Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 107. Bất ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng là Thiên Túc và Linh Vương ở dòng hỗn loạn này.

-------------

Kiếm ảnh kim sắc thật lớn nhạt dần, chấn động ong ong cùng tiếng kiếm vang cũng dần lắng xuống.

Truy vấn đến hồi kết thúc.

Toàn bộ linh thức tiêu tan thành bụi hợp lại thành một bóng người bên dưới kim sắc nhàn nhạt chói rọi, mờ ảo lại mơ hồ.

Đúng là Hoa Tín.

Suốt hai mươi lăm năm, hắn vẫn luôn sống dựa vào thể xác của Phong Tiết Lễ, khoác lên mình bộ dáng của Phong Tiết Lễ, cho dù lấy linh thức hóa hình người tại dòng hỗn loạn này, cũng vẫn là Phong Tiết Lễ.

Mãi đến lúc này hắn mới hiện ra hình dạng vốn có.

Ô Hành Tuyết nhìn người đã từng là Tiên thủ Linh Đài, chợt có chút phức tạp không kể xiết.

Giữa hắn và Tiêu Phục Huyên cùng với vị Tiên thủ này đúng là không thể xưng một tiếng "tiên hữu", chút ít hiểu biết trong quá khứ cũng đều đến từ Vân Hãi.

Không ngờ mấy trăm năm sau, tại giờ khắc này họ lại có liên quan hoặc rõ ràng hoặc mờ ám.

Khi Hoa Tín cuối cùng cũng lấy hình dáng của mình mà xuất hiện, Ô Hành Tuyết chợt cảm thấy phía sau cách đó không xa có âm thanh cực nhỏ. Nghe như tiếng cát đá lăn xuống.

Là gió hay là có người?

Hắn đang muốn đi xem, tàn ảnh của Hoa Tín bỗng mơ mơ hồ hồ mà mở miệng: "Có người từng tán gẫu cùng ta, hắn thường tò mò không biết vì sao vào giờ khắc cuối cùng của tà ma Thiên Túc lại hạ một lần truy vấn..."

Ô Hành Tuyết ngẩn ra, quay đầu lại.

"Là hy vọng tà ma hoàn toàn tỉnh ngộ sao?" – Cho dù đã lúc này, giọng nói của Hoa Tín vẫn bình tĩnh như thường: "Hắn nói hắn đã từng gặp tà ma từ khi còn là phàm nhân, hắn không cảm thấy những tà ma kia đến lúc sắp chết sẽ vì một hồi truy vấn mà cảm thấy bản thân đã sai rồi."

Ô Hành Tuyết nhìn về phía Tiêu Phục Huyên, chỉ thấy bàn tay nắm lấy chuôi kiếm của hắn cứng đờ, ngẩng mặt lên.

"Thế gian này không có ai bởi vì trừng phạt mà cảm thấy bản thân đã sai rồi, cho dù nhận sai cũng chỉ là không muốn bị trừng phạt thôi. Ta từng cho là như thế, hiện giờ vẫn không hề thay đổi." – Hư ảnh của Hoa Tín khẽ hạ mắt, nói là dò hỏi, không bằng nói là trong dò hỏi còn có cả hồi tưởng chuyện cũ.

Hắn chậm rãi nói: "Thật ra ta chưa từng tò mò, nhưng năm đó không thể nói rõ cho hắn nguyên do, vì vậy vẫn còn nhớ chút ít. Hiện giờ... ta cũng chịu một hồi truy vấn, chỉ muốn thay hắn hỏi ra một đáp án."

Cho dù đã không còn ai chờ đợi đáp án này nữa.

"Vì sao lại truy vấn, thật sự bởi vì khiến cho tà ma ở thời khắc sắp chết hối hận không thôi?" – Hoa Tín nói.

Tiêu Phục Huyên chống chuôi kiếm, nâng mắt nhìn hắn.

Một lát sau lại lạnh lùng mở miệng: "Ai quan tâm tà ma hối hận hay không?"

Hoa Tín lộ vẻ ngạc nhiên.

"Hối hận đều là giả, 'sợ hãi' mới là thật." – Tiêu Phục Huyên nhàn nhạt nói: "Sợ hãi là đủ rồi."

Trong số hàng ngàn hàng vạn tà ma hắn giáng phạt chém giết thật sự hối hận đã ít càng thêm ít. Nhưng như vậy thì sao? Ai sẽ để ý điểm hối hận này của tà ma.

Người bọn chúng làm hại đã chết từ lâu, cho dù hối hận ai có thể nhìn thấy.

Ngoại trừ Tiêu Phục Huyên, còn có ai nhìn thấy.

Cho nên hắn căn bản không thèm để ý chuyện này, cái hắn muốn chính là khiến những tà ma kia khiếp sợ.

Dưới truy vấn, đủ loại hình ảnh có dài có ngắn suốt cả đời luôn có thể khiến những tên tà ma kia sợ hãi cái chết. Bọn chúng nhìn lại từng con đường bản thân đã bước đi từ đầu đến cuối, không cam lòng, chật vật vùng vẫy.

Nhưng bọn chúng lại biết bản thân không thể trốn thoát, vì thế mà sợ hãi, kinh hoàng, điên cuồng và tuyệt vọng.

Những phàm nhân bị chúng làm hại từng trải qua cái gì trước khi chết, tất cả tà ma đều phải trải qua cái đó.

"Hối hận" chỉ là thứ nhỏ bé không đáng kể cũng không ai để ý trong đó mà thôi.

Tiêu Phục Huyên chưa bao giờ để ý tà ma có thật sự hối hận hay không, điều hắn muốn chỉ là "trả về cho đối phương1".

1Raw: 于彼身, có thể xuất phát từ tuyệt kỹ của Cô Tô Mộ Dung Phục trong Thiên Long Bát Bộ 以彼之道,施彼身. Ý nghĩa tựa như câu "Gậy ông đập lưng ông"

Đây chính là công bằng mà hắn vẫn luôn mong muốn.

"Ngươi là tiên mà cả đời này ta nhìn thấy không giống tiên nhất." – Hoa Tín nói.

Ngay cả an ủi vong linh phàm nhân cũng dùng cách thức mang theo sát khí giết chóc như vậy. Hoàn toàn không nhìn ra chút thương xót ôn hòa mà tiên nhân thường có.

Trước nay đều là một phần duy nhất bên trong chúng tiên.

"Khó trách." – Hoa Tín dời tầm mắt, nói: "Khó trách chỉ có hai người các ngươi là Thiên Đạo Linh Đài không sử dụng được –––– "

"Sai rồi." – Tiêu Phục Huyên nói.

Hoa Tín nói: "Có gì sai?"

Tiêu Phục Huyên nói: "Không phải chỉ có hai."

Hoa Tín: "Còn có ai?"

"Trước giờ không ít."

Tiêu Phục Huyên: "Trong túi gấm của ta có một vị, ta thay hắn liệm thể xác thi cốt."

"Là ai?"

"Y Ngô Sinh, hậu nhân Hoa gia ngươi."

E là ngay cả Thiên Đạo Linh Đài cũng không đoán được, khi cơ hội "làm lại từ đầu", "khởi tử hồi sinh" ở ngay trước mắt, vậy mà trên đời này thật sự có người chắp tay xin miễn, phất áo rời đi.

Người như vậy có lẽ không nhiều lắm, nhưng từ trước đến nay không phải ba chữ "chỉ có hai" là có thể tóm lược được.

Hoa Tín im lặng không nói gì.

Đã rất lâu rồi hắn không để tâm đến Hoa gia, gia tộc rất có danh vọng kia về sau lại từng có hậu bối "sáng trong như trăng"? Những hậu bối đó hiện giờ thế nào?

Những lời đồn nhân gian như gió thổi bên tai, hắn lại chưa từng để tâm, mà chỉ lún sâu vào vũng bùn, chưa từng quay đầu lại.

Cho dù đã đến giờ khắc này, Hoa Tín cũng vẫn như thế.

Thân ảnh của hắn càng lúc càng mờ nhạt, linh thức cũng càng mỏng manh, nhưng hắn trước nay chưa bao giờ sợ hãi, không cam lòng, oán hận và vùng vẫy như những tà ma khác.

Mãi đến tận cùng, Hoa Tín nhìn về phía Ô Hành Tuyết, giọng nói mơ hồ đến gần như không nghe rõ.

Hắn nói: "Ta còn có một việc cuối cùng... muốn hỏi Linh Vương."

Ô Hành Tuyết không đoán được hắn đột ngột muốn hỏi mình, bất ngờ mà nói: "Chuyện gì?"

Lúc này nhìn thoáng qua vẻ mặt của Hoa Tín không giống trước đó, dường như vẫn bình tĩnh không gợn sóng, rồi lại lộ ra chút căng thẳng vi diệu. Như thể tất cả trước đó chỉ là làm nền, đây mới là chuyện hắn thật sự muốn hỏi.

Lại như thể làm vậy không hợp với tính cách của hắn, vốn không muốn hỏi, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được.

Hoa Tín nhìn chằm chằm Ô Hành Tuyết, gằn từng chữ: "Năm đó Vân Hãi xuống nhân gian, vốn không nên nhớ rõ tất cả chuyện xảy ra ở Tiên Đô. Nhưng năm đó ta mang kiếm chạy đến Đại Bi cốc nhìn thấy hắn, hắn lại nhớ rõ tất cả."

Ô Hành Tuyết khẽ nhíu mày, nhận ra ý tứ của hắn.

Quả nhiên, lập tức thấy Hoa Tín nhìn Mộng Linh bên hông Ô Hành Tuyết một cái, trầm giọng nói: "Thần tiên bị đánh rơi xuống nhân gian, quên mất chuyện lúc trước, việc này e là có một phần sức của Linh Vương. Nếu Linh Vương ra tay, vậy không thể dùng cách thức đơn giản là giải quyết được. Hắn không phải là người đầu tiên, cũng không phải người cuối cùng. Trước hắn, sau hắn, theo ta biết chưa từng có ai sau khi trở thành phàm nhân lại bất chợt nhớ đến tất cả chuyện ở Tiên Đô..."

"Chỉ có Vân Hãi là ngoại lệ." – Hoa Tín ngừng một lát, hỏi Ô Hành Tuyết: "Linh Vương có từng làm gì hay chưa?"

Ô Hành Tuyết lập tức nói: "Chưa từng."

Hoa Tín trầm mặc, thoạt nhìn không tin tưởng hắn lắm.

Ô Hành Tuyết: "Quan hệ cá nhân của ta và Vân Hãi không cạn, năm đó ta đích thân đưa hắn xuống nhân gian, tự tay lắc chuông. So với ai khác, ta càng hy vọng hắn quên hết tất cả mọi chuyện, không cần phải nhớ gì cả."

Hoa Tín: "Nếu Linh Vương tự tay lắc chuông, muốn khôi phục ký ức có bao nhiêu khó khăn, không cần ta lắm lời, có lẽ bản thân Linh Vương có thể hiểu rõ nhất."

Giữa mày Ô Hành Tuyết càng nhíu chặt.

Hoa Tín lại nói: "Điều mà bản thân Linh Vương cũng chưa thể làm được ngay tức khắc, sao Vân Hãi có thể làm được?"

Lúc trước ở Đại Bi cốc, sau khi một kiếm cố định Vân Hãi, hắn vẫn thường nhớ lại ánh mắt Vân Hãi nhìn hắn, cũng thường nhớ lại lời Vân Hãi nói. Ánh mắt và lời nói kia, rõ ràng nhớ rõ tất cả mọi chuyện ở Tiên Đô.

Đã từng có lúc không biết phải trách ai khác, Hoa Tín đã đổ lỗi cho Ô Hành Tuyết.

Hắn thầm nghĩ, ký ức bị Mộng Linh hủy bỏ sao có thể dễ dàng khôi phục? Nhìn Ô Hành Tuyết trở thành ma đầu như hiện giờ là biết, muốn khôi phục ký ức đến tột cùng có bao nhiêu khó khăn.

Ngay cả Ô Hành Tuyết cũng khó khăn như thế, huống hồ là người khác?

Nếu Vân Hãi không có Mộng Linh giúp đỡ, làm sao chợt nhớ ra tất cả mọi chuyện?!

Mà với tính tình của Vân Hãi, nhớ đến tất cả mọi chuyện quá khứ ở Tiên Đô là chuyện đau khổ cỡ nào. Mấy chục năm đó làm sao Vân Hãi vượt qua được?

Hoa Tín căn bản không dám đoán.

Có đôi khi hắn sẽ nghĩ, nếu Vân Hãi không nhớ rõ chuyện quá khứ. Không nhớ rõ thuở thiếu niên ở nơi sơn dã được ai cứu, không nhớ rõ từng tu tập thuật pháp ở Hoa gia, không nhớ rõ phi thăng từng đến Tiên Đô, không nhớ rõ tất cả sự việc xảy ra ở Tiên Đô, thì sẽ như thế nào?

Sẽ còn xảy ra nhưng chuyện sau đó hay không?

Sẽ còn một kiếm ở Đại Bi cốc kia không?

Hẳn là sẽ không.

Mỗi khi nghĩ như vậy, Hoa Tín sẽ càng lún sâu vào vũng bùn hơn, càng không thể quay đầu lại được nữa.

Suốt mấy trăm năm, Hoa Tín chưa từng nhắc đến, đương nhiên cũng chưa bao giờ biểu lộ ra bên ngoài chút nào. Mãi đến giờ khắc này, linh thức hắn sắp tan đi, rốt cuộc mang theo oán khí hỏi ra.

Hắn muốn có một đáp án, nếu không, sẽ không thể nhắm mắt.

Hắn nhìn Ô Hành Tuyết nói: "Ngoại trừ ngươi, ta không thể nghĩ ra còn có ai có thể cố ý vô tình giải ký ức bị phong ấn của Vân Hãi."

Hoa Tín ngừng một chút, trầm giọng nói: "Chỉ có ngươi."

Ô Hành Tuyết thoáng im lặng.

Không phải là hắn bị hỏi đến mức á khẩu không trả lời được, mà là lời này của Hoa Tín thật sự có vài phần hợp lý ––––

Hắn tự tay lắc Mộng Linh cho Vân Hãi, đối phương không có khả năng khôi phục trong một đêm như lúc ban đầu, trừ khi trong lúc vô tình nghe thấy tiếng chuông giải.

Nếu thật sự như vậy, đúng là không có ai khác có thể làm được.

Tiêu Phục Huyên ở bên cạnh, gương mặt lạnh lùng, đang muốn mở miệng, thình lình nghe thấy một giọng nói nhẹ như gió thoảng vang lên: "Cũng không phải chỉ có một người, còn ta nữa đâu."

Giọng nói kia rõ ràng không khác biệt Ô Hành Tuyết, nhưng lại đến từ phía sau!

Ô Hành Tuyết sửng sốt, nhìn Tiêu Phục Huyên chốc lát. Ngay cả tàn ảnh của Hoa Tín cũng ngẩn ngơ, lập tức ngước mắt.

Họ theo tiếng nói nhìn đến ––––

Hai bóng người một trước một sau lướt gió mà đến, đáp xuống gần đó. Giày bó chạm đất nhẹ như điểm nước, cát đá cũng không tạo tiếng động, nhưng lại có uy áp vạn trượng quét ngang tới, rung chuyển toàn bộ nền đất vách đá trong động.

Thanh kiếm chữ "Miễn" dưới tay Tiêu Phục Huyên dường như có cảm ứng mà nhẹ vang một tiếng, ánh sáng nhạt lan ra.

Ô Hành Tuyết lập tức nhìn đến thanh kiếm.

Lại nghe thấy Tiêu Phục Huyên khẽ nói: "Không có gì."

Ngón tay thon dài của hắn vừa động, gõ gõ lên chuôi kiếm, tiếng kiếm nhẹ vang lên chợt im bặt, kiếm linh nháy mắt thuận theo mà yên tĩnh.

Lúc này hắn mới lạnh nhạt ngước mắt nhìn người đi đến.

Trong đó có một người mặc hắc y tơ vàng, vóc người cực cao, gương mặt lạnh lùng, bên gáy có kim ấn chữ "Miễn" lờ mờ sáng lên rồi lại ẩn ẩn tối đi, ngay cả cơn gió thổi qua bên cạnh cũng mang theo kiếm ý lạnh lẽo.

Người còn lại mặc bạch y mang ủng bạc, buộc phát quan bạch ngọc, mang một tấm mặt nạ khắc chỉ bạc, tay cầm một thanh linh kiếm cũng được khắc chỉ bạc. Vỏ kiếm khẽ gõ vào y phục vang leng keng.

Không phải ai khác, đúng là Thiên Túc và Linh Vương ở dòng hỗn loạn này.

Mà câu "Không phải chỉ có một mình hắn, còn ta nữa đâu" kia là từ miệng Linh Vương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top