Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 58

Có lẽ hiếm khi có cảm xúc như vậy xuất hiện trên người Văn Dục Phong, không chỉ có Tần Tình phát hiện, những người khác ngồi cùng bàn cũng chú ý tới. Cứ việc không dám nói ra, nhưng đáy mắt mọi người đều toát ra vẻ nóng lòng muốn thử... Họ thật sự tò mò, chỗ kẹp ảnh kia có gì, có thể khiến đại ca Văn xưa nay không hề để ý chuyện gì lộ ra cảm xúc như vậy.

Trong đủ loại ánh nhìn chăm chú trầm mặc mà tha thiết như vậy, Văn Dục Phong cởi khuy áo khoác, lấy ví ra. Ví là kiểu hai gấp da trâu màu đen tối giản, mở ra thấy vài vách kép ngắn đối xứng không trong suốt. Đầu ngón tay thon dài của nam sinh dừng lại vài giây ở một ngăn. Cuối cùng cậu vẫn rũ mắt, tách vách ngăn, lấy đồ bên trong ra.

Văn Dục Phong đặt đồ lên bàn. Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt. Bởi vì thứ này hoàn toàn khác với trong tưởng tượng của họ... cũng không phải không nên xuất hiện trong ví, mà là quá bình thường...

Đó là một tờ tiền giấy 20 tệ. Gấp chỉnh chỉnh tề tề, như là lúc nào cũng có thể mang ra triển lãm. Nhưng cho dù có chỉnh tề, cũng chỉ là một tờ tiền giấy 20 tệ, cũng không phải ảnh chụp hay tín vật có vẻ bạo gì, khiến người ta không có cả hứng thú tìm tòi nghiên cứu.

Thất vọng viết ở đáy mắt của mỗi người. Không thiếu người ngồi cùng bàn còn nghi ngờ liếc mắt nhìn mấy ngăn khác của cái ví da nhỏ bé kia, thật giống như trong mấy ngăn không nhìn thấy, mới chân chính cất giấu bí mật gì đó. Nhưng mà dù sao lúc này cũng là Văn Dục Phong cầm ví, kể cả có nghi ngờ, cũng không ai dám đưa ra.

"...Xem xong rồi?" Ánh mắt Văn Dục Phong vô cảm đảo qua trên bàn.

Khóe môi nam sinh vẫn ngậm ý cười, chỉ là kinh nghiệm quá khứ cho mọi người biết... cái này cũng không đồng nghĩa với tâm trạng cậu rất tốt. Vô cùng có thể là hoàn toàn ngược lại.

Có người ngồi cùng bàn thấy tình thế không ổn, vội vàng ha ha chuyển đề tài...

"Ấy, cái ví này là Givenchy mới ra năm nay đi? Nhưng đắt, lúc trước tôi hỏi xin anh họ nước ngoài lâu lắm, anh ấy cũng chưa đồng ý đâu..."

"Đúng đúng đúng, tôi cũng từng thấy..."

Lát sau có người tiếp lời, Văn Dục Phong cũng không nói nữa. Cậu rũ mắt cho tờ 20 tệ vào, động tác tinh tế, đến mép từ tiền cũng không hề bị gấp. Sau khi cất ví đi, Văn Dục Phong giương mắt, theo bản năng nhìn cô bé bên cạnh.

Vừa lúc Tần Tình như đang suy nghĩ chuyện gì đó mà nhíu mày nhìn cậu, ánh mắt trầm tư, như đang nhớ lại.

"..." Văn Dục Phong chột dạ dời tầm mắt.

Biểu cảm của Tần Tình càng cổ quái... Từ phản ứng của người này, tờ 20 tệ này tuyệt đối không phải là một tờ tiền giấy bình thường. Nó nhất định mang một ý nghĩa khác. Hơn nữa trong cái đầu nhỏ như cơ sở dữ liệu của cô, hình như một góc nào đó cũng cất giấu một thông tin liên quan, chỉ là một chốc càng liều mạng "kiểm tra", ngược lại càng không nghĩ ra!!

Mang theo nghi hoặc như vậy, có thể nói là Tần Tình gần như hoàn toàn không vào trạng thái mà bắt đầu trò chơi tiếp theo. Lại chơi mấy vòng, bên bàn có người "bất mãn"...

"Đây là hình phạt ai viết? Lại không phải hệ thống tên thật, các cậu không khói quá hàm súc đi?"

"Đúng, như vậy không thú vị! Thêm chút đùa giỡn, như vậy mới náo nhiệt!!

Lời này vừa nói ra, lập tức có người nhảy ra phản bác: "Cậu muốn thử không giới hạn, bọn tôi không cản cậu, nhưng đừng kéo bọn tôi vào!"

Nhưng lúc này đa số người trong phòng vẫn ôm tâm thái "chơi lớn như thế nào", ý kiến đầu tiên mau chóng lấy ưu thế áp đảo chiếm thượng phong.

Người đề nghị ban đầu cười hắc hắc hai tiếng, lấy điện thoại ra: "Chỗ tôi vừa khéo có app chơi lời nói thật đại mạo hiểm, chúng ta cứ chọn từ trong này ra, trừng phạt bốn bàn cùng dùng... quay cái thìa lúc nãy để chọn đi."

Tới một bước này rồi, rút trước hay rút sau có vẻ không còn quan trọng, mọi người sôi nổi cam chịu.

Nửa phút sau, cái trừng phạt mới mẻ đầu tiên ra lò. Thấy rõ chữ màu đen trên màn hình, người này cười đến không khép miệng được... "Chọn một người khác phái ở đây, ngồi trên đùi người đó 2 phút, yêu cầu hai chân phải cách mặt đất!"

"Phụt..."

"ĐM, chơi lớn thế?"

"....."

Cái trừng phạt này vừa đọc ra, hơn nửa nam sinh trong phòng đều high.

"Không phải, nếu là con gái rút còn chưa tính... nếu là con trai rút, các cậu đến ép chết bọn tôi à!" Trong lớp có nữ sinh không nhịn được phản đối.

Lập tức có người bàn bên cười hì hì dỗi lại: "Địch Nguyệt Nguyệt cậu nói lời này chính là kỳ thị giới tính à... nếu là cậu rút, rất có thể cũng ép đồng bào nam chúng tôi không nhẹ đâu, các cậu nói có phải không?"

"Có tin bây giờ bà cô đây sẽ ép chết cậu không..."

Tuy là nói thế, nhưng cuối cùng mọi người bàn bạc một cái, vẫn là sửa lại... Con gái rút được rồi phải chấp hành y nguyên, con trai rút trúng, chọn một bạn gái ngồi trên đùi mình.

"Đương nhiên, tiền đề là tiểu cô nương người ta đồng ý," lớp trưởng Tề Miểu cười dặn dò: "Không được giở trò lưu manh!" Lời còn chưa dứt, đã bị các bạn nam cười vang che lấp.

Trong tiếng cười vang sắp tốc nóc nhà, Văn Dục Phong nghiêng người về phía cô bé bên trái mình. Cậu cười khàn: "Nếu anh lại trúng, em đồng ý không?"

"...A?" Còn trong hồi ức về tờ tiền 20 tệ Tần Tình ngây ngốc ngước mắt.

Trước đó Văn Dục Phong đã nhìn ra cô thất thần, lúc này không nhanh không chậm nói lại quy tắc mới thay đổi. Nghe xong, Tần Tình cũng bỏ qua hồi ức, trong lòng chỉ còn lại lo lắng.

Vì đảm bảo tính thú vị, lúc này là từng bàn từng bàn quay.

Ba bàn trước đó "người may mắn" là hai bạn nữ sinh và một bạn nam, bị quay trúng đang đỏ mặt đứng yên trong tiếng cười của mọi người, mà càng nhiều ánh mắt chuyển sang bàn thứ tư bên này.

"..." Tần Tình lo lắng đến nín thở, ánh mắt là càng nhìn chăm chú vào cái thìa giữa bàn.

Ngàn vạn lần đừng là cô...Ngàn vạn lần đừng là cô... Ngàn vạn đừng...

Cơ thể Tần Tình cứng lại. Nhìn cái thìa đã dừng lại, tự thân Tần Tình cảm thụ độ nản của"định luật Murphy" một phen.

"Ai da, là duyên phận!" Bàn bên lập tức có người vui sướng.

"..." Tần Tình khóc không ra nước mắt.

Liền lúc này, người bên cạnh cũng rũ mắt cười nhẹ.

... "Anh đồng ý."

Tần Tình phản bác theo bản năng: "Em không..."

"Nếu em không chọn anh, chọn người khác..." Nam sinh chậm rãi nhấc mi mắt lên, môi mỏng khẽ mấp máy, cười như không cười... "Có lẽ anh sẽ không nhịn được ném người đồng ý từ cầu thang thoát hiểm xuống."

"..."

Tiếng cười trong phòng lập tức thấp xuống tám độ, từng bạn từng bạn nam vừa rồi còn nhìn Tần Tình đều quay mặt lại. Họ cảm thấy đây có lẽ chỉ là vui đùa. Nhưng họ còn trẻ, cũng không muốn dùng tính mạng để thử nghiệm mức độ đáng tin của cái vui đùa này.

Tần Tình: "...Em rất nặng."

"..." Mắt Văn Dục Phong cười nhẹ nhìn cô, xích lại gần, dùng âm lượng chỉ hai người có thể nghe thấy: "Em là không nhớ rõ anh đã khiêng, cõng, bế em mấy lần?"

Mặt Tần Tình vô cảm mà quay lại. Vành tai lại phản bội chỉ huy của đại não đầu tiên, không nhịn được đỏ lên.

Một phút sau, ba người khác cũng giành được sự đồng ý của đối tượng được lựa chọn. "Trừng phạt" bắt đầu. Cả lớp giãn ra một khoảng trống, bốn chiếc ghế dựa to rộng được xếp thành hàng. Bốn bạn nam ngồi xuống trước.

"Nào nào nào, con gái ngồi trên." Tề Miểu cầm đồng hồ đếm ngược cười ha hả phất phất tay ra hiệu.

Bốn bạn nữ đồng bệnh tương liên nhìn nhau, từng người đứng bên cạnh bạn ghép cặp của mình. Đồng hồ đếm ngược tích một tiếng, bắt đầu tính giờ.

Bốn bạn vừa rồi đã ghé đầu bàn với nhau, đều lựa chọn tư thế ngồi nghiêng nhấc chân... Tuy động tác này khó tránh khỏi hơi mệt, nhưng vì thỏa mãn yêu cầu "hai chân cách mặ đất", các cô gái cũng chỉ có thể như vậy.

Mà khác với ba bạn đã ngồi vững bên cạnh, Tần Tình ấm ức mà nhìn nam sinh... "Văn Dục Phong, chân của anh không để ngang." Người khác đều thấp đầu gối, ngồi lên cũng là trượt theo hướng xa dần... nhưng rõ ràng đầu gối người này là chỗ cao, chỉ biết càng trượt càng gần.

Văn Dục Phong bật cười: "Ghế thấp."

"Rõ ràng là chân anh quá dài..." Dưới ánh mắt thúc giục ở bên kia, Tần Tình nhỏ giọng lẩm bẩm, đỏ mặt chậm rì rì ngồi xuống đùi nam sinh.

"Khụ... Cái gì kia, mũi chân phải cách mặt đất ha..." Tề Miểu mở miệng, ánh mắt đảo lung tung, không chịu hướng qua bên này.

Tần Tình bị không điểm danh cảnh cáo vô tội thu hồi tầm mắt... Không phải cô không muốn, chỉ là chênh lệch độ dài chân của hai người quá lớn, tuy rằng như vậy không phải sầu lo yêu cầu nhấc chân, nhưng phía trước cách mặt đất... cũng không thể để cô nhảy lên...

Như là cảm nhận được tâm tư của Tần Tình, lồng ngực gần như dán vào bên cô truyền đến tiếng buồn cười. Giây lát sau, trên eo Tần Tình căng thẳng, đã bị người ôm bày lên trên.

"..." Độ ấm trên mặt Tần Tình, vùn vụt nóng lên.

Từ lúc Văn Dục Phong bắt đầu động tác này, học sinh vây xem như bị nhóm lửa, không nhịn được cười vang, trêu ghẹo, tiếng huýt sáo sôi nổi vang lên.

"Còn một phút..." Tề Miểu nén cười cố nói.

Trong đám người theo sát xem náo nhiệt bỗng vang lên một tiếng nói... "Ai da chết tiệt, suýt quên... các đồng chí, chụp ảnh lưu niệm!" Một tiếng này lập tức thổi lên không khí cao trào trong lô ghế, mọi người lập tức bắt đầu đứng tại chỗ lấy điện thoại ra, bật đèn flash, giơ lên...

Trong sự ầm ĩ như vậy, làm khuôn mặt nhỏ nghẹn đến mức đỏ bừng của Tần Tình rốt cuộc cũng không trụ được nữa, đôi tay thành thật ấn trên đầu gối nâng lên.

Văn Dục Phong vốn đã chuẩn bị sẵn sàng để đỡ khi Tần Tình nhảy xuống, nhưng cậu lại không ngờ, Tần Tình cũng không nhảy xuống... Thực tế cô bé chẳng những không nhảy, ngược lại còn đột ngột xoay người qua giơ tay vòng lấy cổ cậu, sau đó chôn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng vào lòng cậu.

Bị động tác ảnh hưởng, cơ thân Tần Tình cũng theo đó dựa gần vào Văn Dục Phong bỗng dưng bị trượt. Cơ hồ là cùng lúc đó, sau lưng cô bé, đèn flash che trời lấp đất che phủ. Vì thế, trong nháy mắt này có rất nhiều màn ảnh, ghi lại biểu cảm trì độn mà đại ca Văn của họ chưa bao giờ lộ ra.

Mà một bên khác, một bạn gái bị phạt không cố được nữa, hai chân rơi xuống đất nhanh chóng nhảy ra. Tề Miểu nhịn cười: "Không hoàn thành lại phải bị phạt, gập bụng một tổ đi?"

Tề Miểu còn chưa dứt lời, lại một cô gái rơi xuống. Mọi người đồng thời nhìn qua, thấy rõ tình huống rồi, lại rất là khó hiểu.

"..."

Văn Dục Phong thu lại tay từ bên hông Tần Tình, ánh mắt thâm như hai đầm mực. Đột nhiên không chút dấu hiệu mà bị ôm xuống, Tần Tình cũng ngây ngốc nhìn cậu.

"...Tôi phạm quy, tôi chấp nhận bị phạt." Giọng của nam sinh khàn khàn. Ánh mắt cậu thâm trầm liếc mắt nhìn Tần Tình một cái, liền đứng dậy luôn, nhìn về phía Tề Miểu. "Phạt cái gì?"

Tề Miểu ngây người hai giây: "Hít đất?"

Văn Dục Phong không nói hai lời, cởi áo khoác xanh đen trên người ra, đặt lên ghế một bên.

"Hai trăm cái hít đất, đếm đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top