Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18 - 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


18

" Bảo bối, tỉnh tỉnh."

Ai đang ồn ào?

" Bảo bối, mau mở mắt, nếu không ông xã phải sờ ngươi nga...."

Một bàn tay nóng hổi bỗng nhiên dán lên eo bụng hắn, hắn đột nhiên bị chấn động, mở mắt ra, trong mắt phóng đại một Dã Kê, như lợn nhỏ vùi vào giữa ngực hắn.

" Ai, bảo bối..... A....!"

Dã Kê bị Lãnh Tử Diễm một cước đá lên tường, một cước này Lãnh Tử Diễm dùng lực rất mạnh, người bình thường cũng có thể bị đá chết, nhưng Dã Kê sau khi rơi xuống đất chỉ ho ra hai ngụm máu, tức giận quát.

" Mẹ nó, ngươi làm gì vậy?"

" Ngươi sao lại ở đây?"

Lãnh Tử Diễm cảnh giác, ánh mắt sắc bén như muốn giết người. Đây là phòng hắn, Dã Kê chết tiệt này vào bằng cách nào? Bảo vệ của Lãnh phủ đang làm cái gì?

" Khục khục.... Lão cha ngươi... kiếm ta về... Khục khục..."

" Còn không nói thật!"

Lãnh Tử Diễm nhanh chóng xoay người xuống giường, lại đá ngã Dã Kê vừa mới định đứng lên, hung hăng đạp cho hai cước.

Từ đêm hôm đó đến nay đã qua nửa tháng, Lãnh Tử Diễm thiếu chút nữa cũng quên người này. Ngồi xổm xuống, bóp cằm Dã Kê kéo lên thật mạnh, khóe môi mỏng hơi nhếch lên.

" Nói, ai phái ngươi tới?"

" Bảo bối.... Ngươi... Không có mặc quần áo.. A....!"

Động dục không biết sống chết đương nhiên là bị ăn đòn không chút lưu tình. Dã Kê ôm đầu hứng chịu lửa giận của Lãnh Tử Diễm, liên tục kêu rên.

" Bảo bối, nhẹ chút, bảo bối...."

Nửa tháng nay bị phụ thân nhốt trong nhà tu dưỡng thân thể, thuận tiện kiểm điểm luôn, Lãnh Tử Diễm một bụng tức giận không chỗ xả, Dã Kê bây giờ lại chạy tới không phải rõ ràng muốn chết sao?

" Đừng đánh nữa, rõ là Lãnh tiên sinh mang ta tới, ôi... Ta là đệ đệ của ngươi!"

Đệ đệ? Lãnh Tử Diễm nheo hai mắt lại, đệ đệ hắn cái gì?

" Phụ thân, ta nghĩ ngươi cần giải thích cho ta."

Lãnh Tử Diễm một tay đẩy cửa thư phòng ra, phụ thân đang ngồi ngay ngắn trước bàn đọc xem văn kiện, thấy hắn tiến vào, chỉ hơi nhấc đầu.

" Chuyện gì?"

" Thứ này làm sao tới được?"

Lãnh Tử Diễm đem Dã Kê lôi đến trước mặt, lông mày cau cau.

" Ta không phải thứ gì đó..."

Câu nói kế tiếp tự động tiêu mất dưới cái trừng mắt của Lãnh Tử Diễm.

Buổi tối ngày đó, bảo bối đi rồi y vẫn nhớ mãi không quên, lúc biết được đại ca là bảo bối khỏi phải nói y vui tới bao nhiêu, kết quả, bảo bối chẳng những không cùng y nối lại tình xưa còn đánh y, phi, nếu không phải y da dày thịt béo, làm sao chỉ phun ra mấy ngụm máu, sợ đã bị đánh chết luôn rồi.

Dã Kê đầu tóc lộn xộn, trên mặt miệng bầm mũi dập, dưới người tả tơi rách nát, thật là buồn cười, Lãnh Thừa Phong liếc hai người, thản nhiên nói.

" Mẫu thân hắn là bạn tốt nhiều năm trước của ta, ta tìm hắn rất nhiều năm rồi, lần này rốt cuộc tìm được. Ta định nhận hắn làm con, về sau các ngươi chính là huynh đệ."

Lãnh Thừa Phong dựa về phía sau, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, hướng Dã Kê nói.

" Ta không phải đã bảo ngươi đừng chạy loạn khắp nơi sao?"

Dã Kê từ nhỏ lớn lên ở Hắc Phố, không sợ trời không sợ đất, nhưng lời nói điềm đạm bình lặng mà bao hàm uy hiếp của Lãnh Thừa Phong lại làm y cực kỳ mất tự nhiên, mơ hồ sinh ra ý sợ hãi.

Y xoa xoa bả vai bị đánh đau, cười gượng nói.

" Cái đó, Lãnh tiên sinh, ta một mình buồn chán tùy tiện đi dạo."

" Dạo tới trên giường con ta?"

Lãnh Thừa Phong đan tay đặt trên đùi, chậm rãi nói.

" Về sau ngươi chính là nhị thiếu gia của Lãnh gia, thứ Tử Diễm có ngươi cũng có thể có, ngươi cũng có thể gọi ta là phụ thân như Tử Diễm, nhưng có chuyện hy vọng ngươi có thể rõ ràng...."

Y dừng một chút, thanh tuyến trầm thấp có phần nguy hiểm.

" Đừng có cái ý nghĩ gì với con ta, nếu không... Ta mà phát hiện một lần, chặt một ngón tay của ngươi!"

" Phụ thân..."

Dã Kê giơ tay lên, cẩn thận trộm nhìn Lãnh Tử Diễm.

" Tính ngón chân luôn được không?"


19

" Ngươi đi ra!"

Đem Dã Kê không cam không nguyện nhốt ngoài cửa, đi đến trước mặt nhìn thẳng đồng tử hẹp dài của phụ thân.

" Phụ thân, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?"

" Không có gì!"

Lãnh Thừa Phong đứng dậy rót một ly rượu đỏ, nhấp một ngụm, thanh âm trầm thấp.

" Mấy ngày nay cẩn thận một chút, đừng đi bậy khắp nơi!"

" Hắn có cái gì đặc biệt?"

Lãnh Tử Diễm không buông tha hỏi.

" Học thức? Thể năng? Sức chiến đấu?"

Đầu ngón tay thon dài tinh tế vuốt nhẹ thành ly, Lãnh Thừa Phong tựa hồ đang suy nghĩ, cuối cùng y vẫn không nói gì.

" Ngươi quản chính mình cho tốt là được, chuyện khác không liên quan tới ngươi."

" Phụ thân nói lời này rất ung dung."

Lãnh Tử Diễm cười lạnh nói.

" Có phải Lãnh gia có sụp cũng là chuyện không liên quan tới ta?"

Lãnh Thừa Phong mím môi.

" Có ta ở đây, Lãnh gia sẽ không sụp."

" Phụ thân làm sao tự tin như vậy? Quân bá phụ năm đó cũng nói với Quân Ngân Quân gia sẽ hảo hảo, nhưng kết quả thì sao?"

Lãnh Tử Diễm chống hai tay lên bàn, hung hăng.

" Kết quả Quân bá phụ chết, quăng cục diện rối rắm cho Quân Ngân!"

Lãnh Thừa Phong đưa tay phủ lên tay Lãnh Tử Diễm, nhíu mày nói.

" Ngươi không tin ta?"

" Ta không phải không tin phụ thân!"

Lãnh Tử Diễm rút tay ra, xoay người rời khỏi, đi hai bước lại chậm rãi nói.

" Ta chỉ là không thể lý giải, phụ thân từ nhỏ nghiêm khắc huấn luyện ta chẳng lẽ chỉ muốn để ta cả đời trốn ở phía sau ngươi?"

Cửa phanh một tiếng đóng lại, Lãnh Thừa Phong dời mắt về phía văn kiện, giấu ở phía dưới rõ ràng là mấy chục tấm ảnh.

Nội dung ảnh cực kỳ đẫm máu, tấm ảnh đầu chụp một nam tử thần tình hung tợn, đang hung hăng thao lộng một nữ tử toàn thân trần trụi.

Lật đến phía sau, bối cảnh đồng nhất, thân ảnh nam tử trong tấm ảnh trước lại không thấy, nữ tử biểu tình thống khổ mà kinh hãi, ép trên người nàng, là một con báo đốm, con báo này hình thể cực đại, cơ hồ là gấp đôi báo bình thường.

Con báo chà đạp nữ tử toàn thân trần trụi trở đi trở lại, đến bức hình cuối cùng, nữ tử hấp hối nằm trên mặt đất, toàn thân dầm trong trong vũng máu, nàng mở to hai mắt, trong mắt trống rỗng một mảnh...

Những tấm ảnh đó là có được mười mấy năm trước, nếu không biết rõ chúng không phải là giả, ngay cả Lãnh Thừa Phong cũng khó tin, trong quốc gia này lại có thú nhân tồn tại.

Càng đáng sợ hơn chính là, dù ánh sáng lờ mờ, nhưng tuyệt đối không nhận sai được, nam tử trong ảnh đúng là ngài Đại tướng quân vạn dân kính ngưỡng.

Nếu Tướng quân là quái vật, như vậy Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử thừa kế huyết thống em gái Tướng quân không phải đều là quái vật hay sao?

Lãnh Thừa Phong trầm trầm cười hai tiếng, vẻ mặt tao nhã lại điên cuồng.

Dù sao các ngươi đều là quái vật, để các ngươi chó chó cắn nhau là được.

" Bảo bối, ngươi hãy nghe ta nói, bảo bối...."

Bọn người hầu cũng kinh ngạc chứng kiến một nam nhân đầu gà rừng đuổi theo thiếu gia khập khiễng, phía sau kêu bảo bối bảo bối, cái nam nhân này điên rồi sao, dám gọi thiếu gia là bảo bối?

Chưa hết, nam nhân đầu gà rừng này là ai mang vào, Lãnh phủ sao lại xuất hiện một kẻ lôi thôi lếch thếch như vậy?

" Câm miệng!"

Lãnh Tử Diễm bỗng nhiên quay đầu lại, Dã Kê nhất thời không nhìn, trực tiếp đụng vào trán, y đáng thương bụm chỗ đau.

" Ngươi sợ phụ thân chúng ta cho nên không để ý tới ta?"

" Thứ nhất, ta nghĩ ta và ngươi không có quan hệ gì. Thứ hai, đó là phụ thân của 'ta', không phải 'chúng ta'. Thứ ba tái gọi bậy ta nữa, ta xé miệng ngươi. Thứ tư, xin đổi ngay một thân quần áo loè loẹt này của ngươi!"

Dã Kê cười hai tiếng cợt nhả.

" Ngươi nghĩ gì mà cười ghê tởm như vậy?"

Lãnh Tử Diễm khó chịu nhăn mày lại.

" Không có gì, không có gì."

Dã Kê cong mắt lên.

" Mấy ngày không gặp, đại ca nhớ ta không?"

" Nếu không phải ngươi có cái đầu gà rừng này, ta nghĩ ta còn không nhận ra ngươi!"

Lãnh Tử Diễm ăn ngay nói thật.

" Đại ca lại làm ta thương tâm!"

Dã Kê vừa nói vừa đi theo Lãnh Tử Diễm bước vào phòng ngủ.

" Đại ca, ngươi tính tình thật bất hảo, phải sửa chữa."

" Nga?"

Lãnh Tử Diễm nhếch môi đang muốn nói. Bỗng nhiên trên vai xuất hiện một cỗ đại lực, chớp mắt, đã bị Dã Kê ấn mạnh lên tường.

" Ta... Mẹ ngươi.... Đóng cửa!"

Dã Kê ngẩng đầu cười hai tiếng. Lần này Lãnh Tử Diễm xem như nghiêm túc nhìn kỹ đệ đệ tương lai của mình.

Trên mặt không biết dính cái gì, bẩn như vậy, phải bắt y hảo hảo tắm rửa.

Đường nét cũng không quá tệ, không xấu.

Miệng tàm tạm, nhưng lúc cười lên rất dễ nhìn.

Chiều cao, chắc chắn thấp hơn mình.

Một cước đá cửa, Dã Kê lập tức quấn lên người Lãnh Tử Diễm như bạch tuộc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top