Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 98: Mẹ con nói chuyện với nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mẹ, Ninh Ninh rốt cuộc có cha hay không?" 

Ninh Ninh trong mắt mong đợi càng nhiều, bánh ngọt trong tay cũng vứt qua một bên, giống như nếu Thái Nghiên nói ra một chữ không, nó sẽ cực kỳ thất vọng.


Kiều Nam nhìn Thái Nghiên đang bị làm khó, trong lòng đầy khổ sở, những năm này cũng may có Cảnh Hạo hiểu chuyện, nếu không, chỉ với vấn đề này thôi, cô cũng sẽ bị hai tên nhóc này đùa giỡn chết mất!


"Ninh Ninh, mau ăn đi, ăn xong chú Kiều dẫn con đi khu vui chơi." 

Kiều Nam đem một khối bánh ngọt đưa tới trước Ninh Ninh, dời đi sự chú ý của con bé, cố gắng vì Thái Nghiên giải vây, nhưng lần này, Ninh Ninh cũng rất dứt khoát, muốn từ mẹ nghe được đáp án!


"Con muốn cha sao?" 

Thái Nghiên cảm kích nhìn kiều Nam một cái, cô biết, chuyện này đúng là trốn không thoát, hai đứa nhỏ cho dù hiện tại không hỏi, trưởng thành cũng sẽ muốn biết rõ cha mình là ai!


Bọn chúng cũng có quyền được biết mà?


"Dạ, Ninh Ninh muốn cha." 

Trong lòng Thái Nghiên đột nhiên đau xót, nghĩ đến lỡ như Ninh Ninh muốn rời khỏi mình, cô sẽ không bỏ được, nhưng đây là nguyện vọng của Ninh Ninh, cô dù là mẹ, cũng không thể tước đoạt tình thương từ cha của nó.


Chỉ là, Biện Bạch Hiền sẽ yêu đứa con gái này sao?


Nhớ tới năm năm trước anh kiên quyết không cho phép mình sinh con của anh, thậm chí muốn gạt mình, len lén làm cho mình sảy thai, một Biện Bạch Hiền như vậy bây giờ còn để ý đến con sao?


Nếu anh biết mình sinh cho anh một trai một gái, liệu anh có hận mình, trách cứ mình tự làm chủ không? Anh sẽ khinh bỉ hai đứa bé của cô, hay là sẽ đem bọn chúng cướp đi?


Tất cả, đều không xác định, nhưng dù là kết quả nào cũng đủ để lòng cô lại một lần nữa trải qua thống khổ.


Cô nên làm gì đây?


Nước mắt không tự chủ rơi xuống, ngay cả chính cô cũng không phát hiện.


"Mẹ, mẹ đừng khóc, Ninh Ninh không cần cha nữa, không cần!" 

Vốn nghiêm túc chờ đợi đáp án, Ninh Ninh nhìn Thái Nghiên rơi lệ, vội vàng kêu lên, nó tình nguyện không cần cha, cũng không muốn nhìn thấy mẹ khóc!


Thái Nghiên ngẩn ra, theo bản năng sờ sờ gương mặt, quả nhiên có nước mắt, vội vàng lấy khăn giấy lau khô, âm thầm tự trách, cô tại sao có thể ở trước mặt con luống cuống như thế?


"Mẹ..." 

Ninh Ninh từ trên đùi Kiều Nam đi xuống, tới bên người Thái Nghiên, ôm cánh tay của cô:

"Ninh Ninh chỉ cần mẹ thôi... Ninh Ninh sẽ ngoan ngoãn nghe lời của mẹ!"


Trong lòng vui buồn lẫn lộn, nhất thời cô không biết nên thấy vui vì con gái hiểu chuyện cùng săn sóc, hay nên thương tiếc, bốn năm nay bọn họ sống nương tựa lẫn nhau, bờ vai của cô dù có đủ lực chống đỡ hai đứa bé, nhưng là...


Giờ phút này, cô lại không thể không vì hai đứa con suy nghĩ một chút.


Hay là có thể dẫn theo Ninh Ninh từ xa xa nhìn một chút!


Về phần Cảnh Hạo, cô cũng nên cùng con nói chuyện một chút.


Đêm khuya.


Thái Nghiên tắm cho Ninh Ninh xong, dỗ cô ngủ, phát hiện Cảnh Hạo vẫn ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn nơi nào đó, giống như đang suy tư cái gì.


Thái Nghiên đi tới bên cạnh con, ôm con ngồi trên đùi, Cảnh Hạo bình thường rất bài xích cô cưng chiều nó, nhưng hôm nay, lại ngoan ngoãn dựa vào trong ngực cô.


"Mẹ, mẹ có chuyện muốn hỏi con có đúng không?" 

Cảnh Hạo trời sinh tương đối nhạy cảm, từ lúc chú Kiều cùng mẹ và Ninh Ninh trở về, nó cũng đã mơ hồ nhận thấy mẹ có tâm sự, nhìn sắc mặt của chú Kiều, nó mơ hồ suy đoán một chút.


Thái Nghiên ngẩn ra, mình biểu hiện quá rõ ràng sao? Hay đứa con này quá để ý mình?


"Con nhìn thấy cha rồi hả? Cha con..." 

Thái Nghiên muốn hỏi, anh có khỏe không? Tuy nhiên không cách nào hỏi ra được.


Ngược lại Cảnh Hạo giống như biết cô muốn hỏi điều gì, chậm rãi mở miệng:

"Mẹ, cha... Rất tốt."


Cảnh Hạo ánh mắt chớp chớp, nó còn chưa muốn cho mẹ thấy bộ dáng cha bây giờ, ngay cả nó cũng cảm thấy rất đáng thương, huống chi là mẹ!


"Vậy sao? Vậy... Cha... có thích con không?" 

Thái Nghiên khẩn trương, Biện Bạch Hiền lần đầu tiên thấy Cảnh Hạo sẽ có phản ứng gì? Hay là... Anh căn bản đã quên cô? Cũng không để ý đứa bé này?


"Thích."


"Vậy... Con thích cha sao?" 

Thái Nghiên không biết nên hình dung tâm tình của mình lúc này như thế nào, mâu thuẫn sao? Xác thực mâu thuẫn! Ít nhất trong lòng của cô có chờ đợi, lại có thở phào.


"Con thích mẹ hơn!" 

Bàn tay nhỏ bé của Cảnh Hạo ôm chặt cổ của Thái Nghiên, hôn một cái trên mặt cô, một chút ấm áp tràn ra trong lòng.


Nhìn cậu nhóc phiên bản của Biện Bạch Hiền, đây là con trai của cô nha!


"Mẹ cũng yêu con!" 

Đem Cảnh Hạo ôm càng chặt hơn, Thái Nghiên cảm thấy kiêu ngạo, ngày xưa mình kiên trì thật là đáng giá!


Cảnh Hạo tựa vào trước ngực của cô, ngước đầu, xem xét kỹ lưỡng thần sắc của cô:

"Mẹ còn yêu cha không?"


Quả nhiên, cậu vừa dứt, nụ cười trên mặt Thái Nghiên cứng đờ, không biết vì sao, Thái Nghiên lúc này ở trước mặt Cảnh Hạo, không thể nói nổi chữ " không ", cô cảm thấy Cảnh Hạo giống như nhìn thấu nội tâm của cô.


Nói không thương, đó rõ ràng là gạt người!


"Cảnh Hạo, có lúc chỉ yêu thôi không đủ, cho dù mẹ yêu cha, cũng đã không thể trở về được lúc ban đầu rồi!" 

Thái Nghiên càng khổ sở, cô cùng Biện Bạch Hiền ngay từ ban đầu cũng đâu là gì?


Nói dối, lừa gạt, là anh cố ý bày ra, mang theo ý nghĩ trả thù, bọn họ bắt đầu vốn không tốt đẹp, mà những gì tốt đẹp lưu lại trong đầu cô, đều là anh lừa gạt cô, còn có chính cô cũng tự lừa gạt mình.


"Vậy nếu cha còn yêu mẹ, mẹ sẽ gả cho cha lần nữa chứ?" 

Cảnh Hạo nhận thấy được trong mắt mẹ có một ít đau thương, lên tiếng kéo tinh thần cô lại, cha đối với mẹ, yêu rất sâu đậm. Nếu không, khi nghe tin mẹ bị tai nạn, đã không đem bản thân vây trong ảo tưởng của chính mình!


Biện Bạch Hiền còn yêu cô?


Làm sao có thể!


Anh chưa bao giờ yêu cô, như thế nào tồn tại cái chữ " còn " này?


"Cảnh Hạo, mẹ thực xin lỗi con, để cho con nhiều năm không có cha như vậy, mẹ sẽ cố gắng bồi thường cho con cùng Ninh Ninh, nhưng hiện tại... Chúng ta đi ngủ thôi!" 

Thái Nghiên không muốn tiếp tục chủ đề nặng nề này, nếu Cảnh Hạo đã gặp mặt Biện Bạch Hiền, cô bây giờ có lẽ chỉ có thể đợi.


Chờ hành động của anh, nếu anh đối với hai đứa nhỏ chẳng thèm ngó tới, cô sẽ yêu thương chúng nhiều hơn để đền bù cho chúng!


Còn nếu... anh muốn cướp về hai đứa nhỏ này, như vậy... Hít thật sâu một cái, hai đứa bé là sinh mạng của cô, cô sẽ không buông tay đâu!


Cảnh Hạo nhìn ý đồ trốn tránh của Thái Nghiên, trong lòng không khỏi thở dài, nó biết, chuyện này ép không được, huống chi cha bây giờ đã bắt đầu phối hợp trị liệu!


Cả nhà bọn họ sẽ rất nhanh ở chung một chỗ, mẹ cũng sẽ không giống như trước, một mình thương tâm len lén rơi lệ...


Tòa nhà của tập đoàn Biện thị, Thái Nghiên lại một lần nữa đi tới nơi này, trong lòng vẫn không cách nào bình tĩnh, bên tay dắt bé gái Ninh Ninh, nhìn cửa ra vào của tòa nhà, cố gắng từ nơi này nhìn Biện Bạch Hiền đi qua.


Nhưng đợi đã lâu, cũng không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, đợi đến chịu không nổi, Ninh Ninh ngước đầu nhìn Thái Nghiên, lông mày khẽ nhíu lại.


"Mẹ, chú Kiều lát nữa sẽ tới đón chúng ta ở cửa kia à?" 

Nó đứng ở chỗ này mệt quá! Mặt trời làm cho nó có chút mở mắt không ra.


Thái Nghiên ngồi xổm người xuống, khẽ vuốt ve đầu của Ninh Ninh:

"Hôm nay chú Kiều không rảnh, mẹ dẫn Ninh Ninh đi gặp một người được không?"


Trước đó, cô không muốn nói cho Ninh Ninh biết đi gặp ai, cô sợ lỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, sẽ làm Ninh Ninh thất vọng.


"Dạ." 

Ninh Ninh gật đầu một cái:

"Nhưng còn bao lâu mới có thể nhìn thấy người đó? Người đó sẽ từ cửa chính kia đi ra phải không?"


Ninh Ninh nhìn mẹ vẫn nhìn cửa chính, mong đợi trong mắt mẹ, cô bé chưa từng thấy qua!


Thái Nghiên gật đầu, lúc này, một chiếc xe hơi hào hoa dừng ở cửa tập đoàn Biện thị, Thái Nghiên ngẩn ra, là Biện Bạch Hiền sao? Giờ phút này, cô cũng khẩn trương, nhưng khi cô thấy từ trên xe đi xuống là một cô gái, trong lòng có chút mất mát.


Cô gái kia..., Biện Du Lợi... Em ấy đã lớn như vậy rồi sao? 


Em ấy ăn mặc ra dáng một phụ nữ thành đạt, làm cho Thái Nghiên có chút cảm thấy không quen, thêm nữa, ở một cửa xe khác bước xuống là Kim Tuấn Miên, toàn thân toát lên vẻ hưu nhàn, bộ dáng vẫn giống như năm năm trước, cả người tản ra hơi thở dưới ánh mặt trời, làm cho người ta nhìn thấy đẹp mắt.


Đúng rồi! Năm năm trước, mình tại bữa tiệc đính hôn của anh cùng Biện Du Lợi chạy trốn, năm năm rồi, bọn họ chắc là đã kết hôn


Đột nhiên, một ánh mắt hướng về phía mình bắn tới, Thái Nghiên ngẩn ra, nắm chặt tay Ninh Ninh.


"Nghiên Nghiên..." 

Kim Tuấn Miên không thể tưởng tượng nổi nhìn bóng dáng quen thuộc đứng cách đó không xa, mắt giật mình trợn to, không để ý Biện Du Lợi bên cạnh, từng bước từng bước hướng bóng dáng kia đến gần.


Biện Du Lợi nhận thấy được động tác của anh, theo tầm mắt của anh nhìn sang, khi thấy Thái Nghiên, trong lòng của cô cũng cả kinh, chị dâu... Chị ấy tới Tập đoàn Biện thị là muốn tìm mình sao? Hay chị muốn tới gặp anh hai?


Nhanh chóng đuổi theo bước chân của Kim Tuấn Miên, hai người cơ hồ đồng thời dừng lại trước mặt Thái Nghiên


"Đã lâu không gặp." 

Thái Nghiên cố gắng nở nụ cười, giống như bạn bè bình thường gặp nhau, chào hỏi bọn họ.


Trong lòng Kim Tuấn Miên cùng Biện Du Lợi đều kích động dị thường, lại nhìn Thái Nghiên, họ cảm thấy dường như đã trải qua mấy kiếp rồi, bọn họ đã sớm muốn gặp cô, nhưng Cảnh Hạo lại không đồng ý, thằng nhóc kia đem mẹ nó bảo hộ quá chặt!


Nhưng không nghĩ tới hôm nay lại gặp mặt ở đây!


"Nghiên Nghiên... Em... Mấy năm nay, có khỏe không?" 

Kim Tuấn Miên có quá nhiều lời muốn nói, nhưng nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu, Nghiên Nghiên hiện tại cũng giống như năm năm trước, năm tháng không lưu lại ở trên mặt cô bất kỳ dấu vết nào, ngược lại càng làm cho cô thêm chói lọi, cô vẫn xinh đẹp như xưa làm cho người ta chói mắt.


"Tôi khỏe, hai người thì sao?" 

Ánh mắt Thái Nghiên quét qua bọn họ, cuối cùng dừng lại ở Biện Du Lợi, năm năm trước, ý thức của em còn không thanh tỉnh, hiện tại đã thành bộ dáng này, thật là tốt quá


"Không... Không tốt." 

Biện Du Lợi tràn đầy kích động, nhưng cũng tràn đầy uất ức, thống khổ và thương tiếc.


Bọn họ không tốt, anh hai mất đi chị dâu, không cách nào tự kiềm chế, bọn họ sao có thể tốt đây?


"Chị dâu... Em còn có thể gọi như vậy không? Chị có biết không..." 

Biện Du Lợi xúc động muốn phá hủy ước định với Cảnh Hạo, đem tình hình của anh hai cô cho người phụ nữ trước mặt biết, cô cũng muốn hỏi chị ấy, năm năm này, rốt cuộc có nghĩ tới anh hai không!


"Tiểu Du! Đừng nói nữa!" 

Kim Tuấn Miên cắt đứt lời cô, anh biết Tiểu Du kích động uất ức, nhưng nói cho Nghiên Nghiên tình hình hiện tại của Biện Bạch Hiền thật sự tốt sao?


Anh không dám khẳng định, anh không muốn nhìn thấy Nghiên Nghiên thương tâm tự trách!


Chuyện này vốn không phải là lỗi của cô, Tiểu Du không có tư cách trách cứ cô, là do Biện Bạch Hiền làm tổn thương cô, do Biện Bạch Hiền cố chấp cùng khăng khăng một mực!


Biện Du Lợi cắn chặt môi, nhìn Thái Nghiên, vô lực ngồi chồm hổm trên mặt đất, Tuấn Miên la cô, năm năm nay, anh lần đầu tiên lớn tiếng đối với mình!


Có thật như lời anh nói ngày đó, anh thật đã đem tình cảm đối với chị dâu chôn sâu dưới đáy lòng rồi sao?


"Tuấn Miên, Tiểu Du... Tôi..." 

Nhất thời Thái Nghiên không biết nên nói cái gì, Biện Du Lợi vì sao đối với cô gào thét như vậy? Tuấn Miên muốn ngăn cản cô ấy nói gì?


Những chuyện này cô đều muốn biết, mơ hồ có dự cảm, cùng Biện Bạch Hiền có liên quan!


"Mẹ... Ninh Ninh không muốn thấy bọn họ, bọn họ la mẹ!" 

Ninh Ninh đột nhiên kêu lên, bĩu môi, không vui nhìn Biện Du Lợi


Giọng nói của Ninh Ninh đưa tới sự chú ý của Biện Du Lợi cùng Kim Tuấn Miên, ánh mắt của bọn họ khi nhìn thấy cô bé này, cũng chưa dời đi.


Rất giống! là phiên bản thu nhỏ của Thái Nghiên!


"Cô bé này..." 

Biện Du Lợi đã sớm quên mất chuyện đang nói, ngước mắt nhìn Thái Nghiên, trong mắt tràn đầy nghi vấn, cô bé này gọi cô ấy là mẹ, vậy là...


"Ninh Ninh, chào cô chú đi." 

Thái Nghiên đem Ninh Ninh ôm vào trong ngực, thận trọng dụ dỗ.


Ninh Ninh bổ vào trong ngực cô, vẫn tỏ vẻ không thích nhìn hai người:

"Ninh Ninh không gọi, Ninh Ninh muốn chú Kiều!"


Cũng chỉ có chú Kiều đối với nó tốt nhất, dịu dàng nhất, chưa bao giờ la mẹ!


Trên mặt Thái Nghiên tỏ vẻ bất đắc dĩ cùng lúng túng:

"Ngại quá, Ninh Ninh không hiểu chuyện lắm, tính khí bướng bỉnh!"


Hai người không chút nào để ý đến ánh mắt ghét bỏ mình của Ninh Ninh, bọn họ chỉ muốn muốn biết rõ một chuyện:

"Ninh Ninh... Là con gái của chị và anh hai?"


Cùng cỡ tuổi với Cảnh Hạo, mặc dù dáng dấp giống Thái Nghiên, nhưng trong mắt vẫn có mấy phần giống Biện Bạch Hiền


Thái Nghiên vốn không muốn giấu giếm, gật đầu một cái, bày tỏ cam chịu.


"Trời ơi!" 

Biện Du Lợi không cách nào hình dung tâm tình của mình lúc này, đối với Thái Nghiên, cô đã quên mất giận dữ ban nãy, chị ấy chẳng những vì anh hai sinh Cảnh Hạo, vẫn còn vì anh ấy sinh Ninh Ninh, một trai một gái!


Năm năm nay, chị mang theo hai đứa bé, làm thế nào sống được?


"Chị dâu, thật xin lỗi, em mới vừa rồi... Mới vừa rồi quá vô lễ." 

Biện Du Lợi cố gắng để lòng mình bình tĩnh lại, đối với Thái Nghiên nói xin lỗi, nhìn gương mặt nho nhỏ đáng yêu, trong lòng kích động càng thêm mãnh liệt.


Trời ạ! Nếu nói cho anh hai, chị dâu vì anh ấy sinh một đôi Long Phượng, không biết anh ấy sẽ có phản ứng như thế nào?


Nghĩ tới đây, cô thậm chí có chút không kịp chờ muốn lập tức trở về nhà, nói cho anh hai cái tin tốt này!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top