Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 04

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một thân xe màu đen từ từ chạy vào gara, tắt máy, Biên Bá Hiền mở chiếc cặp để bên ghế phó lái lấy tài liệu đã chuẩn bị sẵn, xuống xe, bỗng dừng lại một chút, nghĩ nghĩ, lại cầm tài liệu ném về chỗ cũ.

Xuống xe, khóa cửa, bước lên lầu.

Biên Bá Hiền được cô thư kí xinh đẹp dẫn vào văn phòng Phác Xán Liệt, khuôn mặt ôn hòa nở nụ cười cong mắt với thư kí không biết nói gì đó làm mặt cô ta hồng hồng rồi đóng cửa đi ra ngoài.

Phác Xán Liệt ngẩng đầu lên nhìn thấy cảnh tượng đó, hắn buông cây bút trong tay, ngửa đầu híp mắt nhìn Biên Bá Hiền từng bước đi về phía mình, "Tôi thấy cậu mỗi ngày đều đi ghẹo người khác, sao cậu không ghẹo tôi đi?"

"A? Nhị ca như thế mà còn muốn người khác ghẹo sao?" Biên Bá Hiền nghiêng người ngồi lên bàn công tác Phác Xán Liệt, ngón tay câu được câu không vờn nhẹ mô hình địa cầu trên bàn.

Phác Xán Liệt dựa vào chiếc ghế dựa lớn, nở nụ cười, "Cái này là chê tôi còn chưa chủ động?" Bỗng chốc đứng dậy, chiếc ghế bị đẩy ra xa không phát một tiếng động, 'huỳnh' một tiếng đánh lên mặt giá sách.

Phác Xán Liệt vòng qua bàn công tác, đến trước mặt Biên Bá Hiền, hai tay chống xuống bên người cậu, đem Biên Bá Hiền bao bọc trong lòng hắn, hơi hơi cúi đầu sát vào mặt cậu, chóp mũi thân thiết cọ tới cọ lui, cọ một hồi liền tiếp đến môi, nhìn rồi hôn lên đó.

Biên Bá Hiền nghiêng đầu né tránh nụ hôn, cười khẩy rồi ngồi xuống, tách ra một khoảng cách với hắn, ngón tay dùng lực bấm vào bả vai Phác Xán Liệt làm hắn đứng thẳng lưng, "Hóa ra hôm nay Nhị ca kêu tôi đến là vì diễn một màn tình yêu cấm kị ở văn phòng?"

Phác Xán Liệt thuận thế không phản kháng buông lỏng tay, đứng thẳng lên, cầm ngón trỏ của Biên Bá Hiền đang bấu trên vai hắn, đặt bên môi, mắt hoa đào xinh đẹp nhìn chăm chú vào ánh mắt Biên Bá Hiền, ngậm lấy mút hôn.

Trong lòng Biên Bá Hiền mắng một câu, theo bản năng tránh được tầm mắt, lại không biết lỗ tai đã đỏ ngoài ý muốn lấy lòng Phác Xán Liệt, hắn cười thoải mái buông Biên Bá Hiền ra, cầm một phần tài liệu trên bàn đưa cho cậu, sau đó đi đến tủ rượu, tự rót cho mình một ly Whiskey.

"Cậu muốn lấy thân phận của Biên gia để nhúng vào chuyện này là không thể, chỉ có thể làm người của tôi." Phác Xán Liệt nhấp một ngụm rượu, đáy mắt hàm xúc ý tứ không rõ ràng mang theo một ít trêu chọc nhìn Biên Bá Hiền.

Biên Bá Hiền lật xem tài liệu, chỉ là xem tổng thể đại khái của hạng mục, nhưng mà một chút thông tin như này tìm ai đó xung quanh hỏi cũng biết câu trả lời.

"Khá lắm! Có cần dùng đến thân phận trợ lý đặc biệt của Tổng tài để che dấu tân hoa mà Phác tổng bao dưỡng không?" Biên Bá Hiền lơ đểnh không ngẩng đầu trả lời.

Phác Xán Liệt buông ly rượu xuống, trầm giọng mở miệng, "Người yêu."

"Hả?" Biên Bá Hiền có chút bất ngờ.

"Cậu là người yêu của tôi, việc buôn bán cho tới bây giờ đều nói nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, huống chi một khối thịt béo to lớn như vậy." Phác Xán Liệt nhún vai, bộ dáng tất nhiên rồi, khóe miệng nhẹ nhàng câu lên, "Biên Bá Hiền, tôi nói, cậu là người yêu của tôi, người kề vai sát cánh, là tình nhân."

Biên Bá Hiền hơi hơi cúi đầu, tóc mái che đi ánh mắt làm Phác Xán Liệt không nhìn thấy được thần sắc của cậu, nhưng Biên Bá Hiền biết, cậu có chút ngạc nhiên.

Bất quá cũng chỉ trong chớp mắt, giây tiếp theo Biên Bá Hiền vòng qua bàn, đi tới chỗ Phác Xán Liệt, ánh mắt cong đầy ý cười, khóe miệng điềm đạm giương lên. Cậu giang hai tay khoác lên cổ Phác Xán Liệt, khuôn mặt gần sát đến hô hấp như hòa làm một, môi mỏng khẽ mở, "Người anh em, mượn cái tài liệu hữu danh vô thực này, có, được, không?"

Tài liệu cầm trong tay vỗ nhẹ vài cái lên vai Phác Xán Liệt, cuối cùng buông tay ra, mặc cho nó rơi xuống từ vai hắn.

Phác Xán Liệt đột nhiên hối hận vừa rồi nói để Biên Bá Hiền trêu ghẹo hắn, cái cảm giác khô nóng hiện tại hắn không thể hiểu, rõ ràng người trước mắt bày ra bộ mặt nhỏ nhắn vô hại, nhưng mạnh mẽ làm cho Phác Xán Liệt sinh ra một cỗ tà hỏa chết người.

"Hạng mục còn chưa có lập dự án chính thức, tài liệu tự nhiên cũng chỉ có nhiêu đó."

"Vậy của cậu đâu? Phương án công ty cậu? Dự tính đâu?"

"Khẩu vị thật là không nhỏ."

"Bởi vì tiền đủ ăn a~"

Phác Xán Liệt đột nhiên nở nụ cười, đưa tay xoa mặt Biên Bá Hiền, "Không biết, bởi vì nghĩ đến cậu thiếu tiền, sao, Biên gia sắp phá sản? Lão gia tử của cậu muốn đuổi khỏi nhà? Nhìn cậu y như tên tham tiền vậy."

Biên Bá Hiền híp mắt khó chịu nghiêng đầu, né tránh bàn tay Phác Xán Liệt xoa mặt mình, "Người không vì mình, trời tru đất diệt."

"Phác Xán Liệt, nếu nói tôi là người của anh, vậy cũng không cần phải che đậy với tôi đâu, tổ hạng mục trung tâm cũng không để tôi tiếp xúc, thì không có ý nghĩa gì."

Phác Xán Liệt nghiêng đầu, nhìn Biên Bá Hiền không nói chuyện.

Biên Bá Hiền chỉ nở nụ cười một cái, phút chốc nắm chặt cánh tay, hung hăn ấn Phác Xán Liệt về phía mình, hôn lên. Môi và môi dán lên nhau, Biên Bá Hiền cường ngạnh cạy hàm răng Phác Xán Liệt, đem đầu lưỡi thâm nhập vào, ôm lấy đầu Phác Xán Liệt cùng hắn múa lưỡi.

Biên Bá Hiền hôn Phác Xán Liệt, nhưng không nhắm mắt, ngược lại đưa đôi mắt đen như mực nhìn thẳng vào con ngươi trong như nước của Phác Xán Liệt.

Hai người kề sát vào nhau, nụ hôn sâu nóng như lửa. Hai ánh mắt đối nhau, lạnh lùng trấn tĩnh.

Phác Xán Liệt đưa tay đặt lên hông Biên Bá Hiền, rất nhanh dời xuống tới mông, ấn vào để Biên Bá Hiền dán sát vào người hắn hơn, bàn tay không an phận luồn tìm vạt áo sơ mi đen kéo ra khỏi quần, sờ lấy thắt lưng tinh xảo mò vào trong.

Bang

"Xán Liệt! Tôi mới vừa xong công việc! Đi thôi! Tối hôm nay Tiểu Lộc gia mời cậu ăn cơm!"

Lộc Hàm một cước đá văng cửa phòng của Phác Xán Liệt, xông xáo đi vào, đi sau còn có cô thư kí với vẻ mặt đầy hoảng sợ.

Phác Xán Liệt nghe tiếng, kéo lại áo sơ mi của Biên Bá Hiền, một phen ôm lấy thắt lưng cậu, vỗ nhẹ lên đầu Biên Bá Hiền đang đặt trong ngực hắn.

"Đi ra ngoài!" Hơi tức giận.

Cô thư kí đầu không dám ngẩng lên, kích động chạy ra ngoài.

Lộc Hàm giật mình ngây ra một lúc, liếc mắt nhìn người đang bị Phác Xán Liệt ôm vào trong ngực, xấu hổ cười cười với Phác Xán Liệt, "Ui, không nghĩ tới Phác tổng luôn làm việc nghiêm chỉnh cũng bắt đầu ở văn phòng chơi trò kích thích? Tôi không quấy rầy thời khắc quan trọng này đó chứ."

Phác Xán Liệt rất khó chịu nhíu mày, vừa muốn mở miệng nói chuyện, người trước ngực lập tức đẩy hắn ra, xoay người đáp lại ánh mắt đầy kinh ngạc của Lộc Hàm, không chút hoang mang cài lại cúc áo, lười nhác nhét áo vào quần, sửa sang lại tóc, khoát tay áo, "Lộc ca, đã lâu không gặp."

Nể Biên Bá Hiền đã ở đây, Lộc Hàm dứt khoát gọi cho Ngô Thế Huân đang ngủ ở nhà anh, khi lên kế hoạch chỗ xong rồi, để Phác Xán Liệt mang Biên Bá Hiền đi trước, còn mình thì đi tìm Ngô Thế Huân.

Lộc Hàm vừa mới bước vào nhà phát hiện một mảnh tối đen, bất đắc dĩ lắc đầu, tên nhóc này hẳn vừa ngủ vừa nghe điện thoại đây.

Thảy chìa khóa lên bàn, Lộc Hàm đi thẳng vào phòng ngủ, 'tách' một tiếng bật hết đèn lên, quả nhiên một cái gối lập tức bay qua. Lộc Hàm tập mãi thành quen nhanh chụp lấy chiếc gối, đi đến bên giường vỗ lên cái người đang cuộn tròn trong chăn, "Dậy đi! Dậy đi ăn cơm! Bọn Xán Liệt đang chờ!"

"Cứ để hắn chờ!" Mang theo ngữ khí tức giận nhưng lại bị nhiễm giọng mũi trong chăn thành khó chịu, thế nhưng làm Lộc Hàm bật cười, nổi lên ý đồ xấu, đưa tay còn lạnh lẽo vừa đi ở ngoài về nhét vào trong chăn, mò mẫm cơ bụng hoàn mỹ kia.

"Au!" Người trong chăn chụp lấy bàn tay tác quái của Lộc Hàm, đôi mắt hẹp híp dài, giật mình nhô đầu ra, tóc có chút hỗn độn nhưng không hề làm giảm anh khí trên gương mặt ấy.

Ngô Thế Huân nhíu mi, cuối cùng cũng thấy rõ mặt người gây náo với mình, cười đến mặt nở hoa!

Nắm lấy đôi tay lạnh lẽo kia, khóe miệng Ngô Thế Huân méo xuống, dùng khí lực kéo Lộc Hàm ngã vào lòng mình, đắp chăn đem hai người cuộn tròn vào đó. Ngô Thế Huân nửa dựa vào đầu giường, Lộc Hàm nằm trên người cậu, ánh mắt chớp chớp phát sáng, ý cười rực rỡ, "Được rồi được rồi, không đùa em nữa, Biên Bá Hiền và Phác Xán Liệt đang chờ tụi mình."

Ngô Thế Huân ủ đôi tay lạnh của Lộc Hàm trong tay cậu chà xát, cảm giác như còn chưa đủ, cuối cùng đem hai móng vuốt của anh nhét vào áo mình, đặt trong lòng ngực ấm áp.

Một lạnh một nóng, Lộc Hàm cảm thấy như đang để tay vào lò lửa vậy, ấy thế mà thoải mái cười đến đắc ý.

Ngô Thế Huân nhìn bộ dáng cong mắt cười của Lộc Hàm, ánh mắt tối sầm lại, giọng nói trầm thấp còn mang theo chút khàn vừa mới thức dậy, "Em không muốn ăn cơm, muốn ăn anh."

Vừa dứt lời, Ngô Thế Huân nghiêng đầu ngậm lấy môi Lộc Hàm, đầu lưỡi còn lướt qua khóe miệng anh, như một con mèo đang làm nũng.

Lộc Hàm bị Ngô Thế Huân hôn đến thất điên bát đảo, có chút ý loạn tình mê, trong ổ chăn ấm áp làm người ta mơ mơ hồ hồ.

Đột nhiên túi quần rung lên, "Chờ, chờ một chút..." Ngô Thế Huân làm ngơ từ sườn tai hôn đến xương quai xanh, ở cổ Lộc Hàm nhẹ nhàng cắn.

Lộc Hàm cố sức dùng một tay đẩy ra, lấy di động, bình ổn lại hô hấp mới bắt máy, "Alo?"

"....... Xem ra anh đang tiếp một người, bị bắt giam à?" Phác Xán Liệt bên kia tạm dừng một chút, trêu chọc nói.

Lộc Hàm vừa định nói gì đó lại bị chặn ngang, "Cũng vừa lúc, anh đừng lại đây, tôi nhận được điện thoại từ Phương Cục, bây giờ mang Biên Bá Hiền đến đó chào hỏi."

Lộc Hàm nghe thế nhanh chóng tỉnh táo, "Xán Liệt, Phương Cục..."

"Không có việc gì, tôi nắm chắc hết. Lo cho tốt đêm xuân của anh đi, anh có thể hay không để lại mặt mày cho anh em, đè tên hỗn đản đó một lần?!" Phác Xán Liệt cười ha ha không cho Lộc Hàm cơ hội phản kích liền tắt máy.

Lộc Hàm tức giận vứt điện thoại, vùi đầu ngay tại bờ vai rộng của Ngô Thế Huân cắn một phát, "Cậu để anh làm một lần xem, lão tử bị tên Phác Xán Liệt cười nhạo kìa."

Ngô Thế Huân cười cười, nghiêng người ôm lấy thắt lưng Lộc Hàm, hôn lên mắt anh, "A, hắn là ăn không được phá cho hôi ấy mà, thật ra hắn muốn đè Biên Bá Hiền, nhưng phải tu thêm năm trăm năm nữa."

Nói xong bịt kín chắn, không nói hai lời liền thăm dò phía dưới.

"Làm sao vậy?" Biên Bá Hiền nhìn Phác Xán Liệt nói chuyện xong còn cười khà khà, khó hiểu hỏi.

"Không có gì, tôi mang cậu đi chào hỏi vài người."

"Ai? Còn Lộc Hàm với Thế Huân đâu?"

"Quản hai người họ làm gì, không tinh tẫn nhân vong trên giường sẽ không chết được đâu."

Biên Bá Hiền bĩu môi, bị Phác Xán Liệt kéo vào thang máy, "Đi gặp ai?"

"Đương nhiên là gặp người đáng giá lãng phí thời gian rồi."

Biên Bá Hiền bất mãn liếc Phác Xán Liệt một cái, Phác Xán Liệt cười tủm tỉm tay vịn lên hai vai Biên Bá Hiền, xoay người cậu lại, nhìn vào gương thang máy trước mặt. Phác Xán Liệt đứng phía sau Biên Bá Hiền, kề sát thân cậu đến không một khe hở. Nâng tay cào tóc Biên Bá Hiền, cố ý làm cho rối loạn một tí, lại giúp Biên Bá Hiền chỉnh cà vạt, đánh giá một chút, Phác Xán Liệt nghiêng đầu, tựa hồ có chỗ nào đó không vừa lòng.

Lại một lần nữa xoay Biên Bá Hiền đối diện với hắn, đẩy cậu dựa vào gương, Phác Xán Liệt nhẹ nắm cằm cậu hôn lên, giày vò một hồi mới buông.

Biên Bá Hiền bị hôn có chút thiếu khí, hô hấp không thông, vốn con ngươi lạnh lẽo vắng lặng lúc này nhiễm một tầng nước, có vẻ sống động làm Phác Xán Liệt vừa lòng gật đầu, vò vò đầu Biên Bá Hiền.

Biên Bá Hiền nghiêng đầu né tránh, "Anh làm gì?"

Đinh, thang máy đã tới.

Phác Xán Liệt cầm tay Biên Bá Hiền, "Mang cậu đi gặp mấy tay của Cục Tài chính, cậu là người của tôi, mang hơi thở của tôi đến cho cậu."

Biên Bá Hiền sửng sốt, không nghĩ tới Phác Xán Liệt nhanh như vậy thật sự dẫn cậu bắt đầu tham gia loại chuyện này.

Cửa mở.

Phác Xán Liệt nắm Biên Bá Hiền đi ra ngoài, kiên định vững vàng sải bước, đi đến một phòng được thuê riêng.

Bàn tay chạm vào chốt cửa, Phác Xán Liệt bỗng nhiên quay đầu lại cười, nhìn về Biên Bá Hiền vẫn là mặt than lãnh đạm, môi khẽ mở, "Bảo bối, cười một cái nào."

"Đến, bước đầu tiên mang cậu vào thế giới của tôi."

TBC.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top