Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tầng mây đen cùng các lớp lá che lại khu rừng tựa như ban đêm, mưa to như trút nước rửa trôi vạn vật, cỏ mịn dưới chân dính đầy nước mưa trở nên nặng trĩu.

Thẩm Thanh Thu được Lạc Băng Hà cõng đi hồi lâu, đầu gối khi co lại vẫn ẩn ẩn đau, rừng tối đen làm bọn họ không xác định được phương hướng.

Chợt y không cẩn thận đụng tới vết thương ở ngực Lạc Băng Hà, nên ngạc nhiên là, tay chạm tới hình như không chỉ có nước mưa, mà có cả máu dinh dính.

Thẩm Thanh Thu lại sờ lên, ngón tay trỏ lướt qua miệng vết thương mấy lần.

Đúng là máu.

Theo lý mà nói, vết thương nhỏ như vậy đối với Lạc Băng Hà chẳng là cái gì, máu dính trên y phục đáng ra nên bị nước mưa xối sạch. Nhưng hiện tại, vết thương ấy thế mà chưa khép miệng, ngược lại còn không ngừng rỉ máu.

Âm thanh nước mưa rơi trên lá cây quá mức ồn ào, Thẩm Thanh Thu đưa tay đè lên vết thương của Lạc Băng Hà, xích lại gần cạnh tai hắn, hé môi cười khẩy nói: "Làm sao, ra ngoài lêu lổng với người ta để bị thương?"

Lạc Băng Hà hơi nghiêng đầu một chút, nhàn nhạt đáp: "Ừ, lêu lổng."

Thẩm Thanh Thu nhìn dáng vẻ hắn không muốn phản ứng, xùy một tiếng, cũng lười tự chuốc lấy nhục.

Nhưng có thể làm bị thương cơ thể nay của tiểu súc sinh, Thẩm Thanh Thu cũng bội phục người kia.

Khi vừa gặp, mặt Lạc Băng Hà hình như không giống bình thường, còn để Thẩm Thanh Thu dễ dàng khiến hắn bị thương, quả nhiên đã chịu thương tích từ trước.

Thẩm Thanh Thu dựa sát vào lưng Lạc Băng Hà, buồn bực ngán ngẩm tính toán, nếu như bây giờ ra tay, khả năng để bóp chết Lạc Băng Hà có khả thi không.

Giọt mưa từ trên lá nhỏ xuống lớn hơn từ trên trời, hai tay Thẩm Thanh Thu ôm cổ Lạc Băng Hà, lộ ra cánh tay bị nước mưa đập vào phát đau, khí lạnh tựa hồ thấm vào xương tuỷ.

Y không thoải mái dịch tay, chậm chạp chạm tới cơ thể Lạc Băng Hà lạnh hơn bình thường.

Lạc Băng Hà cõng Thẩm Thanh Thu không nói tiếng nào, nước mưa rơi xuống đầu hắn, lướt qua cần cổ trắng tuyết, từ lọn tóc không chút lưu luyến chảy đi.

Nhìn băng lãnh, không chút sinh khí.

Tiểu súc sinh này...

Mưa hình như lớn hơn, ầm ầm rơi xuống, Thẩm Thanh Thu cảm thấy hình như đầu y bị nước mưa nện tới hỏng rồi, mờ mịt làm ướt đáy lòng tạo ra một vũng bùn.

Bởi vì, đột nhiên ma xui quỷ khiến y kéo ngoại bào lên trước, che lại hai người Lạc Băng Hà và y.

Làm xong rồi, Thẩm Thanh Thu cảm thấy như mơ, hận không thể hung hăng tát mình một cái.

Quỷ nhập người à!

Lạc Băng Hà ngừng lại.

Thẩm Thanh Thu vắt óc suy nghĩ làm sao để cứu vãn lại mặt mũi, ai ngờ Lạc Băng Hà chỉ xóc lại y vững vàng lên lưng, một câu cũng không nói, tiếp tục giẫm lên cành cây đầy nước mưa mà đi.

Cũng không biết qua bao lâu, Thẩm Thanh Thu lại không an phận, phàn nàn nói: "Sao vẫn còn chưa tới, tiểu súc sinh ngươi có biết đường không đấy."

Lạc Băng Hà lành lạnh trả lời: "Cũng không biết do ai làm, ngươi cho rằng ta muốn ở đây dầm mưa cùng ngươi sao."

Thẩm Thanh Thu nghe vậy, ghìm cổ Lạc Băng Hà như muốn hả giận.

Y cũng không vùng vẫy, dù sao giãy dụa vô dụng, hơn nữa chân y đang bị đau, dầm mưa lại càng đau.

Tiếng nước mưa rơi trên lá cây rõ ràng rất ồn ào, nhưng tiếng đế giày ép qua bãi cỏ ướt át trong tiếng mưa vẫn có thể nghe thấy, hơn nữa cả hai đều có chuyện để nghĩ, không ai nói chuyện, ngược lại sinh ra một mảnh yên tĩnh đầy mâu thuẫn.

Lạc Băng Hà cõng Thẩm Thanh Thu đi mãi, Thẩm Thanh Thu hữu khí vô lực, hơi nghi ngờ Lạc Băng Hà có phải muốn giày vò y hay không, quanh đi quẩn lại, đến mai cũng không ra được.

Thẩm Thanh Thu đưa tay đẩy đi một cành cây, cành lá rung lên rơi đầu nước mưa xuống người y. Hắn nhìn qua vai Lạc Băng Hà, tầm mắt dần mở rộng, hình như bọn họ đã đi rất lâu, mưa nhỏ lại, trời cũng tối.

Cuối cùng Lạc Băng Hà tìm tới một sơn động, không cho phép cự tuyệt nói: "Nghỉ một tối, mai lại đi."

Thẩm Thanh Thu được đặt dựa vào vách đá, y nhìn chằm chằm Lạc Băng Hà đang nhóm lửa, chẳng có gì để ăn, không vui nói: "Không được, ta đói."

Lạc Băng Hà không cần suy nghĩ mà trả lời: "Chịu đi."

Lửa bùng lên, bởi củi đều bị nước mưa thấm ướt, cho nên rất nhiều khói, bay sang người, Thẩm Thanh Thu bị chọc giận, một câu cũng nói, ngồi đối diện Lạc Băng Hà, cách một đống lửa, mắt cũng không muốn nhìn tiểu súc sinh.

Trầm mặc một hồi, bỗng nhiên Lạc Băng Hà mở miệng nói: "Thẩm Thanh Thu, đến bên cạnh ta."

Trong động tiếng vang lớn, Lạc Băng Hà vừa mở miệng, đem ánh mắt chăm chú của Thẩm Thanh Thu dời đến bản thân đang dùng linh lực sấy khô quần áo.

Thẩm Thanh Thu tức giận triệt để, ngẩng đầu giọng hung ác: "Không đi! Chân gãy!"

Lạc Băng Hà: "Được, ngươi không đi, ta đến."

Nói xong bước qua mấy tảng đá, đến bên Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu quay đầu không muốn để ý hắn, ai ngờ giây sau liền bị cường ngạnh kéo vào trong lòng Lạc Băng Hà.

Nước mưa trên người Lạc Băng Hà đã khô, y phục bị lửa hun rất ấm, mùi khói mơ hồ lượn qua chóp mũi.

Y phục Thẩm Thanh Thu vẫn còn hơi ướt, bị kéo vào trong lòng Lạc Băng Hà, nhiệt độ ấm áp bao bọc lấy y, nháy mắt rét lạnh lui đi, đến cả sợi tóc cũng mềm mại.

Trong động ấm áp hoà thuận vui vẻ, lửa cháy lớn nổ lốp bốp, ngoài động mưa rơi tí ta tí tách, rảnh rỗi đến mức y hơi bối rối, dứt khoát dựa vào ngực Lạc Băng Hà tìm nơi thoải mái để ngủ.

Thẩm Thanh Thu vừa thả lỏng tinh thần liền buồn ngủ, lại đột nhiên bị Lạc Băng Hà hôn hung ác làm hô hấp không thông.

Chờ hai người dây dưa tách ra, Thẩm Thanh Thu cũng chẳng buồn mắng Lạc Băng Hà. Y vừa đau vừa đói, không muốn lãng phí khí lực.

Y nghe Lạc Băng Hà trên đầu lạnh lùng nói: "Trở về rồi mới dạy dỗ lại ngươi."

Thẩm Thanh Thu bây giờ không sợ hắn, khinh miệt xì một tiếng, nhắm mắt ngủ.

Mông lung buồn ngủ, đầu gối y như bị đốt, vẫn là khó chịu, làm y ngủ không yên, mở nửa mắt thở dốc, không muốn nhắm mắt.

Mặt y dán vào ngực Lạc Băng Hà, vải mềm lạnh hơi trượt, cằm Lạc Băng Hà dựa trên đỉnh đầu y.

Thẩm Thanh Thu mơ mơ màng màng, nhìn sang phía bên cạnh thấy trên y phục có một vết rách, một lỗ thủng lớn.

A, là do y cầm đao đâm, đâm rất sâu. Thẩm Thanh Thu nghĩ.

Y dùng lực như hận không thể giết chết Lạc Băng Hà, vết thương hình như vẫn còn rướm máu. Mặc dù máu dính lên vải đen không dễ thấy, nhưng Thẩm Thanh Thu nhìn ra.

Đầu hơi nặng, đầu gối không hiểu sao không nóng cũng đã hết đau.

Thẩm Thanh Thu nhắm mắt lần nữa chuẩn bị ngủ.

Nhưng, y mơ hồ không rõ, lại ma xui quỷ khiến, đưa tay che vết thương trước ngực Lạc Băng Hà. Y thấy máu dinh dính, cũng nhận thấy trái tim đập bình ổn, sau đó mới từ từ nhắm mắt.

Giống như, muốn làm cho máu ngừng chảy.

Khi Thẩm Thanh Thu tỉnh lại đã trở về Ma Cung, vẫn là tiểu viện kia.

Lúc trước Lạc Băng Hà có nói trừng trị gì đó, trừng phạt hay không, đều không thể làm được nữa, bởi vì một chuyện không ai nghĩ tới xảy ra.

Mặc dù không cần chịu Lạc Băng Hà giày vò, nhưng Thẩm Thanh Thu không hề vui vẻ.

Cẩu Ngôn cẩn thận từng li từng tí, tay run run đưa đồ cho Thẩm Thanh Thu, bởi vì bị phạt mà mặt bị đánh sưng, không thấy đáng thương mà ngược lại còn buồn cười, hình như thiếu mấy cái răng, nói chuyện không rõ.

Hắn nói: "Tiên sư... ... Chiết phiến... ..."

Chiết phiến vốn không liên quan, Thẩm Thanh Thu khi ấy chỉ muốn đuổi hắn đi mà thôi.

Nhưng bây giờ... ...

Thẩm Thanh Thu cảm thấy hắn cố ý đến chê cười mình!

Y giật lấy chiết phiến, vung tay đánh lên đầu Cẩu Ngôn, vừa đánh vừa cả giận mắng: "Cút ra ngoài cho ta! Không được vào!"

Cẩu Ngôn phối hợp kêu xin tha, kỳ thật lực đánh của Thẩm Thanh Thu rất nhẹ, thấy Thẩm Thanh Thu nổi giận, cũng không muốn chọc tiểu tổ tông này, không nói nhiều liền cáo lui chạy ra ngoài cửa.

Đương nhiên, bị giáo huấn hai lần cũng không dám đi xa nữa, trong lòng nhớ quan trọng nhất phải canh giữ bên người Thẩm Thanh Thu, nên cũng không đi quá xa, đục lỗ trên cửa phòng nhìn lén, không để đứa bé trắng trẻo bên trong xảy ra chuyện gì.

Không sai, đứa bé trắng trẻo.

Không biết vì sao, Thẩm Thanh Thu sau khi tỉnh dậy liền biến thành trẻ con ba tuổi. Làm y nghiến răng nghiến lợi là, vất vả mới khôi phục linh lực, tất cả đều chợt biến mất, không biết là mất thật, hay là lại bị phong bế linh mạch.

Buổi sáng vừa mở mắt thấy Lạc Băng Hà dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn y làm y nổi giận, nhưng khi vừa muốn xoay người ngồi dậy, phát hiện mình nhỏ lại, còn mũm mĩm. Y vừa mở miệng, chính là giọng nói vừa mềm vừa ngọt của tiểu hài tử.

Nói ngắn gọn, là bộ dáng phế vật.

Y cực kỳ ghét bỏ, muốn làm Lạc Băng Hà nổi giận, nhưng giọng trách mắng nhẹ nhàng hơn cả tán tỉnh; y muốn tụ linh lực đánh vào ánh mắt không chút ý tốt, lại còn thập phần thích thú trên mặt tiểu súc sinh, nhưng đan điền trống rỗng, không cảm giác được Kim Đan.

Thẩm Thanh Tu giận không phát tiết được, đạp chân nhỏ muốn xuống giường, lại bị Lạc Băng Hà dùng y phục bọc lại, nâng lên cao cao qua đỉnh đầu.

Y phục vẫn là trung y của Thẩm Thanh Thu, mặc trên người bây giờ, cử động đều lộ tay chân.

Lạc Băng Hà hình như thấy rất mới lạ, ôm y quay hai vòng, lại xoay mấy vòng, bỗng nhiên cười gọi: "Tiểu sư tôn."

Thẩm Thanh Thu phẫn nộ gào lên: "Ngươi mới nhỏ! Mười tám đời tổ tông nhà ngươi đều nhỏ!"

"A? Có đúng không?"

Lạc Băng Hà ôm chặt y đụng nhẹ lên môi, không rõ ý tứ nhíu mày.

Lông tóc Thẩm Thanh Thu dựng ngược, thầm nghĩ chắc tiểu súc sinh không có loại sở thích kia đi? Đối với một thân thể tiểu hài tử ba tuổi?

Y giương mắt nhìn phẫn nộ trừng Lạc Băng Hà, dữ dằn hỏi: "Ngươi làm gì."

Lạc Băng Hà xích lại gần y: "Không làm gì."

Thẩm Thanh Thu đẩy mặt Lạc Băng Hà đi, khí tức bất ổn: "Vậy ngươi sát vào như vậy làm gì?"

Lạc Băng Hà cắn nhẹ ngón tay bên miệng còn liếm mấy lần, hôn mặt y một chút: "Đệ tử đang nghĩ, tiểu sư tôn đáng yêu thế này, sau khi xử lý xong mấy việc rối loạn ở ma tộc, có thể đưa tiểu sư tôn ra ngoài mua kẹo ăn không?"

Giọng điệu dỗ con nít làm Thẩm Thanh Thu nổi da gà, muốn nổi giận, nhưng nghe có thể ra ngoài, cũng chính là rời khỏi Ma Cung, nghĩ nghĩ liền nhịn xuống không phản bác.

Thẩm Thanh Thu nho nhỏ ngáp một cái, dụi mắt, lại sờ bụng, giống như đại gia, không chút khách khí liếc Lạc Băng Hà: "Vi sư đói."

Lạc Băng Hà thả y lên giường, nhéo má y, cười nói: "Đệ tử còn có việc, chờ chút nữa sẽ bảo Cẩu Ngôn mang đồ ăn đến, tiểu sư tôn phải ngoan biết không."

Thẩm Thanh Thu a a ư ư nói không được, đẩy hai tay Lạc Băng Hà đi, vẫn bị Lạc Băng Hà hôn mới lần mới thoát.

Cẩu Ngôn đưa đồ ăn đến, muốn bón Thẩm Thanh Thu, bị Thẩm Thanh Thu xù lông đuổi đi.

Một lúc sau hắn lại quơ quơ chiết phiến, như kẻ ngu, Thẩm Thanh Thu nghi ngờ hắn đang chế giễu mình.

Thế là y đánh con chó kia ra ngoài.

Chiết phiến đối với cơ thể trẻ con của Thẩm Thanh Thu quá lớn, Thẩm Thanh Thu trên giường loay hoay hồi lâu, quạt không nổi, cánh tay lại mỏi, dứt khoát cuốn chăn đi ngủ.

Đang nửa tỉnh nửa mê có gió nhẹ thổi qua, Thẩm Thanh Thu dễ chịu lăn lăn trong chăn.

Hơi hé mắt nhìn người đang quạt, nhìn thấy, là khuôn mặt xấu xí của Cẩu Ngôn, nhíu mày lầm bầm: "Tiểu súc sinh đi đâu rồi... ..."

Sau đó xoay người ngủ tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top