Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13: Trực tiếp trêu chọc

Chương 13:
Trực tiếp trêu chọc

Edit:小风
Beta: Bánh mặt ngu


Tiểu đội trưởng Tiếu Dương của Trung đội Đặc Cần cuối cùng cũng đã khỏi bệnh hẳn.

Nói cách khác, ngày chết của Tiếu Dương đã tới.

Hình Mộ Bạch từ trước đến nay nói một không hai, lúc trước nói sẽ phạt Tiếu Dương thì sẽ làm thật

Hoàng hôn đã treo ở đường chân trời, màu đỏ nhu hòa dần tan, trên sân huấn luyện vắng lặng, Tiếu Dương đứng nghiêm trước mặt Hình Mộ Bạch.

- Có cần tôi nhắc lại hình phạt cho cậu không?

Hình Mộ Bạch nghiêm túc lãnh đạm hỏi.

Tiếu Dương đứng nghiêm mắt nhìn thẳng.

- Báo cáo, không cần.

Hình Mộ Bạch chắp tay sau lưng đứng trước mặt Tiếu Dương, hơi cao hơn so với Tiếu Dương nên anh hơi cúi đầu, tầm mắt nhìn chằm chằm vài giây mới nói tiếp.

- Vậy nhắc lại hình phạt là gì.

- Chạy quanh sân mười vòng, hít đất hai trăm cái.

Hình Mộ Bạch gật đầu, ngữ khí không gợn sóng.

- Làm đi, làm xong đi ăn cơm.

- Rõ!

Tiếu Dương chào theo nghi thức quân đội sau đó nhanh nhẹn quẹo trái ra đường băng chạy mười vòng.

Hình Mộ Bạch đứng ở trên sân huấn luyện khoanh tay, lâu lâu sẽ không nhanh không chậm đi vài bước, có lúc ngẩng đầu nhìn Tiếu Dương đang chạy bộ, lúc sau lại cúi đầu nhìn mặt đất thất thần.

Nhìn có vẻ đang giám sát Tiếu Dương nhưng thực tế lòng lại suy nghĩ chuyện khác.

Mấy ngày trước cùng đi ăn cơm với Lâm Sơ Thanh, anh biết cô cố ý mặc váy gặp anh, ngầm nói với anh cô có dáng người tốt, hoàn toàn có thể thỏa mãn người nông cạn như anh.

Không chỉ như vậy cô còn giả vờ cho người khác số điện thoại thử anh.

Lúc ấy anh thật sự bị cô chọc tức.

Xem ra mấy năm nay không chỉ tuổi tăng lên, năng lực cũng tăng không ít.

Nhưng làm anh phiền lòng cũng không phải chỉ chuyện đó, mà là cuộc trò chuyện sau đó.

- Đội trưởng Hình - cô vui vẻ gọi, tay cầm ống hút khuấy khuấy ly nước trái cây - anh cảm thấy hai chúng ta như thế nào?

- Không thế nào cả!

Hình Mộ Bạch mí mắt không nâng một chút, chỉ lo gắp đồ ăn lãnh đạm trả lời cô.

- Hôm qua đi xem mắt vì nể mặt chi đội trưởng cho ông ấy báo cáo kết quả với mẹ tôi.

- À...

Đối với sự từ chối của anh Lâm Sơ Thanh cũng không cảm thấy xấu hổ, cô như đoán được anh sẽ trả lời như vậy, chậm rãi hút nước trái cây tiếp tục nói.

- Thật không? Tôi lại cảm thấy chúng ta ở bên nhau cũng không tệ lắm. Anh dập lửa cứu người. Tôi chữa thương cứu người. Tuy nghề nghiệp khác nhau nhưng mục đích lại là một. Hơn nữa bây giờ anh cũng cần một người bạn gái để người lớn không hối thúc.

Tốc độ ăn của Hình Mộ Bạch nhanh, tranh thủ lúc cô nói không ngừng lấp đầy bụng.

- Cho nên?

- Cho nên chúng ta thử xem sao, nếu thành thì tốt nhất, nếu không thành anh cũng không tổn thất gì, ít nhất trong khoảng thời gian này anh có thể thoải mái không bị người lớn ép đi xem mắt nữa.

Lâm Sơ Thanh chỉ rõ ưu khuyết điểm.

Hình Mộ Bạch nhìn chằm chằm cô, Lâm Sơ Thanh không tránh đón nhận ánh mắt anh, môi hồng nhuận cắn ống hút, nghiêng đầu nhìn anh cười.

- Thấy tôi nói đúng không?

- Ngụy biện! Đừng nghĩ chuyện này nữa. Tôi không muốn có bạn gái, cô có thể nhờ thầy cô tìm đối tượng so với tôi tốt hơn.

- Tốt hơn?

Lâm Sơ Thanh thản nhiên nhìn anh khóe miệng cong lên.

- Tôi chỉ cảm thấy anh tốt.

Hình Mộ Bạch lắc đầu.

- Ý của tôi tốt là có một công việc ổn định, có thể cho cô một gia đình vững chắc.

- Bác Hứa đã nói anh chuẩn bị chuyển công tác. Qua mấy tháng nữa sẽ từ chuyển từ trung đội lên đại đội, không lên tiền tuyến, lúc đó công việc anh cũng an toàn ổn định

Lâm Sơ Thanh không chút nào thoái nhượng  phản bác lại.

- Hơn nữa gặp anh rồi cảm thấy không ai tốt hơn anh nữa!

Anh trầm ngâm vài giây, đột nhiên hỏi cô.

- Cô thích tôi?

Lâm Sơ Thanh chớp chớp mắt, gật đầu, cười nói.

- Đúng vậy.

- Tôi hành động chưa đủ rõ ràng sao? Bây giờ anh còn dùng giọng điệu nghi ngờ như vậy?

Vẻ mặt cô thất bại, không mấy vui vẻ cắn ống hút.

Hình Mộ Bạch nheo mắt.

- Tại sao lại thích tôi?

- Đã thích còn cần lí do sao?

Hỏi xong cô tự trả lời.

- Thích một người không cần lí do, chỉ có chia tay mới cần lí do!

Hình Mộ Bạch liền đổi cách hỏi.

- Vậy cô thích tôi điểm nào?

Lâm Sơ Thanh cười khẽ, "Toàn bộ."

- Aizz...Hình Mộ Bạch anh đừng hòng dùng kịch bản "cô thích tôi điểm nào, nói tôi biết tôi sẽ sửa", tôi không bị mắc lừa đâu.

Hình Mộ Bạch nhíu mày, trong lúc nhất thời không hiểu Lâm Sơ Thanh đang nói cái quỷ quái gì.

- Cô nói cái gì?

Lâm Sơ Thanh sửng sốt, nhìn chằm chằm anh vài giây, phát hiện người này thật không hiểu rõ ý cô liền bật cười.

Đúng là đồ cổ từ thời Khang Hi còn sót lại.

Hình Mộ Bạch lại thật lòng muốn biết tại sao Lâm Sơ Thanh thích mình, anh có chỗ nào làm cô thích sao.

Anh cảm thấy hai người quen biết quả thật đã lâu nhưng hoàn tòan không thân, năm đó ở chung không đến hai ngày, gặp lại cũng chỉ hơn một tháng, không hiểu biết lẫn nhau làm sao có thể thích được?

Anh sợ người phụ nữ ngốc này vì năm đó mà muốn lấy thân báo đáp.

Người phụ nữ này chết cũng không sợ thì có thể thật sự làm ra chuyện lấy thân báo đáp lắm.

Lâm Sơ Thanh một mặt cảm thấy anh lỗi thời một mặt lại cảm thấy anh nên như vậy. Lỗi thời đến mức đáng yêu không đỡ nỗi!!!

Cô cười đến mức nước mắt muốn trào ra xua xua tay. Sau đó hắng giọng nghiêm túc lại nói với anh.

- Hình Mộ Bạch! Không phải tôi thích một phần của anh, mà là toàn bộ con người anh, diện mạo, tính cách bao gồm cả nghề nghiệp của anh. Nói như vậy anh đã hiểu chưa?

Cách một cái bàn hai người nhìn nhau không chớp mắt, duỗi tay bưng ly nước trên bàn uống sạch. Sau đó thả lại ly nước lên bàn, lấy khăn lau nước trên miệng hất cằm hỏi cô.

- Ăn no chưa?

Lâm Sơ Thanh gật gật đầu.

Hình Mộ Bạch đứng lên.

- Vậy đi thôi!

Hình Mộ Bạch lái xe đưa Lâm Sơ Thanh về nhà, lúc xuống xe cô đưa lại áo khoác cho anh.

- Cám ơn áo khoác của đội trưởng.

Nói xong liền xoay người mở cửa, một chân đã bước ra ngoài đột nhiên xoay đầu cười nói với anh.

- Về chuyện chúng ta bên nhau anh hãy suy nghĩ kĩ lại nha, phải biết nắm chắc cơ hội đó!

Hình Mộ Bạch một chút cũng không do dự nghiêm túc cự tuyệt.

- Không cần suy nghĩ lại, tôi sẽ không đồng ý.

- Lâm Sơ Thanh, chuyển công tác và đi xem mắt là hai việc không giống nhau. Cho dù là cô hay là người khác tôi đều sẽ không đồng ý, làm chậm trễ thanh xuân của người khác là một việc rất tàn nhẫn.

Tay Hình Mộ Bạch vô thức muốn tìm cái gì đó nhưng cuối cùng cũng không làm gì.

Lâm Sơ Thanh cúi mắt trong phút chốc đã bắt được động tác nhỏ đó của anh.

Lần đầu tiên ngồi xe với anh từ Lâm Dương về thành phố Thẩm cô đã quan sát, động tác như vậy là muốn hút thuốc nhưng ngại có mặt người khác mà nhịn xuống.

Cô quay trở lại, đóng cửa xe đồng thời tiếp lời anh.

- Tôi đã hai mươi bảy rồi Hình Mộ Bạch, thanh xuân đã sớm cống hiến cho y học rồi. Tôi không sợ anh là chậm trễ tôi, chỉ sợ anh làm chậm trễ tôi cũng không muốn.

Vừa nói Lâm Sơ Thanh vừa với tay lấy hộp thuốc lấy ra một điếu.

Anh lập tức nhăn mày mắng.

- Lâm Sơ Thanh cô cũng học hút...

Lúc anh nói chuyện cô nhét điếu thuốc vào miệng anh sau đó lấy bật lửa châm thuốc.

Trong xe nhất thời xuất hiện khói thuốc lượng lờ ngăn cách giữa hai người.

Hình Mộ Bạch ngậm thuốc lá, hơi hơi nheo con ngươi, xuyên qua khói thuốc nhìn cô, Lâm Sơ Thanh cũng nhìn thẳng lại anh nhẹ giọng nói.

- Sau này không cần kềm nén trước mặt tôi!

- Hình Mộ Bạch, cho dù anh không quyết định chuyển công tác tiếp tục công việc nguy hiểm như vậy thì cũng không ảnh hưởng tới chuyện yêu đương, tôi hoàn toàn có thể chấp nhận. Cũng không cảm thấy bị chậm trễ. - ngừng một chút cô nói tiếp - nếu anh cứ khăng khăng từ chối tôi, điều đó mới thật sự tàn nhẫn!

Hình Mộ Bạch: "..."

Anh dùng tay kẹp điếu thuóc, ấn nút hạ cửa sổ xe, ánh mắt dừng tại sợi dây chuyền trên cổ cô.

Anh nhớ tới hôm qua không tìm thấy dây chuyền cô rất hoảng loạn khổ sở.

Lâm Sơ Thanh thấy tầm mắt anh, tay sờ sờ mặt dây chuyền, quyến luyến nói.

- Đây là mẹ tôi để lại.

Hình Mộ Bạch không biết phải nói cái gì cho tốt, lời an ủi gì đó nghe thật vô dụng, hơn nữa mọi chuyện xảy ra cũng đã nhiều năm.

Anh hút một hơi, quay đầu ra cửa sổ vươn tay búng búng tàn thuốc tránh nhìn ánh mắt cô.

- Muốn nói gì nữa không?

Lâm Sơ Thanh nói: "Có."

- Vậy anh có đáp ứng tôi không?

- Không đáp ứng!

Lâm Sơ Thanh có lẽ bị anh làm cho tức, hừ một tiếng xoay người mở cửa xuống xe không quay đầu nói ngủ ngon rồi nhanh chóng bước đi mất...

...

Đội viên đã kéo nhau đi ăn cơm tối, Tiếu Dương đã chạy xong mười vòng tiếp tục hít đất nhìn Hình Mộ Bạch đứng cách đó không xa.

Hình Mộ Bạch vẫn chấp tay sau lưng nhìn mặt đất chằm chăm hoàn toàn không phát hiện Ngụy Giai Dịch đang bước tới.

Cho đến khi bờ vai bị chụp mạnh một cái anh mới bừng tỉnh hoàn hồn nhưng trên mặt vẫn lạnh như băng không lộ chút sơ hở. Anh bình tĩnh nhấc mắt quăng qua một cái nhìn không kiên nhẫn như muốn hỏi Ngụy giai Dịch định làm gì.

Ngụy Giai Địch cười trêu chọc.

- Hình đội trưởng hình như cảm xúc không được tốt nha. Vừa nãy mình đứng nhìn từ bên trong thấy cậu có vẻ bất an, đang nghĩ cái gì vậy?

Hình Mộ Bạch vừa muốn mở miệng đã nghe tiếng chuông báo vang lên inh ỏi. Mội người vốn dĩ đang đi đến nhà ăn lập tức quay đầu chạy như bay đến gara.

Tiếu Dương đang tập hít đất cũng nhảy lên chạy theo.

Hai người Hình Mộ Bạch và Nguỵ Giai Dịch không phí một giây nào cũng chạy ra ngoài.

Cùng lúc đó, xe cứu thương của bệnh viện thành phố Thẩm nhận được tin báo chạy như bay đến hiện trường.

Lời tác giả: đừng ghét bỏ đội trưởng cứng nhắc. Thật ra tôi nghĩ một người đàn ông có trách nhiệm phải thật sự có lập trường vững vàng như vậy. Không phải đội trưởng không có tình cảm, mà là cố kị quá nhiều thứ chưa thông suốt mà thôi. Tuyệt đối không ức chế đâu các tình yêu đừng lo!!!

Lời editor: tạm tin tác giả  (¬_¬)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top