Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 36

Chương 36: Đồng đội cậu tin tưởng cậu thật đấy!

Giang Nguyên không đợi được câu trả lời của Lục Viễn nhưng lại nghe tiếng động lạ, cậu thử gọi một tiếng: "Lục Viễn?"

Lúc này anh mới buông tay ra, Giang Nguyên mất mấy giây lấy lại tầm nhìn, cậu thấy con số màu đỏ trên màn hình đã nhảy tới số 8.

Giang Nguyên quay đầu lại hỏi: "Vừa rồi có chuyện gì hả?"

Lục Viễn lại nhấn nút đi xuống: "Có một cảnh quay cần tương tác trong thang máy nên tôi tiện thử luôn."

Giang Nguyên không nghi ngờ, cậu còn nghĩ hoá ra Lục Viễn diễn xuất tốt không phải không có lý do. Nhìn xem, đang chờ thang máy mà vẫn tranh thủ nghiên cứu kịch bản.

Cậu vỗ nhẹ vào cánh tay anh, nghiêm túc nói: "Công sức ngày hôm nay của anh nhất định sẽ được đền đáp."

Ánh mắt Lục Viễn rơi vào bàn tay của cậu, anh cong môi đáp: "Hi vọng là thế."

...

Buổi chiều, Giang Nguyên và Lục Viễn bắt đầu thử tạo hình.

Vì quay phim nên Giang Nguyên chỉ nhuộm tóc vàng tạm thời, cậu mặc áo sơ mi trắng nửa trong suốt, thắt cà vạt đen, mặc quần âu đen, phụ kiện là cặp kính mắt nửa gọng màu đen. Lục Viễn để tóc húi cua đen, áo sơ mi đen cổ chữ V khoét sâu và quần âu đen, phụ kiện là đồng hồ.

Sau khi hoá trang xong, một MC chuyên nghiệp của M&M bước vào phòng trang điểm để phỏng vấn, sau này tổ hậu kỳ sẽ biên tập lại thành một series các cảnh hậu trường.

MC phỏng vấn Lục Viễn trước: "Cậu có cảm nhận gì về lần tạo hình đầu tiên của mình?"

Lục Viễn trả lời rất nghiêm túc: "Phong cách này rất phù hợp với chủ đề của đĩa đơn."

MC lại yêu cầu chuyển máy quay sang Giang Nguyên, tiếp tục hỏi: "Nguyên Nguyên cảm thấy tạo hình của Viễn Viễn thế nào?"

Giang Nguyên nghe anh ta gọi "Viễn Viễn" thì suýt không thể kiềm chế vẻ mặt.

Cậu ho khan: "Chà, các fan thật may mắn."

"Phụt." MC không nhịn được bật cười: "Cắt đoạn này đi, không thể phát được, M&M của chúng ta là một công ty đứng đắn!"

Anh ta lại hỏi tiếp: "Vậy cậu nghĩ giữa mình và Viễn Viễn, ngoại hình ai đẹp hơn?"

Giang Nguyên buột miệng thốt ra: "Đương nhiên là Lục Viễn. Tất cả đàn ông đều ghen tị với ngoại hình của anh ấy."

Lục Viễn đột nhiên xen vào: "Không phải cậu thích dáng người gà còi sao?"

MC biết tin tức này chắc chắn sẽ bùng nổ, vội vàng chuyển micro qua: "Cái gì... Nguyên Nguyên, cậu thích dáng người gà còi hả?!"

Giang Nguyên: "..."

Đúng là không thể thả lỏng tí nào!

Cậu đẩy kính nói: "Trước khi ra mắt đĩa đơn, tôi vẫn là thiếu niên nên thích kiểu đó. Nhưng sau khi phát hành đĩa đơn thì tôi đã trưởng thành, chân chính trở thành một người đàn ông thực thụ, chỉ thích kiểu người có thân hình quyến rũ thôi."

Cậu nói xong còn mỉm cười chớp mắt, định dùng sự đáng yêu để cho qua, nhưng MC không chịu buông tha mà hỏi tiếp: "Nghe nói bây giờ cậu và Lục Viễn ở chung, không biết bình thường cậu thấy Lục Viễn quyến rũ ở điểm nào?"

Giang Nguyên lập tức nghĩ đến cảnh tượng cậu kéo rơi áo choàng tắm của Lục Viễn. Nói thật Lục Viễn mới tắm xong thực sự rất quyến rũ, hormone nam tính bùng nổ.

Giang Nguyên hơi khát nên mở nắp chai nước cam: "Lúc nấu cơm, Lục Viễn nấu ăn siêu ngon."

MC tỏ ra ngạc nhiên, quay sang phỏng vấn Lục Viễn: "Ồ, Viễn Viễn còn biết nấu cơm sao. Quả nhiên đàn ông biết làm việc nhà càng hấp dẫn. Vậy Viễn Viễn cảm thấy khi ở nhà, lúc nào thì Nguyên Nguyên quyến rũ nhất?"

Giang Nguyên vừa uống nước cam vừa nghĩ, ở trong mắt Lục Viễn, dù cậu có làm gì cũng vô cùng quyến rũ, hormone mãnh liệt.

"Khi xem phim."

"Khụ khụ khụ!" Giang Nguyên bị sặc nước cam, cậu vội rút mấy tờ khăn giấy lau miệng.

Bộ phim cuối cùng cậu xem là phim con heo! Lục Viễn nói thế...

Là anh đang ám chỉ muốn thực hành với cậu đấy à?

Giang Nguyên vừa tưởng tượng, cảnh tượng nóng bỏng bỗng chốc hiện lên trong đầu cậu.

Hơn nữa gương mặt của diễn viên còn được thay đổi thành cậu và Lục Viễn.

Nonono!

Một giây sau, lỗ tai Giang Nguyên đỏ bừng, cậu lắc đầu muốn hất văng hình ảnh đó ra khỏi đầu.

Thật đáng sợ!

MC ngạc nhiên: "Xem phim mà cũng quyến rũ sao?"

Lục Viễn chú ý tới vành tai ửng hồng của Giang Nguyên, trong mắt anh hiện lên ý cười: "Đúng vậy, Giang Nguyên luôn có những động tác rất quyến rũ trong vô thức."

Quay cảnh hậu trường xong, Lục Viễn và Giang Nguyên di chuyển đến studio chụp poster, gần 12 giờ đêm mới được về nhà.

Vừa lên xe Giang Nguyên đã ngủ thiếp đi.

Cậu mơ hồ nghe Lý Kế Hựu nhắc đến cái gì mà chương trình phát sóng trực tiếp, sinh tồn dã ngoại gì đó.

Giang Nguyên tỉnh lại.

"Sinh tồn dã ngoại gì cơ?" Giang Nguyên dụi mắt, khàn giọng hỏi.

Lý Kế Hựu quay lại nói: "Một người bạn làm ở đài truyền hình của cậu đang lên kế hoạch cho một chương trình thực tế mới, muốn chọn mười nhóm, 20 nghệ sĩ sẽ phát sóng trực tiếp sinh tồn ở nơi hoang dã, bắt đầu vào giữa tháng 9. Tầm đó cũng đúng lúc phát hành đĩa đơn và phim truyền hình của hai đứa đấy."

Giang Nguyên cẩn thận lục lọi dấu vết của chương trình này trong ký ức của mình.

Ở kiếp trước, chương trình này được gọi là "Thử thách sinh tồn dã ngoại", còn được gọi tắt là "Wild Pick", hot đến mức chấn động.

Bởi vì đó là tài nguyên từ mạng lưới quan hệ của Lý Kế Hựu nên có mấy nghệ sĩ của M&M cũng tham gia.

Nhưng chỉ có Lục Viễn trở nên hot, anh sống sót từ tập đầu đến tập cuối, từ đây bước lên con đường thần tượng quốc dân.

Sau khi Giang Nguyên coi Lục Viễn là đối thủ của mình, cậu cố ý xem đoạn cut của Lục Viễn trong "Wild Pick".

Do cậu bận quá nên chỉ có thể bớt chút thời gian xem đoạn cut.

Những ngọn núi sâu hoang vắng và những hòn đảo biệt lập trên biển, đa số thời gian đều rơi vào ban đêm.

Vừa tối vừa nhiều nước, đúng là khắc tinh của cậu.

Giang Nguyên bắt đầu nghẹt thở khi nghĩ đến những cảnh tượng đó. Phản ứng đầu tiên của cậu là từ chối: "Không tham gia được không ạ?"

Lý Kế Hựu kiên quyết nói: "Không! Chương trình đó là một loại hình mới thử nghiệm của đài truyền hình, họ rất coi trọng nên mời rất nhiều khách quý. Kiểu gì tập đầu tiên cũng sẽ được bàn luận sôi nổi, vừa lúc tuyên truyền cho đĩa đơn của các cháu luôn. Còn những tập sau sợ là không sống sót nổi, dù sao hoàn cảnh cũng khá ác liệt."

Lý Kế Hựu cười nói: "Livestream người thật việc thật, mấy đứa sẽ không có kịch bản trước đâu. Ngay cả một người không quan tâm đến các chương trình giải trí như cậu cũng muốn xem mấy nghệ sĩ sẽ sinh tồn thế nào ở nơi hoang dã, càng khỏi nói tới fan hâm mộ. Chương trình này chắc chắn sẽ bùng nổ, chúng ta không tham gia thì quá đáng tiếc."

Ông lấy bản kế hoạch đưa cho Lục Viễn: "Mấy đứa xem danh sách khách mời trước đã."

Lục Viễn vừa mở ra đã lập tức nhìn thấy tên của Đào Dịch Nhiên, anh khép bản kế hoạch lại rồi nói: "Giang Nguyên thích hợp với các chương trình âm nhạc hơn. Chúng ta tuyên truyền ở các chương trình âm nhạc còn có hiệu quả hơn so với tham gia gameshow."

Giang Nguyên kinh ngạc nhìn Lục Viễn, tại sao anh đột nhiên...

Á! Đúng rồi!

Lục Viễn biết cậu sợ tối và sợ ma, năng lực sinh tồn ở nơi hoang dã bằng không. Anh không muốn cậu phải chịu khổ, cũng không muốn cậu phải chịu những lời mắng chửi của antifan. Vì vậy Lục Viễn tình nguyện không tham gia gameshow sinh tồn dễ dàng giúp anh trở nên nổi tiếng, ngược lại còn đề cử tham gia chương trình âm nhạc mà cậu am hiểu nhất.

Giang Nguyên vô cùng cảm động. Lục Viễn suy nghĩ cho cậu nhiều như vậy, tại sao cậu không thể dũng cảm một lần vì anh chứ!

Cậu không cần tham gia "Wild Pick", nhưng Lục Viễn rất cần. Cậu không bởi vì sợ này sợ kia mà ngăn cản cơ hội tỏa sáng của Lục Viễn!

Hơn nữa "Wild Pick" tiến hành theo chế độ đào thải. Ngốc như cậu mà không bị loại ngay từ tập đầu tiên thì chương trình chắc chắn đã gian lận.

Chỉ tham gia một tập thôi, sao lại không!

Không đợi Lý Kế Hựu mở miệng, Giang Nguyên đã giành trước: "Không! Sau khi phân tích kỹ càng, cháu phát hiện chương trình này thích hợp với cháu hơn. Cháu sẽ tham gia, nhất định sẽ tham gia!"

Lông mày Lục Viễn nhíu lại như cái bánh quai chèo, anh đã cố đóng lại nhanh nhưng vẫn để Giang Nguyên thấy được tên Đào Dịch Nhiên.

Vì Đào Dịch Nhiên, Giang Nguyên thật sự liều mạng, không sợ tối cũng chẳng sợ ma!

Lục Viễn trả lại bản kế hoạch cho Lý Kế Hựu, kéo mũ thấp xuống, không nói năng gì nữa.

...

Cùng lúc đó, Tạ Niên đang nói chuyện điện thoại.

"Tôi phải cảm ơn đạo diễn Uông mới đúng. Được tham gia một chương trình xuất sắc như "Wild Pick" là vinh hạnh của tôi."

"Không thành vấn đề, tôi trống lịch đến đầu năm sau lận."

"Được, chúc ngủ ngon."

Tạ Niên cúp điện thoại, nói với Tưởng Dược Minh: "Bỏ trống toàn bộ lịch trình từ tháng 9 đến đầu năm sau."

Ánh sáng nhỏ vụn ngoài cửa sổ xẹt qua khuôn mặt của Tưởng Dược Minh, cậu ta lo lắng nói: "Lịch trình từ năm ngoái đã..."

"Tôi không muốn lặp lại lần thứ hai." Tạ Niên nói.

Tưởng Dược Minh dừng lại trong chốc lát rồi khẽ nói: "Đã biết, tôi sẽ thu xếp."

Tạ Niên nhắm mắt lại, lẩm nhẩm cái tên Giang Nguyên trong đầu, khóe miệng vô thức nhếch lên.

Nhưng ngay sau đó anh ta chợt nghĩ đến một người khác, Lục Viễn.

Nụ cười của Tạ Niên biến mất. Ở đoàn phim, Giang Nguyên quá mức quan tâm Lục Viễn.

Tạ Niên hâm mộ Giang Nguyên năm năm ba tháng, đây là lần đầu tiên anh ta thấy Giang Nguyên nhiệt tình với người khác như vậy.

Nhất là khi cậu chủ động đề nghị lập nhóm với Lục Viễn, còn đề cử đối phương diễn thay nhân vật của mình.

Ban đầu Tạ Niên nghĩ hai người chỉ là bạn, nhưng sau khi quan sát, có vẻ mọi chuyện không hề đơn giản.

Tạ Niên không mở mắt ra, lạnh nhạt ra lệnh: "Điều tra lý lịch của Lục Viễn."

Tưởng Dược Minh cúi đầu, cậu ta đã nhéo đùi mình đến xanh tím: "Hiểu rồi."

...

Hôm sau, Giang Nguyên nhận được sổ hộ khẩu mới, đồng thời người bạn chuyên quản lý tài sản của Lục Viễn cũng gửi địa chỉ nhà qua.

Theo yêu cầu của Giang Nguyên, đó là một biệt thự lớn có sân vườn, có tiềm năng tăng giá.

Giang Nguyên muốn hẹn Lục Viễn cùng đi xem, nếu anh thích thì sẵn tiện cậu sẽ mua luôn một căn cho anh.

Hiện tại cậu đã quen sống chung với Lục Viễn, sống một mình sẽ không quen. Nếu hai người trở thành hàng xóm thì có thể giải quyết được vấn đề này!

Hôm nay hiếm khi không có lịch trình, nhưng cậu vừa thức dậy đã không thấy Lục Viễn đâu.

Giang Nguyên không muốn đi. Cậu không biết xem nhà nên dứt khoát để người quản lý tài sản báo giá rồi thanh toán một thể.

Trình Di nhìn thấy tin nhắn cậu gửi thì suýt đã phun nước, anh ta đặt cốc nước chanh xuống, nói với Lục Viễn đang ngồi cạnh mình: "Đồng đội của cậu giàu thế!"

Lục Viễn lập tức cầm di động của Trình Di lên xem.

“Coi tiền như rác.” Anh ta nói thầm một câu, trực tiếp trả lời Giang Nguyên: “Mua nhà là chuyện lớn, cậu nên đích thân đến.”

“Không cần.” Giang Nguyên đá bay dép lê, ngã lên giường trả lời: "Anh là người mà Lục Viễn giới thiệu, tôi tin anh."

“Đồng đội của cậu tin tưởng cậu thật đấy!” Trình Dịch lại gần, tấm tắc kinh ngạc: “Biệt thự hơn một trăm triệu cũng không thèm liếc mắt lấy một cái.”

(*) 100 triệu = 342.826.000.000 VND

Lục Viễn chỉ cười, trả lại điện thoại cho Trình Di rồi nói: "Đi thôi, xem rốt cuộc có đáng giá không."

Trình Di dẫn Lục Viễn đi vào biệt thự, từng ngóc ngách đều được anh kiểm tra kỹ càng.

...

Giang Nguyên ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy Lục Viễn vẫn chưa về. Nhìn đồng hồ, đã hơn một giờ, Giang Nguyên liền gọi cơm hộp.

Đồ ăn được giao rất nhanh, Giang Nguyên cầm ra bàn, mở đại một chương trình ca nhạc, nhìn chằm chằm TV đang phát nửa ngày mới từ từ mở hộp cơm ra.

Là món cơm thịt bò yêu thích của cậu, thịt bò mềm như tan trong miệng, thơm ơi là thơm, nhưng Giang Nguyên lại ăn như đang nhai sáp.

Thì ra ăn cơm một mình lại lạnh lẽo tới vậy.

Giang Nguyên quay đầu lại, dõi ánh mắt trông chờ nhìn về phía cửa. Lục Viễn đã đi cả buổi sáng, sao anh còn chưa về?

Về nhà thăm Ôn Đinh Đinh? Hay đi chơi với bạn? Hình như Lục Viễn có rất nhiều bạn bè...

Ting.

Một tin nhắn gửi tới. Giang Nguyên quay đầu lại, để đũa xuống, cầm điện thoại lên.

Người quản lý tài sản: "Đã mặc cả với người nhà, cộng thêm thuế nữa thì tổng cộng 160 triệu. Số tài khoản của tôi là XXX..."

(*) 160 triệu = 548.521.600.000 VND

Sau khi Giang Nguyên chuyển tiền, cậu vứt điện thoại qua một bên, uể oải nằm nhoài ra bàn.

Hiếm khi được nghỉ ở nhà cả ngày, lần đầu tiên thế mà cậu không muốn chơi game, chỉ muốn đi ngủ...

Trên TV, nữ ca sĩ kỳ cựu đã đã thoái ẩn đang hát những bài hát ngày xưa của bà, đột nhiên một tin tức khẩn cấp nhảy ra giữa màn hình.

[Từ 1 giờ 40 phút đến 8 giờ tối sẽ có trận bão lớn nhất trong vòng hơn chục năm trở lại đây. Đề nghị người dân chú ý thu xếp việc đi lại...]

Rào rào!

Kèm theo đó là tiếng mưa rơi kinh khủng như đang muốn rửa sạch cả thủ đô.

Giang Nguyên bật dậy, chân trần chạy đến phòng khách, ngó qua cửa sổ sát đất nhìn hạt mưa như trút nước bên ngoài. Cây cối trong tiểu khu đều bị gió mạnh quật cho ngã tới ngã lui.

Giang Nguyên lại chạy về bàn ăn, cậu cầm di động gọi cho Lục Viễn.

Sau vài tiếng tút, giọng nói của Lục Viễn vang lên giữa tiếng mưa ồn ào: "Sao vậy?"

Giang Nguyên vội hỏi: "Anh đang ở đâu?"

"Trên xe bus, sắp về nhà rồi."

Giang Nguyên lại hỏi: "Có mang theo ô không?"

"Không mang, khoảng cách cũng gần, tôi chạy một chút là về đến nhà."

"Đừng! Tôi tới đón anh!" Giang Nguyên buột miệng, dừng một giây rồi nói thêm: "Tình cờ tôi đang đi mua đồ ở siêu thị!"

Giang Nguyên nhanh chóng cúp điện thoại, chạy tới cửa mặc áo mưa và giày đi mưa Lục Viễn mua cho cậu, cầm chiếc ô màu đỏ thẫm chạy như điên ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top