Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 69. Lặp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thu khí kình về đi, ta không xem nữa."

---------------

Thật ra, ngay từ lúc Ninh Hoài Sam nói "Phương Trữ quay lại rồi", hai người trong phòng đã lập tức cảnh giác.

Đây có lẽ là vì đối phó với quá nhiều tà ma mà luyện ra, ví như đang nghỉ ngơi thì đột nhiên mở mắt hay rút kiếm tấn công khi bị quấy rầy.

Một số người vừa vặn xuất hiện cùng với một số việc vừa vặn xảy ra đều sẽ khiến cho họ chú ý nhiều hơn một chút.

Bùa dẫn mà Tiêu Phục Huyên đưa cho Ninh Hoài Sam vốn dĩ có thể thêm một mưu tính nữa... khi dán chặt lên người có thể nhân cơ hội thăm dò chút ít, nếu không phải Phương Trữ thì trực tiếp ngăn bên ngoài kết giới.

Tất nhiên như thế rất dứt khoát, nhưng cũng chỉ là dứt khoát dư thừa thôi.

Theo họ thấy, thay vì giữ một kẻ không rõ mục đích ở bên ngoài, chi bằng cứ để đối phương một mình vào cửa, đặt dưới mắt mình lặng lẽ quan sát còn có thể dẫn ra càng nhiều thứ hơn.

Vậy nên, thứ mà Tiêu Phục Huyên đưa cho Ninh Hoài Sam, chỉ là bùa dẫn đơn giản, không thăm dò nhiều, không tấn công, hoàn toàn không kinh động đối phương.

Nhưng tên này đã mạo hiểm giả dạng Phương Trữ để vào Tước Bất Lạc vậy thì hắn nhất định có điều gì đó muốn làm.

Ô Hành Tuyết nhìn ra ngoài cửa một lúc, thấy "Phương Trữ" ngồi xuống một bên hành lang, hắn hơi nghiêng đầu về phía phòng rồi lại nhanh chóng ngoảnh đi.

Nhưng hành động này không xem là sơ hở gì mà có thể xem như là đang nghe ngóng động tĩnh, cũng có thể đơn thuần xem là thuộc hạ đang lo lắng.

Sau đó, hắn lại luôn quay lưng về phía căn phòng, không xem xét xung quanh ngay lập tức. Kể từ lúc đó, hắn càng ít để lộ đặc điểm, trong nhất thời rất khó phán đoán được hắn là ai.

"Còn rất bình tĩnh." – Ô Hành Tuyết nói

Tiêu Phục Huyên: "Đang đợi thời cơ."

Ô Hành Tuyết nhẹ giọng nói: "Ừm, miễn là người có chút cẩn trọng đều biết chờ đợi. Kẻ chạy loạn lung tung gấp gáp lo lắng ngay khi vừa đóng cửa lại, đó là Ninh Hoài Sam."

Ninh Hoài Sam ở phòng bên hắt xì một cái thật lớn.

"Tên nào chán sống rồi dám mắng ta." – Hắn ngồi xếp bằng trên giường, xoa xoa mũi, lại quay đầu liếc vào trong sân, lẩm bẩm: "Cái tên trời đánh Phương Trữ thật sự ngồi bất động một chỗ chẳng nhúc nhích, trước kia tốt xấu gì cũng nhìn ta một cái."

Hắn hoàn toàn không biết "Phương Trữ" chẳng phải là chính hắn nữa, mà còn đang cân nhắc lặng lẽ truyền tin, kéo Phương Trữ tâm sự với hắn, mắng nhau cũng được, dù sao hắn cũng không thể buồn chán như thế này.

Ninh Hoài Sam suy nghĩ, xoa hai ngón tay vào nhau, men theo khe cửa sổ bắn ra ngoài.

Đó là chiêu trước kia hắn quen dùng để chọc tức Phương Trữ —— một luồng khí truyền âm, trêu được hai lần, Phương Trữ sẽ kéo cái mặt lừa đến hỏi hắn có phải có bệnh không.

Nhìn thấy luồng khí của mình theo gió đi qua, hắn củng một cái vào eo Phương Trữ, truyền âm nói: "Ngươi không phải Phương Trữ."

Phương Trữ: "..."

Hắn bị củng lung lay một chút, sau đó ổn định ngay lập tức, dường như cứng đờ trong chốc lát, quay đầu nhìn lại.

Ninh Hoài Sam nhìn ánh mắt của hắn, cười xấu xa một tiếng, thầm nói quả nhiên. Phương Trữ có một điểm ngứa ngay đó, nhất định sẽ nhảy dựng lên khi hắn củng vào hai lần. Hắn xem trạng thái căng cứng của đối phương như là đang phản ứng.

Thế nên hắn búng thêm một luồng khí nhắm hướng đó bay sang, lại củng một chút vào eo Phương Trữ, truyền âm đến: "Ngươi thay đổi rồi, ta bị thành chủ bắt đi tự kiểm điểm, ngươi thế mà không cười nhạo ta, ngươi bây giờ đã không phải là Phương Trữ kia nữa rồi."

"Phương Trữ": "..."

Lần này hắn đã có chuẩn bị, dù bị củng một cái cũng chẳng nhúc nhích tí nào, hơi quay đầu nhìn về hướng này.

Có điều sau khi nghe đoạn truyền âm cuối cùng, hắn chậm rãi xoay đầu đi, dời tầm mắt. Trông như quyết tâm không muốn phản ứng nữa.

Nhưng phản ứng này rơi vào trong mắt Ninh Hoài Sam lại là kiểu ra vẻ không bị chọc ngứa.

Ninh Hoài Sam liếm liếm răng nanh, đột nhiên không cảm thấy nhàm chán nữa, từ trong sự tích cực này tìm ra một tia hứng thú. Vậy nên hắn liên tiếp búng mấy luồng khí qua đó.

Sau một chuỗi liên hoàn oán hận, "Phương Trữ" đứng lên.

Ninh Hoài Sam lập tức lên tinh thần, chờ đối phương phản kích lại.

Kết quả thấy "Phương Trữ" đi vài bước, hình như là đổi một địa điểm khác, vừa vặn trúng điểm mù của hắn —— nếu hắn muốn truyền âm như vậy nữa, chỉ có nước nổ tung cửa sổ phòng thành chủ.

Cho Ninh Hoài Sam một trăm lá gan cũng không dám, thế nên hắn không tình không nguyện ngoan ngoãn ngồi xuống, lại chìm vào trạng thái cô đơn tĩnh mịch.

———

Ô Hành Tuyết và Tiêu Phục Huyên đã xem cái màn kịch náo loạn đơn phương này từ đầu đến cuối.

Ban đầu Ô Hành Tuyết cho rằng Ninh Hoài Sam là một tên ngốc thật sự, may mà nhốt lại, nếu không để hắn ngồi ngốc cùng một chỗ với "Phương Trữ", quỷ cũng không biết cái khỉ gì sẽ xảy ra.

Nhưng Ninh Hoài Sam bướng như vậy, bướng đến mức giúp họ thật sự dò ra được manh mối.

Tiêu Phục Huyên nhìn "Phương Trữ" đổi một điểm tựa khác trên hành lang rồi ngồi xuống, nói: "Lưng quá thẳng."

Đây cũng chính là điều Ô Hành Tuyết muốn nói.

Có điều lúc trước không quá rõ ràng, suy cho cùng Phương Trữ không giống Ninh Hoài Sam, đứng ngồi vẫn ngay ngắn, không cong cong vẹo vẹo đến bại liệt.

Nhưng bị Ninh Hoài Sam lộn xộn "củng" cho mấy lần, điểm này ngay lập tức gây chú ý.

Tư thế đứng và ngồi của người này quả thật ngay ngắn nghiêm chỉnh.

Ô Hành Tuyết nói: "Loại phong thái này ở Chiếu Dạ thành không nhiều."

Ngay cả bản thân Ô Hành Tuyết cũng không liên quan đến cái từ này, hắn cao gầy rắn rỏi nhưng còn kém xa trình độ "nghiêm chỉnh". Tiêu Phục Huyên trái lại đã đạt đến trình độ có thể dùng được, Y Ngô Sinh thì hơi văn nhã yếu đuối một chút.

Tóm lại, người này ít nhiều có liên quan đến tiên, ví dụ như... xuất thân từ tiên môn.

"Lẽ nào là tân thành chủ Phong Tiết Lễ kia?" – Ô Hành Tuyết nói thầm.

Cũng không phải không thể, Phong Tiết Lễ quả thật xuất thân tiên môn, sau khi Ô Hành Tuyết bị phong cấm trong Thương Lang Bắc ngục, hắn mới phản bội gia môn tiến vào Chiếu Dạ thành, còn giữ dáng vẻ và thói quen của tiên môn là điều hết sức bình thường.

Hơn nữa, cỏ lay gió thổi nơi Chiếu Dạ thành làm sao qua mắt nổi tân thành chủ, Tước Bất Lạc khi nào phong cấm được giải, bên cạnh Ô Hành Tuyết có người hay không, Ninh Hoài Sam đã vào cửa chưa, Phương Trữ đã vào cửa chưa, muốn biết những điều này không phải việc khó.

Chỉ là...

Tiêu Phục Huyên nói: "Hắn không có thuộc hạ?"

Ô Hành Tuyết: "Sao có thể? Đương nhiên là có."

Tiêu Phục Huyên: "Vậy cần gì tự mình mạo hiểm?"

Điểm này quả thật kì quái, Tước Bất Lạc với hắn mà nói là nơi nguy hiểm, không cần thiết tự mình trà trộn vào, lỡ như xảy ra vấn đề, mất nhiều hơn được.

Trừ khi người này quanh năm luôn ở địa vị cao, chẳng bao giờ xem nguy hiểm là gì. Hoặc là vì có nguyên nhân không thể không tự mình đến.

Từ lúc đó, Ô Hành Tuyết càng không muốn kinh động gì đến đối phương, muốn xem xem đối phương tột cùng là vì cái gì mà đến.

Nhưng tính tình "Phương Trữ" kia cực kì ổn trọng, tìm một nơi khác để ngồi xong, cũng không có động tĩnh gì mới. Không biết đang đợi trời tối đi hay đợi thời cơ nào đó đến.

——

Muốn nói bình tĩnh quan sát, Ô Hành Tuyết sẽ không rơi vào thế hạ phong.

Năm đó, ngũ cảm mất hết Linh Vương vẫn có thể tĩnh tọa ba năm, hiện tại cùng lắm là chờ nửa khắc, một ngày hai ngày, chỉ là chuyện thường thôi.

Nhưng cứ nhìn chằm chằm bất động như vậy, có hơi ngốc. Ma đầu không muốn lãng phí thời gian, liền hỏi Tiêu Phục Huyên: "Y Ngô Sinh bên đó như thế nào rồi?"

Tiêu Phục Huyên đang định tĩnh tâm thăm dò, lại nghe thấy ma đầu nói: "Ngươi dùng linh thức như thế nào? Có theo giống như cái bóng không, hay là có bám vào người không?"

Những người tu hành trời sinh đều đã hiểu điều này, linh thức như thần, linh phách như hồn, tu luyện càng sâu, tự nhiên có thể sử dụng được. Rất ít người sẽ hỏi: Ngươi dùng linh thức như thế nào?

Cái người đã thành tiên rồi lại thành ma, đang hỏi cái câu mà sẽ rất ít phàm nhân sẽ hỏi.

Tiêu Phục Huyên hơi nhíu mày, quay mặt đi.

Chớp mắt sau quay lại, cúi đầu hôn lên khóe môi Ô Hành Tuyết.

Ô Hành Tuyết không phản ứng kịp, bị hôn liền sửng sốt. Nụ hôn này nhẹ nhàng ấm áp, khác hoàn toàn so với Tiêu Phục Huyên kiếm khí tùy tiện uy áp trước sau như một.

Ô Hành Tuyết có chút ngứa, trong giọng nói mơ hồ mang theo tiếng cười: "Lúc linh thức của ngươi đi thăm dò, có cách nào để ta đi cùng không?"

Hắn vẫn có chút không yên tâm về Y Ngô Sinh.

Tiêu Phục Huyên nhích ra một chút: "Có."

Ô Hành Tuyết: "Thật?"

Tiêu Phục Huyên: "Ừm."

"Vậy thử xem." – Ma đầu còn thuận miệng đòi hỏi: "Cái loại đồng tri đồng cảm ấy."

Đồng tri đồng cảm ý chỉ ngươi thấy cái gì ta cũng thấy cái đó, ngươi biết cái gì ta cũng biết cái đó, ngươi cảm nhận cái gì ta cũng cảm nhận cái đó.

Thiên Túc "Ừm" một tiếng, rồi đột nhiên khí kình cuồn cuộn đẩy vào ——

Ma đầu: "..."

"Ngươi từ từ." – Đại ma đầu áp lưng vào cửa, giữ cổ tay Thiên Túc: "Không thể, không được nữa."

Một ngày rưỡi rồi...

Hắn thật sự sợ chiêu này rồi.

Thiên Túc bị phản ứng của hắn làm ngừng lại một lát, hơi nâng mắt nói: "Chỉ là khí kình thôi."

Ma đầu: "..."

Còn rất đứng đắn nói câu này ra, nhưng hắn không biết phải trả lời thế nào.

Hắn vẫn nắm chặt cố tay Tiêu Phục Huyên, phớt lờ hơi nóng đột ngột tràn lên tai. Sau một lúc lâu, mới chớp mắt một chút nói: "Không đúng, ngươi đang dọa ta sao Tiêu Phục Huyên?"

Tiêu Phục Huyên: "Không có."

Ô Hành Tuyết: "Vậy không đúng."

Tiêu Phục Huyên: "Không đúng chỗ nào?"

"Ngươi muốn thăm dò cái ta biết, cái ta cảm nhận, đẩy khí kình qua cũng xong rồi." – Ô Hành Tuyết nói: "Bây giờ ta muốn thăm dò từ ngươi, không nên đổi lại một chút sao? Tại sao vẫn là ngươi đẩy khí kình qua?"

Tiêu Phục Huyên vậy mà không phản bác.

Hắn gật đầu, cổ tay bị nắm chặt của hắn khẽ xoay, ngửa bàn tay ra, một bộ dáng bị ma đầu điều khiển, trầm trầm thấp thấp nói: "Vậy ngươi đẩy."

"..."

Ma đầu đẩy không được, bởi vì không biết.

Thế là đi một vòng, muốn đồng tri đồng cảm vẫn phải để Tiêu Phục Huyên đẩy khí kình vào...

Ma đầu lúc này có lẽ không được ổn lắm.

Ô Hành Tuyết đè nén khí nóng bên tai, vỗ vỗ người trước mặt: "Thu khí kình về đi, ta không xem nữa."

Tiêu Phục Huyên: "Mặc kệ Y Ngô Sinh sao?"

Ô Hành Tuyết: "Mặc kệ đi, Y Ngô Sinh trông cậy vào ngươi, ta quan sát tên trong sân kia."

——––

Tiêu Phục Huyên nhắm mắt tĩnh tọa, dường như đang theo linh thức của bản thân đến Đại Bi cốc.

Ô Hành Tuyết khoanh tay dựa cửa, thỉnh thoảng nhìn Tiêu Phục Huyên, thỉnh thoảng lại nhìn ra sân.

Ngón tay đặt trên cánh tay, bởi vì màu xám của áo choàng mà trắng càng trắng hơn, luôn gợi nhớ đến lớp tuyết dày chất đống trong sân.

Qua một lúc lâu, trên ngón tay hắn lại dần dần ửng lên một tầng xanh. Đầu tiên Ô Hành Tuyết liếc nhìn Tiêu Phục Huyên một cái, lúc này mới nhìn về phía tay mình.

Hắn rũ mắt, vân nhẹ vài cái, sắc xanh kia chậm rãi bị áp xuống, khôi phục trắng tinh.

Đây là nguyên nhân hắn không muốn để Tiêu Phục Huyên đẩy khí kình vào thăm dò, bởi vì hắn thật sự bắt đầu cảm thấy lạnh trở lại, sợ bị Tiêu Phục Huyên phát hiện.

Hắn nhớ lại giấc mơ và những chuyện cũ trong đó, năm đó Tiêu Phục Huyên đến Tước Bất Lạc giúp hắn vượt qua kiếp kỳ, theo lý thuyết hẳn là sẽ không quay lại. Nhưng khi hắn đi giết bè phái của Tang Dục, trên người vẫn lạnh đến đáng sợ như cũ.

Hắn không nhớ phát lạnh vì nguyên nhân gì.

Tiên ma xung đột lẫn nhau? Hoặc là cái gì đó khác.

Thời điểm đó hắn dùng một số biện pháp để che mắt Tiêu Phục Huyên, để đối phương nghĩ rằng hắn vẫn ổn.

Bây giờ biện pháp của hắn quá ít, làm cách nào giấu được...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top