Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2. Quan Tài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đó là quan tài của Tiêu Phục Huyên!"

---------------------

Bên ngoài Thương Lang Bắc vực.

Trong phút chốc kim sắc vương liên bùng nổ, con cháu tiên môn bách gia bị oành một tiếng trở tay không kịp. Cưỡng chế vô hình giống như cách biển cả ngàn dặm, chấn động đến những người cách xa cả hàng trăm thước.

Đám người ở gần đó, đao kiếm pháp khí chia năm xẻ bảy, phế bỏ tại chỗ.

"Khụ khụ, khụ... Môn chủ." – Một tiểu đệ tử giãy giụa bò ra từ trong tuyết. Hắn ấn ngực, muốn dùng kiếm để đứng dậy, lại phát hiện trong tay mình chỉ còn cái chuôi kiếm.

"Môn chủ, kiếm của ta..."

Đối với một ít đệ tử tiên môn mà nói, kiếm như sinh mệnh. Nhất là kiếm tu đại tông, Phong gia. Tiểu đệ tử này chính là môn đồ của Phong gia.

"Vứt, trở về đúc lại." – Phong Cư Yến lại không nhìn hắn, ánh mắt vẫn dừng ở trăm trượng bên ngoài mà cau mày.

Làm môn chủ, đương nhiên nàng sẽ không giống tiểu đệ tử chật vật lăn lộn. Mà tay cầm trường kiếm đứng tiên phong, chặn lại hơn phân nửa uy áp. Nàng đứng đến thẳng tắp, khe hở ngón tay lại có máu chảy ra, thấm vào kiếm văn.

Tiểu đệ tử nhìn huyết sắc, trong lòng cả kinh. Hắn mới nhập môn cho nên biết rất ít, lại là lần đầu hắn nhìn thấy môn chủ đổ máu: "Môn chủ, kim ảnh này đến tột cùng là vật gì, sao lại lợi hại như vậy?"

"Hẳn là Bổn Mệnh Vương Liên." – Phong Cư Yến nhỏ giọng nói.

Bổn mệnh: Nói tắt của "bổn mệnh niên" . Tục xưa lấy năm sinh chia làm mười hai thuộc, như sinh năm Tí thuộc Chuột, sinh năm Sửu thuộc Bò, mỗi vòng tuần hoàn là mười hai năm, qua mười hai năm tức là gặp lại. Ngoài ra, "Bổn mệnh" còn mang nghĩa người được coi trọng hay chân mệnh thiên tử.

"Bổn Mệnh Vương Liên?!" – Nhóm tiểu đệ tử đầy mặt kinh nghi.

Theo truyền thuyết, Bổn Mệnh Vương Liên là sở hữu độc nhất của Thiên Túc thượng tiên. Bởi vì hắn nắm giữ hình và xá, một tay tử một tay sinh cho nên có hai đại mệnh chiêu ––––

Một chiêu câu vong hồn, một chiêu vạn vật sinh.

Bổn Mệnh Vương Liên chính là cái trước.

"Bọn ta chỉ nghe đồn đãi, chưa từng nhìn thấy."

"Ai tận mắt chứng kiến? Nhìn thấy đều đã chết." – Phong Cư Yến nói.

Huống chi đó là mệnh chiêu. Mệnh chiêu lúc ban đầu là ý muốn đổi mệnh lấy chiêu, là muốn đốt sạch linh thần. Cho dù có là Thiên Túc thượng tiên cũng gây ra hao tổn cực đại cho nên rất ít khi dùng đến.

Nó xuất hiện lần cuối đã là hai mươi lăm năm trước. Ngày đó núi Thái Nhân lở, Tiên Đô tận diệt, ba ngàn bài vị đổ ập xuống, hơn phân nửa chìm dưới đáy biển Vô Đoan.

Có người nói, ngày đó trên đỉnh núi Thái Nhân, ở nơi cách Tiên Đô gần nhất, từng có kim ảnh của vương liên chiếu rọi. Sau đó, ma đầu Ô Hành Tuyết đã bị đóng vào Thương Lang Bắc vực.

Từ đó, cũng không còn Tiên Đô. Tiên Đô chết, đương nhiên nhân gian lập tức rối loạn, tai hoạ hoành hành. Chỉ có những nơi tông môn tụ tập và miếu tiên tượng thần san sát nhau mới có thể miễn cưỡng duy trì bình an.

Từ ngày đó trở đi, tiên môn bách gia sửa niên hiệu thành "Thiên Thù".

(Thiên) thù 殊: Ở đây có nghĩa là khác, khác trong một cái gì đó mới, một cái gì đó khác, ví dụ như "phong cảnh bất thù" phong cảnh chẳng khác.

"Môn chủ?" – Tiểu đệ tử do dự nói: "Bổn Mệnh Vương Liên này tại sao lại hiện thế? Không phải Thiên Túc thượng tiên đã... tạ thế sao?"

"Dù sao Thương Lang Bắc vực cũng là nơi ngài ấy cai quản, còn có linh thần sót lại chăng. Nhưng mà vì sao đột ngột xuất hiện Bổn Mệnh Vương Liên..." – Phong Cư Yến chợt ngừng lại: "Chẳng lẽ ––––– " Chẳng lẽ ma đầu kia thật sự còn sống? Không chỉ có còn sống, thậm chí là sắp rời khỏi Thương Lang Bắc vực cho nên mới kích phát tàn chiêu của Thiên Túc?

"Hai mươi lăm năm, thiên tỏa giam cầm trong hai mươi lăm năm. Ta cho rằng dù ma đầu kia còn sống, cũng chỉ thừa một ngụm khí, kéo dài hơi tàn."

Tiên môn bách gia dường như đều mang ý niệm này. Bọn họ cảm thấy sẽ không có ác chiến cho nên phần lớn đệ tử dẫn theo đều trẻ tuổi, còn lại đóng giữ ở bổn gia, luôn luôn đề phòng đám tà ma Chiếu Dạ thành.

Nếu vậy xem ra, là bọn họ lỗ mãng.

"Theo ta thấy, nên triệu những người này đến." – Có người đề nghị.

"Đây... đến mức bày trận nghênh địch thế này sao?"

"Đó là Ô Hành Tuyết, là kẻ có thể huyết tẩy cả Tiên Đô."

Ngay lúc tiên môn bách gia đang cùng thương lượng đại sự thì Ô Hành Tuyết có thể huyết tẩy Tiên Đô đã mất phương hướng rồi. Người cầm cự kiếm trong tay kia chỉ xuất hiện ngắn ngủi một chớp mắt. Lúc biến mất, đoá kim sắc vương liên kia bỗng nhiên bao bọc lấy Ô Hành Tuyết, mạnh mẽ túm hắn xuống bên dưới.

Lúc ấy, Ô Hành Tuyết nghĩ thầm: Không ổn, sắp lộ tẩy rồi. Trước mắt bao nhiêu người chật vật rơi xuống nước, vai diễn tà ma này coi như kết thúc. Mới vừa tự giễu xong, hắn lập tức nghe thấy tiếng thuộc hạ càng chật vật sợ hãi hét lên.

Ô Hành Tuyết: "..."

Ô Hành Tuyết: "?"

Sự cố rơi xuống nước như mọng đợi cũng không có xảy ra. Hồ băng kia như thể không có thật, một giọt nước cũng không dính lên hắn, nhanh chóng rơi thẳng xuống. Từng cơn gió buốt giá gào thét quét qua bên người, đám thuộc hạ cũng kêu la không ngừng.

Hắn mơ hồ nghe thấy có người hét: "Đây là nơi quỷ quái gì?" – Một người khác giọng nói càng mơ hồ hơn: "Thương Lang Bắc vực bên dưới có ba mươi ba tầng, tương ứng bạch tháp Thái Nhân phía trên."

Còn có người nói: "Tầng dưới cùng... cất giữ đồ vật gì đó."

Khi rơi xuống đất, Ô Hành Tuyết cảm thấy nơi xiềng xích đóng trên người bị kéo mạnh một trận. Ngực, xương hông, cánh tay và mắt cá chân một trận đau nhức, đau đến mất hết ngũ cảm. Thậm chí hắn không biết bản thân đã đáp đất như thế nào, có nhếch nhác hay không.

Nhưng may mắn, khi ngũ cảm dần dần khôi phục, hắn cảm giác bản thân đang đứng. Đoá kim sắc vương liên kia hẳn không còn, bởi hắn không ngửi thấy mùi kiếm khí mang theo gió tuyết nữa.

Hắn vừa xoa dịu cảm giác đau đớn, vừa nghĩ thầm thật kỳ lạ. Đám vương công hiển quý ở Thước Đô có ai không phải là được cẩm y ngọc thực nuôi lớn? Cực kỳ cao quý, chịu chút thương tổn, trên dưới cả phủ đều sốt ruột, dỗ dành mà bôi thuốc. Hắn đã quá quen với cuộc sống như vậy, tự nhận nhịn đau không nổi. Nhưng vừa rồi đau đến xẻo tim, vậy mà một tiếng hắn cũng không để thoát ra khỏi cổ họng, nuốt xuống tất cả phản ứng, chính là bởi vì mấy tên thuộc hạ đang ở đó.

Cẩm y ngọc thực: Cuộc sống giàu sang.

Đời trước ta thiếu các ngươi cũng không ít nhỉ? – Ô Hành Tuyết thầm nghĩ.

Vì thế, khi mấy tên thuộc hạ lảo đảo rơi xuống đất sau đó, lập tức thấy thành chủ nhà mình chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt đảo qua mấy người bọn họ, cười lạnh một tiếng. Bọn họ đang muốn hỏi "Thành chủ, chúng ta là bị tóm đến nơi nào?", nghe được tiếng cười lạnh, bọn họ lại ực một tiếng nuốt ngược trở vào.

"Thành chủ ngài... ngài đang cười gì vậy?" – Tên nhanh mồm nhanh miệng kia vẫn không nhịn được, cẩn trọng hỏi. Từ năm mười bốn tuổi hắn đã bắt đầu luyện độc cấm thuật, sau đó không thể cao lên được nữa, đứng chung với đồng bạn có vẻ nhỏ gầy yếu ớt.

Khoảng cách xa còn đỡ nhưng lúc này hắn cách Ô Hành Tuyết chỉ có hai ba bước chân, càng tăng thêm vẻ cao ráo của Ô Hành Tuyết, hắn nói chuyện luôn phải hơi ngước mặt lên.

Hắn cứ nghểnh cổ đợi một lát, chờ đến khi Ô Hành Tuyết nâng tay, ngón tay thon dài vén cổ tay áo của mình lên một chút, móc lấy một vật vô hình nào đó, nhẹ giọng nói: "Ta? Ta cười xiềng xích này đúng là gây rắc rối cho người khác, lách cách, quá ồn."

"..."

Ta thật sự có thể hỏi cái gì. Tên thuộc hạ không có gan thu lại cái mặt đang nghểnh lên của mình, nhưng hắn chẳng muốn chủ động há miệng ra nữa.

Ô Hành Tuyết hất ngón tay, thả sợi dây xích xuống, ném cho bọn chúng một câu: "Dẫn đường."

"Đi đi đi, chạy nhanh đi!" – Một tên khác nhanh chóng tiếp lời, có thể là hắn sợ tên lanh mồm lanh miệng kia tự tìm đường chết nên mạnh bạo lôi đi, giọng rít ra từ kẽ răng: "Ninh Hoài Sam, đầu óc ngươi không dùng được cũng đừng kéo bọn ta làm đệm lưng."

Ninh Hoài Sam bị bọn họ lôi đi được vài bước, mờ mịt ngước mắt: "Không đúng, đi đâu đây?"

Cả đám đột ngột dừng lại: "..." Đúng vậy, đi đâu đây? Bọn chúng có chút lờ mờ, do dự một lát vẫn quay đầu hỏi: "Thành chủ, dẫn đường nào?"

Ô Hành Tuyết đi ở phía sau, giữ khoảng cách không xa không gần, chân vẫn bước: "Các ngươi nói xem."

Mấy tên thuộc hạ không nói được, cũng không dám truy vấn. Suy cho cùng chúng đều biết, Ô Hành Tuyết phiền chán nhất là kẻ ngu dốt.

Bọn chúng ngước mắt quét một vòng. Đó là một vùng hoang dã, phủ đầy tuyết, khắp nơi đều xám trắng. Xa xa có đại thụ ngút trời đã tàn khô, giống như từng bị thiêu cháy, vết cháy xém loang lổ, ngẩng đầu cũng không thấy đỉnh.

Bọn họ hoài nghi cành cây khô lúc trước Ô Hành Tuyết đứng chính là ngọn của đại thụ này.

"Ngươi có từng nghe nói chưa? Thương Lang Bắc vực có ba mươi ba tầng." – Ninh Hoài Sam lặng lẽ củng tên đồng bọn một cái.

Thương Lang Bắc vực treo trên biển Vô Đoan, quanh năm bao bọc bởi vân lôi, giống một vách đá đen khổng lồ. Nghe đồn nó có ba mươi ba tầng, giống với tháp lưu ly trên núi Thái Nhân trước khi sụp đổ, tượng trưng cho ba mươi ba tầng trời. Nếu nhánh cây lúc trước là tầng cao nhất, vậy vùng hoang dã với đại thụ trước mắt này, chính là tầng dưới cùng.

"Ngươi từ chỗ nào nghe thấy tin đồn đó. Biết ba mươi ba tầng thì lại làm sao, đếch được tích sự gì. Tin đồn có nói cho ngươi biết thành chủ muốn chúng ta dẫn đi chỗ nào không?"

Ninh Hoài Sam: "Không có." – Hắn cẩn thận nhớ lại một phen: "Nhưng mà tin đồn có nói, tầng dưới cùng này có giấu một bảo bối. Ngươi nói xem, vừa nãy thành chủ muốn chúng ta dẫn đường, có phải chính là ý này hay không?"

"Ngươi ngẫm lại xem lời này có vấn đề không, làm sao chúng ta biết bảo bối ở đâu, làm sao dẫn đường? Thành chủ có ý này thật mới là lạ."

"Chậc, đừng vô nghĩa. Tìm trước đi, lỡ như tìm được, ít nhất không tính là dẫn sai đường."

Đại thụ héo tàn kia thật sự rất bắt mắt, không những thế khắp vùng hoang dã này không có nơi nào khác có thể giấu bảo bối, cho nên bọn chúng lập tức nhấc chân đi về phía đại thụ. Đến gần mới phát hiện, vô số thanh kiếm đang xiên bên dưới đại thụ, giống như một gò mộ kiếm vô biên.

Ô Hành Tuyết theo đám thuộc hạ băng qua giữa những gò mộ, qua qua lại lại đến mức chân sắp phế rồi, vẫn không thể tiến gần đại thụ nửa bước.

Hiện tại ta lấy xiềng xích uy hiếp mấy tên này rồi ngồi một lúc có kịp không? Ô Hành Tuyết nhìn chằm chằm bóng lưng bọn chúng, nói thầm trong lòng.

"Thành chủ?" – Có lẽ Ninh Hoài Sam cảm nhận được kim châm đang ghim sau gáy, quay đầu ấp a ấp úng nói: "Mộ kiếm này có thể là trận..."

Ô Hành Tuyết không lộ ra bất kỳ sự ngạc nhiên nào: "Cho nên?"

"Thành chủ ngài cũng biết bọn ta không am hiểu lắm về phá trận." – Ninh Hoài Sam ngước nhìn Ô Hành Tuyết một cái nói: "Loại trận này, từ trước đến nay đều là ngài..."

Ô Hành Tuyết: "Ta cái gì, ngươi nói đi." Hắn thả nhẹ giọng nói, cũng không mang theo cảm xúc gì. Mức độ uy hiếp vừa đủ, không biết có trốn thoát một kiếp này không –––––

"Thành chủ à, ngài cũng đừng lấy đám bọn ta ra làm trò cười." – Một tên thuộc hạ khác mặt ủ mày ê: "Ta biết bọn ta chọc ngài không vui, sau này thế nào cũng được, nhưng loại trận này, bọn ta thật sự không am hiểu."

"Đúng thế, huống chi đây là Thương Lang Bắc vực, chẳng may chúng ta lỗ mãng, đi loạn rồi lôi đến thứ gì nguy hiểm, vậy xong đời chắc rồi."

"Không sai, thành chủ, loại trận này hai ba bước ngài đã phá được, hà tất theo bọn ta uổng phí sức lực đôi chân."

Ô Hành Tuyết: "..." Một kiếp này là không qua khỏi rồi. Hắn nhìn thuộc hạ, nghĩ thầm đừng nói hai ba bước, hai ba năm ta cũng không phá được, các ngươi có sợ không?

Hắn nhẹ nhàng hít một hơi, đang muốn nghĩ biện pháp, tầm mắt lại nhìn thấy một vệt trắng. Màu trắng đó không giống với tuyết, mang theo ấm áp tươi sáng, tựa ngọc bích trên những bậc thềm cao ở Minh Đường.

Minh Đường: Từ thời thượng cổ thì Minh Đường chính là nơi thiên tử coi việc triều chính cũng như là nơi trăm quan chầu vua. Còn hiện nay thì Minh Đường trong phong thủy chính là chỗ đất trước huyệt, các núi tụ quanh và các mạch đổ về; là nơi tụ hợp của sinh khí.

Hắn quay đầu, xuyên qua khe hở xen kẽ của hàn kiếm, thấy được một góc của món đồ kia, như là đài bạch ngọc.

Ô Hành Tuyết không để ý đến đám thuộc hạ nữa, nhấc chân bước sang bên đó. Chân trần né qua kiếm phong, một lát sau đứng trước đài bạch ngọc.

Mãi đến lúc này, hắn mới phát hiện cái này không phải là đài ngọc, mà là quan tài bằng ngọc.

Đó là một cỗ quan tài khổng lồ bằng bạch ngọc, nằm bên dưới đại thụ tàn khô ngợp trời, bị muôn vàn hàn kiếm vây quanh. Bốn phía quan tài bị đóng đinh, mỗi cây đinh đều khắc một chữ.

Con chữ kia, không lâu trước đó Ô Hành Tuyết vừa mới gặp qua, nó được khắc trên cổ một người. Đó là...

"Đó là quan tài của Tiêu Phục Huyên!" – Một tên thuộc hạ tinh mắt hét lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top