Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

LẠC HOA SƠN THỊ - Chương 31. Chất ngọc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Qua một lúc lâu, hắn thấy Ô Hành Tuyết lặng lẽ kéo lục lạc bạch ngọc trở về.

-----------------

Người trong xe ngựa không ít, bầu không khí lại không tốt lắm.

Tiêu Phục Huyên vẫn không thích ngồi, đứng dựa ở vị trí cũ.

Phương Trữ ngồi một bên với Y Ngô Sinh, từ khi lên xe hắn đã "chết" dựa vào vách xe, bộ dạng muốn ngủ tới khi trời đất tối sầm.

Ninh Hoài Sam ngồi một bên với Ô Hành Tuyết, dựa người vào góc, vết sẹo trên cổ hắn lại bắt đầu đau, sờ lên mềm mại ẩm ướt, miệng vết thương gần như muốn vỡ ra.

Hắn bị vết thương cũ phát tác làm cho tức giận, không có chỗ phát tiết lập tức liếc xéo Y Ngô Sinh, không chút khách khí nói: "Không phải ngươi còn chuyện thiếu sót đáng tiếc phải làm sao? Thế nào, không tiếc nữa?"

Vẻ mặt Y Ngô Sinh lúng túng mà nói: "Hổ thẹn."

Tính tò mò của hắn thật sự rất nặng, luôn thích đào bới mọi việc đến tận cùng, rất có tính thiếu thực tế của người học chữ. Nhưng nếu không phải tính tình thế này, hắn cũng không suy xét ra được nhiều đan dược như vậy.

Trước kia ngại địa vị thân phận ở Hoa gia, luôn muốn lấy đại cục làm trọng, muốn vững như Thái sơn, hắn vẫn sẽ khắc chế bản tính một chút. Hiện giờ thời gian không còn nhiều, ngược lại có thể chân chính làm những việc mình muốn.

Ninh Hoài Sam vốn dĩ chỉ vùng dậy châm chọc hắn một chút, thấy hắn chỉ xấu hổ mà không bực mình lập tức mất hết hứng thú, nằm liệt trở về. Chẳng được bao lâu, lại bắt đầu xoa vết sẹo trên cổ.

Hắn vốn đã gầy, dựa vào góc càng có vẻ tủi thân.

Y Ngô Sinh nhìn một lúc, nhịn không được hỏi: "Vết sẹo này của ngươi ––––– "

Ninh Hoài Sam nhất thời hung thần ác sát: "Ai cần ngươi lo?"

Vết thương kia dù sao cũng là năm đó Y Ngô Sinh để lại cho hắn, tuy nói đệ tử tiên môn trừ ma vệ đạo bất di bất dịch nhưng lúc này hắn thấy Ninh Hoài Sam như vậy lại không thể chịu nổi mà tái phát bệnh lo lắng.

Y Ngô Sinh hỏi: "Còn đau nữa?"

Ninh Hoài Sam: "Không đau!"

Y Ngô Sinh: "Chỗ ta có một ít thuốc ––––– "

Ninh Hoài Sam: "Không uống!"

Y Ngô Sinh còn muốn mở miệng.

Ninh Hoài Sam: "Nói nữa ngươi chết ngay lập tức."

Hắn mắng người luôn luôn không kiêng dè, nói lời không suy nghĩ, nói xong mới nhận ra Y Ngô Sinh đúng là cách cái chết không bao xa.

Hắn vậy mà có chút chột dạ và đuối lý.

Y Ngô Sinh sửng sốt một chút, cười cười không nói tiếp, vẫn lấy một viên ra từ túi thuốc.

Ninh Hoài Sam càng đuối lý.

Hắn vừa ngẩng đầu đã thấy thành chủ bên cạnh vốn nhắm mắt dưỡng thần nửa mở mắt nhìn sang, tức khắc ngừng công kích, cầm lấy viên thuốc trong tay Y Ngô Sinh, nghẹn nuốt xuống.

Nuốt xong, hắn duỗi chân xuống dưới bàn, gác lên chân Phương Trữ truyền âm: "Đừng giả bộ ngủ, mau cứu ta."

Phương Trữ nhắm hai mắt, vẫn không nhúc nhích, sau một lúc lâu mới truyền âm lại một câu: "Không."

Sở dĩ Phương Trữ lên xe ngựa lập tức giả chết là bởi vì ngay khi mành xe ngựa buông xuống, hắn chợt nhận ra một vấn đề –––––

Lúc tới Đại Bi cốc, vẫn là chiếc xe ngựa này, vẫn là năm người này. Bọn hắn cho rằng trong xe là ba tà ma Chiếu Dạ thành, một là con rối chịu ràng buộc của tà ma. Bọn hắn chiếm thế thượng phong.

Mà đệ tử tiên môn như Y Ngô Sinh một mình đơn độc, xen lẫn bên trong quần ma vây quanh, vậy là xong đời rồi.

Nhưng trước mắt lại không phải như vậy.

Y Ngô Sinh cũng không phải bị bắt cóc, mà là chủ động muốn đến. Con rối cũng không phải con rối thật mà là Thiên Túc thượng tiên thật. Thành chủ bọn họ cũng không đơn thuần là thành chủ, không ngờ lại là Linh Vương của Tiên Đô, tên tuổi sánh ngang với Thiên Túc.

Năm người, ba người dính líu đến tiên, hắn và Ninh Hoài Sam mới sắp xong đời rồi.

Huống chi vẫn đến chỗ cũ Lạc Hoa sơn thị, bây giờ đã biến thành chỗ của động quỷ Chiếu Dạ thành. Hai người bọn họ mang theo một xe đầy tiên trở về cũng không biết tính là thông đông với địch hay là tạo phản.

Đi chỗ nào không đi, tại sao lại cố tình đến Lạc Hoa sơn thị...

Trong lòng Phương Trữ nôn một họng máu.

Mới vừa nôn xong lại nghe thấy thành chủ bọn họ mang theo giọng buồn ngủ lười biếng.

"Tiêu Phục Huyên." – Ô Hành Tuyết nói.

Người dựa cạnh cửa nhìn qua.

Ô Hành Tuyết hỏi: "Vì sao ngươi không ngồi, rõ ràng có chỗ trống."

Chỉ một câu, Phương Trữ giả chết và Ninh Hoài Sam yếu ớt mở bừng mắt ra.

Xe ngựa này đúng là đủ lớn đủ rộng, mỗi bên ba người ngồi cũng không thành vấn đề, có vấn đề chính là bọn họ có một người bị kẹp bên trong...

Ninh Hoài Sam lập tức đạp một chân về phía Phương Trữ, truyền âm: "Ngươi nhanh chân chuyển qua đây, để Thiên Túc ngồi với Y Ngô Sinh!"

Phương Trữ đạp một chân lại: "Ta chuyển qua đó, sau đó hai chúng ta dồn thành chủ vào một góc, ngươi điên rồi hả?"

Kết quả lực của Phương Trữ hơi lệch, đạp ngay Ô Hành Tuyết.

Ô Hành Tuyết vuốt ve noãn lô sưởi tay, mở miệng nói: "Ta có điên hay không không biết, ngược lại động tĩnh của hai ngươi có hơi lớn."

Phương Trữ: "..."

Lần đầu tiên trong vài thập niên da mặt của tiểu ma đầu Phương Trữ đỏ ửng lên. Hắn không còn gì để nói, chỉ có thể nhìn đầu sỏ Ninh Hoài Sam đã hại hắn.

Ninh Hoài Sam vừa thấy hành vi của mình bại lộ, cũng không dám ngây người bên cạnh Ô Hành Tuyết, lập tức một bước tiến xa chạy trốn sang đối diện.

Ô Hành Tuyết: "..."

Hắn tức giận hỏi: "Ngươi chạy cái gì?"

Ninh Hoài Sam đến ngồi xuống gần Phương Trữ, hắn cũng không thể nói "Ta sợ ngươi", chỉ có thể ngượng ngùng nói: "Ta để chỗ trống cho Thiên Túc."

Nói xong trong xe nháy mắt yên tĩnh, thành chủ và Thiên Túc cùng nhìn hắn một cái.

Ninh Hoài Sam: "..."

Tất nhiên hắn cảm thấy lời này của mình có vấn đề. Nhưng hắn không rõ vấn đề ở đâu, do dự một lúc, quyết định che cổ giả bộ thảm thương gạt bỏ chuyện này.

Hắn hừ hừ nói: "Thành chủ, cổ ta đau."

Ô Hành Tuyết thầm nói, tại sao không phải miệng ngươi đau.

Hắn vừa nhấc cằm, không nhanh không chậm nhắc nhở: "Chỗ ngươi che bắt đầu kết vảy rồi, ngươi nên di chuyển xuống dưới một chút."

Ninh Hoài Sam: "..."

Viên thuốc kia của Y Ngô Sinh đúng là rất lợi hại, nuốt xuống một viên thật ra đã không còn đau nữa. Nhưng nếu hắn đã giả vờ, vậy phải căng da đầu giả vờ đến cùng.

Vì thế hắn lặng lẽ dịch ngón tay xuống mấy tấc.

Thành chủ vẫn không buông tha cho hắn, nhẹ giọng nói: "Di chuyển chậm rồi, chỗ đó bây giờ cũng kết vảy."

Ninh Hoài Sam buông tay, không giả vờ nổi nữa.

Thành chủ vẫn luôn rất lười, nói chuyện cũng lười, rất ít khi chặn bọn hắn như vậy. Ninh Hoài Sam bị chặn vô cùng oan ức, giọng cực nhỏ lẩm bẩm một câu: "Ta đã từ bỏ một chỗ ngồi..."

Ô Hành Tuyết thầm nói, ai mướn ngươi làm?

Còn nữa, Thiên Túc thượng tiên dường như trời sinh không thích ngồi, cũng hoặc là không thích ở quá gần người khác. Ngay cả khi Ô Hành Tuyết hỏi, ngay cả khi Ninh Hoài Sam chủ động nhường, rất có thể hắn cũng sẽ chỉ đáp một câu "Không cần".

Lúc đến Đại Bi cốc chính là như vậy.

Ô Hành Tuyết nhìn thẳng phía trước, nhìn Ninh Hoài Sam lúng túng tiếp tục nghẹn họng, tầm mắt lại thấy bóng dáng cao cao nào đó chuyển động.

Trường kiếm đụng vào thắt lưng tạo nên một tiếng vang nhẹ, từ xa tới gần, hơi thở và độ ấm của một người khác chợt trở nên rõ ràng.

Tiêu Phục Huyên ngồi xuống bên cạnh hắn.

Ô Hành Tuyết bỗng nhiên không biết phải nói gì.

Vì thế Ninh Hoài Sam nhìn thấy một kỳ cảnh thế này, thành chủ nhà hắn một chớp mắt trước còn bụng dạ khó lường, nháy mắt sau đó đã yên tĩnh.

Có hơi giống khi hắn còn rất nhỏ từng nhìn thấy con gấu trúc mặt ngọc, hiện giờ đã biến mất, sống lưng cũng căng ra nhưng chỉ gãi cằm hai cái rồi ngừng công kích.

Tích tắc sau đó hắn lại cảm thấy lấy suy nghĩ này ra so sánh với thành chủ không phải càng doạ người hơn sao.

Hắn suy nghĩ rồi quyết định học theo Phương Trữ, nhắm mắt giả chết, vạn sự thái bình.

Đương nhiên Ô Hành Tuyết không biết thuộc hạ dở hơi này của hắn suy nghĩ cái quỷ gì. Đến khi hắn bất chợt ngẩng đầu lên, đã đối diện với ba người nhắm tịt hai mắt chết thành một hàng.

"..."

Hắn suýt chút nữa đã bật cười.

"Cười cái gì." – Tiêu Phục Huyên bỗng mở miệng.

Ô Hành Tuyết: "Không có gì."

Hắn dời tầm mắt khỏi phía đối diện, nhét noãn lô vào trong tay áo, lúc này mới ngước mắt nhìn về phía Tiêu Phục Huyên: "Lúc trước nghe bọn hắn nói Lạc Hoa sơn thị là ngôi chợ từ mấy trăm năm trước, hiện giờ đã không còn."

Lần đầu tiên hắn nghe nói đến nơi này là từ Y Ngô Sinh "Mộng Linh trên đời này xuất hiện sớm nhất là từ nơi đó", lần thứ hai nghe thấy là từ truy vấn của Vân Hãi.

Hắn vốn nên vô cùng ấn tượng với nơi đó, nhưng không biết có phải vì bên hông treo Mộng Linh hay không, nhắc đến "Lạc Hoa sơn thị" hắn sẽ luôn nghĩ đến tiếng người đan xen ầm ĩ nhưng lại mơ hồ.

Chắc là một nơi rất náo nhiệt, chỉ tiếc là bây giờ đã trở thành lối vào Chiếu Dạ thành.

Theo Ninh Hoài Sam nói, lối vào kia là tự tay hắn nhập vào vùng Chiếu Dạ thành.

Ô Hành Tuyết hỏi: "Vậy vì sao sơn thị kia lại không còn?"

Tiêu Phục Huyên nói: "Bất ngờ xuất hiện cháy rừng."

Ô Hành Tuyết: "Cháy rừng?"

Tiêu Phục Huyên "Ừ" một tiếng. Đã một thời gian rất dài trước đây, hắn nhớ lại một lát mới trầm giọng nói: "Sơn thị kia hẳn là mở vào mùng ba tháng ba, nghe đồn năm đó mở cửa không lâu đã xuất hiện một đám cháy, sự tình xảy ra đột ngột, lửa cháy quá lớn, không có ai ứng phó kịp."

Mỗi năm Lạc Hoa sơn thị đều đốt đèn dầu liên miên, náo nhiệt vô cùng. Nghe nói lúc đám cháy rừng xuất hiện, người ngoài núi còn tưởng là sơn thị lên đèn như ngày trước.

Ngày đó dãy núi mười hai dặm như lửa, ngay cả trăng treo trên đỉnh núi cũng bị ánh thành phấn hồng. Bá tánh xung quanh nhìn thấy còn chỉ vào ánh trăng kia nói "Đó là điềm báo phát đạt tốt lành".

Lại sau đó toàn bộ Lạc Hoa Đài bị sương khói bao phủ, mọi người mới nhận thấy không đúng, mãi đến khi chạy đến nơi đã không ai có thể vào núi được nữa.

Các thế gia tiên môn đã thử rất nhiều cách, dẫn nước vào núi, triệu mây gọi mưa, chỉ là không thể dập tắt đám cháy kia. Mãi đến khi mười hai dặm Lạc Hoa Đài bị đốt sạch sẽ không còn thứ gì có thể đốt tiếp nữa, nó mới chậm rãi tàn lụi.

"Khi đó ta chưa sinh ra, nhưng sau này lại nghe thấy không ít lời đồn." – Y Ngô Sinh mở to mắt nói: "Lúc ấy rất nhiều người cảm thấy đó không phải đám cháy rừng bình thường mà có người làm gì đó khiến cho Thiên Đạo giáng phạt."

Vừa nghe thấy hai chữ "giáng phạt", Ô Hành Tuyết liền nhìn về phía Tiêu Phục Huyên.

Ngược lại Y Ngô Sinh nói tiếp: "Không phải giáng xuống Thiên Túc, nghe đồn năm đó Thiên Túc thượng tiên... À, tự gánh lệnh cấm trải qua trăm năm ngoài cực bắc."

Tự gánh lệnh cấm?

Suốt trăm năm?

Thật ra Ô Hành Tuyết không rõ lệnh cấm này là ý gì, gánh lấy lệnh cấm này sẽ có kết quả ra sao. Nhưng đến khi hắn phản ứng lại, giữa mày đã cau lại.

"Một ít hạn chế mà thôi, không có gì cả." – Giọng nói Tiêu Phục Huyên nặng nề vang lên.

Ô Hành Tuyết ngẩn người ngước mắt, chỉ thấy sắc mặt Tiêu Phục Huyên trong nháy mắt đã lạnh xuống, dường như cũng không muốn nói thêm lời nào.

Y Ngô Sinh ngược lại thức thời hơn bọn Ninh Hoài Sam nhiều, lập tức xoay chuyển câu chuyện: "Tóm lại, sau đó Lạc Hoa sơn thị cũng không mở lại, toàn bộ Lạc Hoa Đài bị đốt trở thành đất khô cằn cỗi, nghe nói trong núi tẩm quá nhiều máu, cho nên con sông chảy vào núi màu trắng xanh đến khi chảy ra đã biến thành màu đỏ thẫm uốn lượn quanh cánh đồng Gia Minh."

"Nhưng mùng ba tháng ba mỗi năm trên đỉnh núi vẫn có một vầng trăng khuyết treo trên đỉnh núi, mười hai dặm Lạc Hoa Đài vẫn sẽ có ánh lửa chớp động."

Lúc ban đầu tiên môn và bá tánh không biết rõ tình huống, thấy ánh lửa cho nên chạy đến rìa núi, nhưng đến gần lại phát hiện trong núi cũng không có nổi lửa.

Sau đó bọn họ cảm thấy đó là vong hồn năm đó không thể yên giấc ngàn thu, mỗi năm đều dạo quanh tụng kinh, xướng lên bài hát của vong linh. Ngay cả đứa nhóc bi bô tập nói cũng học theo hai câu.

Sau đó nữa lại bị chiếm là lối vào của động quỷ, cũng không biết là hung tướng khắc hung tướng hay là thế nào, Lạc Hoa Đài đã yên tĩnh trở lại, mấy chục năm cũng không nổi lửa.

Đối với những người ở nơi đó mà nói từ lâu đã không còn điều gì đặc biệt.

Cho nên Y Ngô Sinh thật sự rất hoang mang, vì sao khôi phục Mộng Linh lại phải đến Lạc Hoa sơn thị từ lâu đã không còn tồn tại.

Nhưng dù sao đó cũng là tiên bảo, tiên nhân sẽ không vô cớ nói cho ngươi rèn thế nào khôi phục thế nào, trong mắt rất nhiều người đây là vấn đề cần phải né tránh. Y Ngô Sinh xuất thân tiên môn, đương nhiên sẽ không phạm huý, suốt đường đi mặt hắn tái mét.

May mắn, trong xe có một tổ tông không nhịn được muốn nói...

Thiên Túc thượng tiên còn đối với tổ tông kia hỏi gì đáp nấy.

Tổ tông hỏi đúng vấn đề Y Ngô Sinh tò mò nhất.

Tiêu Phục Huyên đáp: Bởi vì Lạc Hoa Đài có chất ngọc.

Thậm chí chất ngọc là cái quỷ gì tổ tông cũng không biết.

Hắn im lặng nhìn Tiêu Phục Huyên, chờ một lời giải thích... Kết quả chờ được bàn tay của Tiêu Phục Huyên.

Ngón tay kia vuốt Mộng Linh đang rũ trên ghế, cầm cạnh bên nhìn một lúc, nhàn nhạt nói: "Lúc ban đầu nó dùng chất ngọc ở đó."

Ô Hành Tuyết: "..."

Đèn đuổi linh không thắp, bên trong xe tối om không thấy rõ. Chỉ có rèm cửa vải nỉ thi thoảng phất lên mới có một chút ánh sáng mờ ảo xuyên qua tầng sương mù dày đặc bên ngoài chiếu vào.

Tiêu Phục Huyên không thấy rõ biểu cảm của Ô Hành Tuyết, chỉ thấy hắn rũ mắt, ngón tay nghịch sợi dây cột Mộng Linh.

Qua một lúc lâu, hắn thấy Ô Hành Tuyết lặng lẽ kéo chuông bạch ngọc trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top