Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngô Thế Huân mang khẩu trang, vành nón kéo thấp xuống hết cỡ, đứng dưới tiểu khu ngoắc một chiếc taxi, cậu ngồi vào trong, chờ cho chiếc xe quen thuộc từ hầm xe chạy ra.

"Bác tài, làm phiền bác đuổi theo chiếc xe kia."

Tài xế taxi từ kính chiếu hậu nhìn qua, người này tuy chỉ để lộ đôi mắt, nhưng cặp mắt sắc bén làm ông run rẩy, "Này... Đây là..."

Ngô Thế Huân lạnh lùng, "Việc nhà, lái xe đi."

Bác tài bị câu nói trực tiếp mà bóp chết ý nghĩ không muốn chở trong đầu ông, nuốt một ngụm nước bọt, liền khởi động xe.

Lộc Hàm chạy một đường ra tới ngoại ô, anh cầm điện thoại bấm số của Tiêu Túc Văn, "Vừa nãy ở nhà không có tiện nói, tình hình bị gì?"

"Hàn thủ lĩnh cũng đang ở đây, cậu tới trước rồi nói."

"Được, lần này đám người kia đừng hòng chạy thoát."

"Xem ra sẽ có chút khó khăn, dù sao mệnh lệnh cấp trên là không chừa một mống, mà còn..."

Tiêu Túc Văn không lên tiếng, trong lòng Lộc Hàm lại biết rõ, khóe môi câu lên, "Một mình tôi, vậy là đủ rồi."

Nói xong anh liền cúp máy, đạp chân ga, xe vượt như gió trên con đường sáng sớm trống trải.

Đến trước khu biệt thự, Ngô Thế Huân kêu tài xế dừng xe, cậu thong thả đi vào vườn, đột nhiên dừng bước, Ngô Thế Huân thấy xe Lộc Hàm lẳng lặng đổ trước cửa một ngôi biệt thự. Mà cạnh đó còn có thêm mấy chiếc xe, những xe khác cậu không biết, nhưng có một chiếc là cậu nhớ rõ như in.

Là chiếc mà đêm đó Tiêu Túc Văn chở Lộc Hàm về.

Ngô Thế Huân dần dần nắm chặt đấm tay, cậu đứng trong bóng cây rậm rạp, đầu cúi xuống để mũ chặn lại, thấy không rõ thần sắc.

Trong một phút cậu muốn xông tới, đập đổ cánh cửa to lớn đang đóng chặt, vừa nghĩ tới đằng sau cánh cửa kia có thể bắt gặp khuôn mặt kinh ngạc của Lộc Hàm, đằng sau anh là tên Tiêu Túc Văn ngoài cuộc, cả người không khống chế được phẫn nộ. Ngô Thế Huân cho tới bây giờ đều là bộ dạng vô tâm, không mảy may muốn cùng hắn ta nhấc lên tí quan hệ, đây là lần đầu tiên cậu kích động muốn giết người như thế.

Móng tay hung hăng bấm vào lòng bàn tay rỉ ra chút tia máu, cậu không cảm giác được đau đớn nhưng ít nhất kiềm chế được bản thân. Cậu vẫn đứng đó không nhúc nhích. Ngô Thế Huân tự nói với mình, mày phải tin tưởng Lộc Hàm, phải yêu thương anh ấy.

Vì mày thương anh ấy, nhất định phải tin tưởng.

.... F,u,c,k! Ngô Thế Huân gắt gao mím chặt môi, Lộc Hàm, em tin anh, anh, hắn ta, con mẹ nó, ngàn lần đừng làm em thất vọng!

Không biết qua bao lâu, Ngô Thế Huân cảm giác như mình đã chết lạnh thì bỗng cánh cửa biệt thự mở ra.

Lộc Hàm chỉnh sửa áo khoác đen bước ra, sắc mặt anh lạnh lùng, đi nhanh về chiếc xe. Ngô Thế Huân sửng sốt một chút, cậu vốn muốn coi tất cả không có gì xảy ra, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy Lộc Hàm, vị trí ngay tim lại phập phồng chua xót, cậu suy nghĩ một chút, liền bước tới chỗ Lộc Hàm.

Ngô Thế Huân muốn, em tin anh, cũng muốn một lời giải thích, anh nói cái gì em cũng nghe, chỉ cần là anh nói.

Nhưng nửa bước chân đầu tiên đã làm Ngô Thế Huân dừng lại, cậu mở to hai mắt nhìn.

Nếu như không nhìn lầm, trong tay Lộc Hàm cầm chính là...

Súng.

Lộc Hàm nghiêng người ngồi vào chỗ lái, nhưng không đóng cửa xe, một chân vẫn còn đặt ngoài đất, hình như anh chồm người qua phía ghế phó lái để tìm kiếm gì đó, tay trái móc cây súng lục vắt bên hông ra. Lộc Hàm như thói quen đưa tay tháo hộp đạn, đẩy từng viên đạn vào, đóng lại lên đạn.

Sắc mặt anh lạnh lùng, so với đôi mắt thiên chân vô tà thường ngày lúc này lại mang theo tà khí tiêu sát.

Lộc Hàm như vậy Ngô Thế Huân chưa từng thấy qua.

Anh đóng cửa xe lại, ngước mặt lên khởi động xe.

Ngô Thế Huân đứng dưới bóng cây nhìn Lộc Hàm càng lúc càng xa, cậu đột nhiên hiểu, Lộc Hàm hình như còn có bí mật không thể nói với cậu.

Ngô Thế Huân nhếch môi, một lúc sau cậu lấy điện thoại di động ra, mở định vị lên.

Đây là lần trước Ngô Thế Huân vừa mất tích một tháng bên Mỹ, trở về Lộc Hàm liền gắn cho cả hai, Ngô Thế Huân còn nhớ rõ hôm đó Lộc Hàm vừa lắp đặt, vừa cười trêu cậu, "Nếu như hồng hạnh xuất tường, em phải xem chừng đấy, cái đuôi nhỏ là đang trong tay anh đây."

Lúc này sẽ đến lượt em giật nhẹ dây diều vẫn luôn nằm bên ngoài.

Ngô Thế Huân đi theo điểm đỏ trên di động đến một nhà xưởng bỏ hoang, một mảnh tĩnh mịch. Cậu không thể thấy được Lộc Hàm, nhưng điểm đỏ trên di động biểu hiện quả thực là đang ở chỗ này. Cậu giơ điện thoại lên, cẩn thận đi vào trong.

Thân là Thiếu gia Mafia, tự nhiên sẽ biết cách giấu mình trong môi trường không thể xác định, cậu tận lực đi vào góc chết, dần dần đến gần hơn điểm đỏ đang hoạt động.

Tiếng huyên náo càng lúc càng gần, Ngô Thế Huân chỉ nín thở tập trung tiếp cận, cậu dò xét, thấy vài người mặc tây trang đen mang giày da chia ra đứng phía sau hai người, trong tay hai người kia mang theo một chiếc két bạc, hình như đang nhỏ giọng nói gì đó.

Ngô Thế Huân đứng gần bên cửa sổ, nghiêng đầu nhìn xuống dưới, quả nhiên phía dưới có không ít người.

Chưa từng gặp qua trường hợp này, nhưng cậu cũng đã quay không ít điện ảnh về hắc bang, lại là một thủ lĩnh Mafia, tình huống này vừa nhìn đã biết là đang ngầm giao dịch.

Có thể là bạch phiến, có thể là vũ khí, hoặc có thể là mạng người. Cuối cùng giao dịch lại là tiền.

Ngô Thế Huân không muốn dính vào, cậu đang chuẩn bị lặng lẽ chui ra, nhưng trong nháy mắt quay đầu, cách đó không xa thấy được một thân ảnh đang nấp dưới cây cột, thân ảnh mà cậu đã quá quen thuộc.

Lộc Hàm.

Một tay Lộc Hàm nắm chặt súng vững vàng giơ lên, đầu nghiêng qua một chút, mắt híp lại, ngắm trúng một đường.

Tiếng súng vang lên, máu đã đổ xuống.

Toàn bộ khung cảnh đóng băng trong nháy mắt hoảng loạn, Lộc Hàm xoay người lại, lạnh lùng lần thứ hai lên đạn, tay đưa lên muốn nổ súng. Nhưng trong chớp mắt ngước lên lướt qua một thân ảnh anh quen thuộc nhất.

Đôi mắt hẹp dài sâu thâm thúy ở phía xa đang nhìn thẳng vào anh, làm trái tim Lộc Hàm như mất trọng lực rơi xuống.

Bất quá trong một giây, Lộc Hàm liền khôi phục lại như thường, nhưng hết lần này tới lần khác bỏ lỡ cơ hội bắn chết người, cũng như cắt đứt hết kế hoạch hành động nối liền.

Lộc Hàm không chút hoang mang, dường như anh không nghĩ ngợi gì, nhấc chân tránh đạn lạc bay loạn xạ, vội vàng chạy về phía Ngô Thế Huân.

"Lộc...."

Không đợi Ngô Thế Huân há miệng kêu một tiếng Lộc Hàm, Lộc Hàm liền dùng lực kéo mạnh tay Ngô Thế Huân chạy ra ngoài, theo cánh tay rắn chắc của cậu trượt xuống, mười ngón tay giao nhau, khớp đến không gì bằng.

Trong mưa bom bão đạn, anh kịp lúc bắt được tay em.

Người càng ngày càng đông, tiếng súng vang lên liên tiếp, chân mày Lộc Hàm càng lúc càng nhíu chặt, cặp mắt lạnh xuống, nắm tay Ngô Thế Huân chạy vào góc chết, đè cậu vào tường, "Tiểu tổ tông, coi như anh cầu xin em, tốt nhất hãy đợi ở chỗ này, đừng lên tiếng cũng đừng cử động, mặc kệ có xảy ra chuyện gì, chờ anh trở lại đón em."

Lộc Hàm nhanh dặn dò liền mở bàn tay Ngô Thế Huân ra, nhét cây súng vào tay cậu.

Nói xong liền muốn rời đi.

Ngô Thế Huân thấy thế vội vàng đưa tay nắm lại tay Lộc Hàm, cậu vô cùng sợ, bóng lưng Lộc Hàm thoạt nhìn như sẽ biệt ly làm cậu sợ.

Bộp một tiếng, Lộc Hàm trực tiếp mở bàn tay Ngô Thế Huân đang nắm chặt mình, tay trái bóp cổ Ngô Thế Huân đè chặt trên tường bê tông.

Lộc Hàm cắn răng hung hăng dán môi mình lên môi Ngô Thế Huân, thấp giọng nói, "Ngô Thế Huân, anh chưa từng cấp bách muốn nói cho em biết, anh yêu em."

Ngô Thế Huân kinh ngạc mở to hai mắt như muốn nói gì đó, nhưng một giây kế tiếp đã bị Lộc Hàm đánh vào cổ choáng váng ngã trên mặt đất.

Khi cậu nhắm mắt ngất đi, cả thế giới đều là Lộc Hàm nhìn cậu đầy thâm tình đến chết.

Phác Xán Liệt đang nằm trong phòng ngủ nhà Phác gia lật sách, đột nhiên nghe thấy âm thanh ồn ào ngoài cửa sổ, hắn hơi nhíu mày, chỉ thấy một thân ảnh dứt khoát nhảy vào.

Phác Xán Liệt cười lắc đầu, ngón tay đang kẹp trên trang sách, mở miệng nói, "Xem ra buổi sáng người nào đó còn không ăn no, đói khát phải trèo tường qua đại viện quân khu, lại leo lên cửa sổ lầu ba chỉ vì muốn bò lên giường của tôi?"

"Chậc chậc, ai đó nói quần sẽ không mang đi, trở về nhà thì không thấy người, dĩ nhiên là tới bắt gian một chút, xem kim ốc tàng kiều giấu ai đây? Để cho Nhị ca nhà cũng không thèm về."

Phác Xán Liệt bật cười, đưa tay về phía người nọ, "Không phải gửi tin nhắn cho cậu rồi hay sao?"

"Không đọc được." Biên Tứ gia đánh chết cũng không nhận.

"Nhớ tôi thì cứ nói thẳng."

"Muốn ngủ với anh." Biên Bá Hiền cầm lấy tay Phác Xán Liệt, tiện thể chui vào trong chăn mềm mại của hắn.

Phác Xán Liệt nhìn người này tóc tai rối bời, ngược lại khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm nhu hòa, nhẹ nghiêng đầu hôn lên trán cậu, "Người của cậu, tùy cậu ngủ."

"Coi như anh biết điều." Biên Bá Hiền vùi đầu trong lòng Phác Xán Liệt, thực sự là nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Vốn cậu bận rộn cả ngày nay, sáng sớm còn ầm ĩ với Phác Xán Liệt một trận, kết quả về nhà không thấy người đâu, mệt muốn chết mà lại ngủ không được, dứt khoát lên kế hoạch trực tiếp tới Phác gia tìm Phác Xán Liệt.

Hôm nay là sinh nhật cha Phác nên bị mẫu thân đại nhân thúc giục Phác Xán Liệt về nhà. Hắn nhìn qua người bên cạnh, nở nụ cười.

Quên đi, mặc kệ cái khác, nếu cậu chỉ ở bên cạnh tôi, không muốn rời khỏi tôi, vậy thì tốt rồi.

Phác Xán Liệt suy nghĩ một chút, đem cuốn sách trong tay khép lại, tắt đèn, ôm Biên Bá Hiền cùng ngủ.

Người này ở bên cạnh hắn, cả thế giới của hắn bình an như thế.

Vừa rồi Phác Xán Liệt đọc được một câu trong sách.

Tôi là tình yêu của em, mà em lại là tự do.

Tiếng ồn ào đánh thức Phác Xán Liệt từ trong mộng, hắn đưa tay che lại lỗ tai người trong lòng, quay đầu xem đồng hồ, mới 3 giờ sáng.

Biên Bá Hiền tựa hồ cũng bị đánh thức, mơ màng mở nửa con mắt, âm thanh có chút mềm mại nói, "Làm sao vậy?"

"Không biết." Phác Xán Liệt ngồi dậy, "Tôi đi xem."

Phác Xán Liệt xuống giường đi tới bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài liền kinh ngạc.

Bốn năm xe quân sự sáng rực đậu trước sân đại viện, nhà kế bên đèn đuốc sáng trưng, quân nhân đặc chủng ăn mặc chỉnh tề đứng bốn phía, đem cả viện vây trong nghiêm trang, thỉnh thoảng có người mang theo vẻ mặt nghiêm trọng ra vào rất nhanh.

Biên Bá Hiền từ phía sau đi tới, vừa nhìn thấy cảnh tượng này cũng chỉ sững sờ một chút, "Đây là thế nào?"

Phác Xán Liệt nhíu mày, suy nghĩ gì đó, rất lâu sau mới mở miệng nói.

"Xem chừng Lộc Hàm đã xảy ra chuyện."

Biên Bá Hiền quay đầu nhìn Phác Xán Liệt, vô cùng kinh ngạc, suy nghĩ một chút mới lên tiếng.

"Rốt cuộc thì Lộc Hàm có thân phận gì."

Phác Xán Liệt buông vẹt màn cửa sổ xuống, hai tay khoanh trước ngực, nhìn thẳng vào mắt Biên Bá Hiền. Hai người cứ đứng đối diện như vậy, không ai dời ánh nhìn trước, cuối cùng Phác Xán Liệt chỉ nở nụ cười.

"Không có gì, Lộc Hàm, Trung tá Cục An ninh Quốc gia."

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top