Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11: Trêu chọc

Chương 11:
Trêu chọc

Edit:小风
Beta: Bánh mặt ngu

Lâm Sơ Thanh nhướng mày, cô đột nhiên cảm thấy lần này bị bắt đi xem mắt cũng không tệ lắm.

Chỉ cảm thấy hơi hối hận vì cố tình không trang điểm ăn mặc tùy tiện, sớm biết đối tượng là Hình Mộ Bạch thì cô phải trang điểm đẹp, ít nhất cũng mặc váy hoa làm mình nhìn thục nữ một chút...

Hình Mộ Bạch biểu tình lạnh nhạt ngồi xuống, hôm nay anh mặc áo thun quần đen và giày thể thao vô cùng đơn giản.

Ăn mặt cũng rất tùy ý nhưng có thể đem quần áo bình thường mặc như người mẫu như vậy thì không phải ai cũng mặc ra được.

Lâm Sơ Thanh ngồi đối diện ánh mắt trực tiếp đánh giá Hình Mộ Bạch, khóe miệng cong lên.

Hứa Kiến Quốc và Dương Khải Hoa thấy thế, trong lòng đều là vui vẻ.

Trên bàn cơm Lâm Sơ Thanh biết Dương Khải Hoa và Hứa Kiến Quốc quen biết nhau là bởi vì Dương Khải Hoa đã từng là bác sĩ chủ trị của Hứa Kiến Quốc.

Hứa Kiến Quốc và Dương Khải Hoa vẫn luôn trò chuyện, Hình Mộ Bạch nếu bị hỏi tới thì đáp lại đơn giản, còn lại đều im lặng lấy đồ ăn lấp đầy miệng.

Bởi vì kia hai người chỉ lo nói chuyện, thức ăn trên bàn thật lâu cũng không có chuyển, Hình Mộ Bạch cũng chỉ ăn thức ăn chay trước mặt mình.

Lâm Sơ Thanh luôn nhìn Hình Mộ Bạch như anh lại xem nhẹ ánh mắt sáng quắc đối diện, bình tĩnh tự nhiên lùa cơm tựa như không biết cô là ai.

Được, vậy cô tự tìm cảm giác tồn tại cho mình.

Lâm Sơ Thanh chờ lúc anh vươn đũa gắp đồ ăn thì đột nhiên xoay mâm thức ăn thành công chặn lại động tác của anh.

Quả nhiên Hình Mộ Bạch liền quăng qua ánh mắt sắc lẻm.

Lâm Sơ Thanh được nước làm tới.

- Đội trưởng Hình nếm thử món ăn này đi, sò huyết này ăn rất ngon.

Hình Mộ Bạch vốn dĩ muốn đáp lại cho cô cứng họng nhưng thấy Hứa Kiến Quốc đưa mắt ra hiệu, không muốn là Dương Khải Hoa mất hứng, anh đè khí tức vào lòng, xa cách nói câu cảm ơn, bằng mặt không bằng lòng mà ăn một miếng.

Tình huống như vậy lập lại thêm mấy lần nữa, Hình Mộ Bạch tức muốn nổi điên, hận không thể kéo Lâm Sơ Thanh ra cho một trận.

Rõ ràng là cố ý quậy anh!

Ăn xong mọt bữa cơm, hai vị trưởng bối cảm thấy thật vừa lòng, tùy tiện tìm cớ đi uống rượu, giao Lâm Sơ Thanh cho Hình Mộ Bạch đưa cô về nhà.

Lâm Sơ Thanh không ý kiến, cô còn cảm thấy vui vẻ.

Hình Mộ Bạch thì ngược lại.

Đến khi chỉ còn hai người, mặt anh liền sầm xuống, Lâm Sơ Thanh lại không sợ anh, muốn nói gì liền nói không hề kiêng kị.

Hình Mộ Bạch im lặng đi đến bãi đỗ xe, Lâm Sơ Thanh đi theo, đến gần xe cô ở còn cố ý nghiêng thân hướng lại gần anh chớp mắt trêu chọc.

- Đội trưởng Hình có vừa lòng đối tượng xem mắt hôm nay không?

Hình Mộ Bạch đột ngột dừng bước, sau đó dùng lực rất lớn đè Lâm Sơ Thanh trên xe, động tác thô bạo mạnh mẽ.

Lâm Sơ Thanh bị anh làm đau khẽ a một tiếng.

Hai tay Hình Mộ Bạch chống lên xe, tròng mắt đen nhánh lóe ra tia nguy hiểm, quét mắt từ trên xuống dưới đánh giá Lâm Sơ Thanh, sau đó cắn răng nói.

- Dáng người bác sĩ Lâm thật là một lời khó nói hết!

Lâm Sơ Thanh: "..."

Vậy mà lại mang thù.

Đàn ông lớn tuổi khó chịu thù dai!  (¬_¬)

Sau đó anh lùi lại phía sau, khoanh hai tay lại cười lạnh.

- Tôi là người nông cạn, không thích phụ nữ xấu xí.

Ẩn ý là, một chút tôi cũng không vừa lòng!!!

Lâm Sơ Thanh không chút nào để ý còn cười một tiếng vô cùng bình tĩnh.

...

Lúc đưa Lâm Sơ Thanh về, Hình Mộ Bạch lại nói.

- Cô gái bị nhốt trong nhà kho ở đám cháy hôm trước tìm đến đơn vị.

Lâm Sơ Thanh không chút để ý mà trêu chọc.

- Muốn tặng cờ thưởng cho đội trưởng Hình hả?

Hình Mộ Bạch liếc cô một cái tiếp tục nói.

- Muốn tìm thông tin liên lạc của cô!

Lâm Sơ Thanh có chút ngoài ý muốn, nghiêng đầu nhìn qua khó hiểu.

Hình Mộ Bạch cười lạnh một tiếng.

- Không lẽ cô đã quên lúc đó cô vô cùng liều mạng mà phá cửa?

- Sống chết trước mắt mà lại đối với một người không quen biết ra tay hào hiệp như vậy nên người ta cảm động muốn gặp mặt trực tiếp cảm ơn cô.

Lâm Sơ Thanh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sỏ, khóe miệng vẫn cười nhưng ý cười lại phai đi rất nhiều.

Như nhớ lại chuyện cũ, tay cô vô thức sờ cổ, không có!

Lâm Sơ Thanh bỗng dưng cả kinh, hồi phục lại tinh thần, mặt biến sắc.

Một lát sau như nhớ lại, cô thu lại nỗi sợ thở hắt ra.

Hình Mộ Bạch nhìn vẻ khác thường của cô.

- Làm sao vậy?

Lâm Sơ Thanh lắc đầu.

- Không có việc gì!

Cô nhớ lại tối hôm qua về nhà tắm rửa sau khi tháo vòng cổ ra đã quên đeo lại.

Đó là vòng cổ mẹ cô để lại

Hình Mộ Bạch lấy di động đưa qua, tiếp tục đề tài cùa mình.

- Trong di động có số của cô gái kia, lưu tên là Lý Na, nhờ chuyển lời nếu tôi có thông tin của cô thì mong cô liên lạc lại.

Lâm Sơ Thanh cúi đầu nhìn di động, đánh giá lời nói của anb, đuôi mắt cong cong, làm bộ không nhìn ra dụng ý của anh vô tội nói.

- Anh có thể trực tiếp đưa số của tôi cho cô ấy mà.

Hình Mộ Bạch nghiêng đầu nhìn, hầu kết lên xuống, cuối cùng cũng không nói gì thêm.

Anh có thể trực tiếp cho, nhưng như vậy không lịch sự, tình huống này phải hỏi ý kiến của cô, chưa kể cô còn có hoàn cảnh đặc biệt như vậy...

Cho nên lúc đó anh cũng không để lộ mình có quen biết Lâm Sơ Thanh.

Lâm Sơ Thanh mở điện thoại của anh lên, mở danh bạ tìm đến người tên Lý Na, click hai cái xóa bỏ. Sau đó trả điện thoại về chỗ cũ.

Cô khẽ hỏi.

- Đã điều tra được nguyên nhân gây hỏa hoạn chưa?

- Vẫn đang điều tra.

- Cô gái...Lý Na kia tại sao bị nhốt bên trong?

- Cái này cũng không có ẩn tình gì. Cô ấy là nhân viên quán bar, lúc đang cúi người ở trong kho tìm đồ, nhân viên khác đi ngang thấy cửa không khóa lại không có người bên trong liền thuận tay khóa cửa lại.

- À. Anh vì điều tra chuyện này mới tới trễ hả?

- Chứ cô nghĩ sao?

Lâm Sơ Thanh nói chậm trêu chọc.

- Nghĩ anh phản đối đi xem mắt bằng cách đến muộn.

Hình Mộ Bạch rất khinh thường đáp lại.

- Cô cũng vậy mà!

Lâm Sơ Thanh lắc đầu cười khẽ, biếng nhát dựa vào lưng ghế, đôi mắt lấp lánh ý cười nhìn anh.

- Nếu tôi biết đối tượng xem mắt là anh thì đã chuẩn bị cẩn thận, tranh thủ...

Còn chưa nói hết đã thấy Hình Mộ Bạch quăng qua một ánh mắt lạnh lùng sắc như dao, Lâm Sơ Thanh liền biết điều mà im miệng.

Giây lát sau, cô lại quay đầu qua cửa sổ, ngây ra thất thần nhìn cảnh vật lùi lại phía sau, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên cửa kính, thấy ý cười trên môi dần phai nhạt cho đến khi biến mất...

Im lặng cho đến khi xe jeep ngừng trước tiểu khu cô ở, lúc Lâm Sơ Thanh muốn xuống xe đột nhiên nghe Hình Mộ Bạch lên tiếng.

Giọng anh trầm thấp, nghiêm túc nói với cô.

- Lâm Sơ Thanh, nếu lần sau gặp trường hợp như tối qua, nếu cô không có năng lực thì đừng cố gắng làm anh hùng.

Lâm Sơ Thanh: "..."

Cô nghiêng đầu nhìn anh, dưới ánh đèn trong xe, gương mặt anh thoáng nhu hòa, rồi lại nghiêm khắc.

Anh thấy cô không đáp liền nhướng mày nheo mắt cười nhạo.

- Sao? Không phục? Tôi nói không đúng?

- Chín năm trước nhà cô bị cháy, cô không quan tâm mà lao vào thiếu chút nữa chết bên trong, tối hôm qua ở quán bar, ngưòi khác đều biết đường thoát hiểm mà chạy, cô ngược lại đi phá cửa.

- Cô có năng lực cứu người không?

- Ngoài tăng thêm gánh nặng cho chúng tôi thì một chút tác dụng cũng không có!

Lâm Sơ Thanh im lặng nhìn anh, an tĩnh nhìn chằm chằm, mắt không chớp, biểu tình nghiêm túc chuyên chú như trẻ nhỏ nghe dạy bảo.

Sau khi nghe anh nói, cô thở ra nở nụ cười ngoan ngoãn trả lời.

- Tôi nhớ kĩ rồi, đã ghi tạc trong lòng, sau này tuyệt đối không tự tiện thể hiện tăng thêm phiền phức. Đội trưởng có muốn nói thêm gì không?

Hình Mộ Bạch bị cô làm cho nghẹn, chán nản trừng mắt qua.

Lâm Sơ Thanh lại cười.

- Không còn thì tôi về nhà nha?

Hình Mộ Bạch giơ giơ lên cằm, đơn giản nói.

- Xuống xe.

Lâm Sơ Thanh siêu nghe lời nhanh nhẹn mở cửa xuống xe.

Đi vài bước đột nhiên quay lại, lúc này cửa xe đã đóng, Hình Mộ Bạch đang định rời đi.

Cô gõ gõ cửa xe, cửa sổ hạ xuống, Lâm Sơ Thanh thò đầu vào vui vẻ cười.

- Lúc nãy quên nói. Buổi tối ngày mai của đội trưởng Hình thuộc về tôi nha. Chúng ta đã hẹn nhau ăn cơm rồi.

Nói xong liền đứng thẳng dậy vẫy tay.

- Chúc đội trưởng ngủ ngon, đêm nay đừng nên dối lòng lại giống hôm qua.

Hình Mộ Bạch bị cô làm nghẹn tức, chân đạp ga xe liền phóng đi xa. Gió tạt qua làm tóc cô bay bù xù trước trán. Nhìn chiếc xe hòa vào bóng tối Lâm Sơ Thanh cười bĩu môi. Đội trưởng thật là nóng tính.

Sau một lát ý cười nhạt dần, cô thở dài một hơi xoay người bước về nhà.

Lời editor: càng mắng là càng yêu? Tại sao không nói thẳng là anh lo lắng khi thấy em gặp nguy hiểm đi! Thật là!  (¬_¬)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top