Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 97: Tâm còn rung động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh Hạo chịu đựng bả vai bị đau, trên mặt vẫn cười như cũ:

"Chỉ là, cha phải ngoan ngoãn uống thuốc, ngoan ngoãn ăn cơm, mẹ nói, mẹ không thích dáng vẻ gầy yếu hiện tại của cha, mẹ nói rất không cao hứng, cho nên mới thật lâu không đến gặp cha."


"Được, uống thuốc... Ăn cơm... Nghiên Nghiên... Con nói cho mẹ con biết, cha không muốn cô ấy mất hứng!" 

Biện Bạch Hiền kích động nỉ non, thật giống như nghe được tin tức tốt, vừa nghe đến Thái Nghiên mất hứng, trong đầu của anh liền hiện ra bộ dáng cô len lén rơi lệ, đau đớn khó nhịn.


"Còn nữa... Cha, mẹ nói không thích cha ngồi xe lăn." 

Cảnh Hạo thấy Biện Bạch Hiền rốt cuộc có một ít khởi sắc, tiếp tục nói, quả nhiên thấy sắc mặt anh ngớ ngẩn.


"Được, không ngồi xe lăn... Không ngồi xe lăn..." 

Nói xong, dùng đôi tay chống đỡ đứng dậy, nhưng do quá lâu không có hoạt động hai chân tựa hồ rất không chịu khống chế, vừa mới đứng vững, cả người liền mềm nhũn. Kim Tuấn Miên tay mắt lanh lẹ chạy tới, nâng anh dậy, thật vất vả mới đứng lên.


"Anh hai..." 

Biện Du Lợi nhìn thấy Biện Bạch Hiền, trong mắt cũng lộ ra mừng rỡ, kích động tiến lên, cô biết, chỉ có chị dâu mới là động lực của anh hai!


Hướng Cảnh Hạo tỏ vẻ tán dương, cô đúng là xem thường đứa cháu nhỏ này rồi!


"Ăn cơm..." 

Ánh mắt Biện Bạch Hiền lóe lên, đảo mắt nhìn về phía Biện Du Lợi:

"Tiểu Du... Ăn cơm!" 


Anh muốn ăn cơm, phải nuôi tốt thân thể, thân thể tốt lên, Nghiên Nghiên sẽ tới gặp anh!


Trong mắt đầy kiên định, Biện Bạch Hiền dưới sự nâng đỡ của Kim Tuấn Miên, bước lên phía trước một bước, nhưng nghĩ tới cái gì, Biện Bạch Hiền đột nhiên dừng lại, đưa tay kéo tay Cảnh Hạo, cảm nhận được nhiệt độ. Anh trong khoảng thời gian ngắn, có chút không rõ đây rốt cuộc là thực tế hay ảo giác!


Bất kể là thực tế hay ảo giác, anh chỉ cần gặp được Nghiên Nghiên là tốt rồi!


Không có Nghiên Nghiên, anh mỗi ngày trôi qua hết sức khó khăn!


"Được... được." 

Biện Du Lợi vui vẻ, nhanh chóng chạy vào trong nhà, anh hai muốn ăn cơm, cô muốn đích thân xuống bếp!


Trong quán cà phê.


Thái Nghiên khuấy đều cà phê trước mặt, thỉnh thoảng lau vụn bánh ngọt trên miệng cho con gái đang ngồi ở trên đùi Kiều Nam phía đối diện, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào, thật là ấm áp.


Cô đã từng ảo tưởng, mọi người trong nhà, vào buổi chiều, cùng ngồi uống trà, nhưng ảo tưởng cuối cùng vẫn là ảo tưởng.


Kiều Nam săn sóc cho Ninh Ninh ăn bánh ngọt, nhìn Thái Nghiên đang mỉm cười, nụ cười của cô vẫn không che đậy được khổ sở ở trong lòng!


"Nghiên Nghiên... Lần này trở về, có nghĩ tới đi gặp Biện Bạch Hiền một chút không?"

Đôi mắt xanh của Kiều Nam lóe lên, bốn năm nay, lần đầu tiên nghiêm túc trước mặt Thái Nghiên nhắc tới cái tên này!


Thái Nghiên đang khuấy cà phê đột nhiên ngẩn ra, trong ánh mắt khó nén sự hốt hoảng. Biện Bạch Hiền là chủ đề bọn họ rất ăn ý không nhắc tới, hôm nay anh làm sao lại đột nhiên đề cập?


"Có gì để mà gặp?" 

Thái Nghiên cố gắng để mình bình tĩnh, cô đã tận lực để cho mình không nhớ đến anh, cố gắng cho lòng mình không vì cái tên này dao động, nhưng mới vừa rồi, cô phát hiện, tất cả cố gắng tựa hồ không có tác dụng gì!


Tâm, vẫn còn rung động!


"Em nên đi gặp anh ta, nói không chừng mấy năm nay, anh ta vẫn chưa quên em!" 

Trong nội tâm Kiều Nam thật khổ sở, anh bây giờ là tự tay đem người phụ nữ mình yêu mến đẩy tới bên cạnh người khác!


Không có quên? Thật không?


"Mọi chuyện đã qua, có vài chuyện em không muốn đụng vào!" 

Thái Nghiên nhìn xuống, mất tự nhiên uống cà phê, mấy năm nay cô vẫn tránh né tin tức của thành phố A, chính vì không muốn biết bộ dạng anh và người phụ nữ khác đứng chung một chỗ hạnh phúc như thế nào, dù là Bạch Thiên Thiên, hay chị của cô!


Biện Bạch Hiền để lại trong lòng cô vết thương quá nặng, nặng đến nỗi cô vô lực gánh chịu, nếu không có hai đứa bé, cô không biết mình làm cách nào có thể vượt qua mấy năm này.


Nhìn Ninh Ninh ăn điểm tâm, trên mặt nổi lên nụ cười dịu dàng, nhìn cô giờ phút này càng thêm xinh đẹp, xinh đẹp đến khiến Kiều Nam muốn hôn mê. Nói đúng hơn, không dứt bỏ được cô trừ Biện Bạch Hiền, còn có mình, nhưng mình cuối cùng vẫn không thể đi vào trong lòng cô!


"Em thật không muốn nhớ tới sao? Vậy tại sao lại nghĩ đến anh ta? Sao lại có người có lúc len lén khóc thút thít?" 

Kiều Nam nhìn thẳng vào hai mắt cô, chống lại đôi mắt hơi có vẻ ngạc nhiên của cô.


"Anh... Làm sao anh biết?" 

Thái Nghiên tránh ánh mắt của anh, lúc cô nghĩ đến Biện Bạch Hiền.. mỗi lần đợi đến hai đứa bé đều ngủ, mới thả mặc cho mình nhớ lại quá khứ, liếm láp vết thương, tại sao... Đột nhiên, cô tựa hồ nhớ đến cái gì, mắt bỗng sáng lên.


"Đúng, là Cảnh Hạo, thằng bé rất hiểu chuyện, cũng rất yêu người mẹ như em!" 

Kiều Nam nhớ tới tiểu quỷ Cảnh Hạo cùng anh đàm phán thương nghị, không khỏi buồn cười. Nếu anh có một đứa con trai như vậy, anh nằm mơ cũng sẽ bật cười, chỉ là, đứa bé đáng yêu như thế cũng là con của người khác!


Quả nhiên là Cảnh Hạo


"Nó cũng đồng ý việc em đi gặp anh ấy?"


Kể từ khi đến thành phố A, cô phát hiện Cảnh Hạo có gì đó lạ lạ, mấy lần hỏi con, nó đều tránh, tên nhóc kia, có lúc ngay cả cô cũng không ứng phó được. Đúng là phiên bản sờ sờ của Biện Bạch Hiền! Bất kể là diện mạo hay tính tình, ngay cả ánh mắt cũng không khác lắm.


Năm năm này, cô muốn quên Biện Bạch Hiền, mà Cảnh Hạo lại càng ngày càng giống anh ấy, lại nhắc cô nhớ đến!


Không quên được, cuối cùng vẫn không quên được!


"Ừh, nó hi vọng em hạnh phúc, còn nói, anh không mang lại hạnh phúc cho em được, cho nên, nó đi tìm người cha có thể mang hạnh phúc đến cho em!" 

Kiều Nam nhíu mày, đôi mắt xanh thoáng qua ý bất đắc dĩ, xen lẫn mấy phần hài hước.


Thái Nghiên cảm thấy khổ sở, nhưng nụ cười cũng cực kỳ kiên định:

"Nếu anh ấy có thể cho em hạnh phúc, năm năm trước em sẽ không bỏ đi! Có những chuyện, trải qua một lần là đủ rồi, cho dù em không quên anh ấy, cũng không nói lên được điều gì, em hiện tại có Ninh Ninh cùng Cảnh Hạo, vậy là hạnh phúc rồi!"


"Em..." 

Kiều Nam cau mày, dịu dàng như Thái Nghiên, có đôi khi cũng rất cố chấp, ví dụ như cô không cách nào tiếp nhận mình, ví dụ như hiện giờ...


"Mẹ, con có cha sao?" 

Ninh Ninh đột nhiên từ trong đống bánh ngọt ngẩng đầu lên, nháy mắt, mang theo vài phần mong đợi, cô bé vẫn rất muốn hỏi vấn đề này, nhưng mỗi lần muốn hỏi, đều bị anh hai ngăn cản, anh hai nói, không thể hỏi mẹ về cha, nếu không mẹ sẽ rất thương tâm, nhưng nó cũng rất muốn biết, có phải nó cũng có cha như những bạn nhỏ khác, còn muốn biết, tại sao mẹ nhắc tới cha sẽ rất thương tâm.


Thái Nghiên nhất thời cứng đờ.


Có, nó đương nhiên có cha, nhưng nếu con nói với cô nó muốn cha, cô làm sao bây giờ?


Nhìn ánh mắt mong đợi của Ninh Ninh, cô không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top