú, ý đồ bắt chước quân vương, cũng vì thế nên trong cơn giận dữ, Trưởng công chúa đã rút kiếm chém rớt của quý của hắn ta...

Trong nhất thời, cả thiên hạ không khỏi ồ lên.

Mà cùng lúc đó, tin tức này cũng chứng thực suy đoán trước đây của dân chúng ——

Thì ra nhân vật chính trong quyển tiểu thuyết mới của Tiêu Dao Công Tử - "Tài Tử Hai Mặt Chết Dưới Nhành Hoa" - lại đúng là phò mã Triệu Thành Văn thật.

Chậc chậc chậc, ngẫm lại Thám Hoa rạng rỡ tài hoa của quá khứ xem, rõ ràng là phò mã do tiên đế tự mình chọn, ai mà có ngờ đó lại là một tên háo sắc phong lưu thành thói như thế!

Thật đúng là khiến người ta mở mang tầm mắt, cạn lời không biết nên nói cái gì.

Không thể không nói, cách đặt tên truyện của Tiêu Dao Công Tử quá ư là xuất sắc: "Tài Tử Hai Mặt Chết Dưới Nhành Hoa", quả nhiên là hai mặt thật, trước một mặt, sau một mặt!

Đương nhiên, hiện tại người hai mặt nào đó thiếu chút nữa đã chết rồi...

Mà ngay sau đó, Đại Lý Tự của bộ Hình cũng công bố một tin tức khác, thì ra kẻ cho người đến làm ầm ĩ trước bảng thông báo của Quốc Tử Giám cũng chính là Triệu Thành Văn.

Rõ ràng là do người nhà của hắn ta gây sự trước nên mới phải gánh chịu hậu quả, thế mà hắn ta lại đi ghi hận phủ Trung Nghĩa Bá, bởi vậy mới cho người loan tin bậy bạ, ý đồ khiến cho công tử Lý Thiên Thụy của Lý gia bị mất tư cách vào Quốc Tử Giám học tập.

Tin tức này vừa được truyền ra, mọi người đều điên cuồng phỉ nhổ Triệu Thành Văn.

Rõ ràng là mình làm ác trước, thế mà còn định đi hãm hại người khác, hành vi độc ác như thế cần phải bị pháp luật trừng trị thật nghiêm khắc mới được.

Hôm nay trên triều đình, trước ý chí sục sôi của các đại thần, quân vương ra chỉ tại chỗ: Triệu Thành Văn, bởi vì dám mua bán dân cư trái phép ở Giang Nam, hơn nữa còn làm loạn kỳ thi của Quốc Tử Giám, hiện tại phế bỏ vị trí phò mã, giải vào thiên lao chờ sau mùa thu lại xử chém.

Người cha Vũ Dương Hầu dạy con không nghiêm, cũng bị tước chức 'hầu', lưu đày cả nhà đến biên quan.

Có lẽ là bị chuyện này ảnh hưởng, bệnh tình của Ninh phi đột nhiên trở nặng, không qua mấy ngày cũng đi đời nhà ma.

Thế là chỉ trong nháy mắt, một phủ đệ thế gia sừng sững cứ thế biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Ai nấy đều không khỏi tắc lưỡi than thở ——

Con người mà, muốn hưởng phúc bao nhiêu thì phải trả giá lại bấy nhiêu.

Đã làm chồng công chúa mà còn định mở hậu cung, này có khác gì là vuốt râu hùm không cơ chứ?

Đáng đời!

~~

Ninh phi vừa chết, hậu cung lại càng vắng bóng người.

Dù là thế, Thái Hậu vẫn không thích cháu gái Chu phi của mình, bất kể thế nào cũng không chịu gặp mặt nàng ta nữa.

Mà thái độ của bà ta với Yến Xu thì ngược lại, thậm chí còn có phần khác với trước đây.

Hôm nọ thấy nàng sợ máu, bà ta còn cho người đưa một ít dược liệu quý báu tới điện Cam Lộ.

Chuyện này làm Yến Xu hãi hùng khiếp vía cực kỳ, có điều do e dè quy củ nên nàng vẫn phải tới cung Từ An để tạ ơn.

Lúc này đang là buổi sáng, viện phán Trương Thắng Khang của Thái Y Viện vừa mới bắt mạch bình an cho Thái Hậu xong, cho nên khi Yến Xu vừa vào trong điện đã thấy ngay người này.

Nàng giữ vẻ mặt bình tĩnh hành lễ với Thái Hậu: "Đa tạ Thái Hậu nương nương ưu ái, thần thiếp đã khỏe, xin Thái Hậu cứ yên tâm."

Thái Hậu nói: "Đây là lần đầu tiên ai gia nghe nói có người sợ máu đấy, ngươi cũng không dễ dàng gì nhỉ."

Nói xong lại hỏi Trương Thắng Khang: "Không biết bệnh này có thể trị được hay không?"

Trương Thắng Khang khom người nói: "Khởi bẩm nương nương, chứng sợ máu thật ra chỉ là bệnh tâm lý, dùng thuốc cũng không thể trị tận gốc được ạ."

Thái Hậu gật đầu, lại nhìn Yến Xu rồi thở dài: "Thật là một đứa trẻ đáng thương, sau này ngươi chú ý một chút, đừng để gặp phải những cảnh máu me như thế nữa."

Yến Xu bẩm vâng.

Lại nghe Thái Hậu nói: "Đúng rồi, ai gia còn nghe nói ngươi bị dị ứng với hoa đào đúng không? Năm nay bệ hạ đã cho người đổi toàn bộ cây đào trong cung thành các loại cây khác hết trước mùa hoa đào nở rồi đấy."

Yến Xu vội nói: "Ưu ái của bệ hạ thật khiến thần thiếp cảm thấy hổ thẹn, đúng là từ nhỏ thần thiếp đã bị dị ứng với hoa đào rồi ạ."

Thái Hậu lại nói: "Hay là để Trương thái y bắt mạch cho ngươi nhé, xem có biện pháp gì chữa được hay không."

Yến Xu khựng người.

Lại bảo Trương Thắng Khang bắt mạch cho nàng nữa à?

Hay nhỉ, còn có vụ ngẫu nhiên bị bắt khám bệnh nữa ư?

Nàng sinh ra lòng đề phòng, thế là vội nói: "Đa tạ Thái Hậu, có điều chứng dị ứng hoa đào của thần thiếp đã khá hơn nhiều rồi ạ, không cần làm phiền Trương thái y đâu."

Vừa nghe nàng nói thế, Trương Thắng Khang lập tức ngạc nhiên hỏi: "Theo thần được biết thì căn bệnh dị ứng hoa đào này rất khó chữa, không biết Nghi tần nương nương làm cách nào mà cải thiện được thế ạ?"

Yến Xu lặng lẽ đảo tròng mắt.

—— Nàng biết phẩm giá làm người của cái tên Trương Thắng Khang này cực kỳ không tốt.

Cho nên nếu để ông ta biết bệnh của mình là do một vị ngự y khác chữa khỏi thì có khi nào ông ta sẽ ghen ghét người ta sau đó nghĩ kế hãm hại không?

Nghĩ thế, Yến Xu lập tức nói dối: "Thật ra là nhờ một phương thuốc mà cha mẹ ta mang đến từ quê quán, họ nói là mua được nó từ một vị thầy lang trong giang hồ, sau khi ta dùng xong thì bệnh tình đúng là có thuyên giảm thật."

Nghe vậy, Thái Hậu kinh ngạc hỏi: "Trong giang hồ cũng có thầy lang giỏi như thế ư?"

Trương Thắng Khang cười nói: "Trong dân gian luôn ngọa hổ tàng long mà ạ, thực sự không thể khinh thường được đâu."

Nhìn bộ dáng khiêm tốn này của ông ta, không ai có thể ngờ tới được người này lại là một kẻ vong ân phụ nghĩa khiến sư phụ của mình tức chết.

Nào biết ngay lúc này, Yến Xu lại nghe hệ thống nói:【 Làm hay quá bà ơi! Vị Khương ngự y kia thiếu bà một ân tình rồi đó. 】

Ớ?

Yến Xu không hiểu:【 Ủa là sao? Chẳng lẽ Trương Thắng Khang thật sự sẽ vì lòng đố kỵ mà hại người ta hả? 】

Hệ thống đáp:【 Có đố kỵ hại người hay không thì chưa biết, nhưng Khương Niệm Tề và Trương Thắng Khang thật sự là kẻ thù đó bà. 】

Kẻ thù?

Yến Xu càng thêm khó hiểu:【 Vì sao lại như thế? 】

Hệ thống:【 Người sư phụ năm đó bị Trương Thắng Khang làm cho tức chết chính là cha của Khương Niệm Tề, giữa bọn họ có mối thù giết cha mà! 】

Cái gì?

Yến Xu sửng sốt:【 Cha của Khương Niệm Tề là sư phụ của Trương Thắng Khang? Là vị thần y Tuân Tế mà cậu từng nói qua đó hả? 】

Hệ thống 'ừ' một tiếng:【 Chính xoác. Tuân Tế chỉ có một người con trai thôi, cho nên tui bảo đảm tin tức này là thật. Tên thật của Khương Niệm Tề là Tuân Lam, họ Khương là họ của mẹ ông ấy. 】

Yến Xu tỉnh ngộ ——

Chữ Tế (济) mà bỏ chấm thủy (氵) đi thì chẳng phải là thành chữ Tề (齐) rồi còn gì?

Cho nên người này đặt tên "Niệm Tề" là vì muốn nhớ về cha của mình!

【 Nhưng ông ấy vào Thái Y Viện cũng một thời gian rồi mà? Chẳng lẽ Trương Thắng Khang không hề phát hiện ra hay sao? 】

Hệ thống đáp:【 Hời ơi, Trương Thắng Khang là viện phán mà, phải lo đủ thứ chuyện, mà Tuân Lam lại chỉ là một y sư nho nhỏ, hai người gần như chưa bao giờ chạm mặt nhau thì lấy gì mà phát hiện. Huống chi từ sau khi cha mình qua đời, Tuân Lam đã bắt đầu lên kế hoạch báo thù, mấy năm nay kiên trì nắn xương và chỉnh dung cho bản thân, hoàn toàn không còn là bộ dáng khi xưa nữa. 】

Nắn xương và chỉnh dung?

Yến Xu khiếp sợ:【 Còn có y thuật ghê gớm như vậy ư??? 】

Hệ thống nói:【 Dù gì cũng là con trai ruột của thần y mà bà, đương nhiên cũng phải ra gì và này nọ chứ. 】

Yến Xu thầm hô to quá đỉnh, nàng mà học được tay nghề này thì phải nói là kiếm bộn tiền luôn ấy chứ!

Thị trường có tiềm năng quá còn gì!!!

Trong lúc nàng còn đang thầm than thở thì lại nghe Thái Hậu nói: "Chỗ ai gia cũng không còn chuyện gì nữa, các ngươi trở về đi."

Yến Xu thưa vâng, sau đó rời khỏi cung Từ An.

Nhưng mà khi trở lại điện Cam Lộ, nàng vẫn còn nghĩ mãi về chuyện ban nãy ——

Nếu Khương Niệm Tề là con trai của thần y, y thuật cũng cao siêu như thế...

Nàng vội vàng gọi hệ thống:【 Thống iu, Khương Niệm Tề có trị được chứng liệt dương không? Ông ấy có chữa được cho hoàng đế không? 】

Hệ thống thật thà bảo:【 Cái này tui hổng biết thiệt bà ơi, bổn hệ thống chỉ phụ trách thả dưa cho bà đớp, mà dưa thì toàn là những chuyện đã xảy ra chứ không có đoán trước tương lai được đâu. 】

Yến Xu: "..."

Tuy hệ thống không dám cam đoan, nhưng nàng vẫn cảm thấy chuyện này còn hy vọng, dù sao trước đây vị thần y Tuân Tế kia vốn nổi tiếng là chuyên gia trị vô sinh mà.

Cho nên nói không chừng Khương Niệm Tề cũng có thể đấy!

Ai biết vừa mới nghĩ tới đây thì hệ thống lại chen miệng vào:【 Nhưng vấn đề bây giờ là —— Làm sao để ông ấy trị cho hoàng đế bây giờ? 】

Yến Xu: "..."

Ờ ha.

Hoàng đế vẫn luôn giữ kín bí mật của mình, thậm chí còn không gọi ngự y trong cung đến khám thì sao có thể dễ dàng để một ngự y nho nhỏ như Khương Niệm Tề chẩn bệnh cho mình được?

Và điều quan trọng nhất là, nàng phải làm cách nào để hoàng đế biết Khương ngự y chính là truyền nhân của thần y, hơn nữa còn có khả năng có thể chữa khỏi bệnh cho hắn.

Viết tiểu thuyết hả?

Có vẻ như đây là biện pháp duy nhất, nhưng mà ——

Nếu lỡ như Khương ngự y không trị hết được cho hoàng đế thì sao?

Liệu hoàng đế có giết ông ấy diệt khẩu hay không?

Nếu như vậy thì chẳng khác nào nàng đã gián tiếp hại chết một vị thần y?

~~

Trong lúc Yến Xu đang vò đầu bứt tai suy nghĩ ở điện Cam Lộ, Vũ Văn Lan cũng đang nghe các đại thần bẩm báo trong Ngự Thư Phòng.

Bởi vì nhóm tân sinh thứ hai của Quốc Tử Giám đã nhập học, cho nên hiện tại cũng tới lúc chuẩn bị cho đợt tuyển sinh thứ ba.

Hôm nay, người tới bẩm báo cho hắn về kế hoạch thi tập trung đợt ba đúng là quan Tế Tửu Yến Chính Bình của Quốc Tử Giám và học sĩ Trâu Mặc Trung của viện Hàn Lâm cùng một số người khác.

Nghe bọn họ bẩm báo xong, hắn gật đầu nói: "Lần này nhất định phải tra xét cẩn thận tư cách tham dự kỳ thi của các thí sinh, tuyệt đối không thể để chuyện lần trước xảy ra nữa."

Mọi người đồng loạt thưa vâng.

Thấy đã bẩm báo xong chuyện quan trọng, những người khác đều cáo lui rời khỏi Ngự Thư Phòng, chỉ có Trâu Mặc Trung là nán lại.

Đợi đến khi trong phòng không còn người khác, ông ấy mới hỏi: "Thưa bệ hạ, không biết gần đây Tiêu Dao Công Tử có ra tác phẩm nào mới chưa ạ? Đã qua vài ngày kể từ khi quyển 《 Tài Tử Hai Mặt Chết Dưới Nhành Hoa 》được xuất bản rồi, các tiệm sách cứ thúc giục thần suốt."

Vũ Văn Lan nhíu mày: "Chẳng lẽ bọn họ không còn sách nào khác có thể xuất bản sao?"

Làm gì mà gấp gáp như thế, không thể cho người ta nghỉ ngơi mấy ngày được à?

Nào biết Trâu Mặc Trung lại đáp: "Đúng là có sách khác thật, dạo này có không ít người bắt chước theo phong cách của Tiêu Dao Công Tử để sáng tác, có điều mấy thứ này chỉ có cái vỏ ngoài chứ không có cái thần bên trong, bởi vì chất lượng kém quá xa cho nên các độc giả không có ai ủng hộ cả."

Vũ Văn Lan nhướng mày.

Đương nhiên rồi, dù sao tiểu thuyết của Yến Xu đều "người thật việc thật" mà, hơn nữa chuyện nào chuyện nấy đều khiến người ta giật mình khiếp sợ.

Hắn bảo: "Trẫm sẽ hỏi người nọ sau."

Trâu Mặc Trung 'vâng' một tiếng rồi cũng cáo lui ra ngoài.

Vũ Văn Lan lại bận rộn trong Ngự Thư Phòng một lát, sau khi dùng cơm tối xong thì đứng dậy đi ra cửa.

~~

Hoàng hôn khuất bóng cũng là lúc lên đèn.

Khi quân vương tới điện Cam Lộ vừa lúc gặp các cung nhân đang bưng chén đĩa bẩn ra ngoài.

Vũ Văn Lan nhìn thử, phát hiện đồ ăn còn thừa khá nhiều, thế là không khỏi lấy làm lạ.

Hắn hỏi Yến Xu: "Hôm nay nàng không có khẩu vị à?"

Ai biết nàng lại cười nói: "Thưa không phải ạ, là do trưa nay thần thiếp ăn nhiều nên buổi tối vẫn còn no thôi."

Nhưng mà trong lòng nàng thì lại thở dài:【 Hoàng đế ơi là hoàng đế, ngươi là một vị vua sáng suốt mà, tuyệt đối không được giết oan kẻ vô tội nha! 】

Vũ Văn Lan: "???"

Cái gì mà giết oan kẻ vô tội ở đây nữa?

Ý nàng ấy là sao?

Chẳng lẽ hôm nay đã xảy ra chuyện gì mà hắn không biết ư?

Hắn ra vẻ bình tĩnh ngồi xuống giường ấm, hỏi: "Hôm nay nàng đã làm những gì rồi?"

Yến Xu trả lời: "Hôm nay thần thiếp không làm gì cả, cũng chỉ ăn cơm và ngủ thôi, còn chuẩn bị viết tiểu thuyết mới nữa."

Vũ Văn Lan 'ồ' một tiếng: "Lần này lại là chủ đề gì đấy?"

Vừa hỏi xong, hắn đã nghe nàng đắn đo trong lòng:【 Có nên cho hắn xem không nhỉ? Nhưng lỡ như hại chết người ta thì phải làm sao bây giờ? 】

【 Nhưng giả sử ông ấy trị được thật mà mình lại không nói cho hắn thì chẳng phải là sẽ làm trễ nải cuộc đời hắn hay sao? 】

Vũ Văn Lan: "???"

Hại chết người? Trễ nải hắn?

Lại sao nữa đây?

Cũng ngay lúc này, hắn nghe nàng lấy hết can đảm đưa ra quyết định:【 Mẹ nó, bà đây chơi lớn một lần vậy! Nếu được thì tốt, ai cũng vui mừng, còn nếu thất bại mà hắn muốn giết người thì mình sẽ dốc hết sức để cản hắn. Dù sao hắn cũng là một vị hoàng đế anh minh sáng suốt đáng tin cậy, nếu giúp được thì mình nên giúp hắn mới phải chứ. 】

Vũ Văn Lan: "..."

Anh minh sáng suốt đáng tin cậy?

Nàng ấy đang khen hắn ư?

Vừa nghĩ đến đây, hắn lại thấy Yến Xu mở miệng: "Thật ra câu chuyện lần này thần thiếp chỉ mới lên dàn ý khái quát mà thôi, không biết bệ hạ có muốn nghe hay không ạ?"

Nãy giờ Vũ Văn Lan đã bị gợi lên cảm giác tò mò, cho nên hắn lập tức gật đầu nói: "Được, nàng cứ nói đi."

Yến Xu bắt đầu kể: "Ngày xưa có một vị thiếu niên xuất thân từ gia đình theo nghề y, cha cậu là một vị thần y nổi tiếng gần xa, không biết đã chăm sóc và cứu chữa biết bao nhiêu người bệnh. Thiếu niên trời sinh thông minh, chỉ là do còn nhỏ nên hơi ham chơi một tí. So với cậu thì đồ đệ của cha - cũng chính là sư huynh của cậu - thì khác, người này có tính trầm ổn cẩn thận, học tập cũng khắc khổ hơn nhiều, bởi vậy thần y thường hay khích lệ đồ đệ và răn dạy con trai mình."

"Thần y là kiểu người bao dung, ông ấy không hề phân biệt đối xử với đồ đệ và con trai, thấy đồ đệ hiếu học như thế thì ông ấy cũng dốc túi truyền thụ, không hề có nửa phần giấu diếm, chỉ mong sau khi học thành tài thì đệ tử của mình sẽ nối nghiệp mình trên con đường chữa trị cho chúng sinh trong thiên hạ. Nhưng ông ấy nào có ngờ rằng mình đã nhìn lầm người, tên đệ tử này của ông chỉ là một kẻ tham quyền tham thế, thấy sư đệ có thiên phú cao hơn mình, hắn ta vẫn luôn sinh lòng đố kỵ, cho rằng sư phụ giấu nghề chỉ truyền kiến thức tốt cho con trai."

Vũ Văn Lan khựng người.

Thần y ư...

Hắn nghĩ tới một người.

Nàng lại kể tiếp: "Sau khi xuất sư, người này vào làm y sư trong phủ của một gia tộc lớn, dựa vào y thuật mà sư phụ dạy dỗ, không qua bao lâu là hắn ta đã có thể chiếm được sự tán thưởng của gia chủ. Nhưng vì biết trình độ của sư phụ cao hơn, hắn ta luôn nơm nớp lo sợ sự tồn tại của sư phụ sẽ uy hiếp đến địa vị của mình, thế là hắn ra nghĩ ra một kế bẩn, cho người khiêng một xác chết tới trước cửa hiệu thuốc của sư phụ mình để ăn vạ, bôi nhọ sư phụ chữa bệnh chết người, ép sư phụ mình phải rời khỏi kinh thành hòng chặt đứt mối họa về sau."

Nghe đến đây, Vũ Văn Lan đã bắt đầu sốt ruột.

—— Đúng vậy, hắn đã nghe ra tên đồ đệ kia chính là viện phán Trương Thắng Khang của Thái Y Viện.

Dù sao trước đây hắn cũng từng nghe nàng nhắc qua chuyện này ở trong lòng rồi, biết được Trương Thắng Khang là kẻ vong ân phụ nghĩa ép sư phụ mình tới chết.

Đây là lần đầu tiên mà hắn chờ mong được nghe tiểu thuyết của nàng đến thế: "Sau đó thì sao?"

Yến Xu tiếp tục câu chuyện: "Cả đời của thần y đã cứu vô số người, nào biết đến cuối cùng lại bị tên đồ đệ ăn cháo đá bát của mình hãm hại đến mức thanh danh thối nát. Ông ấy vừa tức vừa giận, cảm xúc tiêu cực chồng chất trong tim, thế là sau khi rời khỏi kinh thành không bao lâu cũng hộc máu mà chết."

Nàng vừa kể đến đây, Vũ Văn Lan đã dồn dập hỏi: "Thế con trai của vị thần y đó đâu? Thấy cha mình bị tức chết như vậy, chẳng lẽ người này lại thờ ơ không màng ư?"

Yến Xu nói: "Đương nhiên là không phải rồi ạ, vị thiếu niên này chính là nhân vật chính của câu truyện mà, sao có thể thờ ơ cho được?"

Vũ Văn Lan gật đầu: "Thế vị thiếu niên này đã đi đâu? Làm gì?"

—— Không ai có thể biết được lúc này hắn đang chờ mong câu trả lời của nàng như thế nào.

Từ ngày ấy khi nghe được tin tức từ nàng, hắn đã lập tức cho người đi tìm, nhưng tìm từ mùa đông đến tận mùa xuân, thậm chí bây giờ đã sắp vào hè mà hắn vẫn chưa thu hoạch được thông tin gì.

Nhưng hắn không ngờ tới việc nàng ấy lại biết tin tức này.

Hắn nhìn chằm chằm vào đôi môi anh đào của nàng, gần như ngừng thở để chờ đáp án.

Nào biết cái nàng nói lại là: "Trước khi thần thiếp nói, xin bệ hạ hãy đồng ý một, à không, là hai điều kiện của thần thiếp ạ."

Vũ Văn Lan: "???"

"Điều kiện gì?" Hắn nhíu mày nói: "Trước đây nàng có bao giờ làm thế khi kể cốt truyện cho Trẫm nghe đâu."

Chẳng lẽ nàng ấy cố tình làm hắn sốt ruột sao?

Chỉ thấy nàng ấy lại bày ra dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng: "Đó là do thần thiếp của hiện tại đã khác với quá khứ, ngay cả tiệm sách còn phải trả gấp đôi tiền nhuận bút kia mà, bệ hạ là người đầu tiên được nghe, lại còn do thần thiếp chính miệng kể thì đương nhiên phải có một chút... à ừ, điều kiện đặc biệt chứ. Tóm lại, cứ coi như là bệ hạ trả phí trước khi nghe truyện đi, dù sao mức phí này cũng không phải là thứ mà ngài không trả nổi."

Vũ Văn Lan: "???"

Phí cái gì mà phí?

Hắn là chồng của nàng mà, ơ kìa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top