Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 47

6 giờ sáng chủ nhật, Tần Tình cũng đã rửa mặt xong đang đứng trước bàn ăn.

Bà nội Tần vốn dĩ không có phản ứng gì, chẳng qua từ phòng bếp ra, nhìn thấy Tần Tình mặc một thân đồ thể thao trắng hoa văn màu bạc, liền sửng sốt. "Điềm Điềm, hôm nay cháu không cần đến trường tự học à?"

Tần Tình do dự hai giây, liền gật gật đầu. "Dạ, cháu đã xin nghỉ với thầy chủ nhiệm Thẩm Lương. Sau này tự học ở trường cuối tuần, sáng chủ nhật cháu sẽ không đến trường."

"Không đến trường?"

Bà nội Tần lại sửng sốt, nhưng không có biểu cảm bất mãn nào, chỉ cổ quái nhìn một thân trang phục của Tần Tình: "Vậy cháu dậy sớm vậy, còn ăn mặc xinh đẹp vậy để làm gì?"

"..."

Tần Tình vì không biết mặc bộ đồ thể dục nào đã rối rắm chừng mười phút cúi đầu nhìn nhìn chính mình, sau đó chột dạ mà tránh đi cái nhìn chăm chú của bà nội Tần, ngược lại đi về phía phòng bếp. "Nào có xinh đẹp, cháu chỉ tùy tiện cầm một bộ đồ thể dục..."

Bà nội Tần nghe vậy ánh mắt suy tư nhìn Tần Tình trong chốc lát, qua hai giây hình như bà nghĩ tới cái gì, trên mặt lộ ra nụ cười. "Tới bây giờ bà không nhớ có khi nào con mèo lười như cháu chủ động mặc đồ thể dục ra ngoài chạy bộ, nói thật với bà nội, có người hẹn cháu cùng ra ngoài chạy bộ phải không?"

"..."

Trong lòng Tần Tình âm thầm lè lưỡi. Một lát sau cô mới bưng cháo cọ tới cọ lui, trở lại phòng ăn: "Chính là... cái người đối diện..."

"À, là Tiểu Dục!" Không đợi Tần Tình nói xong, bà nội Tần liền cười ha hả đáp, thoạt nhìn dáng vẻ không chút bất ngờ.

Tần Tình ngây ngốc nhìn bà nội Tần.

Bà nội Tần buông bộ đồ ăn trong tay xuống, dặn dò Tần Tình: "Người trẻ tuổi, vận động nhiều, chạy bộ là đúng. Bà thấy đứa trẻ Tiểu Dục kia, trước kia mỗi sáng đều ra ngoài tập thể dục, đâu giống các cháu bây giờ được nuông chiều từ bé, cả ngày làm như bông hoa trong nhà kính, gió thổi một cái liền như phải đổ..."

"..."

Nghe bà nội Tần khen Văn Dục Phong đến chỉ có trên trời dưới đất thì không, mới đầu Tần Tình còn cảm thấy kinh ngạc, sau lại dứt khoát vô cảm.

Cho tới hai phút sau bà nội Tần nói xong, Tần Tình mới chậm rì rì bổ sung một câu: "Dạ, anh ấy nói tố chất cơ thể cháu quá tệ, sức đề kháng kém nghiêm trọng, cho nên sau này muốn kéo cháu ra ngoài chạy bộ và tập luyện thể chất với anh ấy."

"Ai da, vậy thì quá tốt!" Bà nội Tần nghe được liền vỗ tay.

"..." Tần Tình bất đắc dĩ liếc mắt nhìn bà nội Tần một cái. Từ lần trước Văn Dục Phong tới nhà ăn cơm, thái độ của bà nội Tần với anh ấy thật sự trở nên rất kỳ quặc á.

Bởi vì còn có kế hoạch vận động đằng sau, Tần Tình ăn cơm đơn giản một lúc, nhìn thời gian, liền ra khỏi nhà trong tiếng lải nhải của bà nội Tần.

Đóng cửa lại sau lưng, Tần Tình nhìn nhìn đồng hồ. 6 giờ 25, sớm 20 phút so với thời gian đã hẹn. Tần Tình căng khuôn mặt nhỏ nhớ lại, không lẽ lúc này người nọ vẫn sớm xuất hiện chứ?

Nhưng cô vừa tới chỗ giữa hành lang chữ T, vẫn thấy bóng dáng thon dài của nam sinh đang dựa vào tường. Chẳng qua lúc Tần Tình bước tới hành lang, nam sinh trong tầm mắt buông cánh tay đang nâng xuống, sau đó mới xoay người lại. Ánh mắt nam sinh nhìn về phía cô bé, không biết sao mà hình như có vẻ chật vật.

"Sao em... ra sớm vậy?" Văn Dục Phong khàn tiếng hỏi.

"..."

Tần Tình lại không trả lời, mà là nhăn cái mũi nhỏ nghi ngờ, chạy nhanh thẳng tới chỗ gần nam sinh nhất. Sau đó cô dừng bước, nhón mũi chân ngửi ngửi trước ngực Văn Dục Phong.

Thân hình Văn Dục Phong cứng đờ. Qua hai giây, cậu mới chậm rãi rũ mắt xuống. Đôi mắt nam sinh đựng đầy ánh đen. "Em..."

Từ thứ hai còn chưa kịp nói, Văn Dục Phong liền đón nhận cô bé ngước mắt nhìn chăm chú... "Anh lại hút thuốc phải không?"

Văn Dục Phong: "..."

Tần Tình tức giận đến mức gương mặt cũng hơi hơi đỏ lên: "Hút thuốc rất có hại với cơ thể, chúng ta cũng từng nói rất nhiều lần, nhưng sao anh còn..." Lời còn chưa nói hết, Tần Tình cắn môi dưới, mắt đầy ánh nước trừng Văn Dục Phong.

Giằng co như thế vài giây, cô tức giận, xoay người muốn quay về. Văn Dục Phong vội vàng giơ tay giữ chặt người ta lại. "Là anh sai, sau này anh cố gắng không..."

"Cố gắng?" Tần Tình quay mặt lại, khuôn mặt nhỏ vẫn căng chặt như cũ: "Một gam ni-cô-tin trong thuốc lá cũng là một gam ni-cô-tin, là đủ độc chết 300 con thỏ hoặc 500 con chuột, mà cơ thể người tiêm vào 50mg, đã đủ để chết... kết quả anh lại nói là "cố gắng"?"

"..."

Văn Dục Phong thở dài. "Anh hứa với em, Điềm Điềm, sau này anh tuyệt đối không chạm vào thuốc lá nữa, được không?"

Tần Tình quan sát Văn Dục Phong vài giây, mới chậm rì rì hỏi một câu: "Thật không?"

Văn Dục Phong chậm rãi cúi người xuống, kề sát bên tai cô bé, giọng điêu hơi lười biếng: "Chỉ cần là hứa với em, chết anh cũng sẽ không nuốt lời."

Tần Tình ngẩn ra, ngẩng mặt ngơ ngác nhìn về phía Văn Dục Phong. Đây là lần đầu tiên cô nghe người ta hứa với cô điều gì đó bằng giọng điệu gần như thề độc như thế.

"Đi thôi?" Văn Dục Phong đứng thẳng dậy, rũ mắt nhìn cô.

"...Ừm."

Hai người cùng nhau tới một hội sở tư nhân, Tần Tình quan sát thái độ của những người đó với Văn Dục Phong, hiển nhiên người này là khách quen ở đây.

...

"Văn tiên sinh, hôm nay vẫn khởi động bằng mấy vòng xạ kích trước sao?"

Văn Dục Phong lắc đầu, mở miệng với người đón tiếp: "Hôm nay chỉ tập luyện thể chất đơn giản, không cần anh sắp xếp, tôi mang cô ấy đi là được, anh đi xuống trước đi."

"Vâng, Văn tiên sinh, có yêu cầu gì cứ gọi tôi."

"Ừm."

Cứ như vậy, Tần Tình trong trạng thái nửa ngốc, bị Văn Dục Phong đưa vào một phòng tập tư nhân.

Tuy diện tích phòng tập không tính là to, nhưng thiết bị lại rất đầy đủ. Vì thế trong hơn phân nửa buổi sáng sau đó, Tần Tình đều ở trong phòng tập này, dựa theo kế hoạch luyện tập thể chất giai đoạn một Văn Dục Phong sắp xếp, vượt qua trong trạng thái nghỉ ngơi mà mệt mỏi xen kẽ nhau liên tục lặp lại. Chờ rốt cuộc cũng kết thúc một buổi sáng vận động này, Tần Tình kéo cơ thể gần như bủn rủn, với Văn Dục Phong làm bạn cùng trở về.

"Cảm giác thế nào?" Taxi dừng lại ở cửa Phú Lâm Uyển, hai người xuống xe, Văn Dục Phong liền hỏi Tần Tình.

Tần Tình uể oải: "Cảm giác cả cơ thể đều không phải là của em."

Văn Dục Phong không nhịn được nhỏ giọng cười: "Vậy đúng rồi, thoát thai hoán cốt cũng tốt."

"..."

Tần Tình hầm hừ trừng cậu, không nói chuyện.

Hai người một đường trở về nhà. Tới dưới lầu, vừa bước lên bậc thềm, Tần Tình đi trước liền dừng bước. Văn Dục Phong đi theo sau cô bé cũng dừng lại theo.

"Sao thế?" Cậu khó hiểu hỏi.

Tần Tình hơi hơi nhăn mặt, dựng thẳng ngón tay đặt bên môi đỏ, nhẹ nhàng "suỵt" một tiếng. Sau một tiếng này, không quá hai giây, Văn Dục Phong liền hiểu ra nguyên nhân Tần Tình dừng lại.

"Meo..." Một tiếng mèo con yếu ớt vang lên ở một góc chung cư.

Văn Dục Phong và Tần Tình cùng giương mắt nhìn qua. Đó là một góc dưới hòm thư tập thể của tầng chung cư này, đặt một hộp giày nho nhỏ. Tiếng mèo kêu họ nghe thấy, chính là phát ra từ chỗ đó.

Thần sắc Tần Tình cổ quái liếc mắt nhìn Văn Dục Phong một cái. "Em không nghe nhầm chứ?"

Văn Dục Phong: "Là mèo. Nghe tiếng hẳn là một con mèo con chưa lớn."

"..."

Ánh mắt Tần Tình sáng lên.

...

Trên thế giới này phần đông các cô gái đều không thể chống cự được sự dụ hoặc từ mèo con hoặc cún con.

"Em có thể qua nhìn thử không?" Đôi mắt Tần Tình sáng lấp lánh nhìn Văn Dục Phong, con ngươi hắc bạch phân minh tràn đầy mong đợi.

Đối với ánh mắt như vậy, Văn Dục Phong cảm thấy mình có dùng hết sự nhẫn tâm của cả đời, có lẽ cũng không nói nên lời một chữ "không" được. Vì thế cậu gật đầu. Nhưng vẫn mở miệng: "Cẩn thận chút. Mèo hoang có thể sẽ có tính công kích tương đối mạnh, hơn nữa có thể còn mang bệnh khuẩn trên người, đừng để nó cắn hoặc cào bị thương."

"Ừm, em sẽ chú ý."

Tần Tình đi qua thật cẩn thận. Tới bên cạnh hộp giày kia, cô dừng lại, ngồi xổm xuống, cẩn thận dùng một ngón tay đẩy vào viền hộp, chậm rãi kéo lên. Một con mèo con gầy yếu hơi hơi co rúm lại, trốn ở nửa hộp cát mèo kia, ánh mắt bất lực nhìn Tần Tình.

"Meo..." Nó lại nhẹ nhàng kêu một tiếng.

Rốt cuộc Tần Tình cũng không kìm nén được nữa, theo bản năng vươn tay muốn nhẹ nhàng sờ nó một chút. Chỉ là mới duỗi ra được một nửa, đã bị một bàn tay người ta nắm lại, sau đó nhấc ra sau.

"A..." Cơ thể Tần Tình không nặng, cuộn thân thể ngã vào lòng người phía sau. Chờ thật vất vả mới cân bằng được, Tần Tình vô tội ngửa đầu nhìn về phía người cùng mình lảo đảo.

Thần sắc người nọ hơi nghiêm túc: "Không phải không cho em chạm vào à?"

Tần Tình chột dạ: "Em không nhịn được..."

"Vậy cũng phải nhịn."

Văn Dục Phong mở miệng không chút lưu tình.

Sau đó cậu mới rũ mắt, lạnh như băng liếc nhìn con mèo nhỏ co thành một nắm kia một cái. "Thoạt nhìn rất bẩn, hẳn là bị người ta vứt bỏ, chắc còn chưa được một tháng... Lỡ như trên người nó có vi khuẩn hoặc ký sinh trùng thì làm sao?"

Tần Tình mở to mắt, nhìn con mèo nhỏ kia rồi lại nhìn nhìn Văn Dục Phong, tức giận: "Bẩn chỗ nào? Nó trắng như vậy, trên lông không có chút tạp sắc."

"Em muốn nhận nuôi nó?"

"..."

Tần Tình gật đầu theo bản năng, động tác còn thật mạnh, tư thế kia giống như hận không thể chọc cái cằm nhòn nhọn xuống.

Văn Dục Phong hơi nhíu mày: "Em chắc chắn bà nội sẽ đồng ý cho em nuôi?"

Không đợi Tần Tình thấy không vui vì cái xưng hô thân mật đến hơi cổ quái này, sự chú ý của cô đã bị kéo đến một sự thật tàn khốc trước mắt trước... Nếu cô nhớ không nhầm, bà nội Tần tính tình luôn rất tốt xưa nay yêu thích hoa cỏ hoặc cá vàng, nhưng đối với loại sinh vật chó mèo này... là cực kỳ không thích. Cho nên, khả năng để bà nội Tần đồng ý nhận nuôi một con mèo nhỏ về nhà... chắc bằng không.

Tần Tình trầm mặc hai giây, như nghĩ tới điều gì, khi lại ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, đôi mắt hạnh xinh đẹp kia như dính sương sớm.

Cô nhìn Văn Dục Phong không chớp mắt. "Em muốn nuôi nó, chỉ là có thể nuôi ở... nhà anh được không?"

Văn Dục Phong: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top