Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 85. Chém linh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế gian này không còn Linh Vương

--------------

Hắn và Thiên Đạo cùng nguồn cùng gốc. Không biết Thiên Đạo Linh Đài ngự trị bên trên Tiên Đô kia có thể thông qua khối thân thể này của hắn mà cảm nhận được chút nào hay không...

E là không thể.

E là trước nay đều không thể.

Đây mới là điều vô lý và bi ai nhất.

Bởi vì đối phương không phải là một người nào đó hay một sự việc nào đó. Đó là Thiên Đạo Linh Đài, không thể nhìn thấy cũng không thể chạm vào. Tất cả không cam lòng và phẫn nộ phát tiết ra bên ngoài, thậm chí không nhận được một chút hồi âm, tựa như dùng hết toàn lực đâm một nhát kiếm nhưng lại đâm vào hư không.

Mà nó vẫn như cũ giữ cái mà nó gọi là công bằng và đạo lý, phước họa song hành, thiện ác cùng tồn tại, người và tiên khác biệt...

Bởi vì người và tiên khác biệt cho nên từ cùng một mồi lửa, thiêu linh phách phàm nhân về với bụi đất, cũng thiêu đến tận xương cốt Ô Hành Tuyết nhưng hắn vẫn không có chút tổn thương nào.

Bởi vì hắn có thần tính, hắn có thân thể của thần tiên.

Cho dù lúc trước tinh thần hắn không ổn định, tà khí quấn thân, cho dù vừa rồi có hàng ngàn linh phách chết đi trong tay hắn, thì hắn vẫn được xem là thần tiên.

Nhưng thế gian này còn có thần tiên thứ hai nào như thế sao?

Không có.

Khắp thế gian chỉ có một Linh Vương, tay đầy sát nghiệp, không ra người không ra quỷ, chẳng là gì cả.

Chỉ cần thần mộc tồn tại một ngày, chỉ cần Linh Vương như thế tồn tại nhiều hơn một ngày, những dòng hỗn loạn chặt mãi không đứt đó, những tai hoạ từ lòng tham sống sợ chết mà ra kia sẽ có thêm một ngày không thể ngừng lại.

Ý nghĩ này xoay quanh mãi không tan trong đầu Ô Hành Tuyết.

–––––

Sau khi những linh phách bị trói buộc tại đó tiêu tan trong lửa lớn, nơi phong cấm bị chấn động hoàn toàn, uy áp vô hình tựa như làn sóng lay động lan tới.

Trong tiếng lửa cháy tí tách, loáng thoáng truyền đến tiếng động xào xạc khe khẽ.

Trong vùng đất hoang dã khô cằn mênh mông bỗng xuất hiện một ảo ảnh, ảo ảnh kia có một tán cây đẹp nhất thế gian, như mây như sương, như khói như ráng.

1Ráng, trong khoảng trời không thâm thấp có khí mù, lại có bóng mặt trời xiên ngang thành các màu rực rỡ, thường thấy ở lúc mặt trời mới mọc hay mới lặn gọi là ráng.

Đó chính là thần mộc ẩn giấu trong cấm địa.

Hiện tại bởi vì thuật ẩn thân đã bị huỷ, cuối cùng hiển lộ giữa vùng hoang dã mênh mông này, ở ngay phía sau Ô Hành Tuyết.

Đại thụ che trời kia cứ như vậy đứng phía sau Ô Hành Tuyết, tựa như cái bóng của hắn đổ dài trên mặt đất. Mà hắn thì không quay đầu lại.

Hắn vẫn đứng thẳng trong lửa lớn, bởi vì cái lạnh thấu xương và đau đớn, chỉ là đứng yên cũng tiêu hao hết toàn bộ sức lực.

Qua thật lâu thật lâu sau, hắn mới ngẩng đầu lên nhìn tán cây và cành lá bao phủ đến đỉnh thần mộc, cánh hoa rơi mãi không ngừng.

Hắn xoa sương mỏng trên đầu ngón tay, vươn tay muốn đón lấy cánh hoa đang bay xuống, nhưng cái gì cũng không chạm được.

Sau khi sinh tử luân hồi bị bóc ra khỏi thần mộc, tất cả hoa rơi cũng chỉ còn là ảo ảnh, cũng như sơn thị nơi hắn đang đứng, đều đã không còn.

Chỉ là ảo giác mà thôi.

Hắn nhìn bàn tay trống trơn của mình, chớp mắt thật nhẹ, sau một lát lại thấp giọng nói: "Ta có hơi mệt rồi..."

Từ khi hắn hoá thân thành người, bị điểm triệu thành tiên cho đến nay, đã chặt đứt không biết bao nhiêu dòng hỗn loạn, dọn dẹp không biết bao nhiêu cục diện rối rắm. Hắn chịu đựng nỗi đau thể xác khó mà nhịn nổi không biết bao nhiêu lần, mỗi một lần hắn đều có thể cười cho qua chuyện, xua xua tay là qua được.

Chỉ có duy nhất lần này...

Có thể không qua được.

Bên dưới bi ai vô tận là phẫn nộ, bên dưới phẫn nộ lại là trống rỗng vô biên, bên dưới trống rỗng là kiệt sức hiện rõ trên khuôn mặt.

Hắn chưa từng mệt mỏi như vậy.

Ta là ai...

Ta có nên tồn tại như thế này không...

Một khắc kia Linh Vương thầm tự hỏi chính mình.

Thật ra lúc hắn hỏi đến những lời này, cũng đã có đáp án, khi hắn huỷ đi thuật ẩn thân đã dùng lên thần mộc, trong lòng hắn đã dự tính xong muốn làm gì.

Nhưng hắn không hành động ngay lập tức, mà chỉ đứng yên thật lâu.

Hắn cười tự giễu trước sự do dự đó.

Thầm nói ngươi nhìn xem, cho dù đã là tiên cũng có thể cảm nhận được cảm giác khi sắp chết của người phàm. Đúng là có rất nhiều tiếc nuối, rất nhiều thứ không muốn buông tay.

Thậm chí hắn còn có chút kích động nào đó muốn quay về Tiên Đô nhìn một cái, lại đến Nam Song Hạ một chuyến, hắn muốn gặp Tiêu Phục Huyên một lát.

Hắn thích kiểu gần gũi bắt nguồn từ tình yêu này, những rung động và vui vẻ khi ở bên một ai đó. Hoàn toàn không giống sinh tử ly tán hắn nhìn thấy khi ngồi trên chạc cây, đó là thứ chỉ thuộc về hai người.

Loại kết nối thế này lần đầu tiên hắn được trải nghiệm, không có tham chiếu, cũng không thể hình dung rõ.

Chỉ biết phàm nhân đến lúc sắp chết sẽ thường xuyên nhớ nhà, hắn cũng không phải phàm nhân, tuy rằng hoá thân ở Lạc Hoa Đài nhưng không thể xem là nhà.

Hắn không có nhà để nhớ, chỉ có Tiêu Phục Huyên.

Hắn nhớ đến khi mới gặp nhau ở Tiên Đô, Tiêu Phục Huyên cách bậc thang bạch ngọc thật dài mà ngước mắt nhìn hắn; nhớ đến mái hiên ở Nam Song Hạ, Tiêu Phục Huyên quỳ một chân, cúi đầu nhìn sang. Nhớ đến ở Lạc Hoa sơn thị, Tiêu Phục Huyên cách ngọn đèn dầu nhìn đến...

Nhớ đến có một lần, hắn đã xong thiên chiếu trở về Tiên Đô, uể oải lười biếng không muốn nhúc nhích. Hắn chống đầu dựa vào giường, tung một mảnh người giấy tạo thành con hát, đứng trên hí đài hắn tạo ra từ hư không gõ chũm choẹ diễn xướng.

2Nhạc cụ gõ gồm hai dĩa tròn bằng hợp kim đồng có núm ở giữa để cầm và đánh chập vào nhau. Cũng gọi Chập chõa. (từng chú thích trong chương 54)

Hắn ngủ ngon lành trong tiếng ca hát ê a, lờ mờ cảm thấy có người vén rèm bước vào. Hắn lười biếng mở một con mắt, Tiêu Phục Huyên chống lên bàn cúi đầu hôn hắn.

Hắn thuận theo một lúc, lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tiêu Phục Huyên vang lên từ giữa môi, hỏi hắn: "Ô Hành Tuyết, tại sao ngươi ngủ còn phải để con hát gõ chiêng."

Hắn không biết đáp lại thế nào, mơ mơ màng màng đùa giỡn: "Bằng không ngươi tới gõ cũng được, gõ dễ nghe hơn con hát ta lập tức thưởng hai tiểu đồng tử cho ngươi."

Hai tiểu đồng tử kia ngây ra như phỗng mà đứng ngay bên cửa, cách một tấm rèm không nhìn thấy rõ tình huống trong phòng, đành nhỏ giọng hỏi: "Bọn ta phải đi theo Thiên Túc đại nhân sao?"

Tiêu Phục Huyên đáp: "Miễn."

Hắn trả lời hai tiểu đồng tử xong, rũ mắt nhìn chăm chú vào đôi mắt của Ô Hành Tuyết lại liếc mắt nhìn con hát kia một cái, thấp giọng hỏi: "Có phải ngươi ghét ở một mình hay không?"

Lúc ấy Ô Hành Tuyết thoáng ngẩn ra.

Rất nhiều người từng nghe nói hắn thích dùng giấy nặn thành con hát, rất nhiều người suy đoán nguyên nhân, lúc tò mò cũng bạo dạng đến hỏi hắn. Hắn từng nói rất nhiều lý do gần như là vui đùa, tuy người khác không tin nhưng cũng không quan trọng điều đó. Dù sao chỉ là thích nghe chút động tĩnh náo nhiệt mà thôi.

Chỉ có Tiêu Phục Huyên, như thể một cái liếc mắt thôi cũng có thể nhìn thấu hắn, hỏi hắn có phải hắn không thích không khí cực kỳ yên tĩnh hay không, có phải ghét ở một mình hay không.

Lúc ấy trái tim hắn tựa như bị ai đó khẽ nhéo một cái, cơ thể mỏi nhừ. Nhưng ngoài miệng lại phủ nhận, nói vài lý do khác để che lấp đi.

Bởi vì hắn không muốn để Tiêu Phục Huyên miệt mài tìm hiểu vì sao hắn lại vô cùng bài xích sự yên tĩnh cực độ này.

Hắn không muốn để Tiêu Phục Huyên biết được hắn đã giết quá nhiều người...

Cho đến hôm nay, hắn vẫn như vậy.

Hắn muốn đến gặp Tiêu Phục Huyên, nhưng hắn cúi đầu nhìn bản thân một cái, sau khi những linh phách đó tan biến dưới lửa lớn, tà khí trên người hắn càng nhiều.

Từng đợt sương đen nhè nhẹ lượn lờ, tản ra khí tức chỉ tà ma mới có, đó là oán hận và không cam lòng từ người chết.

Làm sao hắn có thể dùng dáng vẻ này xuất hiện trước mặt Thiên Túc chuyên chém tà ma...

Cứ như vậy không phải sẽ khiến hắn vừa khổ sở vừa không thể chịu nổi sao.

Hắn không thể đi.

Những phàm nhân may mắn khi sắp chết đều tìm được nhà để về, nhưng hắn... e là không thể gặp người kia.

Hắn trầm mặc thật lâu, sau đó lại lấy một lá bùa từ trong tay áo ra, gấp làm hai rồi phóng đi.

Lá bùa kia hóa thành sợi gió xuân trong sương mù, cưỡi mây xanh thẳng về Tiên Đô, thay hắn đến Nam Song Hạ.

Nhưng trong Nam Song Hạ tuy vẫn thắp đèn dầu nhưng lại không thấy bóng dáng Tiêu Phục Huyên.

Lúc trước vì trêu chọc, hắn đưa mười mấy tiểu đồng tử đến tụ tập bên cửa cung phủ của Tiêu Phục Huyên, đón tiếp khách từ bên ngoài đến.

Nam Song Hạ trấn vùng xoáy sát khí nặng nhất Tiên Đô cho nên nơi này vẫn luôn không có khách đến. Nhưng lúc này lại hơi khác thường, có hẳn vài vị tiên đến.

Những vị tiên đó mang theo tiên sứ đến bái kiến, trên mặt lộ vẻ lo lắng hỏi tiểu đồng tử: "Vừa rồi Tiên Đô chấn động không ngừng, khiến mọi người lo lắng, bọn ta đặc biệt đến bái kiến một phen, không biết Thiên Túc đại nhân thế nào rồi?"

Tiểu đồng tử nói: "Đại nhân nhà ta không có ở cung phủ."

Tất cả tiên nhân đều sửng sốt: "Không có?"

Tiểu đồng tử chỉ vào một góc Nam Song Hạ, nói: "Đại nhân đã trấn áp những vực xoáy cực hung kia rồi, các vị đại nhân không cần lo lắng mầm hoạ sẽ xuất hiện trở lại, ít nhất tạm thời sẽ không có việc gì."

Các tiên nhân thở phào một hơi, nhưng vẫn khách khí mà lo lắng hỏi một câu: "Thiên Túc đại nhân hắn..."

Tiểu đồng tử chắp tay hành lễ, nói: "Đại nhân nhà ta dặn dò một câu 'Có việc gấp' sau đó đã không thấy đâu nữa, có lẽ là hôm nay linh thần hao tổn quá nặng, đã đi điều dưỡng rồi."

Nếu chúng tiên ở Tiên Đô hao tổn linh thần quá nặng, phần lớn sẽ ở cung phủ của mình bế quan điều dưỡng. Chỉ có duy nhất Thiên Túc là ngoại lệ, suy cho cùng Nam Song Hạ này cần hắn trấn sát khí, căn bản không phải là nơi có thể điều dưỡng. Nếu hắn muốn điều dưỡng, đều sẽ đến nơi động tiên tuyệt cảnh hẻo lánh không người.

Các tiên nhân lại mặt ủ mày chau mà nói: "Sát khí ở Tiên Đô này thật sự nặng như thế, khiến Thiên Túc cũng hao tổn đến mức này."

Ai ngờ tiểu đồng nói: "Cũng không đơn giản là sát khí Tiên Đô, các vị đại nhân không cần lo lắng như vậy."

Các tiên nhân hoảng hốt: "Hả? Còn có tai hoạ khác?"

Tiểu đồng lắc đầu: "Cũng không phải là tai hoạ, đại nhân nhà ta lúc trước xử lý tà ma loạn lạc bên ngoài, vừa vặn chịu chút thương tích. Sau đó..."

Tiểu đồng do dự nói: "Sau đó cũng không biết tại sao, đột ngột trở nên nghiêm trọng. Giống như... giống như có cái gì đó cách khoảng không rút khí kình tiên nguyên của đại nhân đi. Đúng lúc đó, không áp chế được sát khí mới xảy ra chút rung chuyển."

Khoảnh khắc giọng nói rơi xuống, sợi gió xuân vấn vít bên ngoài tường Nam Song Hạ đông lại tựa như nước trong đêm lạnh.

Nhưng người trong sân không hay biết, cũng không phát hiện.

Những tiên nhân đó còn đang hỏi: "Sao lại như thế? Nào có đạo lý cách khoảng không hao tổn!"

Tiểu đồng tử nói: "Đúng vậy, bọn ta cũng không hiểu vì sao. Có điều cũng không chỉ có một lúc, đại nhân thường xuyên gặp phải tình huống như vậy, chỉ là lúc trước không nghiêm trọng bằng hiện giờ. Tóm lại, làm phiền các vị đại nhân lo lắng. Đại nhân nhà ta trong một chốc nữa cũng chưa trở về, các vị đại nhân tạm thời trở về trước đi."

Mấy tiên nhân kia lại hỏi thăm vài câu, rồi lần lượt cáo từ.

Khi bọn họ xoay người rời đi, tiểu đồng Nam Song Hạ bỗng nhiên cảm thấy gió đêm trở nên hơi lạnh, loại lạnh lẽo này không thể giải thích được, khiến cho bọn họ rùng mình, hơn nữa trong lòng cũng trở nên khó chịu.

Một tiểu đồng trong đó chà chà khuôn mặt, bất chợt nghe thấy một giọng nói mơ hồ mà khàn khàn, nhẹ giọng hỏi: "Hắn... gần đây nhất gặp phải tình huống này là ngày nào?"

Tiểu đồng theo bản năng đáp: "Là nửa tháng trước."

Hắn đáp xong mới nhận ra, mấy tiên nhân kia đã khoác áo đi tít ở nơi xa, hẳn là không phải những người đó hỏi.

Vậy là ai?

Tiểu đồng sợ hãi, xoay người nhìn khắp nơi một vòng, lại nhìn đến bóng đêm vô biên và sương mù lạnh lẽo nhàn nhạt.

Dường như hắn mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng cao gầy trong sương giá, hắn bước nhanh sang đó, lại phát hiện trong sương mù không có một bóng người, chỉ có gió ập vào mặt.

Luồng gió kia có mùi vị lạnh lẽo không thể nói nên lời, ngửi vào trong mũi làm hắn lạnh thấu từ lồng ngực đến tận lòng bàn chân.

Ngay sau đó, hắn nghe thấy giọng nói mơ hồ kia lại nhẹ nhàng đáp một câu: "Thôi..."

Tiểu đồng tử nghe thấy lời kia, cảm thấy giọng nói đó có chút giống Linh Vương, nhưng lại khàn hơn Linh Vương rất nhiều.

Không biết vì sao, có lẽ bởi vì gió đêm tịch mịch. Lúc hắn nghe thấy tiếng "Thôi" kia, lại cảm thấy đau lòng không thể giải thích nổi, giọng điệu kia khiến mũi hắn đau xót, có chút muốn khóc.

Có lẽ năm đó Linh Vương động tay lên bọn chúng một chút, vì thế giờ khắc này lại có cảm ứng. Hắn đỏ mắt bất thình lình chạy vào trong nhà, rút lá bùa muốn gửi truyền thư đến cực bắc cho Thiên Túc nhà mình...

Những đồng tử khác cũng có chút lo sợ bất an, đi tới đi lui loanh quanh vài vòng, sau đó lại vội vàng muốn ra ngoài đi đến Tọa Xuân Phong một chuyến.

Cùng lúc đó, hai tiểu đồng tử ở Tọa Xuân Phong kia cũng cảm thấy đau buồn tột cùng mà không giải thích được, chúng càng lúc càng không thể ngồi yên, không nhịn nổi muốn chạy đến Nam Song Hạ.

Trên đường đi đệ đệ quá hấp tấp, thậm chí còn vướng bậc cửa bạch ngọc mà bổ nhào.

Hắn không nói một lời mà bò dậy, tựa như mờ mịt không biết đau, đi theo ca ca chạy sang phía bên kia của Tiên Đô. Vừa vội vã chạy đi, hắn vừa cảm thấy trên mặt hơi lành lạnh, nâng mu bàn tay lên lau một chút, không biết vì sao lại quệt ra cả bàn tay đầy ẩm ướt.

Trong lúc đang chạy vội lại túm lấy ca ca, nhẹ giọng hỏi: "Tại sao ta lại khóc..."

–––––

Ngay cả Ô Hành Tuyết cũng không biết.

Sợi gió xuân thay hắn đi gặp Tiêu Phục Huyên kia, khi đang nói với tiểu đồng tử một tiếng "Thôi" đã tan biến trong màn đêm Tiên Đô.

Mà bản thân hắn vẫn còn đứng trong lửa lớn nơi phong cấm.

Không biết ngọn lửa thiêu bao lâu, hắn lại không có chút cảm giác bị bỏng, hắn chỉ thấy lạnh. Cả người rét run...

Hắn bị bao phủ trong bóng râm thật lớn của thần mộc, tầm mắt rơi lên điểm nào đó trên mặt đất, ngón tay rũ bên người nắm chặt, càng lúc càng chặt, nắm chặt đến phát đau.

Môi hắn hơi giật giật, gióng nói cực nhẹ mà lặp lại: "Nửa tháng trước..."

Nửa tháng trước...

Nửa tháng trước hắn cũng nhận được thiên chiếu, sau khi xử lý xong dòng hỗn loạn trở về quanh thân cũng lạnh lẽo đau đớn không thôi. Chỉ là lúc đó lại càng ác liệt hơn.

Lúc ấy tiểu đồng tử hỏi hắn: "Đại nhân thấy đau sao?"

Hắn xua xua tay hoàn toàn không thèm để ý mà cười nói: "Một lát có thể tự khôi phục."

Quả nhiên, hắn chỉ tĩnh toạ không đến một canh giờ, đã hồi phục như lúc đầu.

Đây là tự khôi phục của Linh Vương.

Đây là... "phúc lợi của Linh Vương" mà hắn vẫn thường xuyên nói để an ủi tiểu đồng tử.

Hắn lấy phúc lợi này an ủi hai vật nhỏ kia, cũng an ủi bản thân, không biết đã bao nhiêu ngày đêm mê muội, cảm nhận dịu dàng và ấm áp từ tự khôi phục, nói với bản thân: Nhìn đi, một tiếng "Linh Vương" này vẫn có phước báo, không phải chỉ có mỗi gánh vác.

Đến cuối cùng...

Ngay cả "phúc lợi" kia cũng không phải Linh Vương trời sinh đã có.

Phước báo của hắn chưa bao giờ là do những chuyện mà hắn đã làm, mà bởi vì thế gian này có một Tiêu Phục Huyên.

Cái hắn gọi là "tự khôi phục" đã xuất hiện từ ban đầu, khi đó hắn và Tiêu Phục Huyên thậm chí còn chưa quen biết. Cho nên đây tuyệt đối không phải là Tiêu Phục Huyên cố ý động tay động chân, đây là liên kết trời sinh...

Ô Hành Tuyết nhìn tay mình, nhắm mắt lại, khép kín ngũ quan, thử để cho năng lực tự khôi phục kia khởi động một chút.

Hắn cảm nhận được dòng nước ấm từ huyết mạch chảy xuôi mà tỏa ra, bừng tỉnh mở mắt. Hắn xoay người nhìn về phía thần mộc...

Không hề bất ngờ, hắn nhìn thấy chất bạch ngọc từ rễ cây uốn lượn lên, bao bọc lấy toàn bộ rễ cây, giống như một loại nuôi dưỡng.

Loại nuôi dưỡng giữa hắn và Tiêu Phục Huyên e là cũng xuất phát từ nơi này.

Một khắc kia, trong đầu hiện lên rất nhiều lời đồn đã từng nghe thấy.

Phàm nhân vui cười nói, trên đời có một loại hoa song sinh, hai đoá sống cùng một cành. Đoá này nở rộ, đoá kia lập tức khô héo.

Phàm nhân còn nói, loại liên kết này là vạn trung vô nhất3, cũng xem như một loại duyên phận to lớn.

3Raw: 万中无一 Vạn trung vô nhất: Đề cập đến tỷ lệ của một số người hoặc vật là rất nhỏ, tương đương với thành ngữ "万里挑一 Một phần mười ngàn".

Thật lâu trước kia, lần đầu tiên hắn từ thần mộc hoá thân thành người, lần đầu tiên hắn dùng bạch ngọc khắc hình người, lần đầu tiên gặp Tiêu Phục Huyên ở Tiên Đô, hắn cũng từng nghĩ như thế: Đây là duyên phận vạn trung vô nhất thế gian.

Vận mệnh sắp đặt hắn cần phải gặp một người như thế, liên kết sâu sắc cả đời này.

Nhưng hôm nay hắn lại không cảm thấy vậy nữa...

Vạn trung vô nhất này đối với hắn xem như là duyên phận, nhưng với Tiêu Phục Huyên mà nói, một câu "nghiệt duyên" cũng không ngoa.

Dựa vào cái gì hắn phải thế này?

Hắn ở dưới tàng cây chắn thiên lôi một kiếp, đến một kiếp làm thần tiên lại còn phải cung dưỡng Linh Vương.

Dựa vào cái gì lại là hắn?

Dựa vào cái gì mà lại là hắn!

Đôi mắt Ô Hành Tuyết phiếm đỏ, khom lưng dùng ngón tay khẽ chạm vào chất bạch ngọc bao bọc cành khô, ấm áp giống như nhiệt độ của Tiêu Phục Huyên vậy.

Hắn nhẹ giọng nói: "Ta tặng những linh phách đó một lối thoát, cũng nên tặng ngươi một cái nhỉ."

Không chỉ tặng ngươi, hẳn là tặng cho rất nhiều người trên thế gian này một lối thoát.

Một ngày Tiên Đô còn có Linh Vương, dòng hỗn loạn ở nhân gian vẫn còn dây dưa thêm một ngày.

Một ngày trên đời này vẫn còn thần mộc, lòng tham của con người sẽ càng vĩnh viễn tận cùng.

Trong lửa lớn, hắn khẽ nâng tay, thanh trường kiếm khắc chỉ bạc từ phía chân trời giáng xuống, băng qua nơi phong cấm rơi thẳng vào trong tay hắn.

Lòng bàn tay hắn vuốt mũi kiếm hóa thành từ chất bạch ngọc kia, trên mũi kiếm có hơi thở giống như Tiêu Phục Huyên.

Hắn ngửi luồng khí tức mỏng manh kia, thấp giọng nói: "Một lần cuối cùng."

Ta lại mượn năng lực của ngươi một lần cuối cùng.

Bởi vì...

Bởi vì có thể sẽ hơi đau.

Khoảnh khắc khi ý nghĩ này rơi xuống, trường kiếm của Linh Vương như bóng hồng nhạn, kiếm khí lẫm liệt cực lạnh từ trên đỉnh lao xuống, chém thẳng xuống tán cây như mây như sương của thần mộc.

Tách linh phách là nỗi đau tê tâm liệt phế thế nào, một khắc kia hắn đã lĩnh ngộ hoàn toàn triệt để.

Trên thế gian, bất cứ kẻ nào chịu đựng đau đớn cũng đều sẽ giãy giụa một phen, đó là một loại bản năng quấy phá. Nhưng khi thần mộc chấn động, hắn lại nuốt ngụm máu trong miệng xuống, đè chặt chuôi kiếm rồi lại thêm chút lực.

Hắn nhắm hai mắt, đồng tri đồng giác cảm nhận linh phách chia tách ra hai bên, một bên là tướng mạo khô héo của thần mộc, một bên là tướng mạo tươi tốt của thần mộc.

Khô héo và tốt tươi bị chia cắt, linh phách bị xé toạc. Ngân quang xán lạn khắp đại thụ che trời kia dần rút đi dưới mũi kiếm.

Mờ dần đến tận gốc rồi mất hẳn tiên quang.

Cùng bị rút với nó còn có tiên khí trên người Ô Hành Tuyết.

Một khắc kia, tiên nguyên trong thân thể hắn vỡ nát.

Tà khí vốn đã âm ỷ nay lại chiếm thượng phong, nháy mắt tản ra, nồng đậm như đại dương vô tận.

Hắn không nhìn thấy bầu trời kia, nhưng có thể thầm nói.

Ngươi muốn thế gian có thần mộc trường tồn, ta đây lập tức chém thần mộc này.

Ngươi muốn một Linh Vương canh giữ phía cuối dòng hỗn loạn, ta lại làm cho thế gian này không còn Linh Vương.

Không phải thiện ác luôn tồn tại cùng nhau sao?

Nhân gian có thêm một ma đầu, ngươi sẽ lấy gì chặn lại đây?

Sau cơn đau đớn tột cùng kia hắn đã không thể chịu nổi nữa mà quỳ ngồi trước tàn ảnh thần mộc. Trong chất bạch ngọc kia, áo bào trải khắp mặt đất. Máu theo đại yếu huyệt chảy ra, nhanh chóng nhiễm đỏ thắm một mảng áo.

Trong hôn mê, hắn nuốt mùi máu trong miệng xuống, trong tiếng ong ong khi ý thức đang kịch liệt rút đi lại dường như nảy sinh ảo giác mà đột nhiên nghe thấy giọng nói của Tiêu Phục Huyên, cũng có thể là tàn âm tướng quân thiếu niên năm đó để lại dưới tán cây.

Đối phương gọi hắn một tiếng "Ô Hành Tuyết".

Thường ngày bọn họ thích vui đùa vẫn luôn gọi "Thiên Túc đại nhân" tới, "Linh Vương đại nhân" lui. Chỉ có những lúc thân mật nhất mới gọi tên.

Ô Hành Tuyết chớp mắt làm giọt máu trên hàng mi rơi xuống, rồi lại cong khoé miệng.

Hắn muốn nói: Tiêu Phục Huyên, có thể ta... rất lâu ta sẽ không thể gặp được ngươi.

Cũng không biết có còn cơ hội nghe ngươi gọi một tiếng "Ô Hành Tuyết" lần nữa không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top