Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên Bá Hiền đỗ xe ở bãi đỗ cách tiểu khu không xa, chậm rãi đi bộ vào trong, bỗng nhiên nghe tiếng huýt sáo vang lên từ phía sau. Cậu quay đầu lại nhìn, liền thấy Phác Xán Liệt ngồi trong xe cười với cậu, Biên Bá Hiền nhìn thấy Phác Xán Liệt cũng không tự chủ giương cao khóe miệng, vội vàng đi tới ngồi vào phía phó lái.

"Sao lại đi bộ tới? Có lạnh hay không? Nói sớm để tôi tới đón cậu." Vừa nói, Phác Xán Liệt vừa chỉnh điều hòa cao hơn.

Biên Bá Hiền nghiêng đầu, càng nhìn Phác Xán Liệt trong lòng cứ như nở hoa, từng bụi từng bụi mừng rỡ không kiềm chế được muốn trào ra ngoài, thử đếm ngày một chút, có vẻ đã mấy ngày không gặp Phác Xán Liệt, lúc bận rộn thì không cảm thấy, nhìn thấy rồi mới phát giác ra nhớ đến cỡ nào.

"Cố Tiêu có việc gấp, tôi kêu cậu ta cho xuống ở cổng, không lạnh đâu." Biên Bá Hiền đưa tay chống cằm, nhìn chằm chằm Phác Xán Liệt mắt đều cong lên, "Nhị ca, tôi phát hiện ra anh rất đẹp trai nha."

Phác Xán Liệt liếc nhìn Biên Bá Hiền, đảo quanh tay lái chạy xuống hầm đỗ xe, khóe miệng mang theo nụ cười nhưng giọng điệu cố ý thờ ơ, "Cậu mặc như thế bộ mới đi quyến rũ ai về à? Miệng lại còn ngọt như vậy? Hửm?"

Bộ tây trang cao cấp của Biên Bá Hiền tôn lên dáng người thanh lịch không thể che giấu, cổ áo sơ mi ngay ngắn không bị vểnh lên, xương quai xanh tinh xảo như ẩn như hiện hấp dẫn người khác, cộng với khuôn mặt nhỏ nhắn, Phác Xán Liệt nhìn từ xa tim còn ngứa ngáy.

"Gần đây tôi vừa học được một từ, gọi là chính trang giết người*. Xem ra giết được Nhị cả rồi hả?"

"Thế không phải? Cậu còn muốn giết ai?" Phác Xán Liệt gạt tay lái chuyển xe vào bãi, sau đó đưa tay vỗ nhẹ lên gương mặt của Biên Bá Hiền, "Đi thôi, xuống xe. Thưởng cho chính trang giết người, về nhà nấu cơm cho cậu."

Phác Xán Liệt mới vừa cởi dây an toàn định mở cửa đi ra, lại bị Biên Bá Hiền lấn tới đè lên người.

Cánh tay Biên Bá Hiền lướt qua người Phác Xán Liệt, đưa tới bên hông, trực tiếp đẩy ghế của Phác Xán Liệt ngả ra sau, để lưng ghế chỉnh thấp xuống. Không đợi Phác Xán Liệt phản ứng kịp, Biên Bá Hiền đã nhảy qua ngồi lên người hắn.

"Nhị ca hỏi tôi sao nói chuyện ngọt, nếm thử chẳng phải sẽ biết sao." Biên Bá Hiền cúi đầu sát xuống Phác Xán Liệt, khoảng cách môi sắp chạm môi đột nhiên dừng lại, ý cười dịu dàng nhìn hắn.

Phác Xán Liệt đưa tay xoa lấy thắt lưng của Biên Bá Hiền được âu phục phác thảo, tay còn lại vuốt từ lưng lên thẳng sau gáy cậu, hơi dùng lực đè xuống hướng mình.

Phác Xán Liệt khẽ nâng cằm nghênh đón, trước một giây hai đôi môi gắn bó với nhau, hắn cười trầm giọng lên tiếng, "Cậu đúng thật là chèo thuyền không cần mái chèo, bàn đu không cần đẩy."

Biên Bá Hiền hôm nay có động tới súng, cơn tức ở ngực còn chưa đè xuống, cả người khi tiếp xúc với Phác Xán Liệt trong nháy mắt như được thắp sáng, cậu luôn thích ve vãn không chờ được cạy khớp răng của Phác Xán Liệt ra, liền cuốn vào, đảo qua hàm trên, trêu đùa đầu lưỡi của Phác Xán Liệt dây dưa không dứt.

Trong khoảng thời gian ngắn, bên trong xe chật hẹp chỉ còn lại tiếng thở dốc dày đặc.

Quần áo của Phác Xán Liệt bị Biên Bá Hiền cọ đến nhăn nhúm, tay phải của Biên Bá Hiền cởi nút áo của hắn, lại bị Phác Xán Liệt đè lại, cậu có hơi bất mãn nhíu mày.

Phác Xán Liệt nở nụ cười, đưa tay xoa đầu Biên Bá Hiền, "Ngoan, trong xe không có dầu bôi trơn và áo mưa, tôi không muốn làm cậu ở nơi này."

Phác Xán Liệt nhìn đáy mắt nổi lên tình dục của Biên Bá Hiền, trong người cũng dần bốc lên khí nóng, nhưng hắn vẫn ghìm đôi mắt lại an ủi Biên Bá Hiền, tay kéo áo sơ mi đóng quần của cậu ra, theo thắt lưng sờ soạng đi vào, ôn nhu sờ nhẹ cơ bụng cứng rắn của cậu, xong lại tìm xuống phía dưới.

Cởi dây nịt, kéo quần lót xuống đến nửa chân Biên Bá Hiền, bàn tay nóng rực của Phác Xán Liệt liền dán lên bộ vị sớm đã gồ lên của cậu, "Ngoan, bảo bối, giờ tôi dùng tay giải quyết giúp cậu, không có mấy thứ kia tôi không muốn yêu cậu, sợ làm cậu bị thương."

Ngược lại Biên Bá Hiền như đang gặm cắn, so với cái vuốt ve có tiết tấu của Phác Xán Liệt mà thoải mái híp mắt, vẫn như cũ ngồi trên người hắn không nghe theo cũng không buông tha, cậu cúi đầu mổ từng cái từng cái lên môi hắn, trêu ghẹo như có như không khiến Phác Xán Liệt có hơi nhịn không được, Biên Bá Hiền rõ ràng cảm giác được phần cực đại cứng rắn phía dưới đang nhô lên.

Biên Bá Hiền vừa ngậm môi Phác Xán Liệt, vừa nhẹ giọng cười nói, "Nhị ca, đến thịt mà cũng không ăn, có còn là đàn ông nữa hay không? Hả?"

Phác Xán Liệt hung hăng nhéo cằm Biên Bá Hiền, hơi đong đưa chiếc cằm nhỏ nhắn sang trái phải, cuối cùng đành phải thở dài, "Tôi thà rằng không phải là đàn ông, nghe lời, đừng lãng phí thân mình. Tôi ôm cậu lên nhà, có được không?"

Biên Bá Hiền sửng sốt, Phác Xán Liệt người này từ trước đến nay chuyện trên giường không hề cố kỵ, mà không nghĩ tới lúc này hắn lại coi trọng tình trạng với Biên Bá Hiền, địa phương của mình căng thẳng trong quần tây, chính là bộ dạng vận sức chờ phát động, nhưng trong mắt Phác Xán Liệt thực sự có thể nhìn thấy được hình ảnh Biên Bá Hiền thu nhỏ trong đó.

Chỉ có một người, tình yêu của Phác Xán Liệt đối với Biên Bá Hiền, lặng im bao la như biển.

Biên Bá Hiền cũng không động nữa, nhưng trong lòng cậu lúc này vô cùng ầm ĩ muốn thân mật với người này, khát vọng triệt triệt để để với mỗi người này, không muốn rời xa một tí nào. Đúng vậy, cậu cho tới bây giờ đều dục vọng mãnh liệt muốn làm tình cùng Phác Xán Liệt, tiếng súng nổ tan tóc và lòng đầy tình yêu chua xót đã thiêu rụi lý trí của Biên Bá Hiền.

Cậu xề gần đến bên môi Phác Xán Liệt hung hăng hôn một cái, "Đùa với anh thôi, trong xe tôi có mấy thứ đó." Vừa nói, Biên Bá Hiền nghiêng người, tay mò trong chiếc hộp bên ghế phó lấy ra chai bôi trơn và bao cao su.

Phác Xán Liệt nhận lấy, dở khóc dở cười, "Lúc nào mà cậu chuẩn bị mấy cái này vậy? Sớm có âm mưu rồi à?"

Lúc này Biên Bá Hiền triệt để buông bỏ hành động, đưa tay kéo áo sơ mi Phác Xán Liệt ra, từ cơ bụng rắn chắc sờ loạn, dò vào quần lót của hắn, trực tiếp nắm lấy hạ thân của Phác Xán Liệt.

Nghe tiếng thở dốc càng lúc càng thấp của Phác Xán Liệt, khiến Biên Bá Hiền cười cong mắt, "Lần trước ở trong xe dùng miệng giúp anh, vẫn luôn muốn thử cảm giác làm ở trong xe thế nào."

Ngón tay của Phác Xán Liệt khuếch dầu bôi trơn lạnh lẽo đột nhiên xâm nhập vào hậu huyệt ấm áp của Biên Bá Hiền, làm cậu không tự chủ ngẩng cao đầu, phía sau còn chưa thích ứng kịp thì trước ngực lại bị Phác Xán Liệt nhẹ nhàng ngậm hôn đến mẫn cảm, khiến cậu trong nhất thời có hơi thất thần, ngón tay co quắp lại, siết chặt cổ áo Phác Xán liệt, bên môi lại không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ.

Tiếng rên rỉ lúc này như càng thắp lửa trong người Phác Xán Liệt, trong thân thể mẫn cảm của Biên Bá Hiền được hắn cho thêm một ngón tay vào, cậu kêu lên đau đớn, cúi đầu tìm lấy môi Phác Xán Liệt, tay của hắn thì chăm chú còn đầu thì cường ngạnh cướp lấy nụ hôn gặm cắn.

Cho đến khi nơi đó thích ứng được ba ngón tay, Phác Xán Liệt đã cương cứng lắm rồi, Biên Bá Hiền cũng bị trêu chọc đến cực điểm, cậu dùng sức cắn môi, đôi mắt mờ sương nhìn Phác Xán Liệt, thở gấp nói, "Được rồi, được rồi, Xán Liệt.... Xán Liệt! Vào đi...."

Phác Xán Liệt trấn an vỗ lên mông Biên Bá Hiền một cái, đưa áo mưa vào tay cậu, giọng khàn khàn dụ dỗ, "Ngoan, đeo cho tôi."

Biên Bá Hiền nhịn đến đỏ mắt, động tác có hơi thô bạo kéo quần Phác Xán Liệt xuống, tay xẹt qua điểm nhạy cảm của hắn hít một hơi, hạ thân cứng rắn bị bàn tay không có thủ pháp của Biên Bá Hiền đội mũ.

Sau khi mang xong, Biên Bá Hiền ngẩng đầu trực tiếp nhìn về phía Phác Xán Liệt, hắn bị ánh mắt dục vọng không chút che giấu của cậu nhìn thẳng đến buồn cười, cứ thế lại nổi lên hứng thú muốn trêu đùa Biên Bá Hiền.

Hai tay Phác Xán Liệt nhẹ nắm hai bên hông Biên Bá Hiền, giọng khàn như tiếng đàn cello đùa với cậu, "Ngồi lên đi, muốn tự cậu ngồi lên."

Biên Bá Hiền cúi đầu cắn thật mạnh lên xương quai xanh của Phác Xán Liệt, nhưng không dùng lực lớn, vừa cắn vừa nâng thắt lưng lên, đỡ lấy vật thô to của Phác Xán Liệt chậm rãi ngồi xuống.

Trong khoảng thời gian ngắn xương quai xanh của Phác Xán Liệt vừa đau mà hạ thân vừa thỏa mãn làm thần trí hắn hỗn loạn, hắn bám chặt lưng mịn màng của Biên Bá Hiền, cho đến khi toàn bộ đã vào rồi, hai người đồng thời phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.

Ngay sau đó, Phác Xán Liệt hoàn toàn không nhịn được, bấm lấy hông Biên Bá Hiền bắt đầu lên xuống, Biên Bá Hiền bị những cú đụng chạm của hắn chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ.

Phác Xán Liệt nghe tiếng rên như tiếng mèo kêu của Biên Bá Hiền làm hạ thân càng cứng mấy phần, hắn ngẩng đầu tìm đúng môi của cậu hôn lên, tay đè lấy gáy Biên Bá Hiền không cho cậu chạy trốn, hạ thân càng dùng sức va chạm trong cơ thể Biên Bá Hiền.

Tiếng thở dốc cùng rên rỉ trong lúc gắn bó như có như không, Biên Bá Hiền bị hôn đến không thở nổi, nhưng tất cả lý trí đều bị bốc hơi, cậu vô thức gạt bỏ cánh tay Phác Xán Liệt, hắn tựa hồ cũng nhận ra, không làm khó cậu, hôn dọc theo môi đến đường cổ, lại mút xương quai xanh, khẽ cắn lên đầu vú.

Dịu dàng và bá đạo xâm chiếm Biên Bá Hiền, cậu ngày thường hay giương nanh múa vuốt ngay lúc này một chút cũng không, chỉ có thể dựa vào lòng Phác Xán Liệt mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Phác Xán Liệt đột nhiên làm chậm lại chín cạn một sâu khiến Biên Bá Hiền khó chịu nhíu mày, mắt ngấn lệ bởi vì lý trí làm cậu bóp bóp vai Phác Xán Liệt, hắn ngẩng đầu lên nhìn tóc tai xốc xếch che đi đôi mắt của Biên Bá Hiền, vươn tay muốn vuốt mấy sợi tóc đó sang một bên, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn ngập tràn tình dục của Biên Bá Hiền.

"Gọi ông xã, một tiếng ông xã liền cho cậu." Vừa nói, Phác Xán Liệt có ý xấu đỉnh mạnh một cái.

"Phác.... Phác Xán Liệt! A... Tôi thao anh! Ưm....!"

"Ha ha, bảo bối, bây giờ là tôi đang thao cậu." Phác Xán Liệt vẫn như cũ không nhanh không chậm làm Biên Bá Hiền, "Ngoan, kêu một tiếng ông xã."

"Anh... Ưm... A!"

"Gọi ông xã."

"... Ngưm! Ông xã! Ông xã! Ông xã!" Biên Bá Hiền túm tóc Phác Xán Liệt buộc hắn ngẩng đầu, đôi mắt đỏ, đuôi chân mày mang theo một tia mê hoặc, cả người lười biếng vừa kiêu ngạo cười rộ.

"Ông xã Phác Xán Liệt, ông xã Phác, ông xã Nhị ca, ông xã, tôi yêu anh nhất, cầu anh cho tôi, có được không?"

Phác Xán Liệt nhìn Biên Bá Hiền như vậy, thầm mắng một tiếng, hung hăng bóp chặt hông Biên Bá Hiền, dùng lực ra vào.

Tiếng thở dốc càng thêm dày đặc, tiếng rên rỉ càng lúc gấp gáp, sau mấy phút ra vào, rất nhanh hai người đồng thời lên đến đỉnh.

Cả hai thất thần một hồi, Biên Bá Hiền đã không còn sức lực, chỉ có thể ghé vào người Phác Xán Liệt, Phác Xán Liệt hai tay ôm sau lưng Biên Bá Hiền nhẹ nhàng xoa xoa, cũng tự mình làm dịu thần trí.

Một lát sau, hắn lấy chiếc áo vest của mình khoát lên người đang cuộn tròn như con mèo thỏa mãn ngồi trên người hắn, vỗ nhẹ mấy cái, tay đưa lên xoa xoa mái tóc đẫm mồ hôi của Biên Bá Hiền.

Phác Xán Liệt hôn lên đỉnh đầu Biên Bá Hiền một cái, thấp giọng hỏi, "Dễ chịu sao?"

Biên Bá Hiền chôn vùi trong ngực Phác Xán Liệt không muốn động, miễn cưỡng lên tiếng.

Phác Xán Liệt nở nụ cười, nhẹ giọng trấn an, "Dễ chịu thì ngoan."

Ôm nhau nghỉ ngơi một hồi, Phác Xán Liệt không biết nghĩ tới cái gì mà lại đột nhiên cười, Biên Bá Hiền cũng lười động, chỉ nằm trên ngực hắn nghe tiếng trầm thấp, lười biếng hỏi, "Cười cái gì?"

Phác Xán Liệt nửa ôm Biên Bá Hiền, bắt đầu chỉnh lại quần áo, "Tôi đang suy nghĩ, lúc này mà có một điếu thuốc nữa thì quả thật sung sướng tựa thần tiên."

Con ngươi Biên Bá Hiền đảo quanh, đưa tay móc trong quần tây cái bật lửa bằng kim loại, ngón tay thon dài xoay tròn cái bật lửa vài cái, cuối cùng dừng lại trước mắt Phác Xán Liệt, tạch một tiếng, lửa bật lên, ấm áp chiếu lên nửa bên mặt của hai người.

"Không hút thuốc mới là chuyện tốt, cho anh chút lửa đỡ thèm."

Phác Xán Liệt đưa tay đóng bật lửa, thuận lợi nắm lấy tay Biên Bá Hiền, để cạnh môi hôn một cái, "Không cần, ôm cậu thế này còn hơn thần tiên sung sướng."

"... Mấy này học được ở đâu vậy hả lão tài xế."

Phác Xán Liệt cười cười, nhìn cái bật lửa trong tay Biên Bá Hiền, rồi nói, "Từ khi nào mà bắt đầu học hút thuốc vậy?"

Biên Bá Hiền nhìn sang, sửng sốt một hồi mới nhẹ giọng nói, "Đã quên, lâu rồi."

"Xảy ra chuyện gì sao? Cậu từng hút thuốc?"

"Lâu rồi, quên mất...." Biên Bá Hiền dừng một chút, "Cũng không có gì, lúc tuổi còn nhỏ có chút hiếu kỳ thôi."

Phác Xán Liệt thấy Biên Bá Hiền không có hứng thú chuyện này nên cũng không tiếp tục truy vấn nữa, gãy cằm Biên Bá Hiền, "Nói xem, cậu lớn lên ở Anh Quốc, sao có thể nói rành tiếng Trung vậy? Hả? Còn là giọng Bắc Kinh nữa chứ?"

Biên Bá Hiền hơi nhíu mày, cậu nhổm dậy, nghiêng đầu sang nhìn Phác Xán Liệt, "Hôm nay sao thích hỏi chuyện ngày trước của tôi thế."

"Không thể hỏi sao? Luôn cảm giác tôi không hiểu cậu." Phác Xán Liệt không trốn tránh, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Biên Bá Hiền.

Biên Bá Hiền thoáng phì cười, "Là bởi vì mẹ tôi, bà lớn lên ở Bắc Kinh, khi còn bé cũng là người dạy tôi tiếng Trung."

Biên Bá Hiền dừng một chút, chuyên tâm cẩn thận nhìn Phác Xán Liệt một lần, than nhẹ, "Xán Liệt, anh bất an cái gì?"

"Không có, cậu suy nghĩ nhiều rồi." Phác Xán Liệt lại dùng áo che kín Biên Bá Hiền, nửa ôm cậu mở cửa xe, "Đi thôi, chúng ta lên lầu, tôi ôm cậu nhé?"

Biên Bá Hiền tiến tới mổ nhẹ lên khóe miệng Phác Xán Liệt, giọng nói trong trẻo có chút lười biếng, âm cuối còn có hơi mơ hồ, vẽ lên ngay trái tim mềm mại nhất của Phác Xán Liệt cùng một câu nói.

"Phác Xán Liệt, tôi so với trong tưởng tượng của anh, chính là quyết một lòng."

Phác Xán Liệt ôm ngang Biên Bá Hiền, buộc chặt cánh tay đang thư thả, đem người trong lòng nhích lại gần vị trí ở tim, không lên tiếng.

Biên Bá Hiền, nhưng cậu không tưởng tượng được, tôi yêu cậu rất nhiều.

Phác Xán Liệt bị chuông điện thoại làm cho tỉnh giấc, tay tìm kiếm bên cạnh, lại sờ vào khoảng không, hắn cau mày vùng vẫy ngồi dậy, tùy tiện vuốt tóc, nhận điện thoại.

"Alo..." Giọng trầm khàn có thể nghe ra được vừa mới bị đánh thức.

Phác Xán Liệt nghe giọng nữ ở đầu dây bên kia đang luyên thuyên, bất đắc dĩ cười, "Được rồi mẹ, con nhớ mà, con đi ăn trứng gà liền đây, lại cầm trứng gà lăn từ đầu tới chân, được chưa?"

"Vâng vâng vâng, cảm ơn mẹ! Sinh nhật của con trai thế nhưng lại phải để mẹ chịu khổ, ngày hôm nay phải cảm ơn người thật nhiều, nhờ cha đi mua sắm với mẹ, có gì cứ quẹt thẻ của con!"

....

"Được, cảm ơn mẹ, yêu người."

Nghe toái toái niệm niệm gần nửa giờ, Phác Xán Liệt mới cúp máy, vừa nhìn màn hình di động, quả nhiên là ngày 27 tháng 11, người đã lớn tuổi như vậy nhưng vẫn nhớ kỹ sinh nhật của hắn.

Phác Xán Liệt để điện thoại qua một bên, nhìn qua bên giường trống không, mới bảy giờ rưỡi sáng, hôm qua Biên Bá Hiền có nói không có việc gì, mà giờ đi cũng không báo hắn một tiếng. Phác Xán Liệt lắc đầu, cầm bộ quần áo thể thao màu trắng đi vào phòng tắm.

Đến khi Phác Xán Liệt rửa mặt xong mới tỉnh táo tinh thần, hắn vừa lau tóc vừa đi ra phòng khách, kết quả là nghe tiếng lốp bốp, hình như truyền từ phòng bếp.

Phác Xán Liệt sửng sốt, lại một tiếng bỏng khác, không đợi Phác Xán Liệt phản ứng kịp, thêm một tiếng a nghe quen tay truyền tới, rồi lại im bặt.

Nghe được tiếng của Biên Bá Hiền, Phác Xán Liệt tò mò đi tới, nhìn thấy cậu đứng ở phòng bếp, tay cầm đôi đũa, tư thế đứng như tướng võ thuật, một bên núp chảo dầu đang bắn tung tóe, một bên hoảng loạn muốn vớt cái gì đó trong chảo... là thịt?

Phác Xán Liệt thăm dò, chắc là thịt bị khét rồi.

"Ây da!"

"Tui sát!"

"Mày đó!"

Biên Bá Hiền bị nóng đến kêu bậy bạ, vừa vội vừa gấp che miệng, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Hư — đừng đánh thức Phác Xán Liệt.... Ây da! Sịt — bỏng chết tui rồi...."

Phác Xán Liệt đem khăn mặt vắt lên vai, dựa người lên cửa phòng bếp, vóc dáng cao ráo trong bộ đồ thể thao càng thêm tuấn mỹ, tóc ẩm ướt rũ xuống cũng không giấu được ôn nhu trong đáy mắt.

"Mì sợi! Mì sợi!" Biên Bá Hiền bên này bị dầu văng làm rát, bên kia còn nồi mì sợi đang nấu, cậu bay qua trực tiếp lấy tay bốc. Ánh mắt Phác Xán Liệt tối sầm lại, tiến lên vài bước, bế ngang Biên Bá Hiền lên lùi về cửa.

"Đứng đây đợi, đừng có đốt nhà."

Phác Xán Liệt đi tới, trước tiên tắt chảo dầu, sau đó lấy nắp che lại, phòng ngừa dầu lại văng ra, sau đó cũng tắt nồi mì, thuần thục lấy găng tay bắc nồi đi đến bồn nước cạnh vách xốc lên, sau lại lấy khăn lau lau cho khô.

Cuối cùng đem mớ hỗn loạn trong phòng bếp dọn sạch mới ngừng, Phác Xán Liệt xoay người định trêu chọc Biên Bá Hiền, kết quả bóng người đứng ở cửa đã không còn, TV trong phòng khách lại bật to.

Phác Xán Liệt dở khóc dở cười, nhìn người nọ như không có chuyện gì xảy ra nằm dài trên ghế sa lon, cầm miếng khoai chiên bỏ vào miệng, vẻ mặt như mấy chuyện kia không liên quan gì tới ông hết.

Xoa xoa đầu Biên Bá Hiền, Phác Xán Liệt đi qua ngồi cạnh cậu, "Nghĩ gì mà muốn nấu bữa sáng? Đói bụng thì cứ bảo tôi."

"Cái gì?" Vẻ mặt đầy bình tĩnh của Biên Bá Hiền vẫn dán vào TV, "Không có nấu nha, tôi vẫn xem TV nãy giờ, phòng bếp còn chưa vào, không biết tối qua ma quỷ nào lộng hành nữa!"

Phác Xán Liệt xoa lọn tóc Biên Bá Hiền, chỉ cười, "Đúng rồi! Còn là quỷ chết đói!" Nói xong, Phác Xán Liệt kéo bàn tay Biên Bá Hiền qua, "Để tôi xem, bỏng chỗ nào rồi?"

Biên Bá Hiền bĩu môi, rụt tay lại, tùy ý chùi chùi, "Không có gì, bị trúng có một chút thôi. Hầy thật tiếc cho bữa sáng, không thành công."

Phác Xán Liệt muốn an ủi vài câu, còn chưa mở miệng, Biên Bá Hiền đã sột soạt đứng lên, như là nghĩ tới cái gì đó chạy vào phòng bếp. Không lâu sau thì thấy hai tay cậu cầm một thứ, vừa đi vừa thổi thổi vào tay.

"Tới tới tới! May mà còn một thứ!" Biên Bá Hiền vừa nói vừa đi tới ngồi xuống cạnh Phác Xán Liệt, hắn lúc này mới thấy rõ, phủng trong lòng bàn tay Biên Bá Hiền là một quả trứng gà, vẫn còn bốc hơi nóng.

Biên Bá Hiền vừa thổi vừa cầm đặt lên đỉnh đầu Phác Xán Liệt, sau đó lăn theo cái ót, đi qua lưng, lướt tới bắp đùi, cho tới mắt cá chân.

"Được rồi!" Biên Bá Hiền cười híp mắt giơ trứng gà lên đập vào đầu Phác Xán Liệt một cái.

"Xán Liệt, sinh nhật vui vẻ!"

Trong lòng Phác Xán Liêt như bị đấm nhẹ, hắn nhìn Biên Bá Hiền cười đến cong cả mắt, một câu cũng không thể thốt ra được.

Biên Bá Hiền vui vẻ hát xong một bài sinh nhật, rồi mới thay Phác Xán Liêt bóc vỏ trứng, còn càm ràm vụ mì trường thọ.

"Nghe nói sinh nhật thì sáng sớm phải lăn trứng gà từ đầu đến chân, lăn một cái, không bệnh cũng không gặp xui. Ăn bát mì trường thọ, khỏe mạnh trường sinh. Trứng gà thì nấu coi như hoàn hảo, còn tô mì luộc đến bấy nhầy!"

Biên Bá Hiền ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt hoa đào của Phác Xán Liệt, chăm chú mở miệng nói, "Phác Xán Liệt của tôi, phải sống lâu trăm tuổi."

Phác Xán Liệt đột nhiên nhớ tới, khi hắn để Biên Bá Hiền hút một chút thuốc lá, hắn cũng đã nói như vậy.

Ừm, Biên Bá Hiền của tôi, phải sống lâu trăm tuổi.

Phác Xán Liệt bỗng nhiên cúi đầu, tìm lấy đôi môi Biên Bá Hiền in lên, không giống như kịch liệt sở hữu, nụ hôn này chỉ đơn giản là môi dán môi, thế nhưng cũng làm Phác Xán liệt run nhè nhẹ.

Biên Bá Hiền hình như cảm nhận được, tay cậu đưa qua ôm lấy cổ Phác Xán Liệt, kiên định nụ hôn sâu hơn.

Mùa đông mặt trời lên cao có hơi lười biếng, xuyên ánh sáng qua cửa sổ sát đất, chiếu rọi lên một đôi tình nhân đang ôm nhau.

Nếu như tôi khiến anh bất an, như vậy tôi sẽ tận hết khả năng để yêu anh.

Học làm cơm, có thể.

Cá cược mạng sống, cũng có thể.

TBC

*Chính trang giết người: Kiểu như người mặc tây trang đẹp đến giết chết người nhìn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top