Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh nắng buổi chiều có hơi chói mắt, xuyên qua cửa sổ sát đất làm sáng cả phòng khách. Phác Xán Liệt cả người ngồi dưới ánh sáng, phác họa đường cong gương mặt nhu hòa, ánh mắt nhìn Biên Bá Hiền không có chút dịu dàng, mà là sắc bén.

Biên Bá Hiền đột nhiên thấy thích thú, không đi đến đó, đứng ôm cánh tay dựa cửa, đầu tóc rối xù cùng với bộ quần áo mặc ở nhà làm Biên Bá Hiền lúc này có vẻ thật nhu thuận.

Đúng vậy, Biên Bá Hiền bây giờ mới phát hiện mỗi lần Phác Xán Liệt nhìn cậu đều bằng ánh mắt chứa đầy công kích ấy, không chỉ là mạnh mẽ vốn có, còn là loại cảm giác không nói nên lời, như là..... ham muốn chiếm giữ? Biên Bá Hiền không thể nói rõ, nhưng điều này làm cậu cảm thấy thật mới lạ.

Phác Xán Liệt thấy Biên Bá Hiền đứng yên ở đó không chịu đi tới, nhíu nhíu mày, mở miệng nói giọng thật mềm mại, còn ngạc nhiên hơn là thêm một chút dụ dỗ, "Lại đây."

Biên Bá Hiền cuối cùng thì cũng để mặt mũi cho Phác Xán Liệt, miễn cưỡng lết thân lại đó, kéo chiếc ghế dựa đối diện Phác Xán Liệt ra ngồi xuống, hai tay tùy ý buông lỏng, chống cằm, nghiêng đầu nhìn Phác Xán Liệt, mở miệng nói, "Phác Xán Liệt, mỗi lần anh nhìn tôi thì suy nghĩ cái gì thế?"

"Nhớ cậu." Phác Xán Liệt không chần chừ lập tức nói ra, rồi không vòng vo lấy một tập tài liệu đưa qua trước mặt Biên Bá Hiền.

Biên Bá Hiền bĩu môi không hài lòng, không nhìn qua tập văn kiện, chỉ là không nghe theo nhìn chằm chằm Phác Xán Liệt, "Hờ, nói lấy lệ như vậy?"

Phác Xán Liệt nghe thế có hơi bất đắc dĩ mà cười cười, nhìn người trước mặt chỉ vì vấn đề này mà hứng khởi dây dưa, hắn nghiêng người về phía trước, khóe miệng ngậm ý cười, "Trong mắt chỉ có cậu, trong đầu chỉ mỗi cậu, trong lòng cũng chỉ có mình cậu."

"Phác Xán Liệt máu tuần hoàn một chỗ, cùng Biên Bá Hiền như hình với bóng."

"Không có lấy lệ, là nói thật."

Biên Bá Hiền bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, cậu biết Phác Xán Liệt nói những lời âu yếm đến trêu lòng người, cũng không nghĩ đến ở cùng nhau được một thời gian rồi, Phác Xán Liệt khi mở miệng đều đánh tơi bời lý trí của cậu.

"......... Dựa vào........" Thật lâu sau, Biên Bá Hiền nhìn thấy sự mãnh liệt trong ánh mắt của Phác Xán Liệt chỉ có thể chửi tục một câu, cậu cúi đầu đưa tay vò lại mái tóc bù xù, khiến bộ dáng lúc này của cậu như luống cuống tay chân.

Cậu đột nhiên ngẩng đầu nhìn Phác Xán Liệt, có hơi hung tợn nói, "Phác Xán Liệt đến tột cùng là anh điên cái gì vậy? Nói mấy lời tâm tình như vậy, lão tử muốn biết chắc?"

"Ừm?" Phác Xán Liệt cười nhìn Biên Bá Hiền.

"Mẹ nó đồ điên."

"Ha ha ha." Phác Xán Liệt nhịn không được cười to, hắn đưa tay xoa tóc của Biên Bá Hiền vốn đã vô cùng thê thảm, giống như vuốt lông con mèo nhỏ nhà mình vậy, "Phần tâm ý này tôi xin nhận, về sau nhất định không phụ trông mong của cậu. Này, mau xem đi." Nói xong lại đẩy tập văn kiện kia cho Biên Bá Hiền.

Biên Bá Hiền lúc này mới thu lại tầm mắt, nhìn về tập văn kiện trên bàn, "Cái gì đây?"

Vừa hỏi vừa mở ra xem, cũng chỉ là xem sơ qua, Biên Bá Hiền liền ngây ngẩn, không thể tin được nhìn Phác Xán Liệt, "Này..... đây là....."

"Tất cả bất động sản trên danh nghĩa của tôi, cổ phiếu, cổ phần, tất cả tài sản đều ở trong này, cậu kí một cái đi."

Bộp

Biên Bá Hiền thảy văn kiện lên bàn, nhìn Phác Xán Liệt, giọng điệu lạnh như băng, "Có ý gì?"

Phác Xán Liệt thu mắt lại, thấp giọng nói, "Cậu kí tên, về sau ở bên cạnh tôi."

Biên Bá Hiền đập mạnh hai tay lên bàn, tiếng ghế ngã trên đất nghe thật chói tai, "Phác Xán Liệt, con mẹ nó anh xem tôi là gì, Biên Bá Hiền tôi là tình nhân anh bao dưỡng sao?! Biên gia tôi thiếu tiền?!"

Phác Xán Liệt thấy Biên Bá Hiền nổi giận đùng đùng, mặt không chút gợn sóng, hắn vẫn bình tĩnh nhìn cậu, "Còn có phần án tài chính kia."

Biên Bá Hiền nghe vậy sửng sốt, gần như là không thể phản ứng, chỉ đứng im đó nhìn Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt vẫn bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Biên Bá Hiền, "Ngày từ đầu cậu đồng ý ở bên cạnh tôi không phải vì cái này? Kí vào đây, nó hoàn toàn thuộc về cậu."

Hai tay Biên Bá Hiền buông lỏng không kiềm chế được phát run, cậu nhanh giấu tay mình sau lưng, vẻ mặt vẫn là bình tĩnh tự nhiên, nhưng cậu biết trong lòng mình không thể bình tĩnh được, không hiểu sao có chút hoảng sợ.

Thật lâu sau, cậu thở ra một hơi làm mình tỉnh táo lại, "Vì cái gì?"

Phác Xán Liệt biết Biên Bá Hiền hỏi hắn vì cái gì làm như vậy, hắn chỉ cười khổ thở dài, "Biên Bá Hiền, tôi không có cảm giác an toàn."

Câu nói này giống như một con dao đâm thẳng vào tim Biên Bá Hiền, nhất thời cậu vừa phẫn nộ vừa đau lòng, loại cảm xúc phức tạp này làm cậu không biết phải làm thế nào.

"Biên Bá Hiền, tôi nhớ rõ tôi từng hỏi cậu rốt cuộc thì muốn cái gì. Cậu chưa cho tôi đáp án, mà tôi thì không thể hiểu được. Từng người lại từng người, một lần lại một lần nữa mang lại cho tôi cảm giác thật khủng hoảng."

Biên Bá Hiền vừa định mở miệng giải thích, bị Phác Xán Liệt khoát tay cắt ngang, "Tôi biết, cậu yêu tôi. Đủ yêu tôi, tôi cũng đủ tin tưởng. Nhưng tin tưởng không có nghĩa là có thể không cần, đối với cậu, tôi chưa từng có cái gọi là tự phụ. Tôi lo được lo mất nhận kết quả gì mỗi khi chúng ta mâu thuẫn, đồng ý đó không phải là những gì chúng ta muốn nhìn thấy."

"Đó chính là chênh vênh từng chút bào mòn tình cảm của chúng ta, cuối cùng chỉ có thể ngã xuống đám mây, cả hai đều chịu thiệt."

"Tôi không biết cậu muốn gì, tôi đây chỉ có thể đem hết toàn bộ của mình đưa cho cậu."

"Tôi hai bàn tay trắng, trừ cậu ra."

Biên Bá Hiền nhất thời á khẩu không nói gì được, cậu cảm thấy không thuyết phục, ý nghĩ này của Phác Xán Liệt cố chấp đến không thể thuyết phục. Nhưng Biên Bá Hiền không thể giải thích được cơn tức ngực cuộn trào này là gì, làm cho cậu không biết phải làm sao để khá hơn cũng như hài lòng.

"Anh không sợ tôi kí xong liền trở mặt sao?"

"Tôi trừ có cậu ra, hai bàn tay trắng."

Cậu rời khỏi tôi, mới thật sự là hai bàn tay trắng.

"Phác Xán Liệt..... Phác Xán Liệt...." Biên Bá Hiền chỉ có thể lặp đi lặp lại tên Phác Xán Liệt, không nói ra được câu tiếp theo, cậu thấy đầu óc mình lúc này rối loạn, Biên Bá Hiền xoay người đi về phòng ngủ.

Phác Xán Liệt nhìn cánh cửa đóng lại, không lên tiếng cũng không nhúc nhích.

Biên Bá Hiền khi nhìn đến ánh mắt đầy công kích của Phác Xán Liệt, lại không phát giác nơi sâu nhất trong lòng chứa đầy quyến luyến cùng vô lực.

Biên Bá Hiền chính là người như vậy, để cho Phác Xán Liệt tâm cao khí ngạo cường thế đến bất khả tư nghị, rồi lại bất đắc dĩ đến bó tay không biện pháp.

Không lâu sau, Biên Bá Hiền thay quần áo đi ra, rõ ràng là trang phục ra đường, cả người khôi phục lại bộ dáng sôi nổi đến chói mắt.

Cậu vừa ra khỏi phòng, ngẩng đầu nhìn thẳng Phác Xán Liệt còn ngồi ở chỗ kia.

Không ai bắt đầu trước, không ai nói lời nào, chỉ nhìn nhau, giống như trong nháy mắt thời gian dài đến hít thở không thông.

Biên Bá Hiền mấp máy môi, tay phải gắt gao nắm chặt, giây tiếp theo mới đi tới, cầm lấy bút máy, một tay giữ lại tờ giấy rồi kí tên vào.

Sau đó tùy tiện thảy bút lên bàn, "Anh thắng, tôi ra ngoài một chuyến."

Vừa dứt lời, không một chút lưu luyến đi ra cửa, Phác Xán Liệt vội vàng đứng dậy, vừa định bước đi nhưng dừng lại, chỉ có thể nhìn bóng dáng người nọ một lần nữa biến mất sau cánh cửa.

Rõ ràng hắn đã đạt được mục đích, nhưng vì cái gì một chút cũng không thể vui vẻ.

Tiếng động cơ gầm vang cả ngoại ô, Biên Bá Hiền đạp chân ga lướt nhanh như gió cho thoải mái, một màn đêm thâm trầm, một đường cùng cơn thịnh nộ cuối cùng cũng dừng ở Yet, tấm bảng 180 độ cao ngạo đứng ở cửa, nhân viên ở đó kính cẩn lễ phép vội vàng chạy lại mở cửa xe cho Biên Bá Hiền, "Biên thiếu."

"Dạ Điều hôm nay có đến không?"

"Khuya nay mới đến."

Biên Bá Hiền thảy chìa khóa xe lại cho nhân viên, mười phần lệ khí đi thẳng vào Yet.

Dạ Điều, là bartender số một ở Yet, cũng coi như là chỗ quen biết của Biên Bá Hiền.

Thường thường cậu sẽ lên lầu hai hoặc thuê một phòng im lặng trên lầu ba, nhưng lúc này cậu cởi một cúc áo sơ mi, đi xuống hầm.

Sòng bạc, pub....

Đủ loại ồn ào náo nhiệt làm Biên Bá Hiền nghĩ muốn phóng túng một hôm, cậu bây giờ có rất nhiều chuyện đang đè nặng trong lòng, làm cậu không biết xử lý thế nào.

Còn một giờ nữa mới đến giữa đêm, nhưng ở nơi mờ ám, xa hoa đồi trụy chưa bao giờ thiếu ăn chơi trác táng điên cuồng, đang dần dần bắt đầu cuồng hoan.

Biên Bá Hiền một đường đi vào đều được người khác cúi đầu chào, đám bạn từng nhậu nhẹt chơi bời thấy cậu cũng giơ tay bắt chuyện, Biên Bá Hiền chỉ tùy tiện đập tay trả lời lại, cứ thế đi thẳng lên bàn DJ.

DJ nhìn thấy cậu cũng thức thời đi chỗ khác.

Biên Bá Hiền đếm theo dãy số rồi rút ra một chiếc đĩa, đặt nó lên bàn điều khiển âm thanh. Cậu xắn tay áo, lộ ra đường cong cánh tay cùng với những ngón tay tinh xảo.

Tiếng nhạc mãnh liệt và đầy cám dỗ xập xình to hết cỡ, mọi người bị bên này thu hút, chỉ thấy Biên Bá Hiền xinh đẹp mị hoặc dưới ánh đèn mập mờ, cùng với kỹ năng DJ thành thạo đốt lên nhiệt lửa nơi đây, chỉ một thoáng sau đã nghe tiếng huýt còi, tiếng hoan hô vang dội.

Biên Bá Hiền lười nở nụ cười, cổ áo sơ mi rộng mở để lộ xương quai xanh tinh tế, làn da trắng trẻo làm người khác miệng khô lưỡi khô.

Cậu nhìn thoáng qua, chỉ thấy Dạ Điều đang đứng ở quầy bar hướng cậu gật đầu.

Biên Bá Hiền tùy tay quẹt đĩa, tiếng bén nhọn dừng lại mọi sự điên cuồng, quầy bar mờ tối lắm lúc nhấp nháy ánh sáng.

Một tay cầm lấy ly rượu, chỉ là nhấp môi, sau đó ngữ điệu trong trẻo mang chút mê hoặc mở miệng.

"Let's go crazy."

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top