Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 2

Tác giả: Nam Lăng Bất Biệt

Bữa sáng của dì Triệu làm dù trước đây hay sau này đều đều ngon như vậy

Ăn xong bữa sáng, Trình Sở đeo cặp sách lên ra khỏi nhà.

Lúc còn học ở nhất trung Hải Thị cô toàn được được hạng nhất, sở dĩ có thể thi được như này hoặc là thành tích phá lệ tốt, hoặc là có được một ít nổi bật sở trường đặc biệt.

Mà Trình Sở vừa lúc đều thuộc cả hai dạng.

Cô từ lúc 4 tuổi liền bắt đầu luyện dương cầm, do có thiên phú cộng thêm sự nổ lực của mình, cơ hồ là mỗi giáo viên dạy dương cầm đều đánh giá rất cao cô.

Mà từ nhỏ đến lớn, từ lúc còn trẻ con, đến lúc tuổi niên thiếu, cô cơ hồ mỗi mốc tuổi đều dành được giải thưởng.

Ông trời đối với cô có lẽ khoan dung.

Gia cảnh ưu việt, tướng mạo xuất chúng, thành tích nổi bật, cô từ nhỏ liền đều có điểm xuất phát hơn người.

Thẳng đến cao tam năm ấy, anh cô là phi công, lúc đang lái máy bay thì xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, trên máy bay lúc ấy không một ai qua khỏi, cha mẹ lo lắng sẽ không có người nối nghiệp gia tộc, thế nên liền yêu cầu cô từ bỏ âm nhạc, ngược lại chuyển qua học về kinh tế.

Trình Sở nhìn cha mẹ chỉ qua một đêm mà tóc đã trở nên bạc thân thể thì càng ngày càng gầy ốm , chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Cô cảm thấy mình ngay lúc đưa ra lựa chọn ấy tựa như là một người đã mất đi linh hồn, giống một con rối gỗ mặc cho người khác cầm dây di chuyển, theo ý cha mẹ mà cô nguyện đọc sách, tốt nghiệp, kết hôn, kế thừa gia nghiệp theo một lộ trình đã được định sẵn.

Cuối cùng lại vì một lý do hết sức hoang đường mà cô chết đi.

Cô cảm thấy chính mình có vô số tiếc nuối, anh trai qua đời, chưa hoàn thành ước mơ của mình, còn có ——

Cố Miểu chết.

Trình Sở cảm thấy kiếp trước mình sống không có lỗi với ai, chỉ duy nhất có lời xin lỗi muốn gửi đến một người, đó là Cố Miễu người đã vì cứu cô mà đã hi sinh đi chính mạng sống của mình .

Cho nên lúc này đây được ông trời cho cơ hội quay lại một lần nữa, vô luận như thế nào cô cũng muốn đền bù thật tốt cho hắn.

Hải Thị tháng 11 còn chưa có bắt đầu mùa đông, bầu không khí không rét cũng không lạnh, gió vào buổi sáng sớm mang theo hơi ấm áp.

Trình Sở chậm rì rì mà đi ở trên đường, đắm chìm mình trong ánh mặt trời ấm áp, chỉ cảm thấy tâm hồn nặng trĩu của cô đều bị ánh mặt trời này làm ấm lên.

Căn phòng cô đang ở là sau lúc thi đậu nhất trung , vì để tiện cho việc đi lại mà ba cô liền mua nó, cách trường học chỉ có năm phút ngắn ngủn.

Xuyên qua con đường, liền thấy hàng chữ khải tự "Nhất trung Hải Thị".

Trình Sở bước chân nhẹ nhàng đi vào vườn trường, trong lòng cô lúc này đây đều đối với lần trọng sinh này sinh ra tâm trạng vui sướng cùng chờ mong.

Theo ký ức, cô dọc theo thang lầu đi lên lầu 3, vào phòng học.

Nhị ban là lớp trọng điểm, trong lớp đa số đều là những người có thành tích hơn người,còn hơn hai mươi phút nữa mới vào lớp, nhưng hơn phân nửa lớp đều cơ hồ ngồi đầy.

Trình Sở là từ cửa sau đi vào, cô bước chân thực nhẹ, nhưng cuối cùng vẫn bị một bạn cùng lớp phát hiện ra.

Người nọ quay đầu lại nhìn, thấy là Trình Sở, ánh mắt lóe lóe, có chút không xác định hỏi: "Trình Sở, cậu có phải là quên mất cái gì không?"

"A?" Trình Sở có chút nghi hoặc mà chớp chớp mắt, không rõ nguyên do mà nhìn hắn.

Trình Sở có một đôi mắt đào hoa rung động lòng người, Đôi mắt to tròn, như là nước trong dòng suối nhỏ.

Bị cặp mắt to tròn nhìn thẳng, Dư Ngôn mặt không tự chủ được mà nóng lên, hắn không được tự nhiên mà gãi gãi đầu, nhỏ giọng nói: "Tam ban, ở dưới lầu a."

Trong phòng học tĩnh lặng phảng phất tiếng hít thở đều rõ ràng liền có thể nghe, cho nên cho dù Dư Ngôn đã hạ nhỏ giọng để nói chuyện, vẫn bị những người xung quanh nghe thấy.

Qúa vui sướng vì được trọng sinh trở lại, như là được ông trời cho không cô một cái bánh có nhân vậy , cô một đường chỉ lo cao hứng, không hề có chú ý, hiện giờ chính mình do bị bệnh lúc thi nên kết quả không tốt, mà bị "Lưu đày" tới tam ban.

Trước kia có lẽ Trình Sở sẽ bởi vì bị chuyển đến lớp bình thường mà tâm trạng trở nên uể oải, nhưng hiện tại cô chỉ nghĩ đến là, đi đến tam ban liền có thể kéo gần khoảng cách với Cố Miểu thêm một chút.

Cô hướng tới Dư Ngôn cười cười, không hề có xấu hổ hoặc là không vui, ngữ khí nhẹ nhàng: "À, tớ quên mất."

"Không sao, không sao." Dư Ngôn gãi gãi đầu, ánh mắt hắn đuổi theo bóng dáng cua Trình Sở, thẳng đến kia thân ảnh biến mất ở hành lang, mới thu hồi lại ánh mắt.

Cầu thang có chút nhiều người, Trình Sở dựa theo góc tường, đi bước một mà đi xuống lầu.

Tới cửa tam ban, cô dừng lại rồi mới có chút chậm rãi bước chân vào.

Ánh mặt trời ấm áp chiều xuống trên hàng hiên, Trình Sở đứng ở một mảnh ánh mặt trời, theo cửa sổ hướng trong phòng.

Trong phòng học chỉ có vài người ngồi chụm năm chụm bảy lại với nhau, Trình Sở cảm giác tâm chính mình như là bị băng sương bao vây, nhìn hơi ấm gần trong gang tấc kia, đã khát vọng tới gần, lại sợ hãi bị hơi ấm ấy đem chính mình bị bỏng rát.

Đôi tay cô nắm chặt vạt áo, môi gắt gao cắn lại, sau một lát, chung quy vẫn là không chịu nỗi khát vọng trong lòng mà bắt đầu tìm kiếm bóng hình của hắn.

Tầm mắt xuyên qua bàn đầu, bàn hai, cuối cùng ngừng ở bàn cuối cùng.

Trong nháy mắt, Trình Sở kích động mà chóp mũi đau xót, trong lòng run rẩy đến mức đau đớn, đáy mắt dần dần hiện lên chút nóng.

Tầm mắt có chút mơ hồ, cô che giấu mà lau lau mắt, không chớp mắt nhìn chằm chằm hắn.

Trong phòng học được bao phủ bởi ánh vàng rực rỡ của ánh mặt trời, hắn lại ngồi ở bàn cuối cùng ở trong góc, đấy là góc âm u nhất ở trong lớp.

Bốn phía bạn cùng lớp chụm lại tốp năm tốp ba ngồi ở cùng nhau, ríu rít thảo luận với nhau. Mà hắn một mình ngồi ở đấy cúi đầu, nhìn chằm chằm sách giáo khoa trên bàn, một chút lại mà giơ tay đẩy đẩy chiếc kính đen trên chiếc mũi cao kia lại.

Bỗng nhiên, hắn khép lại sách giáo khoa, cầm lấy ly nước đứng dậy.

Sáng sớm gió nhẹ nhàng thổi bay bay mái tóc dài của Trình Sở, trong chớp nhoáng, cô đột nhiên không kịp phòng bị mà đụng phải ánh mắt của Cố Miểu.

Rốt cuộc cũng nhìn đến cặp mắt u ám lại thâm thúy kia, giống như đang mênh mang chìm trong đêm tối trong đôi mắt đó.

Cô bỗng nhiên nghĩ đến cái đêm mưa kia, bị giam cầm tỏng không gian nhỏ bé của chiếc xe, bọn họ cảm giác được hô hấp của cả hai, mà Cố Miểu cũng là dùng đôi mắt như vậy nhìn cô.

Lòng Trình Sở nhịn không được mà rung động, cô ngơ ngác mà nhìn hắn, lời nói trong lòng nghẹn ở cổ họng, một câu cũng nói không nên lời.

Cố Miểu trong nháy mắt có chút hoảng hốt, nhưng thực mau, hắn liền rũ xuống mắt, nhanh chân bước đi ngang qua cô.

Trình Sở trong lòng dâng lên chút mất mát . Nhưng cô nhanh chóng suy nghĩ lại, đây là lần đầu tiên cô tới tam ban, Cố Miểu khẳng định còn không quen biết cô, vậy nên phản ứng như vậy cũng là bình thường.

Nhưng cô không biết chính là, tại chổ máy lọc nước mà Cố Miểu đang đứng, tay đang cầm ly nhẹ nhàng run lên, dưới chân như là có lửa mà hoảng loạn.

Rồi tới máy lọc nước, hắn cứng tay vặn vòi nước, nắp ly cũng chưa mở ra liền đem ly nước hướng tới dưới vòi nước, nước sôi theo ly chảy xuống, hắn bị nước chảy xuống làm bỏng chân mày cũng nhảy dựng lên.

"Tê." Cố Miểu chịu đựng cơn đau đóng vòi nước lại, đi đến bên cạnh bồn rửa tay bên canh mở nước lạnh, nước lạnh theo vòi nước chảy xuống tay mới đem cơn đau tiêu giảm một chút .

Chính trực sớm đọc đêm trước, khu dạy học đã có nhiều người , Trình Sở đang do dự đi hay không đi vào lớp, xa xa liền nhìn thấy chủ nhiệm của lớp tam ban hướng về phía cô mà đi tới.

"Trình Sở, không phải hôm nay em phải đi đến văn phòng tìm cô trước hay sao, như thế nào lại chờ ở của lớp ."

Trình Sở có chút xấu hổ: "Thực xin lỗi cô, Lâm lão sư, em quên mất."

Lâm Nguyệt tuy là chủ nhiệm của lớp tam ban, nhưng chỉ là nhất thời xin đến để chỉ dạy quá trình học tập của Trình Sở, cho nên đối cô rất quen thuộc.

Lâm Nguyệt luôn luôn thích những người học sinh như vậy, cho nên cũng không so đo, chỉ là vỗ vỗ vai cô nói: "Không có việc gì, em đi vào trước đi, ngồi vào bên tay trái bạn thứ hai bên kia chổ đấy không có ai ngồi."

Có người bị điều đến tam ban, cho nên tam ban cũng có người chuyển lên nhị ban. Cho nên bàn thứ hai kia cũng là thuộc về một bạn học có thành tích tốt .

Nhưng Trình Sở ở trong lòng có một tính toán nhỏ, cô đánh giá liếc mắt quang một lượt tất cả chổ ngồi ở trong lớp, có chút thật cẩn thận mà nói: "Lão sư, ta có thể ngồi bàn thứ hai từ dưới đếm lên được không, ngồi ở bàn hai em sợ những bạn ngồi sau không nhìn thấy."

Trình Sở dáng người cao gầy, cao 1m72 , được coi như là một nữ sinh có chiều có vượt trội.

"Được, vậy em đổi xuống bàn đó đi." Lâm Nguyệt căn bản không biết trong lòng Trình Sở đang tính toán đều gì, sảng khoái mà đáp ứng .

Trình Sở trong lòng đang nở hoa, bàn ở vị trí thứ hai đếm ngược kia căn bản không có bạn học nào ngồi, vừa lúc Cố Miểu ngồi ở phía trước cô, như vậy về sau cơ hội để tiếp cận hắn càng nhiều hơn.

Cô lặng lẽ đi vào từ cửa sau, rõ ràng đã bước chân đi rất nhẹ nhàng, nhưng trong nháy mắt, toàn bộ tầm mắt của cả lớp đều tập trung ở trên người cô.

Trong thoáng chút toàn bộ lớp học đang ần ĩ kia lại trở lên im lặng, chỉ còn lại tiếng sột sột soạt soạt.

"Ngọa tào, lần này điều tới lớp của chúng ta lại chính là Trình Sở sao?"

"Là cậu ấy là cậu ấy a, vừa nãy đã đứng ở lớp cửa rất lâu, tôi còn tưởng rằng là mình nhìn lầm rồi."

"Nữ thần a, ba mẹ ơi, con thực sự thật hạnh phúc ."

"Cậu ấy ngồi chỗ nào a, hẳn là chổ cũ của La Diệp đi."

"Tôi cũng muốn nữ thần Trình Sở ngồi cùng bàn ."

Trước mắt bao nhiêu người, Trình Sở từ tổ thứ nhất đi tới, thẳng tắp mà đi về phía cuối cùng, cuối cùng dừng lại góc đầu ở phòng học buông cặp sách xuống.

Bạn ngồi cùng bàn mới là một nữ sinh có đôi mắt to tròn, giờ phút này mở to đôi mắt như chứa ập nước kia, thẳng thăng mà nhìn vào cô.

"Chào." Trình Sở nghiêng đầu đối nàng cười cười.

Bạn cùng bàn mới nhếnh miệng cười hề hề nhìn cô nói : "Chào, mình tên là La Thiến Thiến."

Tim cô như nhảy lên vài cái, cô quay đầu, liền thấy được Cố Miểu đang cuối đầu học bài.

Cửa sổ của lớp học mở ra, gió lạnh bên ngoài ùa vào, đem tóc của hắn thổi bay vài sợi .

Trên mũi của hắn đeo một chiếc kính đen, đem làn da vốn đã trắng của hắn càng thêm tái nhợt.

Trình Sở cảm giác cơ thể của mình bởi vì khẩn trương mà rung lên , cô hít sâu hai cái, nổ lực kiềm nén lại lộ ra vẻ bình tĩnh mà nói: "Chào cậu."

Nghe được âm thanh dễ nghe của cô, Cố Miểu vốn đã cứng đờ từ lâu nay lại càng giống như tảng đá hơn, hắn nắm chặt lấy bút viết ở trong tay, vì dùng quá sức mà các ngón tay đã trở nên trắng bệt.

Ngoài cửa sổ chiếu tới vài ánh mặt trời, Cố Miểu hơi hơi giương mắt, liền nhìn thấy một nữ sinh đang nhìn hắn cười khanh khách .

Dưới ánh mặt trời làn da của nữ sinh ấy trở nên trắng hơn như đang tỏa sáng vậy , đôi mắt đào hoa lóe sáng trở nên thật rực rỡ lung linh, hai lúm đồng bên má phảng phất đem lại một hương thơm ngọt ngào.

Cố Miểu cảm thấy tim của chính dường như đã đập nhanh hơn mất lần, đầu ngón tay lúc nãy vừa bị bỏng cũng trở nên nóng lên , lúc nãy cũng không có cảm gì đặc biệt mà ngay lúc này đây đã cảm giác ấy đã bị phóng đại lên vô số lần .

Hắn chỉ cảm thấy trái tim của mình đều bị hòa tan bởi nụ cười kia.

Trình Sở chỉ cảm thấy cơ mặt của mình bởi vì cười nãy giờ mà đã trở nên cứng đơ rồi, nhưng thái độ của thiến niên trước mắt này vẫn như cũ, hai đôi mắt là một mãnh lạnh lẽo như là lạc trong đêm đông giá rét.

Cô có chút nhụt chí rũ vai xuống.

Cố Miểu vốn chính là một người lãnh đạm, đối với một người được xem là xa lạ như cô, nếu xét về độ tình cảm thì có thể tha thứ được.

Chủ nhiệm đi vào lớp, các bạn học trong lớp đều ngồi nghiêm chỉnh trở lại, Ngô Thiến Thiến có lòng tốt vỗ vỗ vai cô,ý bảo cô nhanh nhanh ngồi xuống.

Trình Sở gục mắt xuống , đang chuẩn bị quay đầu lại, liền nghe được âm thanh có chút trầm thấp của Cố Miểu .

"Chào cậu."

Không biết vì cái gì, lúc hắn nói chuyện có vài âm dừng lại, như là đang nói từng âm từng âm một.

Chỉ có ngắn ngủn hai chữ cũng đã khiến cho Trình Sở vui vẻ hai tiết.

Tác giả có lời muốn nói: Cố Miểu: Thấy, nhìn thấy cô ấy, liền khẩn trương, may mắn không có nói lắp ( mặt đỏ )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top