Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 90. Nghe nói

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lệnh cấm màu vàng nhạt lưu chuyển một ngày ba ngàn ba trăm lần, một khắc cũng chưa từng dừng lại.

----------------

Năm nay là năm Thanh Hà thứ một trăm.

Lệnh cấm trên người Tiêu Phục Huyên vừa tan, còn chưa đầy nửa tháng.

Nếu có người vén ống tay áo của hắn lên, sẽ phát hiện, trên người hắn vẫn còn sót lại vết chú giam cầm kim sắc nhàn nhạt, tương tự chữ "Miễn" được Thiên Đạo ban cho trên cổ.

Chẳng qua trên cổ gọi là "thưởng", trên người lại là phạt.

Suốt một trăm năm, bất kể Tiên Đô hay nhân gian đều lưu truyền một kiến giải ––––– Thiên Túc thượng tiên thân mang lệnh cấm, phải ở cực Bắc trăm năm. Nhưng đến tột cùng hắn đã làm chuyện gì? Vì sao lại gánh lấy lệnh cấm? Lại vì sao biến mất cả trăm năm? Từ trước đến nay, không một ai nói rõ được.

Cho dù là chúng tiên Linh Đài cùng ở Tiên Đô, thậm chí ngay cả Minh Vô Tiên thủ ngẫu nhiên nhắc đến cũng chỉ có thể lắc đầu nói một câu: "Không biết được."

Bọn họ chỉ biết được vào ngày hôm đó Thiên Túc thượng tiên đã từng một mình xông vào Linh Đài.

––––––

Ngày Lạc Hoa Đài chìm trong biển lửa kia, Tiêu Phục Huyên từng lấy linh thức một mình xông vào Thiên Đạo Linh Đài.

Linh Đài Tiên Đô có tổng cộng mười hai ngọn núi cao tận trời, mỗi ngọn núi đều do một vị tiên trấn thủ cai quản, mỗi vị tiên lại có tiên sứ bên cạnh, không thể đếm rõ.

Ngày đó, khi linh thức bọc sương gió lạnh lẽo nơi cực Bắc, như băng kiếm thấu xương quét thẳng về Linh Đài, sắc mặt những tiên nhân và tiên sứ đều khiếp sợ.

Từ xưa đến nay, chưa từng có kẻ nào dám lấy tư thế như vậy tiến vào Linh Đài. Cho dù là ai, cho dù là đến nhận thiên chiếu hay là đến quỳ nhận trời phạt, đều theo từng tầng mây bước lên.

Từ trước đến nay không có ai như vậy... kiếm ý ngang ngược còn mang theo sát ý.

Những tiên sứ kia thậm chí còn giơ tay che mặt. Nhưng dù vậy, họ vẫn cảm nhận được cuồng phong cuộn trào khi linh thức quét qua, trong trận gió kia còn có vụn tuyết nhỏ không biết từ nơi nào, còn mang theo mùi vị xơ xác chỉ thuộc về vùng cực Bắc.

Một khắc ngửi thấy mùi vị kia bọn họ đã vô cùng khiếp sợ1.

1心惊胆寒Tâm kinh đảm hàn

Người ở Tiên Đô có thể sẽ nhận sai khí tức của tiên nhân khác, nhưng sẽ không nhận sai Tiêu Phục Huyên. Bởi vì tiên khí quanh thân hắn bọc sát khí dày đặc nhất, độc nhất vô nhị.

Đúng là bởi vì độc nhất vô nhị, cũng đúng là trong nháy mắt là có thể nhận ra, cho nên mới khiến họ càng cảm thấy kinh hãi.

Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì mới có thể khiến Tiêu Phục Huyên nóng lòng như thế?!

Chúng tiên đầy rẫy kinh ngạc, lại không có chút manh mối.

Lúc đó, họ đã khôi phục từ trong khoảng trống ngắn ngủi khi "Linh Vương bị xoá bỏ", đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Linh Vương, chỉ cảm thấy ngày ấy cũng giống như mỗi một ngày trong suốt hàng trăm năm ở Tiên Đô, sóng yên biển lặng, không xảy ra chuyện gì cả.

Bởi vì họ có nghĩ cũng không rõ, cũng không kịp can ngăn, chỉ có thể kêu lên thất thanh: "Thiên Túc! Làm vậy là vi phạm tiên quy!"

Bất kì kẻ nào cũng đều biết, Linh Đài là nơi không thể tự tiện xông vào, làm vậy chính là trái với thiên quy. Hẳn là Tiêu Phục Huyên cũng biết, nhưng linh thức kia vẫn không hề dừng bước.

Bọn họ chỉ mơ hồ nhìn thấy vụn tuyết cuộn từ gió lạnh trong hư ảnh của Thiên Túc, mặt trầm như hàn băng, đáy mắt là một mảng đỏ.

Tiếng kinh hô và nhắc nhở trong nháy mắt dừng lại, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Thiên Túc đột nhiên như vậy?!"

Thật ra ngay cả bản thân Tiêu Phục Huyên cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì.

Thể xác của hắn vẫn còn ngồi giữa trời đầy tuyết ngoài cực Bắc, trong tay còn cầm bức tượng bạch ngọc chưa hoàn thành/ đang dang dở kia. Hắn không rõ đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết trong khoảnh khắc nào đó, một loại bi thương không rõ lý do bao trùm lấy hắn.

Nơi cực Bắc rộng lớn vô ngần, hắn ngửi thấy mùi tuyết, lạnh đến mức tựa như vạn kiếm xuyên tim.

Hắn khẽ mím môi mỏng, rũ mắt nhìn bức tượng kia. Trước khi hắn kịp nhận ra, linh thức đã thoát ly thể xác, xuyên thẳng về Tiên Đô.

Hắn không thể nói rõ là chuyện gì, nhưng hắn cần phải làm chút gì đó.

Hắn nhất định phải làm chút gì đó, nếu không ––––––

Nếu không...

Thậm chí hắn không biết sau "nếu không" sẽ là gì, nhưng sợi linh thức kia của hắn đã như một thanh kiếm đâm thẳng lên đỉnh Linh Đài.

Một khắc kia, đỉnh núi lơ lửng trong mây ù ù rung chuyển, khe nứt dưới chân hư ảnh của Tiêu Phục Huyên dần lan tràn ra, đá vụn văng tung toé.

Hắn nắm chặt kiếm trong tay, ngẩng đầu nói: "Ngươi đã làm gì?"

"Đến cuối cùng ngươi... đã làm gì?"

Xoá bỏ của Thiên Đạo sẽ không để lại sai số, cũng không có dấu vết. Bất luận là kẻ nào trên thế gian này đều sẽ như vậy ––––––

Họ sẽ khôi phục từ khoảng trống xuất thần ngắn ngủi, nên như thế nào thì như thế nấy, bắt đầu từ một ngày này, quên đi sự tồn tại của một người. Tất cả những chỗ trống trong quá khứ sẽ được lấp kín gọn ghẽ bởi một vài lí do thích đáng, sẽ không có bất kì mơ hồ hay nghi ngờ gì. Họ sẽ chỉ cảm thấy sự việc từ xưa đã luôn như vậy, thế gian này trước nay đều như vậy, chưa từng mảy may thay đổi.

Tất cả mọi người đều như vậy, sẽ không có bất kì ngoại lệ nào.

Nhưng cố tình... có một Tiêu Phục Huyên.

–––––––

Chúng tiên Linh Đài vẫn luôn không thể biết được, ngày hôm đó trên đỉnh ngọn núi cao nhất, sự kiện Linh Đài trước đây, đến cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.

Thật ra ngày hôm đó, họ từng tận mắt nhìn thấy mười hai ngọn núi lơ lửng trên tầng mây rung chuyển kịch liệt, vòng xoáy sát khí ở Nam Song Hạ lại nổi lên sóng lớn. Thậm chí trong một khắc nào đó họ còn nhận được chiếu lệnh, lần lượt mang theo pháp khí lao lên đỉnh núi.

Raw 地动山摇: đất rung núi chuyển.

Nhưng sau đó họ lại không nhớ rõ tất cả, bởi sự việc phát sinh trong ngày hôm đó trên Linh Đài cũng bị xoá sạch.

Sau đó lại thường có người nói: "Nếu chúng tiên ở Tiên Đô vi phạm tiên quy đều sẽ đến mười hai đỉnh Linh Đài quỳ nhận thiên phạt, nhưng Thiên Túc là ngoại lệ. Dù sao hắn cũng là người duy nhất được điểm triệu thành thượng tiên, độc lập bên ngoài chúng tiên. Nếu có vi phạm tiên quy, e là cũng sẽ không chịu phạt giống thế, hệt như cái gọi là lệnh cấm vậy."

–––––––

Một khắc kia linh thức Tiêu Phục Huyên trở về cơ thể, một cấm chế màu vàng nhạt xuất hiện từ kinh mạch trên cổ tay hắn, xâm nhập vào thân thể, tập trung ngay trái tim. Đó là giam cầm không tiếng động, lấy vùng cực Bắc hoang dã phủ đầy tuyết trên thân xác mà hắn đang ở làm ngục tù, phong ấn hắn tại nơi đó.

Dưới nỗi bi thương không rõ lý do như vạn kiếm xuyên tim, ký ức trước đó đã buông lỏng một chút, trong lệnh cấm lưu chuyển lại một lần nữa bị xoá nhoà, tan biến.

Hắn thường rũ mắt nhìn bức tượng bạch ngọc kia, rõ ràng là một vật chết, cũng không có gương mặt. Nhưng hắn lại cảm thấy hẳn là nó rất sinh động, phong thái phóng khoáng lại có hơi chút giảo hoạt.

Nó hẳn là phải mỉm cười, trong kiêu ngạo lộ ra chút lười biếng, cũng sẽ thường trêu chọc tựa như thì thầm nói chuyện với hắn.

Nhưng nó vẫn luôn không mở miệng.

Mỗi người ở Tiên Đô đều cảm thấy Thiên Túc thượng tiên có thể trấn được sát khí và chịu đựng tĩnh mịch vô biên, hẳn là sẽ thích yên tĩnh, ngay cả bản thân hắn cũng dường như thật sự nghi như thế,

Nhưng đôi khi hắn nhắm mắt nhìn cánh đồng tuyết vạn dặm này, sẽ đột ngột mở mắt.

Hắn sẽ ngẩng đầu, không rõ nguyên nhân mà nhìn về một nơi nào đó phía trên. Thật giống như nơi đó sẽ có tiếng ngọc vang leng keng, hoặc là sẽ có ai đó gọi hắn một tiếng "Tiêu Phục Huyên".

Nhưng mà không có.

Bên ngoài cực Bắc vĩnh viễn là một bầu trời, trên cao luôn một màu xanh ngắt, xen lẫn tuyết trắng, sương mờ ảo, mênh mông không thấy điểm cuối.

Đôi khi đột nhiên hắn còn xuất hiện một chấp niệm, muốn khắc cho xong bức tượng thần kia. Đầu ngón tay hắn ngưng tụ kiếm ý không mang theo sát khí, thử suy tư hồi lâu cũng không thể nhớ ra bức tượng thần này nên có gương mặt thế nào.

Hắn dùng túi gấm đựng tượng thần, chiếc túi đó là do hắn tiện tay hoá ra, màu trắng khắc chỉ bạc, hoàn toàn không hài hoà với đôi ủng và áo bào đen tuyền toàn thân của hắn.

Hắn cầm túi gấm ngẩn người hồi lâu mới treo nó về lại bên hông.

Lệnh cấm màu vàng nhạt lưu chuyển một ngày ba ngàn ba trăm lần, một khắc cũng chưa từng dừng lại, mà trái tim hắn và những thói quen trong tiềm thức lại đấu tranh với lệnh cấm không ngừng.

Cảm giác vạn kiếm xuyên tim không rõ lý do này, hắn ngày ngày đều trải qua, lại ngày ngày trở nên bình tĩnh.

Nếu nói Linh Vương một lần đã bị xóa bỏ hoàn toàn khắp thế gian này, vậy thì, ở nơi cực Bắc cách xa thế gian này, mỗi ngày mỗi đêm đều phải trải qua xoá bỏ.

Một lần lại một lần, không một ngày yên, không một ngày ngừng.

Cứ như thế ngày qua ngày, ròng rã suốt trăm năm.

–––––––

Ngày Tiêu Phục Huyên từ cực Bắc trở lại Tiên Đô, ở nhân gian vừa đúng vào tháng ba.

Nhưng ban đầu hắn không biết.

Bởi vì Tiên Đô rộng lớn như vậy, khắp nơi đều là mây khói và cẩm ngọc, quanh năm đều như thế, không thể nhìn ra đang là mùa nào.

Hắn băng qua cổng vào Tiên Đô, bước lên bậc thang bạch ngọc cao cao, mười hai ngọn núi lơ lửng trên tầng mây, xanh xám đan xen, nửa ẩn nửa hiện. Các tiên sứ Linh Đài đang lúc đi ngang qua, khi nhìn thấy hắn thì khom người hành lễ, hô: "Thiên Túc đại nhân."

Họ vẫn có chút sợ hắn, không dám thân thiết cũng không dám nói nhiều, vẫn giống trước đây. Hành lễ xong, họ lại nghiêm chỉnh xoay người, tiếp tục đi về Linh Đài.

Khi Tiêu Phục Huyên trở lại Nam Song Hạ, mười hai tiểu đồng tử kia cung cung kính kính đứng chờ bên cửa lớn. Lúc nhìn thấy hắn, chỉnh chỉnh tề tề mà nói: "Đại nhân đã trở về!"

Mấy tiểu đồng tử đó thật sự rất vui vẻ, cong con mắt mỉm cười, không nhìn ra vấn đề gì.

Nhưng Tiêu Phục Huyên lại nhíu mày cực nhẹ.

Động tác kia đúng là rất nhỏ, nhỏ đến mức bản thân hắn cũng không nhận ra. Hắn chỉ cảm thấy trong một nháy mắt nào đó, mấy tiểu đồng tử này có hơi điềm đạm.

Có điều, đồng tử đều là Lễ các phái đến, Lễ các lại quen tỉ mỉ, đồng tử, tiên sứ đưa đến đều quy quy củ củ, giơ tay nhấc chân đều không có thói xấu nào. So với Linh Đài tiên sứ, đồng tử trong cung phủ của hắn đã là tốt hơn một chút rồi.

Hắn vẫn luôn quen một mình, thật ra căn bản không cần đồng tử tiên sứ gì, lúc trước Lễ các đưa mười hai đồng tử này đến đây, hắn vốn gửi lại trở về. Đại khái là bị ma quỷ mê hoặc tâm thần mới đột ngột thay đổi ý định.

Từ khi tiểu đồng tử vào cửa đã vội vã không ngừng, vòng quanh theo trước theo sau hắn, lo liệu tất cả mọi việc thoả đáng. Nhưng họ lại chẳng ríu rít không ngừng, cho nên Nam Song hạ rộng lớn như vậy, thoạt nhìn nhiều "người" như vậy, lại không có tiếng nói chuyện ồn ào, vẫn cực thanh tĩnh.

Chỉ là có một khắc nào đó, tiểu đồng tử kia nhẹ giọng cảm thán một câu: "Vậy mà đã qua một trăm năm rồi, nhanh thật ."

Tiêu Phục Huyên vốn đang đổi y phục, nghe vậy nhìn thoáng qua, trầm giọng mở miệng: "Nhanh thật?"

Có thể là tiểu đồng tử không đoán được hắn sẽ đáp một câu nên hoảng sợ. Phất trần trên tay cũng run lên một chút, vô thức lắc lắc đầu. Một lúc lâu sau mới phản ứng lại, nói: "Đại nhân không nghĩ vậy sao?"

Tiêu Phục Huyên dời tầm mắt, gác kiếm ở một bên, sau một lúc lâu mới nặng nề nói: "Ừm."

Hắn chợt nhận ra, trăm năm đối với tiên nhân mà nói đúng là không quá dài, có đôi khi chỉ là thời gian một cái chớp mắt. Mà sở dĩ hắn cảm thấy dài đằng đẵng vô tận, có lẽ bởi vì... bên ngoài cực Bắc đổ tuyết quá lớn.

Hắn cởi chiếc túi gấm bên hông ra, cũng muốn để sang một bên. Ngón tay đã chạm đến bàn bỗng dừng lại.

Tiểu đồng tử ôm thanh kiếm của hắn, đang chờ thu chiếc túi gấm luôn một thể, nhìn thấy thế hoang mang chớp chớp mắt, lại qua thật lâu sau mới cẩn thận gọi: "Đại nhân?"

Tiêu Phục Huyên hoàn hồn lại, thấy hắn vươn tay chờ, nhàn nhạt nói: "Cái này không cần thu."

Tiểu đồng tử gật đầu đáp lại, vốn dĩ vô cùng quy củ, không hỏi nhiều. Nhưng trong lúc hắn vô tình đã nhìn thấy vật bên trong miệng túi, nhìn thoáng qua một cái, nhẹ nhàng "í" một tiếng.

Tiêu Phục Huyên nâng mí mắt lên, chờ nó nói tiếp.

Tiểu đồng tử che miệng, có hơi lúng túng. Ở Lễ các, nhìn lén và hỏi lung tung là không được phép, chúng đáng lý nên làm mọi việc đúng đắn, khôn khéo.

Nhưng đại nhân nhà nó ngước mắt chờ đợi, nó lại không dám không đáp, cuối cùng ấp úng nói: "Đại nhân, ta không cẩn thận nhìn thấy tượng thần bên trong túi gấm, sao nó lại không có mặt?"

Tiêu Phục Huyên trầm giọng đáp: "Chưa khắc xong."

Hắn đã thay một chiếc áo bào không nhuốm bụi, lại treo chiếc túi kia về bên hông, Tiểu đồng tử tò mò nhìn, muốn hỏi hắn vì sao lại muốn mang một bức tượng thần còn chưa khắc xong như vật tuỳ thân, nhưng cuối cùng nó vẫn không có lá gan đó.

Nhóm tiểu đồng tử quy quy củ củ mà dọn dẹp, có một vài đứa không có việc làm đã ra ngoài cửa trấn thủ, yên yên tĩnh tĩnh không nói nhiều.

Rõ ràng nên như thế, toàn bộ Tiên Đô đều là thế này. Nhưng Tiêu Phục Huyên nhìn quanh một vòng, bỗng nhiên cảm thấy tẻ nhạt vô vị.

Hắn chịu được cánh đồng tuyết tĩnh mịch, hiếm khi sẽ có ý nghĩ "tẻ nhạt vô vị" này. Cho nên khi ý nghĩ này xuất hiện, ngay cả bản thân hắn cũng có chút kinh ngạc.

Có điều hắn vẫn nhìn bên ngoài cửa một cái, nhấc chân bước ra ngoài.

Tiểu đồng tử vội vàng đi theo, hỏi: "Đại nhân muốn đi đâu?"

Theo thông lệ của Tiên Đô, chúng phải đi theo, vì thế hai tiểu đồng tử cũng không im lặng gật đầu nữa mà kéo đôi chân ngắn ngủn đuổi theo đại nhân nhà chúng.

Cũng may tuy là đại nhân nhà hắn vẻ mặt lạnh lùng, không hiểu lòng người, nhưng cũng sẽ không làm khó chúng, tuy rằng chưa nói muốn chúng đi theo nhưng nhìn thấy chúng muốn đuổi theo vẫn ngừng một bước.

"Đại nhân có việc muốn làm sao?" – Tiểu đồng tử ngẩng đầu hỏi.

Một tiểu đồng tử khác đáp: "Tất nhiên là có việc muốn làm, có khi nào ngươi nhìn thấy đại nhân không có việc gì mà đi dạo chưa."

Một tiểu đồng tử khác lại gật đầu phụ hoạ: "Đại nhân của chúng ta không đi dạo, cũng không đến thăm ai."

Đúng vậy, Thiên Túc thượng tiên chưa bao giờ đến cửa cung phủ ai làm khách, Nam Song Hạ cũng chưa bao giờ có người bước vào cửa thăm hỏi.

Hắn vẫn luôn làm mọi thứ một mình, ở Tiên Đô này mọi người đều biết.

Nhưng mà không bao lâu, những tiểu đồng tử này lại dần nhận ra điều không thích hợp. Tư thế này của đại nhân nhà chúng không giống phải đi làm việc, bởi vì không có đi đến Linh Đài, cũng không muốn xuống nhân gian. Ngược lại phi thân lên, càng đi càng sâu.

Lại qua một lúc lâu, cuối cùng tiểu đồng tử cũng nhận ra... đại nhân nhà hắn hình như thật sự đang đi dạo.

Nói là "đi dạo" cũng không đúng lắm, bởi vì không có ý định tản bộ, nhưng lại không có nơi muốn đến. Kẹp giữa hai bên làm cho tiểu đồng tử mờ mịt đầy đầu, vô cùng hoang mang.

Chúng cũng không "nhàn rỗi" mà băng qua toàn bộ Tiên Đô cho đến khi đến một nơi cực xa xôi.

Những nơi khác ở Tiên Đô đều có cung phủ đan xen, chỉ có duy nhất nơi này không giống vậy. Nơi này phóng cả tầm mắt nhìn quanh đều là mây mù lượn lờ, một nơi rộng lớn như vậy chỉ có một toà cung phủ trống trơn, bên cạnh còn có Phế Tiên đài cao cao, tựa như chưa bao giờ có người sống ở nơi này.

Người ở Tiên Đô đối với "Phế Tiên đài" đều có chút kiêng kị, cho nên nơi này quạnh quẽ không người, chỉ có Tiêu Phục Huyên đi qua mới ngắn ngủi phá vỡ sự tĩnh lặng nơi đây.

Một khắc kia, bỗng nhiên như có ngọn gió nhân gian nhẹ thổi đến, ngọn gió kia còn mang theo cánh hoa không biết từ nơi nào, khẽ xoay vòng trong gió, nhẹ nhàng đáp xuống bên khung cửa sổ trống trong toà cung phủ.

Đúng lúc đó Tiêu Phục Huyên nâng mắt lên.

Hắn nhìn cánh hoa đảo qua song cửa sổ kia, lại rơi xuống cửa sổ bạch ngọc, tạo thành một đám nhỏ. Hắn khẽ híp đôi mắt trong gió, ánh mắt dừng bên song cửa sổ lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Hắn bỗng nhớ đến cánh đồng tuyết bên ngoài cực Bắc mênh mông, trong tầm mắt có thể nhìn thấy nhợt nhạt vô tận, trong lòng hắn trống vắng không có thanh âm, như thể bị khoét rỗng một khối, chỉ có lệnh cấm vàng nhạt lưu chuyển hàng tỉ lần chưa từng ngừng lại.

Tiêu Phục Huyên nhìn song cửa sổ trầm thấp mở miệng, hỏi: "Nhân gian hiện tại là tháng mấy?"

Tiểu đồng tử sửng sốt, đáp: "Tháng ba, Xuân tháng ba."

Một tiểu đồng tử khác thuận thế tiếp lời: "Sao đại nhân muốn hỏi chuyện này? Là muốn đến nhân gian một chuyến sao?"

–––––––

Trong lúc tiểu đồng tử nói, không bao lâu sau, Tiêu Phục Huyên nhận được một tờ thiên chiếu.

Thiên chiếu hắn nhận được trước đây đều không sai biệt, đều là tà ma thác loạn nơi nào đó ở nhân gian, đều không phải là loại tiên môn bình thường có thể ngăn cản được, cần hắn phải dẹp yên hoạ loạn.

Nhưng lần này lại không như vậy, lần này thiên chiếu không muốn hắn trảm tà ma, cũng không phải dẹp yên nơi nào, mà muốn hắn đi một chuyến đến Thương Lang Bắc vực.

Từ khi hắn cai quản Thương Lang Bắc vực, tất cả tà ma bị giáng phạt đều bị nhốt trong đó, không cần biết là mấy ngày đều sẽ nhận hết cực khổ hồn phi phách tán.

Đó là một nơi mà tà ma nhân gian nghe thấy sợ vỡ mật, nhưng nó cũng không phải chỉ sừng sững ở đó mà không có lý do, cách mỗi một trăm năm, hắn sẽ đến Thương Lang Bắc vực một chuyến, lấy tiên linh bảo vệ nó. Để đảm bảo nơi đó có thể như thành đồng vách sắt kiên cố ổn định trấn áp tà ma.

Vốn dĩ Tiêu Phục Huyên xuống nhân gian nên đi thẳng hướng Bắc, nhưng hắn vừa đến nhân gian đã nghe nói, phía Nam có thêm một toà Chiếu Dạ thành...

Nghe nói, trăm năm hắn ở cực Bắc, có một tên ma đầu dựng trạch viện ở vùng hoang vu phía Nam, từ đó, tà ma khắp thế gian đều tụ tập về phía Nam, mười mấy năm sau, nơi đó đã trở thành động quỷ nhân gian, chính là Chiếu Dạ thành hiện giờ. Mà ma đầu ban đầu xây dựng phủ trạch kia đã là thành chủ của Chiếu Dạ thành.

Thật ra Tiêu Phục Huyên không nên thay đổi hướng đi.

Dưới tình huống không có thiên chiếu, cho dù là hắn cũng không thể tự nhúng tay vào việc của nhân gian.

Nhưng ngày hôm đó ma xui quỷ khiến ban đêm hắn thay đổi phương hướng, một mình đi về hướng Nam. Hắn vốn định xem hiện giờ Chiếu Dạ thành kia quy mô thế nào, vị trí ở đâu và hình dạng thế nào.

Nếu đúng là động quỷ như lời đồn, e là sớm hay muộn cũng phải nhận thiên chiếu dẹp yên nơi này.

Từ nơi của hắn đến Chiếu Dạ thành tổng cộng có hai con đường. Một là đi qua cánh đồng Gia Minh, một con đường khác là băng qua thành quách của bách tính.

Hắn chọn con đường sau, bởi vì nơi cánh đồng Gia Minh có bức tượng thần hắn để lại ấn ký, có thể thay hắn trông coi vùng hoang dã mênh mông kia. Còn thành trấn ban đêm lại có chút nguy hiểm, trong quá khứ tà ma thường lợi dụng ban đêm mà vào thành quấy phá.

Khi Tiêu Phục Huyên mang theo kiếm bước vào cổng thành, bách tính đang đi theo chuỗi đèn hướng về phía ngôi chợ.

Hắn nhìn thấy ngọn đèn từ nơi phố xá chiếu đến, từng mảng rực rỡ phản chiếu ánh vàng ấm áp lên những toà lầu các. Còn có tiếng người nói cười ầm ĩ vọng ra từ góc tường ngõ hẻm, hoà vào gió đêm mát lạnh của tháng mùa Xuân.

Hắn bất chợt ngừng bước chân, lúc hoàn hồn lại đã đáp nhẹ lên mái hiên, giống như diều hâu đậu lên một góc phố chợ.

Người ngựa trên phố xá như rồng rắn, hàng chục người tiên môn nguỵ trang mang theo đèn bảo vệ lướt qua bên cạnh hắn.

Rất kỳ lạ, nháy mắt kia hắn bỗng nhiên nhớ đến nhân gian có một nơi gọi là Lạc Hoa Đài, nơi đó từng có sơn thị cực kỳ náo nhiệt, đèn đóm tựa như trường long, uốn lượn chập chùng, chạy dài suốt mười hai dặm.

Hắn đi qua vài lần, đều chỉ là đi một chuyến. Hắn vẫn luôn cho rằng ấn tượng của bản thân đối với nơi đó không sâu lắm, mãi đến giờ phút này hắn đột nhiên nhớ đến, thế mà phát hiện thì ra bản thân lại nhớ rõ rất nhiều thứ nơi sơn thị.

Cách lối vào không xa có quán trà luôn đông khách, tiếng người kể chuyện gõ thước có thể vang xa đến trên đường. Có vài khách điếm mỗi ngày đều kín phòng, có vài chỗ lại vắng vẻ. Ngọn đèn ở nơi đó một khi đã thắp lên sẽ không bao giờ tắt, từ lúc mở chợ đều sáng bừng cả ngày lẫn đêm. Mà càng vào ban đêm, tiếng nói cười lại càng ồn ã.

Thường có người bán rong khiêng ống tre và giá trúc đi qua đi lại rao hàng, trên giá trúc cắm thức ăn hoặc đồ chơi yêu thích của trẻ con, đồ vật bằng tre như chim chóc, lục lạc, mặt nạ.

Có vài vị khách chọn lựa đầy thích thú, sẽ lấy mặt nạ che lên mặt mà so sánh. Đôi khi sẽ nhấc một góc mặt nạ lên, mỉm cười...

––––––––

Trống chiêng trên phố vào lúc đó vang lên, Tiêu Phục Huyên chợt hoàn hồn, chỉ thấy từng chiếc đèn khắp chợ đều được bá tánh thả vào đêm đen.

Hắn ngước mắt nhìn một chiếc, trong lúc lơ đãng xuyên qua ánh đèn đan xen, nhìn thấy một người đứng bên đài trên toà lầu cao đối diện.

Lầu các không một ngọn đèn, góc tối kia không chút ánh sáng, hình dáng người kia cũng lờ mờ không rõ, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể theo gió đêm hoà vào làn sương mỏng.

Mãi đến khi ngọn đèn dầu trước lầu các nhẹ lắc lư mà bay đi.

Khoảnh khắc đó, Tiêu Phục Huyên ngửi được tà khí, cũng nhìn thấy đôi mắt kia.

Nháy mắt khi ngọn đèn lướt qua, đôi mắt ấy như chứa đựng một mảng sáng ngời, mà khi người nọ rũ đôi mắt, mảng sáng đó lập tức biến mất.

Trong nháy mắt, Tiêu Phục Huyên lại nghĩ đến cánh đồng tuyết hoang vu bên ngoài cực Bắc kia, hắn mơ hồ nhớ đến thời điểm lệnh cấm vừa bắt đầu lưu chuyển, không biết vì sao hắn giống như đang trải qua cảm giác vạn kiếm xuyên tim.

Đến khi nhận ra, hắn đã vòng đến phía sau toà lầu, theo ô cửa sổ đang mở đi lên lầu hai u ám không một tia sáng.

Hắn thấy thi thể tà ma đầy đất, mỗi một khối đều là trạng thái khô quắt. Hắn từng xử lý rất nhiều tà ma, chỉ liếc mắt một cái đã biết, đây là bị tà ma lợi hại hơn hút rỗng toàn bộ.

Tiêu Phục Huyên ngẩn ra, nâng mắt lên, nhìn thấy người đứng bên đài đang che đôi mắt mình lui về sau một bước.

Ánh đèn bên ngoài lầu các rọi đến trước ủng người nọ, mang theo mùi đặc thù của phù văn trên đèn đuổi linh. Hắn tránh những ánh sáng kia, đứng trong màn đêm đặc sệt.

Hắn đưa lưng về phía Tiêu Phục Huyên, chỉ cách một bước.

Trên bàn tay đang buông thỏng kia còn đang rỉ máu, tà khí trên người không cách nào ngăn lại được, dày đặc hơn hẳn bất kì tà ma nào Tiêu Phục Huyên từng chém.

Lấy lời lưu truyền trong nhân gian mà nói, hắn là ma đầu trăm năm có một, hẳn là lấy trường kiếm xuyên tim mà thành.

Tiêu Phục Huyên nhìn người trước mặt, ngón tay rũ bên người chợt động, nhưng không phải bàn tay cầm kiếm kia. Một khắc đó, hắn như thể muốn nâng tay lên, chạm vào đối phương một chút hoặc là làm gì đó khác...

Nhưng cuối cùng, hắn chỉ nghe thấy bản thân mở miệng hỏi: "Ngươi là... Ô Hành Tuyết?"

Người đưa lưng về phía hắn không nhúc nhích, rõ ràng đèn đuổi linh không chiếu vào được, nhưng hắn vẫn che đôi mắt, cũng không xoay người lại.

Tiêu Phục Huyên không nhìn thấy bộ dáng của hắn, cũng không nhìn thấy đôi mắt của hắn. Chỉ nghe thấy trong giọng nói lộ ra chút khàn cực nhẹ, thật lâu sau mới buông tay, đáp: "Vì sao cảm thấy ta là Ô Hành Tuyết, ngươi quen biết hắn?"

Trong phòng yên tĩnh trong một khắc, giọng nói trầm nặng của Tiêu Phục Huyên vang lên.

Hắn đáp: "Ta từng nghe nói."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top