Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

''THƯỚC ĐÔ'' - Chương 126. Bắt đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ô Hành Tuyết, nhìn ngoài cửa sổ."

-----------

Ven sông thành nam Mộng Đô có một nơi cực tốt.

Trăm con hẻm dài ngang dọc, có chim yến thường đến đậu lại, còn có cây cầu hình vòm bắc ngang sông. Nếu tìm một tòa lầu cao còn có thể nhìn thấy con đường chính lát bạch ngọc, chạy thẳng vào rừng. Con đường chính dẫn đến mười dặm Đình Sơn, đầu tháng ba hoa hạnh ở nơi đó sẽ nở khắp núi rừng.

Nơi đây yên bình lại náo nhiệt, láng giềng thân thiết, chỉ cần có chút chuyện mới mẻ, chỉ trong một sớm một chiều là có thể truyền khắp phố hẻm. Mà mấy ngày gần đây, bọn họ thỉnh thoảng nhắc đến cùng một sự kiện, nói: "Bên góc đông nam có thêm một ngôi nhà mới, các ngươi có nghe nói không?"

"Con hẻm nào?" – Có người không phân biệt được đông tây nam bắc hỏi.

Bách tính vẫn thích lấy những giai thoại mà đặt tên, mà trên dưới gần trăm con hẻm ở nơi này không phải đều có tên. Nơi bọn họ đang tán gẫu vừa vặn là con hẻm vô danh.

Vì thế họ khoa chân múa tay mà đoán, phải mất một đoạn thời gian mới tìm được đúng nơi.

Sau đó lại bắt đầu kỳ quặc ––––

Có một người nói: "Ngôi nhà kia cũng không phải mới có, vẫn luôn ở nơi đó, ngay cuối con hẻm, chỉ là trước kia bỏ không, dây leo phủ kín tường sân ai đi ngang qua cũng không để ý."

Còn một người nói: "Sai rồi, nơi đó trước kia rõ ràng là mảnh đất hoang mọc đầy cỏ dại, cũng không biết là truyền lại từ đời nào, ta còn từng đến đó bắt dế. Ngôi nhà kia là mới xây."

"Tuyệt đối không có khả năng! Chắc chắn là ngươi nhớ nhầm chỗ. Ngôi nhà như vậy, nếu mới xây ít nhất cũng ồn ào cả năm, ngươi có nghe thấy tiếng ồn không?"

"Không có..."

"Không có là đúng rồi."

"Nhưng mà..."

Mấy người ở quán trà càng cãi cọ càng mù mờ, trong đó có một người nghe đến phát mệt, dứt khoát nói: "Mặt trời sắp lặn rồi, dù sao cũng không có việc gì làm, không bằng đến nhìn một cái. Tường sân là đá mới hay đá cũ, nền đất có rêu mọc hay không, không phải vừa nhìn là biết sao."

Một người khác nói: "Có đạo lý, đi đi, đến nhìn một cái. Các ngươi nói đến mức ta cũng nổi da gà, hôm nay nói thế nào ta cũng phải đến làm rõ. Nếu không, theo các ngươi cãi cọ, nơi đó không phải chính là nhà ma rồi sao."

...

–––––––

Chủ nhân của ngôi nhà hoàn toàn không biết gì về trận cãi cọ trên phố.

Bởi vì vốn không rảnh quan tâm.

Ngôi nhà này đúng là xuất hiện trước đó vài ngày.

Sở dĩ nó xuất hiện âm thầm không một tiếng động, ngay cả người tới lui ngang qua cũng không biết rõ lai lịch là bởi vì nó được bao phủ một tầng kết giới nhàn nhạt.

Kết giới là từ tay Tiêu Phục Huyên mà ra.

Nó hoàn toàn khác với vô số kết giới Thiên Túc đã từng lập, tầng kết giới này không hề có tính công kích. Nó tựa như đám sương mù quanh quẩn, sẽ không làm ai bị thương, cũng sẽ không ngăn cản ai. Nó chỉ làm mờ đi nhận thức của bách tính và khiến họ dần quen với sự tồn tại của ngôi nhà này...

À, còn phải chắn một ít âm thanh, bởi vì người trong sân có chút ồn ào.

Còn vì sao lại ồn ào, chuyện này phải bắt đầu từ ngày hôm đó khi Tiêu Phục Huyên vừa mở mắt.

––––––––

Nơi mà Tiêu Phục Huyên mở mắt hồi sinh thật ra chính là trong sân Tước Bất Lạc ở Chiếu Dạ thành, suy cho cùng nơi đó cũng là con đường nối giữa dòng hỗn loạn và hiện thế.

Nhưng bởi vì Linh Đài tiêu vong, thần mộc bù trừ. Tất cả mọi thứ đã trải qua suốt mấy trăm năm trên khắp hiện thế đã tự đồng nhất khi đất trời đổi thay.

Cho nên trên đời đã không còn động quỷ Chiếu Dạ thành, đương nhiên cũng không có tòa trạch viện Tước Bất Lạc của thành chủ kia.

Nơi đó chỉ là một vùng núi hoang.

Tiêu Phục Huyên tỉnh dậy nơi núi hoang kia, che đậy mùi máu như sắt lạnh khắp người, sau đó ôm Ô Hành Tuyết y phục bị nhuộm đỏ vẫn chưa tỉnh lại, xuống núi bước vào nhân gian.

Hắn vốn định tìm một mảnh đất linh không ai quấy rầy, trông nom Ô Hành Tuyết tỉnh lại.

Nhưng lúc sắp đến nơi lại thay đổi.

Trong phạm vi trăm dặm ở những mảnh đất linh kia luôn không một bóng người, quá mức hẻo lánh cũng quá mức tĩnh mịch. Luôn khiến người ta nhớ đến ba mươi ba tầng lòng đất mây mù không dứt bên dưới Thương Lang Bắc vực.

Có người thích nơi phố xá đèn đuốc nối tiếp như trường long, thích tiếng người nói cười ồn ào náo nhiệt, yến tước vờn quanh. Nếu mở mắt ra lại nhìn thấy mây mù lặng yên, sẽ cảm thấy quạnh quẽ...

Vì thế Tiêu Phục Huyên chuyển đến Mộng Đô, chọn phía thành nam yên bình nhất cũng náo nhiệt nhất, đặt một ngôi nhà xuống cuối một con hẻm.

––––––

Tòa nhà thoạt nhìn không giống Nam Song Hạ hay Tọa Xuân Phong, cũng hoàn toàn khác biệt Tước Bất Lạc. Nó là trạch viện thường thấy ở thành nam Mộng Đô, nhưng tầng lầu cao hơn, còn có một vài xà gỗ dưới mái hiên để chim chóc có thể đến đậu lại.

Trong sân có một gốc cây, không giống thần mộc che trời như mây, nhưng vẫn có tán cây cao vút, nửa dựa vào tường sân nửa dựa vào phòng.

Nơi này luôn có thể nghe thấy tiếng người nói cười bên ngoài đường lớn, cho dù là đêm khuya thỉnh thoảng vẫn có thể nghe thấy đá xanh ở góc đường bị nghiền ép vênh lên rồi hạ xuống phát ra tiếng rầm rầm.

Yên bình nhưng không rơi vào tĩnh mịch.

Ô Hành Tuyết nằm trên chiếc giường đối diện cửa sổ rộng lớn, linh phách và thân thể âm thầm lưu chuyển, ngày đêm không nghỉ.

Còn Tiêu Phục Huyên canh giữ bên cạnh giường, tĩnh tọa điều dưỡng, gần như một tấc không rời.

Nhưng những điều hắn làm không chỉ có vậy.

Hôm đó thu xếp ổn thỏa ở Mộng Đô, Tiêu Phục Huyên lại dán một lá "bùa dẫn linh" lên cửa nhà.

Sau khi hắn mở mắt vẫn luôn không tìm thấy tung tích của Ninh Hoài Sam và Phương Trữ. Đoán chừng có lẽ bọn họ cũng chịu ảnh hưởng từ tác dụng tự đồng nhất của hiện thế, không biết đã biến thành bộ dạng thế nào, cũng không biết đã lưu lạc nơi đâu.

Lá "bùa dẫn linh" này lấy một ít linh khí của Ô Hành Tuyết làm trung gian. Ninh Hoài Sam và Phương Trữ đã từng là đồng tử Tiên Đô, trên người còn có dấu ấn Ô Hành Tuyết để lại, hai bên thu hút lẫn nhau, cho dù bọn họ đang ở nơi nào đều sẽ bất giác hướng về phía ngôi nhà này.

Tác dụng của "bùa dẫn linh" còn nhanh hơn dự đoán của Tiêu Phục Huyên, sáng sớm ngày thứ ba sau khi dán lên, cửa nhà đã bị gõ vang.

Khi Tiêu Phục Huyên nghe thấy tiếng gõ cửa, trong lòng ngầm cảm thấy có chút không ổn. Nhưng hắn không nghĩ nhiều, đi nhanh đến cạnh cửa, giải một vòng kết giới.

Hắn lấy vỏ kiếm đẩy cửa ra, thoáng liếc mắt nhìn bên ngoài, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng hai tà ma Tước Bất Lạc quen thuộc kia.

Hắn đang nhíu mày, bỗng nghe thấy hai tiếng nói từ nơi thấp hơn truyền đến, gọi hắn một tiếng: "Thiên Túc đại nhân."

Tiêu Phục Huyên ngẩn ra một chốc, rũ mắt nhìn theo tiếng gọi.

Lập tức nhìn thấy hai tiểu đồng tử cao chưa đến nửa người hắn nắm lấy cửa, ngẩng đầu, đôi mắt trông mong mà nhìn hắn. Trên mặt chúng thấp thoáng bóng dáng của Ninh Hoài Sam và Phương Trữ, cũng không biết từ nơi nào đến, mang theo chút cảm giác đi đường mệt mỏi.

Tiêu Phục Huyên thoáng kinh ngạc, thật lâu sau hỏi: "Các ngươi từ nơi nào đến?"

Hai tiểu đồng tử linh tinh rối loạn mà nói. Đầu tiên là nói Tiên Đô không còn, sau đó lại nói không biết tại sao chúng lại lưu lạc nơi hoang dã, mơ thấy một giấc mộng rất dài, mãi đến khi ngửi thấy mùi của "bùa dẫn linh" mới mờ mịt tỉnh lại, vội vàng đuổi đến nơi này.

Tiêu Phục Huyên hỏi: "Giấc mộng thế nào?"

Đệ đệ nhỏ hơn một tí nói: "Mơ thấy bọn ta biến thành tà ma..."

Ca ca cao hơn nói: "Mơ thấy bọn họ đều ở lại động quỷ, nơi đó rất lạnh cũng rất tĩnh mịch, chim chóc không dám đậu lại."

"Đúng vậy." – Đệ đệ gật đầu, giương mắt nhìn cái cây trong sân, bỗng chỉ vào nó mà nói: "Trong động quỷ còn có một cái cây cực kỳ cao, cái sân còn có cái tên, gọi... gọi là..."

Lúc nó vừa mới tỉnh dậy hai mắt đỏ bừng, thở hổn hển. Giống như mới thoát ra khỏi một trận chiến sinh tử, suýt chút nữa ngay cả mạng sống cũng khó giữ được. Mà mọi thứ trong mộng lại cực kỳ rõ ràng, làm cho nó và ca ca đều có cảm giác như thể đó không chỉ là một giấc mộng, mà thật sự từng trải qua...

Chúng thật sự từng có một kiếp như vậy.

Mà khi chúng đi được một ngày đường, mọi cảnh tượng trong mộng đã mờ ảo xa xôi. Lúc nhắc lại thậm chí còn quên cả tên của cái sân kia.

Rõ ràng chúng từng nói vô số lần trong giấc mộng...

Đệ đệ vắt óc suy nghĩ cả nửa ngày, bỗng nhiên sốt ruột, vành mắt đỏ ửng lên, nước mắt lại rơi xuống từng giọt, gãi đầu nói: "Cái sân kia... gọi là gì?"

Sau một lúc lâu, hắn ngước mặt lên: "Đại nhân, ta đã quên rồi."

Tiêu Phục Huyên im lặng một chốc, rồi nói: "Tước Bất Lạc?"

"A!" – Đệ đệ vỗ nhẹ vào chân: "Hình như là vậy!"

Nó lại nhéo ca ca: "Phải không?"

Ca ca gật đầu nói: "Phải. Chắc hẳn là vậy."

"Nhưng làm sao đại nhân biết được?" – Ca ca thắc mắc mà hỏi Tiêu Phục Huyên: "Đó không phải chỉ là giấc mộng của hai bọn ta thôi sao."

Hắn hỏi một đằng Tiêu Phục Huyên lại trả lời một nẻo: "Trong mộng có khổ sở không?"

"Có một chút." – Ca ca chợt ngừng rồi lại nói: "... Vẫn ổn."

Nó lờ mờ nhớ được giấc mộng kia cực kỳ dài lâu, mọi thứ trước mắt cũng vô cùng khó khăn. Nhưng có một câu cuối cùng đã trấn an nó.

Cho dù hiện tại đã không nhớ rõ đó là gì, nhưng khi nó vừa nói ra, dù là sinh sinh tử tử, trong mộng ngoài mộng, đã không còn sợ gì cả.

"Vậy thì tốt." – Tiêu Phục Huyên nói.

Hắn để hai tiểu đồng tử vào cửa.

Chúng có tính hay quên, quay đầu đã không còn nhắc đến chuyện nằm mộng, mà đi thẳng đến phòng ngủ, chen chúc bên giường, "đại nhân" tới "đại nhân" lui nhỏ giọng gọi Ô Hành Tuyết.

"Sao trên người đại nhân lại có mùi máu?" – Cái mũi của đệ đệ thính hơn hết, hít hít chóp mũi, quay đầu hỏi Tiêu Phục Huyên đang bước vào cửa.

Tiêu Phục Huyên nói: "Lúc trước dính trên y phục."

Hắn cúi người, chỉnh lại áo bào trắng tinh của Ô Hành Tuyết.

Ca ca lại hỏi: "Trên người đại nhân có thương tích sao?"

Tiêu Phục Huyên nói: "Hiện tại đã không còn."

"Vậy tại sao lại chậm chạp không tỉnh chứ?"

Tiêu Phục Huyên cầm lấy ngón tay lộ ra ngoài y phục của Ô Hành Tuyết, đáp: "Bởi vì quá mệt mỏi."

Bởi vì đã từng quá mệt mỏi, đã từng không yên giấc trong một thời gian dài, cho nên hiện giờ mới muốn ngủ thêm một lúc.

"Nhưng sớm thôi." – Tiêu Phục Huyên nhìn linh trận bên dưới thân người Ô Hành Tuyết, trận cục kia hoàn toàn kết nối với hắn. Có thể bởi vậy mà cảm nhận được người trong trận đang dần hồi phục, sẽ nhanh chóng tỉnh lại.

Đệ đệ suy nghĩ rồi nói: "Bọn ta khóc một trận có tác dụng không? Lúc trước chỉ cần bọn ta mở miệng ra là đại nhân lập tức nhét cục giấy vào, vậy không phải là tỉnh rồi sao!"

Nó vừa nói vừa tàn nhẫn nhéo ca ca một phen, mở miệng muốn gào khóc.

Kết quả, còn chưa phát ra tiếng đã bị một miếng vải đen bịt kín miệng.

Đệ đệ: "?"

Tiêu Phục Huyên nói: "Miễn."

Đệ đệ: "Ưm ưm ứm?"

Tiêu Phục Huyên: "Đừng ưm, nghe không hiểu."

Đệ đệ: "..."

––––––

Bởi vì Thiên Túc đại nhân không cho chúng gào khóc, nhưng chúng thật sự hy vọng đại nhân nhà mình sớm tỉnh lại, không nhìn thấy hắn mở mắt ra là không thể yên tâm. Vì thế hai tiểu đồng tử này mỗi ngày đều quậy ra đủ loại ồn ào trong sân.

Nhưng động tĩnh kia không khiến người khác phiền lòng mà ngược lại còn náo nhiệt hơn không ít, hơn nữa vậy mà còn thật sự hòa hợp với ngõ hẻm phố phường nơi đây.

Vì thế Tiêu Phục Huyên cũng mặc kệ, tùy chúng lăn qua lộn lại.

Cứ như thế suốt ba ngày.

Cho đến hôm nay, hai huynh đệ cuối cùng không nhịn nổi nữa.

Chúng thừa dịp hiếm hoi trong lúc Tiêu Phục Huyên đứng dậy khỏi giường, đi vào trong sân chọn đá trận mới cho linh trận bên dưới thân người Ô Hành Tuyết mà nhảy nhót lẻn vào phòng, chuẩn bị gào khóc đánh thức đại nhân nhà mình.

Nhưng chúng lại sợ Thiên Túc đúng lúc bắt được, cho nên dựa lưng vào tường, mặt hướng về phía cửa sổ, nhìn chằm chằm mọi động tĩnh của Thiên Túc không rời mắt.

Nhìn thấy Thiên Túc xoay người vào một góc chết, chúng nhéo vào chỗ đau nhất của nhau, hai mắt đỏ lên, mở miệng bắt đầu gào khóc.

Kết quả vừa phát ra tiếng, đệ đệ đã cảm thấy trước mũi chợt lạnh –––––

Một bàn tay từ sau lưng vươn tới, lười biếng mà bịt kín miệng mũi nó. Bàn tay kia thon dài tái nhợt, ngón tay buông thõng, như thể chỉ là nâng lên trong lúc ngủ mơ, không mang theo chút sức lực nào, bất cứ lúc nào cũng có thể rủ xuống.

Trong mắt đệ đệ còn ngấn nước, chớp mắt một cái, giọt nước lập tức rơi lên bàn tay kia. Nó lờ mờ nhìn thấy tay áo trắng như tuyết, vừa muốn gọi một tiếng: "Thiên Túc! Đại nhân tỉnh rồi!"

Nhưng mà lời còn chưa kịp ra khỏi miệng, nó đã cảm thấy trước mặt có một luồng gió se lạnh mạnh mẽ lướt qua ––––––

Người một khắc trước còn ở trong sân chọn đá, giờ khắc này đã đến bên giường.

–––––––

Trước khi tỉnh lại, thật ra Ô Hành Tuyết đã mơ thấy một giấc mộng rất dài.

Mọi người đều nói trên thế gian này thần tiên sẽ không nằm mộng, hắn đã không còn Mộng Linh để lắc, nhưng lại lần nữa rơi vào cảnh trong mơ.

Vào lúc hắn gần sắp chết, mơ thấy bản thân tựa như ba trăm năm trước, sau khi tách linh phách thần mộc xong, lại quỳ thật lâu trong nơi phong cấm ở Lạc Hoa Đài.

Hắn mơ thấy quanh mình vẫn có lửa lớn, khí thế ngợp trời chậm rãi thiêu đốt sạch sẽ, rồi cuối cùng tắt hẳn.

Còn hắn nhìn mảnh đất khô cằn trước mắt, đứng thẳng dậy, che giấu vết máu trên y phục, sau đó bước từng bước ra khỏi núi.

Con đường núi kia rất dài, yên tĩnh vắng vẻ.

Hắn đi rồi lại ngừng, rồi lại bước tiếp, như thể cuối cùng cũng đi hết mấy trăm năm.

Nhưng đứng trước điểm cuối, hắn bỗng dừng bước.

Bởi vì giờ khắc này quá giống ba trăm năm trước, ở trong mộng hắn vẫn luôn không phân rõ hôm nay là hôm nào.

Thế cho nên hắn bừng tỉnh mà cảm thấy, chỉ cần bản thân lại bước thêm một bước nữa sẽ lập tức nhìn thấy cảnh tượng năm đó –––––

Cờ hiệu nhân gian tung bay đổi từ "Tuế Ninh" sang "Thanh Hà", bách tính đi ngang qua núi sẽ chỉ vào hắn mà hét lên "tà ma".

Thậm chí hắn còn nghe thấy tiếng khóc...

Ngay khi hắn rũ mắt cười tự giễu, có người như diều hâu đáp xuống phía cuối con đường núi, vươn tay bắt lấy hắn, giọng nói trầm trầm: "Ô Hành Tuyết, không còn ai sợ hãi, cũng không có người nào đang khóc."

"Ngươi muốn tỉnh dậy không?"

Ô Hành Tuyết ngẩn ngơ ngước mắt, đột ngột nắm chặt lấy bàn tay kia.

Hắn theo người nọ bước ra khỏi con đường núi, vén dây leo quấn lên cành khô từ trên vách núi buông xuống, nhìn thấy ánh sáng.

–––––––

Vào đúng lúc đó, Ô Hành Tuyết mở mắt.

Ở trong mộng hắn từng cảm nhận được cuộc đời dài đằng đẵng của bản thân đã dừng lại đúng lúc Linh Đài tiêu vong. Tất cả mọi thứ sau đó đều mới tinh, giống như phàm nhân chuyển kiếp.

Cuộc đời này của hắn bắt đầu từ cái chớp mắt này.

Hắn mở mắt ra, người đầu tiên hắn nhìn thấy là Tiêu Phục Huyên.

Hắn thấy Tiêu Phục Huyên chớp đi mảng đỏ nhàn nhạt nơi đuôi mắt, cúi đầu nhìn sang.

Thật lâu sau mới gọi tên của hắn: "Ô Hành Tuyết."

"Nhìn ngoài cửa sổ." – Tiêu Phục Huyên lại khẽ nói một câu.

Đó là song cửa sổ rộng hơn cả ở Tọa Xuân Phong, gốc cây trong sân đúng lúc vào mùa, hoa rơi không ngừng, cánh hoa đỏ thắm bị gió cuốn bay, quét nghiêng về phía cửa sổ. Yến tước vòng quanh mái hiên, có hai con chen chen chúc chúc đậu trên xà gỗ cao. Không biết đám trẻ nhà ai đùa giỡn ầm ĩ chạy qua con hẻm dài, tảng đá xanh rung động rầm rầm, tiếng cười xuyên qua tường nhà.

Đó là ánh mặt trời đã từng không thể nhìn thấy suốt mấy trăm năm, ngay tại lúc cuộc đời này bắt đầu lập tức xuyên thấu chiếu rọi.

Trong ánh mặt trời, Ô Hành Tuyết nghe thấy Tiêu Phục Huyên trầm ấm lên tiếng, nói: "Lần này, nhớ rõ ta không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top