Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là lần thứ ba Phác Xán Liệt từ thư phòng đến phòng bếp rót nước.

Trong phòng khách có hai người ngồi bệt say mê chơi điện tử đến không biết đã qua giờ cơm trưa. Phác Xán Liệt nhìn Biên Bá Hiền bị Ngô Thế Huân quấn lấy không thèm nhìn đến hắn, lòng hận không thể không chửi Lộc Hàm.

Trông cậy vào hai tổ tông này nhớ tới giờ ăn là không thể, Phác Xán Liệt chỉ còn cách gọi điện kêu thức ăn ngoài. Sau khi cúp máy mới đi qua.

"Còn muốn đôi mắt này nữa hay không vậy, dừng lại đi." Phác Xán Liệt đứng trước mặt Biên Bá Hiền nhìn cậu.

Biên Bá Hiền cười cười, tiện tay ném điều khiển qua một bên, ưỡn người trên ghế sô pha, "Không chơi nữa, không thôi Xán Liệt ca của cậu lại ăn dấm!"

Ngô Thế Huân liếc mắt xem thường, "Trước kia sao không phát hiện ra Bá Hiền anh là người quản vợ nghiêm khắc chứ!"

Bộp!

Một cái gối trực tiếp trúng vào gương mặt tuấn tú của Ngô Thế Huân.

"Phác Xán Liệt! Đồ em gái anh!"

"Tôi không có em gái."

Phác Xán Liệt ngừng lại, nhìn về hướng Biên Bá Hiền đang ngồi đó xem kịch vui, "Em gái nuôi cũng không có."

"..." Biên Bá Hiền sửng sốt, nhịn không được cười thành tiếng.

Ngô Thế Huân nhíu cặp chân mày tỏ vẻ hết lời nhìn Phác Xán Liệt, vươn tay lấy gối ôm sang, vừa định mở miệng nói gì đó thì chuông cửa vang lên.

Đinh linh

"Bộ hôm nay là ngày tiếp khách của nhà mình à?" Biên Bá Hiền khó hiểu.

"Chắc là giao đồ ăn, cũng hai giờ chiều rồi, hai người không đói bụng hả?" Phác Xán Liệt vừa đi vừa đáp.

Mới vừa mở cửa, một nụ cười xán lạn liền đập vào mắt.

Phác Xán Liệt đóng rầm cửa.

"Tiên sư nó, hôm nay ngày kiêng kị của tôi hả!" Phác Xán Liệt mắng thầm.

"Ai vậy?" Biên Bá Hiền nghi ngờ hỏi.

"... Tống Du Phi." Phác Xán Liệt hung dữ cắn răng nói.

Ầm, ầm, ầm!

"Nhị ca! Đồ ăn anh cũng bỏ luôn à?" Tống Du Phi một bên gõ cửa, cách một cánh cửa chậm rãi hỏi.

"Ném đi!" Phác Xán Liệt đầu cũng không quay lại rống một tiếng.

Biên Bá Hiền dở khóc dở cười, đứng dậy đi qua vỗ vai Phác Xán Liệt, "Được rồi, nhập gia tùy tục. Vả lại anh ta nói giúp với Tưởng gia không ít, chúng ta còn phải cảm ơn nữa."

Từ "chúng ta" như rót thêm một muỗng mật vào lòng Phác Nhị ca, tâm tư Phác Xán Liệt như con nít ngây thơ, Biên Bá Hiền chỉ nói một câu mà tâm tình của hắn tốt hơn rất nhiều, bất quá vẫn là cái bản mặt lạnh lùng, hừ một tiếng qua ghế ngồi.

Tôi với Biên Bá Hiền, mới là chúng ta.

Biên Bá Hiền mở cửa, chỉ thấy Tống Du Phi mệt mỏi dựa khung cửa, trong tay còn cầm một cái túi. Biên Bá Hiền nhận lấy, "Được rồi, đừng có tạo dáng nữa, vào đi."

"Ha! Tôi biết mà, Biên Tiểu Tứ, vẫn là cậu đau lòng Phi ca của cậu, không nỡ để tôi đứng ngoài cửa!"

"....Tống Du Phi! Cút con mẹ cậu cho tôi!"

Thức ăn ngoài chỉ mua phần dành cho ba người, Tống Du Phi mặc kệ nhất định phải cọ cơm một bữa, Phác Xán Liệt đem một phần để dành cho Biên Bá Hiền, hai phần còn lại chia nhỏ, cố mà ăn.

Phác Xán Liệt gắp một miếng thịt cho Biên Bá Hiền, lạnh giọng nói với Tống Du Phi, "Cậu đến ăn chực?"

"Nhị ca, cậu làm gì đối với tôi như kẻ thù vậy? Tình nhân nhỏ của cậu tôi không cướp, một lòng trung thành với cậu!" Tống Du Phi mặc kệ Phác Xán Liệt không tiếp đón mình, cười híp mắt nhìn hắn.

"Ầy, tôi tới để đưa cái này." Tống Du Phi đặt đũa xuống, từ trong túi một ra một phong thư, để trước mặt Phác Xán Liệt, "Mấy ngày trước có làm quen nhạc sĩ Khúc gia, người ta để tôi đề cử một người."

"Đi tìm Lộc Hàm đi!"

"Ai ôi, Nhị ca tôi tốt thật đó! Nhưng mà tha cho tôi đi! Lộc ca mỗi lần nhìn thấy tôi như là xuất hiện nhân cách thứ hai vậy, hận không thể phóng tên lửa vào tôi ấy, ai mà dám đi tìm anh ta chứ!" Đôi mắt dài của Tống Du Phi cười lên, nói đùa với Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt liếc một cái, "Có thể phiền cậu tiến cử, hẳn là một đối tác mới nhỉ?"

"Ừm, eo nhỏ chân dài, trên giường cũng hăng hái lắm nha!" Tống Du Phi mặt không hề đổi sắc tiếp lời Phác Xán Liệt.

Hắn cười lạnh, "Trừ nơi này ra, ân tình với Tưởng gia không còn nữa rồi à."

"Kinh doanh mà, tôi có thể lỗ vốn nhiều đó!" Tống Du Phi vô tình nhún nhún vai.

Ngô Thế Huân cứ mãi do dự, thật sự là bị lòng hiếu kì quấy phá mà, cũng không nghĩ tới chuyện Lộc Hàm dặn hắn nên cách xa Tống Du Phi, cứ thế mà hỏi, "Tại sao Lộc Hàm luôn có địch ý với anh như vậy?"

Tống Du Phi gắp một đũa đồ ăn, tùy ý nói, "Bởi vì tôi khiến mối tình đầu của anh ta thất bại!"

"Tống Du Phi!" Phác Xán Liệt đồng thời lên tiếng, nhưng vẫn không ngăn lại Tống Du Phi.

".... Mối tình đầu?" Ngô Thế Huân nhẹ giọng nghi ngờ.

Tống Du Phi dừng lại, quay qua nhìn Phác Xán Liệt nhưng chỉ thấy hắn chau mày nhìn mình, lại quay qua nhìn Ngô Thế Huân vẻ mặt không hiểu chuyện, cuối cùng là liếc nhìn Biên Bá Hiền không biết chuyện gì.

"....Không phải đó chứ, mấy người không nói cho cậu ta nghe hả?" Tống Du Phi kinh ngạc nhìn Phác Xán Liệt.

"Đồ lắm miệng!" Phác Xán Liệt hung dữ lườm Tống Du Phi.

Biên Bá Hiền nhìn về phía Phác Xán Liệt nhưng cũng không lên tiếng. Phác Xán Liệt vội nói, "Chuyện này không liên quan đến tôi, Lộc Hàm không muốn ai nhắc đến chuyện đó hết." Lại nói, Phác Xán Liệt mếu máo liếc Tống Du Phi, "Trong giới rất ít người biết chuyện này, ai cũng biết Lộc Hàm kiêng kị nhắc tới, dám gây ra sóng gió cũng chính là cái tên đầu sỏ này!"

Im lặng một lúc lâu, Ngô Thế Huân mới nhẹ nhàng mở miệng, có chút do dự, "Mối tình đầu của Lộc Hàm... là ai vậy.....?"

Có thể làm Lộc Hàm kiêng kị nhắc tới.... Hẳn là năm đó yêu rất nhiều đi.... rất nhiều....

"....."

"Cậu câm miệng cho tôi!" Phác Xán Liệt sốt ruột quát thẳng vào mặt Tống Du Phi.

Tống Du Phi không quan tâm, "Chuyện này cũng nhiều năm trước rồi, hẳn là 10 năm nhỉ! Hai người trong cuộc không còn để tâm, các cậu mắc gì vẫn xem đó là chuyện to tát chứ!"

Biên Bá Hiền ngồi một bên vẫn không hề lên tiếng, nhưng chợt nghĩ đến, hơn mười năm trước ư....

【Tiêu Túc Văn và Lộc Hàm là anh em lớn lên cùng nhau... Tốt nghiệp trung học xong lại đột nhiên ra nước ngoài....】

Phác Xán Liệt, Lộc Hàm và Tiêu Túc Văn từng chỉnh đốn Tống Du Phi....

【"A.... Mối tình đầu của tôi chính là bị tên tiểu tử này phá hoại."】

Biên Bá Hiền nhìn Phác Xán Liệt, "Mối tình đầu của Lộc Hàm, là Tiêu Túc Văn?"

Mặc dù là câu nghi vấn, nhưng ngữ khí chính là khẳng định.

Phác Xán Liệt sững người, hắn đã quên, đối với chuyện của Ngô Thế Huân và Lộc Hàm, Biên Bá Hiền trăm phần trăm đứng về phía thằng nhóc này. Ngô Thế Huân là người trong cuộc mơ hồ không rõ, nhưng cậu ta còn có át chủ bài Biên Bá Hiền, một người đứng bên ngoài có thể nhìn thấu.

"Này không phải tôi nói, Lộc Hàm có phát rồ cũng đừng xé xác tôi à." Phác Xán Liệt lại trừng Tống Du Phi, giống như lời này nói ra tất cả khinh thường đều nhắm vào hắn.

Ngô Thế Huân cứ thế nhìn chằm chằm xuống mặt bàn, cậu nhớ không lầm, Lộc Hàm trước khi đi có nói....

"Không cần tiễn anh, Tiêu Túc Văn cũng đi công tác, tiện đường anh theo tới sân bay thôi."

Ngô Thế Huân trong lòng buồn vô cùng, cậu vỗ ngực, nhắm mắt lại không muốn nói thêm gì nữa.

Sau khi tiễn Ngô Thế Huân và Tống Du Phi đi, Biên Bá Hiền ngồi đờ ra trên sô pha, Phác Xán Liệt liền đem một ly sữa bò đưa tới cho cậu.

Biên Bá Hiền nhận lấy uống một ngụm, nở nụ cười, "Sao anh cứ cho tôi uống sữa hoài vậy? Cứ như nuôi trẻ ấy!"

Phác Xán Liệt thuận thế ngồi xuống, giơ cánh tay lên ôm Biên Bá Hiền vào lòng, cúi đầu tìm lấy môi cậu thơm lên, đầu lưỡi nghịch ngợm lướt một vòng quanh môi mỏng của Biên Bá Hiền, đem sữa dính trên mép môi liếm sạch, mùi thơm ngọt ngào quanh quẩn giữa môi răng hai người.

Môi dán lên môi, Phác Xán Liệt trầm giọng nói, "Thời điểm hôn như này, ngọt đến tâm cũng muốn nhũn ra."

Đôi mắt Biên Bá Hiền cong cong nhìn Phác Xán Liệt. "Bình thường tôi không ngọt sao?"

Phác Xán Liệt vô cùng yêu thích mỗi khi Biên Bá Hiền dùng giọng điệu nhẹ nhàng để nói, như là cầm lông chim quạt vào lòng, thời điểm Biên Bá Hiền cong mắt cười, răng trắng môi đỏ nhìn rất đẹp, còn lộ ra răng nanh nho nhỏ.

Phác Xán Liệt lại dán môi lên, liếm một hồi lên răng nanh nhỏ của Biên Bá Hiền, "Chỗ nào cũng ngọt, ngọt đến trong lòng tôi tất cả đều là mật của Biên Bá Hiền."

Biên Bá Hiền càng cười rộ, cậu hơi ngửa đầu ra sau tạo chút khoảng cách, "Ban ngày đó, đừng có mà động dục!"

"Đối với cậu, tôi động dục mọi lúc mọi nơi."

"Nhị ca à, anh thỏa ý thì cũng phải đau lòng cho tôi chứ, bây giờ eo vẫn còn đau lắm!"

Phác Xán Liệt lại ôm chặt Biên Bá Hiền trong lồng ngực hắn, để cậu thoải mái nằm phía trên người mình, "Nhị ca còn không thương cậu sao? Hả?"

"Ừm, anh hiểu tôi nhất!" Biên Bá Hiền dở khóc dở cười, thỏa mãn trả lời, nhưng lại suy nghĩ một chút mở miệng hỏi, "À này! Lộc Hàm và Tiêu Túc Văn rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

"..... Tiểu tổ tông, lần này tới lượt cậu làm đau Nhị ca sao?" Phác Xán Liệt mặt xoắn xuýt nhìn Biên Bá Hiền.

Biên Bá Hiền vẫn cứ nhìn thẳng Phác Xán Liệt, cuối cùng hắn cũng thua, "Được rồi, để mình cậu biết là được.... cũng đừng có bán đứng ông xã cậu đấy, Lộc Hàm điên lên không ai ngăn được đâu. Nhất là để Ngô Thế Huân biết chuyện, không chắc Lộc Hàm sẽ tìm ai tính sổ!"

"Tại sao không để cho Thế Huân biết?"

"Cũng không phải là không cho cậu ta biết, chuyện năm đó của Lộc Hàm làm náo loạn cả quân khu, sau đó cậu cũng biết rồi, kết cục khẳng định không hề tốt đẹp gì. Lúc ấy Lộc Hàm đã đứng lên nói, để anh ta biết ai khua môi chuyện này, nhất định anh ta sẽ rút lưỡi người đó. Dần dần trong quân khu không ai dám đề cập lại, nhiều năm sau này cứ như thế mà trở thành quy tắc."

"Xem ra tình cảm của Lộc Hàm và Tiêu Túc Văn năm đó rất sâu đậm?" Biên Bá Hiền cười lạnh.

"Cũng không hẳn." Phác Xán Liệt cảm thấy hắn phải nói đỡ cho anh em mấy câu, "Lộc Hàm đối với Ngô Thế Huân rất tốt, chúng ta có thể nhìn ra được, cậu cũng đừng đa tâm."

"Lúc đấy còn nhỏ mà! Lộc Hàm và Tiêu Túc Văn cũng chừng mới mười bảy mười tám tuổi thôi. Tình yêu khi đó bốc đồng, cứ không phải người này thì sẽ không còn thiết để sống! Tuổi hai người bọn họ như thế, lại là anh em lâu năm, cảm tình sẽ tốt thôi."

"So với cùng anh vẫn tốt ư?"

"..... Nói về chuyện này, tôi còn muốn gọi Lộc Hàm một tiếng ca."

"Ừm... tiếp tục đi."

Phác Xán Liệt trộm nhìn biểu hiện của Biên Bá Hiền, không có gì đặc biệt mới dám nói tiếp, "Tôi cũng không biết hai người họ hẹn hò lúc nào, Lộc Hàm không nói với tôi. Chỉ là có lần tôi về trễ, lúc đi ngang qua hẻm nhỏ ngoài đại viện vô tình nhìn thấy hai người họ tựa trên tuờng hôn môi. Lúc đấy mới biết cả hai cùng một chỗ. Mặc dù có chút khiếp sợ, nhưng không phải chưa từng thấy chuyện này, cho nên cũng không quá để ý."

"Ai ngờ một buổi tối, nhà Lộc gia đèn đóm sáng choang, cha mẹ Tiêu gia cũng tới, trong sân náo loạn cả lên, tiếng cãi vã, đánh đập liên tục. Cả tối hôm đó xem ra toàn bộ đại viện không hề yên tĩnh."

"Hai ngày sau tôi mới biết, tôi hôm ấy Lộc Hàm nói hết cho người trong nhà biết."

Biên Bá Hiền có chút kinh ngạc, "Này không giống với phong cách của Lộc Hàm lắm, sao có thể lỗ mảng như thế?"

Phác Xán Liệt tiếp lời, "Cậu cho rằng anh ta muốn nói? Cho dù anh ta có nghĩ tới, Tiêu Túc Văn cũng không phải là người không thận trọng, có thể để anh ta làm bừa? Còn không phải Tống Du Phi."

"Hả?"

"Tống Du Phi bắt gặp hai người họ, một bụng đầy ý nghĩ xấu muốn đâm thọc, truyền tới tai bác Lộc. Lộc Hàm hết cách rồi, hoặc là không làm, còn không thì trực tiếp công khai, nếu như không chịu, cứ cùng Tiêu Túc Văn ra nước ngoài, mắt không thấy tâm không phiền."

"..... Xem ra rất để tâm mối tình đầu...." Biên Bá Hiền có chút không vui nói.

Phác Xán Liệt nở nụ cười, véo cái mũi nhỏ Biên Bá Hiền, "Xem xem, biết cậu đau lòng thằng em mà bất bình, nhưng bây giờ Lộc Hàm đối với Ngô Thế Huân như là nắm trong lòng bàn tay! Cậu đừng nghĩ đến nữa, Lộc Hàm đối với Tiêu Túc Văn hiện tại không một chút nhớ nhung. Trái lại anh ta còn thấy lúc đó thật ngu ngốc."

"Ai biết được! Dù sao Ngô Thế Huân tuổi trẻ lại còn đẹp trai! So với Tiêu Túc Văn đương nhiên mị lực hơn nhiều rồi!" Biên Bá Hiền hiện tại như đang che chở cho con mình vậy.

Phác Xán Liệt dở khóc dở người, "Khi đó còn nhỏ, Lộc Hàm cũng bị kích động, lại bị Tống Du Phi phá, cả hai người họ cứ nghĩ rằng đấy là tình yêu chân thành, thanh xuân ai không có lúc hoang đường chứ! Về sau Tiêu Túc Văn bị đưa ra nước ngoài, Lộc Hàm tìm Tống Du Phi tính sổ, ở xa nhau như thế, mọi chuyện dần không còn. Chuyện tình yêu nhiều năm như vậy, cậu muốn nói đó là tình yêu thuần khiết cũng không thể được."

"Ừm..." Biên Bá Hiền suy nghĩ một chút, "Anh vẫn là nên nói một tiếng với Lộc Hàm trước đi! Thế Huân cậu ta hay để tâm chuyện vụn vặt, hơn nữa tôi đảm bảo, khi đối mặt với Lộc Hàm, thằng nhóc đó không hỏi cái gì, cũng không bộc ra tính khí gì đâu."

Biên Bá Hiền nở nụ cười, "Thu lợi đi!"

Phác Xán Liệt đưa tay bóp gò má Biên Bá Hiền hướng về phía hắn, mân mê một hồi mới hôn xuống, "Này là lo nghĩ cho người khác gì chứ! Hay là cậu bận tâm vì tôi đi!"

"Ha? Nhị ca này, mối tình đầu của anh có kinh thiên động địa gì mà không nói ra được vậy?" Biên Bá Hiền nhìn Phác Xán Liệt, khóe môi không nhịn được nhếch lên.

"........" Phác Xán Liệt cầm lấy điện thoại, vờ như đứng lên đi ra ban công, "Tôi phải gọi cho Lộc Hàm, để xảy ra hiểu lầm là không tốt."

Biên Bá Hiền nhìn bóng lưng Phác Xán Liệt, nhịn không được cười thành tiếng.

Đột nhiên điện thoại kế bên rung, Biên Bá Hiền liếc mắt nhìn, nụ cười bỗng chốc cứng ngắt. Vừa ngắm bóng lưng Phác Xán Liệt, vừa cầm điện thoại đứng dậy, hô to ra phía ban công, "Tôi nghe điện thoại, là chuyện trong nhà."

Phác Xán Liệt đang nghe di động, xoay người khoát tay với Biên Bá Hiền, ý bảo cậu cứ đi đi.

Đối với chuyện trong nhà của Biên Bá Hiền, Phác Xán Liệt chưa từng hỏi qua.

Biên Bá Hiền bước vào thư phòng , khóa cửa lại, đứng bên cửa sổ nhấn nút nghe, "Alo."

"Tới phòng làm việc của tôi, ngay bây giờ." Là Tasius.

"Làm sao vậy?"

"Đám hàng đi hải vận xảy ra vấn đề, gặp bão biển, cả thuyền đều lật."

"Chìm thì chìm, cứ bồi bường gia đình người trên thuyền là được."

"Vấn đề là mới đây khu Hải vực muốn tiến hành kiểm tra chất lượng."

Biên Bá Hiền dừng lại, không trách tại sao Tasius gấp gáp như vậy, toàn bộ hàng hóa bị chìm, Hải vực có thể chờ chuyện gì xảy ra đây!

"Tới nhanh một chút." Tasius bực bội nói xong liền cúp máy.

Biên bá Hiền chậm rãi buông lỏng tay, ngón tay cái xoay mấy vòng trên điện thoại, cậu suy nghĩ một chút, lại đưa điện thoại lên nhấn mấy nút.

"Alo? Tiểu Tứ nhi! Sao thế! Tôi mới vừa đi đã nhớ rồi sao?" Tống Du Phi ở đầu dây bên kia bất cần đời trêu đùa.

"Hiện tại lập tức tắt máy, ai tìm anh cũng không được để ý."

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top