Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 56. Khách đến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ta cũng có thể đến làm khách."

--------------

Tính sổ???

Ô Hành Tuyết im lặng một lát rồi nói: "Muộn."

Sau đó ngoắt ngón tay, cửa lớn cung phủ Tọa Xuân Phong "Ầm" một tiếng đóng lại.

Hai tiểu đồng tử nhanh như chớp chạy đến, dừng lại bên chân Ô Hành Tuyết: "Hả?"

Chúng đã chuẩn bị ổn thỏa để đón khách lại thấy cửa lớn nhà mình đóng chặt. Đại nhân nhà mình bọc áo choàng khoanh tay đứng ở cạnh cửa, mà khách đến...

Khách đến nghiêm chỉnh bị nhốt bên ngoài cửa.

Tiểu đồng tử đang muốn mở miệng, lại thấy ngón trỏ của Ô Hành Tuyết đặt lên môi, làm tư thế "Suỵt".

Chúng lập tức đè giọng nói lại, nhỏ giọng mà hỏi: "Đại nhân, sao lại đóng cửa khoá chốt?"

Ô Hành Tuyết không nhanh không chậm nói: "Giữ mạng."

Tiểu đồng tử: "?"

Hai tiểu đồng tử hai mặt nhìn nhau, càng tò mò: "Là ai tới?"

Ô Hành Tuyết: "Thiên Túc thượng tiên."

Tiểu đồng tử lập tức hiểu rõ: "Ồ."

Đứa nhỏ hơn kia chớp chớp mắt: "Thiên Túc đại nhân tới làm gì?"

Ô Hành Tuyết nói: "Tìm ta đánh nhau."

Tiểu đồng tử: "..."

Tiểu đồng tử càng không nhịn được mà hỏi: "Đại nhân, ngươi đã làm cái gì, vì sao Thiên Túc đại nhân muốn tìm ngươi đánh nhau?"

Ô Hành Tuyết thầm nghĩ đó là một câu chuyện rất dài.

Hắn vẫy vẫy tay với hai tiểu đồng tử, cả hai đến gần mặt mày nghiêm túc, bộ dạng muốn được nghe "bí mật lớn".

Lúc này Ô Hành Tuyết chưa mở miệng mà búng vào trán hai người bọn chúng một cái.

Tiểu đồng tử ôm đầu, chỉ cảm thấy trong đầu vang lên một tiếng "ong" như là rộng mở tiến vào một cảnh giới khác –––– rõ ràng đại nhân nhà mình không mở miệng, chúng lại có thể nghe thấy hắn nói chuyện.

Đại nhân nhà chúng nói: "Ta sợ nhóm tiểu đồng tử Lễ các đều rất giống ông cụ non, không có sinh khí, hơn nữa còn quá mức nghe lời cho nên động tay một chút."

Còn động như thế nào?

Thật ra rất đơn giản nhưng lại có chút tổn hại...

Hắn thường ném mấy tờ giấy trắng thành con hát, ở bên ngọa tháp gõ đánh mà xướng tuồng. Diễn nội dung gì thật ra hắn cũng không chú ý, đều là dựa theo năm đó đứng bên Lạc Hoa Đài, từ phố phường nghe thấy mà soạn ––––– yêu hận tình thù, sinh ly tử biệt, tốt xấu hỗn tạp cái gì cũng có, cho dù là cái gì khác thì cũng thật sự rất náo nhiệt.

Thời điểm Lễ các đưa mười hai tiểu đồng tử đến Tọa Xuân Phong, hắn đặt mánh khóe diễn xướng lên người tiểu đồng tử...

Dù sao đều là giấy, cơ bản đều giống nhau.

Tiểu đồng tử hỏi: "Bỏ thêm mấy cái đó sẽ như thế nào?"

Có sinh khí, giống người sống.

Giấy cũng được gia cố, ở lâu trong sát khí sẽ không cạn kiệt linh khí.

Nhưng Ô Hành Tuyết vẫn chọn loại đặc biệt nhất, đáp: "Hội diễn, khóc đến thảm."

Tiểu đồng tử: "..."

Tiểu đồng tử vẻ mặt ngơ ngác, không hiểu rõ lắm "khóc đến thảm" có ích lợi gì nhưng Ô Hành Tuyết tự mình làm chuyện tốt trong lòng đương nhiên quá rõ ràng ––––

Nếu là mấy tiểu đồng tử trước đó, chỉ cần Thiên Túc thượng tiên nói một câu "Không cần, các ngươi tự trở về", chúng sẽ thật sự ngoan ngoãn xếp thành hàng trở về Lễ các.

Nhưng nếu Ô Hành Tuyết đã động qua những thứ kia, Thiên Túc thượng tiên nói một câu "Đi đi, trở về Lễ các", có thể chúng sẽ nắm áo choàng của Thiên Túc khóc đến sông cạn đá mòn.

Tiểu đồng tử: "..."

Chúng im lặng suy nghĩ, hỏi: "Khóc như vậy, mấy tiểu đồng tử đó thật sự sẽ không bị đánh sao?"

Ô Hành Tuyết "A" một tiếng, nói: "Sẽ không."

Sau một lúc lâu, hắn lại thêm một câu: "Hẳn là sẽ không."

Tiểu đồng tử lại hỏi: "Vì sao?"

Ô Hành Tuyết nhẹ giọng nói: "Bởi vì Thiên Túc đại nhân mềm lòng."

Tiểu đồng tử nhớ lại dáng vẻ lạnh lùng kia của Thiên Túc, cảm thấy có chút khó tin. So đối phương với "mềm lòng" tám cọc tre cũng không đánh đến một.

––––––

Thật ra không chỉ có hai tiểu đồng tử này, đại đa số mọi người ở Tiên Đô đều nghĩ như vậy, bao gồm cả Lễ các.

Khi Thiên Túc thượng tiên mang theo tiểu đồng tử đến Tọa Xuân Phong tính sổ, người ở Lễ các đã biết chuyện tốt Linh Vương làm –––––

Giữa ngón tay Mộng Cô kẹp một lá bùa truyền tin, xôn xao vang lên bên mặt Tang Phụng.

Tang Phụng hơi tránh ra một chút để miễn bị đánh lên mặt. Hắn theo thói quen nói: "Lại xảy ra chuyện gì? Là lỗi của ta."

Mộng Cô: "..."

"Cái gì là lỗi của ngươi." – Mộng Cô ném lá bùa cho hắn: "Ta nghe ngóng được rồi."

Tang Phụng: "Nghe ngóng được cái gì?"

Một Cô chậc một tiếng: "Vì sao Thiên Túc không đưa đồng tử về Lễ các chúng ta."

Tang Phụng liên tục gật đầu: "Ồ ồ, chuyện này."

Hắn nhớ tới điều này, trên mặt ngập tràn vui vẻ. Nhưng nhìn vẻ mặt phức tạp của Mộng Cô lại thình lình thu lại biểu tình: "Làm sao vậy? Đây không phải chuyện tốt sao."

Mộng Cô cười gượng hai tiếng.

Tang Phụng lập tức căng thẳng: "Ai –––– xin thương xót đi, đừng úp úp mở mở. Nhìn dáng vẻ này của ngươi, lòng ta lại hoang mang rối loạn không yên tâm."

Mộng Cô nói: "Theo ta nghe ngóng được, nghe nói chạng vạng hôm qua Thiên Túc đại nhân hồi Tiên Đô một chuyến cũng nhìn thấy mấy tiểu đồng tử được đưa qua."

Tang Phụng: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó lập tức muốn đưa về Lễ các."

"Vậy vì sao lại không đưa?"

Vẻ mặt của Mộng Cô tức thì trở nên một lời khó nói hết: "Nghe nói Thiên Túc mới vừa để bọn chúng trở về Lễ các, mười hai tiểu đồng tử kia lập tức vô cùng đáng thương bám lên, mỗi đứa nắm một góc áo choàng của Thiên Túc ––––– "

Tang Phụng: "?"

" ––––– bao vây xung quanh Thiên Túc, bắt đầu khóc nấc lên, khóc đến thương tâm, đứt ruột đứt gan."

Tang Phụng: "??"

"Kỳ quái nhất là có hai đứa nhỏ, ngẩng mặt khóc lóc còn đứng không vững, nhỏ bé, suýt nữa ngã ngửa lên trời. Nhưng được kiếm khí túm lưng lại, đã ổn định rồi."

Tang Phụng: "???"

Hắn suy nghĩ kỳ càng một lúc lại hỏi: "Đã chết chưa?"

Mộng Cô: "... Ai chết chưa?"

Tang Phụng: "Hai đứa nhỏ bị kiếm khí túm lại, biến thành lá bùa tại chỗ sao?"

Mộng Cô: "Không có."

Tang Phụng cuối cùng cảm thấy chuyện này có chút thái quá.

Hắn suy nghĩ, hỏi: "Ngươi hỏi thăm từ chỗ nào?"

Quá không bình thường, hắn không tin.

Mộng Cô nói: "Tiên sứ Linh Đài đúng lúc đi đến bên kia nhìn thấy nhưng sợ bị liên lụy cho nên đã rời đi."

Tiên sứ Linh Đài tính tình phần lớn đều giống Tiên thủ Hoa Tín, sẽ không nói hươu nói vượn.

Tang Phụng tin tám phần nhưng vẫn giãy giụa một chút: "Thấy rõ không? Lỡ như nhìn nhầm thì sao?"

Mộng Cô: "Sẽ không, lúc ấy hắn còn nghe thấy Thiên Túc vẻ mặt vô cảm hỏi nhóm tiểu đồng tử một câu."

Tang Phụng: "Hỏi cái gì?"

Mộng Cô: "Hắn hỏi 'Ai dạy các ngươi chiêu này, là Lễ các?', nhưng mấy tiểu đồng tử đó khóc quá thảm, thút tha thút thít một hồi không ra hơi, càng đừng nói đến trả lời. Nghe nói ban đầu Thiên Túc đứng một hồi lâu, sau đó kiếm khí đảo qua, quét thẳng mười hai vật nhỏ kia vào Hướng Dương các ở Nam Song Hạ."

Tang Phụng: "... Sau đó thì sao?"

Mộng Cô: "Sau đó lại nghe nói Thiên Túc nhận được thiên chiếu, đoán chừng không thể làm gì được lập tức xuống nhân gian. Vừa mới trở về Tiên Đô."

Tang Phụng nghe xong sắc mặt cực lém, sau một lúc lâu mới nói: "Ta sống không nổi nữa rồi."

Hắn ngẫm lại cảnh tượng kia, luôn cảm thấy thanh kiếm chữ "Miễn" của Thiên Túc sắp kề đến bên cổ hắn.

Nếu Thiên Túc đã trở về Tiên Đô, để giữ lại một cái mạng hắn vẫn nên tới cửa tạ tội cho tốt.

Vì thế Tang Phụng cũng mặc kệ đêm khuya vắng vẻ vội vàng chạy đến Nam Song Hạ. Kết quả tới nơi rồi lại thấy cả toà cung phủ không có tiếng động, cũng không đèn.

Hắn túm một tiên sứ đi tuần đến hỏi: "Có từng nhìn thấy Thiên Túc đại nhân hồi phủ không?"

Tiên sứ đáp: "Trở về rồi, vừa trở về lại ra cửa."

Tang Phụng kinh ngạc: "Đi đâu vậy?"

Tiên sứ nói: "Đi hướng Tọa Xuân Phong."

"... Giờ này, đến Tọa Xuân Phong?"

"Đúng vậy."

Tang Phụng vừa hoang mang vừa không thể trì hoãn mà đuổi theo hướng Tọa Xuân Phong.

Kết quả, lúc thật sự đến nơi rồi hắn lại không đi vào –––– bởi vì hắn thấy Thiên Túc thượng tiên ôm kiếm đứng ngoài cửa Tọa Xuân Phong.

Kỳ quái chính là cửa lớn đang đóng.

Càng kỳ quái hơn là Thiên Túc thượng tiên mặc kệ nó đóng. Hắn hơi cúi đầu, giống như nói chuyện với người bên trong cửa, thoạt nhìn không vội đi vào cũng không dự định rời đi.

Bầu không khí nói không nên lời kia vi diệu kỳ quái.

Tang Phụng vốn dĩ phải đi qua lại im lặng lùi về, lẳng lặng đi xa.

–––––

Người của Tọa Xuân Phong cũng không biết Tang đại nhân do dự ở nơi xa.

Lúc đó hai tiểu đồng tử kia đang còn dư vị từ "bí mật" của đại nhân nhà chúng: Về chuyện Linh Vương nhà chúng động tay tới những tiểu đồng tử cấp cho Thiên Túc.

Chúng cũng không biết được trên Tiên Đô ai có thể đánh ai, ai lợi hại hơn ai. Chỉ nhìn bộ dạng từ trên xuống dưới thanh tuấn cao gầy kia của đại nhân chúng rồi lại nghĩ đến Thiên Túc ngoài cửa, cân nhắc một lát, nghiêm túc khuyên nhủ: "Đại nhân, chúng ta chạy đi."

Linh Vương đại nhân dựa cửa cười rộ lên: "Cũng đúng, các ngươi chạy trước, ta bọc hậu."

Tiểu đồng tử: "Vì sao?"

Linh Vương nói: "Nếu như Thiên Túc đại nhân muốn san bằng Tọa Xuân Phong, kiếm của ta còn có thể chặn một chiêu, so với hai ngươi còn chống lại được một chút."

Tiểu đồng tử hít sâu một hơi: "Hức, san bằng Tọa Xuân Phong? Thiên Túc đại nhân tức giận như vậy?"

Linh Vương nói: "Ha, khó nói."

Hắn dọa hai tiểu đồng tử xong, dựa cửa cười lớn một hồi.

Lại nghe giọng Tiêu Phục Huyên từ cửa ngọc bên kia vang lên: "Chơi vui không?"

Hình như hắn cũng dựa cửa, giọng nói trầm thấp xuyên thấu qua bức tường ngọc, trái lại giống như cách rất gần.

Ô Hành Tuyết nhéo nhéo vành tai.

Tiêu Phục Huyên lại nói: "Đường đường Linh Vương."

Hắn niệm tên huý của Ô Hành Tuyết, niệm xong ngừng lại một chút.

Ô Hành Tuyết chờ câu sau của hắn nhưng lại chậm rãi không chờ được.

Đối phương dường như còn do dự nhưng tìm không ra từ nào thích hợp để hình dung. Sau một lúc lâu, giọng nói của Tiêu Phục Huyên men theo khe hở cửa lớn ngọc thạch truyền vào.

Hắn bỏ qua những từ ngữ khác chỉ nói tiếp một câu: "Lĩnh giáo."

Ô Hành Tuyết hỏi: "Lĩnh giáo cái gì?"

Tiêu Phục Huyên nói: "Đạo đãi khách đóng cửa không gặp."

Ô Hành Tuyết chậm rãi nói: "Thiên Túc đại nhân mang theo kiếm đến cửa, cũng không cười một cái, còn trông mong ta nói đạo đãi khách? Ngươi là tới tính sổ, không phải tới làm khách."

Vốn dĩ ý của hắn chỉ là muốn đùa giỡn, cũng không phải thật sự khoá cửa, cũng không phải trốn thật. Nhưng nói xong những lời cuối cùng này hắn lại bất giác dừng một chút.

Nỗi xúc động và tiếc nuối lúc trước khi nói chuyện với Tang Phụng lại bỗng chốc dấy lên trong lòng.

Chúng tiên Tiên Đô đông đúc, vốn dĩ đều là người không liên quan, xách một bầu rượu mới là có thể tới lui qua lại, làm khách hai lần là có thể xưng một câu tiên hữu.

Nhưng mà hắn và người ngoài cửa ngọn nguồn sâu nặng, muốn tới cửa lại cần đến một cái cớ "tính sổ".

Hắn vẫn còn cười nhưng bất chợt không còn hứng thú trêu đùa.

"Vật nhỏ." – Ô Hành Tuyết liếc mắt nhìn đồng tử bên cửa.

Hai tiểu đồng tử ngẩng đầu nhìn hắn.

"Tránh ra một chút." – Ô Hành Tuyết nói.

Tiểu đồng tử không rõ nguyên do nhưng vẫn ngoan ngoãn tránh ra phía sau cánh cửa.

Ô Hành Tuyết thấy chúng tránh sang một bên, ngón tay vừa động cửa lớn ngọc thạch đang đóng bỗng rộng mở.

Mười hai tiểu đồng tử còn mây đen áp đỉnh, một bộ dạng "Sẽ bị tiễn đi", tủi thân tụ lại một chỗ. Tiêu Phục Huyên vẫn ôm kiếm đứng dưới chuỗi đèn thật dài, khẽ gật đầu.

Dường như đối phương cũng không đoán được hắn sẽ bỗng nhiên mở cửa, ngước mắt sửng sốt.

Trên mặt Ô Hành Tuyết không lộ ra chút nào, vẫn như lúc trước trong mắt thậm chí còn chứa ý cười. Hắn muốn nói: "Bỏ đi, không làm khó dễ Thiên Túc đại nhân. Muốn tính sổ thế nào, ngươi nói, ta nghe."

Ai ngờ Tiêu Phục Huyên đã mở miệng trước.

Không có lớp cửa ngọc thạch ngăn cách nhau, giọng nói của hắn hoà cùng sương mù đêm khuya vẫn rất lạnh nhạt, lại càng trầm thấp hơn.

Hắn im lặng chốc lát, nói: "Ta cũng có thể tới làm khách."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top