Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9: Làm sao bây giờ?

Chương 9:
Làm sao bây giờ?

Edit:小风
Beta: Bánh mặt ngu

Hình Mộ Bạch ôm Lâm Sơ Thanh nhảy xuống đệm lót, sau khi xác định cô không có bị thương mới giao cho Tô Nam còn mình lại lần nữa chạy vào đám cháy.

Đội viên của anh còn ở bên trong.

Lâm Sơ Thanh đứng tại chỗ, nhìn anh sau khi giao mình cho Tô Nam không hề đắn đo mà xoay người chạy vào trong ngọn lửa như một tên ngốc.

Lâm Sơ Thanh không biết chính mình trải qua mười mấy phút kế tiếp như thế nào, cô vẫn luôn đứng yên một tư thế, đôi mắt không chớp mong mỏi nhìn chằm chằm cửa ra vào.

Trong đầu hỗn độn một mảnh, trái tim đè nén đến mức cô không thể thở nổi.

Cảnh tượng anh xuất hiện chín năm trước như tái hiện trước mắt cô, hình ảnh anh bước đến trùng khớp với quá khứ.

Cô cũng không biết tại sao lúc đó mình lại cố chấp muốn phá cửa như vậy. Chỉ là muốn cửa mở ra.

Nếu không cô sẽ cảm thấy hối hận cả đời.

Sự việc cha mẹ qua đời thật sự cô vẫn chưa buông bỏ được, trong lòng luôn có nỗi băn khoăn nhưng lại không biết phải điều tra từ đâu hoặc cũng có thể nói là chết không có đối chứng.

Cô rất muốn biết rõ ràng cha mẹ đêm đó đã xảy ra chuyện gì, bao nhiêu lần nằm mộng cô đều hỏi vấn đề này. Nhưng bọn họ sao có thể trả lời được.

Hình Mộ Bạch có kinh nghiệm tác chiến phong phú đưa ra cách giải quyết đều tối ưu, cũng kịp thời cứu viện nên lửa lớn không lâu sau được dập tắt, cũng không có thương vong.

Các chiến sĩ hoàn thành sứ mệnh, chào đón họ bước ra từ đám tro tàn là tràn vỗ tay không ngừng của người dân xung quanh.

Lâm Sơ Thanh nhìn các chiến sĩ bước ra, trên mặt đen nhẻm vì khói bụi, quần áo tả tơi vì lửa lớn, họ đều ở độ tuổi trẻ trung đẹp nhất của đời người lại chấp nhận làm công việc có độ nguy hiểm cao, vừa mệt lại lúc nào cũng làm bản thân trở nên đen bẩn, lại ít nhận được sự cảm thông từ người khác.

Họ đều là anh hùng.

Những anh hùng lặng lẽ giữa thời bình phồn hoa...

Hình Mộ Bạch là người bước ra cuối cùng, bước chân bây giờ lại trầm ổn không vội vàng, vừa đi vừa tháo mũ, trên đầu, trên mặt đều là khói bụi, mồ hôi không ngừng tuôn ra.

Đường dây phân cách khu vực nguy hiểm đã được tháo xuống, đám đông xem náo nhiệt cũng dần tan đi, khói đen lặng lẽ bóc lên trong đêm tối.

Tô Nam quơ tay trước mặt Lâm Sơ Thanh.

- Đi về được chưa?

Lâm Sơ Thanh vẫn luôn nhìn Hình Mộ Bạch không chớp mắt, giọng nói hơi khàn do khói nhàn nhạt đáp.

- Chờ mình một chút.

Liền cất bước qua chỗ Hình Mộ Bạch.

Anh vừa cởi ra đồng phục, đang định lên xe rời đi.

Lâm Sơ Thanh chạy đến đứng sau lưng anh, kéo kéo tay áo.

Hình Mộ Bạch quay đầu xoay người lại, cô ngẩng đầu lên, hai gương mặt đen thui cùng nhau đối diện.

Ngụy Giai Dịch và các đội viên khác đã lên xe đều ló đầu ra cửa sổ hóng chuyện. Một đám nhiều chuyện nhốn nháo thảo luận có phải đội trưởng độc thân ba mươi năm sắp có vợ hay không.

- Sao vậy? Còn có việc gì sao?

Lâm Sơ Thanh cứ như vậy trừng mắt nhìn không nói lời nào cũng không dời ánh mắt, Hình Mộ Bạch bị cô nhìn đến tâm hoảng ý loạn dời tầm mắt, đang muốn quay đi thì cô đột nhiên thở dài bất đắc dĩ.

- Làm sao bây giờ Hình Mộ Bạch?

- Cái gì? - Hình Mộ Bạch nhíu mày.

Lâm Sơ Thanh cười.

- Thiếu nợ anh quá nhiều. Tôi cảm thấy...đời này không thể tính rõ.

Anh dở khóc dở cười nói.

- Cô không thiếu tôi cho nên không cần hồi đáp. Dập tắt lửa cứu người là trách nhiệm của tôi, là việc tôi nên làm.

Nói xong Hình Mộ Bạch liền xoay người mở cửa xe muốn lên xe, lập tức ánh mắt nhiều chuyện trên xe tất cả đều làm bộ làm tịch thu trở về.

Anh một chân bước lên xe không nhịn được quay đầu nói.

- Lâm Sơ Thanh, buổi tối không được đến những nơi như thế này! - giọng điệu như người lớn đang cảnh cáo trẻ con.

Cô chớp chớp mắt, mặt thật bẩn nhưng cố tình cặp mắt kia lại lấp lánh đặc biệt sáng ngời, giống như sao trên giờ trời đêm, lộng lẫy lại loá mắt.

Lâm Sơ Thanh cười rộ lên, đuôi lông mày khóe mắt đều là ý cười, cô rất nghe lời gật đầu đáp ứng.

- Đã biết. Đều nghe lời đội trưởng Hình hết!

Hình Mộ Bạch đóng cửa xe, Lâm Sơ Thanh nghiêng đầu phương hướng xe chạy, ý cười nơi khóe miệng càng lúc càng lớn.

Hình Mộ Bạch ánh mắt đảo qua kính chiếu hậu chạm phải tầm mắt cô, anh hơi thấp đầu, nụ cười bên môi không thể kìm nén được.

Như con mèo nhỏ nghịch ngợm.

Sau khi trở về tắm rửa, Hình Mộ Bạch cầm điện thoại đọc tin nhắn từ Lâm Sơ Thanh.

"Lúc ôm tôi nhảy lầu anh nghĩ gì vậy?"

Lời editor: làm sao bây giờ? Lấy thân báo đáp chứ sao! :)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top