Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13: Nghĩa vụ của người vợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Tuấn Miên vừa rời khỏi, một chiếc xe hơi hào hoa đã vội vàng thắng lại ở ngoài phòng đàn, cả người Biện Bạch Hiền tản ra hơi thở hung ác như một con sư tử đi vào phòng đàn, vừa lúc gặp phải Sở Phàm từ bên trong bước ra ngoài.


"Bạch Hiền, anh... Sao anh lại tới đây?" 

Sở Phàm có chút cà lăm, trong lòng kêu to không tốt, không phải Biện Bạch Hiền nghe được bóng gió gì chứ?


Ánh mắt Biện Bạch Hiền rét lại, nhạy cảm nhận thấy biểu hiện của Sở Phàm không được tự nhiên, trong lòng càng thêm xác định cú điện thoại kia quả thật không giả, tầm mắt sắc bén quét qua cả phòng đàn, nhưng không có phát hiện bóng dáng của Thái Nghiên, người phụ nữ đáng chết này!


"Người đâu?" 

Thanh âm Biện Bạch Hiền lạnh như hàn băng? Anh xác định Sở Phàm đã gặp Thái Nghiên rồi!


"Ai cơ?" 

Sở Phàm cố gắng để mình trấn định, trong lòng vẫn không ngừng lo sợ, người trong miệng Biện Bạch Hiền rốt cuộc là chỉ Thái Nghiên hay Kim Tuấn Miên, ngay cả anh cũng không thể biết rõ! Nhưng, anh biết chắc một điều, không cần biết là chỉ ai, đều không phải dấu hiệu tốt!


Sắc mặt Biện Bạch Hiền càng thêm âm trầm, hung hăng trợn mắt nhìn bạn tốt một cái, đã xác định Thái Nghiên không ở nơi này, anh cũng không cần thiết ở lại. Thân hình cao lớn chợt run, nhanh chóng đi ra khỏi phòng đàn, khiến Sở Phàm sững sờ thậm chí có chút cảm giác việc mình nhìn thấy Biện Bạch Hiền dường như chỉ là ảo giác, cũng quên mất chuyển đuổi theo Kim Tuấn Miên!


...


Trong biệt thự hào hoa, Thái Nghiên vừa về tới nhà, liền nhốt mình ở trong phòng, pha nước nóng tắm, đau đớn cả người rốt cuộc thối lui, nhưng lo lắng trong lòng cô vẫn như hình với bóng, nghĩ tới tất cả mọi chuyện, cả việc chị họ quyến rũ Biện Bạch Hiền nữa, cô cơ hồ không còn hi vọng gì với tương lai!


Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng xe hơi thắng gấp, trong lòng Thái Nghiên cả kinh, cả người lại đề phòng:

"Anh ta trở về à?"


Trong tiềm thức, cô e sợ anh! Nhanh chóng từ trong bồn tắm đứng dậy, mặc quần áo tử tế, xác định mình đã khóa chặt cửa lần nữa, cô không muốn đối mặt với anh nữa!


Cô nghe được ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân, người nọ dường như đang chuyển động tay cầm cái cửa, phát hiện cửa đã khóa, lại nhanh chóng rời đi. Ngay khi Thái Nghiên thở phào nhẹ nhõm, một hồi tiếng vang làm hấp dẫn chú ý của cô, chưa kịp hiểu rõ thanh âm đến từ nơi nào, đã nhìn thấy người đàn ông cao lớn rắn rỏi xuất hiện trong phòng.


"A..." 

Thái Nghiên lên tiếng kinh hô, bị sự xuất hiện thình lình của anh hù doạ, đồng thời cũng bị biểu hiện bén nhọn trên mặt anh làm cho sợ hãi.


"Thế nào? Làm việc gì trái với lương tâm à, sao lại sợ như vậy?" 

Biện Bạch Hiền lạnh lùng nói, từng bước từng bước đến gần Thái Nghiên. Giữa ban ngày ban mặt lại hăng hái đánh đàn với đàn ông xa lạ, bây giờ lại tỏ ra sợ chồng mình như sợ rắn bò cạp!


Ánh mắt Thái Nghiên rơi vào phía sau anh:

"Cửa này..."


Lông mày đang giương cao của Biện Bạch Hiền nhíu lại, hiểu ý cô:

"Cửa này sao? Cô cho rằng khóa cửa bên trong thì tôi không biết vào bằng cửa khác à?"


Cửa này đã có từ lâu, vốn có thể thông qua phòng của anh.


Thái Nghiên hạ mi mắt xuống, giọng nói mang theo công kích của anh khiến cô bị thương.


"Hôm nay cô đi đâu?" 

Biện Bạch Hiền ngồi trên ghế salon, trong lười biếng mang theo vài phần tà mị, đồng thời khí thế bén nhọn cũng không giảm bớt chút nào.


Thái Nghiên giật mình, cô chỉ đến phòng đàn giải khuây, nhưng nhớ đến người đàn ông xa lạ lấy lòng cô đó, cô lại không cách nào nói cho anh biết sự thật. Ngộ nhỡ Biện Bạch Hiền biết cô cùng đánh đàn với người đàn ông khác, mặc dù giữa bọn họ vốn chẳng có gì, mà cô lại không thể bảo đảm anh sẽ không hiểu lầm.


"Tôi đi lòng vòng ở ngoài một chút, rồi trở lại!"

Vừa mới dứt lời, đã cảm thấy một cái tát hung hăng đánh vào mặt, đau rát nhanh chóng lan tràn ra, trong lòng mơ hồ có dự cảm không tốt...


Thái Nghiên cố nén đau, nhìn ánh mắt lợi hại của anh, nhất thời có một cảm giác bị nhìn xuyên thấu. Anh ta biết được gì rồi sao? Trong nội tâm cười khổ, cô vốn không làm gì sai, tại sao ánh mắt anh nhìn cô giống như cô là kẻ ngoại tình?


Biện Bạch Hiền nhìn trên mặt cô nổi lên năm ngón tay, trong lòng không khỏi thoáng qua cảm giác đau xót, có phải anh đã quá mạnh tay?


Nhưng biểu tình vừa lóe lên trong mắt cô, lại làm cho sự thương tiếc của anh hoàn toàn biến mất trong nháy mắt, thay vào đó là lửa giận càng sâu hơn:

"Ra ngoài đi lòng vòng? Vậy cô nói xem, cô tới chỗ nào đi lòng vòng!"


"Tôi đến phòng đàn." 

Thái Nghiên hạ mi mắt, biết anh sẽ không vô duyên vô cớ hỏi cô như vậy, nhất định là nghe được chuyện gì rồi, cô cũng không tính giấu giếm, cô đâu có làm gì lầm lỗi?


"Người đàn ông kia là ai?" 

Tức giận của Biện Bạch Hiền giảm xuống, đôi mắt tinh nhuệ không hề chớp vững vàng khóa chặt Thái Nghiên.


"Tôi không biết anh ta, anh ta đột nhiên đi ra muốn hợp tấu với tôi!" 

Thái Nghiên hoảng sợ nhìn anh, sợ anh không tin lời mình nói, mi tâm nhíu chặt, trong mắt mang theo vài phần van xin.


"Hừ, không biết anh ta là ai?" 

Hung ác trong mắt Biện Bạch Hiền càng sâu hơn:

"Không biết là ai mà đã thân mật cùng nhau đánh đàn? Vậy nếu biết rồi thì có phải lên giường luôn không? Kim Thái Nghiên, tôi lại đánh giá thấp năng lực của cô như vậy!"


Trong nội tâm lộp bộp một tiếng, tim bị đâm đau đớn, Thái Nghiên hoàn toàn thất vọng, anh quả nhiên là không tin cô!


Ở trước mặt Biện Bạch Hiền, cho dù cô có nói chân tướng sự tình, cũng không có đường sống để nói chuyện, chậm rãi nhắm mắt, bất đắc dĩ lan tràn vô hạn trong lòng, giống như muốn bao phủ cô lại. Đột nhiên, cảm thấy một cơn đau đớn kịch liệt, vết thương trên cổ tay cô tựa hồ bị người hung hăng nắm lấy.


"A..." 

Thái Nghiên đau kêu thành tiếng, cô từ trước đến giờ mỗi khi đau liền khóc, lúc này đau đớn cơ hồ muốn khiến cô hít thở không thông.


Biện Bạch Hiền hơi nhíu lông mày đẹp, ngay cả anh cũng không có phát hiện bản thân đã tự giác giảm bớt sức lực, đẩy cô ngã xuống giường, nóng lòng phát tiết lửa giận đang thiêu đốt, thô bạo xé rách y phục trên người Thái Nghiên. Áo ngủ bằng tơ rất nhanh hóa thành mảnh vụn trong tay Biện Bạch Hiền, nhìn cô gái co rúc nằm trên giường, trong mắt thoáng qua tia khinh bỉ.


"Cả áo lót cũng không mặc?" 

Biện Bạch Hiền không thể không thừa nhận, thân thể cô thật xinh đẹp, bản thân đã từng có vô số phụ nữ vây quanh, nhưng họ lại chưa từng cho anh cảm giác có được từ người cô trong ba ngày ba đêm đó. Anh thậm chí đã cảm thấy may mắn, may mà ngày đó Tiết Lâm Phong bỏ đi, bằng không...


Nghĩ đến cô trằn trọc thừa hoan dưới thân người đàn ông khác, trong lòng anh lại cực kỳ không vui, ngay cả hôm nay cố ý để Bạch Thiên Thiên dẫn dụ, anh cũng cảm thấy người phụ nữ trong lòng không so bì được với cô!


"Đáng chết!" Anh làm sao vậy? Anh ghét loại cảm giác này!


Cuồng nộ tiến lên đẩy cánh tay đang chống thân thể mình ra, anh muốn thô bạo với cô để che giấu cảm giác đột nhiên nảy sinh của mình, nhưng, khi chứng kiến những vết hôn lấm tấm trên người cô, trong mắt chợt ngẩn ra, thân thể trong nháy mắt dâng lên một tia nóng ran.


"Không... Biện Bạch Hiền, cầu xin anh, tha cho tôi đi!" 

Nhận thấy được ý đồ của anh, Thái Nghiên nguyên bản bị thương vì lời châm chọc của anh liền đau khổ khẩn cầu, cô không cách nào cho bàn tay đã chạm qua người phụ nữ khác của anh ta chạm vào cô.


"Chúng ta là vợ chồng! Cô nên biết nghĩa vụ cần thực hiện của một người vợ chứ!" 

Biện Bạch Hiền cười khẽ một tiếng, hành động bảo vệ mình của cô khiến anh không vui, cô đang thủ trinh vì người nào sao?


Nghĩ đến người đàn ông kia, bén nhọn trên mặt anh càng sâu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top