Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 110. Bắt đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tất cả bắt đầu từ đó.

-------------

"Nhưng mà Tiêu Phục Huyên, làm sao ngươi để bản thể ở lại dòng hỗn loạn được?" – Ô Hành Tuyết giữ tay Tiêu Phục Huyên lại: "Không phải trên dòng hỗn loạn vốn phải có một Thiên Túc sao?"

"Ngươi trên dòng hỗn loạn đâu?" – Ô Hành Tuyết nhìn đôi mắt Tiêu Phục Huyên, giọng nói có chút nghẹn ứ.

Tiêu Phục Huyên không trả lời ngay.

Hắn chỉ nhìn đôi mắt Ô Hành Tuyết, lại vươn tay chạm vào khóe môi Ô Hành Tuyết, cúi đầu nhẹ nhàng hôn xuống từng chút.

Hắn trời sinh đã lạnh lùng, nhưng hơi thở lại ấm nóng, lúc hôn môi hoặc thì thầm đều sẽ rơi xuống giữa môi Ô Hành Tuyết.

Hắn hôn một lúc, lại khẽ nói: "Không còn nữa."

–––––––

Trận hỗn chiến Tiên Đô hai mươi lăm năm trước, ban đầu thật ra họ không rơi vào thế hạ phong.

Tất cả biến chuyển đều xuất hiện ở trận hỗn chiến cuối cùng, lúc họ muốn tiến công hủy diệt Thiên Đạo Linh Đài, Tiêu Phục Huyên phát hiện ra một điểm kỳ quái.

Khi hắn phát hiện Thiên Đạo Linh Đài bị thương, trạng thái của Ô Hành Tuyết cũng trở nên cực kỳ kém. Rõ ràng Thiên Đạo sắp sụp đổ, nhưng Ô Hành Tuyết lại bất chợt máu tươi chảy dài.

Tiêu Phục Huyên cũng không biết nguồn gốc Thiên Đạo Linh Đài từ nơi nào, đương nhiên cũng không biết Thiên Đạo và Ô Hành Tuyết cùng nguồn cùng gốc. Nhưng một khắc cuối cùng của trận hỗn chiến kia, hắn đã nhận ra loại liên hệ này.

Chỉ cần có mối liên hệ này, hắn sẽ không thể nào xuống tay không chút kiêng kỵ được.

Ngay lúc đó công kích trì hoãn tạo thành một khoảng trống, Thiên Đạo Linh Đài mượn cơ hội chuyển hướng đến dòng hỗn loạn. Tất cả tin đồn thế gian thường truyền tai nhau về sau, gần như đều phát sinh từ khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này –––––

Khi Thiên Đạo chuyển hướng đến dòng hỗn loạn kia, trong lúc nhất thời Tiên Đô hiện thế và dòng hỗn loạn từng trùng lặp. Thiên Đạo rời đi cùng lúc đó hủy bỏ Tiên Đô hiện thế.

Ngay lúc đó, chúng tiên thuộc Tiên Đô hiện thế toàn bộ tạ thế. Tiên Đô của hiện thế ngự trị bên trên chín tầng mây sụp đổ từ đây, những vách đá nứt vỡ và uy áp vô biên ập thẳng xuống nhân gian.

Chút biến hóa đó làm cho ác cảm của Tiêu Phục Huyên đối với Thiên Đạo Linh Đài dâng lên đỉnh điểm –––– bởi vì từ "cái nhìn" của nó, tất cả mọi thứ nói bỏ là bỏ, cho dù là chúng tiên Tiên Đô hay là thế nhân sống sờ sờ.

Nó nói ảo ảnh là thật thì sẽ là thật. Nó nói người sống là giả thì sẽ là giả. Đó không phải là công bằng của chúng sinh thế gian, đó chỉ là "công bằng" mà nó muốn.

Mà nó lại vô hình vô dạng, ô nhục chỉ rơi trên mình những người có cảm có tình.

Bởi vì đủ loại như thế, ở trong mắt những người đời không biết rõ tình hình lại thành "Ma đầu tấn công Tiên Đô, giết Linh Đài thập nhị tiên, dẫn đến Tiên Đô sụp đổ gần như không còn."

Ngày thường Tiêu Phục Huyên trấn áp Tiên Đô, cho nên lúc bị Thiên Đạo hủy bỏ, vòng xoáy sát khí kia lại tác loạn, hắn cũng vì vậy mà bị thương nặng.

Nhưng Ô Hành Tuyết bị thương còn nghiêm trọng hơn. Bởi vì lúc Thiên Đạo Linh Đài chuyển hướng đến dòng hỗn loạn, nó đưa hết tất cả thương tích bản thân nhận lấy chuyển lên người Ô Hành Tuyết cùng nguồn cùng gốc.

Tiêu Phục Huyên vĩnh viễn nhớ rõ cảnh tượng đó ––––

Bởi vì Thiên Đạo rời đi, hiện thế và dòng hỗn loạn trùng lặp.

Một bên là hiện thế sụp đổ, núi đá sườn dốc bao bọc trong biển lửa đổ ập xuống núi Thái Nhân ở nhân gian.

Tiên Đô ở dòng hỗn loạn bên kia sắp biến mất trong nháy mắt. Mà người hắn yêu thương y phục thấm đầy máu, lảo đảo sắp ngã, tựa như mây khói sắp tan đi.

Hắn không thể trơ mắt nhìn dòng hỗn loạn bị giấu đi, không còn bóng dáng. Cũng không thể nhìn Ô Hành Tuyết chịu đựng nỗi đau linh thần tiêu tan, đau đớn chia năm xẻ bảy.

Vì thế một khắc kia, chín tầng mây trên đỉnh núi Thái Nhân chợt xuất hiện Bổn Mệnh Vương Liên của Thiên Túc thượng tiên. Quang ảnh kim sắc che phủ khắp đất trời, gần như xuyên thấu mây mù dày đặc, rọi xuống từng ngọn núi nhân gian.

Người đời đều nói, Thiên Túc thượng tiên có hai đại mệnh chiêu. Một chiêu câu vong hồn, một chiêu vạn vật sinh. Cái trước khiến người chết, cái sau gọi người sống. Nghe đồn hai mươi lăm năm trước chiếu khắp Tiên Đô chính là cái trước, để trấn áp ma đầu.

Nhưng bọn họ sai rồi.

Ngày đó Tiêu Phục Huyên cùng hạ hai chiêu.

Kim sắc vương liên chiếu rọi khắp đất trời, chiêu vạn vật sinh kia bao bọc lấy Ô Hành Tuyết đang ngã xuống, còn chiêu câu vong hồn kia rơi xuống Tiên Đô trên dòng hỗn loạn sắp bị giấu đi kia, dừng ngay trên người Thiên Túc ở dòng hỗn loạn.

Trong thời khắc nghìn cân treo sợi tóc hắn dùng hết sức giết chết bản thân ở dòng hỗn loạn, lấy thân xác bản thể thay thế.

Còn linh phách tách từ thể xác của hắn ngưng tụ thành hư ảnh ôm lấy Ô Hành Tuyết ngũ quan suy yếu cả người đều là máu, hôn xuống đuôi mắt đối phương, nói: "Chờ một chút thôi, Ô Hành Tuyết."

Chỉ chờ một chút thôi.

Lần này không được sẽ có lần sau, sẽ có kết thúc.

Ta đi cùng ngươi.

Hắn biết Thiên Đạo Linh Đài chỉ chuyển đến dòng hỗn loạn chứ không biến mất hoàn toàn. Mà một khắc kia, cho dù là hắn hay là Ô Hành Tuyết đều cần một nơi yên tĩnh tu dưỡng điều tức.

Nơi đó không được khiến Thiên Đạo nghi ngờ, cũng không thể để tà ma khác to gan đến gần.

Nơi như vậy trên thế gian chỉ có một ––– nơi hắn cai quản.

Nơi đó tiên ma không đến, còn có thân xác con rối hắn từng để lại dưới đáy vực trấn thủ động tiên.

Vì thế ngày hôm đó, khi kim ảnh của vương liên chiếu rọi nhân gian, Tiêu Phục Huyên lấy linh phách bao bọc Ô Hành Tuyết xuyên thẳng qua biển Vô Đoan rơi xuống Thương Lang Bắc vực.

Tà ma thế gian chỉ cần vào Thương Lang Bắc vực sẽ có thiên tỏa trên người, ngày đêm tra khảo.

Nhưng trên người Ô Hành Tuyết thật ra không phải nó.

Sợi khóa nhỏ trên người hắn chưa bao giờ tra khảo, cũng chưa bao giờ gây ra đau đớn cho hắn. Bởi lúc thiên tỏa chân chính đóng lên người hắn đã bị người khác cưỡng ép chặn lại thay đổi.

Thứ khóa trên người hắn thoạt nhìn không khác gì thiên tỏa, nhưng thật ra là để ổn định mệnh môn yếu huyệt, để phòng ngừa linh phách tiêu tan vỡ nát.

Hiệu quả hệt như đinh tang trên vành tai Thiên Túc.

Nhưng lúc đó linh phách Tiêu Phục Huyên tách khỏi thân xác bản thể, lại không có đinh tang bảo vệ. Linh phách của hắn vốn đã vỡ, tụ hình chạy đến Thương Lang Bắc vực đã như nỏ mạnh hết đà.

Sau khi chặn thiên tỏa lại, đã hoàn toàn tan biến ngay lập tức.

Hắn tan vào sương mù vấn vít lạnh lẽo quanh năm ở Thương Lang Bắc vực, rơi vào giấc ngủ lặng im suốt hai mươi lăm năm, không tồn tại, cũng không chết đi, tựa như cuộc đời hắn lúc ban đầu.

Cho nên hắn không thể nhìn thấy sau khi linh phách của hắn tan đi, người bị "vây khóa" thật ra đã từng mở mắt một lần.

––––––

Ô Hành Tuyết từng vùng vẫy mở mắt tỉnh dậy từ trạng thái ngũ cảm suy yếu, nhưng đập vào mắt hắn là sương mù mênh mông lạnh lẽo. Mà cảnh tượng cuối cùng trong ký ức của hắn là lúc Thiên Túc hạ mệnh chiêu kim ảnh vương liên... và linh phách của Tiêu Phục Huyên tan biến như mây khói.

Không ai có thể tưởng tượng được cảm giác của Ô Hành Tuyết trong khoảnh khắc kia, chỉ có dốc đá xanh xám ở Thương Lang Bắc vực nhớ rõ –––––

Thương Lang Bắc vực trên dưới ba mươi ba tầng động tiên, mỗi một tấc trên vách đá đều bị linh huyết tìm người của hắn thử qua.

Sau đó rất nhiều người không biết rằng, nếu bùa tìm người được tẩm thêm linh huyết có thể tìm chính xác hơn một chút. Khi đó Ô Hành Tuyết không có lấy một tấm bùa, mà tay hắn cũng không còn sức để vẽ.

Hắn trực tiếp lấy linh huyết tìm người.

Mỗi một giọt tản ra ngoài đều viết tên "Tiêu Phục Huyên", nhưng vẫn luôn không tìm thấy bóng dáng mang theo ấn ký chữ "Miễn" cầm trường kiếm trong tay.

Linh huyết tích bốn vạn ba ngàn giọt, theo biển Vô Đoan xen lẫn gió tuyết đi qua khắp nơi ở nhân gian.

Trong gió hắn nghe thấy người đời nói "Thiên Túc thượng tiên đã tạ thế cùng Tiên Đô." Hệt như linh phách tiêu tan trong trí nhớ của hắn.

Một khắc kia, Ô Hành Tuyết ngồi xếp bằng ở vực sâu mệnh huyệt toàn thân chấn động, máu đều trào ra.

Tựa như người sống sờ sờ bị moi lấy trái tim.

Một chút sức lực cuối cùng níu giữ trở lại cũng cạn kiệt.

Trước mắt hắn ngày càng tối đen, âm thanh xung quanh cũng ngày càng nhẹ đi, tất cả xung quanh đều giống như cách một tầng mây mù. Có thể hắn lại giống như năm đó, rơi vào trạng thái tĩnh tọa dài lâu.

Nhưng lúc này hắn lại phá lệ chống cự lại bóng tối vô biên không tiếng động này.

Hắn không muốn nghe thấy cái câu "Thiên Túc thượng tiên đã tạ thế cùng Tiên Đô" kia, hắn muốn gặp Tiêu Phục Huyên.

Vì thế hắn động ngón tay, trong bóng tối lần mò bên hông một lúc, nắm lấy Mộng Linh bạch ngọc.

Khi đó Ô Hành Tuyết đã không còn nhìn thấy, cho nên hắn không phát hiện Mộng Linh bạch ngọc kia bởi vì xuất hiện cùng lúc với một cái khác trên thế gian, đã bị vết rạn chi chít che kín, nếu tạo mộng sẽ có tình huống dị thường.

Lúc hắn nắm chặt Mộng Linh, nhớ đến Thước Đô đã từng cười nói với Tiêu Phục Huyên, đó là nơi mà họ đều muốn nhìn thấy một lần ––––

Nơi đó không có Tiên Đô cũng không có động quỷ.

Thế gian ngập tràn pháo hoa, đường phố rộng lớn, ngựa xe cùng người tản bộ tấp nập nhộn nhịp.

Không có miễn cưỡng cân bằng thiện ác, chỉ có sinh lão bệnh tử bình thường nhất, tự do bởi mình không bởi trời.

Hắn muốn cùng Tiêu Phục Huyên sóng vai bước đi trên phố xá, dưới ánh nắng ấm áp chiếu rọi, nghe tiếng chim hót thật dài lâu...

Đó là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất trong đời hắn muốn lười biếng trốn vào trong giấc mộng.

Đáng tiếc vào thời khắc cuối cùng Mộng Linh lại vỡ nát, tan thành bột mịn trong tay hắn, rơi xuống mặt hồ đầy băng trôi ở Thương Lang Bắc vực.

Vì thế, một lần lười biếng duy nhất này lại hóa thành giấc mộng không trọn vẹn.

Trong giấc mộng kia có tất cả những gì từng được miêu tả, chỉ duy nhất không có Tiêu Phục Huyên.

Cho nên ngay cả trong giấc mộng được tạo ra, ngay cả khi không biết đã thiếu mất điều gì, hắn vẫn ngày đêm không được yên giấc.

Cứ như thế suốt hai mươi lăm năm, mãi đến khi Thương Lang Bắc vực sắp sụp đổ, hắn mới tỉnh táo mở mắt từ giấc mộng sai lầm.

Thế là, tất cả bắt đầu từ đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top