Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xe ngựa xóc liên tục, Thẩm Thanh Thu nằm chiếm nửa giường trên xe ngựa mà cũng bị nghiêng theo.

Y vừa tỉnh ngủ, vừa mở mắt liền thấy tia sáng mờ nhạt chiếu vào xe, nghiêng đầu hỏi một câu: "Sắp tới rồi sao?"

Lạc Băng Hà nghe thấy tiếng động lập tức đỡ y dậy, cho y uống chút nước, đáp: "Vâng, sắp đến rồi."

Trong xe ngựa có che rèm, vì vậy tối hơn bên ngoài một chút, bọn họ ngồi trên xe nửa ngày, nhưng giờ vẫn là buổi sáng, thế mà bốn phía càng lúc càng tối, hiển nhiên là đã vào Ma Giới.

Thẩm Thanh Thu đau lưng khó chịu, dựa vào ngực Lạc Băng Hà bắt hắn xoa bóp chỗ này xoa bóp chỗ kia, vừa cau mày không biết khó chịu hay thoải mái.

Lạc Băng Hà lại rất chăm chỉ nghe lời, xoa bóp phần gáy xong lại xoa bóp bả vai, hai tay dịch dần xuống, dễ dàng tìm được huyệt vị giúp y thả lỏng xương sống cứng đờ.

"Đau..." Thẩm Thanh Thu bỗng ôm bụng hít sâu, tay Lạc Băng Hà đột nhiên dừng lại, hơi gấp gáp nói: "Ta ấn đau sao?"

Thẩm Thanh Thu chau mày, đang nhịn gì đó, y không nói nổi, đành vô lực thả tay, cầm tay Lạc Băng Hà đặt lên bụng mình.

Y gạt ra hai chữ từ kẽ răng: "Khó chịu..." Tay hai người chồng lên nhau, bụng Thẩm Thanh Thu như phấn khích, thỉnh thoảng đạp nhẹ một cái, hoặc trực tiếp đạp lên tay Lạc Băng Hà.

Dù Thẩm Thanh Thu vẫn hay nói vật nhỏ này rất phiền, nhưng kỳ thật nghĩ lại nó vẫn để ý Thẩm Thanh Thu, bình thường rất ngoan, cũng không động tay động chân quá mạnh.

Có lẽ giờ Lạc Băng Hà ở bên Thẩm Thanh Thu như hình với bóng, nó cảm thấy có người thân khác ở bên cạnh, nên vui mừng biểu lộ rõ ràng mình có tồn tại trong bụng Thẩm Thanh Thu.

"Sư tôn... Nó, nó... Ta..."

Thẩm Thanh Thu thấy bàn tay đặt trên bụng mình cẩn thận từng li từng tí, không chút kiêng kị cảm nhận vật nhỏ này, lại như sợ đụng hỏng, tay cũng không đặt sát.

Y nhìn thoáng qua, quả nhiên vẻ mặt Lạc Băng Hà có chút xoắn xuýt phức tạp.

Thẩm Thanh Thu lần đầu thấy hắn như vậy, có ý xấu. Y kéo chăn đắp lên người, lùi sang bên cạnh, rời khỏi cái ôm của Lạc Băng Hà.

— Y không cho sờ nữa.

Lạc Băng Hà kích động, sao có thể dễ dàng bỏ qua, cũng dính sát vào Thẩm Thanh Thu, tay thò vào chăn, nói: "Sư tôn, ta muốn sờ bụng người."

Thẩm Thanh Thu đẩy tay hắn ra, hừ giọng: "Không cho."

Lạc Băng Hà thương lượng với y: "Vậy phải làm sao mới cho?"

Thẩm Thanh Thu xoa nhẹ lên bụng có thứ thỉnh thoảng lại đạp ra kia, khiêu khích nói với hắn: "Là không muốn cho đó."

Lạc Băng Hà nghiến nghiến răng, đột nhiên cúi người cắn lên môi y một cái.

Thẩm Thanh Thu không chịu yếu thế, há miệng cắn lại, lập tức bị Lạc Băng Hà hôn xuống không buông.

Nên y cứ bị Lạc Băng Hà hôn lại hôn trong xe như vậy mấy lần, đương nhiên cũng cho hắn sờ nơi hắn muốn mấy lần.

Nhiệt khí rất lâu không biến mất, trên đầu như đang bốc khói. Thẩm Thanh Thu hung hăng cắn lên môi Lạc Băng Hà một cái, mới xụ mặt đẩy hắn ra, y phục lộn xộn, bỗng nhận ra có gì đó rơi ra từ trong y phục của mình.

Y cúi đầu, thấy trước ngực mình đeo một miếng ngọc bội, dùng dây đỏ buộc qua, không biết đeo trên cổ mình từ lúc nào.

Lạc Băng Hà đeo cho y?

Thẩm Thanh Thu cầm dây lên xem, miếng ngọc Quan Âm phát ra màu xanh yếu ớt.

Sách, nhìn màu sắc này, lướt qua cũng biết là hàng tây bối (hàng giả).

Thẩm Thanh Thu có chút không vui, nhăn mày hỏi: "Sao lại đeo cho ta thứ này?" Dứt lời muốn tháo miếng ngọc Quan Âm ra khỏi cổ.

"Đừng tháo." Lạc Băng Hà đè tay y, nhẹ giọng nhắc lại: "Đừng tháo mà..." Có chút thành khẩn.

Thẩm Thanh Thu hơi giận, ngươi nói xem ngươi đường đường là Ma Tôn Lạc Băng Hà, muốn báu vật gì trong thiên hạ chả có, thế mà lại đưa cho Thẩm Thanh Thu y hàng tây bối, còn không cho tháo xuống?

"Nó là của mẫu thân mua cho ta, cũng là vật duy nhất nàng để lại cho ta." Lạc Băng Hà nói.

Hắn thường lộ ra khuôn mặt nhu hoà, nhưng vẫn mang ba phần lãnh ý, nhưng giờ nhắc tới mẫu thân mình thế mà lại rất chân thành, hơi xúc động, còn có chút không muốn rời xa.

Thẩm Thanh Thu sờ lên miếng ngọc Quan Âm, cảm giác trơn nhẵn, được giữ gìn rất cẩn thận, lại bị chủ nhân thường xuyên vuốt ve, mới khiến cho miếng Ngọc Quan Âm này như vậy.

Y hỏi: "Mẹ ngươi ngốc tới mức mua hàng giả cho ngươi?"

Lạc Băng Hà thở dài, dường như có chút bất đắc dĩ: "Đúng vậy, bà ấy quá ngốc, bị người ta lừa."

Đầu ngón tay Thẩm Thanh Thu nhẹ nhàng lướt qua hoa văn trên mặt, cau mày nói: "Nếu mẫu thân để lại cho ngươi, chắc hắn rất quan trọng với ngươi, sao lại cho ta?"

Lạc Băng Hà ôm y vào lòng, tay trái luồn vào tay y, tay phải giữ ngón tay Thẩm Thanh Thu, nhẹ nhàng vuốt ve miếng ngọc kia, nói: "Nó ở cạnh ta rất nhiều năm, từng cứu ta rất nhiều lần, quả thật rất quan trọng, nên ta giao nó cho người quan trọng nhất với ta."

Thẩm Thanh Thu ngẩn người, thính tai lập tức nóng lên, thấp giọng mắng: "Cút."

Đầu ngón tay Lạc Băng Hà lạnh như băng, nhưng giữ tay Thẩm Thanh Thu lại rất ấm áp, hữu lực. Trong lồng ngực săn chắc, trái tim đập mạnh, vì chứa một người tên Thẩm Thanh Thu.

Cả quãng đường đi rất từ tốn, cuối cùng về tới Ma Cung.

— Y bị Lạc Băng Hà bế lên.

Thẩm Thanh Thu trợn mắt, thở mạnh làm giọng y lạc đi.

Tiểu súc sinh này!

"Thả ta xuống!" Lính gác cổng dù nhìn không chớp mắt, nhưng thấy Thẩm Thanh Thu thì không được tự nhiên, không dám tự tiện làm mất mắt Lạc Băng Hà.

Lạc Băng Hà vẫn rất nghe lời, Thẩm Thanh Thu không cho bế, y liền thả người xuống, siết tay y dẫn đi.

"Đợi đã." Mới đi mấy bước, Thẩm Thanh Thu lại nghĩ tới gì đó, thoát khỏi tay Lạc Băng Hà, bảo tôi tớ đang chuyển đồ dừng lại, y xột xoạt tìm trong đống đồ, soạt một tiếng, lôi ra một cái áo choàng, lại xột xoạt mặc lên, kéo mũ lên, phần lông xù ra che hơn nửa khuôn mặt y.

Cảm thấy như vậy ổn rồi, Thẩm Thanh Thu mới thoả mãn bước vào cửa lớn của Ma Cung.

Lạc Băng Hà kéo y lại, nhìn hơi buồn cười: "Sư tôn, thực sự không cần làm vậy."

Thẩm Thanh Thu nguýt hắn một cái: "Ngươi thì biết cái gì!"

Lạc Băng Hà gật đầu nói: "Đúng đúng, đệ tử không biết gì."

Trên đường đi, trừ mấy thị vệ cùng ma nữ, quả thật không có mấy thứ làm loạn nữa. Trên mặt Thẩm Thanh Thu không có vẻ gì, bởi vì Lạc Băng Hà lần này không lừa y.

Cảnh trên đường y không quen lắm, nhưng cũng có ấn tượng, sau mấy lần rẽ đi rẽ lại, cuối cùng cũng tới nơi.

Vẫn là tiểu viện kia, chỉ là hai người bước vào nơi này, tâm tình đã không còn như xưa.

Thẩm Thanh Thu đi qua cửa, nâng mắt thấy cây mơ đang nở rộ, đã sắp tàn.

Trắng như tuyết, lại xán lạn kinh tâm động phách.

Từng nghĩ mình sẽ không bao giờ đặt chân tới đây nữa, từng phí hết tâm tư để thoát khỏi lồng giam giờ lại thành nơi y an phận ở lại.

Thẩm Thanh Thu và Lạc Băng Hà hai người, quanh đi quẩn lại một vòng, nếm đủ cảm giác, cuối cùng quay lại chỗ cũ.

Có lẽ do vận mệnh sắp đặt, để bọn họ sống gian khổ như thế.

Sư đồ ác nghiệt bước qua núi thây biển máu, phá vỡ âm dương tử sinh, trùng phùng trên con đường mới, mới hiểu được yêu hận trong nhân gian.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top