Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1.2

Tác giả: Nam Lăng Bất Biệt

Cô cố nén nghi hoặc, tiếp tục lật trang tiếp theo,trang cuối cùng của album, là hai ảnh chụp tập thể lớp tốt nghiệp. Cao tam nhị ban, cao tam tam ban.

Cao tam nhị ban là lớp của Trình Sở, cô nhanh chóng mà tìm thấy vị trí của mình trong ảnh, đứng ở hàng cuối cùng, là một cô gái nở một nụ cười nhạt.

Nhưng đến lúc xem tấm ảnh lúc cao tam tam ban lại không có hình bóng của cô ?

Trình Sở đem hai tấm ảnh tốt nghiệp ra so với nhau, rồi nhìn đến đằng sau ảnh.

Tấm ảnh có hình cô trong đấy đằng sau có ghi dòng chữ "Chúc mừng tốt nghiệp"

Mà tấm ảnh không có cô kia, lại dùng bút máy mực đen mà ghi, trịnh trọng đến lạ mà viết một hàng chữ.

"Bức ảnh đầu tiên cùng nàng chụp chung hình tốt nghiệp"

Chẳng lẽ lúc tốt nghiệp Trương Tam ban có mặt hắn?

Trong lòng Trình Sở lúc này sớm đã nổi lên sóng to gió lớn, tay cầm ảnh chụp đều có chút run rẩy, nàng tỉ mỉ nhìn ở trên ảnh chụp tìm kiếm bóng dáng của Cố Miểu, lại phát hiện rằng không có bóng dáng của hắn .

Như thế nào sẽ như vậy?

Lúc này đây, nàng từ hàng đầu tiền, từng bước từng bước hướng lên trên xem, rốt cuộc ở hàng cuối cùng mà tìm bóng dáng của Cố Miểu.

Hắn lúc đấy và hiện tại không thể so sánh với nhau, trong ảnh chụp, hắn mang một cái mắt kính nặng nề, tóc dài che qua trán, khóe miệng nở một nụ cười miễn cưỡng, cả người tản ra khí chất tối tăm nặng nề.

Trình Sở nhớ rõ ở nhất trung Hải Thị có một quy củ,vào lúc thi cử, lớp trọng điểm cùng lớp bình thường đều phải tuân theo nguyên tắc đó, chỉ cần ở lớp trọng điểm thi kém, sẽ bị lưu đày đến lớp bình thường, mà ở lớp bình thường thi được điểm tốt, thì sẽ có cơ hội đi vào lớp trọng điểm .

Cô đã từng bị bệnh trong lúc thi cử, thế nên không đạt được thành tích tốt mà bị lưu đày đến tam ban, nhưng lúc sau khảo thí phát huy không tồi, cho nên lại thuận lợi trở lại lớp cũ.

Nhưng ở tam ban học tập được nữa học kỳ, cô không chú ý rằng có Cố Miểu người này trong lớp, hoặc là càng chuẩn xác mà nói, là căn bản không biết có người này.

Có lẽ chính là khi đó, hắn liền đối cô......

Trình Sở chỉ cảm thấy trong mắt chua xót, cô ngơ ngác mà nhìn ảnh tốt nghiệp sau khi đã hiểu ra, chỉ cảm thấy chính mình trong lòng giống bị vô số cây kim đâm đến âm ỉ.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân nhè nhẹ, Tống tẩu thử gõ gõ cửa: "Thái thái, là ngài ở bên trong sao?"

Trình Sở che giấu mà lau vài cái lên đôi mắt, nói: "Là ta."

"Ai, thái thái, ngài đã mấy ngày không ngủ, như thế nào lại vậy đi xuống đây, nếu như là tiên sinh biết được, sẽ rất đau lòng."

Nhắc tới Cố Miểu, Trình Sở chỉ cảm thấy trong lòng mình đau nhức chính là càng thấy khó chịu, nước mắt ở đáy mắt dù đã cố kìm nắn nhưng vẫn rơi xuống, nàng dùng mu bàn tay lau lau nước mắt, mở miệng nói: "Tống tẩu người đi trước ngủ đi, ta thu thập lại một số đồ vật, một hồi liền ngủ."

Tống tẩu cũng không biết nên nói lời nào nữa , thở dài, trở về phòng.

Trong phòng khôi phục lại sự yên tĩnh, Trình Sở đem album mà ôm vào trong ngực, chống tay lên sàn nhà, nỗ lực mà đứng lên.

Nhưng vừa mới đứng dậy, trái tim nàng liền đập một trận liên hồi như nhảy disco trong đấy, trước mắt một mảnh đen tối, sức lực toàn thân phảng phất như nháy mắt bị rút đi, giây tiếp theo, liền "Phanh" đến một tiếng ngã trên mặt đất.

Thế giới phảng phất rơi vào một mảnh tối tắm vô tận.

"Đại tiểu thư, đại tiểu thư, mau tỉnh lại, đi học đã muộn giờ rồi."

Trình Sở bất mãn mà hừ hừ vài tiếng, miễn cưỡng mà mở mắt ra.

Một người phụ nữ trung niên đang đứng ở mép giường, trong mắt chứa sự quan tâm mà nhìn cô.

" Dì Triệu?" Đây không phải là bảo mẫu đã chăm sóc cô khi còn cao trung sao?

"Ai, ta bữa sáng đều làm xong hết rồi, tiểu thư nhanh xuống ăn đi." Triệu dì thấy nàng tỉnh, yên tâm mà ra cửa.

Trình Sở đánh giá căn phòng, tường giấy màu lam, chiếc giường công chúa màu trắng, trên cửa sổ còn treo lên một chiếc chuông gió thủy tinh, ánh mặt trời ấm áp mà tươi đẹp chiếu lên thủy tinh, chiết xạ ra ánh sáng chói mắt.

Đây là cô ở thời điểm cao trung,để cho tiện ba ba đã mua cho cô một căn phòng này ở cạnh trường học .

Nàng không phải là té xỉu ở trong phòng Cố Miểu sao? Như thế nào sẽ xuất hiện ở chỗ này?

Trình Sở xuống giường, đi vào phòng vệ sinh, trong gương một cô gái với làn da trắng nõn, đầu tóc đen nhánh rối tung nhu thuận mà tung trên vai, trên dôi mắt đào hoa hơi hơi lóe lên tia sáng, ánh mắt lưu chuyển, linh động mà nhìn xung quanh .

Đây chính xác là thời kì nàng còn cao trung.

Trình Sở ngơ ngác mà nhìn chính mình trong gương, hiện lên là một khuôn mặt non nớt hiện non nớt, cô mạnh tay nhéo cánh tay mình.

"Tê."

Trên cánh tay truyền đến sự đau đớn rõ ràng, cô theo bản năng mà nhíu nhíu mày, nhưng trong lòng vui sướng giống như có ngọn lửa đang thiêu đốt bên trong vậy, đem cõi lòng tuyệt vọng sớm đã lạnh băng của cô mà sưởi ấm.

Trời cao cho cô cơ hội để làm lại, lúc này đây, nàng sẽ chặt chẽ bắt lấy.

Tác giả có lời muốn nói: Ta nắm tiểu nói lắp đã trở lại ~ mọi người xem xem ta a!

Tuyên truyền từng cái ta tiếp theo bổn văn, cầu dự thu a

Nhặt được vai ác notebook

Văn án: Ngây thơ đại lão * tươi đẹp thiếu nữ

Trình ngàn thu được bổn kỳ quái notebook.

Đêm khuya thời gian, notebook luôn là trống rỗng xuất hiện xa lạ bút tích.

Kia chữ viết thanh tuyển lưu loát, giữa những hàng chữ lại tràn đầy chán đời khí.

*

Mỗi người đều cho rằng hạ nhiên thiên phàm quá tẫn, du hí nhân gian, chơi đủ rồi thu tâm, mới cưới so với hắn tiểu mười tuổi Trình gia đại tiểu thư

Nhưng không ai biết, cái kia mùa hè ban đêm, ở trên xe một xúc tức ly hôn, là hạ nhiên nụ hôn đầu tiên

Mà trình ngàn, là hắn đặt ở đầu quả tim, âm thầm khao khát mười năm nữ hài

Đọc chỉ nam: Tiểu ngọt văn, song mối tình đầu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top