Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 53: Ghen tức khó chịu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi mắt sắc bén của Biện Bạch Hiền nhìn chằm chằm hành động thân mật của hai người, trong lòng lửa giận bùng lên không thể khống chế được.


Anh chưa từng đút cơm cho cô ăn, vậy mà anh lại tận mắt nhìn thấy người đàn ông khác có hành động thân thiết như vậy với vợ mình, mà người phụ nữ đáng chết ấy còn hớn hở tiếp nhận, trong lòng cô anh ở chỗ nào?


Cho anh đã chết rồi sao?


Vừa nghĩ tới cô có hành động thân mật với người đàn ông khác, trong lòng anh vô cùng tức giận.


Chỉ muốn đi lên, hung hăng kéo cô ra, nhưng khi anh định bước chân đi đột nhiên dừng lại, trong lòng bị thứ gì đó kéo lại. Anh không cách nào tiến về phía trước, chỉ có thể nhìn hai người, trong mắt lửa giận cháy rừng rực, xoay người bỏ đi.


Thái Nghiên quay đầu lại, thấy lối vào không có ai, trong lòng mới thở phào, mới vừa rồi cô có cảm giác kỳ lạ, giống như Biện Bạch Hiền đang nhìn cô, không khí áp bức đó quá mức quen thuộc, giống như muốn đem cô xé nát.


"Sao vậy? Ăn nữa không?" 

Kiều Nam thích việc đút cho cô ăn, anh hoàn toàn mất đi mong muốn trêu đùa cô ban đầu thay vào đó là cảm giác ngọt ngào, giống như bọn họ là một đôi tình nhân thực sự.


Đôi tình nhân? Anh đã lâu không có nghĩ tới hai chữ tình nhân rồi.


Từ lâu rồi, anh đã không còn coi trọng phụ nữ, vậy nên không có người đàn bà nào có thể nắm giữ được lòng anh cả. Phụ nữ chỉ cho anh sự thỏa mãn về xác thịt, nhưng không có sự đồng điệu trong tâm hồn, nhìn gương mặt Thái Nghiên, anh lúc này lại muốn cùng cô bắt đầu một tình yêu.


Anh nghĩ sẽ luôn cho cô sự cưng chiều, cho cô ấm áp!


"Không, tôi muốn đi xuống, Bạch Hiền không thấy tôi sẽ đi tìm!" 

Thái Nghiên đột nhiên đứng dậy tránh xa anh ta, mới rồi cảm giác áp bức quá mức chân thật, trong lòng của cô có chút bất an.


Kiều Nam giật mình, trên mặt nụ cười nhẹ nhàng tan thành mây khói, không phải vì cô muốn đi, mà là vì cô đã nhắc đến cái tên đó!


Biện Bạch Hiền!


Tại sao những người phụ nữ mà anh coi trọng đều cùng Biện Bạch Hiền có dây dưa?


Trước kia như vậy, bây giờ cũng vậy! Không, lần này, anh sẽ không làm người thất bại! Trong con mắt xanh lục chớp động ánh sáng, Kiều Nam đến gần phía Thái Nghiên, kéo gần khoảng cách của hai người. Thái Nghiên muốn lui về phía sau, lại bị Kiều Nam kéo cánh tay, một giây kế tiếp, liền bị anh ôm trong lòng.


"Anh... Buông ra!" 

Thái Nghiên vùng vẫy.

"Không lâu nữa đâu, bên cạnh em sẽ chỉ có anh mà thôi!" 

Kiều Nam trầm giọng nói phía trên đỉnh đầu Thái Nghiên, kiên định mà bá đạo. Anh quyết định thay đổi kế hoạch, bất kể Thái Nghiên yêu hay không yêu Biện Bạch Hiền, anh đều muốn đoạt được cô.


Không phải chỉ vì muốn đả kích Biện Bạch Hiền, mà hơn nữa còn là vì...


Tay bỗng chốc gia tăng lực, khiến thân thể của hai người dán càng chặt hơn, cũng bởi vì anh nghĩ phải lấy được người phụ nữ này!


Thái Nghiên không biết anh ta đang nói cái gì, chỉ là muốn rời khỏi anh ta. Người đàn ông này khiến cô càng ngày càng bất an. Cô có dự cảm, cuộc sống vốn không an bình của cô sẽ vì người đàn ông này mà càng thêm rối ren.


Thái Nghiên sức lực không bằng Kiều Nam, đột nhiên nghĩ ra điều gì, kéo tay của anh ta, hung hăng cắn, quả nhiên, Kiều Nam bị đau buông lỏng vòng ôm.


Thái Nghiên được tự do, phản ứng đầu tiên là muốn rời khỏi nơi này, nhìn anh ta còn chưa ăn xong hộp cơm, Thái Nghiên nhanh chóng cầm túi có chứa hộp cơm còn lại, vội vội vàng vàng rời đi.


Kiều Nam nhìn theo bóng lưng hoảng hốt của cô, lông mày nhíu chặt từ từ giãn ra, nhìn trên cánh tay có dấu răng, khóe miệng nâng lên nụ cười!


Dường như mỗi lần gặp mặt, cô đều lưu lại nơi anh "vật kỷ niệm", trên lưng là vết đâm, hôm đó bị cô đánh một bạt tai cũng thường xuyên hiện lên trong đầu của anh. Lần này trên tay lại hằn lên một dấu răng.


Lần sau sẽ là cái gì?


Trong lòng của anh mơ hồ có chút mong đợi!


Không ai ngờ được một người phụ nữ trông dịu dàng như vậy lại bạo lực đến thế, nhưng anh xuất thân từ thế giới ngầm, rất hợp với tính tình bạo lực của cô, đúng là một đôi trời sinh, không phải sao?


"Nghiên Nghiên..." 

Kiều Nam dùng giọng nói mị hoặc kêu tên Thái Nghiên, nụ cười trên mặt mang theo vài phần cưng chiều.


Ngồi một mình ở tầng cao nhất, đem phần thức ăn còn dư trong hộp ăn hết. Thật khó tưởng tượng, nhân vật uy danh nhất trong thế giới ngầm đang cầm một hộp cơm lạnh ăn say sưa ngon lành, giống như đó là sơn hào hải vị tuyệt vời nhất thế gian này!


Trong đầu chợt nảy ra suy nghĩ, cô không phải còn nợ anh một cái hẹn sao? Anh biết nên đến đâu để gặp được cô rồi.


Thái Nghiên trong lòng run sợ, cố trấn tĩnh bản thân, hít thở sâu, đi vào phòng làm việc của Biện Bạch Hiền.


"Cô đã đi đâu?"

Thái Nghiên mới vừa đẩy cửa ra, một thanh âm lạnh như băng liền từ bên trong truyền đến, tựa hồ mang theo vài phần tức giận.


Thái Nghiên ngẩn ra, mới vừa bình tĩnh được một chút thì giờ lòng lại thấp thỏm không yên.


"Đi rửa tay." 

Cô nhìn ra chỗ khác, nhỏ giọng nói.


Rắc một tiếng, cây bút trong tay Biện Bạch Hiền gãy làm đôi:

"Đi rửa tay mà lâu như vậy?"


Dám lừa anh? Giỏi lắm! Biện Bạch Hiền nhìn từ trên xuống dưới cô, anh sẽ cho cô biết cái giá của sự lừa dối!


Thái Nghiên ngẩng đầu, nhìn Biện Bạch Hiền, cô cảm thấy dường như mình bị nhìn thấu mọi tâm tư, anh ta biết rồi sao? Trong lòng cảm giác bất an càng ngày càng mãnh liệt.


Tưởng rằng anh sẽ tiếp tục truy hỏi, nhưng ngoài dự đoán của cô, Biện Bạch Hiền bấm nút điện thoại gọi tới thư kí phía ngoài:

"Không phải đã nói mời Tổng giám đốc Kiều tới phòng tôi sao? Người đâu?"


Lúc này, thư ký nhìn thấy Kiều Nam từ trong thang máy đi ra:

"Tổng giám đốc Kiều đang ở bên ngoài, có mời vào không ạ?"


"Được, mời anh ta vào!" 

Biện Bạch Hiền nói, ánh mắt một khắc cũng không rời khỏi Thái Nghiên, thấy trong mắt cô lóe sáng, trong lòng tức giận mỗi lúc một lớn, cô là trong lòng đang tơ tưởng đến Kiều Nam sao?


Khóe miệng nâng lên nụ cười châm biếm, Biện Bạch Hiền cúp điện thoại, bỗng chốc đứng dậy, từng bước từng bước đi về phía Thái Nghiên.


"Sao vậy? Sao tay lạnh như thế?" 

Biện Bạch Hiền đi tới bên cạnh cô, nâng hai tay cô lên, giọng nói dịu dàng quan tâm, nhưng Thái Nghiên nghe được sự áp bức, tức giận như muốn đem cô ra lăng trì trong giọng nói ấy.


Cô biết, anh đang tức giận, hay là anh đã nhìn thấy cô cùng Kiều Nam ở trên tầng thượng rồi!


Tay bị anh nắm, nhiệt độ từ lòng bàn tay anh truyền tới, nhưng cô cảm thấy càng thêm rét lạnh.


"Tầng thượng gió to lắm, rất dễ bị cảm, em thật không biết chăm sóc bản thân mình!" 

Biện Bạch Hiền trầm giọng nói bên tai Thái Nghiên, cô cảm thấy như bị sét đánh, cảm giác như rơi xuống đáy vực. Anh quả nhiên đã nhìn thấy, vậy chờ đợi cô sẽ là sỉ nhục, hành hạ gì đây?


Biện Bạch Hiền thấy thân thể Thái Nghiên run lên, khóe miệng nở nụ cười lạnh, nắm chặt tay cô, tựa hồ đang phát tiết tức giận trong lòng.


"Tôi chờ nghe cô giải thích!" 

Biện Bạch Hiền nhỏ giọng ở bên tai cô tiếp tục nói, hơi thở mập mờ nhưng thân thể của cô lại như thoáng qua một dòng điện. Người phụ nữ của anh, anh có thể chủ động không cần, nhưng nếu như muốn hồng hạnh xuất tường, vậy thì không phải là chuyện có thể bàn bạc nữa!


Ít nhất, hiện tại Thái Nghiên vẫn là người đàn bà của anh, anh cũng không có tính toán nhả cô ra, cho nên, anh không cho phép cô cùng người đàn ông khác làm ra loại hành động thân mật như vậy.


Đang lúc này, cửa được mở ra, một giọng nam khác từ sau lưng Thái Nghiên đưa tới.


Kiều Nam thấy bộ dáng thân mật của hai người, ánh mắt bỗng chốc căng thẳng, nhưng một giây kế tiếp, trong mắt lại khôi phục âm lãnh, trên mặt nở nụ cười giảo hoạt như hồ ly.


"Tôi không phải quấy rầy đến hai vị chứ?" 

Kiều Nam sải bước đi vào, hoàn toàn không có vẻ cho thấy mình là người quấy rầy, ngược lại là một loại tư thế ung dung sải bước.


Thái Nghiên nghe được giọng nói ấy, trong lòng càng thêm trầm xuống, sợ cái gì tới cái đó!


Lời nói như có như không quan sát biểu tình của Biện Bạch Hiền, anh ta đang cố nở nụ cười, nhưng đáy mắt cũng là cái lạnh lẽo vốn cô đã quen thuộc.


"Không có gì, Nghiên Nghiên mặc dù da mặt mỏng, nhưng là vợ của Biện Bạch Hiền tôi, cũng nên thích ứng với mọi hoàn cảnh, cô ấy còn cả đời ở bên cạnh tôi mà, vừa đúng lúc để rèn luyện, cũng nên sớm thích nghi thôi." 

Biện Bạch Hiền kéo Thái Nghiên vào trong ngực, để cho cô tựa vào trước ngực của mình, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh của Kiều Nam, như muốn nói cho anh ta biết, người phụ nữ này là vợ của anh, cả đời cũng sẽ là vợ của anh, ai cũng đừng mơ tưởng thay đổi!


Thái Nghiên cảm thụ sức lực của anh, cô không muốn ở trước mặt người khác cùng Biện Bạch Hiền thân mật như vậy, muốn tránh thoát, nhưng lý trí nói cho cô biết, lúc này, cô tốt nhất là diễn tốt vai diễn Biện phu nhân, cũng như cô có thể mượn hiện tại nói cho Kiều Nam biết cô không phải là người phụ nữ anh ta có thể đụng vào!


Nghĩ đến lời nói ban nãy của anh ta, không lâu đâu, bên cạnh em sẽ chỉ biết có anh!


Giọng điệu của anh ta lúc ấy thật khẳng định, khẳng định đến khiến cô cảm thấy bất an, nếu như mượn hoàn cảnh hiện tại có thể bỏ đi ý nghĩ của anh ta, cũng coi như là chuyện tốt!


Nghĩ tới đây, Thái Nghiên liền không bài xích nữa, ngược lại thân thể từ từ thả lỏng, mặc cho Biện Bạch Hiền ôm, cảm thụ nhịp tim của anh.


Thông minh như Kiều Nam, làm sao không nhìn ra Biện Bạch Hiền đang khiêu khích, vợ của anh ta là sao?


Anh không ngại Nghiên Nghiên là vợ của người khác!


Ánh mắt chuyển một cái, tay đặt ở sau lưng lấy ra hộp cơm anh vừa ăn xong. Kiều Nam buông lỏng nhún vai một cái, đem cái hộp đưa tới trước mặt của Thái Nghiên:

"Biện phu nhân, cám ơn hộp cơm tình yêu của cô! Mùi vị không tệ, đặc biệt là trái tim nhỏ nhắn tỉ mỉ kia thật làm cho lòng người ấm áp nha! Lòng của Biện phu nhân đối với tôi, tôi sẽ không phụ đâu!" 


Kiều Nam cố ý nói, quả nhiên thành công nhìn thấy mặt Biện Bạch Hiền dần đen lại, trong lòng thấy thật như ý!


Anh đã nói qua, lần này, anh muốn là người thắng cuộc!


Ngón tay Biện Bạch Hiền bấm thật chặt vào cánh tay Thái Nghiên, "hộp cơm tình yêu "? Trái tim nhỏ nhắn tỉ mỉ?


Nhớ tới mình mới vừa ăn hộp cơm kia, mặc dù ngon, mùi vị tinh xảo, nhưng không có cái gì gọi là "trái tim" trong đó cả... Đồ mà cô cho Kiều Nam lại có những thứ này sao?


Trong mắt ngưng tụ lại tức giận nồng đậm, nhất thời cảm thấy nụ cười trên mặt Kiều Nam cực kỳ chói mắt!


"Kiều tổng khó có dịp tới chỗ tôi một chuyến, nhưng hôm nay tôi sợ rằng không có thời gian cùng anh nói chuyện làm ăn, thân thể vợ tôi có chút không thoải mái, tôi đưa cô ấy về trước!" 

Biện Bạch Hiền không thể tiếp tục tươi cười đối mặt với người đàn ông này nữa, nắm chặt cổ tay Thái Nghiên, còn chưa có đợi cô phản ứng kịp, liền kéo cô đi ra khỏi phòng làm việc.


Lưu lại Kiều Nam cười càng lúc càng lớn, quả nhiên là tức giận sao? Chỉ là, đây chính là điều anh muốn!


Anh muốn thấy Biện Bạch Hiền  kinh ngạc, nhưng nghĩ đến Biện Bạch Hiền có lẽ sẽ đem tức giận phát tiết lên trên người của Thái Nghiên, nụ cười của anh đột nhiên cứng lại, theo bản năng muốn đuổi về phía trước, tuy nhiên sau đó chợt dừng lại.


Đôi mắt sắc bén trầm xuống, ngay sau đó tiếp tục đi về phía trước!


Trong xe, không khí đè nén dị thường, đôi tay Thái Nghiên nắm vạt áo của mình thật chặt, cô cơ hồ có chút hít thở không thông.


Xe liên tiếp vượt nhiều đèn đỏ, vào đường cao tốc, Biện Bạch Hiền đem tốc độ tăng đến tối đa, Thái Nghiên chỉ nhìn thấy cảnh vật gào thét lướt qua, tốc độ như vậy quá dọa người rồi, trong lòng của cô mơ hồ có chút bất an!


Anh rốt cuộc muốn làm gì?


"Bạch Hiền, anh dừng xe đi, anh nghe em giải thích..." 

Thái Nghiên biết tại sao anh tức giận. Cô không biết Kiều Nam tại sao cố ý nói như vậy, nhưng Biện Bạch Hiền đúng là phát điên vì lời nói của anh ta vừa rồi.


Biện Bạch Hiền tựa hồ không chút nào nghe được cô nói gì, trên trán nổi gân xanh. Anh bị tức giận trong lòng cùng mâu thuẫn khống chế, anh có thể chất vấn Thái Nghiên, nhưng làm thế nào cũng nói không nói được, anh đang sợ cái gì?


"Bạch Hiền, em cầu xin anh, không phải như anh nghĩ đâu, hộp cơm đó em chuẩn bị cho anh, là anh ta đoạt mất!" 

Thái Nghiên muốn cầm lấy cánh tay anh, lại sợ càng thêm kích thích anh, chỉ có thể cố gắng nói lớn tiếng, tốc độ như vậy làm cho dạ dày cô sôi trào.


Biện Bạch Hiền trong lòng hừ lạnh, chuẩn bị cho anh? Anh có thể tin sao? Anh tận mắt nhìn thấy cô hớn hở há mồm ăn muỗng cơm tên kia đút, hai người thân mật ngọt ngào như một đôi đang yêu, còn nói là anh ta cố ý cướp đi! Anh sao có thể quên người phụ nữ này là một cao thủ diễn trò!


"Anh dừng xe lại đi!" 

Thái Nghiên càng lúc càng khó chịu, trong lòng muốn ói, sắc mặt cũng bởi vì nỗ lực ẩn nhẫn mà trở nên tái nhợt.


Trong lúc cô cho là Biện Bạch Hiền thế nào cũng sẽ không để ý cô, xe đột nhiên dừng lại ở ven đường.


Thái Nghiên trong lòng vui mừng, nhanh chóng mở cửa xe, xông ra ngoài, gian nan nôn ra hết khó chịu trong người.


Cô nghĩ, lát nữa sẽ cố gắng giải thích, vô luận anh như thế nào, cô đều muốn cố gắng giải tỏa hiểu lầm của anh, giữa bọn họ có quá nhiều trở ngại, cô không muốn Kiều Nam trở thành tai họa ngầm lớn nhất giữa bọn họ.


Rốt cuộc cảm thấy dễ chịu hơn, Thái Nghiên hít thở thật sâu một cái, xoay người chuẩn bị lên xe, nhưng lúc cô đi tới bên cạnh xe, xe lại đột nhiên như một trận gió vù đi mất...


"Bạch Hiền..." 

Thái Nghiên hướng về phía chiếc xe gào thét, anh muốn làm gì? Ném cô ở chỗ này sao? 


Nhìn hoàn cảnh chung quanh, bọn họ bất tri bất giác đã đi đến một nơi hoang tàn vắng vẻ, nhìn xe biến mất ở trong tầm mắt của cô, Thái Nghiên trong lòng dần dần nổi lên từng trận thê lương...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top