Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ánh Sáng Phương Bắc.

[Dung Hoắc] - Ánh Sáng Phương Bắc

02/01/2024.

▪︎ EDIT TỪ BẢN DỊCH CỦA GOOGLE TRANSLATE & CÁC APP DỊCH TIẾNG TRUNG.
▪︎ ĐÃ BETA LẠI CHO PHÙ HỢP VỚI CÂU VĂN - NGỮ CẢNH CỦA VIỆT NAM.
▪︎ NẾU KHÔNG THÍCH BẢN DỊCH NÀY, BẤM NÚT QUẸO TRÁI.

-

(ghi chú từ Editor:
sẽ có vài đoạn trong truyện các bạn đọc là “nơi mặt trời không bao giờ tắt” & “nơi ánh mặt trời không chiếu sáng đến” là do ở Bắc Cực, mặt trời chiếu sáng liên tục trong khoảng từ giữa tháng 5 đến đầu tháng 8. Thời gian này, sẽ không có hoàng hôn vì mặt trời không bao giờ lặn, chiếu rọi suốt cả ngày lẫn đêm, và ngược lại.)

-

Chúng ta cùng nhau đi ngắm tuyết nhé.

Ngày thường chị chỉ biết chạy loanh quanh và làm việc một cách chăm chỉ, giờ thì chị lại đòi đưa em đi du lịch.

Là lỗi của chị, em hãy cùng chị đi đến nơi đó được không?

——《Kỳ nghỉ phép chỉ hai giờ đồng hồ》

Trong điểm dừng chân đầu tiên của chuyến lưu diễn ở Bắc Mỹ, bỗng nhiên trời có tuyết rơi.

Đứa nhỏ vốn lớn lên ở phía Nam không hề có khả năng chống lại trước điều này, đoàn đội từ Hồng Kông kêu gọi nhau mau ra ngoài chơi đùa với tuyết, Dung Tổ Nhi kìm nén trái tim đang đập loạn xạ, bất chấp sự thúc giục liên tục của mọi người “Joey, nhanh lên nào”. Nàng mỉm cười lắc đầu và không nói gì nữa, chẳng bao lâu sau nàng là người duy nhất còn lại trong căn phòng rộng lớn.

Dung Tổ Nhi tựa người bên cửa sổ, nhìn tuyết rơi ngoài lớp kính dày, lắng nghe tiếng lò sưởi kêu tanh tách, liền quấn chăn chặt hơn một chút.

Nàng không quên lời khuyên dai dẳng của Hoắc Vấn Hy trước khi đến đây, nói rằng khi đi về phương Bắc vào mùa đông thì hãy cẩn thận kẻo lại bị cảm lạnh, nghe có vẻ như chị ấy đang đưa ra lời khuyên một cách chân thành, nhưng nó cũng được nối tiếp bằng một câu mang đậm phong cách thường ngày của Hoắc Vấn Hy, “Chính là vì không thể để ảnh hưởng đến nhiều người như vậy được, mọi người đều đang chăm chỉ làm việc cho chuyến lưu diễn này.” Hoắc Vấn Hy rất biết cách khiến nàng nghe lời, nếu không nhắc đến câu này, e rằng đứa nhỏ phía Nam này thật sự sẽ không chịu nổi mà phi ra ngoài vui chơi.

Tiếng cười nói vui vẻ bên ngoài lọt qua khung kính, trong mắt Dung Tổ Nhi tràn ngập ghen tị, nàng ngơ ngác một lúc, sau đó lấy điện thoại di động ra đặt trước cửa sổ đầy sương mù, kiểm tra tiêu điểm mấy lần, nàng canh được một góc ảnh về thế giới băng tuyết mà nàng hài lòng, loay hoay với danh sách ảnh một cách nhàm chán, cuối cùng bấm vào đoạn tin nhắn đó.

“Ở Hồng Kông thậm chí còn không có tuyết, để em gửi cho chị.”

Bức ảnh vừa được gửi đi, nàng suy nghĩ lại, lấy điện thoại ra và nói thêm: “Em quên mất lẽ ra ở Bắc Kinh thì chị có thể phải thấy nó rất nhiều... nhưng tuyết ở đây thực sự rất đẹp…”

Không cần biết đối phương có trả lời hay không, Dung Tổ Nhi tắt máy và thả nó xuống ghế, căn phòng ấm áp và mờ ảo khiến nàng buồn ngủ, dựa vào khung cửa sổ, áp mặt vào tấm kính mát lạnh, nhắm mắt lại và chìm đắm trong suy nghĩ về một cảm giác lăn lộn trong tuyết.

Trận tuyết rơi này vừa là điều bất ngờ vừa là điều đáng tiếc, nàng đã phải bỏ lỡ việc đùa nghịch trong sương giá nhưng buổi hoà nhạc thì lại diễn ra rất suôn sẻ.

Ngày thứ hai sau chuyến lưu diễn, Dung Tổ Nhi vội vã đến sân bay, xe vừa dừng lại, đã có người giúp nàng mở cửa, khi nàng ngước lên, nàng nhìn thấy Hoắc Vấn Hy, một người đáng lẽ ra không nên ở đó.

“Hở?”

Nàng sốc tới mức không nhớ là phải chào hỏi.

Hoắc Vấn Hy nhìn cái mũi đỏ bừng của nàng trong không khí lạnh lẽo, nắm lấy tay nàng, phớt lờ những người khác trong đoàn, sải bước đi ra ngoài.

“Chị đi đâu vậy?”

Trong khi hỏi, Dung Tổ Nhi bước theo sau như bản năng.

Hoắc Vấn Hy nắm chặt tay nàng hơn, ngắn gọn nói: “Chị dẫn em đi xem tuyết.”

“Xem tuyết?” Dung Tổ Nhi tưởng mình nghe nhầm nên vẫn đi theo cô, nhưng cuối cùng cũng phát hiện ra điều sai sai, vừa cười vừa nói: “Mani! Tuyết tan rồi!”

Hoắc Vấn Hy đột nhiên sửng sốt, sau đó dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Sau khi được bao phủ bởi tuyết, bầu trời bây giờ đã có ánh nắng rực rỡ.

“Tuyết đã tan rồi…” Hoắc Vấn Hy có chút xấu hổ, nhưng nhìn thấy nụ cười trên mặt Dung Tổ Nhi, cô không khỏi nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy thì hãy đi xa hơn về phương Bắc để xem tuyết!”

“Vẫn còn muốn xa hơn về phía Bắc? Chúng ta đã rất gần với Bắc Cực rồi!” Dung Tổ Nhi thản nhiên nói đùa.

Nhưng Hoắc Vấn Hy lại thực sự nghiêm túc: “Vậy thì đi Bắc Cực xem tuyết và cực quang!”

“Mani?” Dung Tổ Nhi càng ngạc nhiên hơn, Hoắc Vấn Hy sao có thể cho phép nàng làm mấy điều thế này? “Chị không quan tâm đến những người khác sao?”

“Không sao đâu.” Hoắc Vấn Hy nói.

“Chị thực sự không quan tâm à?” Dung Tổ Nhi không tin.

“Chị đã nói là chị không quan tâm mà! Tại sao em còn hỏi?” Hoắc Vấn Hy trừng mắt nhìn chú cún con của mình, *cún săn lông vàng này cái gì cũng giỏi, trừ việc luôn không xác định được vị trí của nó trong lòng cô.
[*Giống cún Golden Retriever]

“Vậy chúng ta đi Bắc Cực đi!” Dung Tổ Nhi nhỏ giọng khuyên nhủ, giọng nói đầy mong đợi của nàng khiến Hoắc Vấn Hy cảm thấy xuất thần, nhất thời cô không thể phân biệt xem ai đang là người bỗng dưng phát điên.

“Tới Bắc Cực để xem tuyết, xem gấu bắc cực bơi lội, xem người *Eskimo đào hố và xem cực quang!” Bây giờ ngay cả Hoắc Vấn Hy cũng đã lên tiếng, Dung Tổ Nhi bắt đầu lên kế hoạch với niềm vui không thể che giấu: “Vậy thì khi đến đó, chị hãy la lên rằng ‘chị yêu em’ dưới ánh mặt trời không bao giờ tắt.”
[*Eskimo (hoặc Esquimaux) hoặc Inuit-Yupik (Alaska:Yupik Inupiat) là dân tộc bản địa sống trên vùng băng giá phân bố từ Đông Siberia (Nga), qua Alaska (Hoa Kỳ), Canada, và Greenland. Theo Wikipedia.]

Khi nàng nói ra điều mình đang mong đợi, ánh sáng trong mắt nàng còn rực rỡ hơn cả dải ngân hà xa xôi.

Hoắc Vấn Hy không biết tại sao, nhưng vẻ mặt phấn khích của Dung Tổ Nhi dần dần nói cho cô biết lý do.

Sở dĩ cô bảo em ấy phải cẩn thận kẻo bị cảm lạnh là vì những ngày này cô đã xem kỹ dự báo thời tiết, vì cô đã dặn dò quá nhiều, giống như một người mẹ già lần đầu tiên tiễn đứa con gái đi du lịch xa, Dung Tổ Nhi gật đầu rồi lắc đầu, sau đó ngẩng đầu hỏi cô có còn lịch trình gì nữa không, chúng ta có thể cùng đi, Hoắc Vấn Hy lúc đó sửng sốt, chỉ xoa xoa mái tóc vàng óng của nàng rồi nói chị còn có việc nên lần này không thể đi.

“Em biết chị bận rộn mà! Yên tâm đi, em sẽ tự chăm sóc tốt cho chính mình.” Đứa nhỏ này rất ngoan, nói không sao, nhưng vẻ thất vọng trong mắt nàng không thể lừa gạt được người lớn.

Thật kỳ lạ khi nói rằng em ấy có thể tự chăm sóc bản thân rất tốt, trong ấn tượng của cô, tiểu Dung luôn cố gắng tự lập nhưng liên tục thất bại, hoặc là em ấy vô tình làm nổ tung nhà bếp, hoặc là em ấy không chú ý và bị kim đâm vào tay, đầu gối sưng tấy, dây thanh quản bị tổn thương khi hát. Bao nhiêu năm qua em ấy luôn vấp ngã rồi chảy máu, một phần do ma xui quỷ khiến, mà một phần còn do đầu óc ngốc xít của em ấy gây ra.

Ngày mà cô nhận được hình ảnh về cảnh tuyết rơi từ Dung Tổ Nhi, Hoắc Vấn Hy đang ở nhâm nhi một ly rượu vang trong phòng rượu ở Bắc Kinh. Thời tiết ở Bắc Kinh ngày càng lạnh hơn, nhưng chất dẫn của rượu lại rất ấm áp, cô đang bàn bạc về một sự hợp tác rất quan trọng, tuy nhiên, Hoắc Vấn Hy cứ cầm điện thoại đi đi lại lại, cửa sổ có thể nhìn thấy khung cảnh xung quanh bị bao phủ bởi tuyết giá. Hoắc Vấn Hy nhìn ra ngoài, tuyết rơi rất dày, cô không cần nghĩ cũng biết bên ngoài đang có gió lạnh khô khốc, cô ngơ ngác nhìn chằm chằm, cho đến khi trợ lý nhẹ giọng nhắc nhở cô rằng tuyết đã sắp tan, cô có hơi mất bình tĩnh trong bữa tiệc rượu.

Cô không trả lời tin nhắn mà đích thân đến nơi đó.

Trong lòng cô có một sự thôi thúc mà trước đây chưa từng có, cô muốn dẫn đứa con gái ngoan ngoãn của mình đi xem tuyết.

Lớp tuyết ở Bắc Cực rất dày, người đến từ phía Nam không quen đi lại trong tuyết, nhưng không thể cưỡng lại sự tò mò mãnh liệt, Dung Tổ Nhi bị quấn thành con sâu, tuyết cao đến nửa bắp chân. Trên nền tuyết mịn như đang giẫm lên bông, đạp trái đạp phải rồi rút chân ra, nàng chơi vui vẻ một lúc rồi đột nhiên chạy loạng choạng khắp nơi.

Nhìn thấy một quả cầu tuyết bay sượt qua mặt, Hoắc Vấn Hy vội vàng đuổi theo: “Cẩn thận!”

Dường như sợ Hoắc Vấn Hy đuổi kịp, Dung Tổ Nhi tăng tốc, nàng nghĩ mình đang tăng tốc nhưng thực ra nàng chạy không nhanh, một lớp tuyết nhanh chóng tích tụ trên ủng, khiến chân nàng trở nên khó chịu. Càng ngày càng nặng, nàng vốn dĩ đã chạy không vững, cuối cùng không thể nhấc chân ra, loạng choạng sắp ngã xuống tuyết.

Nàng có ngã trên tuyết cũng không sao, tuyết tích tụ khá mềm rồi, nhưng khi có Hoắc Vấn Hy ở bên cạnh, nàng dường như kém may mắn hơn một chút, chỉ trong chốc lát toàn thân nàng đã bị tuyết quấn lấy, và nàng được những người đang đuổi theo kéo lên.

“Mọi người đều dặn em phải cẩn thận!” Hoắc Vấn Hy vỗ vỗ tuyết khắp người nàng, dọn dẹp cho nàng như một đứa trẻ, vì đeo găng tay dày nên động tác có chút vụng về, nhưng cũng rất cẩn thận tỉ mỉ. Dung Tổ Nhi nghiêng đầu, chiếc mũ len rơi xuống, vài bông tuyết lướt qua trên má Dung Tổ Nhi, có lẽ tính tình của nàng ấy yếu đuối hơn rất nhiều trong trời tuyết. Hoắc Vấn Hy không hề tức giận, ngược lại, cô có cảm giác như đang lau dọn cho người trước mặt, một con búp bê phủ đầy tuyết cao một mét bảy.

Được chạm khắc từ màu hồng và ngọc bích, như thể được tạo nên bởi tuyết, đôi mắt đen láy lấp lánh, trong đó chỉ chứa đầy hình bóng của Hoắc Vấn Hy.

Hoắc Vấn Hy không khỏi phàn nàn, lần đầu gặp nàng, nàng rụt rè nói rằng mấy công ty trước đây đều nói nàng không xinh đẹp.

Có gì mà không đẹp! Rõ ràng là……

“Ối!”

Lúc này mới nhận ra khi cô đang chìm trong suy nghĩ, Dung Tổ Nhi vốn vẫn còn ham chơi đã làm một chiếc bánh bao tuyết rồi nhét vào cổ áo Hoắc Vấn Hy như một trò đùa. Một cơn rùng mình buộc cô phải buông tay ra, Dung Tổ Nhi cười khúc khích và chạy xa vài bước đến một khoảng cách an toàn.

“Dung Tổ Nhi, em muốn chết hả?”

Sao em ấy dám! Sao em ấy dám...

Hoắc Vấn Hy vội vàng vỗ vỗ chính mình, không thèm để ý đến uy nghiêm của người quản lý, nhấc chân lao về phía nhóc con đang chơi đùa điên cuồng.

“Ở đây không ai có thể cứu được chị!” Dung Tổ Nhi mỉm cười và nhặt một nắm tuyết khác ném về hướng Hoắc Vấn Hy đang đuổi theo, Hoắc Vấn Hy phủi lớp bột tuyết mỏng và bước hai bước lớn về phía trước, bắt lấy nàng, cả hai đều không thể chiến thắng, vì một trong số họ mất trọng tâm và ngã xuống lớp tuyết dày.

Lưng của Hoắc Vấn Hy áp vào tuyết, nhưng Dung Tổ Nhi lại dựa vào ngực cô.

Chiếc mũ len vừa đội trở lại đã bị nghiêng, làn hơi thở nóng ấm hóa thành sương mù, một cái ôm tình bạn hoặc đơn giản chỉ là một trò đùa, chưa bao giờ mãn nguyện như lúc này.

Dung Tổ Nhi đã đúng, không ai ở đây có thể cứu được cô, dù là quản lý hay là giám đốc thì đó cũng chỉ là chức vụ giữa một nhóm người. Tuy nhiên, ở đây không có đám đông, chỉ có lớp tuyết dày đặc và bằng phẳng, dòng sông băng trải dài xa xăm, Hoắc Vấn Hy không mang theo mình những điều lo âu, và màn đêm nơi địa cực sẽ không quấy rầy giấc mơ được tự do của cô.

Bất kể có ảnh hưởng thế nào, cũng không cần cân nhắc nguyên nhân, Hoắc Vấn Hy chỉ muốn ôm nàng mà thôi.

Nếu bạn đến vùng cực một mình, bóng tối và sự yên tĩnh có thể hơi đáng sợ, nhưng mọi chuyện sẽ khác nếu bạn mang theo một đứa trẻ, hang tuyết làm bằng gạch băng trong suốt như pha lê và Dung Tổ Nhi thì tò mò về mọi thứ.

Thế giới được phản chiếu bởi những viên gạch băng trông khác nhau ở mọi góc độ, nên nàng nhìn tới nhìn lui nhiều lần, chăm chú đến nỗi cái trán không được mũ che va vào băng.

“Xì..” Hít một hơi khí lạnh, Dung Tổ Nhi nhắm một mắt lại, liếc nhìn Hoắc Vấn Hy, người đẹp hơn nàng rất nhiều ở bên cạnh, mím môi nghi hoặc hỏi: “Mani, ở đây thật sự có thể nhìn thấy được cực quang?”

Hoắc Vấn Hy liếc nhìn nàng, dường như nàng chưa khi nào nghi ngờ chính mình.

Có lẽ là do cô vội vàng chạy đến đây, nói muốn dẫn người đi xem tuyết nhưng lại không để ý rằng tuyết đã tan rồi?

Hoắc Vấn Hy chưa bao giờ làm chuyện ngoài ý muốn như vậy, hoặc có lẽ từ khi cô dính líu đến Dung Tổ Nhi, dường như cô không còn thông minh như trước.

Vốn là một sản phẩm được cẩn thận chạm khắc trên bàn điều hành, không biết tự khi nào đã biến thành một phần thịt trong tim.

Ở vị trí nguy hiểm nhất, cô không thể giật mạnh nó ra, trong khi vừa chạm vào đã đau đến tê tái.

“Rất lâu rồi chị mới chịu ra ngoài vui chơi với em.” Dung Tổ Nhi tiếp tục nhìn bầu trời tối đen bên ngoài, dù nàng đang được phát tiết nhưng chuyến đi đột ngột này với cô vẫn khiến nàng cảm thấy không chân thực, “Nếu không phải chị bận rộn thì chính là em bận rộn, hình như chúng ta luôn phải chú tâm vào một việc gì đó.”

Trong thực tế, không phải lúc nào cũng có rất nhiều việc phải làm, mà là luôn có vô số lời bào chữa khi không dành thời gian cho nhau.

Hoắc Vấn Hy cảm thấy mình nên bận rộn, công ty không thể vận hành nếu không có cô, cô luôn vội vã tiến về phía trước, không dừng lại ở bất kỳ ga nào, cũng không thể kiểm soát được việc liệu có ai đang đợi mình ở một trạm nào đó hay không, cô dừng bước và nhìn lại.

Hoắc Vấn Hy cũng cảm thấy mình chỉ là một bà mẹ già hay lo lắng, sự quan tâm của cô đối với những đứa trẻ này cũng không khác nhau là bao, chỉ là cô chắc chắn sẽ quan tâm nhiều hơn đến những đứa trẻ đang bối rối khi gặp vấn đề, ngoài việc sờ đầu nàng, dặn dò nàng phải nghiêm túc cố gắng, cô còn vô thức muốn ôm nàng, phái đội ngũ đáng tin cậy nhất đi theo nàng, và chính cô cũng vẫn lo lắng về nàng khi cách nhau hàng ngàn dặm tại phòng rượu ở Bắc Kinh.

“Đột nhiên điều đó đã trở thành sự thật, em không thể tin được…” Dung Tổ Nhi liên tục nói.

Hoắc Vấn Hy nhếch môi: “Có gì khó tin? Nếu muốn thì cứ đi thôi!”

“Tại sao?” Dung Tổ Nhi hỏi.

“Không phải là em muốn nhìn thấy tuyết sao?” Hoắc Vấn Hy trả lời.

Nhưng câu trả lời này không thỏa đáng, Dung Tổ Nhi nghiêng đầu tiếp tục hỏi: “Nhưng tại sao?”

Hoắc Vấn Hy im lặng.

Trên thực tế, không có quá nhiều lời để bào chữa.

Lý do là vì thành phố tấp nập xe cộ và đám đông rình mò, chuyện đó không xuất hiện trong màn đêm vĩnh cửu này, cũng nên mở lời với người mình thích.

“Có lẽ là vì chị thích em.” Khi cô nghiêm túc trả lời, giọng nói của Hoắc Vấn Hy rất nhẹ nhàng, rõ ràng là tràn đầy tự tin, nhưng khi nói ra lại mất đi sức lực.

Nhưng Dung Tổ Nhi dường như không hề ngạc nhiên: “Em biết điều đó… chị đã nói lời này suốt hơn hai mươi năm rồi.”

Khi đó, Hoắc Vấn Hy nói rằng cảm thấy mình có số phận của một vị khán giả, những đứa trẻ muốn được khen ngợi đều nhìn lên và hỏi làm sao chúng có thể nổi tiếng, người quản lý trẻ tuổi buột miệng nói mà không cần suy nghĩ: “Họ sẽ thích bạn khi bạn chân thành đối xử tốt đẹp với họ.”

Lời cô nói để dỗ dành bọn trẻ không có tác dụng vào lần thứ hai, nụ cười trên môi Dung Tổ Nhi dường như đánh cược rằng cô sẽ không dám nói gì, nhưng trong hoàn cảnh tuyệt vọng này không ai có thể cứu được cô, Hoắc Vấn Hy không còn cách nào khác ngoài việc nói thật.

“Là bởi vì chị yêu em!”

Nụ cười trên môi nàng cứng đờ, thật không ngờ cô lại thừa nhận nhanh như thế, Dung Tổ Nhi thích nhảy lên nhảy xuống giữa ranh giới tình yêu và tình thân để tìm kiếm điểm yếu của Hoắc Vấn Hy, những điều đó luôn khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy.

Nó luôn là một sự cám dỗ, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày, cô phải nói ra điều đó.

“Bắt đầu từ khi nào?” Dung Tổ Nhi nhìn khối băng bên ngoài, phía chân trời dường như có một chút ánh sáng thu hút khó bỏ qua.

“Nó bắt đầu từ khi em nói rằng lúc chị chín mươi tuổi thì vẫn là chị…”, Hoắc Vấn Hy suy nghĩ một lúc rồi nói.

“Thật sao?” Dung Tổ Nhi quay lại nhìn cô.

Hoắc Vấn Hy cẩn thận suy nghĩ: “Hoặc có lẽ là bắt đầu từ lúc em ôm cúp rồi khóc lóc hỏi ‘Quản lý của tôi đâu?’...”

Dung Tổ Nhi không nói gì, như thể đang đắm chìm vào những dòng ký ức nhuộm màu nỗi nhớ.

“Cũng có thể là bắt đầu từ lúc em nói em thuộc về chị…” Hoắc Vấn Hy cúi đầu cười, “Chị không nhớ nổi... đã hơn hai mươi năm rồi, cứ như cả một đời người vậy…”

“Đúng vậy... một đời người đã trôi qua, và em vẫn ở bên cạnh chị.” Dung Tổ Nhi đột nhiên thở dài.

“Có phải em chán chị rồi đúng không?” Không biết vì sao, Hoắc Vấn Hy đột nhiên muốn hỏi vấn đề này.

Dung Tổ Nhi mím môi, nhịn cười khi thấy cô nói về những chuyện mà vốn dĩ cô đã nghiêm túc gạt bỏ như vậy: “Thật khó chịu! Đã một đời rồi, chị mới nói yêu em!”

“Trễ lắm sao?”

“Đã quá muộn rồi!” Dung Tổ Nhi với vẻ mặt đau khổ nói: “Em đã cố gắng yêu rất nhiều người, nhưng sau này em mới phát hiện rằng thực ra có người cũng chu đáo như chị, có người lại bướng bỉnh như em, nhưng không thể cứ bắt họ sống mãi dưới cái bóng của những người mà chúng ta hằng nhung nhớ.”

“Vậy vẫn chưa quá muộn phải không?”

Đôi mắt của Hoắc Vấn Hy chân thành đến mức Dung Tổ Nhi không thể đối mặt trực tiếp với cô, cực quang được chờ đợi từ lâu cuối cùng cũng mọc lên nơi chân trời, chói lóa trên màn đêm Bắc Cực với những hình dạng kỳ dị.

“Nhìn kìa! Đó là cực quang!”

Dung Tổ Nhi la lên, chạy tới mở cửa, vừa ra khỏi hang tuyết, khuôn mặt nàng đã được tuyết lạnh chào đón, như thể nàng cần thứ mát mẻ này để bình tĩnh lại.

Trong lúc hoảng loạn, nàng không biết liệu có phải quá muộn hay không, lần duy nhất nàng cảm thấy mình vẫn còn thời gian trong đời là khi lần đầu tiên gặp Hoắc Vấn Hy, nàng theo đuổi công việc này với tâm trạng bất an, nhưng khuôn mặt lạnh lùng của người đối diện lại đột nhiên cười lên và chị ấy nói “Chị thích em” một cách rất nghiêm túc.

Bầu trời đầy màu sắc là khung cảnh nàng chưa từng thấy trước đây, con người là sinh vật nhỏ nhất trong màn đêm vĩnh cửu. Dung Tổ Nhi ngước nhìn hồi lâu, dưới chân nàng vẫn còn đạp lên lớp tuyết mềm mại, nàng muốn lang thang tiến lên mà không cần xác định vị trí.

Nàng vừa bước đi đã có người nắm lấy tay nàng.

Dung Tổ Nhi ngắm nhìn Hoắc Vấn Hy đang dẫn theo nàng, giống như cái cách mà chị đã dẫn nàng vượt qua vô số cạm bẫy và chông gai trong suốt hai mươi năm, Hoắc Vấn Hy nắm chặt tay nàng và bước về phía trước từng bước. Cô chưa bao giờ bối rối về việc mình sẽ đi đâu, nhưng lần này cô không biết và cũng không quan tâm.

Phía trên đầu là bầu trời rực rỡ, dưới nền tuyết có hai bộ dấu chân lưu lại cạnh nhau.

-

“Mani, chúng ta có thể đi chơi bao lâu?”

“Một ngày.”

“Chỉ một ngày thôi hả?”

“Em còn muốn nó trong bao lâu?”

Thực ra, ai mà không biết rằng có những lời chỉ có thể nói với cực quang phương Bắc, nên Dung Tổ Nhi đã mạnh dạn nói như vậy, muốn nói rằng em yêu chị dưới ánh mặt trời không bao giờ tắt.

Có muộn hay không cũng không quan trọng, khi quay trở lại với thế giới bận rộn và đối mặt với những ánh mắt tò mò, Hoắc Vấn Hy sẽ thêm vô số điều kiện để hạn chế “tình yêu” trước ống kính lẫn ánh đèn sân khấu, cô lại sẽ bình tĩnh và chỉ đạo công tác như thường.

Dung Tổ Nhi đá quả cầu tuyết hơi ngưng tụ dưới chân, nhìn lên bầu trời không hề có chút ánh sáng nào, đột nhiên hỏi: “Khi chị nói về một ngày, ý em là… kim giờ chạy tíc tắc trên đồng hồ, hay là mặt trời mọc nơi phương Đông?”

Hoắc Vấn Hy nhìn nàng một lúc lâu, mới quay đầu sang chỗ khác, nhỏ giọng nói: “Đương nhiên là mặt trời rồi.”

Dung Tổ Nhi có hơi sửng sốt rồi mỉm cười đầy ẩn ý.

“Chị thực sự không quan tâm đến họ à?”

“Nếu em có thể thuộc về chị, thì tại sao chị lại không thể thuộc về em?”

Hoắc Vấn Hy không biết những đêm đông trong tháng ở vùng cực có thể bày tỏ tình yêu của mình một cách trọn vẹn hay không, huống chi là mấy tháng nữa họ sẽ phải đối mặt với nhau như thế nào, nhưng cô biết rằng ở một nơi mà mặt trời không thể chiếu sáng, nhìn đến tương lai, có thể nó cũng giống như quá khứ ở kiếp trước của cô.

Những lời mà cô chưa bao giờ có cơ hội nói ra, đôi bàn tay mà cô luôn nắm chặt dù ở bất cứ đâu.

Thế giới càng trống rỗng, càng khó nhớ mình đến từ đâu và sẽ đi về đâu, hơi ấm duy nhất đến từ đôi tay, điều duy nhất Hoắc Vấn Hy có thể chắc chắn là cô vẫn đang nắm tay nàng.

Những bông tuyết rơi trên lông mi nàng và tan đi khi chạm vào đầu ngón tay, Dung Tổ Nhi ngước mắt lên nhìn Hoắc Vấn Hy, bằng đôi mắt mà nàng đã cẩn thận bảo vệ hơn hai mươi năm, may mắn thay, chúng vẫn trong trẻo và sáng ngời như lần đầu họ gặp nhau.

“Chị vẫn còn kịp, chị vẫn có thể tiếp tục mở lời với em!”

Dung Tổ Nhi đã trả lời cô một cách chân thành, trên thực tế, sự khác biệt giữa một đời và một ngày là gì? Tình yêu là thứ gì đó chôn sâu trong trái tim, đôi khi nó vượt khỏi tầm kiểm soát nhưng vẫn được nắm chặt trong tay dù có nói ra hay không. Cuộc đời rồi cũng sẽ có lúc kết thúc, dù có yêu nhiều bao nhiêu đi chăng nữa cũng sẽ không bao giờ ở bên nhau mãi mãi, nhưng có lẽ chúng ta lại thật may mắn khi đã nắm tay nhau thật chặt bên ngoài ánh đèn neon và bên dưới ánh bình minh.

“Dù em có muốn hay không, thì chị vẫn luôn là của em từ khi còn trẻ.”

Đừng nghĩ tới ánh mặt trời vào ngày mai,
Nhân gian này giống như một chú chuồn chuồn,
Duy chỉ có cực quang phương Bắc là không bao giờ thay đổi.

-

kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top