Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 116. Thiên chiếu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên dưới hai tia kiếm khí đối địch là hai luồng uy áp va chạm.

----------------

Năm đó, lúc trưởng lão ở Đệ tử đường Phong gia giảng bài đã từng nói, hận ý của con người vào lúc sắp chết sẽ sâu nhất.

"Bất kể người tốt hay người xấu, bất kể là thiện hay là ác, bất kể vô tội bị hãm hại hay là trừng phạt thích đáng, chỉ cần có một chút không cam lòng đều sẽ oán hận kẻ giết người kia."

"Loại oán hận sâu sắc đó sẽ quấn lấy đôi tay kẻ giết người, quấn lấy chuôi kiếm của hắn, quấn lấy linh phách, ngày ngày hỏi tội." – Trưởng lão đã nói như vậy.

Lúc đó trong lòng Phong Phi Thị có quỷ cũng cảm thấy hổ thẹn, cho nên hỏi trưởng lão: "Nhưng sẽ có cách loại bỏ phải không?"

Trưởng lão nhìn về phía hắn.

Phong Phi Thị sợ khiến người khác nhìn ra sơ hở, lại nói thêm một cấu: "Dù sao trên kiếm của đệ tử tiên môn chúng ta cũng thường xuyên dính máu."

Kết quả trưởng lão còn chưa đáp, A Yến đã phản bác: "Chúng ta giết tà ma, không phải người sống."

Nàng mở miệng, Phong Phi Thị lập tức ngừng tranh cãi, chỉ nhẹ nhàng thêm một câu: "Không thể nói quá toàn vẹn như vậy, lỡ như gặp một vài tình huống khó cả đôi đường, không thể không làm vậy."

Lần này trưởng lão mở miệng: "Vậy thì nhận lấy."

Phong Phi Thị nghe đến sững sờ.

Trưởng lão nói: "Nếu thật sự gặp phải tình thế khó cả đôi đường, không thể không làm, những người nguyện ý trở thành 'ác nhân', phần lớn đều có can đảm hơn người, trong lòng cũng đã có chuẩn bị."

"Có điều ––––– " – Trưởng lão nói: "Một khi oán hận kia quấn thân, đúng là không có cách nào loại bỏ. Điểm này, ngay cả người đã phi thăng thành tiên cũng phải nhận lấy. Ngươi nhìn chúng tiên trên chín tầng mây kia, có vị nào ban phước lành mà lại không hề dính máu."

"Oán hận của người sắp chết là thứ mà ngay cả thần tiên cũng phải sợ hãi..."

Hiện giờ, Phong Phi Thị thật sự gặp phải hoàn cảnh "không thể không làm". Chỉ tiếc hắn không phải là người can đảm hơn người mà là người sắp chết kia.

Điều duy nhất hắn có thể làm trong một khắc cuối cùng có lẽ chính là không oán hận.

Khi Phong Phi Thị nghe thấy câu "Đừng hận hắn", muốn nói "Ta nào có tư cách", nhưng đã không thể thốt thành lời. Mệnh môn bị đánh, linh phách bị diệt, cuộc đời này đã chấm dứt, sẽ không còn cơ hội mở miệng ra nói nữa.

Đôi mắt phản chiếu bóng người kia nhanh chóng u ám, tựa như ngọn nến đã cháy hết. Thể xác trống rỗng giống như muội muội hắn trước đó, cùng rơi xuống mặt đất.

Thế nên cảnh tượng cuối cùng trên cuộc đời này hắn có thể nhìn thấy chính là bầu trời Mộng Đô.

Nơi đó lẽ ra sẽ có một vầng trăng sáng, tựa như vầng trăng mà hắn đã từng ngắm cùng A Yến vào thuở thiếu niên hơn trăm năm trước.

Nhưng tà khí vẫn chưa tan che khuất cả bầu trời, nhân gian không thể nhìn thấy ánh trăng. Cho nên ngoại trừ bầu trời xám xịt ra thì không thể nhìn thấy gì khác.

...

「Còn có kiếp sau không, A Yến?

Hy vọng ngươi sẽ có.

Hy vọng một ngày nào đó mở mắt ra lần nữa, nhân gian sẽ không còn những thứ muội căm ghét nữa, muội ngẩng đầu là có thể nhìn thấy vầng trăng Mộng Đô thành.」

Khối thể xác rơi trên mặt đất, dấy lên khói bụi, cây "cầu" bắc ngang từ hiện thế và dòng hỗn loạn cũng tan vỡ triệt để.

–––––––

Phía trên Mộng Đô thành, tà khí đen kịt phủ kín bầu trời đang đối đầu với kiếm khí của Tiêu Phục Huyên trong chớp mắt đột ngột đọng lại, như thể bất động.

Vô số tiếng rít gào của tà ma vang lên ––––––

Đệ tử tiên môn mang theo thương tích, không thể chịu nổi xung kích từ loại rít gào này, ngay tức khắc dựng kiếm cắm thẳng xuống mặt đất để chống đỡ thân thể. Nhưng nhiều người vẫn rên rỉ, máu từ bên môi tràn ra.

Ngay sau đó, toàn bộ hắc khí tà ma ồ ạt tan biến.

Mà ở nơi xa hơn, vốn dĩ đang cuồn cuộn kéo đến không ngừng cũng đột ngột nhanh chóng kéo đi.

Chúng đệ tử ngơ ngẩn đứng đó.

Không biết là ai hoảng hốt la lên một tiếng "Gia chủ", mới khiến họ hoàn hồn trở lại.

"Gia chủ!"

"Trưởng, trưởng lão?"

"Gia chủ ––––– "

Họ nhìn hai người ngã trên mặt đất, bất chấp tất cả những gì mắt đã thấy tai đã nghe lúc trước, cũng bất chấp "tà thuật đoạt xá" và những tà thuật khác khiến lòng người sợ hãi kia mà chen chúc nhào tới.

Ngược lại có vài người nhỏ giọng nói chuyện, nhìn tà ma đột ngột ngã xuống mà thì thầm: "Cho nên những lời chặt đứt ngọn nguồn kia không phải hù người mà là sự thật?"

"Xem ra đúng là như thế."

"Nhưng những lời này đều là của ma đầu kia đó! Nếu lời này là thật, vậy... nên xem ma đầu kia là cái gì? Hắn đang cứu người sao?"

"Hắn..."

Chúng đệ tử xoay người nhìn xung quanh, lại phát hiện dù là ma đầu hay thượng tiên đều đã lặng yên không thấy tung tích.

–––––––

Ô Hành Tuyết và Tiêu Phục Huyên đang ẩn thân đứng trên mái hiên của một tòa lầu các cao cao ở Mộng Đô thành. Từ nơi này không chỉ có thể nhìn thấy nơi vừa giao chiến mà còn có thể quan sát toàn bộ Mộng Đô thành.

Tuy rằng cây "cầu" đã bị chặt đứt, tà ma không còn vì ảnh hưởng của Thiên Đạo Linh Đài mà quần tụ tàn sát bừa bãi nữa, nhưng những gì đã xảy ra thì đã xảy ra, đã chết cũng đã chết rồi.

Trên những ngõ hẻm Mộng Đô thành đã từng phồn hoa giờ chỉ còn lại hoang vắng, cánh cửa để mở khẽ đong đưa trong gió, phát ra từng tiếng "kẽo kẹt".

Âm thanh kia liên tục không ngừng, bao phủ toàn bộ Mộng Đô.

Bên cạnh những khoảng sân và những cánh cửa rộng mở luôn có túi da người bị tà ma ăn rỗng. Đó đều là những con người từng cười đùa tràn đầy sức sống, hiện giờ lại trở thành một "mảnh lộn xộn" trải khắp thành.

Còn những người được bảo vệ sống sót cũng cuộn trong góc tường, trống rỗng và lo sợ mà run rẩy.

Không chỉ bên trong thành ở Mộng Đô mới trở thành cảnh tượng thế này.

Từ nơi này họ còn có thể nhìn thấy vùng núi hoang dã, miếu thờ, thậm chí là nơi xa hơn. Phóng tầm mắt đến nơi nào đều là khói mù và khổ sở. Cũng có thể đoán được dưới chân núi Bất Động, lối vào Đại Bi cốc, bên bờ biển Vô Đoan... đều có dấu vết tà ma càn quét.

Đây chính là khốn đốn mà nhân gian bị ảnh hưởng.

Đôi mắt Ô Hành Tuyết lặng lẽ lướt qua tất cả.

Hắn đã từng làm bạn với ngày đêm náo nhiệt phồn hoa nhất, từng nghe vô số ước nguyện về sinh lão bệnh tử buồn vui tan hợp, cũng bởi vì bảo hộ thuần túy nhất không cần báo đáp mà hóa thân thành người.

Nhân gian lần đầu tiên hắn nhìn thấy không phải thế này, càng không nên trở thành thế này.

Hắn chỉ vào tòa thành ngập tràn đau khổ và hỗn loạn, nhẹ nhàng hỏi Tiêu Phục Huyên: "Làm thế nào để nó trở lại?"

"Tiên hay ma giết người trên tay đều sẽ dính đầy oán hận, quấn lấy cả đời không thể loại bỏ, nó dựa vào cái gì có thể được miễn?"

Tiêu Phục Huyên nói: "Ta dẫn ngươi qua đó."

Ô Hành Tuyết quay đầu sang, nhìn thấy đôi mắt Tiêu Phục Huyên như vì sao trong đêm đông lạnh lẽo, nói: "Đến dòng hỗn loạn, tìm nó đánh1 trở về."

1Raw Thảo: đánh giết, trừng phạt kẻ có tội.

–––––––

Trên dòng hỗn loạn.

Khi cây "cầu" được tạo thành từ Phong Cư Yến và Phong Phi Thị tan vỡ, toàn bộ Tiên Đô lại xuất hiện một biến cố –––––

Hương khói cúng bái từ hiện thế cuồn cuộn không ngừng dâng đến nơi này bất chợt ngừng lại, thế là mây mù bên dưới hàng trăm cây cầu ngọc ở Tiên Đô cũng không còn cường thịnh nữa, vòng xoáy sát khí được Nam Song Hạ trấn áp cũng bắt đầu rục rịch.

Lúc đó Linh Vương vẫn còn đứng bên cây cầu ngọc trước Tọa Xuân Phong, mặt nạ chỉ bạc vẫn còn trên mặt, trong tay cầm trường kiếm từng chút mà gõ nhẹ vào bên chân dài thẳng tắp.

Không ai nhìn ra được hắn đang suy nghĩ điều gì.

Khi vòng xoáy sát khí di chuyển, toàn bộ Tiên Đô đều chấn động. Phương Trữ hoàn toàn không kịp chuẩn bị, lảo đảo đỡ lấy cây cầu ngọc ổn định thân mình, nghi ngờ không rõ mà hỏi: "Chuyện gì đang xảy ra?"

Linh Vương không mở miệng.

Ngược lại hai tiểu đồng tử kia trả lời hắn: "Nhất định là Nam Song Hạ của Thiên Túc đại nhân xảy ra dị động."

Có một khắc, Phương Trữ thấy động tác gõ kiếm của Linh Vương chợt ngừng lại, thân thể hướng về một nơi nào đó. Phản ứng kia tựa như một loại bản năng bẩm sinh.

Nhưng lại không nhấc chân mà chỉ đứng yên, một lát sau xoay người trở về.

Tiểu đồng tử ôm phất trần, lảnh lót hỏi: "Đại nhân không đến Nam Song Hạ xem một chút sao?"

Lúc này Linh Vương mới mở miệng, giọng nói giống hệt Ô Hành Tuyết, nói: "Không, Thiên Túc đại nhân sẽ có cách."

Phương Trữ ở một bên quan sát, cảm thấy có chút kỳ quặc khó hiểu, lại có chút khó chịu.

Như thể vị Linh Vương mà hắn mở mắt ra đã nhìn thấy này chỉ là một cái bóng. Nhìn càng lâu càng cảm thấy trên người vị Linh Vương này có hơi thở dày đặc của thành chủ, nhưng rồi lại lộ ra một chút khác biệt.

Tựa như có hai loại mâu thuẫn đang đối chọi nhau trong khối thể xác này, chi phối hành động và phản ứng của Linh Vương, cho nên vị Linh Vương này thường xuyên rơi vào trạng thái thất thần.

Lúc Phương Trữ đang thắc mắc, bên cạnh Linh Vương chợt xuất hiện một vầng sáng lơ lửng.

Phương Trữ sửng sốt nhìn Linh Vương lưu loát nâng tay, hai ngón tay kẹp lại, vũng vàng giữ vầng sáng kia giữa hai ngón.

Đến lúc này Phương Trữ mới thấy rõ, vầng sáng kia hóa thành một tấm bùa truyền tin. Tấm bùa truyền tin kia hoàn toàn khác biệt với bùa truyền tin thường thấy, bên trên thấp thoáng một ấn ký chữ "Chiêu" màu vàng nhạt.

"Đây là cái gì?" – Phương Trữ kinh ngạc mà hỏi.

Tiểu đồng tử khẽ nói với hắn: "Đây là đại nhân nhà ta lại nhận được thiên chiếu."

Phương Trữ kinh ngạc.

Thật ra hắn cũng không biết đến cùng Linh Vương nhận được thiên chiếu là cái gì. Nhưng giống như cảm giác được điều gì đó, mí mắt đột nhiên giật nảy, cảm giác bất an.

"Thiên chiếu..." – Phương Trữ lẩm bẩm một câu: "Lúc này thiên chiếu lại tới? Muốn đại nhân làm gì?"

Lời nói của hắn mơ hồ không ai nghe rõ.

Hơn nữa, lần này tiểu đồng tử mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng, không trả lời nữa.

Ngược lại là Linh Vương, hai ngón tay sau khi lướt xem bùa truyền tin lại di chuyển, lá bùa nổi lên một đốm lửa, đốt sạch giữa hai ngón tay hắn.

Ngay sau đó, hắn quay đầu nhìn Phương Trữ, tay còn lại nhẹ xoay thanh trường kiếm chỉ bạc một vòng, "bộp" một tiếng dừng lại.

Giọng nói ẩn bên trong mặt nạ, nghiêng đầu hỏi Phương Trữ: "Ngươi từ nơi khác đến, bây giờ muốn trở về không?"

Phương Trữ: "Ta..."

Không chờ Phương Trữ nói hết, hắn lại nói: "Nên trở về đi. Ta đang muốn đi một chuyến, đúng lúc đưa ngươi đi."

Vừa dứt lời, trong nháy mắt Linh Vương đã thoáng xuất hiện trước mặt Phương Trữ.

Phương Trữ kinh hoàng giật nảy, theo bản năng muốn tránh đi, lại cảm thấy một bàn tay vô hình đang nắm chặt lấy y phục của mình.

Ngay sau đó, trời đất quay cuồng –––––

Bị lôi ra khỏi Tiên Đô.

Lúc chưa chạm đến mây mù, còn có thể loáng thoáng nghe thấy giọng nói của tiểu đồng tử: "Đại nhân phải đi làm việc sao? Có cần nói một tiếng với Thiên Túc đại nhân không?"

Đôi mắt của Phương Trữ vốn không thể mở ra, hắn đã sắp bị gió xé thành mảnh vụn. Chỉ nghe thấy giọng nói của Linh Vương vang lên bên tai, nhàn nhạt trả lời tiểu đồng tử một câu: "Không cần."

Hắn vừa nhận được thiên chiếu mới, phải đi xử lý một "dòng hỗn loạn" từ nhiều năm trước chưa xử lý xong. Trước kia, mỗi khi hắn đến nhân gian làm việc đều sẽ báo một tiếng cho Thiên Túc.

Nhưng lần này không có.

Như thể có thứ gì đó trong bóng tối thúc giục hắn phải nhanh chóng chặt đứt "dòng hỗn loạn" kia, càng nhanh càng tốt. Hắn có thể lờ mờ cảm giác được sự gấp gáp của Thiên Đạo, bởi vì lần này thậm chí thiên chiếu còn trực tiếp chỉ rõ hắn nên đi như thế nào.

Đã đến mức này, kinh động càng ít người càng tốt.

Nhất là Thiên Túc.

Giờ này khắc này, nếu có người có thể quan sát cả hai bên sẽ thấy...

Ô Hành Tuyết và Tiêu Phục Huyên ở hiện thế đang xông đến dòng hỗn loạn. Mà Linh Vương ở dòng hỗn loạn đang xuyên qua chín tầng mây, đi đến hiện thế.

Ngay khi Linh Vương rút vỏ kiếm, muốn lấy trường kiếm chém thẳng mà tiến vào.

Một tiếng "keng –––– " chợt vang lên.

Có người cuốn lấy kiếm khí, vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc mà vượt qua, chặn ngang đường kiếm của Linh Vương.

Bên dưới hai tia kiếm khí đối địch là hai luồng uy áp va chạm.

Trong kiếm khí của người đuổi đến mang theo mùi sắt lạnh giữa trời rét đậm, giống như gió lạnh ở vùng hoang dã...

Đó là Thiên Túc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top