Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 81. Nguồn gốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cha mẹ nói, làm người phải nhớ ơn, vì thế hắn nhớ đến tận bây giờ.

-------------

Đã thật lâu Ô Hành Tuyết không còn nhớ đến Thước Đô.

Từ khi biết được đó chỉ là giấc mộng dài được dệt nên từ hư không, hắn đã không còn nhớ lại bất kì chi tiết gì trong mộng.

Nhưng một khắc này, chợt nhớ đến một câu chuyện cũ hắn từng đọc từ thoại bản.

Nói đến cũng thật trùng hợp, nó vừa vặn là thoại bản hắn lật xem trước khi tỉnh lại ở Thương Lang Bắc vực, câu chuyện kia là một cái trong đó, rõ ràng vô cùng đơn giản nhưng lúc ấy hắn tựa mép giường, một tay chống đầu, một tay khẽ miết trang sách, nhìn thật lâu một cách khó hiểu.

Lâu đến mức quản gia không nhịn nổi phải hỏi hắn: "Là câu chuyện nào khiến ngài buồn phiền sao?"

Lúc ấy hắn còn thoáng ngẩn người, hoàn hồn mà hỏi lại: "Buồn phiền?"

Quản gia gật đầu, chỉ vào giữa mày của chính mình, nói: "Trông như thế này này, ngài rũ mắt, nơi này giờ vẫn còn nhíu lại."

Ngay lúc đó Ô Hành Tuyết bừng tỉnh mà bật cười, thả lỏng chân mày nói: "Ha, không thể nào. Một câu chuyện cũ mà thôi, làm sao có thể xem đến mức buồn phiền được."

Mặt quản gia lộ vẻ tò mò.

Ô Hành Tuyết nói với hắn vài câu đơn giản: "Kể rằng có một ông lão rất yêu hoa cỏ, trồng cả một sân vườn. Một năm nọ vào đầu xuân xuất hiện một kỳ cảnh, lúc trời trong gió ấm lại nổi sấm chớp, không nghiêng không lệch bổ vào trong vườn nhà ông ấy, đánh cho khắp nơi tán loạn."

"Ông cụ đau lòng không ngớt, cho rằng hoa cỏ cây cối tốn bao công sức chăm sóc nhất định sẽ hóa thành một mảnh đất khô cằn, không thể sống nổi; nhưng ai ngờ trong vườn vẫn còn một gốc cây sống sót."

"Cây hoa còn sống kia đúng vào tháng ba cuối xuân sẽ nảy mầm, nhưng không biết là bởi vì trời trong chợt nổi sấm hay là cái gì khác mà cây hoa kia lại nở hoa rất kì dị."

Quản gia hỏi: "Kì dị như thế nào?"

Ngay lúc đó hắn "À" một tiếng, nhẹ giọng nói: "Đã từng nhìn thấy sen Tịnh Đế chưa? Theo những gì thoại bản nói, hẳn là giống sen Tịnh Đế kia, một cành sinh đôi..."

Quản gia tán thưởng: "Vậy đúng là thế gian hiếm thấy, là trời giáng kỳ duyên, là chuyện tốt."

Hắn lại im lặng một chốc, nói: "Khó nói."

Quản gia: "Vì sao ngài nói như vậy?"

"Bởi vì..." – Hắn miết trang sách, lại không rõ lý do mà ngẩn người một lúc, nói: "Thoại bản này viết, cành song sinh kia nở hoa không tốt, một bên bừng bừng sức sống, một bên lại ẩn ẩn úa tàn. Đoá này khỏe khoắn thì đoá kia lại tiêu tùng."

Quản gia hơi tiếc nuối mà nói: "Vậy đúng là có chút đáng tiếc..."

Hắn nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, đáp lời quản gia. Đặt ngón tay lên trang sách rồi nói: "Không chỉ vậy, một đoá trong đó còn hơi ngang ngược, nó luôn nở rộ hơn một chút."

Quản gia đáp: "Vậy có lẽ bởi được cấp nhiều dinh dưỡng hơn."

Hắn rũ mắt, khẽ chớp rồi lại ngước lên nói với quản gia: "Cho nên mới nói... đây có điểm nào giống trời giáng kỳ duyên. Chung quy cũng chỉ đóa hoa chiếm được hời kia mới có thể nghĩ như vậy, đối với đoá còn lại mà nói, sợ rằng lại là nghiệt duyên."

Quản gia không biết nên đáp lời thế nào, đây đúng là câu chuyện nhỏ, chỉ là hai đóa hoa mà thôi, chưa nói đến cái gì buồn phiền hay không. Ngược lại hắn liếc nhìn cuốn sách kia vài lần, lấy làm lạ nói: "Thoại bản này..."

"Thoại bản này làm sao?"

"Thoại bản này ở đâu mà có, hình như chưa từng nghe nói đến."

Lúc ấy ở trong mộng Ô Hành Tuyết ngừng một lúc mới nói: "Thuận tay lấy được."

Quản gia hỏi: "Trên giá sách sao? Hôm qua ta cho người đến quét tước hình như không nhìn thấy."

Hắn đáp: "Có thể là do đặt ở một bên. Ngươi làm việc của mình đi, ta muốn xem thêm một lát."

...

–––––––––

Đó chỉ là câu chuyện chiếm không được bao nhiêu trang trong thoại bản, không hấp dẫn lắm, nhưng giờ phút này Ô Hành Tuyết lại chợt nhớ tới.

Nếu Thước Đô là từ một giấc mộng dài tạo ra, những thứ trong mộng chắc chắn tất thảy đều có lý do, có lẽ thoại bản kia cùng với chuyện cũ bên trong đều là loại nhắc nhở nào đó theo tiềm thức.

Liên kết trước mắt của hắn và Tiêu Phục Huyên khiến hắn không thể không nhớ đến cành hoa sinh đôi kia.

Mà hắn lại giống đoá hoa chiếm hơn phân nửa chất dinh dưỡng.

Chẳng qua là liên kết này từ đâu mà có? Là bởi tinh chất bạch ngọc bọc lấy thần mộc tựa như một loại dưỡng chất, nên mới như thế? Hay là bởi vì Tiêu Phục Huyên đã từng để lại thứ gì trên người hắn?

Ô Hành Tuyết rất muốn hỏi rõ ràng, nhưng trước mắt không phải tình huống thích hợp để hỏi chuyện.

Hắn nhìn chằm chằm Tiêu Phục Huyên, chẳng mấy chốc liền tiến vào trận chiến.

Linh phách thân thể họ đều có tổn hại, lại có liên kết bên này giảm bên kia tăng, đối với "Phong Tiết Lễ" thật ra đã không còn là "hai đối một" nữa.

Huống hồ, "Phong Tiết Lễ" này lại mang theo gần như toàn bộ tà ma lớn nhỏ ở Chiếu Dạ thành; nói đúng ra, thậm chí là ngược lại, xem như lấy ít địch nhiều, mà Phong Tiết Lễ là bên nhiều.

Nhưng trận chiến này cũng không lâm vào giằng co, hoặc là nói chỉ giằng co trong một tích tắc.

Thần tiên cũng được, tà ma cũng được, thời gian một tích tắc đối với họ dường như kéo dài vô cùng. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi kia có thể xảy ra rất nhiều chuyện ––––

Ví như khi ngón tay đầy sát khí lạnh lẽo của Ô Hành Tuyết sắp chạm đến yết hầu của Phong Tiết Lễ, phát hiện khoảnh khắc sinh mạng của đối phương đang ngàn cân treo sợi tóc, ánh mắt hắn vậy mà còn nhìn thoáng qua thần mộc.

Cái liếc mắt kia mang đến cho Ô Hành Tuyết một loại ảo giác, hệt như chỉ cần có thể đổi lấy thời cơ làm rung chuyển thần mộc, Phong Tiết Lễ ngay cả chiêu này của hắn cũng có thể chịu đựng được.

Trong khoảnh khắc đó, ngón tay của Ô Hành Tuyết chợt ngừng lại.

Tại thời điểm đó, Phong Tiết Lễ mơ hồ nghe thấy một câu hỏi. Thật ra Ô Hành Tuyết cũng không nói ra thành lời, nhưng chiêu thức đột nhiên ngừng, Phong Tiết Lễ biết Ô Hành Tuyết muốn nói điều gì đó, rồi chợt nghe thấy, có điều cũng chỉ là phản chiếu một câu từ nhiều năm trước mà thôi.

Hắn biết Ô Hành Tuyết muốn nói: "Ta đã thấy quá nhiều người đời chấp nhất với thần mộc, hại người hại mình, nhưng chưa từng đoán được ngươi sẽ là một trong số đó."

Khi ở Tiên Đô, Minh Vô Tiên thủ cũng không thân thuộc Linh Vương và Thiên Túc, lời từng nói với nhau ít ỏi đến mức có thể đếm trên đầu ngón tay. Tiếp xúc giữa ba người họ cũng cực kỳ có hạn, đại khái chỉ có thông qua người tên là "Vân Hãi" kia. Trừ bỏ những việc đó ra, bọn họ ngay cả một tiếng khách sáo "tiên hữu" cũng không thể gọi.

Cho nên Phong Tiết Lễ mở miệng đáp: "Nếu đã không phải 'tiên hữu', thì đừng nói đến 'đoán được' hay 'không đoán được'."

Ô Hành Tuyết nghe thấy giọng nói vẫn không chút gợn sóng của Phong Tiết Lễ, chợt sửng sốt. Bởi trong lòng hắn tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng lời còn chưa nói ra khỏi miệng, thế mà đối phương dường như đã biết để trả lời.

Ô Hành Tuyết: "Ngươi..."

Lại nghe thấy Phong Tiết Lễ nói: "Lời này Linh Vương –––– "

Hắn dừng một lát, tựa như muốn đổi xưng hô sang "thành chủ", nhưng lời đã nói đến đây, liền dứt khoát nói tiếp: "Hơn hai mươi năm trước ngươi cũng từng hỏi, cùng lắm thì ta lại trả lời lần nữa mà thôi."

Ô Hành Tuyết nhíu mày.

Phong Tiết Lễ nói: "Linh Vương còn nói, cưỡng chế mượn sức lực của thần mộc là trái với đạo lý thế gian, một chuyện dẫn đến muôn vàn chuyện khác, người vô tội bị liên lụy khôn lường."

Ô Hành Tuyết không nhớ chút nào, nhưng lời này đúng là không sai. Chỉ là từ miệng Phong Tiết Lễ nói ra có hơi kỳ quái. Bởi việc đối phương đang làm chính là "trái với đạo lý thế gian", cố chấp đến kinh ngạc.

Phong Tiết Lễ nói: "Hiện giờ nếu Linh Vương còn muốn nhắc lại, ta vẫn có thể đáp lại một lần: Ta đều hiểu."

Trái với đạo lý thế gian cũng được, liên lụy người vô tội cũng không sao cả. Những lời này hắn đều hiểu.

Làm sao hắn lại không hiểu được? Hắn đã từng nói vô số lần những lời như vậy, từng nói đạo lý như vậy với rất nhiều người.

Linh Đài Minh Vô Tiên thủ, là thần tiên mà bách tính thế gian cung phụng nhiều nhất. Hắn hưởng hương khói đó, không cần đếm cũng biết có bao nhiêu người quỳ bên dưới bệ thờ. Hắn có ba vạn bức tượng thần lớn nhỏ, bích hoạ càng nhiều không đếm xuể.

Tượng thần của hắn đặt trong phòng vô số bách tính, nghe thấy không biết bao nhiêu thói quen chuyện vặt thường ngày, cho nên hắn hiểu rõ hơn ai hết một chuyện ––––

Có một vài đạo lý hiểu thì vẫn hiểu , nhưng một khi đã muốn làm trái lại, ai cũng không ngăn cản được.

Chính bởi hiểu rõ nên mới không hối hận.

Chuyện như vậy, hắn đã nhìn thấy quá nhiều, nhiều đến mức bất kể là điều gì hắn đều bình tĩnh không một gợn sóng.

Hắn đã từng tuân thủ nghiêm ngặt không biết bao nhiêu đạo lý, chưa từng cảm thấy những quy tắc cứng nhắc kia có gì trói buộc. Bởi vì đó đều là những điều hắn tán đồng.

Hắn không nhúng tay vào chuyện của nhân gian, mà chỉ thả một ít phước lành vào đúng thời điểm. Cùng một lời không nói quá nhiều, cùng một người không khuyên quá lâu, vừa đúng điểm dừng, quá tam ba bận.

Những mảnh vụn này ghép lại tạo nên ranh giới giữa Tiên Đô và nhân gian. Hắn từng cảm thấy ranh giới này rất rõ ràng cũng rất có đạo lý.

Hắn mang những đạo lý này giảng cho rất nhiều người, luôn bình tĩnh mà thuyết, đối phương lắng nghe thì là chuyện tốt, nếu không thì sớm muộn cũng nhận được bài học, hắn không can thiệp quá nhiều.

Nhưng sau đó hắn bỗng nhiên nhận ra một điều, thế gian luôn luôn có ngoại lệ.

"Mọi việc luôn có ngoại lệ" lời này cũng là một đạo lý. Mà đạo lý đơn giản đến thế, hắn dùng một khoảng thời gian dài như vậy mới thấu hiểu được.

Sau đó nữa, hắn bắt đầu có rất nhiều "ngoại lệ" ––––– cùng một đạo lý mà hắn lặp lại không biết bao nhiêu lần, nói với cùng một người, giọng điệu cũng không hề bình tĩnh.

Hắn đã từng tức giận đến mức nói không nên lời, cũng từng trách cứ một người, từng câu từng chữ hỏi người nọ: "Những chuyện có thể làm, những chuyện không thể làm, ngươi xem thiên chiếu phi thăng thành tiên là một mảnh giấy vụn sao?!"

Hắn nói với người nọ: "Những việc vô lý trên thế gian vô cùng vô tận, ngươi quản một việc phải quản một việc khác..."

Hắn còn từng nói: "Tiên phàm khác nhau, ở Tiên Đô sẽ không được nhúng tay vào chuyện nhân gian quá nhiều."

...

Thậm chí hắn còn nói với người nọ: "Ngươi cứ như vậy, sớm hay muộn sẽ có một ngày..."

Loại lời nói "sớm hay muộn cũng có một ngày" này, ở thế gian đều là nói cho kẻ thù nghe. Họ vốn không phải kẻ thù, nhưng hắn nói nặng lời như vậy, chỉ là muốn đối phương lắng nghe những đạo lý đó.

Mà hiện giờ, từng câu từng chữ đạo lý hắn nói đang từng chút một dập nát trong tay hắn. Mấy năm nay hắn làm rất nhiều chuyện đều đang trái với những đạo lý mà hắn đã từng giảng kia.

Hắn đã gặp rất nhiều người trên thế gian này, sau khi phạm lỗi đều thích nói "Là ta hồ đồ". Nhưng hắn không thể nói những lời như thế, bời hắn vẫn luôn rất tỉnh táo.

Hắn tỉnh táo mà nhìn mỗi một sự việc hắn làm, tỉnh táo nhìn mỗi một thiên lý mà bản thân phạm phải, tỉnh táo nhìn những trận cục chính bản thân bày ra.

Máu chảy xuôi theo trận cục, trận cục kết nối với sinh mệnh, hắn đều nhìn thấy được.

Cho nên trăm năm sau, chưa từng có người nào có thể khuyên hắn, cũng không ai có thể cản hắn.

Nhưng hiện giờ, tại khoảnh khắc giao thủ với Ô Hành Tuyết và Tiêu Phục Huyên, suốt mấy trăm năm tỉnh táo bình tĩnh, hắn đột nhiên cảm thấy khó hiểu. Thế là trong hàn khí thấu xương trước mặt, hắn nhìn thấy đôi mắt của Ô Hành Tuyết, hỏi: "Chuyện Linh Vương chứng kiến tuyệt đối không ít hơn ta, lại chưa từng có lúc nào cảm thấy bất công sao?"

Thời khắc Ô Hành Tuyết nhíu mày cũng là lúc trường kiếm của Tiêu Phục Huyên xông tới!

Phong Tiết Lễ nhanh chóng lao ra phía sau, động tác cực nhanh, xốc toàn bộ hoa tuyết ở Tước Bất Lạc bay lên.

Hắn lấy đèn che lên giữa mày, sau đó cúi thấp người, giống như con rồng hoá thành làn khói trắng, nháy mắt hoà vào sương tuyết mù trời.

Mà Ô Hành Tuyết lại lờ mờ nghe thấy giọng nói của hắn.

Tiếng nói mơ hồ của Phong Tiết Lễ tan ra khắp nơi, gần như là không thể tìm được một điểm nhất định. Hắn nói: "Là ta sơ suất, cho dù Linh Vương chứng kiến quá nhiều thì hiện giờ cũng đã quên hơn phân nửa."

Ánh mắt Ô Hành Tuyết cực bình tĩnh, lưng đối lưng Tiêu Phục Huyên, tích tắc đảo khắp toàn bộ sân.

Lại nghe thấy Phong Tiết Lễ tiếp tục nói: "Ngược lại vẫn có thể xem đây là chuyện tốt. Nếu không có lẽ ngươi cũng phải hỏi một câu, dựa vào cái gì –––– "

Thời điểm giọng nói mạnh mẽ rơi xuống, luồng khói kia đã tụ lại dưới gốc đại thụ.

Lúc tụ lại, kiếm chữ "Miễn" đồng thời xé gió không nghiêng không lệch vừa vặn xuyên qua luồng khói kia.

"Thiếu gia!!!" – Khi Tiếu Hồ nhào qua, Phong Tiết Lễ hiện ra hình người.

Quần áo chỉn chu của hắn cuối cùng cũng có chút rối loạn, trên cằm xuất hiện một vệt thon dài, máu theo vệt đó nhỏ giọt rơi xuống.

Tiếu Hồ đứng bên cạnh Phong Tiết Lễ, bọn họ bị kiếm khí của Thiên Túc bao vây bốn phía, cứ thế không thể tiến cũng chẳng thể lùi.

Phong Tiết Lễ giơ tay lau máu trên cằm, gương mặt vẫn bất động như núi, trong bóng kiếm kim quang vẫn bình tĩnh mà nói: "Đã từng có người hỏi ta một vấn đề thế này, hiện tại có cơ hội, ta thay hắn hỏi hai vị..."

Trường kiếm trong tay Tiêu Phục Huyên leng keng nện xuống đất, vai lưng thẳng tắp chắn trước người Ô Hành Tuyết, giọng lạnh lùng: "Nói."

Phong Tiết Lễ nói: "Hắn nói thế gian này hễ là người tu hành tất sẽ có điều thỉnh cầu; hoặc là cầu sống lâu, hoặc là cầu khoẻ mạnh, cũng có người nhân từ cầu cho nhân gian thái bình. Hắn nói, lấy toàn lực hao phí trăm năm phi thăng vào Tiên Đô lại đột nhiên không thể thỉnh cầu bất cứ điều gì."

"Mọi người đều nói tiên phàm khác biệt, vào Tiên Đô sẽ không thể ngang ngược nhúng tay quá nhiều vào chuyện của nhân gian. Vậy năm đó cực khổ tu hành phi thăng vì cớ gì? Chỉ có thể ngồi ngay ngắn trên bệ thờ, hưởng hương khói nhân gian, thờ ơ bất động suốt trăm năm, ngàn năm sao? Nếu như thế, trường sinh ở Tiên Đô so với đã chết có gì khác nhau."

"Nếu đạo lý này không đúng, vậy người bởi vì phạm phải đạo lý này mà bị trời phạt, có nên hỏi một câu dựa vào cái gì hay không?"

"Những người phạm phải thiên quy nhiều lần đều bị phái đến trông coi những nơi hoang vu. Đại bi cốc ngựa xe vội vàng đi qua không người dừng lại, Kinh Quan mồ mả chất cao như núi không thấy người sống, Bất Động sơn chỉ có đất khô và ảo ảnh bách tính tránh còn không kịp, Tuyết trì quanh năm sấm chớp bao vây cả tàn tích tiên khí cũng hiếm hoi... những nơi ấy lấy đâu ra hương khói cung phụng, đến đó chính là chờ bị đánh trở về nhân gian."

"Phế Tiên đài tựa vào Toạ Xuân Phong, Linh Vương tận mắt chứng kiến nhất định nhiều hơn ta. Ngay cả một chút cũng không cảm thấy bất công sao?"

Huống hồ còn có thần mộc...

Mặc dù Phong Tiết Lễ có thể tra ra, nhưng cũng không thể biết được rành mạch. Nhưng dựa vào hiểu biết, hắn cũng có thể đoán ra một ít. Linh Vương có nhân quả kết nối với thần mộc, người đời lại đặt vô vàn mầm hoạ lên thần mộc, tầng tầng phiền toái, đương nhiên Linh Vương sẽ gánh không ít đau khổ.

Vì thế hắn nói: "Ngươi vô duyên vô cớ phải gánh những sinh tử ân oán, yêu hận tình thù đó, sẽ không cảm thấy bất công, sẽ không hỏi một câu dựa vào cái gì sao?"

Có điều Phong Tiết Lễ không thật sự chờ Ô Hành Tuyết trả lời, dù sao một người quên sạch mọi chuyện trong quá khứ, e là cũng sẽ không nhớ rõ những sự việc kia, đương nhiên cũng không trả lời được gì cả.

Nhưng thật ra, bản thân hắn, trong từng câu từng chữ hỏi chuyện đã có được đáp án rồi.

Hắn cảm thấy, hẳn là Linh Vương không cam lòng, cũng sẽ cảm thấy bất công, thậm chí còn từng hỏi "Dựa vào cái gì lại như vậy".

Hắn lẳng lặng nói: "Hẳn là có... nếu không đường đường là Linh Vương cớ gì ba trăm năm trước lại từ Tiên Đô rơi xuống nhân gian, mất sạch tiên khí, trở thành tà ma."

Khi nói ra lời này, đôi mắt Ô Hành Tuyết khẽ giật.

Mà chữ cuối cùng kia rơi xuống, trong nháy mắt Tiêu Phục Huyên đã đến trước mặt Phong Tiết Lễ. Khoảnh khắc mũi kiếm đâm tới, tiếng nói lạnh lùng xé gió mà đến: "Điều ngươi nói cùng với việc ngươi làm có điểm nào liên quan không?"

"Không có." – Phong Tiết Lễ chẳng che giấu bất cứ điều gì: "Chỉ hỏi thay mà thôi."

Năm đó người kia hỏi hắn, hắn trả lời rất nhiều, trên trời dưới đất thao thao bất tuyệt. Mà hiện giờ những câu từng trả lời đối phương đã không thể khuyên được hắn.

Hắn chỉ đưa ra vấn đề thôi.

Còn về phần hắn, đã không còn quan trọng nữa, bởi vì hắn đã không còn để ý đúng sai nữa rồi.

Nếu luôn có bất công, vậy không cần nói tiếp đạo lý làm gì.

"Gây họa cho một người là sai; gây họa cho trăm người ngàn người vạn người cũng là sai. Đều là sai, không luận cao thấp."

Con đường này năm đó hắn bước lên một bước cũng chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước, đã không thể lùi về điểm xuất phát.

"Cứu trăm người ngàn người vạn người là cứu; cứu một người cũng là cứu. Vẫn như cũ, không luận cao thấp."

Nếu con đường này thành công, hắn cứu được người bản thân muốn cứu, xem như hoàn thành ước nguyện. Nếu không thành, nhân quả báo ứng cùng hứng chịu, đều là gieo gió gặt bão.

Hắn nghĩ đến tất thảy, cũng rõ ràng tất thảy.

"Cứu một người có thể đổi lấy một câu cam tâm cho bản thân." – Phong Tiết Lễ khơi ngọn đèn dầu, ngước mắt nói: "Cứu hàng trăm vạn người lại để làm gì chứ? Một chuyến luân hồi, ai cũng không thể nhớ được, chỉ là vô duyên vô cớ chịu tội mà thôi."

Khi hắn nói ra những từ cuối cùng, ma khí dày đặc tuôn ra.

Ô Hành Tuyết và Tiêu Phục Huyên đánh tới, hắn đột ngột đổi thế, vậy mà lại không tránh không né, trực tiếp lấy khôi thể xác kia đối đầu.

Hai người không dự đoán được hắn sẽ đột ngột như vậy, vẻ mặt thay đổi, ngay lúc sắp đụng phải thu lại một chút công kích.

Suy cho cùng thể xác kia là Phong Tiết Lễ, con trai út của Phong gia, nói đúng ra cũng là vô duyên vô cớ bị liên luỵ. Nếu bọn họ không thu thế, mà đối phương lại hoàn toàn không tránh đi, vậy khối thể xác kia nhất định sẽ rơi vào kết cục bị nghiền nát.

Nhưng cho dù là thu thế thì lúc này cũng đã chậm,

Ngón tay của Ô Hành Tuyết đã chạm đến đỉnh trán của đối phương, theo lẽ thường, ngay sau đó xương sọ sẽ vỡ nát, máu sẽ từ quan khiếu chảy đầm đìa. Còn linh phách trong thân thể cũng bởi vậy mà mạnh mẽ tách ra.

Nhưng vào lúc đó, Ô Hành Tuyết lại cảm nhận được một luồng phản lực.

Tựa như có một đôi tay vô hình chắn trước cánh cửa sinh mệnh của Phong Tiết Lễ, một chưởng đối đầu với hắn.

Mà càng kỳ lạ hơn là luồng phản lực kia có góc độ và khí lực giống hệt hắn, tựa như có một Ô Hành Tuyết khác đang bảo vệ thể xác kia.

Không chỉ có vậy, một chiêu của Tiêu Phục Huyên cũng bị luồng sức mạnh vô hình kia ngăn cản. Cho nên khối thể xác kia vậy mà không phải hứng lấy nửa điểm thương tích.

Sao lại thế này?!

Trong lòng Ô Hành Tuyết sinh ra nghi vấn, lúc ngửi thấy khí tức từ luồng sức mạnh bảo vệ kia chợt hiểu rõ.

Luồng sức mạnh bảo vệ kia hắn lại cực kỳ quen thuộc, nó chính là hắn, hoặc là nói... đó là khí tức của thần mộc. Mà vốn dĩ có được loại bảo vệ này chỉ có một khả năng –––– khối thể xác này vốn đã được thần mộc chúc phúc và phù hộ, kiếp này hẳn là sống lâu trăm tuổi.

Hắn chỉ có thể nghĩ đến một người...

Chính là đưa bé năm đó Tiêu Phục Huyên ở kiếp trước chôn dưới tán thần mộc.

––––

Biến hoá thông thường chỉ xuất hiện trong chốc lát.

Ô Hành Tuyết không kịp nhớ lại, bởi vì "Phong Tiết Lễ" không tránh không né cũng chính là để chờ đến thời cơ kia –––– khi hắn và Tiêu Phục Huyên cưỡng ép thu lại thế tấn công, chỉ cần "Phong Tiết Lễ" không chết, có thể tích tắc bắt lấy sơ hở.

Sự thật chứng minh, "Phong Tiết Lễ" đã bắt được.

Hắn chọn khối thể xác này chính là vì điểm này, bởi Ô Hành Tuyết và Tiêu Phục Huyên không thể giết hắn. Cứ như vậy, hắn có thể cướp càng nhiều cơ hội lấy mạng ngược lại.

Bởi vì có quan hệ với thần mộc, "Phong Tiết Lễ" không muốn ra tay với Ô Hành Tuyết. Nhưng hắn phải dồn hai người họ đều chú ý đến hắn, thế nên sát chiêu kia lập tức xông thẳng đến Tiêu Phục Huyên.

Chỉ một thoáng, linh phách của "Phong Tiết Lễ" và "Phương Trữ" cùng chấn động, hai bên cùng tấn công.

Uy áp tức khắc như núi non trùng trùng giao tranh mà đến. Ngọn đèn dầu sáng như đuốc, chiếu xa trăm dặm.

Tiếu Hồ chạy đến hỗ trợ chủ nhân cũng không chịu nổi, dưới uy áp mà "hổn hển" quỳ bò trên mặt đất. Nếu không phải sát chiêu kia không nhằm vào hắn thì lúc này tim gan hắn đã vỡ nát, bị nghiền ép thành cái túi da mỏng nằm trên mặt đất.

Hắn khó khăn mà ngẩng đầu, chỉ thấy toàn bộ Tước Bất Lạc đều bị vây hãm trong "lửa", thậm chí hắn còn nghe thấy tiếng kêu đau của Ninh Hoài Sam nhưng lại không thể nhìn thấy cái gì cả.

Tất cả đều ngưng trệ trong biển lửa, một người hắn cũng không nhìn thấy.

Thật sự có chút đáng tiếc...

Nếu hắn tiến lên phía trước một chút, có lẽ đã có thể loáng thoáng nhìn thấy thiếu gia mà hắn tâm tâm niệm niệm thật lâu kia –––– chính là người sinh ra đã không thích mùi khói cũng không thích ánh lửa, người mà hắn trông chừng, cùng lớn lên, trong một tích tắc hiển lộ trong thể xác kia.

Ngay lúc sát chiêu của "Phong Tiết Lễ" nhắm vào Tiêu Phục Huyên.

Linh phách yếu ớt bị âm thầm chiếm đoạt từ lâu, đột nhiên bộc phát cực kỳ ngắn ngủi mà lấy lại thể xác.

Có lẽ là ánh lửa và mùi khói có phần giống với chiến trường hoang dã mấy trăm năm trước, làm cho linh phách nhỏ bé nọ cảm thấy giống như đã từng quen biết.

Hắn nhìn Tiêu Phục Huyên và Ô Hành Tuyết một cái, ngay lúc bản thân kịp phản ứng đã thu lại sát chiêu.

Một khi phàm nhân vào luân hồi sẽ không nhớ được những chuyện ở đời trước, trừ khi linh phách thoát ly thể xác lại gặp phải cảnh tượng trước khi chết.

Cho nên hẳn là hắn không nhớ được. Nhưng có lẽ bởi thể xác hắn đang bị người khác chiếm giữ, mà hắn lẩn khuất trong một góc, hơn nữa còn mỏng manh đến mức gần như tan biến, đến lúc không khác sắp chết là bao, vậy mà hắn lại mơ hồ nhớ ra.

Hắn nhớ vì sao bản thân lại ghét ánh lửa và mùi khói, bởi vì đời trước của hắn cuộn tròn mà chết ở một góc chiến trường, ở bên mép núi thi thể chồng chất, bị mùi cháy khét và máu bao quanh.

Giống như rất nhiều đứa trẻ khốn khổ ở thời điểm đó, khóc lóc tìm người nhà, lưu lạc nơi đồng thây hoang dại, cuối cùng chết ở nơi đó.

Hắn cứ như vậy mà chết trên chiến trường.

Vốn dĩ hắn cũng phải chết trên cánh đồng hoang kia hoặc là bị gom lại cùng những thi thể khác, đem đi mai táng ở một nơi toàn là những linh hồn xa lạ. Nhưng hắn không...

Bởi vì trước khi chết hắn mơ thấy cha mẹ đến đón, theo bản năng vươn tay ra nắm lấy, bắt được vạt áo của ai đó.

Thế là người nọ cõng theo thi thể đứa trẻ xưa nay không quen biết, băng qua cánh đồng hoang vu và đêm dài lạnh giá, chôn ở nơi tốt nhất thế gian này. Nơi đó có một đại thụ cực cao luôn luôn nở hoa.

Cha mẹ nói, làm người phải nhớ ơn, vì thế hắn nhớ đến tận bây giờ.

Mãi đến giờ phút này, cuối cùng cũng được như ước nguyện.

––––––

Trong ánh lửa Tiêu Phục Huyên nâng mắt, thấy ánh mắt Phong Tiết Lễ sáng lên lại đột ngột co rút, tựa như hắn đang hít một hơi.

Cặp mắt kia như thể đã lâu chưa từng nhìn thấy thế giới, vậy mà lộ ra một chút dáng vẻ ngây ngô của thiếu niên. Hắn ngẩn ra trong tích tắc, sau đó thu lại sát chiêu.

Vào một khắc đó, Phong Tiết Lễ xa lạ kia xuyên qua ánh lửa nhìn sang, dùng chất giọng cực mơ hồ nói một câu.

Hắn nói: "Đa tạ."

Nói rồi thân ảnh kia lập tức tan biến, giống như nhanh chóng lùi về sau.

––––––

Cùng lúc đó ánh lửa ở Tước Bất Lạc cũng biến mất, khi vết đỏ tươi cuối cùng tan biến, tầm mắt Tiêu Phục Huyên thoáng thấy một vệt trắng.

Hắn quay đầu nhìn đến vệt trắng đó, lại thấy đại thụ ở Tước Bất Lạc xuất hiện một vết nứt thật dài, không biết là do trận cục của "Phong Tiết Lễ" gây ra hay là do những sát chiêu vừa rồi.

Mà màu trắng tầm mắt hắn thoáng nhìn thấy lại xuất hiện bên cạnh vết nứt.

Đó là một mảnh chất bạch ngọc, uốn lượn trên thân cây như đang muốn đến bảo vệ vết nứt. Mà ngay khi mảnh màu trắng kia xuất hiện như thể mang linh hồn, hắn nghe thấy một tiếng động cực nhẹ.

Tiếng động kia có chút vụn vỡ, nhưng hắn nghe ra được.

Đó là thanh âm của chuông.

...

Đó là tiếng vang của Mộng Linh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top