Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 2: Tới Làng Cối Xay Gió

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Lưu ý: Trước khi đọc truyện, lưu ý nhớ mở nhạc của trang này để có phần đệm cho mình dễ hòa hợp với câu chuyện. Nhớ mở đó nha! Nhớ đó nghen! Nhạc đệm thì mình drop ở dưới nà nhớ mở nga, Chúc đọc giả đọc truyện vui vẻ! :) 

https://youtu.be/5jsn4XI2PvI

-----

"3rd Pov"

"Chào mọi người, con tên là Monkey D. Luffy. Là cháu của ông nội...rất hân hạnh được làm quen với mọi người" - Tiểu Luffy nói lớn, đồng thời lấy được sự chú ý của mọi người ở trong quán. Một tay túm lấy quần của Garp rồi cúi người rất lễ phép.

{Bonus thêm bức ảnh của con tui :'(}

Cô chủ quán rượu Partys và mọi người trong quán có vẻ khá bất ngờ khi thấy anh hùng hải quân Garp trở về làng cối xay gió sau một thời gian dài. Không chỉ ở đó, bên cạnh còn mang theo một cậu bé khoảng chừng vừa tròn 2 tuổi bước vào quầy bar.


- Ô, cháu bé là con nhà ai mà ngoan thế nhỉ? Mau lại đây nào.

Một vài cô chú lạ mặt vẫy vẫy tay, ý bảo cậu lại gần. Ban đầu cậu bé có chút do dự mà ngước lên nhìn ông nội mình, nhưng lúc sau thấy được sự đồng ý thì cũng nhanh nhẫu mà chạy tới chỗ của hai cô chú nọ.

- Chào con, cô là Chicken. Còn chú ngồi bên cạnh cô là chồng của cô, Gyoru. Rất vui được gặp con, lúc nào rảnh thì nhớ sang nhà cô chú chơi nha.

Bà cô nọ khi nhìn thấy tiểu Luffy chạy tới thì cũng không ngần ngại mà bế cậu lên rồi đặt trên đùi mình, cái tay thì chịu không nỗi mà nựng nựng đôi má tròn phúng phính của cậu.

-Rất vui được gặp cô, Chicken-san và dạ vâng, khi nào rảnh con sẽ sang nhà cô chú chơi ạ!- cậu cũng không để tâm lắm tới những cái tay đang nựng má mình mà lễ phép nói lại.

-chào cậu bé, chà ~ ông có đứa cháu thật khấu khỉnh và ngoan hiền nha lão Garp! Quả không hổ danh là dồng giống của nhà anh hùng hải quân tài ba, ha ha!

Sau khi thấy cháu mình đã yên vị vào ghế ngồi thì Garp ông cũng không ngại mà ngồi xuống quầy bar đã được đặt sẵn thứ đố uống do cô chủ quán phục vụ. Bên cạnh có vẻ hơi ngứa máu khi vài ông bạn già và lão thị trưởng thối hò hét, chọc tức mình.


Chị chủ quán cười trừ mà nhìn không khí có vài phần tưng bừng hơn mọi ngày bởi hai vị khách quý vừa tới ban nãy. Sau khi làm xong nhiệm vụ tiếp đãi khách hàng thì không quên đi vào trong chuẩn bị một vài thức ăn vặt cho cậu bé nọ.

Vừa mang ra ngoài thì đặt nó trước tiểu Luffy và chống hai tay lên quầy kê rượu nhìn cậu.

- chào em, quên chưa giới thiệu trước. Chị là chủ của Partys Bar, Makino. Rất vui được gặp em, Luffy.

-Giờ thì em ăn thử đi có ngon không, xin lỗi em quán này là quán rượu nên không có quá nhiều đồ ăn. Em thông cảm nhé ^^


Tiểu Luffy nghe xong thì cũng vui vẻ ăn thử rồi trả lời. - Chào chị Makino-san, em đã nếm thử và nó rất ngon luôn, không sao đâu ạ hì hì ^^

- Em nói thế thì chị mừng rồi, em rất ngoan đấy cậu bé dễ thương ~

Makino cô nghe được tiểu Luffy khen thì không khỏi cười khẩy, một tay của cô cũng không chịu nổi mà xoa nhẹ mái đầu của cậu bé. Thật không tin nổi là cháu của anh hùng hải quân Garp có thể dễ thương và ngoan ngoãn tới mức này ~


-Makino, ta có chuyện này có thể nhờ cháu một chút có được không?

Lão Garp khi đang ngồi nói chuyện với ngài tộc trưởng thì quay về phía đối diện mà gọi tên cô.


"À, có chuyện gì cháu có thể giúp sao, Garp-san?"


"Luffy's Pov"

-Mời em vào nhà, cứ tự nhiên như đây là nhà của mình đi ha :)

-Dạ, em cảm ơn ạ - Tui bước vào nhà theo sau chị Makino rồi nhìn quanh, căn nhà của chị tuy nhỏ nhưng trong cũng rất ngăn nắp và ấm cúng. Đúng là người ta nói không sai, nhìn vào căn nhà mỗi người sống sẽ hiểu được bản chất của người đó là như thế nào mà. Bản chất thật của chị Makino là hiền lành, tốt bụng lại rất tinh tế còn khác.


Mà thật ra cũng đâu có ngờ tới là ông nội sẽ cư nhiên mà giục tui vào nhà của chị Makino trong một thời gian này đâu. Tự nhiên giao người ta qua đây rồi lại thẳng thừng mà tức tốc trở về lại hải quân cảng bảo có chuyện gấp, thật tình là ~

Tuy vậy nhưng cũng có một phần khá hợp lý, Luffy sẽ gặp hải tặc quân Dadan khi cậu đủ lớn chứ 3 tuổi thì còn là quá nhỏ đi. Có lẽ ông nội sau khi nói chuyện với lão cha đã đưa ra quyết định của mình trong một lúc bồng bột, cốt truyện ban đầu có vẻ đã thay đổi khá nhiều rồi thì phải...

"Làm sao giờ nhỉ, tự nhiên lại có dự cảm chẳng lành...hy vọng mình bình an vô sự mà có thể trưởng thành cho tới lúc vào được nhà của Dadan và đi theo cốt truyện ban đầu." -Vừa suy nghĩ tui vừa niệm chú trong lòng, cầu trời phù hộ ông nội sẽ chẳng làm chuyện gì quá gắt hay cốt truyện đừng thay đổi quá nhiều.


- Đây, mời em uống nước. Làm gì mà nhìn mặt em khó coi quá vậy, đang suy nghĩ cái gì à hì hì ~

Chị Makino đi vô trong gian bếp thì đã ra từ lúc nào, lúc tui ngước lên thì đã thấy chị ấy ngồi kế bên mình khả ái cười rồi. Chời ơi, bả đi mà không có một tiếng động nào luôn á. Làm mình giật cả mình, y như một ninja của Wano cơ đấy :v


-à, em đâu có. Chỉ là lâu lâu tâm trí hay lạc trôi đâu đó trên mây á mà. Mà, thật sự cảm ơn chị đã cho em ở đây một thời gian ạ. Em cũng thật sự không hề biết ông nội sẽ gữi mình cho chị giữ hộ một thời gian, thật tình là ~ ông ấy làm gì cũng không bao giờ nói cho em rõ cả.

Chị Makino nghe tui nói thế thì cũng vội lắc nhẹ tay.

- không sao không sao, em cứ thoải mái mà ở đây. Nhà chị lúc nào cũng sẽ chào đón các em nhỏ dễ thương lại biết ý tứ như em nên không có sao hết nha. Thôi em đừng suy nghĩ quá nhiều, bé con nhà em mới có 3 tuổi thôi hãy cứ để đầu óc mình thoải mái và thư giãn mỗi ngày là được, suy nghĩ nhiều sẽ nhanh già lắm đấy ^^

-Dạ, vâng em hiểu rồi. Mà mới 3 tuổi thì làm sao được, chị này kì quá hà hì hì ~- Tui cũng chỉ biết cười trừ rồi làm bộ phồng má lên đầy giận giữ. Mà chị ấy nói cũng phải, mình chỉ mới 3 tuổi, cũng không cần trưởng thành quá sớm. Cuộc sống sau này có sao thì là cứ cho nó như vậy đi, lo lắng làm chi cho nhức óc.


-Hì hì, thôi mà đừng giận chị nữa mà ~ khi giận em biết em đáng yêu lắm hôm ~ thôi chị làm em ăn thì em hết giận nha, tối nay mình nên ăn cái gì đây ta ~?

Chị Makino sau khi thấy tui phồng má thì cũng không nhéo một cái vô cục mochi nọ mà cưng chiều hỏi.


-Đương nhiên là THỊTTTTTT rồi - Tui nghe thế thì cũng hết giả đò nữa mà vui vẻ réo hò. Thịt là châm ngôn, thịt là chân ái mà ~ Không có thịt là không thể sống sót được. Đương nhiên là chị Makino đã hiểu khá rõ điều đó sau cuộc nói chuyện sáng nay về món ăn ưa thích của mình ('▽'ʃ♡ƪ).


-oki em~ chị làm xong thì sẽ gọi em vào ăn nhé ;)

Nói rồi, chị Makino dễ thương tốt bụng lại đi vào gian bếp mà bắt đầu nấu nướng.


- Dạ, vâng ~ - Oki, trong thời gian chờ đợi tình yêu của mình được làm xong...mà có vẻ là từ xuyên, mình đều thèm hết những thứ mà Luffy yêu thích, chủ yếu là thịt chẳng hạn. Mà thui kệ, ở thế giới bên kia tui cũng rất thích ăn thịt mỗi ngày, nên là quá trúng tủ rùi còn gì 😋.

Thôi thì bây giờ nên gọi cho lão cha và mọi người là mình đã tới làng rồi đi vậy, chờ lâu hơn thì chắc mọi người sẽ lo lắng tới mất ngủ vào tối nay luôn cho xem :').


"3rd Pov"

Và thế là thời gian ở làng cối xay gió của tiểu Luffy chả mấy chốc mà trôi qua, giờ đây thì cũng đã 2 năm rồi kể từ khi em rời nhà mình. Mọi sáng em sẽ không còn hay ngủ nướng như hồi ở hoàng cung nữa mà lúc nào cũng sẽ dạy sớm và cùng ra quán rượu Partys để phụ chị Makino tiếp khách.

Vào giờ trưa nắng nóng thì em sẽ xin phép để chạy đi đánh cá chung với vợ chồng cô chú Chicken và Gyoru. Vào giờ chiều thì sẽ trở lại quán và chơi với bác thị trưởng Woop Slap và các cô chú trong quán. Xong vào buổi tối thì sẽ cùng chị Makino dọn dẹp để đống cửa quán rồi đi về chung với nhau.

Mỗi ngày của Luffy có vẻ đã trôi qua rất xuôn sẻ và bình yên, mọi người đều đối xử với cậu rất tốt trong làng và cậu thật sự rất tận hưởng những ngày ở trong quán của chị Makino và chơi với các cô chú tốt bụng, họ còn cho cậu quà và cả đồ ăn miễn phí nữa. Đúng là cuộc sống này thiệt sự quá là xung sướng làm sao.

Lão cha và mọi người ở nhà cũng hay liên lạc với cậu, chỉ là ông ấy không thể nào tới thăm cậu được nên dùng vài lí do cụ chuối nào đó mà viện cớ.

Mà cũng đúng thôi, Dragon ở trong truyện đâu có hay ở trong cuộc sống của con mình quá nhiều đâu. Ông ta sẽ tự nhiên mà xuất hiện chỉ khi nào cậu gặp nguy hiểm thôi, dù sao thì ổng và các người hầu trong nhà đều nắm giữ một mẩu giấy sinh mệnh của cậu mà ~.

Tuy vậy, nhưng mọi người trong nhà cũng như lão cha đều gửi quà cho cậu vào những ngày lễ hay sinh nhật của mình. Phải nói là, nhà của chị Makino bây giờ là đang dần dần thành cái kho viện bảo tàng để cho tiểu Luffy cất giữ quà cáp của người nhà mất. Cậu bé cũng như thế mà cảm thấy thật áy náy làm sao, chỉ là người ở ké mà lại chiếm một nửa lớn diện tích ở trong nhà rồi. Thật sự là muốn nói lời xin lỗi với chị ấy ;_;


Mặt khác, ngoài lão cha và các cô chú người hầu, ông nội cũng có ghé sang thăm cậu thường xuyên và kể cho cậu về nhiều chuyến đi du ngoạn và truy bắt hải tặc của ông ấy ở tổng bộ hải quân. Những lúc ấy khi kể chuyện cho cậu nghe, ông nội đều kheo rõ một nụ cười rạng rõ. Theo đó, tiểu Luffy cũng có thể thấy rằng ông nội của mình thật sự rất yêu thích cái nghề được làm hải quân và có thể đứng về phía của chính nghĩa.

"Chỉ là...chính nghĩa ngay từ đầu thật sự là không có thật. Thế giới này thật sự không thể phân biệt được đúng sai thì chính nghĩa thật sự là không có khả năng nhận biết.." Tiểu Luffy mải mê nhìn ông nội của mình luyên thuyên tới những 7,777 chuyện mà đầu óc lại trôi dạt trên mây.

Bổng ông nội gọi cậu, khiến cậu thức tỉnh khỏi trầm tư của mình.

- Luffy à, hai ngày nữa ông sẽ quay trở tổng bộ hải quân như mọi khi.

-Ủa, ông chỉ mới tới nơi thôi mà? Sao lại đi nữa rồi, ở lại chơi với cháu lâu hơn một chút rồi hãy đi- Tiểu Luffy ngờ nghệch hỏi Garp. Mặt khác chị Makino cũng nói theo sau khi đã đi ra gian bếp để lấy nước cho hai ông cháu. Giờ đây thì đang ngồi cạnh Luffy.

- Garp-san, lại có việc ở tổng bộ hải quân cần ngài về sớm sao? Dạo này, ngài không đến thăm Luffy nên em ấy rất nhớ ngài. Hay là tuần tới ngài hãy về, cháu sẽ nấu một bữa ngon để mời tiệc ngài với các cô chú trong làng, ngài thấy sao?

-Cảm ơn cháu, Makino nhưng có vẻ là nên để dịp khác vậy. Tổng bộ hải quân là cần ta trở về để xử lý một vài chuyện quan trọng mà chính phủ thế giới đã giao phó. Không đi sớm thì e là cái thân già này sẽ bị cấp trên khiển trách.

Garp cũng chỉ biết thở dài mà lắc đầu, Luffy nghe thế thì cũng có vài phần bất đắc dĩ cho ông nội của mình nên cũng không quá là buồn rầu.

-Thế ông nội cứ lo cho công việc của mình xong rồi tới thăm mọi người sau cũng được, dù sao thì công việc của ông nội là rất quan trọng mà.



-Luffy à, đừng nói như vậy. Cháu cũng rất quan trọng với ta, hay..hay là cháu qua tổng bộ hải quân ở với ta một thời gian đi, thấy thế nào?

Garp cũng có phần thống khổ nhìn đứa cháu nhà mình cười gượng mà lỡ mồm buông lời. Tiểu Luffy và cả chị Makino sau khi nghe câu nói đó thì ngẩn cả người.

-Dạ?!?! Sao có thể đột ngột như vậy, cháu đâu đã chuẩn bị cái gì đâu...với lại tới đó chỉ tổ sẽ làm phiền ông nội thôi.- Tiểu Luffy cậu bắt đầu biện một vài lý do nào đó. Nói thật thì cậu đã rất vui khi sống ở làng cối xay gió rồi, không muốn lại cư nhiên bị ông nội giục lung tung tới một đống chỗ nào đó nữa.

Với lại, còn một thứ nữa mà cậu chưa có sẵn sàng...Là gặp họ, mấy tên nhân vật chính sắp tới một nữa dân số là đang ở trong tổng bộ hải quân rồi còn gì?!?! Vô đó thì nguy cơ lớn là mình sẽ không thể trở lại đây trước khi băng hải tặc tóc đỏ tới quán của chị Makino được!

"Nhưng mà thật quái lạ, tình tiết này làm gì có trong bản góc của truyện đâu nhỡ?!?! Không lẽ là mình đọc thiếu phần nào của Luffy tới tổng bộ hải quân vào năm cậu bé lên 5 tuổi sao ta?!" - Luffy cậu bé lúc này lại chìm sâu vào mớ suy nghĩ hổn độn của mình, đúng thật là bất an của mấy năm trước khi còn ở hoàng cung là không bao giờ sai mà.


-Đúng rồi đó ngài Garp, Luffy em ấy còn quá nhỏ. Nếu ngài có ý định huấn luyện em ấy trở thành hải quân ngay bây giờ thì thật sự là không thể được đâu ạ. Hãy chờ em ấy lớn lên một xíu nữa rồi bắt đầu cũng chưa muộn mà ạ?!

Makino gắt gảm mà ôm chặc cứng lấy Luffy, ý định không cho Garp mang cậu bé đi. Thật sự chỉ mới ở với Luffy trong 2 năm nay nhưng căn nhà vốn yên tỉnh và cơ đơn của cô giờ đây đã được sưởi ấm bởi một ánh sáng mới. Vừa lung linh lại vừa nhỏ nhắn như một cây nến vậy.

Nhưng cậu bé này đã là một động lực rất lớn của cô mỗi ngày kể từ khi mất đi người mẹ quá cố của mình. Cô lúc nào cũng sống ở đây một mình trong sự cô đơn không màu nọ. Mặc dù vẫn còn ngài thị trưởng và các cô chú ở đây luôn động viên mình, lúc nào cũng rất sống động khi ngự trụ ở quán của cô. Nhưng kể từ khi cậu bé này ở đây, ngày nào cũng là một màu sắc mới lạ đối với cô vậy.

Makino xem tiểu Luffy như em trai của mình, đó là lý do tại sao cô sẽ không để bé ấy phải chịu khổ bất cứ lúc nào và sẽ luôn yêu chiều sủng nịnh bé dù có ra sao đi chăng nữa.


-Thật ra thì cháu nói cũng không phải là sai, nhưng ta sợ thời gian sẽ làm thay đổi Luffy nếu nó không được huấn luyện để trở thành một hải quân sớm hơn. Đó cũng là bởi vì sao nó phải đi theo ta về tổng bộ hải quân cảng.

Garp uống một ngụm nước xong lại nhìn về phía Makino mà nói tiếp. Nghĩ về lời nói mấy năm trước của thằng con trời đánh kia khiến ông khá lâu ngại cho tương lai của cháu nội sau này.

- Nhưng cháu cũng yên tâm đi, Luffy thằng bé sẽ chỉ theo ta qua đó một thời gian. Thời hạn một năm hết rồi thì nó sẽ được đưa về làng cối xay gió,coi như ta hứa với cháu. Thằng bé sẽ được ta và những người ở đấy chăm sóc, sẽ bình an vô sự mà trở về.


"Luffy's Pov"

1 năm?!...như thế thì thật sự là cũng có hơi lâu, chết thật tui thiệt sự không thể nhớ rõ là băng hải tặc tóc đỏ sẽ đến vào lúc nào nữa chứ mới chết!?

Mà thôi thì cứ như vậy mà đi liều đi, dù sao thì đã là quyết định của ông nội thì có nói như thế nào thì ông ấy cũng sẽ nhất quyết không thay đổi.

Tui nhìn sang bàn tay đang run run của chị Makino được đặt trên vai của mình rồi ngước lên nhìn chị ấy. Thấy chị ấy cũng đang bối rối trong chờ quyết định của mình trong đôi mắt kia thì cũng cười trừ mà nắm lấy tay chị ấy.

-Em thấy ông nội nói cũng chí phải, sẽ không sao đâu Makino-san, em đi nhanh rồi sẽ về với mọi người ở làng. 1 năm nói thế thôi chứ cũng sẽ trôi qua rất nhanh đấy ^^ - Tui cố gắng mà làm cái giọng hí hửng nhất để cho chị Makino bớt lo hơn.


Còn chị ấy sau một hồi chần chừ nhìn tới ông nội rồi lại cuối xuống nhìn tui thì cũng thở dài rồi gật đầu đồng ý.

- Thôi được rồi, nếu em nói như thế thì chị cũng sẽ không cảng em. Nhưng mà nhớ ăn uống cho đầy đủ, còn nhỏ thì nên đi ngủ sớm, nếu có mệnh hệ gì thì chị sẽ gặng hỏi ngài Garp mỗi ngày cho ra mệnh hệ của em đấy!

Chị Makino sau khi đã căn dặn tui đủ điều thì cũng đứng dậy rồi đi vào trong, nói là sẽ chuẩn bị dọn đồ cho tui. Đúng thật là vào những lúc này, nhìn chị ấy chả khác nào là mẹ mình  (❁'◡'❁)


Sau khi chị Makino đã đi rồi thì ông nội cũng đã đi ra ngoài, bỏ tui ngồi chết trân ở đấy vẫn còn đang trầm tư. Ông nội đúng là vô tâm có rõ, mà là anh hùng Garp cơ mà có ai lạ gì nữa đâu. Thôi thì mình cũng nên đi đánh một giấc thôi vậy, hai ngày nữa là phải rời cái giường thân thương tới với một nơi xa lạ khác rồi ~(┬┬﹏┬┬)~

---

rồi thì sau đêm đó, 2 ngày sau cứ thế mà tới thôi. Trước cổng làng cối xay gió, sau khi được chị Makino giao hết cho những thứ còn mang và xem lại xem còn xót thứ gì nữa không thì mọi người cũng đã chào tạm biệt nhau mà mà lên đường.

Tui vui vẻ vẫy tay chào tạm biệt bác tsundere thị trưởng, chị Makino và các cô chú trong làng rồi được ông nội cổng lên để đi ra bến cảng thuyền. Ở chỗ đó chỉ thứ mỗi con thuyền của đội hải quân là bự và nổi màu nhất ở đấy, hai ông cháu tui cũng không vội mà bước lên tàu. Khởi hành để rời cảng rồi ra biển khơi mênh mông nào ~.





- Luffy, Luffy này...dạy thôi nào. Chúng ta tới nơi rồi.

Nghe được tiếng của ai đấy khiến tui choàng tỉnh giấc khơi cơn buồn ngủ ban nảy, mình đã ngủ được bao lâu rồi nhỉ? Chắc do cái nắng nóng hôm nay khiến mắt mình không tài nào kiềm nổi cơn buồn ngủ ập tới.

Tui ngồi dậy trên chiếc ghế nằm rồi từ từ mở mắt, nhìn ra xa xăm của con thuyền đã được đổ ở một bến cảng lạ hoặc nào đó.

-Ma..ri..ne...ford...-những từ mờ nhòa đã được không hẹn mà hiện lên trước mắt của tui trong một khoản khắc khiến tim có khẽ đập liên hồi. Chết thật, chúng ta đã tới nơi kể từ lúc nào?!


- Mau xuống thôi nào, Luffy. Tới giờ mà ta cần phải lên tổng bộ rồi

Ông nội thấy tui vẫn chưa có phản ứng nào nhưng biết mình đã tỉnh ngủ hẳn rồi. Ông cũng không ngần ngại nữa mà xách tôi đặt trên vai mình rồi bước xuống thuyền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top