Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tia sáng yếu ớt chiếu qua cửa sổ hơi hé, mang theo hai phần se lạnh của mùa Đồng giá rét, và gió bấc vẫn lạnh thấu xương.

Thẩm Thanh Thu từ từ mở mắt, quay đầu nhìn ra ngoài trời tuyết phủ trắng ngói nhà đến xuất thần.

Ngoài cửa sổ hoàn toàn yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng xào xạc bị gió thổi qua.

Trời mưa như trút nước suốt nửa tháng, thế mà có thể lập tức trong xanh dễ chịu.

Có lẽ mọi chuyện trên đời đều như thế, đến rồi lại đi, lúc nổi lúc chìm. Vốn cho rằng đi qua bóng đêm là ánh sáng rực rỡ, một bước rời khỏi, lại là núi cao vực sâu.

Dù đêm qua khó ngủ xoay qua xoay lại, Thẩm Thanh Thu hôm nay vẫn dậy sớm, giống như mấy tháng nay. Không phải vì chuyện gì, mà chỉ vì vật nhỏ trong bụng đói rồi.

Sau khi y hết những triệu chứng ốm nghén, ăn gì cũng được, sáng nào bụng cũng làm ầm lên vì đói.

Sau khi ra ngoài, Thẩm Thanh Thu không tự lo cho mình tốt được, giặt quần áo nấu cơm với y thật sự là rất khó khăn.

Y cũng muốn thuê mấy người về làm, ít nhất cũng để mình thoải mái hơn, không cần quan tâm mấy việc vặt.

Nhưng bụng nhanh chóng giấu không nổi, thôn này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, đến lúc bị người ta nhận ra cái gì, khó tránh việc một truyền mười mười truyền trăm. Việc mình giả thành phụ nhân, cũng có khi sẽ bị bại lộ, y không muốn bị người khác coi như yêu tà.

Càng nghĩ, cũng chỉ có thể tự chăm sóc mình.

Vạn sự mở đầu đều khó, với những việc thường ngày, Thẩm Thanh Thu không đến mức không biết, nhưng cũng không quen làm.

Khi y còn nhỏ không cần nghĩ tới mấy việc này, về sau làm phong chủ cao cao tại thượng, cũng chẳng đến tay y, đến khi trùng sinh lại bị Lạc Băng Hà nuôi đến vô dụng, mới chật vật như hôm nay.

Lạc Băng Hà...

Thẩm Thanh Thu nheo mắt, xốc chăn lên, không khí lạnh thấu xương làm y run lẩy bẩy, nhanh chóng ép mình ngừng run.

Y thở ra hơi trắng nhanh tay nhanh chân mặc y phục, cả người đều phát run.

Cái thời tiết chết tiệt này!

Nếu không phải vì thân thể không thể đi xa, y cũng chẳng muốn ở đây để suốt ngày chịu lạnh.

Thẩm Thanh Thu ngồi xuống trước bàn chải tóc, do dự một hồi, cầm lấy trâm gỗ của nữ tử búi tóc lên.

— Đây là y học trộm của một phụ nhân, nói láo là để búi tóc hộ thê tử.

Tu Nhã kiếm phong chủ Thanh Tĩnh Phong ngày xưa, sa đoạ đến nước này, cũng chỉ vì muốn sống an ổn, thật sự rất nực cười.

Nước từ hôm qua đã sớm lạnh như băng, lúc Thẩm Thanh Thu bê chậu nước xuống ngón tay lạnh tới phát đau.

Y giữ chậu đồng cẩn thận, cửa gỗ lâu năm kẽo kẹt mở ra, tiếng như lão nhân già sắp rời trần thế.

Hôm nay cửa gỗ đón luồng gió lạnh thấu xương lần đầu trong ngày, cũng đón luôn cả thanh niên tuấn mỹ vận hắc y vào tầm mắt.

Hắn tựa hồ vừa tỉnh, lúc nghe thấy tiếng động ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Thẩm Thanh Thu, cong mắt cười khẽ gọi: "Sư tôn."

Thật giống với đệ tử nhiều năm trước mới nhập môn, mắt cũng đen láy trong veo như thế, cũng là tình ý ấm áp, trong mắt chỉ có một mình Thẩm Thanh Thu.

Chân Thẩm Thanh Thu trượt nhẹ, thấy Lạc Băng Hà hơi hoảng.

Lạc Băng Hà rất chật, cả người đều bị nước mưa thấm ướt, trên trán dính mấy sợi tóc, càng làm nổi bật gương mặt tái nhợt, cặp mắt đen thẫm, hơi sáng lên.

Bộ dạng chật vật này, có lẽ chỉ xuất hiện khi Thẩm Thanh Thu đẩy hắn xuống vực thẳm Vô Gian năm đó, về sau khi hắn trở lại, chẳng ai khiến hắn có dáng vẻ như vậy được nữa.

Cũng không biết là thật hay giả, là đáng thương hay nực cười, chật vật không chịu nổi, tựa hồ chỉ xuất hiện trước mặt Thẩm Thanh Thu.

Nói tới thì cũng nói đi, hắn chết đi sống lại, đảo mắt chỉ như một giấc mộng, mọi thứ từ bất đắc dĩ thành không khống chế được, cảnh người còn người mất dây dưa tạo ra ấn ký, thiếu niên ngây ngô như trăng sao lúc trước sớm đã thay đổi hoàn toàn, y không phải có thể hiểu được. Mà y cũng chẳng muốn hiểu.

Thẩm Thanh Thu hất nước ra ngoài, tiện tay muốn đóng luôn cửa lại, như dự đoán, Lạc Băng Hà ngoan cường giữ chặt cửa.

Y cũng chẳng nhìn, dứt khoát mặc kệ, làm như người này không ở, mặt không đổi sắc quay người vào trong, không để ý tới ý cười sau lưng từng chút lạnh dần.

Thẩm Thanh Thu như mọi hôm, xuống bếp đun nước nóng rửa mặt.

Thân thể y không như trước kia, sơ suất một chút cũng không thể đùa, Thẩm Thanh Thu không muốn trải nghiệm thứ gọi là một xác hai mạng.

Củi đều nhờ người khác bổ hộ, dù bị mưa thấm ướt, cũng có thể nhóm lửa.

Y ném vào lò một vỏ thông, ôm bụng nghiêng người muốn nhặt mấy cành củi nhỏ, liền bị một đôi tay đỡ dậy, thanh gỗ trên tay lạch cạch rơi xuống đất.

Lạc Băng Hà nhếch môi không nói lời nào, đỡ Thẩm Thanh Thu ngồi lên ghế, bản thân thuần thục nhóm bếp đun nước.

Trong khói trắng chẳng ai nói chuyện, nước đã nóng, Lạc Băng Hà múc ra hoà với nước lạnh trong chậu đồng, khăn vải khô cứng nhúng xuống vò mấy lần, vắt khô khăn vẫn còn bốc hơi ấm liền muốn lau mặt hộ Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu giật lấy khăn, đứng dậy nhúng ướt khăn vải, mới thoải mái rửa mặt.

Giống như khi nãy Lạc Băng Hà đưa cho y, chỉ là thấy đáng thương mà bố thí, còn y, khinh thường không muốn nhận.

Thẩm Thanh Thu nấu cơm, không để ý bên cạnh thừa một người, trầm mặc quỷ dị ăn xong, làm yên lòng vật nhỏ trong bụng.

Y nghĩ hôm nay khó khăn lắm mới tạnh mưa, muốn giặt mấy bộ y phục, nước vẫn còn nóng.

Vừa thả y phục xuống nước, còn chưa kịp vò, chủ nhân của một đôi tay khác chẳng nói lời nào đã đưa tay giặt y phục.

Sau đó chỉ cần Thẩm Thanh Thu vừa muốn làm gì đó, Lạc Băng Hà không nói lời nào liền giúp y.

Thẩm Thanh Thu nén giận, súc sinh này muốn nói cho y biết, không có hắn thì y không sống được sao?!

Y nhìn chằm chằm Lạc Băng Hà đang đốt than, lạnh giọng nói với hắn một câu đầu tiên trong ngày: "Tiểu súc sinh, ngươi muốn chơi trò gì?"

Lạc Băng Hà không giận vì y không khách khí, thậm chí còn vì câu hỏi ngắn ngủn này, vẻ mặt cũng dịu xuống.

Hắn nhìn Thẩm Thanh Thu thản nhiên nói: "Đệ tử muốn đối xử tốt với sư tôn, chỉ vậy thôi."

Thẩm Thanh Thu âm thầm siết chặt tay, nói: "Ta không cần."

Lạc Băng Hà: "Nhưng mà ta muốn làm vậy, chỉ vì ta muốn thôi."

Thẩm Thanh Thu bỗng bật dậy, nghiến răng nói: "Ta cũng chẳng thèm!"

Sắc mặt Lạc Băng Hà tựa hồ trắng hơn, thấy hai người lại sắp cãi nhau, bên ngoài chợt ồn ào tiếng người nói, hò hét ầm ĩ trước cửa nhà Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu khó chịu lườm Lạc Băng Hà, dùng sức mở cửa ra.

Trước cửa như có gánh hát hí, thôn dân náo nhiệt vây quanh xem, chỉ trỏ, lúc y ra ngoài tiếng xì xào bàn tán càng lớn.

Thẩm Thanh Thu còn chưa hiểu chuyện gì, chợt có mùi son phấn rẻ tiền thoảng qua trước mặt.

Y đưa tay chặn lại bàn tay to béo, ghét bỏ hất đi.

Người bị đẩy ngã trên mặt đất chợt khóc rung trời động đất, như gặp phải chuyện gì trời đất khó tha, chỉ vào Thẩm Thanh Thu lớn tiếng chửi rủa.

"Ngươi đồ tiện nhân không biết xấu hổ còn dám đánh ta! Ai biết làm chuyện trời đất khó tha gì, bị nam nhân làm to bụng, chạy đến thôn chúng ta! Còn dám câu dẫn nam nhân, hả? Ngươi lẳng lơ đáng bị ngàn người vạn người cưỡi! Ta nhổ vào!"

Thẩm Thanh Thu đen mặt, cố gắng nhịn xuống không để mình giết ả đàn bà cố tình gây sự này.

Lão Trương bán thịt ở chỗ khác đi tới, luống cuống tay chân kéo Trương thị lên, mặt đỏ bừng như rất khó xử, xin lỗi Thẩm Thanh Thu: "Xin lỗi Cửu Nương, ta quản bà ấy không tốt."

"Ông giỏi!" Trương thị nghe câu này của gã thì nhảy dựng lên tát gã một cái, hét lớn: "Ông còn dám nói hộ ả?! Ông nói, có phải ông từng ngủ với ả rồi không, hả? Ông nói đi!"

Lão Trương bán thịt trợn trắng mắt, khó tin mắng lên: "Bà đừng có nói lung tung!"

Trương thị giữ lấy tay lão Trương bán thịt không buông, vẻ mặt hung thần hùng hổ doạ người: "Nếu không phải có người nói ta còn không biết, ông cầm bao nhiêu thịt của nhà cho ả tiện nhân này rồi? Ông nói với lão nương rõ ràng xem nào!"

Lão Trương bán thịt không khuyên được bà ta, bị mọi người vây xem mặt cũng biến đen, không được quát: "Làm loạn đủ chưa?! Ta với Cửu Nương trong sạch, bà nói thêm hai câu, đừng trách ta đánh bà!"

Trương thị nghe vậy hung hăng đẩy lão Trương bán thịt, khóc rống lên: "Ông còn muốn đánh ta?! Chúng ta về nói chuyện rõ ràng sau! Giờ phải bóp chết ả hồ ly tinh không biết xấu hổ này! Xem ông còn nhớ thương ả không!"

Thẩm Thanh Thu tức đến cả người run lên, sợ là khắc sau nhịn không được sẽ ra tay, đánh ả đàn bà buồn nôn này máu thịt be bét.

Thân thể to béo kia cuối cùng cũng không thể chạm vào Thẩm Thanh Thu, Lạc Băng Hà vừa hất nhẹ tay áo, Trương thị liền bay ra ngoài.

Đám người kinh ngạc ồ lên, thấy chuyện lớn không hóng náo nhiệt, một đán tan tác chim muông.

Lão Trương bán thịt biết mình không nói được gì, đầu cũng không ngẩn, không dám đòi một lời giải thích, nhanh chóng đưa vợ mình về nhà.

Vào trong cửa, Thẩm Thanh Thu liền hung hăng cho Lạc Băng Hà một bạt tai, không chút lưu tình.

Lạc Băng Hà cúi đầu không nói, cũng không phản ứng.

Thẩm Thanh Thu nhìn dáng vẻ nhu thuận của hắn lửa trong lòng cháy càng vượng, đốt đến ngực y khó chịu, đành phải mắng chửi: "Ai bắt ngươi xen vào chuyện của người khác!"

Nhất định là trước đó Lạc Băng Hà nói với lão Trương bán thịt kia cái gì, mới làm ra vở kịch nháo loạn kia.

Lạc Băng Hà thấp giọng nói: "Ta chỉ muốn cho gã một bài học, gã không được phép ngấp nghé sư tôn, lại không nghĩ đến..."

Lại không nghĩ đến khéo quá hoá vụng.

Thẩm Thanh Thu mắng: "Ai bắt ngươi xen vào cuộc sống của ta, ngươi dựa vào cái gì?! Lạc Băng Hà ngươi cái đồ súc sinh!"

Dựa vào cái gì muốn chọc giận ta? Dựa vào cái gì quyết định mọi chuyện thay ta?!

Ngươi con mẹ nó dựa vào cái gì?!!

Cuối cùng Thẩm Thanh Thu không làm gì, cưỡng ép nhịn xuống cơn giận bị ả đàn bà xấu xí chửi mắng, chẳng có tâm tư lo lắng linh tinh, cũng chẳng nói chuyện với Lạc Băng Hà.

Y tự làm việc của mình, Lạc Băng Hà tựa hồ chẳng bị ảnh hưởng bởi lời nói của Thẩm Thanh Thu, cẩn thận đi theo y, chỉ là không cười nổi.

Thẩm Thanh Thu cảm thấy cơn giận của mình đạt đỉnh điểm, chỉ sợ đổ xuống, là lửa nóng và dung nham.

Lạc Băng Hà đi theo y tới tận trưa, rốt cuộc xoay người đến chỗ khác.

Thẩm Thanh Thu cho là hắn đã từ bỏ, hoặc là tìm gì đó để thoả hiệp. Trong lòng y không rõ tư vị gì, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Ai ngờ y thả lỏng chưa lâu, Lạc Băng Hà đã cẩn thận từng li từng tí bưng một bát đến, nói khẽ: "Sư tôn, ăn chút gì đi."

Không phải bát sứ tinh xảo bốc khói nóng ở Ma Giời, gạo trắng như tuyết, hành thái xanh nhạt, gừng thái sợi vàng.

Là một bát cháo.

... Cháo?

Tay Thẩm Thanh Thu hơi run, chậm rãi vươn tới bát cháo kia.

Trong mắt Lạc Băng Hà lộ ra chút chờ mong, cẩn thận đưa bát cháo qua. Nhưng mà, chút chờ mong này rất nhanh bị dập tắt.

Thẩm Thanh Thu vươn tay, hất đổ bát cháo, cúi đầu không rõ vẻ mặt, chỉ thấp giọng nói: "Cút ra ngoài."

Lạc Băng Hà đứng im chân tay luống cuống.

Thẩm Thanh Thu dùng tay áo hung hăng lau mặt, nghiêm giọng nói lại: "Cút ra ngoài!"

Đây là cái gai trong lòng y, chén cháo kia là khởi đầu ác mộng, là y tự đa tình, tự đẩy mình vào vạn kiếp bất phục.

Lạc Băng Hà bỗng ôm chặt y, giọng hơi phát run: "Sư tôn, người có thể đánh ta mắng ta, nhưng người đừng không để ý tới ta, đừng đuổi ta đi, ta thật... Thật không biết nên làm thế nào..."

Trong giọng hắn thậm chí mang một tia tuyệt vọng: "Người muốn ta làm như thế đây, sư tôn..."

Thật giống đệ tử luống cuống tay chân năm đó, không biết làm sao để sư tôn vui. Rõ ràng là người qua vạn bụi hoa, lại vụng về hỏi đối phương nên làm như thế nào.

Thẩm Thanh Thu nhắm mắt lại, đẩy hắn ra, giễu cợt nói: "Ngươi hỏi ta nên làm thế nào, vậy ta nên hỏi ai đây?"

Chính ngươi tuỳ tâm sở dục (làm theo suy nghĩ), lại phiền tới cả thể ác lẫn tinh thần của người ta.

Thẩm Thanh Thu y không tin số mệnh, nhưng lúc này lại không rõ nhân quả, vì dù ở mặt nào, y nhận ra hai người cũng là chi đồ hung ác, sẽ không có cái kết tốt.

Lạc Băng Hà bình tĩnh nhìn y, trong mắt không nhìn thấy cảm xúc.

Đảo mắt không kịp chuẩn bị dòng lũ chợt ào lên, hắn quay lưng lại với Thẩm Thanh Thu, vung tay cả giận nói: "Vậy chúng ta đang làm cái gì?! Người chẳng nói gì hết! Người cho rằng ta sẽ thoải mái sao!"

Thẩm Thanh Thu cắn chặt răng, cũng quay lưng đi, giọng nghẹn ngào phát ra: "Vậy ngươi cút cho khuất mắt ta!"

Giờ y không muốn tiếp tục dây dưa, nhưng Lạc Băng Hà lại cố chấp không tha cho y!

Lúc trước rõ ràng Lạc Băng Hà đưa y về, dựng lên ôn nhu giả tạo, để y sa vào, quên cả mình, không thể thoát khỏi.

Ai ngờ từ mây ngã xuống bùn, thay đổi trong một sớm một chiều. Một thân kiêu ngạ bị dẫm nát, sao có thể dễ dàng quên như vậy.

Cả người bỗng rơi vào lòng người đằng sau, Lạc Băng Hà ôm y nói năng lộn xộn: "Sư tôn thật xin lỗi, ta không nên nổi giận với người, là lỗi của ta, người ta thứ cho ta, tha thứ cho ta..."

Thẩm Thanh Thu cố không phát run, có lẽ nhịn lửa giận làm y sốt rồi, muốn đem những đau đớn từng nhận đòi lại.

Y khẽ cười một tiếng, mở miệng nói: "Được, ta có thể tha thứ cho ngươi, vậy giờ ngươi, quỳ xuống trước mặt ta, dập đầu xin lỗi."

Cả người Lạc Băng Hà cứng đờ, rất lâu không động đậy.

Rõ ràng không nói gì, lại so với cuồng phong càng đáng sợ hơn, như muốn nuốt người ta, dập nát cả linh hồn.

Lúc Thẩm Thanh Thu cho rằng hắn sẽ không làm, hoặc là sẽ nổi giận đùng đùng, hắn chậm rãi buông Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu quay đầu nhìn hắn, trong mắt còn hơi ướt nước.

Hốc mắt Lạc Băng Hà đỏ ngầu, nghiến răng giọng hung dữ: "Người nói..."

"..."

"Đây là người nói!"

Thẩm Thanh Thu ngơ ngác đứng im, trong lòng cũng chẳng thống khoái gì.

Lạc Băng Hà dùng sức hất vạt áo, vẻ mặt chấp nhất kiên quyết nhìn y chằm chằm.

Thật sự cởi bỏ một thân vinh quang kiêu ngạo, muốn quỳ trước mặt y.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top