Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 23: Gọi người này là cha nuôi

Chương 23:
Gọi người này là cha nuôi

Edit: 小风
Beta: Bánh mặt ngu

Một đêm này cả Lâm Sơ Thanh lẫn Hình Mộ Bạch đều bận đến nửa đêm, đến khi rảnh thì Lâm Sơ Thanh về nhà năm lên giường thì lập tức ngủ khò, mà Hình Mộ Bạch sau khi tắm rửa ngồi trên giường làm thế nào cũng không ngủ được.

Hình Mộ Bạch xoay xoay di động, do dự thật lâu cuối cùng để sang một bên xoay người lên giường ngủ.

Ngày hôm sau khi Lâm Sơ Thanh tỉnh ngủ thì có điện thoại từ đàn anh ở trường y ngày trước, cô xoa mắt ngồi dậy bắt máy.

- Chào đàn anh.

Không biết bên kia nói gì mà Lâm Sơ Thanh lập tức tỉnh táo.

- Đêm nay hả? Nhà hàng Yến Ngộ? Được được chắc chắn em sẽ đến!

Sau khi cúp máy Lâm Sơ Thanh vui vẻ dậy rửa mặt thay đồ sau đó đến bệnh viện. Đến sảnh thì gặp Điền Khang Giai, bà vẫn như cũ đưa cho Lâm Sơ Thanh một bình giữ ấm, cô cũng không nói từ chối nữa, nhận lấy nói cám ơn, hàn huyên vài câu rồi về phòng làm việc.

Trong khoảng thời gian này Điền Khang Giai sáng nào cũng đưa thức ăn sáng cho cô, bác Lý vẫn tiếp tục lái taxi, cũng thường mua chút hoa quả cho cô. Lâm Sơ Thanh biết họ muốn hồi đáp mình, cô cũng nói qua là bác sĩ không thể nhận quà cáp của bệnh nhân nhưng hai vợ chồng hàm hậu chất phát, nói cô không phải bác sĩ chủ trị của Lý Miêu Miêu nên không tính.

Có đôi khi từ chối sự cảm ơn của người khác chỉ làm người chịu ơn càng thêm khó chịu, bởi vì cảm thấy không cân bằng, không bình đẳng.

Nếu có thể làm cho trong lòng họ dễ chịu một chút thì Lâm Sơ Thanh cũng không từ chối nữa.

Lúc giữa trưa ăn cơm đang cùng Tô Nam ở nhà ăn thì di động Lâm Sơ Thanh vang lên, Lâm Sơ Thanh lấy điện thoại ra xem thì cảm thấy thật bất ngờ, Hình Mộ Bạch từ trước đến nay không chủ động gọi cho cô hôm nay lại gọi tới.

Đôi mắt Lâm Sơ Thanh sáng lên đặc biệt đắc ý mà quơ di động với Tô Nam.

- Hình Mộ Bạch tự nhiên lại gọi điện cho mình nè!

Tô Nam xem thường hừ một tiếng, Lâm Sơ Thanh đã chờ không được mà bắt máy.

- Oaaa, là mặt trời mọc phía tây sao đội trưởng? Sao anh lại chủ động gọi cho tôi vậy? 

Lâm Sơ Thanh nhịn không được trêu chọc.

- Không lẽ đội trưởng nhớ tôi?

Hình Mộ Bạch ho nhẹ không trả lời câu hỏi chỉ nói lại.

- Lần trước hẹn ăn cơm, hôm nay đi ăn đi!

Lâm Sơ Thanh do dự vô cùng tiếc nuối nói.

- Nhưng là đêm nay tôi có hẹn rồi!

Hình Mộ Bạch không nghĩ là cô sẽ cự tuyệt nghe vậy liền im lặng.

Có chút khó chịu.

- Vậy thì...

Lời còn chưa nói xong Lâm Sơ Thanh cắt lời.

- Đừng nha! Tối nay không được chúng ta đổi lại, ngày mai được không?

Hầu kết Hình Mộ Bạch lăn lộn liền "ừm" một tiếng đồng ý.

Sau khi cúp điện thoại không lâu thì Hình Mộ Bạch cũng nhận được tin nhắn.

Đêm nay anh cũng có hẹn. Hừ!!!

7h tối Lâm Sơ Thanh đổi váy xanh đi đến chỗ hẹn. Đàn anh cô họ Trần, lúc đầu học y nhưng cuối cùng lại trở thành thương nhân người đầy hơi tiền. Nhưng bộ dạng lớn lên cũng không tệ lắm, tính cách không biết phải nói sao, nhìn bên ngoài thì có vẻ vô tư vô lo không quan tâm đến chuyện gì nhưng khi quen thân mới biết con người của anh ta không phải như vậy.

Sau khi đến nhà hàng Yến Ngộ Lâm Sơ Thanh được phục vụ mang lên phòng riêng ở lầu hai, đang đi thì phía sau có tiếng gọi "Sơ Thanh?"

Lâm Sơ Thanh dừng bước chân xoay người thì thấy Trần Dực đang dắt tay một bé trai ba tuổi đứng cách đó không xe. Bé con bụ bẫm vừa thấy Lâm Sơ Thanh liền bỏ tay Trần Dực chạy đến, ôm lấy đùi cô, giọng nói trong trẻo đáng yêu vui vẻ gọi cô.

- Mama ôm ôm!

Vừa lúc đó phía sau Trần Dực bước tới mấy người, nghe được giọng trẻ con nói lớn thì ngước mắt nhìn qua, Hình Mộ Bạch đang kéo ghế quay đầu nheo mắt.

Mama? :)

Lâm Sơ Thanh khom lưng xoa xoa đầu bé con, nhóc con được voi đòi tiên, giơ hai cánh tay mũm mĩm như củ sen ngửa đầu, mắt lúng liếng làm nũng.

- Ôm con một cái!!!

Lâm Sơ Thanh cười ôm cậu bé lên.

Trẻ con vừa học nói, không gọi được Lâm Sơ Thanh là mẹ nuôi cũng trực tiếp kêu mama luôn, sau đó cũng quen miệng không sửa được nửa.

Trần Dực đi tới thấp giọng gọi.

- Mộc Mộc!

Tên nhóc vùi đầu vào lòng Lâm Sơ Thanh, miệng thì rất to gan.

- Baba đại ma đầu!!!

Trần Dực bị chọc tức mỉm cười.

Lâm Sơ Thanh sau khi bế bé con lên thì chú ý thấy Hình Mộ Bạch phía sau, có chút bất ngờ nhướng mày cười rộ lên với Hình Mộ Bạch, biểu cảm như muốn nói "ở chỗ này cũng có thể trùng hợp gặp anh"

Lâm Sơ Thanh nhướng mày hơi gật đầu với Hình Mộ Bạch coi như chào hỏi sau đó xoay người theo Trần Dực lên phòng đã đặt trước.

- Vũ Nhu đâu? Không phải nói cả nhà đều đến sao? - Lâm Sơ Thanh hỏi.

- Có hẹn công việc, lát nữa sẽ tới.

Lâm Sơ Thanh nựng nhóc con trong lòng.

- Không ngờ nhóc con mấy tháng không gặp vẫn còn nhớ mẹ nuôi. Mộc mộc muốn mẹ nuôi thưởng cho con cái gì?

Nhóc con chớp mắt nghiêm túc suy nghĩ vài giây.

- Mộc Mộc muốn có phép thuật làm baba ma đầu biến mất!

  Trần Dực: " ... "  :) 

Lâm Sơ Thanh không nhịn được cười.

- Cái này hơi khó...

Hình Mộ Bạch bên kia vừa ngồi xuống đã bị hai tên nhiều chuyện quăng ra một đóng câu hỏi, người phụ nữ kia là chuyện tốt gì. Lúc Lâm Sơ Thanh cười gật đầu với Hình Mộ Bạch hai người họ thấy rất rõ ràng.

Hình Mộ Bạch ngồi xuống liếc mắt qua thong thả đáp lại.

- Hai người các cậu nhiều chuyện từ khi nào vậy?

Tư Thâm cười trêu chọc.

- Không phải là tò mò chuyện tình cảm của cậu sao? Nghe nói cậu đã tham gia đội ngũ đi xem mắt nên sau khi mình được nghĩ phép về liền kéo Đỗ Quân Chước đến an ủi đội trưởng độc thân bị ép đi xem mắt đây!

Hình Mộ Bạch duỗi dài một chân đá Tư Thâm một cái cười mắng.

- Cút!!!

Đỗ Quân Chước một bên chậm rãi uống rượu, thật lâu sau mới hỏi.

- Đối tượng xem mắt?

Hình Mộ Bạch: ".... ừ"

Tư Thâm "Oa" một tiếng.

- Mình cảm thấy có thể đó! Nhìn sơ thấy rất xinh đẹp, nhưng mà....vừa rồi mình chắc chắn không nghe nhầm, tên nhóc kia gọi cô ấy là mama?

- Lão Bạch, việc này cũng được sao? Đã có con rồi còn muốn đi xem mắt với cậu? Chuyện này cậu đã biết chưa?

Hình Mộ Bạch cong môi, giọng điệu không rõ cảm xúc.

- Thật đúng là không biết!

Đỗ Quân Chước: "...." chậc chậc!

Sau khi đồ ăn được dọn lên, Tư Thâm thở dài thõa mãn, nói rốt cuộc cũng có thể ăn một bữa tối phong phú bị hai người còn lại mắng không có tiền đồ.

Tư Thâm không vui, nói hai người nếu có bản lĩnh thì thử bất động nửa ngày đi, bụng đói chỉ có thể ăn thức ăn không, miệng khát chỉ có thể ngậm ống hút.

Đỗ Quân Chước cười chọc lại.

- Vì nước hi sinh, vì dân phục vụ!

Mà trong một phòng bao khác không khí lại không nhẹ nhàng vui vẻ như vậy.

Vốn rất vui vẻ nhưng vợ của Trần Dực, Lâm Vũ Nhu đã nhận ra một ít vấn đề ở Lâm Sơ Thanh.

Lâm Vũ Nhu chắc chắn không phải là bệnh nghề nghiệp. Lâm Vũ Nhu là bác sĩ tâm lý.

Hơn nửa năm trước Lâm Sơ Thanh đi nước ngoài có ghé thăm nhà họ, lúc ấy Lâm Vũ Nhu đã nói chuyện với Lâm Sơ Thanh nên cũng biết chuyện cũ chín năm trước. Chuyện cũ cùng với công việc áp lực ở khoa cấp cứu thường phải nhìn cảnh sinh ly tử biệt, áp lực tâm lý sẽ làm cho Lâm Sơ Thanh đè nén trong lòng.

Mà bây giờ tình trạng bất ổn đó đã lộ rõ.

Nếu không phải Lâm Vũ Nhu là một chuyên gia tâm lý thì cô cũng không nhận ra được sự bất thường của Lâm Sơ Thanh, Lâm Sơ Thanh thật sự giấu tâm sự quá sâu, đến mức không có chút sơ hở.

Tình huống này nói nhỏ thì nhỏ, nói lớn thì lớn, nếu có thể điều trị tốt thì không có vấn đề gì nhưng nếu cứ mặc kệ thì không sớm hay muộn cũng sẽ suy sụp. Một khi sự chịu đựng trong lòng Lâm Sơ Thanh như giọt nước tràn ly....

- Mama, con muốn đi nhỏ nhỏ!

Lúc Lâm Vũ Nhu muốn nói Trần Dực cho con trai đi vệ sinh để mình có cơ hội nói chuyện với Lâm Sơ Thanh thì dường như Lâm Sơ Thanh cũng không muốn nói nhiều về vấn đề này, chủ động đứng dậy kéo tay nhóc con.

- Đi, mẹ nuôi dắt con đi!

Trên đường một lớn một nhỏ cười cười nói nói, đến cửa phòng vệ sinh, tên nhóc lại buông tay cô ra ra vẻ người lớn.

- Mama chờ con ở bên ngoài.

- Được!

Lâm Sơ Thanh nhìn cậu bé vào phòng vệ sinh mới thở hắt ra, có chút lười biếng dựa lưng vào tường, đầu rũ xuống không biết đang nghĩ gì. Có người đến cũng không nhận ra.

Hình Mộ Bạch ngậm thuốc lá trong miệng, có lẽ muốn qua bên này hút, không nghĩ được sẽ thấy Lâm Sơ Thanh đang dựa vào bồn rửa tay thất thần.

Hình Mộ Bạch bật bật lửa hút một hơi.

- Đứng nơi này suy ngẫm nhân sinh sao?

Lâm Sơ Thanh nhấc mắt lên, ánh mắt mờ mịt nhưng rất nhanh khôi phục bộ dáng thường ngày cười nói.

- Sao có thể, không phải đang đứng đây chờ anh sao?

Hình Mộ Bạch không nhìn được một khắc khác thường của cô chỉ cười nói.

- Vậy cô rất có năng lực.

Lâm Sơ Thanh sửa đúng lại.

- Cái này gọi là tâm ý tương thông!

Đang nói chuyện thì tên nhóc kia từ phòng vệ sinh đi ra, Lâm Sơ Thanh bế cậu bé lên bồn rửa, vì nhóc con quá lùn nên cô phải mở nước rửa tay cho cậu.

Hình Mộ Bạch nhìn thấy trẻ con thì dập điếu thuốc, ôm tay đứng bên cạnh nhìn chằm chằm.

Lâm Sơ Thanh giúp bé rửa tay sạch sẽ, lúc quay lại phòng, cô đột nhiên nói.

- Mộc Mộc, con chào một cái, gọi người này là cha nuôi.

Bé con ngưỡng mặt nhìn Hình Mộ Bạch, người đàn ông cũng đang cúi đầu nhìn lại cậu bé, bốn mắt nhìn nhau chằm chằm.

Bỗng nhiên cậu nhó cười rộ lên chớp mắt ngọt ngào kêu.

- Con chào cha nuôi!

Hình Mộ Bạch không đề phòng trở tay không kịp: "...."

Anh đột nhiên đứng nghiêm lại, tư thế vô cùng nghiêm túc.

- .... chào con!

Lâm Sơ Thanh đứng bên cạnh nhìn động tác của một lớn một nhỏ nhịn không được cười ra tiếng.

Cái gì vậy, cô vừa mới nhìn không lầm, đội trưởng xém chút nửa đã chào cậu nhóc theo nghi thức quân đội!!!

Người đàn ông này, sao lại dễ thương đến như vậy? Lâm Sơ Thanh cảm thấy chịu không nổi!!! 

Lời tác giả: Đội trưởng bắt đầu chủ động! 

Lời editor: edit đến đoạn đội trưởng chủ động gọi điện bị từ chối cảm thấy thật hả hê!!!! =))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top