Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 34. Sơn thị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật lâu trước kia, hắn thân là Chiếu Dạ thành chủ lại tạo điều kiện thuận lợi cho Tiêu Phục Huyên.

------------------

So với Ô Hành Tuyết phản ứng của Ninh Hoài Sam và Phương Trữ còn lớn hơn.

Lúc đó bọn hắn đang xốc tấm mành che bằng vải nỉ đang bước xuống xe, nghe thấy một câu "Kiếp kỳ" của Tiêu Phục Huyên, nhất thời dấu chấm hỏi đầy đầu, bước hụt một chân ––––

Tức khắc nghe thấy hai tiếng ầm ầm trầm nặng, hai tiểu ma đầu suýt chút nữa ở ngay trước cửa động quỷ nhà mình ngã thành hai con cún gặm bùn.

Ninh Hoài Sam bám chặt cửa xe mới ngừng lảo đảo. Một lát sau đẩy tấm mành che bằng vải nỉ ra chui đầu vào: "...Làm sao ngươi biết?!"

Đôi mắt hắn vốn đã to hiện giờ còn trừng đến tròng mắt cũng sắp rớt ra ngoài, cứ như vậy tràn ngập khó tin mà không chớp mắt nhìn chằm chằm Tiêu Phục Huyên.

Lặng một lúc, Phương Trữ cũng thò đầu vào, cũng hoang mang cau mày: "Thiên Túc làm sao biết được cách gọi 'kiếp kỳ" này?!"

Y Ngô Sinh bên cạnh thắc mắc hỏi: "Kiếp kỳ? Kiếp kỳ là ý gì? Hôm nay ta mới nghe thấy lần đầu."

Ninh Hoài Sam lập tức nói với hắn: "Không phải là vô nghĩa sao! Việc này sao có thể cho người trong tiên môn các ngươi tuỳ ý nghe nói tới?"

Y Ngô Sinh: "?"

Tà ma trong kiếp kỳ nếu không cẩn thận có thể sẽ bị nhằm vào điểm yếu, thừa cơ mà xâm nhập. Cho nên trong lòng nhóm tà ma yêu đạo bên trong Chiếu Dạ thành đều hiểu rõ lẫn nhau, ra khỏi thành sẽ tận lực che giấu. Không có tà ma nào sẽ cho người ngoài, đặc biệt là người trong tiên môn biết được điểm này, đó là tự phơi bày điểm yếu.

Huống hồ, từ "Kiếp kỳ" này cũng chỉ có nhóm ma đầu nói với nhau, bọn họ cảm thấy oan hồn cắn nuốt thân thể là một kiếp nạn cho nên mới dùng cái tên này. Nếu để người trong tiên môn biết được chỉ sợ bọn họ sẽ vỗ tay trầm trồ khen ngợi, bảo đảm sẽ gọi nó là "Báo ứng".

Bọn họ quang quác quang quác hỏi một hơi, việc khác không nói đến, ít nhất Ô Hành Tuyết nghe ra được một ít chuyện ––––– cái từ "Kiếp kỳ" này cho dù có như thế nào cũng không nên từ miệng Tiêu Phục Huyên nói ra.

Còn vì sao hắn lại biết...

Đúng thật là một vấn đề lớn.

Ô Hành Tuyết cầm tấm chăn vải nỉ nhớ lại đoạn ngắn mơ hồ trong mộng, đặc biệt là lời Tang Dục nói với hắn ngữ khí ái muội khi nhắc đến "Thiên Túc thượng tiên"...

Tóm lại, cái xe ngựa này chỉ sợ là không thể chứa hắn.

Hai tên ngốc kia còn cố tình bô bô: "Không nên nha, Thiên Túc ngươi... người cuối cùng là làm sao biết được? Có ai để lộ ra ngoài sao?"

Tiêu Phục Huyên không đáp lời bọn họ, mà chỉ dùng kiếm đẩy rèm cửa vải nỉ ra, quay đầu nói với Ô Hành Tuyết: "Xuống xe."

Ô Hành Tuyết nhìn hắn một cái, xốc chăn dày lên, đi ra cửa xe.

Hắn cúi đầu bước qua cửa xe Tiêu Phục Huyên đã dùng kiếm đỡ lấy, đang xuống xe.

Tầm mắt lại thấy Tiêu Phục Huyên liếc nhìn hắn một thoáng, bỗng nhiên mở miệng trả lời vấn đề Ninh Hoài Sam và Phương Trữ truy hỏi hồi lâu.

Giọng nói trầm thấp của hắn gần trong gang tấc, nói: "Đúng lúc biết được."

Trong lòng Ô Hành Tuyết bỗng chốc nảy một cái.

Ngay sau đó giọng nói kia lại vang lên: "Phủ thêm áo khoác."

Ninh Hoài Sam và Phương Trữ: "?"

Hắn thình lình nói một câu như vậy, không chri rõ tên họ, mọi người nghe thấy đều sửng sốt. Sau một lúc lâu, hai tên ngốc mới nhận ra những lời này là nói cho thành chủ bọn họ nghe.

Ừm...

Ninh Hoài Sam và Phương Trữ vốn dĩ còn muốn nói gì đó, hiện giờ bỗng không tìm được từ.

Chỉ thấy động tác của thành chủ bọn họ dừng lại, không rõ ý tứ mà nhìn Tiêu Phục Huyên, cuối cùng vẫn quay về trong xe.

Y Ngô Sinh cầm lấy áo khoác trong xe đưa qua, nói: "Ta không hiểu kiếp kỳ là có ý gì, có điều nếu thân thể bị lạnh không chịu nổi vẫn nên mặc nhiều một chút mới tốt. Có lẽ... nếu công tử không ngại, có thể miêu tả cảm thụ của kiếp kỳ, phương pháp như thế nào mới có thể áp chế. Chuyện khác không nói, đan dược đủ kiểu ta mang theo không ít, biết đâu có thể dùng được."

"..."

Lời này vừa nói xong bên trong xe nháy mắt yên tĩnh một mảnh, kim rơi cũng có thể nghe tiếng.

Y Ngô Sinh sửng sốt, mặt lộ vẻ khó hiểu: "Làm sao vậy?"

Ninh Hoài Sam và Phương Trữ im lặng quay mặt đi, không dám nói chen vào trong lúc hỗn loạn này. Trong lòng bọn họ hiểu rõ không nói ra mà lảng tránh một lát, bỗng nhận ra một vấn đề ––––––

Thiên Túc thượng tiên Tiêu Phục Huyên vậy mà lại trầm mặc giống bọn họ.

Đương nhiên Thiên Túc vốn dĩ đã tiếc chữ như vàng, không thích mở miệng. Nhưng trong một tích tắc kia bọn họ vi diệu cảm thấy phản ứng của Thiên Túc thượng tiên không phải là thái độ trầm mặc bình thường mà là tương tự như bọn họ, có một chút ý tứ không thể nói ra.

Thật giống như hắn không chỉ biết được kiếp kỳ là cái gì, thậm chí hắn dường như còn biết được kiếp kỳ sẽ có phản ứng ra sao nên áp chế như thế nào.

Hửm????

Ninh Hoài Sam và Phương Trữ liếc nhìn nhau.

Có điều không đợi nghĩ lại, bọn họ đã nghe thấy thành chủ nhà bọn họ mở miệng nói: "Thật không dám giấu diếm, kiếp kỳ làm sao như thế nào một chút ta cũng không nhớ rõ, đan dược cũng không cần, không muốn uống. Xin nhận tâm ý của tiên sinh."

Nói rồi Ô Hành Tuyết khoác áo khoác xuống xe ngựa, dường như có chút vội vàng.

Ninh Hoài Sam và Phương Trữ vội thò lại gần, nhỏ giọng nói thầm với hắn: "Thành chủ, quá kỳ quái, Thiên Túc thượng tiên hình như cái gì cũng biết, thậm chí ngay cả kiếp kỳ làm sao áp chế cũng –––– "

Còn chưa dứt lời đã nghe thấy thành chủ dùng giọng vô cùng nhẹ nhàng nói với bọn họ: "Các ngươi câm miệng đi."

Hai người bọn họ sợ nhất là nghe thấy giọng điệu này, da đầu tê rần, mím chặt môi.

Ô Hành Tuyết rốt cuộc cũng thanh tịnh một lát.

Gió đêm se lạnh mang theo hơi ẩm của nước mưa quét thẳng tới trước mặt, quét đến vành tai chợt lạnh. Đến lúc này Ô Hành Tuyết mới nhận ra mới vừa rồi ở trong xe ngựa hai bên tai và gáy của hắn vậy mà lại có hơi nóng.

Phía sau có tiếng kiếm vang lên rất nhỏ, Tiêu Phục Huyên cũng xuống xe.

Ô Hành Tuyết đảo mắt nhìn thoáng qua khắp bốn phía, thấy Tiêu Phục Huyên đứng sau xe ngựa vài bước, nhìn sang bên này nhưng lại không có ý đi qua.

"Chậc... Bên cạnh trạm dừng lấy đâu ra nhiều người như vậy?" – Ninh Hoài Sam bông hoang mang hỏi một câu.

"Hửm?" – Ô Hành Tuyết quay đầu nhìn lại.

Chỗ xe ngựa của bọn họ dừng lại có một cây cọc buộc ngựa có mái che. Phía sau cách đó không xa hẳn là lối vào Chiếu Dạ thành.

Chỉ thấy nơi đó tường cao bễ nghễ, hai bên đều có một toà tháp nhọn, bên ngoài toà tháp dường như có treo chuông khánh, đong đưa trong gió lạnh, tiếng chuông xuyên qua sương mù mưa giông truyền tới.

Giữa tường cao là cửa lớn bằng sắt đen, trái phải cửa lớn mỗi bên có mấy chục chiếc đèn xanh, cao thấp đan xen.

Mới đầu Ô Hành Tuyết cho rằng đó là đèn lồng treo trên tường. Nhìn chăm chú chốc lát mới phát hiện đó là quỷ hoả treo trong mưa sương.

Giữa khoảng cách của quỷ hoả có bóng người lay động.

Ô Hành Tuyết hỏi: "Đó là người nào? Thủ vệ?"

Hắn thầm nói Chiếu Dạ thành không phải động quỷ sao, động quỷ còn có thủ vệ làm cái gì?

Quả nhiên đã nghe Ninh Hoài Sam nói: "Chiếu Dạ thành chúng ta trước kia không có thủ vệ. Mấy cái đèn thanh minh kia đều là thành chủ treo, còn có chuông đen trên toà nhà hình tháp, một khi có người của Tiên Đô có ý đồ tiến vào Chiếu Dạ thành chuông đen sẽ vang, đèn thanh minh sẽ biến thành một bức tường lửa kéo dài trăm dặm.

"Có điều sau đó chỉ còn một ít." – Ninh Hoài Sam lại nói.

"Tại sao?" – Ô Hành Tuyết hỏi.

Ninh Hoài Sam ấp úng nói: "Ai, bởi vì thành chủ ở cái chỗ quỷ quái Thương Lang Bắc Vực kia không biết khi nào trở về. Không ít người lo lắng đèn thanh minh và chuông đen này chống không được bao nhiêu năm, cho nên..."

Trong lòng Ô Hành Tuyết biết rõ. Chắc là đám tà ma ở Chiếu Dạ thành cảm thấy hắn chắc chắn đã chết không thể nghi ngờ, không tin được mấy thứ này.

Hơn nữa có thể sắp xếp thủ vệ, như vậy nói rõ Chiếu Dạ thành này có một người có tiếng nói.

Ô Hành Tuyết vẫy vẫy Ninh Hoài Sam, hỏi: "Tới đây, ta hỏi ngươi, Chiếu Dạ thành hiện nay thành chủ là ai?"

Ninh Hoài Sam không phục mà bĩu môi, vô thức nói: "Tiết Lễ."

Nói xong bị Phương Trữ củng tay một cái thật mạnh.

Ninh Hoài Sam mới phản ứng lại: "Thành chủ..."

Ô Hành Tuyết hoàn toàn không bất ngờ, nếu hắn đã vào Thương Lang Bắc Vực, người đời đều cho rằng hắn đã chết không thể nghi ngờ. Động quỷ Chiếu Dạ thành cũng không có khả năng vẫn luôn để trống vị trí thành chủ, tà ma yêu đạo nhiều như vậy luôn phải có người tranh nhau ngồi lên. Có thành chủ mới là việc hết sức bình thường.

Hắn lại nghĩ tới trước khi ra khỏi Thương Lang Bắc Vực bộ dáng Ninh Hoài Sam vội vã kéo hắn trở về Chiếu Dạ thành, chỉ sự cũng là bởi vì việc này.

"Tiết Lễ?" – Y Ngô Sinh bỗng lên tiếng: "Tiết Lễ..."

Hắn bị tà ma nhập thể, mơ màng hồ đồ hơn hai mươi năm, trước khi tỉnh táo cũng không biết được thành chủ mới đổi của Chiếu Dạ thành là ai. Hiện giờ nghe thấy cái tên này, hắn lặp lại vài lần, nói: "Cái tên này giống tên con trai của một bằng hữu cũ của ta."

Phương Trữ: "bạn cũ của ngươi là Phong gia?"

Y Ngô Sinh gật đầu: "Đúng vậy, Phong gia và Hoa gia quan hệ thân thiết qua nhiều thế hệ, gia chủ đời trước có hai nam một nữ, trưởng tử Phong Phi Thị, ái nữ Phong Cư Yến, út tử là Phong Tiết Lễ."

Phương Trữ: "Vậy không sai, chính là hắn."

Y Ngô Sinh cực kỳ hoảng sợ: "Lời này là ý gì?!"

Phương Trữ: "Chính là Phong Tiết Lễ kia, không biết làm sao trở mặt thành thù với người trong nhà, nhập tà ma, tới Chiếu Dạ thành, tự sửa họ của mình đi, đổi thành Tiết Lễ. Chiếu Dạ thành này của bọn ta hai mươi lăm năm qua không xuất hiện đại ma đầu nào, ngược lại để cho hắn chiếm tiện nghi, trở thành thành chủ mới."

"Không chỉ có vậy!" – Ninh Hoài Sam nói liền một bụng tức giận, kéo mặt dài hơn cả con lừa: "Hắn tới Chiếu Dạ thành không tự dựng phủ trạch của mình, chỉ chăm chăm muốn chiếm Tước Bất Lạc của thành chủ. Nếu không phải thành chủ đi rồi, Tước Bất Lạc tự phong cấm, hắn chỉ sợ đã dọn toàn bộ gia sản vào đó từ lâu rồi!"

Nguyên nhân chính là như thế, hắn nhìn Tiết Lễ kia cực kỳ không vừa mắt.

Trước đó hắn và Phương Trữ ước gì Ô Hành Tuyết sớm ngày trở về thành, uy phong giết chết thứ đồ chết tiệt kia. Với bản lĩnh của thành chủ nhà hắn một khi trở về nào còn cơ hội cho Tiết Lễ kia tác oai tác quái chứ?

Nhưng hiện giờ hắn lại thay đổi ý định. Thành chủ bọn họ chuyện gì cũng không nhớ, lại đúng lúc gặp kiếp kỳ, tốt nhất vẫn là chờ khôi phục ký ức, vượt qua kiếp kỳ, lại đánh Tiết Lễ kia một cái trở tay không kịp.

Cho nên trước mắt cũng không phải là thời điểm tốt để lộ thân phận.

Ninh Hoài Sam và Phương Trữ nghĩ vậy, lại gọi Ô Hành Tuyết một tiếng, muốn hắn trước tiên ở trạm dừng dịch dung qua một chút.

Kết quả còn chưa mở miệng đã thấy sau lưng có một trận gió lạnh.

Cơn gió mang theo thi khí, Ô Hành Tuyết ngửi được mùi hương kia chợt nhớ tới phủ trạch của Tang Dục trong mơ ––– người luyện thi mà nói, trên người luôn có mùi này.

Ô Hành Tuyết bóp chóp mũi một chút đến khi nâng mắt lên đã không thấy mấy bóng người lay động bên tường thành đâu. Ngược lại trước mặt bọn họ xuất hiện thêm mấy chục người mặc áo đen.

Làn da bọn họ tái nhợt, xung quanh cổ có một vòng đen rất dễ thấy, nhìn thoáng qua giống như đầu mình chia lìa lại bị khâu chặt lại.

Nhìn kỹ mới phát hiện một vòng đen này không phải là đường may không đều mà là đinh quan tài đóng một vòng quanh cổ.

"Đây là thủ vệ của tân thành chủ?" – Ô Hành Tuyết đánh giá đám người đó, nghiêng đầu sang, nhỏ giọng nói: "Đều là cái thứ xấu xí gì."

Hắn nói xong, hiếm khi không nghe thấy tiếng phụ hoạ liên thanh, thầm nghĩ Ninh Hoài Sam vậy mà còn có lúc thâm trầm như vậy.

Kết quả lập tức nghe thấy giọng Ninh Hoài Sam vang lên từ bên kia: "Bọn ta rời khỏi thành thời gian chỉ có mấy ngày, trạm dừng tại sao lại có thêm nhiều người như vậy?"

Ô Hành Tuyết: "..."

Ninh Hoài Sam trước đó hắn còn ghé vào bên người không biết từ lúc nào đã bước xa đến chỗ kia. Vậy người đứng bên cạnh nghe hắn nói hươu nói vượn là ai?

Ô Hành Tuyết quay đầu nhìn thấy Tiêu Phục Huyên mang theo kiếm.

Ô Hành Tuyết ngẩn ra: "... Không phải ngươi đứng bên cạnh xe ngựa bên kia sao, làm sao lại ở chỗ này."

Tiêu Phục Huyên: "Không phải không quay đầu lại sao, làm sao biết ta đứng bên cạnh xe ngựa."

Ô Hành Tuyết giật giật môi, không hé răng. Cảm giác vi diệu không thể tả lúc trước lại phủ lên.

Hắn mơ hồ cảm thấy Thiên Túc thượng tiên hình như không được vui, rõ ràng lúc hắn vừa mới tỉnh còn không phải như vậy. Suy xét kỹ hơn, hình như là bắt đầu từ khi hắn nói với Y Ngô Sinh "Không nhớ rõ kiếp kỳ", sau đó vội vàng rời khỏi xe ngựa.

Ô Hành Tuyết: "..."

Ha...

Ma đầu một giới như hắn từ trước đến nay ắt hẳn sẽ không quản người khác có vui vẻ hay không. Huống hồ hắn thật sự không biết dưới tình hình thế này nếu muốn mở miệng, cuối cùng là phải nói cái gì.

Tốt hơn hết là coi như không nhìn ra.

Đại ma đầu nghĩ như vậy, nhấp môi.

Sau một lúc, lại động đậy: "Vậy tại sao ngươi lại tới đây?"

Tiêu Phục Huyên nâng mí mắt: "Tới giúp người đổi mặt."

Ô Hành Tuyết: "?"

Hắn ngốc một lúc, lại nghe thấy Tiêu Phục Huyên thấp giọng nói: "Trước hết đừng nhúc nhích."

Nháy mắt sau đó, hắn đã hiểu rõ ý của Tiêu Phục Huyên –––– đúng lúc nghe thấy thủ vệ Chiếu Dạ thành vừa giải thích với Ninh Hoài Sam, vừa đi đến bên này: "Lạc Hoa Đài có dị động, sợ dẫn người đến đây, thành chủ hạ lệnh tăng thêm phòng thủ trong thành. Các ngươi vào thành đương nhiên không thành vấn đề, ba người này thì..."

Tấm bùa trong tay đám thủ vệ bốc cháy, chiếu sáng đây. Ninh Hoài Sam và Phương Trữ là tâm phúc của Ô Hành Tuyết, người ở Chiếu Dạ thành gần như không có ai không biết. Nhưng còn ba người này, bọn họ vẫn phải tra xét.

Cách bọn họ thật sự rất gần, dưới tình hình này Tiêu Phục Huyên giơ tay động qua mặt ai vậy cũng quá rõ ràng.

Ô Hành Tuyết thầm nói vậy xong đời con bê rồi.

Bọn họ vốn dĩ muốn lẻn vào Lạc Hoa Đài, lấy một chút chất ngọc để sửa Mộng Linh. Tất cả những chuyện khác tốt nhất là chờ đến khi hắn giải được mộng cảnh, khôi phục ký ức rồi nói.

Nhưng hiện tại e là sẽ khiến người khác chú ý –––––

Gương mặt này của hắn người ở Chiếu Dạ thành chắc chắn sẽ nhận ra.

Thật ra Tiêu Phục Huyên cũng đủ rồi, dù sao cũng là Thiên Túc thượng tiên. Những đoạn ngắn hắn mơ thấy mà nói, Chiếu Dạ thành hơn một nửa đều biết bộ dáng của Tiêu Phục Huyên.

Ngay cả Y Ngô Sinh cũng vô cùng nguy hiểm, đã là trưởng lão tiên môn vọng tộc, bên ngoài lại vang danh, đảm bảo sẽ có người liếc mắt một cái là nhận ra.

Nghĩ như vậy, bọn họ thật sự không giống âm thầm hành động, càng giống như tới khiêu khích toàn bộ Chiếu Dạ thành.

Khi thủ vệ nâng lửa trong tay lên để sát vào, Ô Hành Tuyết nghe thấy Tiêu Phục Huyên mấp máy môi phun ra hai chữ: "Được thôi."

Được thôi?

Ô Hành Tuyết nhìn tay hắn cũng chưa nâng, trong lòng vô cùng hoang mang. Không phải chưa động sao, có chỗ nào được?

Đợi hắn quay đầu lại đã thấy Y Ngô Sinh bên cạnh quần áo không chút thay đổi, khăn vải dày vẫn nhét trong miệng mũi, khuôn mặt lộ ra ngoài đã thay đổi.

Nhìn thoáng qua tựa như một thư sinh văn nhược bị tà ma khống chế linh hồn.

Lửa trong tay thủ vệ đảo qua, Ô Hành Tuyết bị ánh lửa làm cho híp mắt lại.

Trong nháy mắt kia, thủ vệ kia "chậc" một tiếng, lẩm bẩm với thủ vệ bên cạnh: "Đôi mắt này... tại sao ta lại cảm thấy đã từng gặp ở đâu rồi."

Trong tầm mắt Ô Hành Tuyết nhìn thấy Ninh Hoài Sam và Phương Trữ đã nắm chặt chuôi kiếm dường như chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào. Lại nghe thấy một thủ vệ khác nói: "Hai ngày nay, mỗi ngày luôn có mấy người ngươi cảm thấy đã từng gặp ở đâu rồi."

Bọn họ lại cẩn thận nhìn trong chốc lát, chuyển lửa trong tay về phía Tiêu Phục Huyên.

Bởi vậy Ô Hành Tuyết có thể xác định được gương mặt của mình cũng giống như Y Ngô Sinh, đã được sửa đến mức không thể nhận ra.

"Tra xong rồi đúng không? Đúng là lề mề. Ta đã nói hai bọn ta giữa đường đói bụng chỉ thuận tay tóm được vài tên trở về." – Ninh Hoài Sam có vẻ hơi bực bội: "Còn có thể mang thứ gì không được phép?"

Nhìn ra được hắn và Phương Trữ ở Chiếu Dạ thành cũng có chút địa vị. Nhóm thủ vệ thấy hắn bực mình cũng không tốn nhiều thời gian, lập tức mở đường.

"Đúng rồi, vào thành không được đến con đường Lạc Hoa Đài kia, thành chủ đã điều một con đường khác phía bên phải." – Thủ vệ ở phía sau dặn dò một câu.

"Lạc Hoa Đài có động tĩnh gì?" – Ninh Hoài Sam hỏi.

"Cũng không có gì khác, là trong núi kia lại hiện ra ánh lửa."

"Ánh lửa?"

"Phải."

Ô Hành Tuyết nhớ tới lời Y Ngô Sinh nói trong xe ngựa, năm đó Lạc Hoa sơn thị bị cháy rừng đốt không còn sót lại gì, mùng ba tháng ba mỗi năm Lạc Hoa Đài vẫn sẽ có ngọn đèn dầu chạy dài khắp mười hai dặm. Dẫn tới rất nhiều đệ tử tiên môn rút kiếm chạy đến, lại phát hiện trong núi trống không, cả một mảnh đất khô cằn cái gì cũng không có.

Mãi cho đến khi Lạc Hoa Đài nhập vào địa giới Chiếu Dạ thành, trở thành lối vào của Chiếu Dạ thành ngọn đèn dầu mùng ba tháng ba kia mới dần dần biến mất.

Ý của mấy thủ vệ này là ánh lửa kia sau mấy trăm năm lại bùng lên?

Ninh Hoài Sam nói: "Mấy ngày trước hai bọn ta rời khỏi thành vẫn còn yên ổn."

Thủ vệ nói: "Chỉ mới bắt đầu từ hai ngày trước."

Hai ngày trước?

Ô Hành Tuyết tính toán trong bụng.

Chẳng phải là lúc bọn họ vừa ra khỏi Đại Bi cốc hay sao?

Trùng hợp như vậy? Hay là bên trong có mối liên hệ nào đó?

Hắn suy nghĩ một lúc, đến khi hoàn hồn mọi người đã trước cửa lớn bằng sắt đen. Nghe nói hắn đã tạo ra đèn thanh minh dọc theo hai bên, khi mọi người vừa tới đã lắc lư vài cái trông như thể sắp rục rịch nổi dậy.

Thừa dịp thủ vệ không ở bên cạnh, Ninh Hoài Sam nới nhỏ: "Thành chủ, ngươi còn nhớ đèn thanh minh này sử dụng thế nào hay không?"

Ô Hành Tuyết thản nhiên nói: "Quên rồi, làm sao vậy?"

Ninh Hoài Sam một mặt "cả người đã tê rần": "Đèn thanh minh này nhận biết tiên khí, cực kỳ nhạy. Nghe nói đã gác mấy trăm năm chưa từng sai, tìm mỗi một người của Tiên Đô đều rất chuẩn, cũng không phải cứ dịch dung là lừa gạt cho qua được."

Ninh Hoài Sam ngước nhìn Thiên Túc thượng tiên một cái, ép tiếng nói cực thấp: "Nếu ngài nhớ rõ sử dụng thế nào còn có thể tạo điều kiện thuận lợi cho Thiên Túc đi qua. Nhưng ngài không nhớ rõ vậy nên làm sao bây giờ?"

Ô Hành Tuyết: "..."

Mặt hắn như đưa đám mà nói: "Nghe nói khi bị đèn thanh minh thiêu rất doạ người, ta không muốn chết ở chỗ này, ta ––––– "

Hắn khóc nửa chừng tròng mắt bỗng trợn tròn, âm cuối đột ngột chuyển, suýt nữa đã tách ra.

Ô Hành Tuyết theo ánh mắt của hắn nhìn sang, Tiêu Phục Huyên ở trước đèn thanh minh ngừng một chút, lại nhấc chân bước về phía trước.

Trường kiếm va chạm tạo thành tiếng vang cực nhẹ, áo bào phất lên, có thể nhìn thấy ủng đen thon dài cứng cáp.

Đèn thanh minh hai bên chỉ nhẹ loé lên vài cái, dường như có một nháy mắt do dự. Ngay sau đó, chúng lại yên tĩnh, hoàn toàn mặc kệ chúng vừa mới bỏ qua một vị thượng tiên.

Ninh Hoài Sam: "??????"

Lúc này hắn và Phương Trữ đã sợ ngây người.

"Thành chủ tại sao hắn có thể vào?"

"Tại sao ngài không giở trò mà hắn lại có thể vào?"

"Thậm chí hắn không giống lần đầu tiên tiến vào."

"Thành chủ?"

Bọn họ quay đầu nhìn về phía thành chủ nhà mình, chỉ thấy cần cổ mảnh khảnh và của thành chủ giấu trong áo lông chồn màu bạc, sau một lúc lâu cánh môi phun ra một câu: "Không biết, hai ngươi có đi hay không?"

"..."

"Đi."

Mãi đến khi băng qua cửa sắt đen Ô Hành Tuyết vẫn còn đang suy nghĩ câu nói kia "Tại sao ngài không giở trò mà hắn lại có thể vào, thậm chí hắn không giống lần đầu tiên tiến vào".

Thật ra hắn có thể đoán được lý do.

Bởi vì cảnh tượng trong mơ kia Tang Dục nói hai món đồ chơi nhỏ kia của hắn tra xét Tước Bất Lạc nhìn thấy Thiên Túc thượng tiên. Nếu cảnh trong mơ là thật, vậy nó cũng chỉ rõ khi Thiên Túc thượng tiên đến Chiếu Dạ thành chưa từng gây kinh động đèn thanh minh, cũng chưa từng nếm thử mùi vị bị quỷ hoả thanh minh thiêu thân.

Mà Ninh Hoài Sam nói đèn thanh minh là hắn tạo ra, nếu muốn giở trò e là cũng chỉ có bản thân hắn.

Cứ như vậy chỉ có một đáp án –––––

Thật lâu trước kia, hắn thân là Chiếu Dạ thành chủ lại tạo điều kiện thuận lợi cho Tiêu Phục Huyên.

...

Ô Hành Tuyết chợt dừng bước.

Hắn vô thức đi theo bóng người phía trước, bây giờ vừa nhấc mắt mới phát hiện bản thân không biết từ khi nào đã đi vào một con đường núi, lúc này đang đứng trong một vùng sương mù trên núi.

Chỉ chậm một bước hắn đã thấy bóng dáng cao cao mờ nhạt của Tiêu Phục Huyên chìm trong sương mù.

Sương mù này dày đặc bất thường, còn lạnh lẽo dị thường.

Ô Hành Tuyết bám sát xuyên qua lớp sương mù, cảm giác sương mù sát qua cổ, thật giống như có một ít nước đã đóng băng "bộp" xuống sau cổ, dọc theo sống lưng chảy xuống.

Cái lạnh khiến hắn phải nhắm mắt lại, đến khi mở ra, cảnh sắc trước mắt đã haonf toàn thay đổi.

Sương mù dày đặc dừng lại phía sau, bên chân là một cột mốc biên giới bằng đá trắng bị dây leo bám lên chằng chịt, trên cột mốc có khắc chữ viết nắn nót: Lạc Hoa Đài.

Phía trước là ngọn đèn dầu vàng cam uốn lượn, giống như một con rồng dài, dựng lên từ con đường núi liên tục uốn lượn đến tận chân trời.

Bên dưới ngọn đèn uốn lượn có thể thấp thoáng nhìn thấy nhà cửa nối tiếp nhau, cửa sổ rộng mở, mặt tiền cửa hiệu lêu quán cao thấp đan xen, bóng người nho nhỏ tới lui.

Cờ phiên đủ màu bay phấp phới trong bóng núi, lá cờ gần nhất cũng dài nhất kia viết bốn chữ:

Lạc Hoa sơn thị.

Ô Hành Tuyết đứng đó một lúc lâu, nhấc chân đi đến lá cờ dài nhất.

Hắn cúi đầu tránh lá cờ, tiếng người nói cười náo nhiệt giống như biển Vô Đoan bỗng nổi lên, hướng về phía hắn.

Tuy rằng hắn không có ký ức nhưng nghe thấy âm thanh ồn ào này lại chượt cảm thấy, chính là nơi này. Đây là Lạc Hoa sơn thị năm đó.

Nhưng Lạc Hoa sơn thị chân chính đã bị thiêu rụi rồi, đã biến mất từ trăm năm trước.

Vậy cái trước mắt này là gì?

Mới vừa rồi thủ vệ ở cổng thành có nói, Lạc Hoa Đài gần đây có chút dị động, trong núi thường xuất hiện ngọn đèn dầu.

Chẳng lẽ đây là hắn không cẩn thận đã bước vào ảo cảnh?

Vậy ảo cảnh này cũng có chút quá giống thật rồi.

Sơn thị này không giống được xây dựng trên con đường núi, nó giống một con hẻm không nhìn thấy điểm cuối hơn. Trên mặt đất lát đá trắng, lát cũng không chặt, lúc dẫm lên có một bên hơi nhếch lên, nhấc chân lại nhẹ nhàng rơi về.

Cách hắn gần nhất là một quán trà ba tầng, toà lầu dựa vào núi, lại không nghiêng lệch.

Chuỗi đèn lồng thật dài rũ xuống từ mái nhà cong, trong quán có rất nhiều người, nói nói cười cười, có một tiên sinh kể chuyện ngồi trước sảnh, trong tay cầm thước gõ, kể đến mức sao văng khắp tứ tung.

Tiểu nhị trong quán đắp khăn vải bố trắng trên vai, ở trên đường cái ngoài quán hét to, âm thanh chui thẳng vào lỗ tai Ô Hành Tuyết: "Linh trà ngâm suối tiên Lạc Hoa Đài, một bình đảm bảo trị bách bệnh, hai bình ngàn tuổi vô ưu –––– "

Ô Hành Tuyết: "..."

Lá cờ bên quán trà đung đưa hồi lâu, hắn thật sự không nhịn nổi, vươn tay sờ bên cạnh lá cờ một chút...

Ảo cảnh này cũng khá lợi hại, ngay cả hoa văn vải thô cũng rất rõ ràng.

"Ai, vị lang quan này! Đừng kéo lá cờ nhà ta nha!" – Tiểu nhị của quán nói với hắn: "Ngài uống trà sao? Trà bánh nhà ta là tuyệt nhất, ra khỏi Lạc Hoa sơn thị này là không thể nếm thử."

Ô Hành Tuyết lắc đầu, đang muốn nói: "Không cần."

Bỗng nhiên thoáng nhìn thấy một thân ảnh cao cao phía trước, cách hắn ước chừng ba năm trượng. Người nọ nâng kiếm gạt tấm vải bố bên quán bay lên, nghiêng người tránh một lão bá đẩy xe, mắt thấy đã sắp lẩn vào đám người.

Ô Hành Tuyết bước qua, muốn gọi một tiếng "Tiêu Phục Huyên".

Chữ "Tiêu" vừa ra khỏi miệng, hắn cảm giác bả vai mình bị một người chụp lại. Nháy mắt sau đó, hắn bị một bàn tay nhẹ nhàng che lên mũi. Hắn lùi về sau nửa bước, sống lưng đâm sầm vào một mảnh ấm áp.

Giọng nói của Tiêu Phục Huyên rơi xuống bên tai, ép cực thấp: "Không thể gọi, đó là ảo cảnh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top