Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 64. Sở mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế gian này thần tiên đều không có mộng, nhưng Tiêu Phục Huyên nói: Ta mơ thấy ngươi.

-------------------

Hai từ "dỗ người" nói ra quá nhẹ, dường như chỉ là động môi.

Tiêu Phục Huyên không nghe rõ, cúi đầu đến gần hơn nhiều: "Cái gì?"

Hắn khẽ nghiêng mặt, hơi rũ mắt như thể chỉ ghé tai sát đến.

Mái hiên bên này bỗng mang ý vị của chốn tư mật, ngay cả gió cũng vòng lối khác.

Đúng lúc đó, có tiểu đồng tử ở dưới sân dò hỏi: "Đại nhân, sao lại có tiếng kiếm trên mái nhà, xảy ra chuyện gì sao?"

Giọng nói kia tuy xa xôi lại mơ hồ nhưng Ô Hành Tuyết có một loại cảm giác thứ gì đó bị phá vỡ. Trái tim hắn bỗng chốc đập loạn, sau đó đập càng lúc càng nhanh. Tất cả những thứ này lại cố tình tẩm trong cảm giác ngà ngà lười biếng thế nên hắn không động đậy, để mặc những thứ không thể nhìn thấy đó phát triển.

Hắn nghe thấy Tiêu Phục Huyên trả lời tiểu đồng tử một câu: "Không có gì, ta đang... đãi khách." – Giọng nói của hắn quá thấp, tiểu đồng tử hoàn toàn không nghe rõ nhưng lại cuộn trong tai của Ô Hành Tuyết.

Khi nói xong hai từ cuối cùng, rốt cuộc hắn cũng chuyển ánh mắt nhìn Ô Hành Tuyết.

Trong tầng tầng tiếng tim đập, Ô Hành Tuyết lười biếng nói: "Không có ai giữ khách trên mái nhà như thế này..."

Ánh mắt của Tiêu Phục Huyên vẫn luôn trên người hắn: "Ừm."

Ô Hành Tuyết lại nói: "Huống hồ đãi khách phải bày rượu nhưng ngươi lại không mang lên."

Tiêu Phục Huyên cuối cùng động môi nói: "Rượu ngươi đã uống với người khác rồi."

Ô Hành Tuyết: "Ta có thể uống với ngươi lần nữa."

Tiêu Phục Huyên: "Không cần."

Hắn nói không cần, giọng nói lại không một chút lạnh, có lẽ bởi vì khoảng cách quá gần mà hơi thở cũng gần gũi đan xen.

Ánh mắt Ô Hành Tuyết gần như mông lung: "Vậy phải làm sao mới có thể dỗ Thiên Túc vui vẻ đây?"

Tiêu Phục Huyên: "Vì sao muốn ta vui vẻ?"

Ô Hành Tuyết chếnh choáng, liếm môi một chút lại nói: "Bởi vì..."

Thật ra hắn chưa nghĩ ra muốn nói thế nào nhưng cũng không cần phải suy nghĩ.

Bởi vì hắn vừa nheo mắt, đột ngột cảm thấy ngón tay mình bị nắm chặt mà Tiêu Phục Huyên cúi đầu thấp xuống...

Chóp mũi của họ kề cận nhau, Tiêu Phục Huyên nắm cằm khiến môi hắn mở ra.

–––––––

Hắn còn mơ thấy Tước Bất Lạc.

Giống như một khắc trước hắn còn ở trên mái hiên Nam Song Hạ bị Tiêu Phục Huyên hôn, ngay sau đó đã đến bên cửa sổ Tước Bất Lạc, cho nên trong mộng Ô Hành Tuyết có chút sững sờ.

Hắn thấy trong viện ngoài cửa sổ tụ đầy tuyết làm người ta nhớ đến những cành băng trên mái hiên Tọa Xuân Phong. Chỉ là trong phòng chẳng có tiểu đồng tử thu dọn chung rượu, cũng chẳng có người không màng bóng đêm đến thưởng cảnh.

Tuyết trong sân rất dày, chỉ nhìn một chốc cũng lạnh đến kinh hồn.

Mà đúng là hắn rất lạnh. Hàn khí từ trong xương lan ra ngoài, hắn vẫn luôn ôm noãn lô cho dù đun một bình nước nóng hay đốt một chậu lửa than cũng không mảy may giảm bớt cái lạnh.

Hắn khoác một tấm áo mỏng ngồi dựa bên cửa sổ, giống như vừa mới rời giường.

Hắn thấy Phương Trữ từ bên hông nhà vội vàng chạy vào, trong tay ôm một tấm áo khoác lông chồn, tấm áo kia dường như được thứ gì đó ủ ấm, còn chưa khoác lên đã có cảm giác bồng bềnh ấm áp.

"Thành chủ, phủ thêm cái này đi?" – Phương Trữ giũ áo khoác ra.

Ô Hành Tuyết vẫy vẫy tay, đáp: "Ta không dùng, đặt trở lại đi."

Phương Trữ lẩm bẩm: "Nhưng mà kiếp kỳ rất lạnh."

Ô Hành Tuyết nói: "Vậy sao, ta cảm thấy vẫn ổn."

Phương Trữ: "..."

Phương Trữ khuyên nhủ: "Lúc này mới hai ngày, sau đó sẽ càng lúc càng lạnh."

Ô Hành Tuyết liếc cái áo kia, nói: "Từ khi nào ta cần dùng đến thứ này rồi?"

Môi của Phương Trữ run run: "Thành chủ đúng là vẫn luôn không thích mặc nhiều, nhưng mà..."

Ô Hành Tuyết: "Nhưng mà cái gì?"

Phương Trữ muốn nói lại thôi, do dự liếc đầu ngón tay của hắn vài lần.

Ô Hành Tuyết theo ánh nhìn của hắn rũ mắt lại thấy đầu ngón tay mình hơi phiếm xanh. Hắn ngước mắt lần nữa thì Phương Trữ đã tránh đi không dám nhìn nhiều nữa.

Ô Hành Tuyết nhẹ vê đầu ngón tay, vận chuyển khí kình trong thân thể.

Trong kiếp kỳ, vận chuyển khí kình thật sự rất khó khăn, mỗi một tấc đều ngưng trệ giống như một dòng sông bị đóng băng. Quá trình mạnh mẽ giải khai giống như kim đâm chi chít vào kinh mạch yếu hại.

Đó là một loại đau đớn dày đặc...

Nhưng Ô Hành Tuyết không biểu hiện chút nào trên mặt, vận xong một vòng khí kình, màu xanh trên đầu ngón tay cũng nhạt dần, thoạt nhìn trắng nõn sạch sẽ không một chút dị trạng.

Hắn mở tay ra để Phương Trữ nhìn thấy rõ ràng: "Ngươi đến xem."

Phương Trữ ôm áo khoác, không còn lời nào để nói.

Ô Hành Tuyết lại nói: "Vừa rồi chẳng qua là bởi vì mới ngủ dậy."

Phương Trữ miễn cưỡng "À" một tiếng, bộ dáng muốn phản bác nhưng không thể phản bác được.

Thật ra tà ma gặp phải kiếp kỳ không muốn lộ ra yếu điểm cũng là vô cùng bình thường. Suy cho cùng Chiếu Dạ thành ma quỷ vây quanh, trước nay đều không phải nơi an toàn.

Nhưng trước mắt bọ họ ở trong phủ trạch của mình, vùng lân cận Tước Bất Lạc thường không có người cho nên sẽ không ai nhìn thấy, mặc thêm một tấm áo khoác dù sao cũng ấm áp hơn một chút, cớ sao lại không mặc chứ?

Phương Trữ không hiểu.

Nhưng Ô Hành Tuyết vẫn là không mặc.

Ngược lại hắn hỏi Phương Trữ một câu: "Còn rượu không?"

Phương Trữ vừa nghe cảm thấy không mặc áo khoác thì uống chút rượu ấm cũng được. Vì vậy vội vã gật đầu nói: "Có! Thành chủ ngươi chờ một lát, ta đi lấy rượu!"

Hắn thuận tay muốn treo áo lông chồn lên giá gỗ trong phòng lại bị Ô Hành Tuyết ngăn lại: "Đừng treo ở đó, lấy ở nơi nào đặt lại về nói đó."

Phương Trữ cả mặt hoang mang nhưng chẳng dám hỏi nhiều.

Kiếp kỳ vốn gian nan, người không nóng nảy cũng trở nên nắng mưa thất thường, hắn nào có gan muốn xúi quẩy mà đụng đến thành chủ. Thế là, Phương Trữ chỉ đành đem cái áo khoác lông chồn về phòng bên cạnh rồi ngoan ngoãn cất vào trong tủ.

Cho nên thoạt nhìn dường như Tước Bất Lạc chưa từng có ai đang cảm thấy rét lạnh khó nhịn nổi, cũng chưa từng có ai lấy áo lông chồn ra khoác lên.

Rất nhanh sau đó Phương Trữ mang hai bầu rượu và chung đến, hắn còn thuận tay xoa lòng bàn tay ra một đốm lửa, lén ủ ấm rượu một chút.

Vì vậy khi Ô Hành Tuyết nhận lấy bầu rượu đã chạm đến một mảng ấm áp.

Hắn vừa nâng mắt lập tức nhìn thấy Phương Trữ nhảy ra xa, lùi đến góc phòng, lúng túng nói: "Thành chủ, ta... ta nghe nói rượu này uống ấm tốt hơn."

Lúc này Ô Hành Tuyết trái lại không trách hắn mà chỉ nói: "Vậy ngươi từng nghe nói rượu này càng ấm uống càng dễ say hay không?"

Phương Trữ hơi hé miệng, vội vàng lắc đầu: "Không biết."

"Ta sai rồi, thành chủ." – Phương Trữ cúi đầu nhận sai.

Ô Hành Tuyết đặt chung rượu, nói: "Ta không cần thứ này."

Đó không phải rượu ngọc Tiên Đô, vào miệng vừa dày vừa nặng, không ngọt thanh giống rượu ngọc, nơi này bên cửa sổ cũng không có người cúng hắn uống rượu, chẳng đáng để thong dong nhấp một chén nhỏ.

Chỉ là hắn nhìn cành băng trong sân và mái hiên cao cao dưới làn sương lạnh bỗng nhiên muốn uống rượu.

Rượu của Chiếu Dạ thành đúng là không giống, rượu ngọc hắn uống buổi sáng cũng chỉ có cảm giác ngà ngà say, mà hiện giờ hai bình đã hơi lười.

Hắn nhắm mắt lại một lúc rồi mở ra, ánh mắt chứa đựng ánh trăng trong vắt, không hỗn loạn mà được che bởi một tầng sương nhạt.

Hắn dựa bệ cửa sổ chợt mở miệng hỏi Phương Trữ: "Tất cả cửa sổ ở Tước Bất Lạc đều hướng phía bắc sao?"

Phương Trữ sửng sốt một chút, bị câu hỏi không đầu không đuôi làm cho phát ngốc. Sau một lúc lâu mới nói: "Đúng vậy... là ở phía bắc."

Nhà cửa của bá tánh nhân gian đều thích đặt ở phía bắc hướng mặt về phía nam, hướng về phía mặt trời, cửa sổ cũng đều thích mở ở phía nam. Nhưng Chiếu Dạ thành dù sao cũng là động quỷ cho nên từ trước đến nay đều trái ngược với nhân gian.

Đám tà ma chẳng buồn quan tâm có hướng mặt trời hay không, chỉ quan tâm bản thân có thoải mái hay không. Toàn bộ khuôn mẫu Chiếu Dạ thành đều đối nghịch, phủ trạch ở nơi này đa số đều đặt ở phía nam hướng mặt về phía bắc.

Tận cùng phía nam chính là Tước Bất Lạc.

Ô Hành Tuyết không thể không biết điều này, cho nên câu hỏi đột ngột này có chút kỳ quái.

Phương Trữ nghi hoặc: "Vì sao thành chủ bỗng nhiên hỏi chuyện này? Có cái gì kỳ quái sao?"

Ánh mắt của Ô Hành Tuyết vẫn dừng ở ngoài cửa sổ, nói: "Không có gì kỳ quái, chỉ là bỗng nhiên nhớ đến nên thuận miệng nhắc."

Trước kia hắn rất ít khi chủ động nói những lời này, lúc này đại khái là... say rồi đi.

Hắn im lặng một lúc, dời tầm mắt từ mái hiên xuống dưới cửa sổ, bất chợt nhẹ giọng nói: "Phương Trữ, vậy bên dưới cửa sổ có gì đặc biệt không?"

Phương Trữ lắc lắc đầu: "Không có, dưới cửa sổ chỉ có bùn đất, hoa cỏ dại và đá cuội, không có vật gì đặc biệt."

Ô Hành Tuyết lại uống một ngụm rượu, nuốt xuống, rũ mắt nhìn cỏ cây thấp bé mà nói: "Vậy cớ sao có người nhớ đến bên dưới cửa sổ vậy?"

Phương Trữ bị hỏi đến nghẹn họng nhưng không phải bởi vì vấn đề này khó mà là từ trong miệng thành chủ nhà hắn hỏi ra cảm thấy rất hiếm gặp cũng rất lạ lẫm.

Hắn suy nghĩ thật lâu mới nói: "Vậy... hẳn là bởi vì ở trên cao."

Ô Hành Tuyết cười một tiếng cũng không quay đầu lại, cảm thấy đáp án này của hắn giống như một câu dư thừa vô nghĩa.

Phương Trữ căng da đầu nói: "Ở trên cao nhìn những vật bên dưới cửa sổ sẽ không giống nhau. Tuỳ ý lướt qua cửa sổ cũng có thể nhìn vật vừa nhiều vừa bao quát. Nói không chừng có thể trở thành một cảnh tượng thì sao, vậy nhớ tới hay không cũng không có gì khó hiểu."

Ô Hành Tuyết lắng nghe, trong đầu bỗng hiện lên một ít suy nghĩ mơ hồ.

Ý nghĩ kia loé lên cực nhanh, hắn gần như không kịp phản ứng mà chỉ từ từ thu lại ý cười, để bầu rượu bạch ngọc bên miệng ngơ ngẩn mà đứng cạnh cửa sổ.

"Ở trên cao..."

Môi hắn chợt động.

Trong nháy mắt kia dường như hắn lại nhìn thấy một màn sương mù quanh quẩn không tiêu tan, thấy trong sương mù có một ngôi mộ thật lớn, còn có một toà tháp cao cao.

Có người phi thân lên đỉnh tháp, cầm đèn lồng, đứng bên cửa sổ nhìn về phía này. Hắn không nhớ rõ là đang nhìn hắn hay là nhìn về hướng thành trấn bình yên phía xa xăm...

Rồi sau đó ánh đèn trong sương mù tan thành từng mảnh, bóng người kia giơ tay gõ vang chiếc chuông cổ.

Boong –––––

Tiếng chuông kia gần như vang lên trong đầu.

Khoảnh khắc đó, Ô Hành Tuyết cảm thấy bản thân nhắm mắt lại, xúc giác đau đớn và rét lạnh trên người chợt tăng thêm, giống như kiếp kỳ đột ngột bước vào thời điểm khổ sở nhất.

Kiếp kỳ một năm kia khí thế cuồn cuộn, gian nan hơn bất kì năm nào, cũng lạnh lẽo, khó chịu hơn bất kì năm nào. Thế cho nên có một đoạn thời gian Ô Hành Tuyết gần như trống rỗng không hề có cảm giác.

Hắn không nhớ rõ bản thân đặt bầu rượu xuống thế nào, cũng không nhớ rõ Phương Trữ rời đi thế nào, rồi làm cách nào đóng toàn bộ cửa và hạ cấm chế khắp phòng.

Cấm chế kia là song hướng, người khác khó tiến vào mà hắn cũng khó thoát ra, để tránh hắn mơ mơ màng màng làm những chuyện khó mà thu dọn được.

Hắn chỉ nhớ rõ ngay một khắc khi cấm chế vừa thành, sau lưng chợt có một đạo hơi thở.

Có người im hơi lặng tiếng đặt chân trong đình viện, thậm chí còn tiến vào phòng hắn mà chẳng kinh động bất kì kẻ nào.

Xuất phát từ bản năng của tà ma, hắn giơ tay tóm lấy vũ khí, nhưng trong phòng không có đao cũng chẳng có kiếm. Vật hắn tóm được chỉ có Mộng Linh.

Năm đó chặt đứt những dòng rối loạn ở Kinh Quan quá nhiều, những nhánh thần mộc đứt gãy rơi vào tay, hắn vốn muốn huỷ sạch sẽ không để lại một chút gì.

Nhưng đến cuối cùng vẫn do dự một lúc, hắn tách chất bạch ngọc làm thành món đồ nhỏ "Mộng Linh".

Hình dáng chiếc chuông này tương tự chiếc chuông trên toà tháp cao kia.

Từ đó về sau, mỗi khi hắn chặt đứt một dòng hỗn loạn nào đó, sẽ luôn ở trong khoảnh khắc cuối cùng mà rung lên chuông bạch ngọc trong tay, dệt nên những giấc mộng xinh đẹp cho những ai bởi dòng hỗn loạn đứt gãy mà bị chôn vùi.

Cho dù là họ bị định trước rằng không nên xuất hiện trên đời, cho dù là họ vẫn phải ra đi.

Hắn từng tạo giấc mộng cho rất nhiều người, làm cho họ quên mất một ít việc, hoặc là tin tưởng một ít việc.

Tựa như chiếc chuông trên toà tháp cao năm đó, khoảnh khắc tiếng chuông ngân vang, ít nhất ở trong mộng... không đau đớn, vạn sự thái bình.

Nhưng ngay bây giờ, Mộng Linh bạch ngọc bị Ô Hành Tuyết nắm chặt trong tay, góc nhọn của đỉnh chuông siết xát lòng bàn tay, cơn đau âm ỉ khiến hắn thoát khỏi kiếp kỳ trong chốc lát và thanh tỉnh lại phần nào.

Hắn cầm chất bạch ngọc, cảm nhận hơi thở của người phía sau.

Hắn quen thuộc hơi thở kia hơn bất cứ kẻ nào, cho dù là nhắm mắt quay lưng hắn đều có thể nhận ra được.

"Tiêu Phục Huyên..."

Hắn nắm chặt Mộng Linh mà quay người lại.

Tiêu Phục Huyên đứng bên cạnh cửa, con ngươi đen kịt nhìn chằm chằm hắn.

"Nơi này là Chiếu Dạ thành." – Hắn nói.

Nơi này là động quỷ Chiếu Dạ thành, không phải cổng sân Toạ Xuân Phong để ngỏ mặc ngươi muốn đến thì đến.

Hắn còn muốn nói vì sao ngươi cố tình muốn chọn lúc này đến. Nhưng lời này lại mang theo chút mất mặt khó giải thích, hắn không muốn. Vì thế hắn mím chặt môi không nói gì.

Tiêu Phục Huyên âm trầm nhìn hắn mà nói: "Ta biết đây là Chiếu Dạ thành, cũng biết ngươi hạ cấm chế, nhưng ta vào được."

Không những vào được còn chẳng mảy may thương tích. Thật giống như những cấm chế đó đều tránh đi không tấn công hắn. Mà Ô Hành Tuyết hạ cấm chế dường như thần thức không tỉnh táo, tất cả đều xuất phát từ bản năng và tiềm thức...

Những lời này của hắn đã thẳng thừng xé mở những thứ xúc cảm trong tiềm thức đó, không thể che lấp cũng không thể phủ nhận.

Vì vậy Ô Hành Tuyết không nói gì nữa.

Hắn nắm chặt món đồ trong tay, giằng co với người ngoài cửa.

Nháy mắt kia kéo dài đến cực hạn, trầm mặc không nói nên lời mang theo dây dưa không rõ. Dường như khiến người ta nhớ tới mái hiên Nam Song Hạ năm đó...

Nhưng lại hoàn toàn khác.

Năm đó hắn là Linh Vương, hiện tại hắn là ma đầu.

Hắn muốn vượt qua kiếp kỳ mà tà ma phải trải qua, nhưng hắn không muốn vượt qua trước mặt Tiêu Phục Huyên.

Như thế nào cũng được, nhưng không thể là Tiêu Phục Huyên.

Vì thế hắn mở miệng đều là lời lẽ hung hăng muốn khích đối phương rời đi. Ngón tay sau lưng hắn nắm chặt Mộng Linh từ bạch ngọc, trên mặt lại mang theo nụ cười, nghiêng đầu nói với người nọ: "Ngươi biết tà ma có kiếp kỳ không, từng thấy kiếp kỳ của ma đầu là dạng gì chưa?"

"Từng nghe tà ma chứa đầy ham muốn dục vọng chưa?"

–––––––––

Hắn biết Tiêu Phục Huyên tiếp xúc nhiều nhất chính là tà ma, giết nhiều nhất chính là tà ma, hành hình nhiều nhất cũng là tà ma.

Nhắm mắt lại cũng đều có thể biết Thiên Túc thượng tiên chán ghét cái gì ––––– những thứ chỉ thuộc về tà ma, hoành hành không cố kỵ, hoang dâm vô độ...

Hắn mở miệng ngậm miệng đều là những thứ đó, chờ Tiêu Phục Huyên lạnh mặt rời đi.

Muốn chọc Tiêu Phục Huyên không vui thật ra rất dễ dàng, hắn đã từng nửa thật nửa đùa mà trêu chọc vô số lần.

Cố tình lần này...

Hắn nói hết những thứ ngay cả hắn cũng chán ghét nhưng Tiêu Phục Huyên lại không động một bước mà vẫn luôn nặng nề nhìn hắn. Thật lâu sau mới mở miệng nói: "Đều từng nghe thấy."

Ô Hành Tuyết bỗng chốc trầm mặc.

Hắn im lặng một chớp mắt rồi nói: "Nếu ngươi đã nghe thấy, cái gì cũng biết, lại cố tình chọn ngày này mà tới –––– "

Ngọn đèn dầu trong phòng ánh lên trong mắt Tiêu Phục Huyên, thoáng lay động, hóa thành một vệt sáng.

Ô Hành Tuyết ngừng một chút, tránh ánh mắt đi, quay đầu nâng cằm về phía giường tiếp tục nói: " ––––– ngươi là muốn làm khách quý sau màn của ma đầu ta sao?"

Khách quý sau màn: Nhập mạc chi tân 入幕之宾: những người có quan hệ mờ ám, tư mật.

Trong phòng yên tĩnh.

Sau một lát, giọng nói trầm thấp của Tiêu Phục Huyên vang lên.

Hắn nói: "Đúng vậy."

Ta tới làm khách quý sau màn.

Trái tim của Ô Hành Tuyết chợt đập mạnh.

Khó mà hình dung nổi cái xúc cảm trong nháy mắt kia, hắn sững sờ tại chỗ, thật lâu sau đột ngột quay đầu lại, chỉ cảm thấy gió nhẹ lướt qua, Tiêu Phục Huyên đã đến trước mặt.

Ô Hành Tuyết run nhẹ môi nhưng không lên tiếng. Hắn ra tay gần như cùng lúc với Tiêu Phục Huyên, tà khí mãnh liệt như biển Vô Đoan mãnh liệt ào đến. Cuồng phong cuốn theo sương lạnh giống như sát khí quét qua, động tĩnh lớn đến kinh người nhưng bởi vì cấm chế mà tất cả đều bị khoá bên trong cửa sổ.

Đây là một góc mà Chiếu Dạ thành chủ đã hạ cấm chế, là nơi nguy hiểm nhất thế gian, cũng là nơi riêng tư nhất.

Mà luồng sát khí có thể khiến người khác đầu thân đứt lìa khi chạm đến Tiêu Phục Huyên đột ngột dừng lại. Khoảnh khắc dừng lại đột ngột đó đã chú định một kết quả ––––

Vẫn là trời đất quay cuồng như cũ, vẫn là kiếm khí dán sát nơi yếu hại, vẫn là gần trong gang tấc nhưng không mảy may thương tổn.

Bọn họ gần như sẽ luôn biến thành như vậy.

Chỉ là năm đó Linh Vương bị vây giữ trên mái nhà, giờ đây ma đầu bị hãm chặt trên giường.

Kiếm khí sát bên gáy Ô Hành Tuyết, hơi thở chỉ thuộc về Thiên Túc bao phủ bên trong, lộ ra mũi nhọn nhưng lại không nguy hiểm. Tiêu Phục Huyên vẫn nửa quỳ như năm đó, cúi đầu nhìn hắn, đè ngón tay của hắn lại đan luồn chèn chặt các khe hở.

Ánh mắt Tiêu Phục Huyên rơi xuống, trầm giọng nói: "Ngươi muốn khích ta rời đi."

Khí kình trên tay Ô Hành Tuyết còn chưa tan hết, hơi thở cực lạnh theo đầu ngón tay tuông ra, sương mỏng trắng mờ từ đầu ngón tay hắn lan đến ngón tay Tiêu Phục Huyên.

Rõ ràng là sát khí nhưng lại có một loại cảm giác thân mật khó tả nên lời.

Ô Hành Tuyết mấp máy môi, nói: "Ta đang đợi ngươi đi đây."

Tiêu Phục Huyên nhìn hắn, một lát sau thấp trầm đáp lại: "Chờ ta đi rồi, ngươi muốn tìm ai trải qua kiếp kỳ?"

Trái tim Ô Hành Tuyết lỡ mất một nhịp.

Giống như có ai cào nhẹ một cái, một loại cảm giác mơ hồ ngứa ngáy nhanh chóng bao vây cả trái tim. Hắn bỗng nhiên nói không thành tiếng.

Thật lâu sau, hắn nhắm mắt lại: "Không ai cả."

"Không một người nào cả." – Hắn lại thì thầm một câu.

Khoảnh khắc hắn đáp những lời này, sương lạnh trên ngón tay chậm rãi rút đi, khí kình của Tiêu Phục Huyên cũng theo đầu ngón tay rót vào.

Tựa như có người đốt một chậu lửa, ánh lửa nóng rực nhưng lại ấm áp nhu hoà. Luồng khí kình ấm áp kia gần như dịu dàng chảy xuôi theo huyết mạch hắn, mỗi nơi đi qua, làn da hắn mất đi cái vẻ lạnh lẽo tái nhợt, chậm rãi hiện ra huyết sắc.

Hắn nhắm hai mắt, nhạy cảm hơn bao giờ hết.

Hắn nghe thấy Tiêu Phục Huyên nói: "Ngươi uống rượu."

Không biết vì sao, bốn chữ vô cùng đơn giản bỗng nhiên làm hắn bừng tỉnh, trong lúc nhất thời không biết hôm nay là hôm nào. Giống như khi hắn còn ở Tiên Đô, cùng người khác uống rượu đã chuẩn bị xong từ trước chọc Thiên Túc không vui.

Hắn tới cửa bồi tội dỗ người, bị đặt trên mái hiên ngói ngọc ở Nam Song Hạ, hôn đến không thành tiếng.

Khí kình của Thiên Túc theo huyết mạch chảy xuôi đến trái tim.

Huyết sắc nhàn nhạt của Ô Hành Tuyết lộ ra một đường từ dưới lớp y phục mỏng, mắt thường có thể thấy được nó theo cổ tràn lên, thẳng đến giữa môi.

Hắn nhớ về quá khứ, liếm môi một chút, mở mắt ra.

Hắn nói: "Tiêu Phục Huyên."

"Ừ."

Đối phương vừa vặn nhẹ nhàng chạm vào môi dưới của hắn, nửa nhắm mắt cúi đầu hôn lên.

Hô hấp dây dưa đan xen, Ô Hành Tuyết hơi hé miệng, lập tức nghe thấy giọng Tiêu Phục Huyên vang lên giữa môi.

Hắn thấp giọng nói: "Ô Hành Tuyết, đêm qua ta mơ thấy ngươi..."

–––––––

Thật lâu trước kia, mọi người Tiên Đô thường nói, bọn họ sẽ không nằm mơ.

Bởi vì họ luôn nhập vào giấc mơ của phàm nhân, luôn làm theo ước nguyện của phàm nhân, luôn biết cảnh trong mơ phần lớn là vô căn cứ, mà họ cảnh giác những điều vô căn cứ hơn bất cứ ai.

Sau đó bọn họ lại nói, ngày nghĩ đêm mơ, đại khái là bọn họ công đức viên mãn, tâm tư không đủ sâu, không đủ nhiều cũng không đủ nặng.

Sau đó nữa, họn họ cuối cùng chậm rãi thừa nhận, có lẽ thành tiên sẽ không mơ thấy cái gì. Tâm tư có nhiều, có sâu, có nặng cũng vô dụng.

Đối với họ mà nói, cuộc đời này e là chỉ có ở bên dưới ảnh hưởng của chuông bạch ngọc kia mới có thể vui vẻ đánh một giấc mộng.

Điểm này, Ô Hành Tuyết rõ ràng hơn bất kì ai.

Thế gian này thần tiên đều không có mộng, nhưng Tiêu Phục Huyên nói: Ta mơ thấy ngươi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top