Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 21. Gò mộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba gộp thành một

---------

Chọn trúng quỷ xui xẻo Ô Hành Tuyết đúng là "tiên sứ" Triệu Thanh Lai bọn họ tìm được đầu tiên.

Triệu Thanh Lai giấu móng tay dài nhọn bên dưới ống tay áo, sắc như lưỡi dao, cào lên vách đá dễ dàng tạo ra một khe rãnh.

Hắn chọn Ô Hành Tuyết chính là bởi vì đối phương có vẻ cao quý lại mảnh mai, tay không tấc sắt, vừa thấy chính là loại công tử ca chỉ chơi trăng thưởng gió. Công tử ca cả cái khăn dày chắn gió cũng không bọc, chỉ ôm noãn lô sưởi tay, cổ lại trưng ra như vậy.

Hắn chỉ cần nhẹ nhàng rạch một đường trên cổ kia, máu nóng lập tức phun trào......

Không cần tốn nhiều sức, tất cả đều thành công!

Triệu Thanh Lai liếm răng, nhìn về bên gáy kia, vỗ tay chính mình một cái ––––

Keng!

Khi thanh âm kia vang lên, Triệu Thanh Lai không phản ứng lại.

Quá chết người, phản ứng luôn chậm hơn. Đến lục hắn kịp ý thức được đó là tiếng kiếm xuất vỏ –––––

Cái tay muốn rạch cổ Ô Hành Tuyết đã không còn.

Dưới kiếm ý cuồng loạn, hàng ngàn mũi nhọn mở ra như tránh được rét đậm cũng không thể tránh được gió lạnh, lướt qua thân thể Triệu Thanh Lai.

Chiếc áo khoác dày của hắn bị chia năm xẻ bảy, sức lực chống đỡ thân thể cũng đột nhiên không còn.

Hai tròng mắt Triệu Thanh Lai bùng phát hung bạo, đột ngột giương mắt.

Ô Hành Tuyết đã không còn bóng dáng, lúc này chắn trước mặt hắn là một người khác. Lại thấy người nọ cực cao, trường kiếm không nhẹ không nặng chống trên mặt đất, vịn chuôi kiếm rũ mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Tới."

...

Không tới được.

Triệu Thanh Lai nháy mắt sụp đổ, rống lên một tiếng từ khàn khàn đến sắc bén giống như tiếng huýt, vang vọng toàn bộ huyệt một, mang theo bất cam cực độ.

Không chỉ Triệu Thanh Lai.

Ba tên nhào đến ba đệ tử tiên môn kia cũng bị kiếm ý bay xa cắt nát áo khoác dày.

Đệ tử tiên môn đâm kiếm sắc nhọn lao thẳng ra, lại đâm trúng hư không. Trơ mắt nhìn người vào một khắc trước còn hung ý dâng trào chợt đổ sụp, rơi xuống như đống giẻ nát.

Khi bọn họ bị "điểm triệu" tới Đại Bi cốc cũng bị cắt nát thành từng mảnh nhỏ, ân oán sâu đậm, sát khí ngút trời, vốn nên là hung vật người người sợ hãi.

Nhưng khi bọn họ lung tung rối loạn rơi trên mặt đất, thân thể xanh trắng cứng đờ, chi chít vết sẹo. Đầu quay vài vòng, đôi mắt phiếm hồng, tận lực nhìn chằm chằm...

Mọi người lại có chút không đành lòng nhìn.

Suy cho cùng đó đều từng là người sống rành rành.

Mấy đệ tử tiên môn tuổi vẫn còn nhỏ, biểu hiện trên mặt rõ ràng nhất, sắc mặt trắng bệch lùi về sau vài bước, cầm theo kiếm không động được mà không động cũng không được. Cuối cùng không biết phải làm sao nhìn về phía người ra tay là Tiêu Phục Huyên.

Y Ngô Sinh là tứ đường trưởng lão Hoa gia, tình cảnh như vậy đã gặp qua nhiều, tất nhiên sẽ không lui. Nhưng hắn bản tính y giả, vẫn không nỡ nhìn. Cũng theo bản năng nhìn Tiêu Phục Huyên.

Nhân gian đồn về vị này thật ra không nhiều lắm, bởi vì tiếp xúc với hắn đều là những tên cùng hung cực ác. Hắn không hỏi phúc hoạ, mặc kệ cát hung, sẽ không nghe lời cầu nguyện của bất kỳ ai, cũng không bao giờ che chở bất cứ thứ gì.

Tranh vẽ của hắn rất ít, tượng thần cũng không nhiều lắm, phần lớn đều đứng ở những nơi người bình thường không dám đến như cánh đồng Gia Minh.

Linh Đài chúng tiên thì khác, tranh vẽ, tượng thần đều mang theo ý cười, xuân phong phất thế.

Chỉ có hắn, bất luận là bức tượng thần nào, bất luận là tạc giống hay không giống, biểu tình vĩnh viễn là lạnh lùng, không hề mang theo một nét cười.

Cũng khó trách bá tánh không thờ cúng hắn trong nhà. Bởi vì thoạt nhìn, người bình thường sum họp ly tán, sinh tử bi hoan vốn không thể khơi dậy bất kỳ gợn sóng nào trong mắt hắn.

Giống như vào lúc này, hắn rũ mắt, tầm mắt từ đôi mắt thật dài rơi xuống, quét qua đầu và chân tay đứt gãy đầy đất, quét qua những đôi mắt dù như thế nào cũng không chịu nhắm lại, trên mặt vẫn không có bất kỳ cảm xúc nào.

Hắn quan sát xong, cũng chỉ thoáng nâng mí mắt mỏng.

Tiếng rít gào của bọn Triệu Thanh Lai trở nên thê lương cực điểm, quanh quẩn khắp huyệt mộ, để lại âm cuối mang chút bi thương.

Đối với âm cuối kia Tiêu Phục Huyên ngoảnh mặt làm ngơ, hắn thu lại kiếm ý vào vỏ.

Trong khoảnh khắc kia, người ở huyệt mộ dường như đều cảm thấy khó chịu.

Không phải xuất phát từ thích hay không thích, mà là loại khó chịu bởi mũi kiếm quá sắc bén, lành lạnh lẫm liệt.

Tựa như thanh kiếm đã tàn sát quá nhiều, dù có rửa sạch vết máu dính lên, bọc trong vỏ ngọc, lại lót trong ánh trăng ấm áp sáng trong cũng vẫn là hung binh không ai dám chạm vào.

Chỉ có mỗi Ô Hành Tuyết không cảm thấy vậy.

Bởi vì ngón tay hắn chống sau lưng Tiêu Phục Huyên, ngay khi bọn Triệu Thanh Lai sụp đổ trên mặt đất, tứ chi đầu mình lăn khắp nơi, hắn cảm nhận rõ ràng Tiêu Phục Huyên thoáng lách mình.

Đó là một động tác cực nhỏ, đến mức Ô Hành Tuyết cũng không thể lập tức nhận ra.

Mãi đến khi tầm mắt nhìn về phía chân tay đứt cụt của hắn bị chắn mất, không còn nhìn thấy những ánh mắt không chịu nhắm kia, hắn mới ý thức được rằng Tiêu Phục Huyên đang chắn cho hắn, để hắn không thấy những thứ trên mặt đất đó.

Chuyện này cũng thật quái lạ.

Một ma đầu giết người không chớp mắt, vậy mà sẽ có người chắn tầm mắt của hắn.

Mà sau khi được che chắn, Ô Hành Tuyết mới chậm rãi nhận ra, đúng là hắn không muốn nhìn thấy mấy thứ kia.

Có lẽ là giấc mộng Thước Đô dài lâu kia đã thay đổi bản tính. Khi hắn thấy những phần chân tay đứt cụt kia trong lòng không thoải mái, tựa như khi hắn giết xong âm vật, không thể chịu được máu dính trên tay.

Ô Hành Tuyết im lặng một lúc, ngón tay chống sau lưng Tiêu Phục Huyên nhúc nhích.

"Tiêu Phục Huyên."

"Ừm." – Tiêu Phục Huyên trầm giọng đáp.

Ô Hành Tuyết cúi người về phía trước muốn mở miệng, lại thấy Tiêu Phục Huyên không chờ câu tiếp theo đã quay đầu sang.

Trong nháy mắt cách hắn rất gần, hô hấp dường như dừng ngay trước mũi.

Ô Hành Tuyết nhấp môi một chút, một lát sau đứng thẳng người dậy.

Tiêu Phục Huyên thấp giọng mở miệng: "Gọi ta làm gì?"

Ô Hành Tuyết: "Không có gì, lời vừa đến bên miệng ta đã quên rồi."

Tiêu Phục Huyên nhấc mắt, đuôi mắt mỏng tạo ra một đường cong sắc bén.

Ô Hành Tuyết nhìn hắn, khẽ nói: "Vậy thì... đa tạ thượng tiên?"

"..."

Ninh Hoài Sam và Phương Trữ nghe một câu đa tạ như thế cảm thấy muốn chết rồi.

Những phần tay chân đứt cụt đó cũng không yên tĩnh, vẫn luôn cố chấp đấu tranh, móng tay sắc nhọn cào cấu, phát ra tiếng vang kẽo kẹt, dường như muốn chắp vá lại đứng lên.

Đệ tử tiên môn nghe thấy lông tóc dựng thẳng, xoa xoa cổ, tìm kiếm trên người mình.

"Túi Càn Khôn của ta đâu? Sư huynh ngươi có mang theo không? Nếu không đem những..."

Đôi mắt bọn Cao Nga, Triệu Thanh Lai vẫn còn chuyển động, nhìn bọn họ, miệng khép khép mở mở như muốn nói chuyện. Trước cảnh tượng như vậy mấy tiểu đệ tử thật sự không nói ra được loại từ như "hung vật" này.

"Thu tất cả bọn họ vào túi? Cũng không thể cứ để như vậy, hay là dán bùa lên?"

"Như vậy làm sao dán? Ta cũng không mang theo nhiều bùa đâu!"

Tiều phu ở phía trước kia tốt xấu gì cũng còn nguyên vẹn, dán một tấm bùa lên đề phòng hắn bất ngờ quật khởi quấy phá thì thôi. Một mớ hỗn độn trước mắt này khắp nơi đều là tứ chi, muốn dán bùa lên cũng không biết dán lên khối nào.

Tiểu đệ tử thật vất vả lấy túi Càn Khôn ra, ngồi xổm xuống muốn bắt tay vào làm ngay bỗng bị một cánh tay đứt lìa nắm lấy.

"A!!!"

Hắn nhảy dựng lên một phát, rút kiếm muốn chặt đứt cánh tay kia. Lại nghe một tiếng nghẹn ngào vang lên: "Cầu xin ngươi, cầu xin tiểu sư phụ..."

Tiểu đệ tử khóc không ra nước mắt, suýt chút nữa đã cầu xin ả: "Cầu xin cái gì, trước trước tiên ngươi bỏ tay ra đi."

Móng tay sắc nhọn cắm vào trong thịt hắn, nắm rất chặt: "Cầu xin ngươi, tiểu sư phụ, ta không thể ở đây, ta không thể ở đây, ta thật sự có hai đứa con gái, ta thật sự có..."

Giọng nói nghẹn ngào kia lại bắt đầu khóc hu hu.

Nghe như thế, mọi người mới nhận ra là Cao Nga đang nói chuyện.

"Ta không thể ở đây, ta phải tìm người thay ta, ta phải về nhà..."

Ả bắt đầu chật vật di chuyển, trên mặt đất có một cái tay khác bò như bay đến, bắt lấy mắt cá chân của một người.

Bị ả bắt lấy không phải đệ tử tiên môn mà là Ninh Hoài Sam.

"Ai, ngươi –––– " – Y Ngô Sinh vô thức muốn lên tiếng ngăn cản.

Mặt Ninh Hoài Sam đã kéo xuống, trong vẻ mặt thấp thoáng lộ ra một tia hung dữ.

Dù sao hắn cũng từ Chiếu Dạ thành mà ra, đã từng lăn lộn qua núi thi biển xác, không có nhân tính như đệ tử tiên môn.

Chỉ thấy hắn ngồi xổm xuống, khuỷu tay gác trên đầu gối, liếm răng nanh, cười còn khiếp người hơn hung vật: "Ngươi thật đúng là cầu sai người, đại nương này, đừng nhìn ta gầy yếu đã cảm thấy ta dễ bị bắt bí, tính khí ta rất xấu, nếu ngươi dám để mắt cá chân ta tróc một miếng da, ta –––– "

"Cầu xin ngươi, cầu ngươi tiểu ca, hai đứa con gái ta còn chờ ta, chúng vẫn còn rất nhỏ."

"Trượng phu của ta đã không còn, nếu không có ta, chúng sẽ không sống nổi."

"Thế đạo này, chúng sẽ không sống nổi, chúng thật sự còn quá nhỏ, cầu xin ngươi..."

Cao Nga nắm chặt mắt cá chân hắn mà nói.

Y Ngô Sinh một bước đi tới muốn giúp một tay chặn lại, nhưng rồi thấy móng tay dài nhọn của Cao Nga đâm thủng mắt cá chân Ninh Hoài Sam, máu tươi dọc theo phần xương nhô ra uốn lượn chảy xuống.

Ngón tay hắn đã cong lên, gân mạch xanh lá xuyên thấu làn da tái nhợt có thể nhìn thấy rõ ràng.

Khí kình nổi lên rõ ràng lại không bóp nát cái tay không biết lợi hại kia.

Không biết tại sao, hắn dừng tay nửa chừng, vậy mà lắng nghe Cao Nga nói.

"Hai đứa nhỏ này của ta, chúng là sinh mệnh của ta, cầu xin ngươi."

"Cầu xin ta có ích lợi gì đâu đại nương?" – Ninh Hoài Sam bất ngờ lên tiếng, vẫn là giọng điệu châm chọc người khác: "Ngươi đã chết rồi, đã không thể trở về nhà được nữa. Hai nha đầu kia của ngươi cũng định trước sống không nổi. Người như vậy ta đã từng gặp rồi, từng gặp rất nhiều ––––– "

Hắn nhỏ giọng nói: "Mẹ của ta lúc trước cũng cầu xin người khác như vậy, hữu dụng không? Không có."

Y Ngô Sinh vừa vặn nghe được một câu như vậy mà sửng sốt.

Ninh Hoài Sam ngồi xổm, không ai có thể nhìn thấy vẻ mặt của hắn, chỉ có thể nhìn thấy ngón tay như móng vuốt sắc nhọn và đỉnh đầu của hắn.

Y Ngô Sinh bỗng nhớ tới, mấy chục năm trước lúc nhìn thấy tiểu ma đầu này, hắn mười ba mười bốn tuổi, gầy nhom như que củi, như thể chỉ tuỳ tiện một chiêu đã chết rồi, chỉ có đôi mắt lộ ra sát khí quật cường.

Lúc ấy hắn nghĩ thầm: Đây là đứa nhỏ nhà ai, tạo nghiệp chướng mà bước lầm đường.

Cách mấy chục năm nhìn lại, tiểu ma đầu này không gầy nhom như vậy, nhưng vẫn đơn bạc. Lúc ngồi xổm chỉ có một nắm, rõ ràng người đầy sát ý, lại do dự không ập xuống.

Có lẽ Cao Nga khiến hắn nhớ đến lúc khởi đầu lầm đường.

"Hữu dụng, hữu dụng, có biện pháp..." – Cao Nga cố chấp mà khóc lóc.

"Ha, biện pháp gì? Có biện pháp ngươi còn có thể vỡ thành như vậy? Ngươi xem các ngươi cả ngày thờ cúng những tượng thần đó. Bây giờ khóc thành thế này thần tiên nào quan tâm đến ngươi đâu?" – Ninh Hoài Sam nói: "Bây giờ ngươi lại cố tình chọn ta, ta đây dạy ngươi một đạo lý, hoặc là nghĩ cách tồn tại, hoặc là chết thì chết, đừng cầu xin cũng đừng khóc lóc, cam chịu ––––– "

Chữ "số phận" còn chưa nói ra, hắn đã bị người nào đó từ phía sau đá một cước.

Không nặng, nhưng vì không nặng mới chọc hắn bực!

Ninh Hoài Sam đằng đằng sát khí quay đầu lại, nhìn thấy mặt thành chủ nhà hắn.

Ninh Hoài Sam: "..."

Lại làm sao vậy!

"Lắm lời dong dài. Vươn tay nửa ngày cũng không thấy ngươi động, tránh ra." – Ô Hành Tuyết lấy chân gạt đẩy hắn ra.

Ninh Hoài Sam: "..."

"Không đứng dậy được, bà ta ăn vạ trên chân ta đó." – Trong lời nói của Ninh Hoài Sam mang theo chút tủi thân, người đã tránh ra nhưng chân vẫn còn ở, để cho thành chủ nhà hắn xem.

Ô Hành Tuyết nhìn cái tay đứt lìa sắc nhọn kia: "Ngươi mới vừa nói hữu dụng, hẳn là không phải nói bậy không nguyên do, nói ta nghe có biện pháp thế nào?"

Cao Nga lập tức gào lên: "Tìm người thay ta! Thay ta là được!"

Ả dường như rất vui mừng, tiếng nói rít lên đứt quãng: "Chỉ cần có người thay ta, là ta có thể trở về."

Ô Hành Tuyết hỏi: "À, chắc chắn như vậy? Là có người nói biện pháp này cho ngươi?"

Mấy đệ tử tiên môn sửng sốt, thầm nói đúng vậy. Cũng không phải người người đều biết đến bùa sinh linh, người bình thường bị mắc kẹt trong trận này biến thành hung vật quấy phá phần nhiều là thuận theo bản tính –––– đói bụng cho nên tìm chút thức ăn.

Cho dù là theo bản năng muốn tìm kẻ chết thay cũng nên du đãng trong cốc, chờ một kẻ xui xẻo đến.

Nhưng mấy tên này có chút đặc biệt, bọn họ biết nguỵ trang, biết xuất cốc tìm người, thậm chí biết mùi cống hương có thể che đậy khí âm thi để người khác không phát giác được bọn họ đã biến thành hung vật rồi.

Đây đúng là không phải xuất phát từ bản năng vô tri vô giác của hung vật, trái lại giống như có người nhắc nhở.

Cao Nga: "Có! Có, có..."

Ả phản ứng không nhanh bằng người sống, từ đầu đến cuối lặp lại vài câu như vậy.

Mọi người lập tức hỏi: "Ai?"

Cao Nga nhỏ giọng nói: "Thần tiên, thần tiên nói cho ta."

Thần tiên?

Ô Hành Tuyết nhớ tới Tiêu Phục Huyên từng nói Tiên Đô từng có rất nhiều thần tiên không được chết già giống như Vân Hãi, tượng của những thần tiên đó cũng đều dựng ở nơi này, tựa như một mộ tiên thật lớn.

Cho nên đáp án này của Cao Nga trái lại cũng không khiến người khác bất ngờ.

Nhưng những người khác không nghe Tiêu Phục Huyên nói, vẫn còn khó hiểu: "Thần tiên làm sao nói cho ngươi, lại làm sao ngươi biết đó là thần tiên? Ngươi gặp được?"

"Không phải, không phải." – Cao Nga nói: "Là báo mộng, thần tiên báo mộng cho ta."

Những phần tay chân đứt cụt trên mặt đất nghe được lời này bắt đầu lần lượt xôn xao, bọn Triệu Thanh Lai hùa theo: "Đúng vậy, bọn ta cũng vậy, báo mộng."

Bọn họ mồm năm miệng mười mà nói, mọi người đã biết được đại khái ––––––

Mấy người này bị điểm triệu tới Đại Bi cốc, tựa như bị mộng du tự khiến mình tan tành nát vụn, lại tự xếp bản thân vào những bức tượng đồng tử đồng nữ cuối cùng.

Thời điểm phát sinh tất cả chuyện này, bọn họ cũng không rõ ràng, chỉ cho rằng bản thân đang gặp một giấc mộng ly kỳ.

Trong mộng, bọn họ đang ở một tòa miếu tiên, ngồi xếp bằng ở hai bên bệ thờ trong miếu tiên, bưng lư hương trong tay tựa như tiên sứ chân chính.

Bọn họ đi theo những tiên sứ khác tụng niệm kinh văn, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng cao cao vượt qua ngạch cửa đi vào, nói với bọn họ: Trần duyên của các vị chưa dứt, băn khoăn không rõ, tạm thời không thể xem là tiên sứ. Còn phải làm phiền bọn họ tìm người khác tới.

Chờ người thay thế bọn họ tới là bọn họ có thể về nhà.

Sau khi bọn họ tỉnh lại, đã phát hiện bản thân bị phong ấn trong tượng đồng tử đồng nữ.

Nỗi kinh hoàng trong khoảnh khắc đó không thể nào quên nổi.

"Dáng vẻ của thần tiên kia ra sao?" – Y Ngô Sinh hỏi.

Lần này bọn Cao Nga làm sao cũng không thể nói ra, giống như có người hạ cấm chế không thể mở miệng ra được.

Càng hạ cấm chế càng khiến người khác tò mò.

Nhưng vẫn luôn không hỏi được nguyên nhân, cũng chỉ đành phải từ bỏ, ngược lại hỏi: "Vậy hắn có từng nói cho các ngươi là tìm người thế nào tới thay thế hay không?"

Bởi vì theo lẽ thường mấy bá tánh này muốn tìm người thay thế tìm một ít cô nhi, quả phụ, già trẻ lớn bé ở ngoại thành không đơn giản hơn sao. Cũng theo vị thần tiên kia nói "trần duyên kết thúc", tội gì phải mạo hiểm đi tìm tiên môn?

"Có nói, ngài ấy nói, mọi thứ trong miếu đã chuẩn bị xong, chỉ là đông tây nam bắc thiếu một chút tiên khí."

Bọn họ dự đoán tiên khí kia hẳn là người trong tiên môn. Nhưng thường dân áo vải như bọn hắn đương nhiên không dám tìm đại đệ tử hoặc nhân vật lợi hại gì đó, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là tiểu đệ tử nhập môn không bao lâu này dễ dàng nhất.

Nói đến việc này vận khí của bọn họ cũng không tệ lắm, thứ nhất trước kia gia đình nào xảy ra chuyện đa phần sẽ xin tiên môn giúp đỡ, bọn họ cũng không bất ngờ.

Thứ hai, bởi vì Thương Lang Bắc vực sụp đổ, những nhân vật tiên môn lợi hại gần đó ra ngoài vẫn chưa về, hoặc là vừa mới trở về, sẽ không rảnh lo. Lúc này mới để bọn họ vớt được ba tiểu đệ tử.

Đệ tử tiên môn thắc mắc: "Vậy không phải còn thiếu một người?"

Cao Nga do do dự dự nói: "Có thể lừa mấy người thì tính mấy người, không được thì... thì sau đó lại tìm cơ hội."

"..."

Nhóm tiểu đệ tử càng nghĩ càng thấy sợ, mặt đều tái nhợt rồi.

Vẻ mặt của Y Ngô Sinh cũng có chút phức tạp. Hắn liếc liếc Ô Hành Tuyết một cái, lại nhìn Triệu Thanh Lai, nói: "Vậy tại sao ngươi lại chọn hắn... chọn Trình công tử đây?"

Đều nói muốn tìm người có tiên khí, ở đây ngoại trừ ba tiểu đệ tử kia, ít nhất còn hai người có thể chọn. Một là Tiêu Phục Huyên, một chính là bản thân Y Ngô Sinh.

Cho dù Tiêu Phục Huyên vừa nhìn là không muốn tới gần, không phải vẫn còn có hắn sao, hắn bây giờ vẫn thừa một chút tàn hồn, nếu thật sự đánh tới, nói không chừng còn kém hơn ba tiểu đệ tử kia.

Triệu Thanh Lai kia mắt nhìn cũng quá độc đáo, một mực bỏ qua hắn, chọn trúng đại ma đầu kia.

Vốn dĩ Y Ngô Sinh chỉ là tuỳ tiện cảm khái một câu, Triệu Thanh Lai lại lẩm bẩm lầm bầm: "Trên người có tiên khí, thoạt nhìn hắn dễ đối phó nhất."

Y Ngô Sinh: "..."

Trên người có cái gì cơ???

Khoảnh khắc kia, Y Ngô Sinh cảm thấy hoặc là bản thân bị điếc, hoặc là Triệu Thanh Lai mù rồi.

Bọn Cao Nga vừa nói như vậy, mọi người dần sáng tỏ.

Khó trách đã gom đủ ba mươi ba tượng "đồng tử" "đồng nữ" rồi huyệt mộ này lại vẫn yên yên tĩnh tĩnh, không giống như có một trận pháp nào đó được mở. Thì ra là bởi vì không đúng người, còn thiếu ở đông tây nam bắc bốn người mang tiên khí.

"Nói như vậy, chẳng lẽ bùa sinh linh kia thật sự hữu dụng? Có thể làm tượng thần sống lại?" – Tiểu đệ tử tiên môn nhìn Y Ngô Sinh: "Nếu không thần tiên kia nghiêm túc thu gom cái gì?"

"Chuyện này..." – Chuyện này ngay cả Y Ngô Sinh cũng không trả lời được.

"Vô dụng." – Tiêu Phục Huyên bỗng lên tiếng.

Ô Hành Tuyết quay đầu nhìn sang hắn, lại thấy giữa ngón tay hắn kẹp sinh linh phù trên tượng đồng tử đồng nữ, nói: "Bùa này ở dân gian không dễ thấy nhưng khắp Tiên Đô đều có."

Ngụ ý rất rõ ràng, thần tiên nào từ Tiên Đô tới sẽ dùng thứ đồ chơi này để hồi sinh chính mình?

"Vậy có thể là người nào đó ở dân gian không hiểu biết làm ra việc thế này hay không?" – Nhóm tiểu đệ tử suy đoán.

Tiêu Phục Huyên giật giật môi, còn chưa lên tiếng, nhóm tiểu đệ tử lại lắc đầu liên tục, tự phủ nhận: "Không không không, sẽ không, người nào ở dân gian không hiểu chuyện lại đến cái nơi Đại Bi cốc tà ma loạn lạc này bày trận, điên rồi sao."

"Vậy dán bùa sinh linh này lên làm gì?"

"Đúng vậy, bùa này chúng ta bóc nhẹ một cái đã rớt, tượng đồng tử đồng nữ đó cũng nát hết mấy cái..."

Bọn họ lẩm bẩm.

Nói đến nát, Ô Hành Tuyết thấy Tiêu Phục Huyên hơi cau mày, lại dùng mũi kiếm khẩy vài cái lên mảnh gốm trên mặt đất.

Ô Hành Tuyết đi theo qua xem, lại thấy trên tượng đồng nữ giấu Cao Nga kia khắp nơi đều là vết máu cào.

Hắn nhìn chằm chằm vết máu trong chốc lát, bỗng nhiên cảm thấy không thích hợp.

Sau khi bọn Cao Nga hoá hung, móng tay sắc nhọn như dao, gần như chém sắt như chém bùn, chạm vào vách đá cũng tạo thành khe rãnh vậy mà không cào vỡ được những bức tượng đồng tử đồng nữ bằng gốm này? Chỉ cào bên trong thành một mớ hỗn độn?

Huống hồ mấy bá tánh này cũng là sự việc xảy ra gần đây nhất nhưng tượng đồng tử đồng nữ này thoạt nhìn như cả năm rồi, nói không chừng không sai biệt thời gian lắm với tượng thần trong huyệt mộ.

Vậy trước khi dán bùa sinh linh lên mấy bá tánh này tượng đồng tử đồng nữ bày trong huyệt mộ làm cái gì?

Tiêu Phục Huyên bỗng nhấc mũi kiếm, một mảnh nhỏ rơi vào tay hắn.

Ô Hành Tuyết nối gót nhìn thoáng qua lại thấy trên mảnh nhỏ, bên dưới vết máu cào ngang dọc đan xen hình như là một ấn ký nho nhỏ nhưng bởi vì phá hỏng gần như không còn gì, căn bản không thể thấy rõ.

"Đây là?" – Ô Hành Tuyết hỏi một câu.

"Không thấy rõ." – Tiêu Phục Huyên dừng một chút, nói: "Hơn phân nửa là cung ấn."

"Cung ấn?" – Ô Hành Tuyết đương nhiên chưa từng nghe qua, lại hỏi: "Dùng thế nào?"

Tiêu Phục Huyên: "Dùng để thu hương khói thờ phụng."

Ô Hành Tuyết mỉm cười: "Thượng tiên, ngươi thấy ta nghe có hiểu không?"

Tiêu Phục Huyên: "..."

Có lẽ là hắn rất hiếm giải thích kỹ càng tỉ mỉ những món đồ nhỏ nhặt không đáng kể thế này cho người khác, bị Ô Hành Tuyết mỉm cười mà nhìn, im lặng một lát lần nữa mở miệng: "Trước đây, để chúng tiên ở Tiên Đô có thể thu được hương khói thờ phụng từ các miếu tiên nhân gian trên tượng thần sẽ để lại một cung ấn."

Ô Hành Tuyết nhớ tới những gì hắn nói trước đó về Vân Hãi, cuối cùng chính là bởi vì không còn một chút hương khói nào mới bị phế tiên vị, đánh trở về nhân gian.

"Nói như vậy, hương khói thờ phụng đối với tất cả thần tiên mà nói giống như là thức ăn đối với bá tánh. Không có là không sống nổi?" – Ô Hành Tuyết nói.

Tiêu Phục Huyên sửa lại cho đúng: "Gần như tất cả."

Ô Hành Tuyết: "Có ngoại lệ?"

Tiêu Phục Huyên: "Ừ."

Ô Hành Tuyết: "Ví dụ như?"

Tiêu Phục Huyên: "... Ta."

Ô Hành Tuyết nhẹ nhàng "À" một tiếng, trái lại có thể hiểu được. Hắn là điểm triệu thành tiên, không do Linh Đài thập nhị tiên quản. Lại phụ trách hình xá, cũng không liên quan đến bá tánh nhân gian trở thành ngoại lệ cũng rất bình thường.

Hắn không hỏi nhiều, chỉ nói: "Vậy để lại cung ấn trên tượng đồng tử đồng nữ là vì cái gì? Huyệt mộ này chìm dưới lòng đất cũng không có người tế bái, thu hương khói của ai đây?"

Ô Hành Tuyết nói rồi, chợt nhớ tới khắp các vách đá lẳng lặng châm đèn trường minh, bỗng nhiên cảm thấy người lúc trước mở ra huyệt mộ này đặt tượng đồng tử đồng nữ ở đây cũng không phải để thu hương khói gì, giống như đèn trường minh này, chỉ là một người bạn đồng hành âm thầm lâu dài.

Xiêm y của bọn Cao Nga rách nát nhưng mấy bó cống hương vẫn nguyên vẹn, Ô Hành Tuyết khom lưng rút ba nén ra, lấy một ngọn đèn trên vách đá, vê nén nhang đốt bên cạnh mảnh gốm vỡ kia một lúc.

Lập tức nhìn thấy khói mỏng lượn lờ bỗng nhiên tản đến phương hướng nào đó.

"Khói làm sao vậy?" – Đệ tử tiên môn nhìn đến, vươn tay vẫy vẫy nói: "Trong động cũng không có gió."

"Chẳng lẽ đang chỉ hướng?"

Mọi người nhìn nhau tức khắc đi theo làn khói mỏng phía trước.

Dọc đường bọn họ đi qua vô số lỗ thủng, lại tìm được gần hai mươi tượng đồng tử đồng nữ, mỗi cái đều được mở ra, bên trong đều là thi thể chết thảm. Chúng nó đều từng giãy giụa ở bên trong cho nên mặt trong của mảnh gốm đều có vết máu xen kẽ, hỗn độn một mớ.

Mỗi một cái đều bị Tiêu Phục Huyên nhấc lên một mảnh nhỏ, dưới vết máu của mảnh nhỏ là cung ấn bị cào xước.

Không biết đi được bao lâu rồi, Y Ngô Sinh lẩm bẩm một câu: "E là đã đi đến cuối Đại Bi cốc...?"

Còn chưa dứt lời, bọn họ đi theo làn khói rẽ vào một con đường nhỏ, đi vào một căn phòng hình tròn thật lớn, Y Ngô Sinh bỗng nhiên không nói nên lời –––––

Bởi vì căn phòng hình tròn kia chứa đầy tượng thần cao lớn.

Âm thanh bàn tán của mấy đệ tử tiên môn kia chợt im bặt, hít sâu một hơi.

Bọn họ từng vào miếu tiên bình thường, tượng thần bên trong không cao như vậy. Cho dù cổng vào của một số thành trấn và cổng vào cảng Tân Độ cũng có tượng thần cực cao nhưng cũng không nhiều đến vậy.

Hầu hết đều được tạc trên cột gỗ, cột đá, tượng cực lớn lại san sát nhau thế này là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy.

Cảm giác áp bách không thể thoát khỏi này khiến bọn họ không thể lên tiếng thậm chí là không dám nhìn lâu.

Nhưng bọn hắn vẫn không nhịn được muốn nhìn thêm.

"Những bức tượng thần này giống như bức bên ngoài huyệt mộ kia... một cái ta cũng không nhận ra." – Đệ tử tiên môn lộ ra vẻ khiếp sợ: "Ta trước nay chưa từng thấy nhiều tượng thần xa lạ thế này tụ lại với nhau."

"Tiền bối, ngài thì sao? Ngài có nhận ra không?"

Y Ngô Sinh lắc lắc đầu, hắn ngẩng mặt, đưa mắt quét qua từng cái một, một lúc lâu sau nói: "Đều không nhận ra."

Ninh Hoài Sam và Phương Trữ tiến vào nơi này cảm thấy bản thân có thể nôn sạch ba đời ba kiếp tại chỗ.

Bọn hắn một mặt xanh lè, cổ họng vô thức lăn lộn một vòng, lại nghe thấy thành chủ nhà mình nhỏ giọng hỏi: "Ở đây các ngươi cũng muốn nôn?"

Ninh Hoài Sam bịt miệng, nuốt cảm giác như sóng cuộn biển gầm kia xuống, sau một lúc lâu mới nói: "Chẳng lẽ bọn ta không nên nôn?"

Phương Trữ khoác vai Ninh Hoài Sam, cúi gập người xuống. Nhịn nửa ngày, nhịn đến nỗi tròng mắt đều đục ngầu, quay đầu hỏi Ô Hành Tuyết: "Thành chủ... trước đó ta đã muốn hỏi, vì sao ngươi không có một chút phản ứng nào đối với tượng thần?"

Hắn lại muốn nôn, sợ bất kính với thành chủ, vội vàng vùi đầu vào trên vai Ninh Hoài Sam.

Bị Ninh Hoài Sam cảnh cáo: "Nếu ngươi dám nôn lên người ta, ta cho ngươi biết tay, ta nghiêm túc."

Ô Hành Tuyết ngược lại một mặt thản nhiên: "Ta nào biết vì sao không phản ứng."

Ninh Hoài Sam nghẹn xanh mặt nhìn hắn, thật lâu sau "Ờ" một tiếng, thầm nói đúng ha, thành chủ không nhớ, dù có biết vì sao đoán chừng cũng đã quên rồi, oẹ –––––

Cái đệt.

Hai người bọn hắn thật sự không chịu nổi, cố gắng vẫy tay điên cuồng lùi ra ngoài.

Để lại Ô Hành Tuyết nghĩ trăm lần cũng không ra.

Hắn hoang mang mà hỏi Tiêu Phục Huyên: "Lúc trước ngươi có nói nơi này không chỉ có một mình Vân Hãi là thần tiên không được chết già, vậy những tượng thần ở đây đều như vậy?"

Tiêu Phục Huyên đang nhìn những bức tượng thần đó.

Trên mặt hắn cũng không có vẻ bất ngờ, rồi lại quét qua tất cả không sót một cái. Thật giống như... hắn biết rõ nơi này sẽ có người nào, nhưng lại vẫn tìm cái gì đó.

Đến lúc nhìn xong tất cả, hắn thu tầm mắt, bình tĩnh đáp: "Ừm, đều như vậy."

Vậy kỳ quái.

Ô Hành Tuyết lẩm bẩm trong lòng –––– nếu đều giống như Vân Hãi bị đánh trở về nhân gian, vậy từ lâu những người được tạc thành bức tượng thần này thật ra đã không được xem là tiên.

Nếu đã không còn xem là tiên lại bị nhân gian lãng quên. Như vậy những tượng đá này không nên có bất kỳ ảnh hưởng nào đến hai tiểu ma đầu Ninh Hoài Sam và Phương Trữ.

Suy cho cùng lúc trước bọn hắn nhìn thấy bức tượng Vân Hãi kia cũng không phản ứng nhiều lắm.

Hắn đang muốn mở miệng, lại nghe một tiểu đệ tử ngạc nhiên kêu lên: "Trên bệ thờ này có khắc chữ

"Tang Phụng, quản núi Bất Động."

"Hoặc Ca, quản Tuyết trì."

"Mộng Cô, quản Kinh Quan."

...

Ô Hành Tuyết băng qua những tượng thần san sát, lướt qua chữ trên bệ thờ. Bên trên có tên huý của mỗi vị thần tiên và nơi bọn họ từng cai quản.

Có một tích tắc, hắn đột nhiên dừng bước giữa nhóm tượng thần, cảm thấy chúng thần tiên không được chết già này dường như đều không xa lạ đến vậy.

Thật giống như... hắn đã từng gặp qua những gương mặt và dáng vẻ nói cười này, sau đó đã không bao giờ còn được gặp lại.

"Sau lưng có ấn!" – Lại có người kêu lên.

Ô Hành Tuyết ngẩn ngơ hoàn hồn, lướt qua xem. Sau lưng hai tượng thần gần chỗ hắn cũng có ấn ký, vị trí đối xứng với tên huý và nơi cai quản phía trước. Ô Hành Tuyết khom lưng dùng đèn dầu rọi qua một chút, phát hiện có ấn ký tương đối khớp với tượng đồng tử đồng nữ.

"Quả thật là thờ phụng tượng thần này." – Ô Hành Tuyết thấp giọng tự nói, hắn lại ngẩng đầu đếm một chút, phát hiện tượng thần này không nhiều không ít, vừa vặn ba mươi ba bức, số lượng đúng bằng số tượng đồng tử đồng nữ.

Thật giống như những người tu sửa ngôi mộ tiên này hy vọng mặc dù bọn họ không còn là tiên cũng vẫn có bạn đồng hành, sẽ không tĩnh mịch cô đơn.

Nhưng nghĩ như vậy, những bá tánh bị điểm triệu tới lại không hợp lý.

Vì sao bọn họ phải nhốt chính mình vào tượng đồng tử đồng nữ, lại vì sao sẽ cào nát cung ấn bên trong? Giống như là... những cung ấn đó không có tác dụng trấn an, ngược lại còn là một món đồ gì đó khiến người ta sốt ruột chán nản.

Căn phòng hình tròn này cũng không có nhiều đèn dầu, càng đi sâu vào trong càng tối đen không thấy rõ.

Ô Hành Tuyết thoáng nhìn thấy phía cuối tượng thần san sát dường như còn có gì đó. Hình dáng ẩn trong bóng tối, mơ hồ cực kỳ, chỉ có thể thấy một chỗ mái cong.

Lầu các?

Ngọc đài?

Hắn theo tiềm thức nghĩ tới những thứ Tiên Đô có lẽ sẽ có, nơi những tiên nhân đó từng ở. Suy cho cùng huyệt mộ trong lòng đất ở nhân gian đều như vậy, nơi dựng mộ sẽ xây một ít đồ vật giống nhà cửa.

Ô Hành Tuyết cầm đèn dầu, đi đến bên kia, đang muốn nhìn thấy đến cùng.

Kết quả vừa nhấc chân đã bị người nào đó nắm lấy cổ tay tóm trở về.

"Đừng đi phía trước."

Tiêu Phục Huyên ấn vai hắn, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai hắn.

"Làm sao vậy?"

"Có trận."

"Trận?"

"Ừm." – Tiêu Phục Huyên nói: "Ta vừa mới nhìn ba mươi ba bức tượng thần này đều không phải tuỳ ý lập nên mà là bày một đạo trận."

Hắn vừa nói xong, trong căn phòng hình tròn liền vang lên tiếng kêu thảm thiết và kinh hô: "A a a a a —— "

Tiếng kêu kia nghẹn ngào lộ ra chút thê lương trong đó, nam có nữ có, đúng là bọn Cao Nga.

Ô Hành Tuyết tập trung nhìn đến lại thấy những tay cụt chân đứt đó bị thứ nào đó hấp dẫn bò nhanh đến bóng tối trước mặt rồi giãy giụa la hét chói tai. Trong một lúc mùi máu tươi toả ra khắp nơi.

Ô Hành Tuyết gần như có thể nhìn thấy giọt máu bắn thẳng đến đây.

Cổ tay hắn bị tóm lấy đành phải nheo mắt khẽ nghiêng đầu. Lại có một cảm giác trên vai rất nhẹ, bàn tay gầy thon dài của Tiêu Phục Huyên cách một chút, che ở trước chóp mũi hắn, chắn lại những giọt máu bắn tung toé.

Tiêu Phục Huyên bỏ tay ra, lạnh lùng phẩy rơi những giọt máu đó, ném một ngọn đèn dầu đến mảnh tối đen kia.

Trong chốc lát, trong mảnh tối đen kia "uỳnh" một tiếng nổi lửa, ánh sáng phiếm xanh trắng, cao đến đỉnh mộ.

Bọn Cao Nga bị ánh lửa làm bỏng, kêu gào tỉnh táo lại, rào rào quay trở về, không còn theo hướng mảng tối đen kia nữa.

Y Ngô Sinh không màng văn nhã, lớn tiếng lấn át tiếng la hét của bọn họ: "Các ngươi chạy đến bên kia làm cái gì!"

"Giọng nói."

"Ta lại nghe thấy giọng nói của thần tiên."

Cao Nga nói.

"Thần tiên" báo mộng cho bọn hắn nói đông tây nam bắc thiếu một chút tiên khí?

Ô Hành Tuyết híp mắt, xuyên qua ngọn lửa xanh trắng nhìn đến, khi ánh lửa chậm rãi hạ xuống, cuối cùng hắn cũng thấy rõ mảnh đồ vật tối đen kia.

Đó là một toà lầu các được chạm trổ từ hàn thạch.

Không phải là miếu tiên thường dùng cúng bái mà càng giống chỗ ở của ai đó, có giường có bình phong, có lan can đá cũng có hành lang ngoài trời, tựa như một toà điện ngọc nào đó ở Tiên Đô, nhưng điện ngọc kia lại được nối với một tòa đài cao, trên đài khắc đầy sấm ngôn.

Không nhìn thấy rõ sấm ngôn, nhưng trên điện ngọc kia có một tấm bảng, trên tấm bảng hẳn là có chữ viết nhưng không biết vì sao lại bị sứt mẻ. Tấm biển chỉ còn một góc, phần còn lại rơi xuống đất, mơ hồ có thể nhìn thấy một chữ "Phong".

... Tọa Xuân Phong?

"Tọa Xuân Phong."

Khi trong đầu Ô Hành Tuyết cũng hiện lên ba chữ kia, Tiêu Phục Huyên cũng nặng nề mở miệng, thế cho nên hắn không phân biệt được là ai trước.

"Đây là chỗ nào?" – Ô Hành Tuyết lẳng lặng nhìn tòa đài cao kia, lại nhìn về phía mái cong.

Tiêu Phục Huyên trầm mặc hồi lâu nói: "Phế Tiên đài."

Ô Hành Tuyết nhẹ nhàng "À" một tiếng.

Nói như vậy những thần tiên bị phế kia đều đã từng đứng trên tòa đài cao khắc đầy sấm ngôn kia. Một nơi phế tiên tại sao lại lấy loại tên như "Tọa Xuân Phong" này, thật là... không duyên cớ cô phụ gió xuân.

Phế Tiên đài tu sửa ở chỗ này ý lại hết sức rõ ràng, vừa thấy chính là dùng để cảnh báo ai đó.

Ô Hành Tuyết nghĩ đến so với ba mươi ba bức tượng trong căn phòng hình tròn này có vẻ không ăn khớp với Vân Hãi lẻ loi kia.

Ninh Hoài Sam và Phương Trữ phản ứng cực mạnh với ba mươi ba bức tượng thần này, vừa nôn vừa khó chịu, nói vậy những tượng thần này vẫn còn một chút tiên lực, hẳn là tượng đồng tử đồng nữ kia cúng bái lâu dài mà thành.

Mà hai bọn hắn lại không hề có phản ứng với Vân Hãi, cho thấy Vân Hãi đã chân chính bị cách tiên danh.

Như vậy xem ra Phế Tiên đài này cảnh báo ai, không cần nói cũng biết.

Ô Hành Tuyết nhớ tới dựa theo lời Tiêu Phục Huyên nói trước đó, Vân Hãi bị tà ma cắn nuốt, chết ở Đại Bi cốc. Dẫn tới Hoa Tín tự mang kiếm xuống, tàn sát sạch sẽ tà ma ở Đại Bi cốc, sau đó tu sửa ngôi mộ dưới lòng đất này, đặt tượng thần Vân Hãi ở đây, sau đó lại liên tiếp đặt tượng những thần tiên khác.

Lúc trước hắn từng có một chút hoang mang, nếu thầy trò tình thâm, nếu muốn thờ phụng ái đồ đã chết, vì sao lại đặt huyệt mộ dưới lòng đất, không cho phàm nhân tiếp cận?

Hiện tại ngẫm lại... chỉ sợ cũng không phải là thờ phụng đơn thuần.

Ngọn lửa xanh trắng chói lọi kia vẫn luôn cháy, giống như một đường chắn ngang ở giữa mọi người và tòa Phế Tiên đài kia.

Dưới ánh lửa, Phế Tiên đài tựa như một gò mộ, cứng rắn đè đồ vật bên trong mộ lại.

Từ tấm bảng bị vỡ nọ xem ra gò mộ kia đã từng bị dịch chuyển.

Ngọn lửa quá lớn, sáng sáng tối tối chiếu vào trên ba mươi ba bức tượng thần to lớn, nhìn thoáng qua tựa như ánh mắt vừa chuyển động.

"Sư huynh... tại sao ta lại có cảm giác tượng thần kia hình như đang nhìn chúng ta?"

"Là ta nghĩ nhiều sao? Bức tượng thần kia hình như nghiêng hơn lúc trước một chút."

"Ánh lửa ngừng rồi."

Dưới chân ba mươi ba bức tượng thần, giữa khe núi đá tảng dường như có tia sáng xuất hiện, tựa như trận cục âm ỷ lưu động.

"Tiêu Phục Huyên." – Ô Hành Tuyết nghiêng đầu hỏi: "Ngươi nói những tượng thần này là một cái trận, trận này để làm gì?"

Tiêu Phục Huyên nhìn ánh sáng lờ mờ đan xen ngang dọc trên mặt đất, nói: "Trấn tà ma, hoặc là trấn tàn hồn."

Hắn im lặng một chớp mắt, lại nói: "Để vĩnh viễn không có ngày nhìn thấy mặt trời."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top