Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên này không tìm thấy Biên Bá Hiền, mà Phác Xán Liệt lại vừa mất tích, nhất thời Phác gia loạn thành một đoàn.

Lộc Hàm còn đang bận rộn công việc, nhận được điện thoại của Ngô Thế Huân bảo Phác Xán Liệt đã cầm chìa khóa xe của Phác Hựu Lạp, còn cậu ta khi vừa ra khỏi bệnh viện, trước mắt đều tối sầm.

Vấn đề của Tưởng gia còn chưa xong, Tasius vẫn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt không thể chuyển sang điều tra, Tưởng gia căn cơ sâu, muốn nhổ bỏ tận gốc còn liên quan đến nhiều thứ, kéo đến một loạt chuyện cần giải quyết. Thật ra Lộc Hàm đã bày vẽ sẵn đường đi, trước đó mới hoàn thành xong album, chỉ cần bước vào kì nghỉ ngơi là anh sẽ đi vào quy củ cố định. Lần này bộ phận an ninh quốc gia của bọn họ xem như mở một cuộc lớn, đã hai ngày nay anh không ngủ đủ giấc rồi, bây giờ Phác Xán Liệt lại không biết chạy đi đâu.

Lộc Hàm suy nghĩ một chút, đem văn kiện trong tay để xuống, một bên cầm di động lên gọi cho Ngô Thế Huân, một bên mặc áo khoác đi ra ngoài.

Ngô Thế Huân còn một bộ phim đang trong đoạn kết, mấy ngày nay chăm sóc Phác Xán Liệt cũng vội vội vàng vàng chạy tới chạy lui hai chỗ, nhớ không lầm thì chắc hôm nay sẽ hơ khô thẻ tre.

Phải đợi đổ chuông thật lâu bên kia mới nhận điện thoại.

"Alo? Tiểu Lộc?"

"Đang quay phim hả?"

"Mới vừa quay xong cảnh cuối cùng rồi, đang hơ khô thẻ tre, em thay quần áo chuẩn bị đến tìm anh đây."

"Có mệt hay không? Nếu không em quay về nghỉ ngơi trước đi."

"Không mệt. Em đi với anh... Chờ tí...."

Hình như bên kia có ai lại chào hỏi Ngô Thế Huân, nên Lộc Hàm chờ điện thoại.

"Alo, Tiểu Lộc, vừa nãy mới chào hỏi đạo diễn, tiệc hơ khô thẻ tre xin nghỉ, anh ở chỗ nào vậy? Em tới tìm anh."

"Ừ, vậy thì em ở CBD chờ anh đi, anh còn một nơi muốn đến, có thể nơi đó sẽ biết được Phác Xán Liệt đi đâu."

"Chỗ nào?"

Lộc Hàm ngồi vào xe, khởi động máy, "Đi tới chỗ của Sói Tuyết 0."

Biên Bá Hiền là Thượng tá ở Sói Tuyết 0, Lộc Hàm biết chuyện này từ người lãnh đạo vì bộ phận của họ phụ trách xử lý chuyện Tưởng gia.

Biên Bá Hiền, cậu có năng lực ghê! Tiểu tử, cũng cầu xin cậu mạng lớn một chút!

Ngô Thế Huân làm ổ trong xe đậu dưới chân cầu CBD, nhìn cao ốc cách đó không xa bật đèn rực rỡ, chỉ cần ngẩng đầu lên liền có thể thấy được cao ốc ở bốn phía.

Thật buồn cười, nơi này gọi là CBD, là khu vực phồn hoa đắt giá nhất kinh đô, cây cầu đá khắc ba chữ CBD có thể chạy được bốn làn xe, mà cách đó không xa lại lờ mờ không ánh sáng, người ở cũng thưa thớt.

Cậu ở chỗ đó thoải mái tới lui, không đeo khẩu trang cũng chẳng sợ ai nhận ra cậu chính là ngôi sao trên poster treo cách đó không xa.

Có lẽ, chói mắt cực hạn cũng chỉ là một mảng u tối.

Trên thế giới có rất nhiều định nghĩa rõ ràng, được chia thành hai thuộc tính trái ngược nhau, xét đến cùng cũng chỉ là một đường ranh giới không rõ ràng.

Cũng giống như tình cảm vậy, bạn nói bạn hận một người, vô cùng hận, thế nhưng nếu như không phải bởi vì yêu, thì lấy đâu ra hận.

Ngô Thế Huân luôn nhớ tới lúc cậu đứng phía sau Phác Xán Liệt, nhìn Biên Bá Hiền đứng trên biển mặc cho gió thổi, nghiêm túc như vậy, chân thành tha thiết nhìn Phác Xán Liệt như vậy, cậu từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy đáy mắt trong suốt của ca ca nhà mình, cho đến khi có một người có thể nhìn thấu tình tự trong đáy mắt đó.

Tình cảm sâu như thế cũng chỉ có một.

Ngô Thế Huân đặt tay lên trán, khép mắt lại, cậu biết cái cảm giác bất lực nhìn người mình yêu rời đi mà bản thân không làm được bất cứ chuyện gì.

Phác Xán Liệt bây giờ, sợ là so với cậu lúc đó còn muốn tê tâm phế liệt hơn gấp trăm lần.

Cốc, cốc.

Cửa sổ xe bị gõ hai cái, Ngô Thế Huân mở mắt ra, vừa lúc đối mắt với Lộc Hàm đang ngồi vào.

"Tiểu Lộc, em rất yêu anh, thật tốt." Ngô Thế Huân không nhúc nhích, chỉ mệt mỏi nằm dài trên ghế, nghiêng đầu qua, đôi mắt hẹp dài bình thường sắc sảo lúc này cong thành đốm lửa nhỏ đầy ôn nhu, khóe miệng mang theo nụ cười ấm áp nhìn Lộc Hàm.

Lộc Hàm tiến tới, nhẹ nhàng in lên khóe miệng Ngô Thế Huân một nụ hôn, nhẹ giọng nói, "Anh cũng rất yêu em, thật tuyệt."

Tiếu ý bên môi Ngô Thế Huân không hề giảm, cậu ngồi dậy ngay ngắn dựa vào ghế, "Tìm được Phác Xán Liệt ở đâu chưa?"

"Chỗ người Sói Tuyết 0 nói Biên Bá Hiền có để lại vài thứ cho Phác Xán Liệt, bất quá đã là chuyện của hai ngày trước." Lộc Hàm thở dài một hơi, "Anh nghĩ hai ngày nay cậu ta chưa từng rời khỏi chỗ đó."

"Nếu như không ai đi tìm, trừ phi Biên Bá Hiền trở về, có khả năng Phác Xán Liệt cứ ôm đồ Biên Bá Hiền để lại ngây ngô ở đó cả đời."

Lộc Hàm đè huyệt thái dương, khẽ cười một tiếng, "Tên đó quả là lụy tình mà."

Lúc Lộc Hàm và Ngô Thế Huân tìm được Phác Xán Liệt, đầu tóc hắn rối tung tinh thần sa sút, cả bộ âu phục nhàu nhĩ, phong bì màu đen trong tay gắt gao nắm chặt, tựa vào cửa két sắt, trong mắt hiện đầy tơ máu, nhìn chằm chằm quân hàm, cứ nhìn đi nhìn lại, nhìn một lần, rồi lại nhìn thêm một lần.

Lộc Hàm đi tới nắm chặt tay Phác Xán Liệt, bắt hắn dừng lại hành động cứ lặp đi lặp lại, "Xán Liệt! Phác Xán Liệt! Cậu tỉnh táo một chút! Biên bá Hiền còn chưa xác định có tử vong hay không! Cậu đã bắt đầu tỏ lòng tiếc thương rồi sao?"

Phác Xán Liệt hít sâu một hơi, nhìn quân hàm trong tay hắn, giọng nói cũng đã trở khàn, "Bá Hiền của tôi đương nhiên không chết, cậu ấy lập tức sẽ trở về."

"Vậy cậu nhìn bộ dạng của mình xem! Cậu đây là đang làm cái gì!" Lộc Hàm tức giận đến rống lên.

"Tiểu Lộc!" Ngô Thế Huân vội vàng đi tới, ôm vai an ủi anh.

Tầm nhìn của Phác Xán Liệt vẫn thẫn thờ dưới mặt đất, ngước mặt lên, "Tôi chỉ muốn cất những huy chương chiến công chưa ai từng thấy, những thứ này, những danh dự mà cậu ấy chỉ có thể chia sẻ với mỗi mình tôi."

Phác Xán Liệt ngồi xuống, thật chậm rãi, lại có chút hoảng hốt ngẩng đầu, đôi mắt đầy tơ máu chớp vài cái.

"Lộc ca, tôi chỉ muốn nhìn nhiều hơn, có bao nhiêu thời gian thì nhìn bấy nhiêu thời gian."

"Bù đắp hơn hai mươi năm cô đơn của cậu ấy."

Bỗng nhiên mũi Phác Xán Liệt chua xót, cũng không thể nhịn được dòng nước mắt, từng giọt từng giọt cứ thế rơi xuống, rơi vào mảnh thủy tinh chứa Biên Bá Hiền trong tim hắn, ghim vào đau đớn đến hít thở không thông, vô số mảnh vụn rơi vào tim, đâm đến gần như tan vỡ.

Nhưng hắn hận không thể nâng lên dùng sức mà nhào nặn, làm cho nó đau thêm một chút, rõ ràng hơn một chút, ít nhất hắn còn có thể cảm giác được Biên Bá Hiền vẫn tồn tại.

Phác Xán Liệt đưa tay lên che hai mắt mình, nước mắt nóng hổi rơi qua kẽ ngón tay, càng muốn bản thân khống chế tâm tình, mà nước mắt vẫn cứ mãnh liệt rơi. Hắn hít từng ngụm khí, như một con cá sắp chết cạn. Cả huyệt thái dương đều nổi gân xanh, tựa hồ máu toàn thân đang gào thét hắn đau bi thương cỡ nào.

"Tôi đem những năm cậu ấy thiếu hơi ấm đền bù lại hết. Gấp trăm lần! Gấp ngàn lần!"

"Cậu ấy cô đơn bao lâu, tôi sẽ nhìn bấy lâu! Mười năm! Hai mươi năm! Cả đời!"

"Chờ tôi làm đủ rồi! Cậu ấy kìm lòng không được sẽ trở về có phải hay không!"

Phác Xán Liệt ngửa đầu nặng nề mà dựa vào cửa, nhắm mắt lại, hét lên đầy tan vỡ, "Biên Bá Hiền! Cầu xin cậu trở về đi!"

"Tôi yêu cậu!"

Giọng nói run rẩy chỉ còn thều thào.

"Tôi yêu cậu..."

Hành lang trống trãi lạnh như băng, lại vang lên từng tiếng một, thấp giọng nỉ non đến tê tâm liệt phế.

Tình yêu hắn quyến luyến đến mức tận cùng, là khi hắn đã đánh mất đi.

Sau phát tiết của ngày hôm đó, Phác Xán Liệt cuộn mình ở nhà Biên Bá Hiền vài ngày, nằm trên giường ngủ đến trời tối mịt, ngoại trừ những lúc Lộc Hàm đến đưa cơm, Phác Xán Liệt cũng chỉ nằm trên giường kia, cái gì cũng không nghĩ đến, chỉ ép bản thân phải ngủ.

Lộc Hàm nhìn bộ dáng của Phác Xán Liệt như vậy, lo lắng đến muốn mắng hắn một trận, rồi lại không thể nào nói ra, dù sao Biên Bá Hiền cho đến giờ vẫn không rõ tung tích.

Cứ như vậy qua một tuần, Lộc Hàm theo lẽ thường đến đưa đồ ăn sáng, chẳng muốn mắng chửi Phác Xán Liệt, chỉ đem cháo đổ vào bát, lại đột nhiên nghe được tiếng bước chân từ phòng ngủ đi ra.

Lộc Hàm kinh ngạc quay đầu lại, lúc này nhất định Phác Xán Liệt sẽ cuộn mình trong chăn, đây là lần đầu tiên tự hắn đi ra ngoài. Đợi cho đến khi thấy quần áo của Phác Xán Liệt, anh càng kinh ngạc hơn.

Phác Xán Liệt ăn mặc chỉnh tề, áo sơ mi phẳng phiu, áo vest đen, gương mặt sạch sẽ.

Lộc Hàm dè dặt mở miệng nói, "Xán... Xán Liệt? Hôm nay là ngày mấy tháng mấy năm mấy?"

Phác Xán Liệt ngước mặt liếc Lộc Hàm, "Tôi không bị mất trí nhớ, Bá Hiền đến nay vẫn không rõ tung tích."

Lộc Hàm thở phào nhẹ nhõm, còn hơi nghi ngờ hỏi, "Vậy cậu đây là.... nghĩ thông suốt rồi?"

"Tôi đã ngủ bảy ngày." Phác Xán Liệt sửa lại măng – sét, đó là măng – sét một đôi với Biên Bá Hiền, "Bảy ngày qua tôi chưa từng mơ thấy Biên Bá Hiền, người chết sẽ báo mộng, cho nên khẳng định cậu ấy chưa chết."

Lộc Hàm lại thở dài một hơi, Phác Xán Liệt từng là một người không tin những chuyện ma quỷ mê tín, lúc này ngay cả báo mộng cũng làm qua. Bất quá mặc kệ thế nào, có thể để hắn tỉnh táo lại, nghĩ thế nào cũng không phải vấn đề gì cả.

Dù cho Biên Bá Hiền có thực sự xảy ra chuyện, Phác Xán Liệt có thể lừa gạt cả đời mình như thế cũng tốt.

Lộc Hàm bưng bát cháo qua, đưa cái muỗng cho Phác Xán Liệt, "Cậu muốn đi ra ngoài?"

"Chỗ người của Sói Tuyêt nói cho tôi biết, Biên Bá Hiền đem toàn bộ tài sản tôi sở hữu ban đầu sang tên cho cậu ấy bây giờ lại chuyển về cho tôi không thiếu một phần, còn kèm theo quyền thừa kế toàn bộ của Biên Bá Hiền. Tôi phải đi xử lý một chút."

Phác Xán Liệt uống một ngụm cháo, tựa như nhớ ra điều gì đó, nở nụ cười, "Vật nhỏ này, đây là sợ tôi sống không thoải mái mà... ha ha...."

Lộc Hàm nhìn Phác Xán Liệt, suy nghĩ một chút, "Một hồi cơm nước xong, anh dẫn cậu đến một nơi."

Phác Xán Liệt ngẩng đầu, "Nơi nào?"

"Đến rồi sẽ biết, ăn đi."

Phác Xán Liệt ngồi trên xe Lộc hàm đến một vùng ngoại ô đồng cỏ bao la, từng bụi cỏ nhân tạo vào mùa đông cũng có thể xanh um dạt dào, gió thổi qua ngọn cỏ, đến sóng biển gợn sóng, lộ ra những mộ bia màu trắng.

Phác Xán Liệt nghi ngờ nhìn về phía Lộc hàm, anh chỉ cười không nói gì, đi tới chỗ bảo vệ cửa, xuất ra chứng nhận sĩ quan.

Bảo vệ cửa chào một cái, dùng tay ra vẻ mời.

Lộc Hàm dẫn Phác Xán Liệt vào trong, những mộ bia này rất thấp, so với những mộ bia đứng thẳng khác biệt nhau, là hình tròn, nghiêng trên tảng đá hình trụ phẳng. Vị trí đặt mộ bia chằng chịt, không theo một quy luật sắp xếp nào cả.

Phác Xán Liệt nhìn từng ngôi mộ, đều có một logo sáng bóng thống nhất, hắn không khỏi mở to hai mắt, cái logo này hắn biết, là những thứ Biên Bá Hiền để lại cho hắn, mặt trên của thẻ quân đội có khắc logo này.

Nơi này là....

"Xán Liệt!" Lộc Hàm dừng lại ở mộ bia cách đó không xa, lại hướng về phía Phác Xán Liệt vẫy vẫy tay.

Phác Xán Liệt hít sâu một hơi, đi tới.

Ngón tay Lộc Hàm chỉ vào trên mộ, Phác Xán Liệt nhìn sang, phát hiện chỉ có logo mà không có tên.

"Đây là nghĩa trang của tất cả những người thuộc Sói Tuyết 0, thời gian khi mỗi người gia nhập tổ chức sẽ tự chọn một mộ bia cho chính mình."

Trái tim Phác Xán Liệt bỗng nhiên hẫng một nhịp.

Lộc Hàm nâng cằm, "Đây là Biên Bá Hiền."

Phác Xán Liệt gắt gao nhíu mày, những lời này của Lộc Hàm như vẽ một lỗ hổng trong lòng hắn, không lớn, nhưng rất đau, máu từng chút rỉ ra ngoài.

"Mang tôi tới đây làm gì?" Phác Xán Liệt ngồi xổm xuống, tinh tế nhìn mộ bia, đưa tay vuốt ve mặt đá.

Lộc Hàm cúi đầu nhìn hắn, "Sói Tuyết bọn họ có quy định, đội viên mất tích hai tháng, coi như là tử vong."

"Nếu như, anh nói nếu như, nửa tháng sau còn chưa tìm được Biên Bá Hiền, tên của cậu ta sẽ được khắc ở đây." Lộc Hàm đưa tay ra vỗ lên vai Phác Xán Liệt, dùng sức đè xuống, "Anh chỉ không muốn gạt cậu bất luận là chuyện gì về Biên Bá Hiền."

"Cho dù nó rất tàn nhẫn?" Phác Xán Liệt nhẹ giọng hỏi.

"Cho dù nó rất tàn nhẫn." Lộc Hàm gật đầu, "Phác Xán Liệt mà anh biết, đại khái là về Biên Bá Hiền đều muốn nắm rõ trong tay, cho dù những điều đó sẽ làm tổn thương chính bản thân cậu."

Phác Xán Liệt dùng tay chống dỡ, ngồi xuống bên cạnh mộ bia thuần trắng, ngẩng đầu lên nhìn Lộc Hàm, khóe môi mang theo ý cười, không thể nói rõ đó là thoải mái, cũng không rõ có phải là suy sụp.

Nụ cười kia rất khô, khô khan đến người khác có thể thấy.

"Chính xác."

Phác Xán Liệt giãn cơ thể trực tiếp nằm xuống, một cánh tay gối sau ót.

"Tôi nghĩ nơi này thật tốt, có thể để tôi ở đây luôn không?"

"Hửm?"

"Tôi nói, lưu lại một chỗ bên cạnh mộ cậu ấy cho tôi."

Phác Xán Liệt nheo mắt, tùy ý để gió thổi loạn tóc hắn.

Lộc Hàm ngẩng người, lập tức thở dài, "Tuy là không hợp quy củ, nhưng cậu và tên đó đã từng để tâm đến quy củ sao."

"Đúng vậy, không cho tôi ở chỗ này, đến lúc đó tôi chỉ có thể chen lấn với Bá Hiền. Cậu ấy ngủ rất hay đạp chăn, chiếm cả cái giường, đến lúc đó không chừng còn muốn mắng tôi nữa."

"Phác Xán Liệt...." Lộc hàm đột nhiên có dự cảm không tốt, "Cậu đừng làm chuyện điên rồ."

"Anh nghĩ nơi nào vậy." Phác Xán Liệt chậm rãi mở mắt ra, nhìn bầu trời xanh hiếm thấy, "Biên Bá Hiền của tôi sẽ để tôi sống lâu trăm tuổi."

"Cho dù cậu ấy có buộc miệng nói với tôi, tôi cũng sẽ không phụ nguyện vọng của cậu ấy."

"Yên tâm đi, Lộc Hàm ca, cảm ơn anh. Tôi muốn một mình ở chỗ này thêm chút nữa có được không?"

Lộc Hàm gật đầu, xoay người rời đi, khi anh đến gần cửa lớn thì quay đầu lại nhìn.

Bầu trời xanh lam hợp với màu cỏ xanh ngát, mà ở giữa chỉ chừa ngôi mộ màu trắng cùng với một thân ảnh dài màu đen.

Phảng phất toàn bộ thế giới chỉ còn lại bọn họ, bình an trong yên lặng, năm tháng không quấy nhiễu.

Một bức tranh xinh đẹp màu mực, thời gian lại dừng ở mùa hè.

Phác Xán Liệt lấy ra một phong bì màu đen trong áo vest, hắn vẫn không dám mở ra.

Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve logo mạ vàng trên phong bì, là một chữ Biên phồn thể, giống như con người Biên Bá Hiền, ưu nhã đường hoàng.

Phác Xán Liệt đặt phong bì bên môi, khẽ hôn nhẹ lên chữ Biên, lưu luyến ôn nhu. Sau đó ngón tay run rẩy chậm rãi mở phong thư.

Hắn chờ mong, nhưng lại nhát gan.

"Bá Hiền, bức thư tình đầu tiên, cậu phải viết lâu một chút, để tôi có thể đọc lâu hơn."

Lâu hơn một chút, hơn một chút nữa, nói không chừng cứ địa lão thiên hoang, bãi bể nương dâu.

Nếu không thì, trải qua lần này, trời đẹp như thế, dù có ngàn loại phong tình, tôi nên nói với ai đây?

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top