Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa đông ở phương Nam vừa lạnh vừa ẩm ướt, lạnh đến đầu hay xương cốt cũng đau nhức, trên không bay vài bông tuyết, trời sắp mưa. Tuyết lớn bay tán loạn đi cùng với trận mưa lạnh thấu xương.

Ngày mưa tựa hồ luôn yên bình, tí tách rơi trên mái nhà, lá cây, ngọn cỏ phát ra tiếng động khác nhau, suy nghĩ trong lòng, rối loạn làm người mơ hồ.

Có nhiều cặp nam nữ yêu nhau đi tránh mưa hoặc chạy trong mưa rào, hoặc dừng lại phía dưới cơn mưa. Mưa kiểu này, cũng chẳng làm người ta cảm thấy vui vẻ gì.

Dãy núi Trương Bình không phải dãy cũng chẳng phải núi, chỉ là do người địa phương thuận miệng gọi vậy, các dãy núi cao thấp không đều, nhưng ít nhất nhiều năm qua vẫn yên bình.

Mưa ở đây rất đặc biệt, cả ngày không tạnh quả thật làm người ta thấy phiền.

Lão Trương bán thịt dọn đồ ra, những ngày mưa rất lạnh, gã không chú ý tới bệnh cũ tái phát, giờ chỉ thấy xương bánh chè đau muốn chửi bậy, chỉ mong thịt heo bán hết nhanh một chút, để gã sớm dọn quán về nhà.

Hắn gào to qua gió lạnh, mưa lại lớn, gào to nữa cũng chẳng có tác dụng gì, gã dứt khoát không rao nữa, hai tay nhét vào trong áo để sưởi ấm, hơi thở đều tản ra khói trắng.

Nhà tranh đầy cỏ dại ở đầu thôn là nhà Lý thư sinh yếu ớt nghèo kiết hủ lậu, mơ tưởng đọc hết sách trong thiên hạ khi mà suốt năm ở trong làng chẳng đi đâu, cả ngày ưỡn ngực ngẩng đầu, thỉnh thoảng nói hai câu thành ngữ vớ vẩn, cũng chẳng xem lại mình, không hề thanh cao.

Lão Trương bán thịt nhìn kẻ quần áo rách nát đi tới, khinh thường hừ nói: "Không mua thì đừng xem, nhìn ngươi là biết mua không nổi."

Lý thư sinh tức giận, gấp gọn cái ô sắp hỏng, chĩa tay mắng: "Ngươi đồ chợ búa thô tục đừng có khinh thường kẻ khác!"

Nói rồi tức giận móc ra mấy đồng tiền, hung hăng đập lên thớt gỗ, nói: "Hôm nay ta muốn ăn thịt!"

Mấy đồng tiền sáng bóng không biết bị hắn giữ bao lâu, lão Trương bán thịt mắt sáng lên, nhanh chóng lia dao cắt một miếng thịt, cắt miếng đùi, không nhiều không ít, vừa đủ.

Gã gói thịt ném cho Lý thư sinh, phất tay hào sảng nói: "Lấy đi, lấy đi."

"Ngươi, ngươi..."

Lý thư sinh ôm gói thịt bị ném vào ngực, kẻ thô lỗ này rõ ràng khịt mũi coi thường hắn, nhưng lại chẳng làm gì được, giận đến hai mắt trợn trắng khoa tay múa chân. Bọn họ từ xưa không hợp nhau, tuy không đến mức động tay động chân, nhưng lại không thể nói mấy câu.

"Ngươi cái gì mà ngươi." Lão Trương bán thịt không chút khách khí gạt ngón tay đang chỉ mình của hắn.

Lý thư sinh nhìn hắn chằm chằm lải nhải mấy câu người thô bỉ khó coi, nói đi nói lại cũng chỉ có mấy câu đó, cảm thấy chưa hết giận.

Nửa ngày, mắt hắn chuyển động, nhìn Trương đồ tể cười đến có chút lỗ mãng, xích lại gần nhỏ giọng nói: "Ai, ta hôm qua nghe nói, ngươi lại đến đưa thịt cho vị ở cuối thôn, sao rồi, người ta có để ý tới ngươi không? Ngươi nói, nếu ta kể chuyện này với bà vợ ngươi..."

"Phập" một tiếng, đao mổ lợn to cắm lên thớt gỗ, lão Trương bán thịt trợn mắt, mặt đỏ gay quát: "Ta thấy nàng cô đơn lẻ loi nên không đành lòng trơ mắt nhìn mà thôi!"

Lý thư sinh bị gã doạ mềm cả chân, nhanh chóng bình tĩnh giễu cợt nói: "Nếu không phải vì người ta đẹp thì ngươi sẽ đến sao?"

"Ngươi!!"

Lão Trương bán thịt giơ dao muốn chém người, trong lòng gã nghĩ những kẻ đọc sách đều có suy nghĩ bẩn thỉu, làm người phát hận.

"Không nói được gì? Người ta đẹp hơn gấp mấy trăm lần bà vợ ở nhà của ngươi, ngươi tự nhiên quan tâm cũng không kì lạ." Lý thư sinh hừ cười.

Nhưng rất nhanh, hắn liền không cười được.

Lão Trương bán thịt rất nhanh ngồi về ghế, mặt đầy râu vậy mà tạo ra mấy phần khí thế, gã khinh miệt cười nói: "Ta lại nghe người nói, mấy sọt sách rác rưởi ngươi tốn công viết, bị người đốt sạch ngay trước mắt, thật đáng tiếc, chậc chậc."

Uỳnh một tiếng, mặt Lý thư sinh đỏ gay, hung hăng đập bàn: "Đấy là ta... Ta không phải..."

Hắn tức giận lộn xộn, cũng không biết muốn nói cái gì.

"Ngươi rõ ràng cũng thèm muốn người ở nhà kia, để ý người ta."

"Ta không có..."

"Ngươi dám nói lại không?"

"Ta..."

Mưa vẫn rất lớn, trên đường thỉnh thoảng có vài người vội vàng chạy qua, chút tranh chấp bình thường chẳng có ý nghĩa.

... ...

Mưa dần tạnh, rơi vào dù tạo ra tiếng vang trầm, lại thuận theo dù rơi xuống vỡ tan trên bàn đá, đọng lại một vũng.

Vừa lãnh vừa vỡ nát không ngừng.

Nước té lên góc áo đen thẫm, như suy nghĩ tràn lan, thấm vào góc áo đen tuyền khó tìm hệt nhau.

Con đường đá xanh lạnh lẽo được một tầng nước bao phủ, mặt trên đầy bọt nước, chiếu tới bầu trời xám xịt, có hơi hửng chút nắng.

Tiếng bước chân đi trên nước, từ từ nhẹ nhàng, thong dong, có thêm một tiếng động bước đi khác.

Loạt xoạt– Loạt xoạt–

Tiếng bước đồng thời qua mặt nước, đánh lên mấy phiến đá xanh.

Hai thân ảnh một trước một sau, trong mưa bụi mù mịt không xa không gần, giữ mãi một khoảng cách, giống như có một kết giới vô hình cản giữa hai người không thể vượt qua, không thể tới gần, cũng như có một sợi dây buộc họ lại, không cách nào rời ra.

Dưới bầu trời mênh mông, giữa tường trắng cùng ngói hơi xám, tựa hồ chỉ còn lại hai thân ảnh này.

Nháy mắt, gió nhẹ thổi qua màn mưa, giọt nước bay loạn rơi lên đất, có mấy giọt bị thổi nghiêng mang theo khí trời mùa đông lạnh lẽo, rơi vào vạt áo hai người.

— Thân ảnh đằng sau đuổi lên, phá nát không khí im lặng thanh tịnh.

Ngón tay thon dài lạnh lẽo giữ chặt cổ tay người trước mặt, giọng mang mấy phần lạnh lẽo như bị hơi lạnh thấu qua run rẩy.

"Thẩm Thanh Thu..."

Người bị giữ lại như bi doạ sợ, cơ thể mặc lớp áo mùa đông dày cộm hơi nghiêng, thấy người phía sau không có ý buông tay, đành nghiêng dù, xoay đầu lại nghi hoặc nhìn người giữ mình lại.

Người đứng phía sau thấy mặt nàng như bị doạ sợ, vẻ mặt kinh ngạc cùng mấy phần khó tin, có lẽ là nhận lầm người, nhìn người bị mình giữ tay vẫn ôm bụng bầu làm như bị bỏng. Nhưng tay vẫn không buông ra.

Đó là một phụ nhân rất xinh đẹp.

Chút son phấn trên mặt vừa đủ để tôn lên nhan sắc, trong gió mưa lạnh lẽo có phần thanh cao, mắt phượng mi cong dài, dáng vẻ nhu hoà. Cho dù mặc dày, vẫn thấy thân hình có hơi gầy gò.

Vì bị kéo một tay, lúc nàng nghiêng đầu, có thể thấy bụng rõ ràng.

Rất rõ ràng, đây là một phụ nhân xinh đẹp vận thanh y.

Phụ nhân nghi hoặc muốn giật lại tay, vẻ mặt mờ mịt không rõ ràng.

Nước mưa lạnh thấu thấm ướt vạt tay áo hai người, tạo ra một khoảng rét lạnh, giao thoa giữa thanh sam và hắc y.

Phu nhân hé miệng, giãy dụa muốn kéo tay mình lại, dáng vẻ tức giận, lại không nói một tiếng.

Cuối cùng nàng không thể làm gì, chỉ có thể để mặc hắn giữ cổ tay, hai người giằng co trong mưa lớn.

"Cửu Nương!"

Một tiếng gọi thô kệch làm tay người kia run lên, do dự hồi lâu rốt cuộc buông lỏng tay phụ nhân ra.

Tiếng người gọi trong mưa bụi, kết thúc việc hai người giằng co lôi kéo.

Cửu Nương rõ ràng hơi giận, nhưng vẫn lắc ống tay áo, miễn cưỡng đi tới phía lão bán thịt, để lại người hắc y hoa lệ trong màn mưa lạnh lẽo.

Lão Trương bán thịt không keo kiệt cắt miếng thịt ngon nhất, gói cẩn thận đưa cho Cửu Nương.

Gã hiển nhiên thấy hai người kia lôi kéo nhau trong mưa, chỉ hận rèn sắt không thành thép nói: "Cửu Nương, ngươi không cần lằng nhằng với đại gia hoả kia, kẻ kia không khi dễ ngươi được, ngươi cũng đừng tự làm mình uỷ khuất."

"Kẻ kia" vẫn còn thẳng tắp đứng trong mưa mùa đông, biểu cảm bị che khuất nhìn không rõ.

Cửu Nương lấy thịt, lấy ngân lượng từ trong tay áo, gật đầu với gã ý mình biết rồi.

Lão Trương bán thịt sống chết không nhận ngân lượng, đỏ mặt khoa tay múa chân.

Cửu Nương không để ý gã, cầm thịt, ngón tay trắng nõn cầm dù, ôm bụng từ tốn đi trong màn mưa lớn.

Lão Trương bán thịt kích động, gào lên với bóng lưng gầy gò trong mưa: "Cửu Nương! Cơ thể ngươi không khoẻ, lần sau không cần tự đến lấy, ta mang thịt tới nhà ngươi! Cửu Nương!"

Tiếng nói thô kệch xuyên qua màn mưa bị đè xuống, biến mất trong bọt nước tí tách.

Lão Trương bán thịt mặt đỏ bừng hét xong, đầu vẫn còn nóng, vừa định ngồi xuống ghế cả người liền cứng đờ.

Gã đột nhiên cảm nhận được, ngẩng đầu lên liền thấy cặp mắt đen phiếm hồng, thanh niên cực kỳ tuấn mĩ vận hắc y, cười như không cười nhìn gã.

... ...

Mẹ ơi, ánh mắt kia, sao lại... Có chút đáng sợ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top