Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 44: Dịu dàng khó được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái Nghiên trở lại biệt thự, liền nhốt mình ở trong phòng, người làm đưa cơm trưa đến trong phòng, cô lại không có một chút khẩu vị, trong đầu lẩn quẩn hình ảnh Biện Bạch Hiền lái xe đi mất, không ngừng than thở.


Nhìn đồng hồ, Thái Nghiên đi ra khỏi cửa phòng. Biện Bạch Hiền sắp trở về rồi, cô không quên thân phận của mình. Cô chỉ là người giúp việc của anh, kể từ sau khi anh nói với Lisa cô là người giúp việc, cô vẫn thu xếp thức ăn của anh.


Không muốn làm cho anh có bất kỳ cớ gì có thể nói cô, Thái Nghiên kéo lê thân thể nặng nề, đi vào phòng bếp.


Đối với món Biện Bạch Hiền thích ăn và kiêng kị, cô đều nhớ thuộc làu, những người giúp việc khác nhìn cô thuần thục xử lý tất cả, cũng không nói nhiều.


Động tác lưu loát làm xong bữa ăn tối, Thái Nghiên giao toàn bộ cho người giúp việc. Nhớ tới việc Biện Bạch Hiền để cô lại chỗ Kiều Nam, cô đột nhiên không biết đối mặt anh như thế nào, nên quyết định trở về phòng, tắm rửa, đang chuẩn bị đi ngủ sớm, cửa phòng lại mở ra lúc cô còn chưa chui vào chăn.


Cạch một tiếng, Thái Nghiên nghe tiếng nhìn tới, đột nhiên nhìn thấy Biện Bạch Hiền âm trầm đứng ở cửa, đôi con ngươi sắc bén thẳng tắp nhìn chằm chằm cô, khiến trái tim cô theo bản năng níu chặt.


Ánh mắt hai người giao nhau trong không khí, trong khoảng thời gian ngắn, tựa hồ có vài thứ nổ tung trong mắt hai người.


"Chị dâu, chị không biết chứ, hôm nay không biết Bạch Hiền thế nào không ngừng uống rượu, chị xem đã say thành bộ dáng này." 

Tiết Lâm Phong đột nhiên từ sau lưng Biện Bạch Hiền nhô ra, vịn Biện Bạch Hiền, muốn đưa cậu ta vào. Anh lại ân cần như thế, chính là vì không muốn bỏ qua vở kịch hay này.


Biện Bạch Hiền vừa về tới biệt thự, liền trực tiếp xông về gian phòng này, anh có ngu đi nữa cũng nhìn hiểu, nhất định là giữa hai vợ chồng có sự tình khiến cho cậu ta mượn rượu giải sầu.


Thái Nghiên thấy Tiết Lâm Phong, thân thể không khỏi run rẩy, đáy mắt trồi lên sợ hãi, cô nhớ lại đêm tân hôn, Biện Bạch Hiền chính là đưa mình cho người đàn ông này, hai tay nắm chặt chăn, anh ta tới làm gì?


Tiết Lâm Phong không hiểu chị dâu nhỏ xinh đẹp này vì sao nhìn đến anh lại giống như thấy quỷ, không phải anh tự đại nhưng anh cũng là người phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong mà!


"Chị dâu..." 

Tiết Lâm Phong muốn tiếp tục lấy lòng, đây chính là vợ của Biện Bạch Hiền, anh là bạn tốt của Biện Bạch Hiền, đương nhiên là muốn tạo mối quan hệ tốt.


"A... Đừng!" 

Thái Nghiên dùng chăn che kín mình, hoảng sợ kêu thành tiếng.


Cử động như vậy khiến Tiết Lâm Phong càng thêm nghi ngờ, đồng thời cũng làm cho trong mắt Biện Bạch Hiền say mèm thoáng qua không vui.


"Ra ngoài đi!" 

Thanh âm của Biện Bạch Hiền vẫn âm lãnh như hàn băng, giống như có khuynh hướng đông cứng người.


Tiết Lâm Phong ngớ ngẩn, mặc dù muốn xem náo nhiệt, nhưng dưới lệnh đuổi khách của Biện Bạch Hiền, anh lại không thể xem như gió thoảng bên tai, nhún vai một cái, xoay người ra cửa. Trước khi đi vẫn không buông tha cơ hội nhạo báng bạn tốt ở sau lưng.


"Được, được, mình đi ra ngoài, để không gian lại cho hai người!" 

Tiết Lâm Phong mập mờ nói, vợ chồng đầu giường đánh nhau cuối giường hòa. Anh cũng không suy tư tại sao Thái Nghiên sẽ có vẻ mặt như thế nữa, giao cho Biện Bạch Hiền đi trấn an là được!


Trong đầu anh thoáng qua một vài hình ảnh kiều diễm, xem ra buổi tối hôm nay, trong căn phòng này cũng sẽ không ngừng nghỉ rồi...


Sau khi Tiết Lâm Phong ra cửa, Biện Bạch Hiền hung hăng đóng cửa lại, mặc dù giờ phút này anh đã say, nhưng mà anh cũng hiểu biết rõ ràng, vừa rồi Thái Nghiên sợ cái gì.


Đêm hôm đó, cô vẫn cho người đoạt lấy cô là Tiết Lâm Phong!


Xem ra đả kích đêm hôm đó cho cô, thật sự là không nhỏ.


Trong lòng ngẩn ra, thậm chí có một loại xung động muốn nói cho cô sự thật, nói cho cô biết, người ba ngày liên tục không ngừng muốn cô là mình!


Từng bước từng bước đến gần giường, nhìn Thái Nghiên bọc mình đến gió thổi không lọt trên giường, khóe miệng anh nhàn nhạt hiện ra nụ cười, mang theo vài phần nhu hòa:

"Đừng che kín mình như thế!" 

Biện Bạch Hiền đưa tay kéo chăn ra, cô gái này không sợ hô hấp không thông, tự làm hại mình sao?


Chăn bị vén lên, Thái Nghiên chỉ cảm thấy một mùi rượu đập vào mặt, nhìn chằm chằm Biện Bạch Hiền đang nhìn xuống mình, nghĩ đến lời của Tiết Lâm Phong, anh uống say rồi hả?


Ở trong trí nhớ của cô, Biện Bạch Hiền rất ít uống rượu say, nhưng nhìn bộ dáng giờ phút này, đúng là đã quá say!


Thái Nghiên vẫn còn đang xem xét kỹ lưỡng Biện Bạch Hiền, nghĩ tới tại sao anh phải uống nhiều rượu như vậy, xã giao sao? Lấy địa vị trong kinh doanh của Biện Bạch Hiền, cho dù là có xã giao, cũng sẽ không có người dám rót rượu cho anh!


Cô còn chưa có suy nghĩ rõ ràng, đã cảm thấy bóng dáng trước mắt càng lúc càng lớn, Biện Bạch Hiền cứ thẳng tắp ngã xuống trên người của cô.


"Này... Biện Bạch Hiền... Anh đứng lên đi!" 

Vóc dáng Biện Bạch Hiền ước chừng 1m9, lại chuyên cần rèn luyện, thân thể bền chắc vội vàng đè ép cô, khiến cô hơi hít thở không thông.


Thái Nghiên liên tục kêu anh mấy lần, anh cũng không có bất kỳ phản ứng nào, Thái Nghiên ngẩn ra, không phải đã xảy ra chuyện gì chứ?


Nghĩ tới đây, trong lòng của cô hơi luống cuống:

"Bạch Hiền, anh làm sao vậy? Anh tỉnh tỉnh..."


"Đừng làm ồn!" 

Lạnh lùng khạc ra mấy chữ, thân thể Biện Bạch Hiền giật giật, chống thân thể lên, ngồi ở mép giường, con ngươi tĩnh mịch vẫn nhìn chằm chằm vào Thái Nghiên, mặt không vẻ gì nói:

"Cởi quần áo cho anh!"


Những lời này lại khiến Thái Nghiên cứng lại lần nữa, nghĩ đến hành động anh thường làm.


Cởi quần áo? Anh không phải muốn... 


"Bạch Hiền, em..." 

Hôm nay cô không muốn làm chuyện vợ chồng. Không biết vì sao, sau chuyện hôm qua, trong lòng cô thậm chí hơi bài xích chuyện này.


"Câm miệng, cởi quần áo!" 

Biện Bạch Hiền không nhịn được nói lần nữa, nhìn biểu tình trên mặt cô, trong lòng bị đâm đau đớn, theo bản năng dời mắt đi.


Thái Nghiên hít thở một cái thật sâu, đứng dậy xuống giường, cởi xuống áo khoác tây trang của anh, cởi nút cài áo sơ mi cho anh. Khoảng cách của hai người rất gần, gần đến Thái Nghiên có thể cảm thấy hô hấp của anh, ngửi được mùi rượu anh thở ra.


Cô không dám ngẩng đầu nhìn mặt của anh, bởi vì cô nhạy cảm cảm thấy được ánh mắt của anh vẫn dừng ở trên người mình, bị anh nhìn chăm chú vào như vậy, coi như cô hết sức trấn định, nỗ lực tập trung lực chú ý ở chuyện thay quần áo cho anh, tay của cô vẫn nhịn không được run rẩy.


Khó hiểu hồi lâu, chỉ giải quyết được hai cái nút áo, ánh mắt rơi vào trên ngực bền chắc hơi lộ ra của anh, trong lòng đột nhiên ngẩn ra, trên mặt nóng hừng hực.


Thái Nghiên vẫn không dám ngẩng đầu nhìn Biện Bạch Hiền, dĩ nhiên không có phát hiện trong mắt híp lại của Biện Bạch Hiền mang theo vài nụ cười nhu hòa.


Biện Bạch Hiền vẫn quan sát động tác của cô. Thái Nghiên xấu hổ, điểm này anh rõ ràng hơn ai hết. Anh không thể không thừa nhận, bộ dáng xấu hổ này của cô thật mê người. Cô trước mắt khiến cho anh không nhịn được muốn yêu thương, trong mắt thoáng qua ánh sáng, Biện Bạch Hiền lưu loát nắm lấy tay hơi run đang cởi cái nút áo thứ ba của Thái Nghiên, nhẹ nhàng kéo một cái, một giây kế tiếp, Thái Nghiên liền rơi vào ngực của anh, cũng ngã lên giường...


Hơi thở đàn ông dị thường mãnh liệt, tầng tầng bao phủ cô, sức nặng đột ngột khiến trong lòng Thái Nghiên cả kinh, vậy là tối hôm nay không tránh được sao?


Trong lòng của cô bài xích, hai tay đẩy đẩy lồng ngực của người đàn ông.


Biện Bạch Hiền khẽ cau mày, mặc dù say rượu, nhưng rõ ràng cảm thấy cô kháng cự, mắt nhìn thấy vẻ bất an trong mắt cô, trong lòng đột nhiên rung động, nghĩ tới chuyện ngày hôm qua.


Giống như muốn phát tiết cái gì, Biện Bạch Hiền cố ý bỏ qua bài xích của cô, bá đạo hôn môi cô, tựa như trận cuồng phong trong sa mạc, cuốn lấy tất cả khí thế, vững vàng đem Thái Nghiên khống chế lại.


Thái Nghiên cau mày, bị động chịu đựng, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ phóng đại, trong lòng lại dấy lên chút khổ sở. Tại sao anh lại không để ý tới nguyện vọng của cô, không hỏi cô có muốn hay không, chỉ biết đoạt lấy, phát tiết!


Giống như cô thật sự là một công cụ để phát dục!


Cô không thích mình hèn mọn như vậy, bị động như vậy!


Người đàn ông trước mắt là chồng mình, là người đàn ông mình yêu, cô muốn là vợ chồng thì phải ngang hàng, mà không phải bên yếu bên mạnh.


Không biết vì sao, ý nghĩ đó trong đầu Thái Nghiên càng lúc càng mãnh liệt, muốn phát tiết ra, không biết lấy hơi sức ở đâu, cô hung hăng đem người đàn ông đang quấn ở trên thân thể mình đẩy ra, kéo chăn đắp qua người, phòng bị nhìn anh.


Trong mắt Biện Bạch Hiền thoáng chút không hài lòng, nhìn chằm chằm Thái Nghiên, trong mắt tựa hồ nổi lên một hồi bão tố.


"Em... Không muốn..." 

Thái Nghiên cúi đầu xuống, không nhìn tới vẻ mặt âm trầm của anh.


Trong lòng Biện Bạch Hiền một hồi đau đớn, lần này, cô kháng cự rất cứng rắn, nghĩ đến chuyện với Kim Tuấn Miên, lại nghĩ đến Kiều Nam, hai tay Biện Bạch Hiền theo bản năng nắm chặt, trong lòng ghen tuông lại nổi lên, nhưng so với ghen tuông, cảm giác áy náy cũng đang len vào trong tim anh.


Giờ phút này, anh đem thù hận để qua một bên, thật rất muốn xin lỗi người phụ nữ này!


Cô sợ đàn ông đụng vào, từ phản ứng của cô khi nhìn thấy Tiết Lâm Phong có thể hiểu được trong lòng cô sợ hãi đến mức nào.


Thân hình cao lớn của Biện Bạch Hiền nằm ở bên người Thái Nghiên, hai mắt nhắm lại:

"Ngủ đi!"


Cử động của anh khiến Thái Nghiên không kịp phản ứng, nhìn anh nằm sát bên mình, ngủ?


Cũng chỉ là ngủ mà thôi?


Thái Nghiên nghi hoặc nhìn gương mặt này, nhắm mắt lại, anh ít đi mấy phần âm lãnh, mặt mũi càng thêm lộ ra vẻ nhu hòa. Đột nhiên, đôi mắt anh bỗng chốc mở ra, khiến Thái Nghiên đang nhìn chăm chú vào anh chợt thấy căng thẳng, nghe được giọng nói của anh lại một lần nữa vang lên.


"Chưa muốn ngủ à, vậy chúng ta liền làm những chuyện khác!" 

Biện Bạch Hiền làm bộ đứng dậy.


Thái Nghiên lập tức nằm xuống bên cạnh Biện Bạch Hiền, hai mắt nhắm nghiền, bày tỏ mình lựa chọn đi ngủ.


Biện Bạch Hiền nở nụ cười, mang theo chút khổ sở, cô cứ như vậy không muốn cho anh sao?


Trong lòng mất mát đồng thời lại sinh ra một chút phản đối, cánh tay dài duỗi một cái, dễ dàng đem Thái Nghiên ôm vào trong ngực, cảm thụ thân thể mảnh mai mềm mại của cô.


Thái Nghiên thở dốc vì kinh ngạc, cho là anh muốn đổi ý, nhưng thấy anh chỉ ôm thật chặt mình, không có động tác khác, mới thoáng yên lòng. Nghe nhịp tim của anh, có chút cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Ôm cô an tĩnh như vậy, hình như bọn họ từ sau khi kết hôn, cũng chưa từng làm thế. Anh ở trên chiếc giường này, cho tới bây giờ đều là cuồng phóng đoạt lấy thân thể của cô, không biết bao nhiêu lần, nếu không thì cũng là những ngôn từ nhục nhã, đem lấy tôn nghiêm của cô chà đạp từng chút từng chút một. Anh hiện tại, làm cho cô có chút giật mình, hình như có chút... Thích!


"Ngày hôm qua..." 

Cằm Biện Bạch Hiền chống đỡ đầu của cô, chậm rãi mở miệng, dưới ánh đèn lờ mờ, con ngươi như đôi mắt chim ưng vụt sáng, giọng nói trầm thấp làm lồng ngực chấn động truyền vào trong tai Thái Nghiên. Anh muốn hỏi ngày hôm qua Kiều Nam đối với cô như thế nào, nhưng suy nghĩ một chút lại cảm thấy vấn đề này thật ngu ngốc, cô trúng xuân dược, mặc dù không phải Kiều Nam cũng sẽ phải có người đàn ông khác.


Nghĩ tới đây, tim của anh như bị đâm đau đớn, theo bản năng ôm cô càng chặt hơn, đây là người đàn bà của anh!


"Cái gì?" 

Thái Nghiên khẽ ngẩng đầu lên, lại bị bàn tay to của anh đè xuống.


"Mau ngủ đi!" 

Thanh âm mặc dù bá đạo, nhưng thật nhu tình, Thái Nghiên giống như bị thôi miên, mí mắt càng ngày càng nặng. Cô phát hiện cứ yên tĩnh như vậy ở trong ngực anh, cảm giác thật tốt, giống như bọn họ thật sự là một đôi vợ chồng ân ái.


Thái Nghiên dần dần ngủ, trong ánh trăng mờ, cô tựa hồ nghe thấy có người ở bên tai cô nhẹ nhàng nói:

"Thật xin lỗi."


Cô muốn mở mắt ra, nhưng lại càng buồn ngủ.


Sáng sớm hôm sau, ánh nắng sớm xuyên thấu qua cửa sổ sát đất chiếu vào trên giường, hai người ở trên giường đang ôm nhau ngủ, trên mặt là nụ cười hạnh phúc.


Hình ảnh như vậy duy mỹ đến khiến không người nào muốn phá hư. Thái Nghiên cũng giống như vậy, cô sáng sớm liền tỉnh, nhưng lại tham luyến ngực của anh, tham luyến hai người an tĩnh chung đụng như vậy.


Cô không dám động, cứ như vậy không nhúc nhích ở trong ngực anh, chỉ sợ vừa động liền làm cho anh tỉnh giấc.


Cô không thể tin được tối hôm qua cùng Biện Bạch Hiền an tĩnh ôm nhau ngủ, không có tình dục, không có nhục nhã, chỉ cảm thấy hơi ấm của nhau.


Ánh mắt không cẩn thận rơi vào trong vạt áo khẽ mở rộng của anh, lồng ngực rắn chắc làm cho cô ngẩn ra, một giây kế tiếp, trên mặt nổi lên đỏ ửng. Thân thể của hai người kề nhau thật chặt, tư thế mập mờ như vậy càng làm cho cô xấu hổ.


Đột nhiên, Biện Bạch Hiền bỗng nhúc nhích, khoảng cách của hai người kéo ra một chút, Thái Nghiên cho là anh đã tỉnh, thận trọng ngó nhìn, lại phát hiện anh vẫn trầm trầm ngủ, mới thấy an tâm.


Tư thế của hai người bây giờ, vừa đúng để Thái Nghiên quan sát dung nhan của anh khi ngủ. Hình dáng cương nghị, lông mày đậm, mũi cao thẳng, môi khêu gợi, tất cả hợp lại trên khuôn mặt anh, đây là một diện mạo của một người đàn ông hoàn mỹ, khó trách nhiều cô nguyện ý trở thành bạn giường của anh!


Nghĩ đến Lisa cùng Bạch Thiên Thiên, còn có những người phụ nữ khác cô không biết, trong lòng toát ra một cỗ nồng đậm ghen tuông.


"Tại sao?" 

Tại sao lại hận cô? Tại sao cưới cô rồi còn cùng những phụ nữ khác dây dưa không rõ? Tại sao không thể thật lòng yêu cô?


Không biết dũng khí từ đâu tới, Thái Nghiên nhẹ nhàng hôn lên cằm của anh, cô nghĩ, anh hiện tại đang ngủ, sẽ không phát hiện được!


Nhưng nếu nghĩ như vậy, Thái Nghiên đã sai lầm rồi.


Cô không biết, Biện Bạch Hiền từ sớm cũng đã tỉnh, cố ý nhắm hai mắt giả bộ ngủ.


Nhận thấy được cô chủ động hôn, lòng của Biện Bạch Hiền đột nhiên xúc động một chút, muốn mở mắt ra, rồi lại sợ hù dọa cô, trong lòng ngược lại sinh ra một ý muốn trêu cợt, muốn nhìn một chút, người phụ nữ này sẽ chủ động tới trình độ nào...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top