Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 29: Người em yêu nhất

Chương 29:
Người em yêu nhất

Edit: 小风
Beta: Bánh mặt ngu

Hình Mộ Bạch không quay về đội, chờ anh phản ứng lại thì xe đã ngừng dưới lầu Lâm Sơ Thanh.

Hình Mộ Bạch hạ cửa sổ xe, đốt điếu thuốc, dựa vào ghế, tâm trạng bực bội.

Hút xong điểu thuốc anh lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Lâm Sơ Thanh.

Bên kia bắt máy rất nhanh.

- Chào đội trưởng, ngủ ngon không?

Hình Mộ Bạch nghe cô hỏi mình như vậy tự nhiên cảm thấy buồn cười.

- Ừm, em đang ở đâu?

- Đang ở dưới tiểu khu, sao vậy? Đội trưởng muốn rước em sao?

- Không được sao?

Sau đó liền nghe tiếng bóp còi, Hình Mộ Bạch nhìn từ kính chiếu hậu, cười xuống xe.

Lâm Sơ Thanh cũng xuống xe chạy chậm qua, ôm lấy cổ anh, cười xinh đẹp ngẩng đầu.

- Sao chủ động tới tìm em vậy?

Hình Mộ Bạch vòng tay ôm eo cô, cúi mắt nhìn lại mỉm cười.

- Tổ chức hài lòng không?

- Ăn cơm tối với em thì càng vừa lòng hơn!

Hình Mộ Bạch không nói hai lời.

- Đi!

Lâm Sơ Thanh buông anh ra, quay lại xe lấy đồ đã mua ở siêu thị ra, sau đó ngoắc anh.

- Đi theo em.

Hình Mộ Bạch bước nhanh đến, cầm lấy túi trong tay cô. Lâm Sơ Thanh nhìn qua mỉm cười không nói gì.

Lần này có Lâm Sơ Thanh, Hình Mộ Bạch không phải bò thang bộ nữa, không lâu sau đã lên tầng 13, Lâm Sơ Thanh mở cửa, hai người tiến vào. Lâm Sơ Thanh giữ tay anh lại, lấy trong cái túi vừa mua một đôi dép đi trong nhà cho nam, để trên sàn nói với anh.

- Anh mang cái này đi!

Hình Mộ Bạch cúi nhìn động tác của cô, chỉ thấy mỗi hành động, mỗi câu nói của cô đều làm anh cam tâm tình nguyện lún sâu.

Hôm qua lần đầu tiên tới nhà cô, trong nhà cô không có dép nam, hôm nay cô đã đi siêu thị mua cho anh một đôi.

Đặt anh ở trong lòng như vậy, sao anh có thể không thích?

Hình Mộ Bạch đặt túi đồ ăn xuống, cởi giày ra mang đôi dép cô vừa mua vào.

Lâm Sơ Thanh đứng bên cạnh cũng đang cởi giày nhìn qua hỏi.

- Mang vừa không? Em mua số 44, chắc là vừa hả?

- Rất vừa chân.

Lâm Sơ Thanh cười cầm túi thức ăn muốn vào phòng bếp hỏi anh.

- Đội trưởng muốn ăn gì? Em làm cho....

Lời còn chưa dứt đã bị chặn lại.

Túi trong tay rơi xuống đất, Lâm Sơ Thanh bị anh mạnh mẽ ôm vào lòng, không thể động đậy, chỉ có thể bị động đón nhận cơn mưa hôn của anh, vô cùng mãnh liệt.

Nụ hôn của Hình Mộ Bạch quá mạnh mẽ, Lâm Sơ Thanh rất nhanh sau đó không thể chịu nổi, phụ nữ luôn ở thế yếu, cô rầm rì, hơi thở không đều, cắn nhẹ môi anh muốn anh buông mình ra.

Nhưng càng cắn, càng không buông, ngược lại càng thêm làm càn, Lâm Sơ Thanh bị đè lên vách tường, ngửa mặt, bị ôm chặt.

Động tác của Hình Mộ Bạch không đủ dịu dàng, Lâm Sơ Thanh bị đẩy mạnh vào tường, lưng hơi đau, cô hừ nhẹ một tiếng nhăn mày.

Hình Mộ Bạch lúc này mới chịu bỏ qua, đầu lưỡi rút ra khỏi miệng cô, nhẹ nhàng liếm cánh môi đỏ tươi của cô khàn giọng hỏi.

- Đụng em đau?

Lâm Sơ Thanh ôm eo anh, đầu ngẩng lên, ánh mắt ướt át nhìn anh chăm chú, giây lát sau, như chưa đã thèm, lưỡi cô quyến rũ khẽ liếm vệt nước trên môi mình, giọng nói nhỏ nhẹ ngọt ngào.

- Đội trưởng, anh nói thật cho em, có phải anh muốn ăn em thay cơm không?

Hình Mộ Bạch: "......"

Anh chịu thua!!!

Lâm Sơ Thanh nấu cơm rất thuần thục, động tác nhanh nhẹn. Hình Mộ Bạch đứng bên cạnh nhìn cô một lúc lâu, muốn tới giúp cô một tay đều bị ngăn lại.

Lâm Sơ Thanh nói giỡn.

- Lần này em nấu, lần sau tới nhà anh, em làm khách, anh nấu cho em!

Hình Mộ Bạch ôm vai dựa ở khung cửa, thân hình cao lớn làm phòng bếp thoáng trở nên chật chội, nghe cô nói vậy thì cười đáp lại.

- Được!

Không thể không công nhận là tay nghề Lâm Sơ Thanh rất được.

Hai người, bốn mặn một canh, hết sạch.

Tốc độ ăn cơm của Hình Mộ Bạch vẫn rất nhanh, cũng không trò chuyện, là thói quen nhiều năm của anh, muốn sửa cũng rất khỏ nhưng nếu Lâm Sơ Thanh nói chuyện với anh, anh cũng sẽ đáp lại.

Hình Mộ Bạch nhìn chằm chằm người trước mặt đang ăn cơm chậm như rùa.

Lâm Sơ Thanh cảm nhận được tầm mắt của anh, ngước lên cười hỏi.

- Đẹp không?

- Em bận rộn ở bệnh viện cũng ăn chậm như vậy sao?

- Rất chậm sao?

- Em nói đi?

Lâm Sơ Thanh không chịu thua.

- Nhai kĩ nuốt chậm có lợi cho sức khỏe. Ăn cơm quá nhanh có hại cho hệ tiêu hóa đó! Đội trưởng nên giảm tốc độ ăn cơm lại nha!

Hình Mộ Bạch: "......"

Chờ Lâm Sơ Thanh ăn xong, Hình Mộ Bạch rửa sạch chén đũa, lúc bước ra phòng khác nhìn thấy Lâm Sơ Thanh đang quỳ trên thảm kéo ngăn kéo ở bàn trà không biết đang tìm cái gì.

Hình Mộ Bạch đi đến phía sau cô, Lâm Sơ Thanh đang cong eo cũng đứng thẳng dậy, không có đề phòng, nghe "phang" một cái, đỉnh đầu Lâm Sơ Thanh đập vào cằm anh.

Lâm Sơ Thanh ôm đầu, quay lại nhìn Hình Mộ Bạch, mắt trào nướt mắt nhíu mày.

- Đội trưởng muốn làm em đau chết sao?

Hình Mộ Bạch cảm thấy thật vô tội. Anh đẩy tay cô ra, bàn tay to ấm thay cô xoa xoa đỉnh đầu.

Lúc anh muốn buông tay ra, Lâm Sơ Thanh nắm lấy tay anh, thả chìa khóa lên.

Lúc nãy cô tìm chìa khóa dự phòng. Hình Mộ Bạch nhướng mày cười như không cười nhìn lại.

- Cho anh! Sau này không cần tốn sức leo thang bộ hay chờ em mở cửa nửa, đội trưởng, chìa khóa này chỉ có một nha, làm mất thì không có cái thứ hai đâu, nhơ cất kĩ!

Tâm cũng chỉ có một, không được đánh mất!

Hình Mộ Bạch cất chìa khóa vào túi, đáp lại vô cùng chắn chắn.

- Ừm, sẽ cất kĩ!

Lâm Sơ Thanh cười nhón chân hôn lên cằm anh.

- Tin anh!

...

Sau khi về đội Hình Mộ Bạch thấy Ngụy Giai Dịch vẫn đang ngồi trước máy tính không biết đang làm gì, anh bước qua nhìn, trang word trên màn hình, tiêu đề lớn là - Phương Án Quan Hệ Hữu Nghị Tháng Mười Giữa Trung Đội Đặc Cần Và Bệnh Viện Thẩm Thành.

- Quan hệ hữu nghị? Chuyện này có khi nào?

Ngụy Giai Dịch cũng không nâng mắt lên.

- Vừa mới hôm nay, lãnh đạo kêu mình xử lí chuyện này cho tốt.

Hai chữ "cho tốt" còn được nhấn mạnh.

Ngụy Giai Dịch gõ mấy chữ, lúc này mới quay người lại, ngửa đầu cười rất có thâm ý với Hình Mộ Bạch.

- Cậu biết mục đích chính là gì không? - sau đó nói giỡn - muốn tạo cơ hội cho đội trưởng Hình và bác sĩ Lâm có thời gian bồi dưỡng tình cảm.

Hình Mộ Bạch cười một tiếng, chụp vai Ngụy Giai Dịch tỏ vẻ rất biết ơn.

- Vậy nhờ huấn luyện viên Ngụy chuẩn bị cho tốt, mình về ngủ trước!

Ai không biết mục đích quan hệ hữu nghị giữa bệnh viện và bộ đội là tạo cơ hội cho đám đàn ông trong quân và mấy cô gái còn độc thân ở bệnh viện!

- A!!! Cậu không quan tâm sao? - Ngụy Giai Dịch ở phía sau gào lên - cậu không sợ lúc đó mình sắp xếp Lâm Sơ Thanh cho tên khác sao?

Hình Mộ Bạch nháy mắt dừng chân quay đầu lại cười lạnh.

- Cậu dám? Cứ cho cậu ăn gan hùm mật báo dám làm như vậy thì cũng xem mấy tên nhãi ranh kia có dám hay không!

Ngụy Giai Dịch: "......"

Sau khi về phòng tắm rửa xong, Hình Mộ Bạch cầm khăn lông lau đầu, ngồi ở mép giường nhìn chìa khóa trên bàn vài giây, sau đó vươn tay cầm chìa khóa, ngón tay nhịn không được vuốt ve.

Như nhớ tới điều gì, anh nhịn không được mỉm cười.

...

Ngày hôm sau Lâm Sơ Thanh đến bệnh viện cũng nghe được tin này, một đám y tá đang cùng nhau thảo luận xem đến ngày gặp mặt hữu nghị gì đó nên mặc quần áo gì, trang điểm như thế nào.

Thời gian nghỉ trưa lúc ăn cơm xong Lâm Sơ Thanh nhắn tin cho Hình Mộ Bạch.

"Đội trưởng ơi có tham gia quan hệ hữu nghị tháng 10 không?"

" Có"

Phía sau Lâm Sơ Thanh vẫn nghe được mấy cô y tá đang bàn tán.

"Mình đặc biệt thích đàn ông tham gia quân ngũ, người lính quá có cảm giác an toàn >"<"

"Không cần biết có đẹp trai hay không chỉ cần mặc quân trang vào thì lập tức có khí chất (¬‿¬)"

"Mặc quân trang thì nói làm gì...lúc cởi ra thì còn..."

Nghe tiếng cười phía sau Tô Nam khó hiểu hỏi Lâm Sơ Thanh.

- Không phải chỉ là gặp mặt giữa những người còn độc thân sao? Sao mọi người vẫn luôn kích động từ sáng đến giờ vậy?

Lâm Sơ Thanh cười, ấn gửi tin nhắn mới ngẩng mặt lên nói.

- Tô thiếu gia, cậu chỉ cần nghĩ lại cảm giác mỗi lần cậu sắp gặp tiểu Hàm thì hiểu!

Tô Nam: "....." nghẹn họng không thể phản bác.

Giây tiếp theo điện thoại Lâm Sơ Thanh vang lên - Đội Trưởng.

Lâm Sơ không nén được ý cười, thong thả bắt máy cười nói chuyện.

- Chào đội trưởng!

Hình Mộ Bạch trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

- Hôm đó ăn mặc bình thường là được rồi!

Chắc là vì tin nhắn cô vừa gửi đi lúc nãy "Hôm đó em sẽ ăn mặc trang điểm xinh đẹp đến gặp anh!"

Lâm Sơ Thanh nhịn không được trêu.

- Ngoại trừ ở bệnh viện giải phẫu chỉ mặc áo blouse em đều mặc đồ rất bình thường mà, chưa bao giờ mặc quần áo lố lăng nha!

Hình Mộ Bạch: "......" tạm ngừng vài giây lại nói tiếp.

- Lộ chân, lộ ngực, lộ eo, lộ cánh tay đều không được, phải mặc kín đáo cho anh!

- Anh muốn gói bánh chưng sao?

Hình Mộ Bạch nghe vậy thì cười.

- Bọc như bánh chưng thì càng tốt! - sau đó rất nghiêm túc nói tiếp - bộ quần áo em mặc ngày chúng ta xem mắt rất được! *là bộ quần áo rất bình thường Lâm Sơ Thanh mặc vào che 3 vòng đó ạ =))*

Lâm Sơ Thanh: "......"

Được lắm. Cô ghi nhận! :)

...

Ngày gặp mặt được xác định là ngày 1 tháng 10.

Không thể không công nhận, ngày lãnh đạo chọn thời tiết thật tốt, trời trong nắng ấm, bầu trời xanh biếc không mây.

Xe bus chở các cô gái đang háo hức đến trung đội Đặc Cần.

Xe chậm rãi dừng lại, Lâm Sơ Thanh nghiêng đầu nhìn đội ngũ chỉnh tề đứng chào hai bên đường, mỗi người chiến sĩ đều mặc quân phục, thân hình thẳng tấp vô cùng nghiêm túc.

Khi Lâm Sơ Thanh và những người khác xuống xe thì tiểu đội trưởng Tiếu Dương cao giọng ra lệnh.

- Chào!

Lập tức tất cả đội viên đều chào quân lễ bao gồm cả Hình Mộ Bạch và Ngụy Giai Dịch đứng đầu.

Sau khi xuống xe ánh mắt Lâm Sơ Thanh đều nhìn Hình Mộ Bạch không rời, dáng đứng thẳng tấp, đầu đội mũ, quân phục nghiêm chỉnh, ánh mắt nhìn thẳng, cho đến khi Tiếu Dương lệnh nghỉ, anh mới buông tay chuyển tầm mắt, đến khi thấy Lâm Sơ Thanh thì hơi nheo mắt ý vị.

Tiếu Dương tiếp tục cao giọng.

- Hoan nghênh các bác sĩ bệnh viện Thẩm thành đến tham qua trung đội Đặc Cần!

Nghi thức chào đón đơn giản qua đi thì các chiến sĩ lập tức dẫn dắt các cô gái đi tham quan.

Hình Mộ Bạch không nhiều lời, quanh thân tỏa ra khí lạnh "người lạ chớ gần" làm nhiều cô gái chùn bước không dám tiến lên, cũng có người mạnh dạn tiến lên bị anh xa cách nhưng vẫn không mất lịch sự từ chối, thậm chí sau một lúc cảm thấy phiền liền nắm đội viên kế bên qua đơn giản "Cậu giới thiệu cho các bác sĩ!" nhanh chóng đuổi người.

Kết quả là chủ yếu Tiếu Dương và Ngụy Giai Dịch giới thiệu, không còn ai muốn nói chuyện tự tìm mất mặt với Hình Mộ Bạch nữa.

Ngoại trừ kí túc xá và toà nhà chính để họp thì sân huấn luyện và gara đều được tham quan. Các cô gái còn bày tỏ nguyện vọng muốn xem huấn luyện ngày thường của đội.

Hình Mộ Bạch không biết đã dừng lại ở phía sau từ lúc nào, anh cởi mũ đứng dưới bóng cây như đang ngẩn người.

Lâm Sơ Thanh lựa lúc không ai chú ý lén đi tìm Hình Mộ Bạch, vòng ra phía sau muốn làm anh bất ngờ.

Cô bước nhẹ vòng ra sau lưng anh, đang muốn chụp vai anh thì trong nháy mắt eo bị ôm lấy đè lên thân cây.

Thân canh to lớn vừa lúc che chắn hai người không bị những khác nhìn thấy.

Một tay Hình Mộ Bạch vẫn còn cầm mũ, tay kia nâng cằm cô lên nguy hiểm nhìn.

- Lâm Sơ Thanh!

Lâm Sơ Thanh vô cùng xác định ngữ khí anh vô cùng nguy hiểm.

Hình Mộ Bạch cúi sát người.

- Hôm trước anh nói thế nào, hửm?

Lâm Sơ Thanh bày vẻ vô tội.

- Nói em mặc quần áo bình thường tới!

Cô kéo tà áo, ánh mắt tranh công nhìn anh.

- Đây là bộ bình thường nhất mà, không lộ eo lộ ngực lộ cánh tay, theo ý anh mà!

Hình Mộ Bạch bị cô chọc tức, đúng là không lộ cái gì, nhưng áo sơ mi và váy dài lại vô cùng tôn dáng, còn cần phải lộ cái gì sao?

Em được lắm Lâm Sơ Thanh!!! Hình Mộ Bạch chỉ muốn chửi to! Fuckkkkkk!!!!

Lâm Sơ Thanh nhẹ giọng, giơ tay lắc lắc tay anh, âm thanh nghe rất uất ức.

- Em đặc biệt mặc cho anh ngắm đó!

- ...

Không vui trong lòng bị một câu của cô đá bay mất.

Hình Mộ Bạch đưa mắt nhìn đám người trên sân huấn luyện sau đó chuyển tầm mắt lại Lâm Sơ Thanh, khẽ cắn môi cô.

- Em chờ đó cho anh!

Lâm Sơ Thanh cười rộ lên chọc anh.

- Chờ anh chỗ nào? Trên giường.

Hình Mộ Bạch: "......" nhịn không được trừng mắt cốc đầu người to gan trước mặt.

...

Sau khi ăn cơm trưa ở nhà ăn, tất cả mọi người vào hội trường, nhóm chiến sĩ ngồi bên trái, các cô gái ngồi bên phải, mặt đối mặt.

Ngụy Giai Dịch là người đã có vợ nên làm người chủ trì dẫn chương trình. Với tính các của Ngụy Giai Dịch, bầu không khí vô cùng vui vẻ thoải mái, tất cả đội viên đều cùng hát vang bài "Trong màu quân lục*", sau đó từng người lên biểu diễn tài nghệ buộc dây thừng, dùng dây thép cưa bóng đèn (?!), dùng tay kẹp bàn (?!) ... (chả biết tác giả đang tả tài nghệ quái gì nữa =))) )

Hầu như mỗi người đều có tài lẻ riêng làm các cô gái thích thú không ngừng.

Đến phiên các cô gái ở bệnh viện biểu diễn tiết mục, các cô gái cũng không luống cuống, ca hát khiêu vũ thi triển hết tài hoa.

Lâm Sơ Thanh ngồi xa trong góc, chống cằm liếc mắt đưa tình với người đàn ông của mình, không hề để tâm vào các tiết mục bên trên.

Cho đến khi Ngụy Giai Dịch cười xấu xa gọi tên cô.

- Mời mỹ nữ ngồi phía xa kia!

Lâm Sơ Thanh hoàn toàn không biết Ngụy Giai Dịch đang kêu mình, ánh mắt vẫn đang mê mải ngắm Hình Mộ Bạch không chút che dấu tình cảm của mình.

Theo lời nói của Ngụy Giai Dịch hầu như tất cả ánh mắt đều rơi lên người Lâm Sơ Thanh, Hình Mộ Bạch quay đầu trợn mắt nhìn Ngụy Giai Dịch, anh em tốt! :)

- Bác sĩ Lâm, nhìn trên này!

Ngụy Giai Dịch hoàn toàn bỏ qua cảnh cáo của Hình Mộ Bạch, không sợ chết tiếp tục chơi với lửa.

Trương Dạng bên cạnh Lâm Sơ Thanh lén kéo kéo ống tay áo cô nhỏ giọng nhắc nhở.

- Bác sĩ Lâm. huấn luyện viên Ngụy đang kêu chị kìa!

Lúc này Lâm Sơ Thanh mới thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn Ngụy Giai Dịch phía trên đang cười không có ý tốt.

Ngụy Giai Dịch cười to.

- Đúng đúng, nhìn tôi nè!

Lâm Sơ Thanh hơi gật đầu nhướng mày, ý hỏi anh muốn làm gì.

Ngụy Giai Dịch cầm micro, cười lộ mười cái răng trắng.

- Những người đẹp khác đã biểu diễn tài nghệ rồi, bác sĩ Lâm cũng nên lên góp một tiếc mục đi, ca hát hay múa đều được!

Những người khác cũng bắt đầu ồn ào muốn Lâm Sơ Thanh lên biểu diễn.

Lâm Sơ Thanh cười một tiếng, quay đầu nhìn Hình Mộ Bạch, anh cũng đang nhìn cô chằm chằm nhưng không nhìn ra cảm xúc.

Lâm Sơ Thanh cong môi, tự nhiên đứng lên, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng lên sân khấu, cầm micro từ tay Ngụy Giai Dịch, thấp giọng để hai người chỉ có thể nghe được nói.

- Huấn luyện viên, anh sắp tiêu đời rồi!

Ngụy Giai Địch: "......"  

Nói xong Lâm Sơ Thanh xoay người lại nhìn người bên dưới cười nó.

- Tôi không biết múa nên sẽ hát một bài cảm ơn trung đội Đặc Cần hôm nay đã tiếp đón nồng nhiệt, bài này đặc biệt dành tặng đội cứu hỏa, mọi người đều là anh hùng!

Nói xong lời cuối, tầm mắt cô chạm phải ánh mắt Hình Mộ Bạch, cũng không dời tầm mắt đi.

" Năm tháng lặng lẽ trôi đi, cánh bướm quyến luyến hoa thơm... Nếu có một ngày tình yêu của anh đã hóa thành hài cốt, tình cảm của em vẫn mãi không thay đổi..."

Không có nhạc đệm, chỉ là âm xướng, âm thanh của cô mềm mại dịu dàng vang lên.

Toàn bộ hội trường ngoại trừ tiếng ca của Lâm Sơ Thanh thì không còn âm thanh nào khác, tất cả mọi người đều nghiêm túc lắng nghe.

Hình Mộ Bạch và những đội viên khác đều không xa lạ những ca từ này, bài hát này là viết riêng cho những người lính cứu hỏa, mọi người đều đã từng hát qua, muốn cùng hát với cô, nhưng lại không muốn quấy rầy người đang nhập tâm hát.

Lâm Sơ Thanh mặc áo sơ mi trắng đơn giản, bên dưới là váy đen dài thướt tha, tóc dài tùy ý thả sau lưng, nhìn qua dịu dàng điềm đạm lại quyến rũ. 

Ánh mắt Hình Mộ Bạch không rời người đang hát, lại nhìn những người khác cũng đang chăm chú nhìn cô, toàn bộ suy nghĩ của anh là hận không thể ôm cô xuống sân khấu giấu đi.

Hát xong Lâm Sơ Thanh nhìn Hình Mộ Bạch mỉm cười.

- Tặng cho đội viên đội cứu hỏa!

Ngụy Giai Dịch chờ Lâm Sơ Thanh hát xong thì bước lên, nhận micro trong tay cô, gọi cô lại, vô cùng không sợ chết hỏi tiếp.

- Bác sĩ Lâm có phiền nếu tôi hỏi chuyện riêng không?

Lâm Sơ Thanh nhướng mày, Ngụy Giai Dịch cho rằng cô ngầm đồng ý, ra vẻ nghiêm túc hỏi.

- Bác sĩ Lâm có bạn trai chưa?

Micro đưa qua trước mặt, Lâm Sơ Thanh không do dự trả lời có.

- Anh ta làm nghề gì?

Ánh mắt Lâm Sơ Thanh lướt qua hàng trăm gương mặt bên dưới, cuối cùng dừng lại trên người đàn ông vẫn đang an tĩnh ngồi đó, cô cầm lấy micro trong tay Ngụy Giai Dịch, đôi mắt không chớp nhìn Hình Mộ Bạch, lời nói mang ý cười nhưng cũng vô cùng kiên định nghiêm túc, tự hào và thoải mái trả lời.

- Người đàn ông tôi yêu nhất là một người lính cứu hỏa vô cùng xuất sắc!

Lời editor: có lẽ nên đi khám sức khỏe, cảm thấy không khỏe trong người khi edit đến cảnh hôn! :)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top