Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phiên ngoại 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Thanh Thu thật sự cảm thấy không thể kiên nhẫn sau khi nằm suốt ba ngày nữa, y thuật Mộc Thanh Phương vốn không tệ, huống chi Lạc Băng Hà tốn biết bao tâm tư cho y, linh dược hay linh lực đều truyền cho không chút keo kiệt, sau khi lấy đứa nhỏ ra xong y tỉnh lại lật chăn lên nhìn, trên bụng chỉ còn một vết sẹo sáng màu.

Y nghĩ tới mình cũng đâu phải phụ nhân, cứ ở cữ mãi làm gì, quá mệt mỏi, mà linh lực trên người cũng từ từ quay về mấy phần, phía dưới cũng không bị cơn đau nào tra tấn, sau khi bị Lạc Băng Hà ép buộc nằm suốt ba ngày đã không thể nào tiếp tục nằm được nữa.

Lạc Băng Hà thực sự không lay chuyển được y, đành phải bế đứa nhỏ trong lòng nhìn chăm chú, miễn cưỡng dỗ nó không quấy nhiễu, làm phiền tới cả hai người đều không thể ở yên.

Thẩm Thanh Thu mấy hôm nay nhìn Lạc Băng Hà bế con trai mà nóng mắt ngứa lòng, lần này không chịu để Lạc Băng Hà cướp việc của mình nữa, tự cầm thìa nhỏ bón cho Lạc Cửu Thi uống sữa.

Bởi không có sữa mẹ, ban đầu y với Lạc Băng Hà còn lo lắng không biết sữa dê có phù hợp với trẻ sơ sinh hay không, có điều cũng may mắn, Lạc Cửu Thi còn thích ứng rất tốt, sữa dê uống vào, cũng chẳng xuất hiện triệu chứng gì.

Thẩm Thanh Thu gạt gạt thìa sữa vào thành bát, cẩn thận bón vào miệng Lạc Cửu Thi.

Lạc Cửu Thi chầm chậm mở miệng nho nhỏ uống sữa dê, lại từ từ nuốt xuống, hai ngày này vừa mở mắt ra đã đòi bế, dáng vẻ ăn no ngủ kỹ.

Kỳ thật Thẩm Thanh Thu hoàn toàn không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, nhưng có lẽ y cẩn thận nghiêm túc quá mức, hoặc là có sẵn một loại bản năng nào đó, y làm rất tốt, một chén sữa nhỏ bón rất nhanh.

Lạc Băng Hà dọn chén, cố ý muốn để Thẩm Thanh Thu đi nghỉ ngơi một chút, liền vươn tay ra nói: "Sư tôn, để ta bế nó cho."

Thẩm Thanh Thu nghiêng người đi, không cho Lạc Băng Hà bế, bất mãn nói: "Ta muốn bế."

Nhìn dáng vẻ y che chở bảo bối kia, Lạc Băng Hà bật cười nói: "Vậy nếu mệt rồi, cứ đưa nó cho ta bế hoặc thả vào nôi đi."

Thẩm Thanh Thu không để ý hắn, lau sạch miệng cho Lạc Cửu Thi, bế nó trong lòng dỗ dành.

Có lẽ khi còn ở trong bụng Thẩm Thanh Thu chịu đủ khổ sở, nên cho dù mấy tháng sau đó chăm sóc cẩn thận, Lạc Cửu Thi ra đời vẫn nhẹ hơn những đứa nhỏ khác một chút, nắm chặt bàn tay nhỏ xíu khóc đòi ăn, giọng cũng nhỏ như mèo kêu, đừng nhắc tới đáng thương biết nhường nào.

Lòng Thẩm Thanh Thu bất an không ít, nhưng Mộc Thanh Phương nói không đáng lo, Lạc Băng Hà cũng không ngừng trấn an y, tuy nói lòng như sợi dây bị kéo căng, nhưng nhìn đứa nhỏ ngoãn ngoãn lại không bị làm sao, cũng chỉ có thể tạm thời bình tĩnh lại.

Đứa nhỏ trong lòng hé miệng bé xíu ngủ thiếp đi, thi thoảng khò khè ra mấy bong bóng sữa, khuôn mặt phúng phính không còn vừa nhăn vừa đỏ nữa, ngược lại có hơi trắng hồng, trên trán nho nhỏ còn hiện một dấu đỏ mờ mờ, giống hệ ấn ký trên trán Lạc Băng Hà như đúc, vừa nhìn đã biết rõ một người thân khác của nó là ai.

Dỗ đứa nhỏ trong lòng ngủ xong, Thẩm Thanh Thu đột nhiên nhớ tới một chuyện, lại quay đầu liếc Lạc Băng Hà ngồi bên cạnh mình, trong mắt hiện một tia soi mói: "Ta thấy ngươi dỗ con trai thạo lắm, không phải ngươi có con hoang ở ngoài mà giấu ta đấy chứ?"

Nghĩ thì thật ra cũng có không ít khả năng, trước kia tiểu súc sinh loại người nào cũng dám nạp vào hậu cung, nhịn lâu thế rồi khó mà không làm ra chuyện gì ngoài ý muốn. Thẩm Thanh Thu nhíu mày, lòng khó chịu bực bội, cũng cảm thấy người bên cạnh này chướng mắt, ôm con trai ghét bỏ lùi ra chỗ khác.

Ma Tôn – người cũng làm cha lần đầu – hơi nghẹn họng, quả thực dở khóc dở cười, Thẩm Thanh Thu hỏi câu như vậy ngược lại cũng không nghĩ lại xem lúc mình bế con trai cũng thành thạo tới mức nào, tựa như đã làm cả trăm ngàn lần, vốn cũng giống vậy thôi.

Lạc Băng Hà ôm cả Thẩm Thanh Thu lẫn Lạc Cửu Thi vào lòng, hoàn toàn mặc kệ chút phản kháng yếu ớt kia, bất đắc dĩ cười thở dài: "Một câu kia của sư tôn gán tội cho đệ tử, cũng khiến người khác quá đau lòng rồi."

Thẩm Thanh Thu ôm chặt con trai, cuộn người nằm về giường không thèm để ý tới hắn.

Lạc Băng Hà đưa tay chạm vào bàn chân nhỏ xíu của Lạc Cửu Thi trong tã lót, làm bộ rất đau lòng: "Tiểu Lạc Nhi mau mau lớn đi, con nhìn xem cha con bị người khác bắt nạt này."

Thẩm Thanh Thu khinh bỉ nói: "Ai bảo ngươi trước kia cả ngày chìm trong một đám yêu nhân, cũng đâu trách được khi người khác nghi ngờ. Buông tay ra, không được động vào chân con trai ta."

Tay Lạc Băng Hà chọc chọc má con trai bị đập một cái, nói: "Sư tôn lúc trước cũng bảo rồi, coi như đệ tử cải tà quy chánh biết hoàn lương rồi có được không? Chăm sóc Tiểu Lạc Nhi cũng phải miễn cưỡng hỏi Mộc Thanh Phương mới có thể làm tốt, sư tôn đừng nói xấu đệ tử mà."

Kỳ thật lời muốn nói, có lẽ vì Lạc Cửu Thi được hạ sinh dưới niềm hy vọng thiết tha của song thân, được coi như bảo bối mà chăm sóc cẩn thận từng li từng tí, cho dù là trước khi sinh ra hay khi đã ra đời, Lạc Băng Hà và Thẩm Thanh Thu đều hao hết tâm tư để chăm sóc nó, cho nên mới có thể chăm sóc chu đáo dù chưa từng có kinh nghiệm.

Thẩm Thanh Thu bị Lạc Băng Hà nhắc thế, đầu bỗng nhớ lại lúc mình cõng Lạc Băng Hà, ngu ngơ cầm chăn học cách đắp cho con, còn sống chết giữ hình tượng không để cho người ta biết.

Nghĩ tới đây, mặt Thẩm Thanh Thu không tự chủ được nóng lên, ho một tiếng, vẫn giữ biểu tình không vui, bảo: "Hoàn lương cái gì, khó nghe thế."

Lạc Băng Hà vội gật đầu đáp: "Vậy đệ tử không nói nữa."

Đứa bé bảo bối này sau khi sinh ra, linh lực cũng đã quay về, thân thể Thẩm Thanh Thu nhẹ nhõm, ngoại trừ cảm giác bụng trở nên mềm mềm, hoàn toàn không có gì làm căng lên nữa. Y nhéo nhéo phần thịt mềm chưa săn chắc lại kia, nghĩ tới việc sau này nhất định phải tu luyện gấp rút thôi.

Lạc Cửu Thi là đứa nhỏ nghe lời, không khóc không làm loạn, ăn no thì đi ngủ, thi thoảng bật mấy tiếng nức nở chẳng qua là muốn được bế, cực kỳ nghe lời.

Nhưng Thẩm Thanh Thu lại cảm thấy đứa nhỏ này nghe lời tới quá phận, lại nghĩ tới có phải đầu có vấn đề rồi không, làm y lập tức chau mày, không vui khi nghĩ về con mình theo hướng này.

Lạc Cửu Thi sinh ra mấy ngày mới mở mắt hoàn toàn, bình thường khi ăn đều là dáng vẻ khép hờ mắt, hai người Thẩm Thanh Thu và Lạc Băng Hà ban đầu chỉ cho là đứa nhỏ nào cũng thế, nhưng mấy ngày sau phát hiện một vấn đề, đó chính là Lạc Cửu Thi đứa nhỏ này chỉ uống một chút sữa đã ngủ mất, cứ một hai miếng chứ không ăn nhiều hơn.

Thẩm Thanh Thu nóng lòng, lại trùng hợp đúng lúc nghe nói Mộc Thanh Phương đi tìm dược liệu quý hiếm chưa về, giờ không có nhà, đại phu trong cung lại toàn một đám phế vật, lòng loạn hết cả lên, tất cả cơn giận đều trút xuống Lạc Băng Hà, ngược lại còn ầm ĩ hơn Lạc Cửu Thi không rành thế sự.

Mắt thấy gương mặt trắng như tuyết của con trai đói tới ngả vàng, vẫn chỉ uống mấy miếng sữa đã ngủ mất. Thẩm Thanh Thu càng hung dữ hơn, để Lạc Băng Hà đánh vào chân nó mấy cái lúc cho ăn.

Lòng bàn chân nhiều huyệt vị, miễn cưỡng có thể kích thích Lạc Cửu Thi uống thêm mấy miếng, có điều trong lúc đó luôn làm Thẩm Thanh Thu nổi giận, không phải sợ Lạc Băng Hà đánh chân con trai đỏ lên, chính là quở trách hắn đánh quá nhẹ khiến con trai mới uống có tí sữa đã ngủ mất.

Tuy nói cách này khiến đứa nhỏ ăn thêm chút, nhưng Lạc Cửu Thi vẫn không tránh khỏi nhẹ đi, nó vốn không thích khóc nhè từ giọng nhỏ như mèo con rên biến thành không phát ra nổi, ngày nào cũng giày vò Thẩm Thanh Thu tới hãi hùng khiếp vía.

Về sau Thẩm Thanh Thu cũng không dám đặt Lạc Cửu Thi xuống nữa, sợ vừa không để ý một chút nó đã tắc thở, cả ngày ôm trong lòng cẩn thận dỗ dành không chịu buông tay.

Đêm y cứ cách một hồi lại tỉnh một lần, ngón tay run run đưa lên dò xét khí tức của Lạc Cửu Thi, cảm giác đứa nhỏ mềm mềm này vẫn còn thở, y mới hốt hoảng nằm xuống lại, chỉ là sau đó không lâu lại tỉnh giấc, một đêm lặp đi lặp lại.

Hôm ấy Thẩm Thanh Thu và Lạc Băng Hà vất vả lắm mới cho Lạc Cửu Thi uống hết non nửa bát sữa, sau đó Lạc Băng Hà đen mặt ra ngoài nghe ngóng tin tức về Mộc Thanh Phương, trước khi đi còn nhẹ giọng vỗ về an ủi Thẩm Thanh Thu rồi mới ra cửa.

Thẩm Thanh Thu ôm con trai ngồi trên giường vỗ nhè nhẹ, lòng không ngăn được phát lạnh. Mấy ngày nay nghỉ ngơi không tốt, y nhìn mặt đất trước mắt mà đầu cũng choáng váng, tay vẫn động, lại mơ mơ màng màng nhắm mắt lại.

——

Cảm thấy có người định bế con trai trong lòng y đi mất, cả người Thẩm Thanh Thu hốt hoảng, mắt còn chưa kịp mở ra, đã đưa tay đánh một chưởng xuống.

Lạc Băng Hà nhẹ nhàng ngăn tay y lại, hôn lên trán y, thấp giọng nói: "Là ta." Hóa ra là Lạc Băng Hà đã về.

Hắn cẩn thận ôm lấy Lạc Cửu Thi, đỡ Thẩm Thanh Thu nằm xuống giường đắp chăn, nhẹ giọng trấn an: "Sư tôn, ngươi quá mệt mỏi rồi. Đừng lo lắng, nghỉ ngơi cho tốt đi, Tiểu Lạc Nhi sẽ không sao đâu, tin ta."

Ngón tay thon dài lạnh buốt khẽ vuốt ve trên trán Thẩm Thanh Thu, mang theo ấm áp không thể quen thuộc hơn nữa.

Lạc Băng Hà nói: "Ngủ đi, không sao đâu."

Thẩm Thanh Thu hoa mắt váng đầu nằm xuống giường, mông lung nhìn cặp đồng tử đen láy kia, bỗng chẳng thể hiểu được, bật khóc.

——

May mắn chính là Mộc Thanh Phương ngày thứ hai đã về, cẩn thận chẩn bệnh lại nuôi dưỡng tỉ mỉ, Lạc Cửu Thi rốt cuộc bị nuôi thành một đứa nhỏ mập mạp trắng trẻo.

Thời gian chăm sóc trẻ nhỏ trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã qua sáu, bảy tháng.

Hôm ấy Thẩm Thanh Thu thừa dịp con trai ngủ, dọn y phục mà đứa nhỏ tè dầm ra ngoài, thường ngày những chuyện này đều do Lạc Băng Hà làm, có điều hôm nay hắn có chút chuyện ở Ma giới cần ra ngoài, Thẩm Thanh Thu dứt khoát tự mình làm luôn.

Sau đó lại nhìn rương y phục đầy ắp muốn rơi ra ngoài lấy một bộ y phục nho nhỏ, quyết định lọc mấy bộ không mặc được vứt đi. Có điều buồn cười chính là, bên trong đó chất một đống y phục cho trẻ nhỏ ba bốn tuổi hoặc là lớn hơn chút nữa, là đồ lúc trước Lạc Băng Hà sai người làm cho Thẩm Thanh Thu hóa nhỏ, cách may và kiểu dáng đều tuyệt hảo, Thẩm Thanh Thu nghĩ trẻ con lớn cũng nhanh, những thứ này vẫn giữ con con trai sau này mặc được, nên không vứt đi.

Chờ y ra ra vào vào mấy chuyến trở về, lại phát hiện người nào đó đã quay về, còn đang chơi đùa với con trai trong nôi.

Thẩm Thanh Thu cầm khăn trên bàn lau lau tay, thắc mắc: "Nhanh vậy đã về rồi?"

Lạc Băng Hà quay đầu cười híp mắt nói: "Ừ, mấy thứ kia xử lý xong thì thúc ngựa ra roi trở về."

Thẩm Thanh Thu đưa tay bế Lạc Cửu Thi từ nôi ra, xem thử, thỏa mãn khi cảm thấy đứa nhỏ trong tay đã nặng hơn chút rồi.

Lạc Băng Hà vươn ngón tay ra, hai bàn tay nho nhỏ mập mạp liền nắm lấy, một mình chơi quên trời quên đất.

Thẩm Thanh Thu chọc chọc khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Lạc Cửu Thi, cảm thấy ấn Thiên Ma nổi bật trên trán khiến nó như một bé gái xinh đẹp, nghĩ có hơi buồn cười, lại không nhịn được gọi nó hai tiếng: "Tiểu Lạc Nhi, Tiểu Lạc Nhi."

Lạc Cửu Thi mở to đôi mắt mê mang nhìn Thẩm Thanh Thu, nhìn gương mặt ấy, bỗng toét miệng cười khanh khách, có ít nước bọt chảy ra theo.

Nụ cười này của nó, Thẩm Thanh Thu liền cầm lấy cái cằm nhỏ kia ngạc nhiên nói: "A, Tiểu Lạc Nhi có phải mọc răng không?"

Lạc Băng Hà nghe vậy lại gần xem: "Để ta xem chút."

Quả nhiên, thấy trên khuôn lợi hồng hồng đã nhú lên hai đầu răng nhỏ xíu, có lẽ không lâu nữa sẽ mọc hoàn toàn.

Lạc Cửu Thi có lẽ nghĩ Thẩm Thanh Thu đang chơi với nó, vui tươi hớn hở bắt đầu đạp chân, ê a chảy nước miếng.

Nhìn con trai ngốc kiểu này, Thẩm Thanh Thu không nhịn được cười mắng: "Tiểu ngốc nghếch."

Lạc Băng Hà đỡ lấy Lạc Cửu Thi từ tay Thẩm Thanh Thu, để nó gối lên tay mình lúc lắc ung dung đùa với nó, cười nói: "Tiểu ngốc nghếch thì có sao, còn không phải con trai hai ta ư. Có phải không nào Tiểu Lạc Nhi."

Lạc Cửu Thi chơi vui vẻ, cười khanh khách không ngừng.

"Đúng rồi." Lạc Băng Hà bỗng nhiên nói: "Sư tôn, ta mang mấy thứ về cho ngươi, đặt trên bàn đó."

Thẩm Thanh Thu nghĩ tới mình chẳng thiếu gì, tiểu súc sinh này còn lấy gì về nữa.

Quay người không chút khách khí lấy thứ quấn trong vải đen kia ra, nhận ra đó là một chiết phiến buộc tua xanh, thanh ngọc sáng lấp lánh, cực kỳ đẹp.

Lạc Băng Hà nói: "Mấy hôm trước không phải ngươi bảo Tiểu Lạc Nhi làm rơi chiết phiến của ngươi hỏng rồi sao, đúng lúc quay về thấy nó rất hợp, nên lấy về."

Nghe những lời này của hắn, Thẩm Thanh Thu không nhịn được nghĩ thầm, cái gì mà đúng lúc, không tốn công sức làm sao có thể có được thứ không tầm thường thế này. Huống chi mình chỉ thuận miệng nói một câu, căn bản còn không nhớ nổi, ai biết tiểu súc sinh này thế mà lại để trong lòng đâu.

Y lại xoay người cầm chiết phiến đã gãy treo lên bên đầu giường, xoay xoay mấy vòng, nhìn khá vừa mắt.

Nói tới chiết phiến này rất lâu trước kia Lạc Băng Hà cho y lúc nhốt y ở đây, khi đó y còn không thích chiết phiến ngọc, sau này đã quen rồi, lúc bị Tiểu Lạc Nhi làm hỏng mất còn không nhịn được than tiếc.

Mở quạt ra quạt hai lần, Lạc Băng Hà quả thật hiểu rõ sở thích của y, y dùng rất thuận tay.

Lạc Băng Hà nói: "Thích không?"

Thẩm Thanh Thu vừa quạt vừa hài lòng đáp: "Sao lại không thích."

Lạc Băng Hà cười.

Thẩm Thanh Thu híp mắt nằm trên giường, tay lay lay chiến phiến. Lát sau, một bàn tay mềm mềm nhéo nhéo mặt mình. Vừa mở mắt nhìn, quả nhiên trông thấy Lạc Băng Hà nửa quỳ bế con trai bên cạnh, mỉm cười nghịch y.

Một nháy mắt này, ôn hòa tình ý trong cặp mắt kia bỗng tan thành dòng nước, chảy vào tận đáy lòng, không thuốc nào cứu nổi.

Y chợt thầm nghĩ, giờ không còn gì tốt hơn nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top