Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 97. Tiên Đô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trong khoảng thời gian ngắn không giải được cũng không sao, cứ để thêm đi."

---------------

Đại ma đầu còn rất hiểu rõ bản thân, nghe Tiêu Phục Huyên nói xong không khỏi chột dạ, nhưng hắn vẫn muốn vùng vẫy một chút.

"Thiên Túc đại nhân." – Hắn gọi một tiếng.

Tiêu Phục Huyên không đáp, đoán chừng là bởi vì nghe giọng điệu này của hắn đã cảm thấy không phải chuyện gì tốt lành.

Đại ma đầu lại gọi: "Tiêu Phục Huyên!"

Tiêu Phục Huyên: "..."

Tiêu Phục Huyên cam chịu: "Nói."

Bàn tay trống không của đại ma đầu duỗi ngón út ra, nói: "Ngươi xem như vầy thử thế nào, quá khứ cứ để cho nó qua đi, chốc nữa tìm thấy Phương Trữ, cho dù hỏi ra cái gì cũng đừng tức giận."

Tiêu Phục Huyên dừng một bước, liếc mắt nhìn đầu ngón tay kia.

Trước hết đại ma đầu dụ dỗ một chút. Cảm thấy có chút hy vọng, hắn tranh thủ thời cơ nói thêm một câu: "Chỉ cần không tức giận, thế nào cũng được."

Tiêu Phục Huyên nâng mắt lên, dường như đang xác nhận "thế nào cũng được" của hắn là thế nào cũng được bằng cách nào.

Ô Hành Tuyết hơi hơi hé môi, muốn nói lại thôi.

Tuy rằng lúc hắn vừa nói ra lời này vốn không phải là ý như vậy. Nhưng hiện giờ lại tiếp tục như vậy hình như có chút ý tứ chơi lưu manh giữa ban ngày.

Cũng may không chờ hắn nói thêm, Tiêu Phục Huyên đã liếc ngón tay cong cong của hắn mà mở miệng: "Vẫn muốn ấn ký?"

Ô Hành Tuyết: "Đương nhiên, nếu không đồng ý rồi lại đổi ý phải làm sao bây giờ?"

Tiêu Phục Huyên trầm ngâm.

Ô Hành Tuyết cong cong ngón tay, thúc giục hắn.

"Cứ để quá khứ qua đi, thế nào cũng được?" – Tiêu Phục Huyên nhàn nhạt lặp lại một lần.

Ô Hành Tuyết: "..."

Ô Hành Tuyết: "Ngươi cố ý?"

Tiêu Phục Huyên: "Không có."

"Trọng điểm là không tức giận." – Ô Hành Tuyết tức giận nhấn mạnh một câu, dứt khoát ngoắt lấy ngón tay của Tiêu Phục Huyên, ấn một cái ở hổ khẩu, lại lấy ngón tay của Tiêu Phục Huyên ấn ở hổ khẩu của bản thân một cái.

Tiêu Phục Huyên mặc hắn tùy ý làm xằng làm bậy, hai ba cái đã kết thành một ấn ký.

Cứ như vậy, cuối cùng đại ma đầu cũng hài lòng, thả lỏng tâm tình.

–––––––

Lần này tiến vào dòng hỗn loạn hoàn toàn khác lần trước. Lần trước thân thể và linh phách Ô Hành Tuyết đều ở đây, lần này là được Tiêu Phục Huyên mang linh thức rời thân.

Linh thức của họ biến thành hai bóng người, đều giả dạng người thường, đáp xuống vùng ngoại ô.

Vừa chạm đất, Ô Hành Tuyết đã nghe thấy tiếng leng keng vụn vặt từ trên người mình, nghe thoáng qua giống như tiếng chuông bạc linh tinh. Nhưng hiện giờ hắn chỉ là một mảnh linh thức, trên người cũng không đeo chuông.

Hắn hơi hoang mang cúi đầu nhìn, từ kẽ hở y phục hóa thành, thấy được ảo ảnh của xiềng xích.

Hắn ngây ngốc trong một chớp mắt.

Ngày thường hắn vẫn luôn mang theo không ít đồ vật trên người, dạo trước khi vừa vào Đại Bi cốc, Tiêu Phục Huyên còn treo chuông bạc cho hắn, cũng từng cho hắn Mộng Linh bạch ngọc. Bị che lấp bên dưới, ngay cả hắn cũng quên mất, trên người hắn còn có thiên tỏa từ Thương Lang Bắc vực.

Thiên tỏa vẫn luôn vô hình vô dạng, không ai có thể nhìn thấy, hiện giờ có lẽ bởi vì lấy linh thức đi vào nơi này, thiên tỏa vô hình vô dạng vậy mà lại lộ ra hình dáng cực kỳ mờ nhạt.

Xiềng xích kia thoáng ẩn thoáng hiện giữa y phục, đâm xuyên xen lẫn, khóa lại những điểm mạnh trên thân hắn, cực mảnh cũng cực nhẹ.

Lúc trước khi vừa ra khỏi Thương Lang Bắc vực, Ô Hành Tuyết từng cảm thấy tiếng vang của xiềng xích khá phiền phức, mà hiện giờ lại cảm thấy tò mò...

Bởi vì trong suốt khoảng thời gian từ đó đến nay, tuy rằng xiềng xích này vẫn luôn tồn tại nhưng lại không có bất kì động tĩnh nào. Nếu không hắn cũng sẽ không quên mất sự tồn tại của chúng.

Ô Hành Tuyết nhìn ảo ảnh mờ nhạt lúc ẩn lúc hiện kia, vươn tay khẩy một cái, nói: "Tiêu Phục Huyên?"

"Ừ."

Ô Hành Tuyết móc lấy một sợi dây, còn chưa mở miệng đã nghe giọng nói nặng nề của Tiêu Phục Huyên vang lên: "Đau sao?"

"Không đau." – Ô Hành Tuyết đáp.

Tiêu Phục Huyên duỗi tay đến, khẽ chạm sợi dây kia.

Đúng là không đau, điểm này Ô Hành Tuyết không có gạt hắn. Có điều, có thể cảm nhận được sợi dây đong đưa cực nhẹ, tựa như cái chân nhỏ của con kiến bò vài cái lên nơi xiềng xích khóa lại.

Cảm giác kia có chút không được tự do.

Tuy rằng vẻ mặt Ô Hành Tuyết không thay đổi, nhưng Tiêu Phục Huyên nhạy bén phát hiện, lập tức thu tay.

Ô Hành Tuyết thấy hắn hơi rũ mắt, giữa mày vẫn luôn nhíu, liền nói: "Thật sự không đau, nếu không phải trước đó nghe thấy tiếng vang, ta đã quên mất món đồ chơi nhỏ này."

Khắp thiên hạ, đây là lần đầu tiên có người dùng "món đồ chơi nhỏ" để miêu tả thứ này, Tiêu Phục Huyên ngước mắt lên.

Ô Hành Tuyết lại nói: "Nói đến chuyện này, ta muốn hỏi ngươi, thiên tỏa của Thương Lang Bắc vực đều ngoan ngoãn nghe lời sao? Không phải nha..."

Hắn miêu tả ngày càng kỳ quặc, cuối cùng sắc mặt Tiêu Phục Huyên cũng phức tạp lên.

"Nếu vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời, vì sao mấy tên tà ma kia phải sợ hãi? Mang thêm mười năm trăm năm cũng không ảnh hưởng gì." – Ô Hành Tuyết khẽ nói: "Hay là do thời cơ chưa đến?"

"Ta từng chứng kiến, đều là tan thành tro bụi." – Giọng nói nặng nề của Tiêu Phục Huyên lại vang lên.

Ô Hành Tuyết sửng sốt một chút mới nhận ra ––––––

Cũng đúng, không có tà ma nào ở Thương Lang Bắc vực tồn tại mà ra ngoài, càng đừng nói đến mang thiên tỏa mười năm trăm năm. Càng không thể biết vì sao nó không hề có động tĩnh, hay đang đợi thời cơ nào.

Có điều ý nghĩ này vừa hiện lên, hắn đã cảm giác được ngón tay Tiêu Phục Huyên chạm lên mặt hắn.

Hắn nâng mắt lên, thấy Tiêu Phục Huyên đang nhìn xiềng xích, trầm giọng mà nói: "Ô Hành Tuyết, sẽ giải được."

Hắn nói đến bình tĩnh mà chắc chắn, nháy mắt nghe thấy, Ô Hành Tuyết mỉm cười một cái.

Tựa như năm đó hắn tĩnh tọa trên mái hiên là có thể trấn áp toàn bộ vòng xoáy ác khí ở Tiên Đô, hoặc là gõ vang một tiếng chuông là có thể nói cho bá tánh biết "Vạn sự thái bình"...

Ô Hành Tuyết đáp một câu: "Được."

Nói rồi, hắn thấy ánh mắt Tiêu Phục Huyên vẫn ủ rũ, thuận miệng nói thêm một câu: "Trong khoảng thời gian ngắn không giải được cũng không sao, cứ để thêm đi."

Tiêu Phục Huyên: "..."

Hắn im lặng một lúc lại nâng mắt: "Cứ để cái gì?"

Ô Hành Tuyết "À" một tiếng, nói: "Nếu ngươi gặp kiếp kỳ của vài tà ma khác sẽ phát hiện, xiềng xích của vài tên tà ma còn dọa người hơn của ta nhiều."

Rất khó hình dung một khắc kia, biểu cảm của Thiên Túc thượng tiên đến tột cùng như thế nào.

Ô Hành Tuyết xoay người bắt đầu bật cười.

–––––––

Y phục trắng bạc của hắn khoác thêm một lớp áo xanh xám mỏng như sương núi, che lấp xiềng xích như có như không.

Hai người thả bùa tìm người, một đường tìm dấu vết của Phương Trữ.

Họ đi qua rất nhiều nơi, nhưng chỉ có thể tìm được một ít hơi thở còn sót lại, từ đầu đến cuối vẫn không tìm thấy linh phách của Phương Trữ, cứ như thế xuôi Nam ngược Bắc hai lần.

Tiêu Phục Huyên giơ tay lấy lá bùa tìm người về, lá bùa kia tự cháy thành tro giữa ngón tay hắn.

Hắn nhíu mày nói: "Vẫn không đúng."

Ô Hành Tuyết trầm ngâm: "Một linh phách mà thôi, lại khó tìm như vậy?"

Không nên chứ.

Đâu chỉ là không nên, quả thật là kỳ quái, nhất là khi người đi tìm là hắn và Tiêu Phục Huyên.

Tiêu Phục Huyên nói: "Vẫn không có kết quả, vậy chỉ có hai loại khả năng."

Hiện giờ Ô Hành Tuyết đã nhớ ra đa số sự việc, không còn giống như lúc trước cần phải dò hỏi mọi chuyện. Không cần Tiêu Phục Huyên nói, hắn cũng biết là hai loại khả năng nào –––––

Hoặc là linh phách Phương Trữ đã tan, cho nên tìm kiếm khắp nơi cũng không có kết quả.

Hoặc là linh phách của hắn ở nơi bùa tìm kiếm không đi đến được.

Theo như lẽ thường, thật ra cái trước chiếm phần nhiều hơn.

Bởi vì dù sao Phương Trữ cũng là người ở hiện thế, ở lâu trong một dòng hỗn loạn quá khứ, linh phách tan biến cũng không phải không có khả năng. Nhưng nếu thật sự là linh phách tan biến, hơi thở của hắn còn sót trên thế gian cũng không giống hiện giờ.

Trong mắt Ô Hành Tuyết, hẳn là cái sau –––– linh phách của hắn ở nơi bùa tìm kiếm không thể dò đến.

Hắn và Tiêu Phục Huyên nhìn nhau, rồi cùng ngẩng đầu nhìn lên chín tầng mây.

Ở dòng hỗn loạn này, Tiên Đô vẫn còn tồn tại yên ổn. Nếu nói đến nơi bùa tìm kiếm không dò đến, vậy chỉ còn có Tiên Đô...

–––––––

Lúc Phương Trữ mở mắt ra, phát hiện bản thân đang ở một nơi kỳ quái.

Đó là một căn phòng ngủ, trong tầm mắt đều là màu ngọc, có giường sát cửa sổ, song cửa sổ to rộng, tấm màn bay bay như mây như khói, còn có cánh hoa không biết rơi từ nơi nào theo gió cuốn đến, nhè nhẹ tích thành một mảng nhỏ.

Bố trí trong phòng làm hắn nhớ đến Tước Bất Lạc, nhưng nơi này hiển nhiên không phải. Bởi vì có thể nghe thấy tiếng chim hót, đó là thứ Tước Bất Lạc chưa bao giờ có.

Hắn ôm cái đầu trướng đau, khó khăn đứng dậy, lại có cảm giác kỳ quái, tựa như thân thể này không phải là chính mình.

Chờ hắn cúi đầu nhìn kỹ tay chân và thân thể của mình, lập tức cứng đờ –––– đây thật sự không phải thân thể của hắn, hắn thành niên đã lâu, vóc dáng cũng không thấp. Nhưng thân thể hôm nay lại giống như thiếu niên, nói là hắn nhập vào Ninh Hoài Sam hắn cũng tin.

Lông tơ khắp người dựng ngược, ngay khi hắn sắp bật dậy bỏ chạy, lại thoáng nhìn thấy hai bóng người.

Phương Trữ đột ngột ngẩng đầu, phát hiện đó là hai tiểu đồng, búi tóc cao hướng lên trời, dải lụa trên y bào bay bay, trong tay còn nghiêm trang mang theo phất trần, lộ ra chút tiên khí.

Phương Trữ ngẩn ra một chút, trên mặt đầy mờ mịt, trong lòng lại lộp bộp một tiếng.

Bởi vì bên cạnh tượng thần nhân gian thường sẽ có tiên đồng như vậy, hắn đã nhìn thấy nhiều, chỉ là mỗi lần nhìn lâu một chút đều sẽ nôn, phản ứng cực lớn.

Hắn thầm nói tiêu rồi, không phải bị đưa vào tiên môn nhà ai chứ?

Ngay cả lúc nhỏ cũng ăn mặc như vậy, tuyệt đối không phải tiểu môn tiểu phái, hơn phân nửa là tiên môn thanh danh nức tiếng, như là Hoa gia hoặc Phong gia.

Nói thế nào hắn cũng là tiểu ma đầu, nếu thật sự bị đưa đến tiên môn, đúng là nguy cơ trùng trùng, lành ít dữ nhiều. Hoặc là hắn một đường phá vỡ vòng vây thoát ra ngoài, hoặc là chờ đám đệ tử tiên môn đó đến tra tấn.

Phương Trữ nghĩ như thế, vừa thử vận chuyển khí kình, vừa thử thăm dò mà hỏi hai tiểu đồng tử kia: "Các ngươi là môn phái nhà nào?"

Hai tiểu đồng tử túm tụm lại với nhau, vừa nhìn hắn, vừa thì thầm. Sau một lúc lâu, đứa lùn hơn trong đó đáp: "Bọn ta không gọi là môn phái. Ngươi đã tỉnh hoàn toàn rồi sao? Còn muốn ngủ nữa không? Không ngủ ta lập tức gọi người đến!"

"Không gọi là môn phái?" – Phương Trữ mờ mịt đầy đầu, càng nghi ngờ. Hắn thấy tiểu đồng tử ném phất trần đi chạy ra ngoài, cũng không biết chúng muốn gọi người nào, lập tức rùng mình, vươn tay muốn tóm lại.

Kết quả còn chưa chạm đến cổ áo của tiểu đồng tử, đã bị một trận gió chặn lại.

Trận gió kia cũng không lớn, không mang theo bất kỳ ý muốn công kích nào, mà ngược lại chỉ giống như hoa rơi điểm mắt. Phương Trữ giơ tay chặn lại một chút, cảm thấy bản thân bị gió thổi về trên giường.

Có được khí kình như vậy, đương nhiên sẽ là nhân vật cực kì lợi hại.

Phương Trữ kinh hoàng, hô: "Ai?"

Vừa dứt lời, đã nghe thấy một giọng nói không gần không xa, theo gió thổi đến, nói: "Không cần hoảng như vậy, thân thể này của ngươi là ta dùng lá bùa nặn ra, không chịu nổi lực đạo và động tác quá lớn, ngươi kiềm chế một chút."

Phương Trữ nghe thấy giọng nói kia lập tức ngây người.

Bởi vì hắn quá quen thuộc với giọng nói ấy, đã từng nghe thấy từ ngày này qua ngày khác. Đó là giọng nói của thành chủ Ô Hành Tuyết nhà hắn...

Hắn theo giọng nói mà ngẩng đầu nhìn thấy một người mang theo mặt nạ khắc chỉ bạc, trên tay xoay chuyển một thanh kiếm, bước vào phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top